PART 17 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

129.

Cứ như vậy một đêm qua đi, Phác Hữu Thiên giống như cái máy ghi âm bị ấn nhầm nút REPLAY không quản làm phiền Kim Tuấn Tú bên tai lảm nhảm: anh muốn ăn cơm trứng, anh muốn ăn cơm trứng, anh muốn ăn cơm trứng......

Kim Tuấn Tú đầu tiên mắt không thèm nhìn lên mà trả lời: anh muốn ăn cơm trứng thì quan hệ gì đến em? Tiếp theo nhấc hai mi mắt nói: muốn ăn tự đi mà làm. Sau đó trên mặt giật giật yếu ớt, nói ngắn gọn: em không làm. Cuối cùng không thể nhịn được nữa mà nói, được rồi? Anh phiền chết đi được.

Phác Hữu Thiên nở nụ cười. Sau đó rất nhanh, hắn cười không nổi.

Cầm thìa gian nan nuốt xuống, còn cố tình muốn làm bộ "Hương vị rất ngon, thêm một chén.", Phác Hữu Thiên rốt cục nhịn không được ở trong lòng gửi lời thăm hỏi Kim Tại Trung một trăm lần.

130.

Cũng không biết có phải hay không Phác công tử ý niệm quá mạnh mẽ, mà trưởng khoa mệnh quá kém, tóm lại không hiểu tại sao bị nhắc tên đến mức phát sốt nhẹ, liên tục mấy ngày 37 độ 8.

Sau khi Phác Hữu Thiên gãy xương, nhân công đã sẵn thiếu, nếu hắn lại xin phép nghỉ, khoa ngoại không biết hỗn loạn thành cái dạng gì nữa. Vì thế Kim Tại Trung cũng không nói gì, sáng sớm uống hai viên thuốc sau đó vẫn đi làm như bình thường.

Đầu óc choáng váng vẫn là ở trong mức độ có thể chịu đựng được, không ảnh hưởng nhiều đến công việc. Mấy ngày hôm nay người bệnh đông nghịt, một ngày hơn mười ca phẫu thuật, mọi người đều bị xoay như chong chóng. Trầm Xương Mân đi giúp bác sĩ Triệu, hắn đành tự mình cầm dụng cụ cùng ý tá mở, từ khai phúc đến khâu lại xử lý, một chút cũng không để bác sĩ Triệu cùng Trầm Xương Mân bị chậm.

Xong một ca, nghỉ ngơi chưa được chốc lát lại tiếp tục. Bận rộn như vậy đến nửa đêm mới xong.

Cởi găng tay thay quần áo đu xuống dưới lầu. Cửa phòng thật náo nhiệt, bác sĩ Triệu, Lâm thực tập sinh, còn có mấy cô y tá trẻ không biết đang nói chuyện gì, tất cả đều cười đen tối.

Vượt qua bọn họ đi vào, Trầm Xương Mân đang nằm ở trên bàn viết quá trình mắc bệnh. Kim Tại Trung đi tới cạnh cậu ngồi xuống, hỏi: "Ngoài cửa đang cười cái gì vậy?"

Trầm Xương Mân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa liếc mắt một cái, nga một tiếng, giọng điệu vẫn bình thường mà nói: "Hôm nay có một ông lão hơn 80 tuổi, bởi vì không rõ nguyên nhân gì mà táo bón ba ngày nay, bác sĩ Triệu đưa tay kiểm tra trực tràng của ông ta, tay sờ vào lại đụng phải một cái gì đó cứng cứng, sau đó kẹp huyết quản giúp ông ta lấy ra, là dương vật giả." (Chém loạn, chém bừa vì không hiểu gì y học).

Kim Tại Trung nghe xong nhịn không được cười, sau đó thu lại nụ cười, thản nhiên nói: "Cũng không có gì. Nhắc nhở ông ta lần sau dùng đạo cụ nhớ chú ý một chút là được."

Trầm Xương Mân trừng mắt liếc hắn một cái, lẩm bẩm: "Sao anh biết là tự ông ta đặt."

Kim Tại Trung lại một lần nữa cười rộ lên, nhìn Trầm Xương Mân cái gì cũng không nói. Người kia bị hắn nghe thấy mặt nóng bừng lên, cúi đầu làm bộ như không để ý gì mà cúi đầu viết tiếp quá trình mắc bệnh.

Kim Tại Trung nở nụ cười, một lúc sau mở ngăn kéo tìm lọ thuốc, đứng dậy cầm cốc đi đến máy nước lấy nước chuẩn bị uống thuốc.

Uống xong nước quay trở về chỗ ngồi, đã thấy Trầm Xương Mân cầm lọ thuốc của hắn nghiên cứu.

"Tại sao lại uống thuốc? Anh không thoải mái?"

Kim Tại Trung ừ một tiếng, cầm lại lọ thuốc, đổ hai viên ra lòng bàn tay, sau đó uống cùng nước, không chút để ý nói: "Có hơi sốt nhẹ."

Trầm Xương Mân nhíu mày hỏi: "Đã đi khám bác sĩ chưa?"

Kim Tại Trung đem lọ thuốc để lại trong ngăn kéo, giọng điệu bình tĩnh mà nói: "Tôi chính là bác sĩ, còn phải đi khám bác sĩ sao?"

Trầm Xương Mân nghẹn lời, ngồi nửa ngày mới buồn bã hỏi: "Sốt mấy ngày rồi ?"

Kim Tại Trung suy nghĩ một lúc nói: "Tính cả hôm nay nữa là năm ngày đi."

Trầm Xương Mân không thể nhịn được nữa mà đứng lên, "Đã gần một tuần rồi anh còn đứng ở đây uống thuốc lung tung ? Có phải muốn chết không?"

131.

Trầm Xương Mân lại kiên trì một lần nữa, Kim Tại Trung không thể không đi dạo một vòng tới nội khoa. Đã hơn nửa đêm, một bác sĩ trẻ đang trực, thấy Kim Tại Trung mà bắt đầu khẩn trương, cũng không biết khẩn trương cái gì.

Kim Tại Trung trái lại thần sắc không tồi, nói chuyện vui vẻ với đồng nghiệp, thuận tiện bảo đối phương cho hắn một ít thuốc. Trầm Xương Mân nghe thấy muốn trợn trắng mắt.

Cuối cùng xét nghiệm máu cũng không tìm ra cái gì. Tiểu bác sĩ rất bối rồi, thử thăm dò hỏi: nếu không thì bây giờ truyền glucozo, hay vitamin C cùng cefuroxim được không?

Kim Tại Trung nhìn đồng hồ, muốn nói muộn quá rồi, đợi ngày mai rồi nói sau?

Trầm Xương Mân dĩ nhiên đoạt lời hắn đáp ứng trước.

132.

Nửa đêm truyền nước biển có rất ít người, trong phòng truyền nước biển thực im lặng, trước phòng, y tá trẻ trực đã ngủ quên mất.

Trầm Xương Mân đi theo Kim Tại Trung tới một góc ngồi xuống, muốn đi đánh thức cô y tá trẻ kia, suy nghĩ một lát lại thôi, chính mình ra tay tốt hơn. Tự mình cắm kim cho Kim Tại Trung, cũng may kim liền đâm vào đúng chỗ.

Kim Tại Trung dù sao cũng đã sốt nhẹ vài ngày, chống đỡ đã lâu cũng tới thời khắc này cũng khó có thể không cảm thấy tinh thần mệt mỏi.

Trầm Xương Mân giúp hắn điều chỉnh tốc độ tốt, rồi ngồi xuống cạnh hắn. Kim Tại Trung dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trầm Xương Mân nâng cằm chú ý tới xung quanh hốc mắt hắn một vòng đen, rõ ràng là đã quá mệt mỏi. Nhìn ra ngoài một lúc, cúi đầu cầm lấy tay của hắn đang cắm ống truyền, nhẹ nhàng xoa bóp.

Kim Tại Trung phút chốc mở to mắt, Trầm Xương Mân ngẩng đầu, đối diện với hắn, nghiêm túc nói: "Trong khi truyền nước phải xoa tay, bằng không nhất định sẽ tê liệt cử động....."

Còn chưa nói xong đã bị Kim Tại Trung chụp lấy gáy kéo đến hôn.

133.

Nụ hôn ban đầu nhẹ, sau đó càng ngày càng sâu. Kim Tại Trung một tay ôm vai Trầm Xương Mân mà hôn cậu, nụ hôn chậm chạp mà kéo dài. Trầm Xương Mân ban đầu còn để ý tới kim truyền của hắn, sau đó không còn bận tâm được gì nữa, cơ hồ là khó mà dứt ra khỏi nụ hôn của hắn. Khoảng chách hôn môi đều cảm giác được tình cảm ấm áp mà đối phương truyền đến, vì thế càng thêm triền miên lưu luyến.

Trầm Xương Mân trong lòng lặng lẽ nhắm mắt, bất mãn mà lẩm bẩm: cũng không nhìn xem đây là nơi nào mà không giới hạn như vậy........

Trầm Xương Mân bỗng giật mình, trong suy nghĩ có một tia thanh tỉnh. Phút chốc mở to mắt, muốn nhìn xem cô y tá kia có tỉnh ngủ hay không.

"....... Làm sao vậy." Kim Tại Trung cuối cùng sau một hồi hôn môi thật lâu dừng lại, khàn giọng hỏi.

Trầm Xương Mân lắc lắc đầu. Sau đó há miệng thở dốc, một cái ngáp thật lớn không khống chế được mà thoát ra.

Kim Tại Trung thần sắc khó đoán mà nhìn cậu trong chốc lát, nghe không ra ngữ khí nói: "Cùng tôi hôn môi như vậy chán lắm sao ?"

Trầm Xương Mân ngây người ngẩn ngơ, không kịp suy nghĩ lại một lần nữa đã lắc lắc đầu. Lắc đầu xong mới cảm giác có chút không thích hợp, có lẽ là không nên lắc đầu? Nhướn mắt lên quan sát biểu tình của Kim Tại Trung.

Vừa mới ngáp mộ trận, mắt Trầm Xương Mân có chút nước, làm ánh đèn trên đỉnh đầu nhìn qua lại sáng ngời. Trong đôi mắt cậu giống như nuôi một đôi cá vàng.

Cậu không biết trước cảnh tượng này lại khiến Kim Tại Trung không chịu đựng được, rốt cục không nhịn được mà nói thật suy nghĩ trong lòng --

"Lần trước tôi nói, hoàn toàn là nghiêm túc."

Trầm Xương Mân bị câu nói không đầu không đuôi này của hắn bối rối, mơ màng mà nghĩ lại, lần trước? Lần nào?

Kim Tại Trung lại một lần nữa đem bờ môi áp lên, chạm môi cậu. Rồi sau đó ở bên tai cậu dùng giọng nói vô cùng quyến rũ: "Thử thích tôi xem."

Trầm Xương Mân bỗng giật mình, thì ra là lần đó..... Đồng thời lại cảm thấy giọng nói của Kim Tại Trung thật sự dễ nghe, khiến cậu không phân biệt được gì nữa, trong đầu suy nghĩ lại một lần nữa không tỉnh táo.

Kim Tại Trung thấy bộ dạng bướng bỉnh của cậu, không khỏi cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Tôi chờ cậu đem mẩu giấy lần trước dán trên người tôi, lúc nào cũng có thể."

134.

Trầm Xương Mân từ đầu đến cuối cảm thấy thổ lộ không nên giống như vậy.

Hoặc là nói, có chết như vậy cũng không thể tính là thổ lộ.

Bởi vì hồi cậu học trung học và đại học cũng đã trải qua kinh nghiệm mấy lần được tỏ tình. Các cô gái đều có điểm thẹn thùng hoặc xấu hổ, nhưng không có ai là không thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng -- có nghĩa là nói rõ ràng ra "Tớ thích cậu, muốn làm người yêu cậu." như vậy ý tứ.

Lại nhìn Kim Tại Trung, Trầm Xương Mân thực sự xác định cậu không hiểu nhầm ý tứ của hắn. Hắn quả thật chỉ biểu đạt ý tứ của cậu sau, mà câu trước tiên nửa chữ cũng không có.

Tuy rằng cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì, nhưng ít nhất, cậu biết rõ, nửa câu đầu so với nửa câu sau quan trọng hơn nhiều. Nếu Kim Tại Trung không nói nửa câu đầu tiên, cậu cũng chỉ có thể coi hắn cái gì cũng chưa nói.

135.

Mặc kệ thế nào, những ngày sau đó, cuộc sống của Trầm Xương Mân ngày càng tốt hơn.

Kim Tuấn Tú ngày ngày chăm sóc Phác Hữu Thiên ở bệnh viện, Trầm Xương Mân liền quang minh chính đại chiếm lĩnh căn nhà nhỏ bé của Kim Tuấn Tú, không phải chịu đựng những những âm thanh ồn ào của vị hàng xóm bên cạnh.

Kim Tuấn Tú trái lại thường xuyên lộ vẻ mặt lo lắng hoang mang, có một ngày vác Phác Hữu Thiên nói với Trầm Xương Mân, "Xương Mân, cậu nói chẳng lẽ tương lai của mình lại chính là.... chính là... là làm.

Trầm Xương Mân lúc ấy đang lật xem bệnh án của một bệnh nhân, không để ý đến hỏi lại "Cái gì cơ ?"

Kim Tuấn Tú ấp a ấp úng trong chốc lát, nhỏ giọng mà nói không phải là 12345678910.... Không có mình.

Trầm Xương Mân động tác lật xem bệnh án dừng lại, suy nghĩ liền hiểu được ý tú của cậu. Kim Tuấn Tú muốn nói chính mình là 0 sao. Cách nói này thật sự đặc biệt, vì thế nhịn không được bật cười.

Kim Tuấn Tú rất tức khi cho rằng cậu đây là vui sướng khi người gặp họa, một chút cũng không có lời an ủi bạn thân.

Trầm Xương Mân buông bệnh án trong tay, giải thích chính mình không phải thấy người gặp họa mà vui sướng. Sau đó nghiêm trang mà nói: "Nhưng mà không biết vì cái gì cậu làm cho mình nhớ đến cuộc nói chuyện với một người lạnh lùng."

Kim Tuấn Tú tò mò hỏi, "Ai lạnh lùng?"

Trầm Xương Mân thành công nhịn cười mà nghiêm túc nói có anh bạn nhỏ gọi là Tiểu Minh. Có một ngày cậu ta thực ủy khuất mà hỏi bà ngoại: 'Bà ngoại bà nói cháu có phải là đứa ngốc không a?' Bà ngoại cậu ta trả lời, 'Đứa ngốc này, cháu ngư thế nà lại ngốc được?'

Kim Tuấn Tú sửng sốt một hồi lâu mới ngộ ra, Trầm Xương Mân ở đây chẳng phải nói cậu là đứa ngốc sao?

Nhưng Trầm Xương Mân đã sớm ôm bệnh án lặng lẽ chuồn đi.

136

Kim Tại Trung sau khi khỏi hẳn sốt nhẹ về sau lại thêm tật xấu -- hắn thích mua một đống đồ ăn đến bệnh viện, chất đầy trên bàn làm việc chung của hắn và Trầm Xương Mân.

Xoài khô, thịt heo khô, lưỡi vịt, bánh mù-tạc, đậu nành, bánh pho mát, bánh ngọt, kẹo mạch nha, khoai tây chiên, bánh dừa hạn nhân, bánh xốp..... Tóm lại đều là những thứ Trầm Xương Mân thích ăn.

Nhưng mà nói đi nói lại, cậu không có không thích món gì......

Mua một đống để ở nơi này, Kim Tại Trung cho tới bây giờ cũng không động. Trầm Xương Mân rốt cục nhịn không được, một ngày hỏi hắn, "Không ăn sao anh mua nhiều vậy làm gì?"

Kim Tại Trung còn phải đi họp, cầm bản ghi chép trên tay cùng bút đứng dậy, vội vàng nói, "Cậu không phải rất thích vừa xem bệnh án vừa ăn vặt hay sao. Ăn xong nhớ giúp tôi thu hoạch đồ ăn."

137.

Được rồi, Trầm Xương Mân không có biện pháp nào phản bác. Cậu quả thật thích vừa xem bệnh án vừa ăn đồ ăn vặt. Nhưng mà Kim Tại Trung làm những chuyện này, khác nào hắn cầm quả táo ở vườn địa đàng không ngừng hấp dẫn Adam a!

Trầm Xương Mân bóc gói xoài khô, vừa ăn vừa cảm thấy tội lỗi. Sau đó lại nghĩ có sao đâu, mình giúp hắn thu hoạch thức ăn, ăn những thứ này của hắn có sao! Nói sau cùng, không ăn cái đống này rất bất tiện a, sẽ chẳng có chỗ mà làm việc nữa.

Vì thế cậu yên tâm thoải mái mà tiếp tục ăn, chẳng qua thực nghe lời mở net giúp Kim Tại Trung thu hoạch cái trò Khai tâm kia..

Cậu đúng là chơi không biết chán. Trầm Xương Mân nhớ đến cái đống đồ ăn kia đã được chính mình xử lý hết, có chút xấu hổ. Đăng nhập vào tài khoản của Kim Tại Trung, đầu tiên giúp hắn đem đồ ăn chế biến, sau đó tới vườn rau thu hoạch, tiếp theo tới bãi cỏ giúp hắn cho đám động vật kia ăn, lại đưa mấy cái xe sắp xếp, cuối cung đi tới hồ cá đem mấy con cá kéo lên.

Làm xong bỗng nhiên thấy có tin nhắn mới, mở ra xem, là bạn thân của Kim Tại Trung gửi tới, người này sao lại có tên gọi là "Khảo tiên giáo" ( nướng bánh bao chiên ah ==")

Lần đầu tiên Trầm Xương Mân nhìn thấy tên người này trong nhà hàng vui vẻ của Kim Tại Trung liền cảm thấy thật kì quặc...... Anh chiên bánh bao thì chiên bánh bao là được rồi, làm sao lại còn "Nướng" bánh bao chiên. Đã "chiên" rồi, sau đó lại "Nướng", còn có thể ăn được sao.

Chẳng qua bạn bè của trưởng khoa trên mạng lấy tên đồ ăn làm nickname có không ít người, ít nhất cậu đã tùng thấy có người tên là "Sa trà diện". (Bột Sa trà, Sa trà là một loại trà hay sao ý ==")

Cũng thật kì lạ.

Lại xem tin nhắn của Khảo Tiên Giáo gửi tới, tuy rằng số lượng từ không nhiều, nhưng lại mang theo một luồng sát khí.

-- không được gieo cây tình yêu ở đất của tôi, cậu không biết đó là quyền lợi của tiểu nam cơm nhà tôi sao.

Trầm Xương Mân ngay lập tức nhớ ra ngày hôm qua giúp Kim Tại Trung xới đất được một hạt quả cây tình yêu. Bởi vì quả tình yêu phải trồng ở đất của người khác phái, cậu để danh sách bạn tốt ở bên cạnh, thuận tay cho hạt giống vào nhà vị tiên giáo "Cô nương".

Không ngờ người ta tới tận cửa để kháng nghị. Trầm Xương Mân chạy nhanh sang khu đất trồng kia đem hạt tình yêu xúc ngay lên. Lại ngay lập tức trả lời tin nhắn cho vị tiên giáo "Cô nương" -- làm bạn trai cô hiểu lầm, vô cùng xin lỗi.

Không nghĩ vị tiên giáo "Cô nương" lại ngữ khí không tốt mà trả lời cậu, "Tôi mới là bạn trai cậu ấy, cậu không phải đã biết sao."

Trầm Xương Mân SHOCK nửa ngày, cảm thấy cái này TA (hỗ trợ kĩ thuật) phân biệt giới tính lộn xộn, lúng túng sau đó thoát khỏi trò Khai tâm.

138.

Mãi đến khi Kim Tại Trung họp xong trở về, Trầm Xương Mân đem chuyện này nói với hắn, Kim Tại Trung mới bình thản giải thích. Sa Trà Diện kia là nam, trước kia quen ở trên diễn đàn. Khảo Tiên Giáo là bạn trai hắn, lo lắng lên mới cho thêm tài khoản của tôi trong Khai tâm.

Trầm Xương Mân nga một tiếng rồi lập tức hỏi lo lắng cái gì? Ngừng lại một chút chậm rãi nói người ta lo anh trở thành tiểu tình nhân của vợ người ta rồi.

Kim Tại Trung bỏ bản ghi chép xuống ngẩng đầu, nở nụ cười, hỏi ngược lại, "Kia là có ý gì?"

Trầm Xương Mân hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường, tay nâng quai hàm lẩm bẩm câu, "Không phải dụ dỗ sao.... Không biết xấu hổ."

Kim Tại Trung không nói câu nào, một lúc sao mới đi đến bàn làm việc, nắm cằm cậu hôn lên một cái, nhẹ nhàng nói: "Cái này được gọi là dụ dỗ sao?"

139

Trầm Xương Mân chưa kịp nói chữ nào chỉ nghe thấy tiếng xẹt xẹt, trong lòng hồi hộp một chút. Trong đầu nghĩ bi phẫn cái này không phải là dụ dỗ, đây là hãm hại, là hồng quả quả hãm hại! (đoạn này mình không hiểu :-?)

"Bác sĩ Kim, bệnh nhân giường số 31....." Đẩy cửa bước vào, cô y tá trẻ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, câu đang nói dở còn chưa kịp xong đã bị nuốt trở về. Cái miệng xinh đẹp còn chưa kịp khép lại, tính cả phút chốc trừng lớn mắt, tạo thanh một bức thật phá hư không khí.

Kim Tại Trung vẫn như trước nâng cằm Trầm Xương Mân không bỏ ra, hơi liếc qua cô y tá chưa gõ cửa đã bước vào. Thu hồi ánh mắt, mặt khác, dùng một tay khác banh mí mắt Trầm Xương Mân, sau đó cúi sát mắt cậu làm động tác như đang thổi khí, vẫn nâng cằm cậu hỏi như không có chuyện gì: "Bây giờ tốt hơn chưa?"

Suy nghĩ của Trầm Xương Mân quay lại thật nhanh, cũng không hiểu ý đồ của hắn là gì, mặc dù ở trong lòng còn thắc mắc, ngoài miệng vẫn phối hợp nói: "Ân, tốt lắm."

Kim Tại Trung lúc này mới buông tay ra, chuyển hướng nhìn tới cô ý tá còn đứng ở cửa không dám động hỏi: "Giường 31 làm sao vậy?"

Cô y tá kia ngay cả nháy mắt cũng không dám, dồn sức lấy lại tình thần, vội vàng nói: "Giường 31 có bệnh nhân bị bệnh tiêu hóa đi ra máu. Anh đã dặn là không được ăn, nhưng mà tay vừa mới ở trong chăn của hắn tim được mấy cái bắp ngô đã ăn hết. Anh ta còn nói anh ta không ăn, là chó ăn......."

Trầm Xương Mân nhịn không được bật cười, liếc liếc qua Kim Tại Trung hoàn toàn không có ý cười, cúi đầu ho khan vài tiếng, ngẩng đầu thay bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Kim Tại Trung nhìn thấy cậu liếc mắt một cái, còn có đôi mắt trông mong câu trả lời của hắn của cố y tá kia nói: "Tôi đã biết."

140.

Sự thật chứng minh bệnh nhân giường số 31 vì mấy cái bắp ngô mà không tiếc tự nhận mình là động vật, cũng phải trả giá đắt -- đi vệ sinh ra máu ngày càng nặng thêm. Kim Tại Trung nhanh chóng giúp hắn cầm máu sau đó tìm thấy dưới gối của người này một bắp ngô khác, hơn nữa còn phát hiện dưới dép của hắn có một gói khoai chiên.

Trầm Xương Mân ở một bên nhìn hắn cùng mình tìm ra mấy thứ kia, không thể tưởng tượng vị OS (OS: hệ điều hành, cái này chắc anh Mân có ý là trưởng khoa aka Tại Tại ah ) có khả năng điều tra..... Không làm cho FBI quả là vô cùng lãng phí......

Bệnh nhân giường 31 thấy bằng chứng rành rành như vậy rốt cục cũng xấu hổ mà cúi đầu, thề sống chết những thứ mà Kim Tại Trung tìm được đã là toàn bộ thực phẩm còn lại của hắn, hắn không bao giờ..... nữa lại lén ăn. Kim Tại Trung cũng không nói gì, dẫn Trầm Xương Mân đi ra ngoài.

Trầm Xương Mân đi được vài bước, đã thấy Kim Tại Trung chợt xoay người, lại một lần nữa quay trở lại cửa phòng bệnh. Đẩy cửa đi vào, cái người vừa thề sống thề chết kia đang vén quần lên, từ trong đũng quần lấy ra một bắp ngô.......

Trầm Xương Mân rốt cục trợn mắt, há hốc mồm.

141.

Vì vậy mà cái người yêu bắp ngô còn hơn yêu tính mạng chính bản thân mình, chuyện người bệnh kia giấu bắp ngô để qua mắt bác sĩ không cần nửa tiếng đã truyền khắp bệnh viện. Không chỉ có thế, chuyện trưởng khoa cùng tiểu sư đệ của anh ta đóng cửa phòng, thừa dịp không còn ai trong phòng nữa làm cái hành động đáng ngờ kia cũng được truyền đi ra ngoài.

Cô y tá nọ - Người trực tiếp mục kích cảnh tượng kia nói như vậy -- "Tôi vừa mở cửa thì thấy bác sĩ Trầm đang ngồi, bác sĩ Kim nghiêng người đối mặt với cậu ta, ctuy rằng ở giữa có cái bàn, nhưng mặt của bọn họ vô cùng gần, nhìn qua thật sự giống như hôn môi vậy....... Các cô biết không, tôi lập tức bị dọa ngây người! ! ! Nhưng mà sau đó bác sĩ Kim lại giống như giúp bác sĩ Trầm thổi vật lạ trong mắt mà thôi, còn hỏi cậu ta có cảm thấy tốt hơn một chút không........."

Nhóm y tá đang xúm lại một chỗ nhất thời tức giận, không hề bình tĩnh mà bực mình nói -- " Cô này nửa đoạn trước chỉ thêm mắm thêm muối! Chính cô cũng nói, chẳng qua là bác sĩ Kim giúp bác sĩ Trầm lộng mắt thôi sao! Như vậy nói trọng điểm ngay từ đầu có phải tốt hơn không, nói vớ vẩn làm cái gì! !"

Có người bán tín bán nghi -- "Cũng không phải không có lý, hôm nay ngoài trời làm gì có gió, như thế nào trong mắt lại có dị vật được, nhìn qua giống đang che giấu sự thật hơn."

Một giọng đau xót nói -- "Bây giờ thói đời nó như thế, bọn họ như vậy đều muốn làm tôi tuyệt vọng sao...... Nga (khóc lóc), tôi phải làm sao bây giờ......."

Duy chỉ có một người, nhún thuận như vậy mà nở nụ cười, giấu không được suy nghĩ đen tối nói: "Tôi đã biết là bọn họ ngoại tình nha ngoại tình".

142.

Bên ngoài cái tin đồn vô căn cứ nhanh chóng lọt vào tai Trầm Xương Mân. Lâm thực tập sinh một mặt thuật lại thật sinh động những suy đoán của mọi người bên ngoài về cậu và Kim Tại Trung, một mặt chăm chú quan sát vẻ mặt của cậu, cố gắng tìm cho ra một chút manh mối.

Trầm Xương Mân ngoài mặt vẫn điềm tĩnh, không chút sợ hãi, nhưng ác quỷ trong đầu lại đã khom người nhặt một viên gạch hướng Kim Tại Trung mà đập, vừa đập vừa dồn hết khí lực hét lớn 'Chết đi, anh là đồ yêu tinh hại người! !"

Lâm thực tập sinh thấy cậu không nói gì, không cam lòng mà đổi kiểu khác, tiếp tục nói "Tiểu Hùng a, không phải tôi nói, Thái tử gia đối với cậu cũng tốt quá đi. Đi phẫu thuật cái gì cũng mang cậu theo, còn suốt ngày mua một đống đồ ăn vặt cho cậu ăn. Theo tôi thấy, anh ta nếu không nhất định có ý với cậu thì chính là muốn dưỡng cậu thành con a. "

Trầm Xương Mân đen mặt, còn chưa kịp nói câu gì, Lâm thực tập sinh lại tự mình phủ định "Không đúng, không đúng, anh ta so với cậu cùng lắm cũng chỉ hơn vài tuổi. Cho dù bộ dạng cậu đáng yêu đến mức nào cũng không thể phát sinh tình cha dào dạt như vậy nhận cậu làm con...... Cho nên tôi thấy anh ta vẫn là muốn đem cậu trở thành Thái tử phi ha ha ha ha ha...... Không biết anh ta tính toán khi nào thì chính thức cưới cậu về làm vợ ha ha ha ha......."

Lâm thực tập sinh còn chưa có 'ha' xong, đột nhiên lại có âm thanh vang đến, thản nhiên nói "Ân, cho cậu đến lễ hỏi ngay lập tức."

Trầm Xương Mân giật mình một chút, quay đầu lại, Kim Tại Trung không biết đã vào từ khi nào, đang đứng ở phía sau bọn họ. Lâm thực tập sinh đang 'ha ha ha ha' ngay lập tức im bặt, nghẹt thở, cuộc sống như đã chấm dứt.

143.

Phác Hữu Thiên ở bệnh viện mấy ngày nhàm chán không có việc gì làm, ngoại trừ trêu trọc Kim Tuấn Tú ngày hôm đó ra quả thật chán chết. Nhanh chóng làm thủ tục xuất viện về nhà hắn tĩnh dưỡng. Chẳng qua chân hắn không dùng được, tuy rằng có thể ngồi xe lắn đi lại, tắm rửa thay quần áo và làm những việc vặt khác đều phải có người phục vụ như cũ. Kim Tuấn Tú đành phải đóng gói cùng hắn về nhà.

Phác Hữu Thiên xấu bụng, buổi tối ngày đầu tiên trước khi tắm rửa liền lục tung đồ tìm ra một cái tạp dề toàn ren bắt Kim Tuấn Tú mặc vào, còn đắc ý nói như vậy quần áo em sẽ không bị ẩm ướt, anh tốt không!

Kim Tuấn Tú cầm tạp dề nhìn lại, xoay người vào phòng. Phác Hữu Thiên tưởng nhầm cậu đi thay cái này, mừng rỡ. Không ngờ Kim Tuấn Tú vào phòng hắn thu hết một thùng đồ nữ, quần áo thủy thủ, quần chữ "T" cùng với đồ chơi tình dục ôm ra hết, lấy cái túi đựng rác đổ hết vào, cùng với cả rác trong nhà sau đó để ra ngoài. Đáng thương Phác công tử ngồi xe lăn đuổi theo không kịp.

Vứt hết rác rưởi còn mua một bộ áo mưa đem về, đem áo mưa mặc trên người, ngại ngùng cười nói "Như vậy sẽ càng không thể bị ướt, em có phải càng thông minh không?"

Phác công tử cảm thấy thật đau đớn.

144.

Trầm Xương Mân tan tầm trở lại nhà Kim Tuấn Tú, tắm rửa xong thấy hôm nay vẫn còn sớm, mở máy tính muốn lướt net một lát. QQ vừa bước vào đã bị Kim Tuấn Tú đang ở nhà Phác Hữu Thiên gọi lại, mời cậu tham gia cùng chơi trò sát nhân.

Trầm Xương Mân nhìn nhìn xung quanh cũng không có việc gì, đồng ý chơi cùng Kim Tuấn Tú, đăng kí vào, đến chỗ có hai phe, tìm phòng tên "Dê vào hang cọp" tiến vào.

Đã có hai người ở đó. Trầm Xương Mân nhìn hai cái ID kia, "Giáo chủ thế giới" cùng "Thế giới của em, em là của tôi". Đoán chắc chắn là Kim Tuấn Tú và Phác Hữu Thiên.

Hai người kia thấy cậu tiến vào, rất nhanh chuyển sang hộp thoại cũng cậu chào hỏi --

【 Giáo chủ thế giới 】

Tiểu Xương Xương, cậu tới rồi ~~~ ôm ~~~~~~~

【 Thế giới là của em, em là của tôi 】

Hi, Tiểu Hùng.

Trầm Xương Mân nghĩ nghĩ gõ một câu đáp lại --

【 Tôi không phải Tiểu Hùng 】

Các người thật bệnh =

【 Giáo chủ thế giới 】

Ai bệnh?

【 Thế giới là của em, em là của tôi 】

Đúng vậy, ai bị bệnh?

Còn nữa, cậu như thế nào lại không phải Tiểu Hùng?

Cậu vẫn là Tiểu Hùng thôi!

【 Tôi không phải Tiểu Hùng 】

......

Không phải nói muốn sát nhân sao, ba người như thế này sát kiểu gì?

【 Giáo chủ thế giới 】

Không cần vội ~~~~~~ bọn mình đã gọi rất nhiều người ~~~~~ đợi một chút sẽ tới thôi ~~~

【 Thế giới là của em, em là của tôi 】

NOD ( Gật đầu )

Trầm Xương Mân nhìn liếc một màn hình một cái, quả nhiên có người vào đây. Chỉ là người này gọi là "Thích ăn bánh mỳ", cũng không biết là ai.

【 Thế giới là của em, em là của tôi 】

Hùng tử (nhóc), sếp của cậu tới. Còn không mau tiếp đón?

Trầm Xương Mân sửng sốt, chẳng lẽ là Kim Tại Trung......

【 Thích ăn bánh mỳ 】

Hơn nửa đêm gọi tôi lên ngay vì cái này?

【 Thế giới là của em, em là của tôi 】

Lúc này quá nửa đêm! Chúng ta bị lệch giờ?

Tiểu Hùng, mau nói cho sư huynh cậu hiện tại là mấy giờ, còn chưa tới nửa đêm!

【 Tôi không phải Tiểu Hùng 】

..... =

Tôi đi WC trước....

【 Thế giới là của em, em là của tôi 】

Ah!

Nhanh trở lại!

Trầm Xương Mân đen mặt mở một trang khác, tính oán làm việc gì trước, trò sát nhân cứ để đó đi. Dù sao ít như vậy, chơi cái gì, chơi mạt trượt còn tạm được.

Một chốt, điện thoại cậu để trên giường vang lên không ngừng, mở ra nghe là Kim Tuấn Tú, kêu gào nói "Cậu mau trở vào đây, mọi người đã đến hết rồi, còn đang tán phét chờ cậu, chúng ta có thể bắt đầu trò chơi!"

Trầm Xương Mân luôn miệng đáp ứng cậu, tắt điện thoại đi, quay lại trò sát nhân. Quả nhiên có rất nhiều người, đều là những ID lạ. Không kịp nhìn kỹ, hai bên đều đã chuẩn bị vào cuộc.

Vòng thứ nhất cậu là sát thủ, hộp thoại trò chuyện của sát thủ mở ra.

【 Thích ăn bánh mỳ 】

Giết ai?

Tất cả mười hai người chỉ có hai sát thủ, sát thủ còn lại không ngờ là Kim Tại Trung.

Trầm Xương Mân nhìn lướt qua màn hình gõ bàn phím

【 Tôi không phải Tiểu Hùng 】

Tùy anh đi......

Tôi ai cũng được.

【Thích ăn bánh mỳ 】

Ân

【 Thích ăn bánh mỳ 】

Vậy số 11.

Trầm Xương Mân di chuột vào thử số 11, bỗng nhiên phát hiện ID của người kia là MOUSE.

145.

Hồi QQ vẫn còn chưa được gọi là QQ, Trịnh Duẫn Hạo từng có một cái ID tên là chuột. Bởi vì cái này, anh đều bị người ta gọi là "Chuột", "Chuột" mà hô. Cái biệt danh này đi theo hắn 10 năm rồi sao đó đến năm 20 vẫn còn nhớ. Trầm Xương Mân nhớ rõ hồi Trịnh Duẫn Hạo quyết định đi du học một năm, có người nói đùa chọc, "Chuột vượt biển sang Tây uống nước, trở về thành chuột Tây, cho nên phải cải tên thành M-O-U-S-E -- MOUSE.

Trầm Xương Mân đối với cái ID số 11 nửa giây trì trệ, chậm chạp quên xuống tay. Mãi đến khi tiếng tù và báo hiệu thời gian sắp hết,cuối cùng mới nhấn chuột trái.

Thời gian vừa mới hết, màn hình đã thấy số 11 đã nằm trong vũng máu. Lưu lại một chữ di ngôn "Đột".

Hộp thoại trò chuyện lại náo nhiệt trở lại, mọi người mù mờ thảo luận xem sát thủ rốt cuộc là ai. Nhưng mà trong các dòng chát trôi nhanh chóng trên màn hình, Trầm Xương Mân vẫn đọc được một câu của Kim Tuấn Tú --

【 Giáo chủ thế giới 】

Ai cho anh họ tiểu Xương Xương một đao như vậy ~~~~~ thật nhẫn tâm ~~~~~ vất vả lắm mới mời được ~~~~~ một chút cũng không tôn trọng công sức của tôi ~~~~~

Sau đó cũng bởi vì những lời này của Kim Tuấn Tú, mọi người nhất trí cho rằng cậu là đang giả vờ không biết, nhất trí cho rằng cậu là đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Đáng thương Kim Tuấn Tú một câu "Uy! Uy! ~~~~~ các người không thể làm như vậy ~~~~~ tôi là cảnh sát ~~~~~~~! ! ! ! ! ! " còn chưa nói đầy đủ đã bị xử quyết.

Hộp thoại sát thủ mở lại, Kim Tại Trung đưa thêm mộtcon số nữa, còn thêm một câu "Đây là cảnh sát." Trầm Xương Mân theo hắn nói màgiết người nọ. Sau đó quả nhiên vòng một kết thúc, hai gã cảnh sát bị giết, haisát thủ thắng lợi hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro