Lửng lơ_một kiểu thư giãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

# 3#lửnglơ
Hôm nay thì tôi hơi mệt. Chính mệt nên mọi thứ đều diễn ra một cách nhẹ nhàng. sao? tôi không đủ sức làm bất cứ điều cả,tôi không gồng mình lên chống đỡ cái ,không cố gắng làm quen với cái ,không cố gắng tìm hiểu cái ,không đủ sức làm bất cứ cái cả...
Vậy nên mọi điều tôi viết đây chỉ đơn thuần diễn tả chút ý nghĩ trong đầu. Tạp nham lộn xộn,để dễ hình dung bạn hãy tưởng tượng ra một cái chăn từ vải vụn.
Tôi ra nick bạn trên forum,tôi lập nick trên forum cũng chỉ để tìm bạn ấy. Tôi không ý định làm , dụ như viết lách,hay spam comment,hay like,hay nhẹ nhàng nhất theo dõi nhất cử nhất động của bạn ấy. Sao nhỉ? Cái này hơi rối.
Tôi không hiểu lắm,thực ra không đủ quan tâm chưa từng thật tâm tìm hiểu về forum cũng như mọi điều trên đó. Mọi cái, vẻ không hợp gu tôi. bạn trên đó không hoàn toàn giống bạn ngoài đời. bạn gọi ấy trên mạng " ta" như một cách tự cân bằng cuộc sống. Còn tôi,chẳng to tát cả,tôi chỉ lảm nhảm đây khi tôi thấy cần thôi.
tôi cũng không đủ thời gian để quan tâm quá nhiều thứ. Tôi đã quên mất mật khẩu nick forum một lần đã phải lập nick khác,tôi đã thay đến ba cái tài khoản askfm... Thế đấy,tạo lắm làm tôi nhớ nổi đâu. Một tài khoản Wattpad để luyên thuyên những khi như thế này quá nhiều rồi ấy.
Hình như bố tôi pha cafe dưới nhà,mùi cafe luẩn quẩn trong phòng tôi. Cafe thì quá đắng sữa thì quá ngọt. Nhưng cafe sữa thì lại không ngon,tôi thấy thế.
Tôi đã nghe đi nghe lại một bài hát,trên thảo nguyên của tôi,con báo đang chạy rất nhanh...
Thằng bạn gửi link một bài hát cho tôi,giai điệu lạ,khá hay.
Tôi nằm trên giường của mình sau cả mùa đông bám rễ trong giường em trai,phòng tôi một cái cửa sổ gió lùa rất lộng.
Tôi nghe lại mấy bài hát .
Tôi nhiệt tình tham gia một cuộc thi của Nhã Nam chẳng được giải gì.
Tất cả mọi thứ cứ nhẹ nhàng như hơi thở đứt quãng cái mũi nghẹt của tôi,chúng lềnh bềnh trong đầu nhưng không chạm vào tâm tưởng của tôi. Mọi thứ đều nhẹ nhàng cảm xúc tôi rối ren thành một mớ. Mùa gợi nhiều điều. Một chút quen.
Một cái đó thật lạ. Quá nhiều suy nghĩ cần xếp lại gọn gàng trong tâm tưởng.
Tôi cần thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro