hố đen 33-34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước Mắt Tuôn Rơi

Tiếng nhạc dịu dàng vang lên từ đâu đó xen lẫn tiếng trẻ con cười đùa rất đáng yêu. Không gian trắng xóa rộng mênh mông không thấy được đường chân trời.

Hình như Sung Min đang mơ. Sung Min biết mình đang mơ nhưng lại chẳng rõ mình đang mơ cái gì, đôi chân cứ vô thức bước đi theo tiếng cười đùa của trẻ con ấy và bất chợt, Sung Min khựng lại, cậu nhìn thấy một đứa bé bụ bậm rất dễ thương tầm 10 tháng tuổi đang ngồi chơi một mình. Nó rất đáng yêu! Cái miệng thì ngậm cái núm vú giả, hai má bầu bĩnh và cặp mắt to tròn rất giống cậu. Nó thích thú chơi đùa với con vịt đồ chơi trên tay rồi dường như nhận ra sự có mặt của cậu ở đó, nó ngước lên, mở to đôi mắt tròn ngây ngô nhìn cậu.

Sung Min nhoẻn miệng cười với nó. Trông nó đáng yêu tới mức chỉ muốn chạy lại và ôm nó vào lòng mà nựng.

- Hyun Min!

Cậu gọi khẽ. Thằng bé đó là con của cậu mà, không cần nói chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy rằng nó giống y hệt cậu bởi đôi mắt to tròn ấy, cái mũi cao và đôi môi mỏng thì đích thị là của Kyu Hyun rồi. Ý nghĩ vừa thoáng qua khiến trái tim cậu đập rộn rạo, vui mừng khấp khởi

- Hyun Min ah!

Sung Min gọi và chạy lại gần nhưng vẫn chưa kịp chạm vào nó thì bỗng dưng có một cánh tay của ai đó nhấc bỗng đứa bé lên. Sung Min ngạc nhiên đứng lại và ngẩng lên. Là Lee Teuk, chính Lee Teuk đang ẳm con trai của cậu và đang đùa nghịch với nó. Cậu mở to mắt ngạc nhiên nhìn cả hai

- Teukie hyung!

Lee Teuk mỉm cười, đứng ở phía này có thể nhìn thấy rõ cái lúm đồng tiền của anh khi anh mỉm cười như thế, nụ cười thiên thần dịu dàng và ấm áp biết bao nhiêu, mái tóc vàng nhạt nhòe trong khung cảnh trắng toát càng khiến cho anh giống như một thiên thần thoát tục. Lee Teuk đùa với đứa bé rồi nhìn cậu, ánh mắt bất chợt thoáng chút nỗi buồn. Sung Min vô thức nhấc chân bước lại gần nhưng vừa nhấc chân lên thì Lee Teuk lập tức lùi lại, anh lắc đầu rồi cố gắng xoay đứa bé sang nhìn cậu, nắm lấy bàn tay bé nhỏ Hyun Min cố gắng khiến nó vẫy tay chào cậu. Nhưng nó dường như vẫn còn ham chơi đùa, bàn tay nhỏ nhắn không chịu xòe ra mà cứ nắm lại hươ hươ trong không trung như chào tạm biệt cậu

- Không, đừng đi!

Sung Min đau đớn gào lên. Lee Teuk buồn bã nhìn cậu rồi lẳng lặng ôm Hyun Min xoay đầu bước đi.

- Đừng bỏ em ở lại, Teukie hyung, Hyun Min!!!!!

Không gian trắng xóa bao phủ dường như từ chối lời thỉnh cầu của Sung Min, nhẹ nhàng làm tan biến hình ảnh cuối cùng của Lee Teuk và Hyun Min...

- Đừng đi!

Sung Min gào thét, mở bừng mắt tỉnh dậy nhìn chằm chằm vào cái trần nhà đầy những họa tiết sang trọng. Cậu cắn chặt môi hoang mang nhìn khung cảnh xung quanh mà mình đang nằm. Tiếng gọi khe khẽ của Junsu vang nhẹ nhàng bên tai

- Sung Min ah!

Sung Min không đáp lại, những hình ảnh ngoài cảng chợt ùa về không kiểm soát được. Giọng nói Kyu Hyun lạnh lùng văng vẳng bên tai"Jo Kyu Hyun này lại chấp nhận vì một đứa bé cỏn con đó mà chịu nhún nhường mày ư?" nhẫn tâm hạ lệnh giết chết Min Woo - người mà Sung Min có chết cũng không ngờ là kẻ đã bắt cóc con trai cậu. Trái tim cậu chết lặng, điên cuồng khi nhìn những làn đạn tấn công liên hồi về phía Min Woo và đứa bé. Sung Min gào thét van xin nhưng Kyu Hyun vẫn không có ý định cho đàn em dừng lại cho đến khi Min Woo ôm đứa bé và nhảy xuống biển...

- Hyun... Hyun...

Junsu đau lòng nhìn Sung Min nức nở trên giường, hai mắt ầng ậc nước mà không gọi nổi tên Hyun Min. Sung Min đã ngất xĩu khi nhìn thấy chiếc khăn màu trắng trôi lềnh bềnh trên mặt nước biển. Nổi đau này làm sao một người yếu đuối nhưng Sung Min có thể chịu nổi, nhưng bản thân Junsu lại không biết phải làm gì vì người gây ra chuyện này lại chính là ông chủ của Junsu - Jo Kyu Hyun cũng chính là cha đứa trẻ xấu số ấy.

- Sung Min à...!

- Con...con... con...chết rồi sao... Junsu à anh nói cho tôi biết... nó chết rồi phải không?

- Sung Min à... tôi...

Junsu nghẹn ngào nhìn Sung Min không dám nói. Sung Min mím đôi môi đang run bần bật mà nước mắt không ngừng rơi. Chết rồi, dĩ nhiên là chết rồi. Làm sao một đứa bé nhỏ xíu như thế lại có thể sống nổi khi rơi xuống làn nước lạnh giá đó chứ. Lee Teuk anh trai cậu chết rồi, bây giờ thì đến con trai cậu cũng chết luôn... tại sao, tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với cậu như thế, tại sao?

- Hyun Min à! Hyun Min !

Cậu gào khóc điên cuồng. Dường như mọi đau đớn trên thế gian này đang nhắm đến cậu mà đánh, nó quật ngã cậu rồi, đau đớn đến muốn chết đi... làm sao mà cậu có thể sống tiếp trên cõi đời này khi mà cả 2 người quan trọng trong cuộc đời cậu đều chết đi trong khi người gián tiếp gây ra 2 cái chết này chính là người mà cậu đã từng xem là người quan trọng nhất trên cõi đời này cơ chứ?

- Sung Min!

Kyu Hyun mở bật cửa vội vàng chạy vào, vừa nghe thông báo Sung Min đã tỉnh là anh chạy vội vàng đến ngay trong khi vết thương trên tay vẫn chưa được băng bó xong. Kyu Hyun mặc kệ, chỉ là một viên đạn nhỏ ghim sâu vào cổ tay thôi, vết thương này làm sao so sánh được với nổi đau mà Sung Min đang ghánh phải. Anh muốn chạy đến ôm cậu và an ủi cậu, làm mọi thứ có thể để giúp cậu xoa dịu nổi đau này. Thế nhưng ngay khi vừa bước vào phòng, mọi chuyện đã trở nên ngoài tầm kiểm soát của anh. Sung Min gào khóc đau đớn trên giường, chỉ vừa nhìn thấy anh lại còn gào khóc to hơn

- Tránh ra đừng lại gần tôi! Junsu bảo anh ta đi đi... tôi không gặp mặt anh ta... đi đi...

- Sung Min...

Junsu ngơ ngác không biết phải làm gì, hết nhìn Kyu Hyun lại cố gắng ôm lấy Sung Min không ngừng khóc nấc lên vì đau đớn

- Anh ta là kẻ sát nhân, anh trai tôi chết rồi... đến con trai của tôi cũng bị anh giết luôn. Làm sao... làm sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ... tôi không muốn gặp anh... hãy tránh xa tôi ra!

- Sung Min à!

Kyu Hyun đứng ngây người nhìn Sung Min gào khóc trong lòng Junsu mà đau đớn tột cùng. Anh biết Sung Min đã nghe thấy câu nói khiêu khích của anh với Min Woo, anh biết Sung Min đau đớn lắm khi nghĩ con của mình đã chết. Nhưng mà...

- Trả lại con cho tôi đi... tôi biết anh có thể không thích nó, cũng có thể anh không yêu tôi đi chăng nữa nhưng làm sao anh lại có thể nhẫn tâm như thế. Nó còn quá nhỏ, nó vô tội... lẽ ra tôi không nên đến tìm anh... lẽ ra tôi không nên đến đây... lẽ ra...

- Sung Min bình tĩnh... cơ thể cậu còn đang yếu. Cứ như thế này sẽ không tốt cho sức khỏe...

- Cho tôi về đi... làm ơn đi Junsu... tôi muốn về... anh trai tôi chết rồi, con tôi cũng chết luôn... tôi phải về... tôi không thể nào ở lại đây thêm giây phút nào nữa... đám tang... tôi còn phải lo tang cho Teukie....

- Bình tĩnh đã...

Junsu cố an ủi Sung Min đưa mắt nhìn Kyu Hyun xin ý kiến. Kyu Hyun đứng bất động không nói nên lời, chỉ nhìn chăm chăm vào Sung Min, hai mắt đỏ hoe, bàn tay nắm chặt như đang cố kiềm chế cơ thể run rẫy liên hồi. Kyu Hyun không đáp lại ánh mắt của Junsu, chỉ đứng im bất động hướng ánh nhìn đau đớn về phía Sung Min.

Một khoảng im lặng trôi qua, chẳng ai nói được lời nào, chỉ có tiếng khóc của Sung Min cứ vang vọng khắp căn phòng. Cuối cùng, mặc kệ sự khuyên ngăn từ phía Junsu, Sung Min bước xuống giường, quyết tâm rời khỏi căn nhà này. Đối với Sung Min lúc này mà nói, càng ở lâu nơi đây, càng nhìn Kyu Hyun thì nỗi đau của cậu lại càng khoét sâu.

Cả người không còn chút sức lực nhưng vẫn cố gắng bước đi, từng bước từng bước nặng nề đến gần Kyu Hyun nhưng ánh mắt Sung Min tuyệt nhiên không muốn nhìn anh. Cậu mím chặt môi bước đi, Kyu Hyun vẫn không nói một lời, ánh mắt vẫn không rời hình ảnh bé nhỏ đang bước lại gần mình...

Bất chợt... Sung Min cảm nhận được bàn tay rắn chắc của Kyu Hyun đang nắm lấy tay cậu giữ lại. Sung Min đang đứng ngay cạnh Kyu Hyun, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Kyu Hyun đang nhìn cậu chăm chú

- Buông ra!

Lạnh lùng Sung Min nói. Chưa bao giờ Sung Min cảm thấy ghê tởm đôi bàn tay này đến thế, đôi bàn tay nhuộm đầy máu tanh...

- Sung Min...

- Đừng gọi tên tôi!_ Cố kiềm nén nỗi đau trong lòng mình, Sung Min vẫn không quay lại nhìn anh_ tôi đã tin anh... tin lời anh rằng sẽ mang con về thế nhưng ...

- Cậu Sung Min, cậu phải nghe đại ca giải thích đã!_ Tae Yang đứng bên cạnh không thể nhịn nỗi, chen vào.

- ...

Sung Min im lặng, nhẹ quay đầu nhìn Kyu Hyun lắng nghe lời giải thích ấy. Ngay giây phút ánh mắt cậu chạm phải mắt anh, Sung Min dường như có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng anh cũng chẳng thua kém gì cậu. Trái tim cậu lại gào thét rằng hãy nghe người này nói nhưng một phần nào đó lại bảo cậu hãy đi đi vì trước giờ, cho dù là chuyện gì đi nữa thì chỉ cần là lời Kyu Hyun nói thì cậu sẽ nghe và tin hơn hết thảy mọi lời nói trên thế gian.

Thế nhưng lại một khoảng lặng trôi qua mà Kyu Hyun vẫn không nói được gì, môi chỉ khẽ mấp máy như nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Sung Mi thất vọng nhìn xuống, lại chợt nhận ra cổ tay Kyu Hyun đang quấn băng nhưng dường như chưa được quấn kỹ, miếng băng bung ra để lộ viết thương sâu hoắm mang hình viên đạn. Vết thương ấy là vì cố gắng che chở cho cậu tránh khỏi làn đạn mà ra. Sung Min còn nhớ rất rõ lúc ấy Kyu Hyun đã ôm cậu che chở cho cậu thế nào... thế nhưng ...

- Anh ...xin lỗi!

Đó là 3 chữ duy nhất mà Kyu Hyun có thể nói ra nhưng cũng chính 3 chữ ấy cũng đã nói lên một điều rằng, Kyu Hyun thừa nhận mình đã giết Hyun Min.

- Đại ca!

- Tôi... Lee Sung Min này... cả đời cũng không bao giờ tha thứ cho anh... không bao giờ!

Giật mạnh cổ tay mình ra khỏi tay anh, cậu nhanh chóng bước đi với nổi đau trong lòng càng đau đớn hơn.

Yêu càng nhiều, hận càng sâu!

Kyu Hyun vẫn đứng im cho đến khi bóng Sung Min khuất hẳn, hai bàn tay buông lõng vẫn không thể nói lên được lời nào.

- Đại ca, tại sao lại không giải thích!_ Tae Yang khó hiểu, bất bình nói

- Giải thích?_ anh cười khổ hạnh, quay đầu bước đi về phía phòng thờ_ phải giải thích gì đây khi chính bản thân ta còn không biết được rằng đứa trẻ mà ta đã ra lệnh giết kia có phải là con ta hay không. Không phải đã có báo cáo là gián điệp, kẻ nhận lệnh đưa con ta về đã chết rồi hay sao!

Kyu Hyun cười hềnh hệch, tiếng cười chất chứa nổi bi thương và khổ hạnh vang vọng khắp dãy hành lang. Tae Yang chưa bao giờ thấy Kyu Hyun trở nên đau đớn đến đánh mất tinh thần mình như thế, dáng người thanh mảnh bước đi liêu xiêu dường như sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào có thể. Đến khi cánh cửa phòng thờ đóng sập lại, Tae Yang ngỡ ngàng khi nghe chính Kyu Hyun hỏi, giọng nói nhỏ xíu mang đầy sự ân hận bi thương

- Có phải Sung Min đã nói con trai ta tên là Hyun Min đúng không?

Ngay khi đóng sầm cánh cửa lại, Kyu Hyun khuỵu ngã xuống sàn nhà nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Đau!

Tại sao lại đau đến thế cơ chứ? Đâu phải là lần đầu chứng kiến cảnh người thân mình chết đi. Bản thân từ nhỏ đã được rèn luyện là không biết đau không biết khóc. Thế tại sao bây giờ lại đau nhói đến thế, nước mắt cũng tuôn trào mãi không thôi.

Kyu Hyun đang khóc!

Phải, là anh đang khóc. Ngay lúc Sung Min ngất đi trong tay anh là trái tim Kyu Hyun đã bị bóp nát đến nghẹt thở rồi, nhìn Sung Min gào khóc đau đớn đến thế mà bản thân lại không thể nào ôm chầm lấy cậu để an ủi để vuốt ve, chưa bao giờ Kyu Hyun cảm thấy mình bất lực đến thế. Kyu Hyun đã rất tự tin, trước giờ vẫn thế, nhưng đến khi nhận được tin kẻ đã tình báo cho anh biết đứa trẻ mà Min Woo đem ra uy hiếp anh là giả cũng đã chết. Toàn bộ sự tự tin trong anh mất sạch không còn chút dấu vết.

Giải thích ư? Làm sao mà Kyu Hyun có thể giải thích cho Sung Min khi chính bản thân anh còn không biết sự thật mình có giết chết con trai của mình hay không. Giải thích một điều mà bản thân mình cũng không biết thì phải giải thích làm sao đây.

Vậy là anh đã giết chết con trai của mình rồi sao? Sung Min hận anh cũng phải lắm, chẳng phải ngay khi đứa bé vừa hình thành chính anh cũng đã ép cậu bỏ nó rồi sao. Anh tàn nhẫn như vậy bị căm ghét là đúng lắm rồi. Chính bản thân anh còn cảm thấy căm ghét chính mình nữa là...

Đã tận mắt thấy mẹ chết, tận tay hại chết Hee Chul người hyung thân thiết còn hơn cả ruột thịt và bây giờ thì là Hyun Min - đứa con trai mà anh chưa một lần gặp mặt. Bàn tay anh nhuộm đầy máu tươi, hận một nỗi không thể tự kết liễu chính mình để có thể chuộc lại lỗi lầm của bản thân, nhưng dù anh có chết đi cả trăm lần có lẽ cũng chẳng làm cho Sung Min tha thứ được. Trên hết tất cả nổi đau, ánh mắt căm hận mà Sung Min dành cho anh lại càng đau đớn hơn hết. Kyu Hyun biết đã không thể cứu vãn được nữa rồi, Sung Min yêu anh nhưng cũng rất hận anh... cả đời này... Sung Min đã nói thế... cả đời này cậu cũng chẳng bao giờ tha thứ cho anh... chẳng bao giờ...

Thế như có lẽ như thế lại càng tốt... cuộc sống của Sung Min sẽ tốt hơn nếu không có anh ở đó... mọi bất hạnh của cậu đều do anh mà ra... có lẽ mãi mãi không xuất hiện bên cạnh cậu nữa thì cuộc đời Sung Min mới có thể tươi đẹp.

Bóng đêm bao vây căn phòng rộng lớn. Trên bàn thờ, bên cạnh bài vị của Hee Chul lại có một tấm bài vị nhỏ khác. Tiếng khóc hư hư của một con người tưởng chừng rất mạnh mẽ, nhưng lại đơn độc lẻ loi thật bi thương!

Chang Min đẩy nhẹ cánh cửa đi vào. Thở dài, đã 3 ngày nay Sung Min không ăn uống gì, cứ nằm bất động trên giường như người chết , nếu không có 2 con mắt thỉnh thoảng chớp nhẹ thì chắc là cậu cũng nghĩ là Sung Min chết thật rồi. Từ cái ngày Sung Min trở về đám tang như người mất hồn, khóc bên quan tài Lee Teuk suốt rồi khi trở về thì nằm luôn trên giường. Không nói, không ăn, không uống cũng chẳng buồn nhúc nhích.

Sung Min như thế cũng phải, cùng lúc mất cả 2 người thân nhất như vậy thì ai mà chịu cho nổi chưa kể rằng việc này lại do chính người Sung Min yêu nhất gây nên. Sung Min đã như vầy, Kang In cũng chẳng khá khẩm, xin nghĩ phép ở CIA cả tuần rồi, tuy ăn uống vẫn bình thường nhưng nhiều lúc cứ như kẻ điên, râu ria không cạo cứ tự nhốt mình trong phòng, cũng chẳng nói năng gì với ai hết. Thực sự Chang Min lúc này chỉ ao ước rằng cả hai người này phải chi cùng gào khóc 1 lúc thì hay biết mấy.

- Sung Min à, cậu đừng như vậy nữa. Ngồi dậy và ăn chút gì đi!

Chang Min cố gắng nài nỉ nhưng Sung Min chẳng nhúc nhích cũng chẳng liếc nhìn Chang Min lại một cái, đôi mắt đờ đẫn cứ dán chặt vào trần nhà.

Thở dài, Chang Min cuối xuống thu dọn những đĩa thức ăn mà Sung Min không thèm đụng đến một miếng. Cứ như thế này thì không biết Sung Min có thể chịu được đến bao lâu.

- Sung Min nó lại không chịu ăn à?_ Kang In nhìn đĩa thức ăn mà Chang Min vừa đem ra hỏi, Chang Min nhún vai thở dài đáp trả rồi đem mớ thức ăn bỏ vào thùng rác_ hừ, nó định như thế đến bao giờ.

Đặt mạnh cốc nước xuống bàn, Kang In đi thẳng đến phòng Sung Min. Nhìn thái độ của anh, Chang Min sợ hãi vội vàng đuổi theo.

- Hyung, có chuyện gì từ từ nói. Kang In hyung!

Rầm!

Kang In mạnh tay đẩy mạnh cánh cửa phòng Sung Min bước vào. Từ lúc Lee Teuk chết Kang In gần như hóa điên, anh hận tất cả những người đã gây nên cái chết của Lee Teuk, người anh yêu nhất thế gian này, quyết tâm trả thù, Kang In đã tự nhốt mình trong phòng để chìm trong nổi nhớ người yêu và suy nghĩ đến việc trả thù. Với anh, nếu Sung Min không phải là em ruột của Lee Teuk, không phải là người em mà Lee Teuk đến chết cũng phải bảo vệ thì Kang In tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho cậu.

- Ngồi dậy ngay!_ túm lấy cổ áo Sung Min giật mạnh dậy, Kang In hét lớn_ Lee Sung Min, lúc này là lúc nào mà có thể nằm đây như thế này hả? Dậy ngay!

- Hyung, Sung Min đang bị ốm, hyung đừng làm như vậy. Thả cậu ấy ra!_ Chang Min cố gắng gỡ bàn tay hộ pháp của Kang In ra khỏi cơ thể mềm nhũn của Sung Min ra. Kang In ghét nhất những người yếu đuối suốt ngày chỉ biết khóc và buông xuôi tất cả mà Sung Min bây giờ đúng là loại người đó. Sung Min vẫn không có phản ứng gì, mặc nhiên cho Kang In nắm kéo đi

- Tao phải dạy nó lại. Lee Teuk đã chết vì nó còn nó thì cứ nằm đây để tự chết dần chết mòn. Nó không xứng đáng với cái chết của Teukie!

- Hyung đừng vậy mà!

Bất lực trước sức mạnh của Kang In, Chang Min đành để cho anh lôi Sung Min đi còn mình thì đóng cửa nhà rồi đi theo cả hai. Kang In lái xe một mạch chở cả hai đến nghĩa trang, nơi chôn cất Lee Teuk và Hyun Min. Lo sợ Sung Min có chuyện gì, Chang Min đi theo dìu Sung Min đi theo Kang In. Bây giờ anh đang rất nóng, cãi lại anh không phải là một sự lựa chọn đúng đắn. Chỉ còn cách giúp cậu bạn tới đâu hay tới đó vậy.

Cả 3 dừng lại trước mộ Lee Teuk, ngôi mộ còn mới với tấm ảnh trắng đen của chàng trai khi cười 1 bên má có lúm đồng tiền rất xinh đẹp. Bên cạnh ngôi mộ đó là một ngôi mộ nhỏ với tấm bia đá trống trơn không khắc chữ cũng không có hình ảnh.

- Quỳ xuống và nhìn cho rõ_ Kang In kéo Sung Min đẩy cậu quỳ xuống trước mộ Lee Teuk_ Lee Teuk anh trai cậu chết rồi! Lee Teuk chết vì ai? Vì bảo vệ cậu và đứa con trai của cậu đấy Lee Sung Min. Nếu như cậu không biết thì để tôi nhắc cho cậu nhớ. Cái đứa nghiệt chủng của cậu và thằng nhãi kia, chỉ vì nó là Lee Teuk phải chết. Còn cậu thì sao, đến bảo vệ còn mình còn không được, lại còn tự đưa con mình vào chổ chết. Cậu hãy tự hỏi lại mình có xứng đáng làm em trai của Lee Teuk, có xứng đáng làm người đã sinh ra Hyun Min hay không hả?

Sung Min quỳ mọp xuống đất, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên ngôi mộ, hai bờ môi run run mím chặt.

- Hyun Min! Hừ... cái tên hay nhỉ? Ngay từ ban đầu đã ngu muội mà yêu kẻ đó, mang nghiệt chủng về nhà. Có bao giờ cậu tự hỏi nếu không vì đứa nghiệt chủng đó, Han Kyung có chết, Hee Chul có chết hay... hay lúc này Lee Teuk của tôi vẫn còn bên cạnh tôi hay không hả?

- Hyung..._ Chang Min bụm chặt miệng, rưng rưng nước mắt gọi anh trai khi nhìn thấy hai hàng nước mắt tuôn dài trên gương mặt hốc hác tiều tụy của anh trai. Nỗi đau mất đi người mình yêu quý, bản thân không thể bảo vệ người mình yêu. Lee Teuk đã cầu cứu anh, nhưng anh lại quá chậm chạp, nếu anh đến sớm chút nữa, chỉ chút nữa thôi thì biết đâu rằng Lee Teuk sẽ không vì mất máu quá nhiều mà chết.

- Ư...ư...._ Sung Min cuối gằm mặt xuống đất, nghẹn ngào kìm tiếng khóc

- Vì quá yêu thằng nhãi đó mà không bỏ đứa bé được. Yêu đến nổi sẳn sàng rời bỏ anh trai mình để đi theo thằng ác quỷ đó. Mày... mày có xứng làm em trai của Lee Teuk hay không hả?_ Kang In gào lên, dường như chỉ muốn lao vào đánh chết Sung Min cho hả cơn giận_ Teukie ... Teukie 1 lần cũng chưa hề nghĩ sẽ bỏ mày đi theo tao, cả đời em ấy người quan trọng nhất chính là mày. Dù mày có làm gì đi nữa, có sao đi chăng nữa thì em ấy cũng ủng hộ và bảo vệ mày. Thế nhưng mày thì đã làm gì cho em ấy hả? Tất cả đều tại mày, chỉ vì mày mà tao phải mất đi người tao yêu!

- Kang In hyung bình tĩnh. Đừng trách Sung Min như thế, đâu phải lỗi lại cậu ấy!

- Không phải tại nó thì tại ai đây? Là Kyu Hyun, thằng nhãi đó sao. Nếu như nó biết thương người anh đã mất của nó, nó sẽ không nằm vật ra như người chết rồi như thế. Lee Teuk muốn nó sống hạnh phúc, em ấy chết để cho nó sống nhưng nó thì lại muốn đi tìm cái chết. Kẻ yếu đuối như nó thật không xứng đáng làm em trai của Lee Teuk!

- Em xin lỗi...

Cuối cùng sau bao nhiêu ngày như người thực vật, 'em xin lỗi' là câu nói đầu tiên và duy nhất Sung Min có thể nói được trong lúc này. Cậu cuối đầu dựa vào tấm bia khóc nức nỡ.

Phải, Kang In nói đúng lắm. Cậu quá yếu đuối không xứng đáng làm em trai của Lee Teuk. Từ lúc Hyun Min chết, cậu chỉ muốn chết quách đi cho xong. Ít ra khi chết rồi sẽ không phải đối diện với sự thật nghang trái này. Tất cả đều là lỗi của Sung Min. Hee Chul, Han Kyung, Lee Teuk và cả Hyun Min... tất cả đều là do Sung Min hại chết. Lẽ ra người nên chết từ lúc đầu phải là cậu mới đúng. Thế nhưng ông trời thật nghiệt ngã để cho cậu yêu một người không nên yêu, một con ác quỷ lạnh lùng ngay chính người hyung thân hơn ruột thịt cũng giết và cả đứa con mà cậu dứt ruột đẻ ra, đứa con mang dòng máu của hắn. Sung Min cảm thấy kinh tởm bản thân khi nghĩ đến khi xưa mình lại yêu hắn đến thế, tin tưởng và nghe lời hắn đến thế.

Đã thế lại còn có ý nghĩ sẽ bỏ con, bỏ anh trai chỉ để đi theo hắn. Cậu quá ngu ngốc, quá khờ khạo và quá yếu đuối. 4 người chết rồi còn cậu thì chẳng biết làm gì ngoại trừ khóc và khóc. Lee Sung Min thực sự không nên sống trên cõi đời này.

- Có biết tại sao tôi không khắc tên đứa bé lên mộ không? Là vì tôi không chấp nhận cạnh mộ của Lee Teuk, bài vị trên bàn thờ có liên quan đến nhà họ Jo. Bất kì thứ gì có liên quan đến họ Jo đều khiến tôi kinh tởm. Hãy ngồi ở đây mà suy nghĩ kẻ thù của cậu thực sự là ai? Đứa bé này mang họ gì? Tiếp tục nằm một chổ và sống cho qua thời gian hay đứng lên và tìm cách trả thù. Tất cả đều cho tự mình Lee Sung Min quyết định.

Kang In nói rồi bỏ đi một mạch, lau những giọt nước mắt rơi trên má. Kang In thề đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng của anh.

- Con..._ Sung Min nhìn ngôi mộ nhỏ xíu bên cạnh, nước mắt lại rơi nhiều hơn. Trái tim quặn thắt tưởng chừng không thở được. Cậu có cảm giác dường như mới hôm qua thôi Lee Teuk vừa mới ôm đứa bé đỏ hỏn bước vào phòng. Vẫn còn nghe tiếng nó khóc văng vẳng đâu đây... nhưng bây giờ... tại sao... tại sao tất cả chỉ còn là nấm mồ lạnh tanh như thế này.

- Sung Min à!_ Chang Min ngồi xuống ôm lấy cậu bạn thân khóc theo. Sung Min đã quá đau khổ rồi, mất đi anh trai bây giờ lại mất cả con thử hỏi ai mà chịu cho được. Chang Min không thể nói Kang In sai, mặt khác cậu cảm thấy anh nói rất đúng. Giá như từ đầu Sung Min không quen Kyu Hyun, hay giá như Sung Min từ đầu có thể từ bỏ Kyu Hyun thì bây giờ có lẽ đã không thế này.

Nghẹn ngào, một tay ôm chặt lấy lồng ngực, một tay cố đặt lên tấm bia mộ của Lee Teuk, Sung Min gào khóc

- Hyung à... hyung... em... em xin lỗi! Em sai rồi... em sai rồi hyung à...

- Sung Min à...

- Em sẽ trả thù... em sẽ không để hyung và con chết như thế... con ... con nó mang họ Lee, không phải họ Jo... hyung à... em xin lỗi!!!!

Gió thổi mạnh dần mang hơi ẩm của cơn mưa sắp tới. Ở phía xa, chiếc Porches đen lẳng lặng rời bánh

- Đại ca, có nên tiếp tục cho người theo dõi cậu ấy?

- Không cần đâu!_ một tiếng thở dài não nề từ người con trai phía sau. Nhắm mắt lại, để cho moi bi thương tuột dài sâu thẳm, anh cất lời_ hãy để em ấy yên. Tránh xa khỏi cuộc sống của em ấy, có lẽ đó là điều duy nhất ta có thể làm cho em ấy hạnh phúc.

- Sao hôm nay lại có nhã hứng đi tản bộ vậy?

Junsu kéo nhẹ chiếc khăn choàng cổ của Eun Hyuk hỏi. Bỗng dưng từ đêm qua, Eun Hyuk cứ nằng nặc đòi anh hôm nay nghĩ làm chỉ để đi tản bộ với cậu.

- Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi chơi mà. Với em thấy thời gian này anh cứ bận việc mãi mà chẳng có thời gian nghĩ ngơi. Ra ngoài chơi xã stress không tốt sao?

- Tốt chứ, nhưng ở bang dạo này có nhiều chuyện xãy ra quá. Nghĩ một ngày thì ngày mai lại dồn ứ 1 đống công việc cho xem_ Junsu thở dài.

Eun Hyuk cười nhẹ. Từ lúc đọ súng ngoài cảng, No Min Woo rơi xuống biển tới giờ không có tung tích. Abyss nhân cơ hội đàn áp NoDaeHan và đang có kế hoạch biến NoDaeHan thành 1 phần của Abyss. Kế hoạch của Eun Hyuk thất bại một phần mà cũng thành công 1 phần. Thành công là vì dọn xổ được NoDaeHan còn thất bại là vì đã giúp Abyss lớn mạnh hơn và còn khó tiêu diệt hơn trước khi Eun Hyuk bây giờ chẳng còn chổ dựa trong Abyss nữa.

- Hôm nay đừng nhắc đến công việc nữa, chúng ta đi uống café nhé. Em biết có một chổ café rất ngon mà từ cửa tiệm nhìn ra phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp nữa.

- Có vẻ như dạo này em sành uống café nhỉ?_ Junsu cười đùa

- Cũng không hẳn_ Eun Hyuk mỉm cười, thỉnh thoảng được bạn bè dẫn đi ấy mà

- Nhưng không lẽ em bảo anh nghĩ cả ngày hôm nay chỉ để đi uống café thôi sao?

- Dĩ nhiên là không_ Eun Hyuk cười bí ẩn khiến cho Junsu bắt đầu tò mò. Anh kéo Eun Hyuk lại gặn hỏi

- Vậy có chuyện gì sao?

- Đi uống café rồi hẳn nói_ Cậu lè lưỡi trêu anh rồi bỏ đi.

- Em không cho anh biết thì anh không đi_ Junsu đứng tại chổ, khoanh tay nhìn cậu thách thức

- Được rồi, được rồi! _ cậu lắc đầu đi lại chổ anh rồi khoát tay anh kéo đi. Cả hai cùng sóng bước trên con đường nhỏ quen thuộc (với Eun Hyuk), cậu nhẹ nhàng nói_ không phải anh đã từng bảo muốn nhận con nuôi sao. Có ai đó vứt một đứa trẻ trước cửa nhà bạn của em và cậu ta thì muốn đưa nó vào nhà trẻ. Đứa bé còn nhỏ lắm và em nghĩ đến anh. Anh đã nói là anh rất muốn nhận con nuôi mà.

- Hyuk Jae!_ Junsu mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu. Mỗi lần nhắc đến chuyện xin con nuôi là Eun Hyuk đều khó chịu. Thật không ngờ hôm nay chính cậu lại mở miệng nói đến chuyện nhận con nuôi như thế này

- Đừng nhìn em như thế! Chúng ta sống mãi thế này cũng buồn tẻ. Có con nít ở nhà cũng vui mà_ cậu cười hiền. Đưa đứa bé về nhà 1 phần là có thể chăm sóc và quản lý nó, một phần cũng là vì muốn Junsu vui. Đứa bé còn quá nhỏ, một mình cậu không thể nuôi dưỡng nó lén lút bên ngoài được. Vả lại khi nó lớn lên, nếu có thể khiến nó nghe lời cậu tuyệt đối thì phải để nó xem mình như người thân duy nhất cái đã.

- Ôi Hyuk Jae em thật tuyệt vời!

Junsu vui mừng ôm chầm lấy cậu. Từ lâu lắm rồi anh rất thích nuôi trẻ con, chỉ vì cậu nên anh không dám xin con nuôi về nhà. Nay cậu đã nói thế dĩ nhiên là anh hạnh phúc rất nhiều, thiếu điều chỉ muốn ôm lấy cậu xoay vòng vòng cho thỏa thích.

- Có cần phải hạnh phúc đến vậy không hả? Chúng ta đến rồi, đừng có ôm em như vậy kẻo người ta lại nhìn!

- Vâng, thưa cậu Lee Hyuk Jae. Hôm nay cậu nói gì tôi cũng nghe hết!

- Vào đi!

Eun Hyuk mỉm cười rồi nhìn lên tấm biển tiệm café "Please Stop Time"

" Chuyện này hôm nay cũng phải giải quyết thôi!"

Dong Hae chống cằm nhìn vô hồn vào khoảng không trước mặt, tay đảo đều ly café một cách vô thức. Chốc chốc lại thở dài não nề khiến cho những ai đi nghang cũng lắc đầu ngán ngẩm.

Từ cái đêm Giáng Sinh hôm đó anh chẳng tài nào liên lạc với cậu được cả và điều này khiến cho Dong Hae khó chịu vô cùng. Thật không ngờ cái kế hoạch tưởng như hoàn hảo từng centimet thế mà lại thất bại thảm hại như vầy. Giờ thì tốt lắm, đến gặp mặt cũng không được nữa thì anh biết làm thế nào. Từ trước đến giờ chỉ toàn tự Eun Hyuk đến, rồi khi có số điện thoại thì anh gọi thi thoảng nhấc máy lại có thể nghe giọng cậu cũng khiến cho trái tim bệnh hoạn của anh yên ổn chút đỉnh. Giờ thì thảm rồi. Gặp không gặp được mà điện thoại cũng đổi số mất rồi. Haizz Lee Dong Hae à Lee Dong Hae! Làm sao mà mày có thể nghĩ ra một cái kế hoạch ngu ngốc đến thế cơ chứ?

- Ông chủ này chúng ta có khách đấy!

- Có khách thì tiếp đi!

- Ông chủ không muốn tiếp người này sao?

- Người nào mà ta muốn tiếp hả?

- Cái cậu con trai tóc đỏ hay đứng dưới gốc cây rẻ quạt ấy!

- Hả? cái gì, thật không, trời ơi sao không nói sớm!

- A... từ từ ông chủ à..._ cậu phục vụ gọi với theo tên ông chủ của mình vừa bay ra ngoài lẩm nhẩm_ cậu ta còn đi với một người con trai khác nữa...

Trái tim đập liên hồi như muốn vỡ nát ra, Dong Hae hồi hộp nhìn qua tấm kính cửa vuốt tóc lại để bảo đảm gương mặt mình bảnh bao nhất có thể. Thật không ngờ hôm nay Eun Hyuk lại đến, vậy có nghĩa là cậu đã hết giận anh rồi, có thể cũng đã quên chuyện ấy cũng nên. Ông trời ít ra cũng còn thương Dong Hae lắm, cũng còn cho anh một cơ hội này nữa.

Dong Hae cố gắng bước đi thật điềm tĩnh về phía góc tiệm, nơi Eun Hyuk hay ngồi ở đó, hồi hộp trong từng bước đi. Lâu quá rồi không được nhìn thấy ánh mắt ấy, ánh mắt thu thủy như chứa đựng cả thế gian này của anh. Nhớ mùi hương ngọt ngào từ mái tóc kia kinh khủng... nhớ tất cả... nhớ thật nhiều... tại sao mà cửa tiệm của anh hôm nay lại rộng đến thế, đi hoài đi mãi mà vẫn chưa tới

- Eun Hyuk à, cậu đến rồi...

- A chào anh Dong Hae, đã lâu không gặp!

Eun Hyuk cười tươi chào Dong Hae. Ngay lúc vừa thấy bóng dáng anh, cậu vội vàng nắm lấy tay Junsu kéo lên bàn và cố gắng tỏ vẻ thật thân mật và vui vẻ. Tất cả những điều này chỉ để cho mình Dong Hae thấy thôi.

Anh dường như đông đá khi nhìn thấy bàn tay Eun Hyuk đan chặt trong bàn tay một người đàn ông lạ mặt. Eun Hyuk đang ngồi trước mặt anh, gương mặt cười tươi rạng rỡ đầy hạnh phúc, nụ cười mà Dong Hae chưa bao giờ thấy cũng chẳng bao giờ mang đến cho cậu được. Thoáng chút trời đất như sụp đổ dưới chân anh. Tan nát và vỡ vụn. Trái tim anh lại càng đập mạnh hơn trước, mạnh và nhanh đến khó thở

- Dong Hae à hình như tôi chưa giới thiệu cho anh, đây là Junsu người yêu của tôi và hiện tại chúng tôi đang sống chung

Người yêu...Sống chung... tai anh dường như ù đi, đôi mắt bắt đầu mờ dần. Tại sao nụ cười của cậu lại rạng ngời như thế, tươi sáng rạng rỡ như ánh sáng mặt trời. Nụ cười đó làm mờ mắt anh

- Junsu à đây là Dong Hae, chủ tiệm café này. Em hay đến đây uống nên trở thành khách quen.

Khách? Cuối cùng thì quan hệ của anh và cậu chỉ dừng ở mức khách qua đường thôi sao.

Dong Hae không biết mọi câu từ và dũng khí mà anh chuẩn bị trước khi gặp mặt cậu biến đi đâu mất rồi. Tại sao lưỡi anh lại cứng đơ, đôi chân run lẫy bẫy chẳng thể làm gì được. Mọi tế bào trong anh bị tê liệt, trong mắt anh chỉ thấy được nụ cười rạng ngời của Eun Hyuk mà thôi...

Dong Hae không biết mình đã nói gì, cũng không biết bằng cách nào mình lại quay trở về quầy pha chế. Cả người anh không còn chút sức lực. Dường như có một cơn đau đan trào dâng trong anh, đánh ngã từng tế bào giác quan của anh

Đến bây giờ Dong Hae mới nhận ra rằng Eun Hyuk khi hạnh phúc trông cậu lại đẹp như thế

Dường như dẫu thời gian có trôi qua bao lâu

nỗi đau hôm nay vẫn hơn ngày hôm qua...oh girl

Khi anh nhận ra mình không thể hạnh phúc chỉ với nụ cười ấy dành cho mình, một nụ cười chẳng mang theo điều gì đặc biệt, baby

Anh chết lặng nhìn theo cậu trò chuyện vui đùa cùng người con trai mang tên Junsu kia. Đến giờ Dong Hae mới biết nụ cười hở lợi tuyệt đẹp của cậu. Đã có bao giờ Eun Hyuk cười với anh như thế chưa?

Thế giới xung quanh anh dường như ngừng chuyển động, chỉ duy nhất có khu vực trong góc tiệm là có di chuyển. Đã nhiều lúc anh tự nhủ mình đừng nên nhìn về phía đó nữa, đừng tự ngu ngốc cố đánh lừa bản thân mình nữa. Thế nhưng ánh mắt và nụ cười ấy... giá như chỉ một lần dành cho anh thì hay biết mấy.

Sẽ sao nếu...em sẽ yêu anh

vì dường như em sẽ đến bên anh nếu anh chờ thêm chút nữa...

Và cứ mong chờ thế, anh không thể từ bỏ em

dẫu rằng anh biết thời gian qua đi, sẽ chỉ là đớn đau... oh girl

Dù có muốn tin rằng nụ cười ấy chỉ dành cho anh

nhưng có thật vậy không em? nhưng vẫn... có khi nào...

Eun Hyuk cùng Junsu đứng dậy, thanh toán tiền và ra về. Junsu rất hào hứng về chuyện nhận con nuôi, anh nghĩ ra hàng chục cái tên cho đứa bé mặt dù vẫn chưa thấy mặt nó. Luyên thuyên bàn về chuyện sẽ dọn dẹp nhà và làm cho đứa bé 1 căn phòng riêng. Sẽ cố gắng đọc thêm nhiều sách về chăm sóc trẻ em để có thể chăm sóc đứa bé thật tốt. Anh cũng dặn dò Eun Hyuk sau này cũng nên học cách chăm sóc trẻ em luôn là vừa vì anh đâu có ở nhà thường xuyên được.

Cậu gật gù và mỉm cười với anh nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn vào trong.

Hình như Dong Hae đau đớn lắm. Đến một câu cũng không nói được. Anh chàng ngốc nghếch đó... có lẽ chỉ có cách này mới khiến anh ta thôi nghĩ đến cậu nữa. Eun Hyuk không muốn tiếp tục như thế này với anh nữa. Càng lúc cậu càng cảm nhận được mình đang dần phục thuộc vào Dong Hae. Cứ mỗi lần tâm trạng không tốt là tự động tìm đến đây. Càng lúc càng cảm thấy thú vị với những câu chuyện không đầu không đuôi của anh, càng lúc khóe môi lại tự động mỉm cười khi nhìn thấy Dong Hae. Mọi chuyện nếu cứ thế này Eun Hyuk không biết mình sẽ ra sao nữa.

Sẽ sao nếu.. anh gặp em trước.. không, nếu anh không biết em

Nhưng những ý nghĩ ấy là vô ích

vì cuộc sống của anh vẫn luôn đắm chìm trong những kí ức về em

Bước ra khỏi cửa tiệm, Eun Hyuk cảm thấy dường như mình vừa trút đi một ghánh nặng ngàn cân. Dong Hae đã không chào cũng không nhìn cậu lúc cậu thanh toán tiền và ra về. Tốt thôi, kể từ ngày hôm nay, kí ức về ngôi nhà này, kí ức về một người tên Lee Dong Hae có lẽ cũng nên chìm vào dĩ vãng.

- Hyuk Jae này!_ Junsu bất chợt đứng lại_ em nghĩ xem có lẽ chúng ta nên thuê người giúp việc. Cả hai chúng ta đều là con trai rất khó để chăm sóc khi đứa bé còn nhỏ đến thế.

- Được rồi Junsu, chúng ta sẽ bàn chuyện này khi đến nhận đứa bé. Anh có thể nói gì khác ngoài chuyện đứa bé được không?_ cậu bặm môi, cảm thấy hơi bực mình khi Junsu cứ không ngừng nói về đứa bé.

- Sao thế, em ghen à?

- Dẹp, em không có sến súa như vậy đâu._ cậu phẩy tay gạt tay anh ra, khẽ liếc nhìn về phía cửa tiệm

- Trên đời này sao lại có lắm những người cha mẹ tàn nhẫn đến mức bỏ đi đứa con mình dứt ruột đẻ ra như thế trong khi ..._ Junsu chợt nhớ đến hình ảnh Sung Min khóc đến ngất đi khi biết con mình đã chết.

- Sunnie à!

- Huh?

Dong Hae chết lặng nhìn về phía trước. Thật ngốc nghếch làm sao. Trong giây phút cuối cùng khi nhìn bóng cậu khuất hẳn sau cánh cửa. Anh đã vội vàng đuổi theo, anh không muốn kết thúc thế này, chỉ một lời thôi, anh muốn biết thực sự trong lòng cậu anh chỉ là người qua đường thôi sao.

Nhưng khi anh vừa mở cửa và toan chạy lại anh đã nhìn thấy cảnh mà anh ước sao mình đừng ra đây. Eun Hyuk và Junsu đang hôn nhau dưới gốc cây rẻ quạt, gió thổi nhẹ nhàng làm những tán cây rung rinh lá trên cao.

Tan nát và vụn vỡ...

Dong Hae khổ sở quay đầu đi...

Có lẽ trước giờ đối với cậu, anh đúng chỉ là một kẻ qua đường xa lạ... cứ mãi mơ mộng về một điều mãi mãi không dành cho mình

Cho dù tình yêu trong anh cứ lớn dần theo thời gian, cho dù nỗi đau có trĩu nặng

anh vẫn cảm thấy em sẽ yêu anh

vì dường như em sẽ đến bên anh nếu anh chờ thêm chút nữa...

và cứ mong chờ thế, anh không thể từ bỏ em

dẫu rằng anh biết đến hôm nay thời gian đã là quá nhiều...

Fic tới đây coi như tạm end phần 1. 1 chặng đường dài đã qua chúng ta lại chuẩn bị chặng đường mới rẻ sang một hướng khác cho các couple nhà ta. Đã có 2 couple ra đi và dĩ nhiên sẽ có thêm couple vào để bù đắp chứ nhỉ ) Đừng bỏ fic và theo dõi chap 35 nhé. Phần 2 sẽ đến nhanh thui *tung hoa*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kyumin