Chương 58: Gương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 58: Gương (1)

“…..Em nói gì?”

Mục Trạm sửng sốt, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc không che giấu nổi.

Không phải hắn không nghe rõ hay cố ý trêu Văn Minh Ngọc, mà là thực sự cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì trước đó Văn Minh Ngọc đều nói không muốn nhanh như vậy, muốn chờ thêm chút, luôn có suy nghĩ muốn kéo dài mà hắn không hiểu nổi, cảm thấy trước khi thành thân nhất định phải yêu đương.

Mà người nơi đây thì đều nghe theo cha mẹ mai mối rồi thành thân, không hề có cái bước yêu đương này. Có thể gặp mặt trước khi thành thân thì may ra cũng chỉ ở một vài yến hội nói vài câu, nam nữ tách riêng, không thể có chuyện nam nữ đơn độc tiếp xúc với nhau trước lúc thành thân được.

Thế nên Mục Trạm cũng không hiểu sao lại có bước yêu đương để làm gì. Mà nếu nói là phải có thời gian tiếp xúc yêu đương trước khi thành thân thì hắn cũng cảm thấy hai người họ tiếp xúc đủ lâu rồi.

Văn Minh Ngọc hơi khẩn trương, cậu liếm môi, lặp lại lần nữa, “Em muốn thành thân với anh.”

Cậu biết không phải Mục Trạm không nghe thấy, nhưng cậu nguyện ý nói lại lần nữa, rành mạch nói cho hắn nghe.

Nói xong, tâm trạng cậu tốt cực kỳ, không nhịn được cười ngọt ngào.

Trước kia cậu nói không muốn Mục Trạm bỏ lỡ giai đoạn yêu đương này là vì người khác có hắn cũng phải có. Nhưng khi ấy cậu chưa suy xét đến nỗi bức thiết trong lòng hai người. Nếu họ đều muốn thành thân, vậy cứ kéo dài để làm gì chứ? Cùng lắm thì kết hôn xong lại yêu đương tiếp là được.

Hơn nữa, càng ngày khi Mục Trạm hỏi thì lòng cậu càng run lên, gần như chẳng thể nói nổi câu cự tuyệt.

Vì thế hiện tại mới có những lời này.

Cậu cũng rất muốn, cho nên liền nói thôi. Lúc viết bức thư kia, cậu cũng đã quyết tâm sẽ không lo trước lo sau rồi, cứ nghe theo trái tim mình, đôi khi tùy hứng một chút cũng được, có gì không đúng đâu.

Nếu Mục Trạm cứ kìm nén bản thân chỉ vì cậu bắt chờ đợi, không khéo sẽ phản tác dụng.

Mục Trạm nghe Văn Minh Ngọc lặp lại lần nữa, nghe thấy cậu cũng đang có ý như mình, sau khi kinh ngạc thì vẻ mặt cũng đã khôi phục bình tĩnh, nhưng ý cười nơi đáy mắt gần như sắp tràn cả ra ngoài.

Hắn duỗi tay ôm eo Văn Minh Ngọc dựng cậu lên. Cứ như vậy mà để Văn Minh Ngọc ngồi trên bàn, còn hắn thì đứng, còn để chân cậu giữa hai chân mình như thể muốn giam cầm lại.

Khoảng cách giữa hai người cực gần, Văn Minh Ngọc ngẩng đầu, Mục Trạm cúi đầu, chỉ khẽ động liền có thể hôn rồi.

“Xác định rồi sao?”

Đôi tay Mục Trạm ôm lấy mặt cậu nhẹ nhàng vuốt ve, trán gần như áp lên trán cậu, giọng nói trầm thấp lại rất dịu dàng.

Văn Minh Ngọc gật đầu, không chút do dự đáp lại: “Ừm.”

“Không hối hận?”

“Không hối hận.”

Chắc chắn tin tưởng, không chút do dự.

Mục Trạm lập tức hạ lệnh cho người mang chiếu thư kia xuống, chiêu cáo thiên hạ.

Nói là làm, không hề lãng phí thời gian.

Nhưng khi Mục Trạm gọi người tiến vào, Văn Minh Ngọc mới phát hiện ra mình vẫn đang ngồi trên bàn, lập tức giật mình tính nhảy xuống, này mà bị người khác trông thấy sao được? Nhưng Mục Trạm vẫn chặn trước mặt cậu, không cho cậu đi đâu hết.

Văn Minh Ngọc vội la lên: “Em muốn xuống.”

Mục Trạm một lòng muốn công bố chiếu thư, cứ như sợ Văn Minh Ngọc đổi ý vậy, chẳng buồn để ý giờ bọn họ đang cách rất gần lại còn đang ôm nhau. Hơn nữa không được hắn cho phép, đám cung nhân nào dám ngẩng đầu lên, không thể trông thấy gì được.

“Triệu Đức Toàn vào rồi.” Mục Trạm lướt qua cậu nhìn về cửa đại điện.

Văn Minh Ngọc vừa nghe đã cuống quýt cúi đầu, nắm chặt vạt áo Mục Trạm rồi vùi mặt vào đó trốn. Đúng là điển hình của đà điểu, cứ như thể không thấy mặt thì người ta sẽ không biết đó là cậu vậy.

Nhưng có thể ở trong điện này, trừ Thánh thượng thì còn có thể là ai? Hơn nữa, còn có ai có thể khiến Thánh thượng ôm vào ngực thân mật như vậy?

Triệu Đức Toàn vào điện, cúi đầu rũ mắt, cung kính chuẩn bị hành lễ, nhưng lập tức nghe thấy Thánh thượng lạnh lùng lên tiếng, “Miễn lễ, không cần ngẩng đầu, cầm chiếu thư lui ra đi.”

Triệu Đức Toàn hơi ngơ ngác, nhưng đó là thánh chỉ, đương nhiên hắn phải nghe theo, sau khi bước tới cẩn thận cầm chiếu thư liền lui ra. Nhưng khi khóe mắt nhìn thấy long bào liền thấy bên cạnh còn có một mảnh góc áo quen thuộc, giày màu bạch nguyệt treo giữa không trung, chỉ dựa vào hai điểm này, hắn đã có thể đoán được Văn công tử đang ngồi trên bàn.

Đây chính là ngự án, dùng gỗ quý khảm ngọc, mặt trên còn khắc long văn cùng tường vân, ai dám ngồi trên đó.

Nhưng Văn công tử lại ngồi quang minh chính đại, Thánh thượng trước mặt còn dung túng vô cùng, không hề để ý. Thậm chí, rất có khả năng là chính Thánh thượng đã bế người lên.

Triệu Đức Toàn không dám ở lại lâu hơn nữa, sợ quấy rầy đến Thánh thượng khiến ngài không vui, vội vã cầm chiếu thư lui xuống.

Văn Minh Ngọc nghe tiếng bước chân lùi xa, rõ ràng đã ra tới cửa điện, giờ mới ngẩng đầu lên thở ra một hơi, vì vội vàng cùng hồi hộp mà khuôn mặt xinh đẹp của cậu đỏ lựng lên, đôi môi vừa bị hôn còn hơi sưng đỏ, giống như dùng đồ trang điểm tốt nhất vậy, xinh đẹp vô cùng, khiến người ta không thể dời mắt.

Mục Trạm cứ vậy nhìn cậu chăm chú.

Văn Minh Ngọc cảm thấy ngồi như vầy ngại lắm, bàn cũng cứng, không thoải mái. Cậu liền khẽ đẩy Mục Trạm, “Em muốn xuống.”

Mục Trạm cũng không thuận theo tránh ra, mà là bế Văn Minh Ngọc xuống, tư thế như ôm trẻ con vậy, tay đặt trên đùi cậu, giống như cực tham luyến cảm giác ôm ấp này, động tác còn cố tình chậm lại, một lúc mới đặt cậu xuống đất.

Cuối cùng thì hai chân Văn Minh Ngọc cũng chạm đất, lập tức hỏi luôn vấn đề mình thắc mắc, “Vậy khi nào chúng ta tổ chức ”

Mục Trạm vừa nghe đã lập tức cười. Vì Văn Minh Ngọc đã hỏi tức là cậu rất quan tâm, thậm chí còn muốn cử hành sớm chút.

“Còn có rất nhiều thủ tục rườm rà cần chuẩn bị, phải mất nửa năm nữa.”

“Nửa năm?!”

Văn Minh Ngọc khiếp sợ, cậu đâu ngờ phải lâu như vậy. Đột nhiên cậu cảm thấy may mà mình đã nói ra, thời gian yêu đương nửa năm là thừa đủ rồi.

“Em thấy lâu lắm sao?” Mục Trạm cười, tâm tình hiển nhiên rất tốt. Hắn rất thích nhìn Văn Minh Ngọc gấp không chờ nổi muốn ở bên mình.

Lỗ tai Văn Minh Ngọc ửng đỏ, nhưng vẫn thành thực gật đầu. Vì cậu thực sự cảm thấy rất lâu.

Mục Trạm nói: “Anh có thể ra lệnh chuẩn bị nhanh hơn, nhưng cũng không thể rút ngắn quá mức được, vì như vậy hôn lễ sẽ không long trọng.”

Văn Minh Ngọc cũng hiểu ý Mục Trạm, gật gật đầu rồi hỏi lại: “Vậy em phải làm gì?”

Mục Trạm cười đáp: “Không cần làm gì cả, em cứ như trước đây là được.”

Thường thì trước khi thành thân bao giờ cũng có rất nhiều việc vặt cần làm khiến người ta bận rộn cáu gắt. Nhưng Mục Trạm là Hoàng đế, Đại điển lập Hậu rất quan trọng, mọi sự tất nhiên phải có Lễ bộ phụ trách, chức năng của họ tương đương với công ty tổ chức lễ cưới chuyên nghiệp nên đương nhiên họ không cần tự lo.

“Cứ như trước đây?” Văn Minh Ngọc suy tư một lát rồi hỏi, “Vậy em có đến Quốc Tử Giám học nữa không?”

Trước khi thành thân, đương nhiên Văn Minh Ngọc cũng từng suy nghĩ đến việc khi trở thành Hoàng hậu thì sẽ phải nói gì làm gì, tương lai sẽ thay đổi ra sao, nhưng những việc đó đều có thể giải quyết, không thể lấy đó làm lý do cự tuyệt thành thân được.

Tựa như việc đến Quốc Tử Giám, theo lý mà nói, cậu trở thành Hoàng hậu thì sẽ phải ở trong hậu cung, không thể tùy ý đi lại được. Nhưng cậu cảm thấy Mục Trạm sẽ không yêu cầu mình tuân thủ những quy củ này, bản thân Mục Trạm cũng là người tùy ý, không bị những khuôn sáo đó trói buộc. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy nếu mình nói với Mục Trạm muốn tiếp tục đi học, hay thậm chí muốn gì, hắn cũng sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, Mục Trạm gật đầu, “Em muốn thì cứ đi.”

Văn Minh Ngọc: “Em có phải làm những việc mà Hoàng hậu phải làm không?”

Kiểu như quản lý hậu cung hay gì đó? Trong ấn tượng của cậu, Hoàng hậu phải tuân theo rất nhiều quy củ, cũng có rất nhiều việc phải làm. Cậu còn đang nghĩ phải sắp xếp thời gian để ngoài lúc đi học còn làm những cái đó đây.

Mục Trạm lại nói: “Hậu cung ngoài em ra cũng đâu có ai khác, công việc cần làm em có thể giao cho người khác làm, hoặc nếu em muốn thì tự làm cũng được.”

Văn Minh Ngọc nghe xong liền cười gật đầu, “Được nha.”

Nói xong chuyện này, Mục Trạm quay lại cầm bài thơ Văn Minh Ngọc viết cho hắn, còn muốn ra lệnh cho người đóng khung để lưu giữ cẩn thận.

Văn Minh Ngọc thấy hắn quý trọng món quà mình tặng như vậy, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa vui vẻ, “Anh thích như vậy sao?”

Mục Trạm gật đầu, “Ừm.”

Quả nhiên Văn Minh Ngọc nghe vậy liền vô cùng vui vẻ.

Thực ra khi cậu nghiêm túc phân tích tình cảm của mình đối với Mục Trạm liền phát hiện bản thân thực sự thích hắn không phải từ một tháng trước, mà là từ lâu rồi, buổi săn bắn mùa thu kia cậu lựa chọn không bỏ đi cũng đã nói lên hết thảy.

Nếu không phải đã có tình cảm tương đối sâu thì ai còn nguyện ý ở lại. Chỉ có điều khi đó cậu còn mơ hồ chưa ý thức được, còn ngốc nghếch suy nghĩ cái gì mà thân nhân, nghĩ Mục Trạm mà là cha mình thì có phải tốt không. Giờ nghĩ lại liền thấy buồn cười, nếu Mục Trạm thực sự là cha cậu thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Sau khi Văn Minh Ngọc quyết định muốn thành thân, còn nói lại với Mục Trạm, cả người cậu liền thả lỏng không ít, thậm chí tai thỏ đã lâu không thấy còn xổ ra, mềm rũ rũ xuống hai bên mặt, còn hơi hơi động, biểu đạt tâm trạng siêu tốt của chủ nhân.

Mục Trạm cũng đã lâu không sờ tai thỏ liền duỗi tay vuốt một phen, kỹ năng vuốt lông cứ phải gọi là vô cùng quen tay. Văn Minh Ngọc vô thức nghiêng đầu cọ cọ tay hắn, hơi mắt hơi híp, rất là thích luôn.

Một lúc sau, Văn Minh Ngọc hơi ngẩng đầu lên tránh tránh, tay Mục Trạm xẹt qua mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cậu, làm rối tung mái tóc lên rồi vò vài sợi tóc, khiến nó trông càng thêm bồng bềnh, dễ thương hơn rất nhiều.

Văn Minh Ngọc sờ đỉnh đầu mình chút rồi nhìn Mục Trạm: “Sao lại chỉ có anh được sờ tai em, em cũng muốn sờ lên sừng của anh nha.”

Mục Trạm hơi khựng lại, tay đang vuốt tai thỏ lặng lẽ thu về, có vẻ không tiếng động từ chối.

Văn Minh Ngọc thấy hắn không muốn, nhưng không thể có chuyện hắn muốn sờ tai mình mà lại không cho mình chạm vào sừng được, đó là tiêu chuẩn kép.

Cậu cố ý nghiêng về phía trước, mắt trông mong nhìn hắn rồi nói: “Bệ hạ, một nguyện vọng nho nhỏ vậy mà cũng không cho em sao?”

Sau đó lại còn ôm cổ hắn, tai thỏ lông xù xù cọ cọ lên mặt hắn, lại hôn bẹp một cái lên cằm hắn, “Thực sự không cho sao?”

Cậu liếc nhìn Mục Trạm một cái, sau đó cúi đầu rũ mắt, môi mím chặt, ra vẻ vô cùng đáng thương.

“Em thương tâm lắm nha.”

Mục Trạm im lặng, tuy thừa biết Văn Minh Ngọc đang diễn kịch, nhưng không thể không nói, hắn luôn chịu thua trước dáng vẻ này.

Hắn chủ động cúi đầu, cầm tay Văn Minh Ngọc đặt lên đầu mình, nơi vốn trống rỗng đột nhiên có hai chiếc sừng nhòn nhọn, màu nâu như nhánh cây nhưng lại không phải nhánh cây thực sự, mà còn lộ ra uy áp tôn quý, dù không làm gì cả, chỉ bất động đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta cúi xuống, không dám ngẩng lên rồi.

Nhưng Văn Minh Ngọc là ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro