PART 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

73.

Trầm Xương Mân đêm qua trải qua một giấc mơ hết sức hoang đường. Chỉ nhớ trong đó có một đoạn ngắn là con gấu nhỏ của cậu bị gió thổi rồi trở lên vô cùng to lớn, còn có thể chuyển động và nói chuyện được , hơn nữa nó còn xốc nách cậu lôi đi. Đi chưa được bao lâu đã thấy Trịnh Duẫn Hạo trước mặt. Mặc kệ cậu hô thế nào con gấu nhỏ cũng không chịu buông cậu ra. Cậu đành phải hô tên Trịnh Duẫn Hạo. Không ngờ người kia quay đầu lại hờ hững nói, cậu đừng kêu tên tôi, tôi còn phải đi theo bạn gái.

Sau đó Trầm Xương Mân liền tỉnh.

Chậm rãi ngồi dậy, tôi ngồi thừ người đến nửa ngày, chỉ cảm thấy đầu đau nhức vô cùng. Lại chú ý nhìn xung quanh, đây không phải là phòng mình..... Một căn phòng hoàn toàn xa lạ......

...... Đây là nơi nào?

Nhanh chóng lấy quần áo mặc vào, xuống giường đẩy cửa đi ra ngoài. Căn nhà này giống căn hộ cao cấp, dưới lầu là một phòng khách lớn cũng với một gian bếp hiện đại. Phòng ngủ và phòng sách đều ở trên lầu. Dạo qua một vòng cũng không thấy có một bóng người.

Cuối cùng cũng tìm được một mẩu giấy dính trên tủ lạnh, phía trên viết : Bánh mỳ ở trong lò vi sóng.

Trầm Xương Mân nhận ra bút tích kia, không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là chữ của Kim Tại Trung.

Theo lời hắn cậu tìm được lò nướng. Mở ra có một đĩa màu trắng đựng bánh mỳ đã được nướng vàng nâu. Mặt trên còn được rưới một ít siro dâu và pho mat.

-- nhìn qua liền cảm thấy rất ngon miệng.

Chỉ tiếc cậu không có thời gian từ từ thưởng thức, ngậm một miếng, lau vội tay sau đó giúp Kim Tại Trung khóa cửa liền gọi xe đi tới bệnh viện.

74.

Ngồi trong xe taxi đã ăn xong miếng bánh mỳ nướng, cậu đem sự việc hôm qua hồi tưởng lại. Rõ ràng là tối hôm qua uống quá nhiều rồi cùng Kim Tại Trung về nhà. Không hiểu sao lại về nhà hắn. Cũng không biết có làm chuyện gì đáng xấu hổ hay không.

Trầm Xương Mân ở trong lòng thâm mắng mình là đồ vô dụng. Uống có một chút rượu đã say, không phân biệt được đâu vào với đâu.

Nơi ở của Kim Tại Trung tới bệnh viện cũng khá gần, cũng chỉ tốn một khoản phí nhỏ. Sờ túi áo khoác, không thấy ví tiền, có lẽ là đã để quên ở nhà Kim Tại Trung. Lúc này, tài xế nhìn cậu như kẻ lừa đảo.

Cậu nhìn ngó xung quanh, may mắn thay đúng lúc ấy, Phác Hữu Thiên đi ra từ một căng tin nhỏ. Trầm Xương Mân chạy nhanh tới hô to "Phác sư huynh". Phác Hữu Thiên quay đầu lại, đi tới, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì thế?"

75.

"Cậu để quên ví tiền ở nhà Tại Trung ?" Phác Hữu Thiên nghe Trầm Xương Mân giải thích không mang ví tiền xong, đưa tiền giúp cậu thanh toán tiền xe.

Trầm Xương Mân cúi đầu 'ngô' một tiếng. Trong đầu có chút cay đắng mà xiết chặt tay. Như vậy là tất cả mọi người biết mình tối qua ngủ ở chỗ nào rồi.......

Phác Hữu Thiên dường như đang cười, nhìn cậu từ trên xuống dưới xem xét một lần. Cuối cùng hắn nói: "Đi, sư huynh cùng cậu tìm cái người phải đem tiền đến."

Trầm Xương Mân ngoan ngoãn theo sát hắn, cùng nhau đi vào thang máy lên tầng sáu, do dự mãi mới hỏi: "Phác sư huynh, tối qua tôi uống hơn nhiều... Không biết có......"

Phác Hữu Thiên cười tủm tỉm mà trả lời, "Nếu là cậu có nói lung tung gì đó, thì không có."

Trầm Xương Mân nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy thoải mái không ít. Cửa thang máy 'đinh' một tiếng rồi mở ra. Cậu cùng Phác Hữu Thiên người trước người sau đi ra.

Cách cầu thang máy cách đó không xa có một cái TV treo tường, bên cạnh còn có mấy hàng ghế dài. Đây là nơi mà các cô ý tá trẻ thích tụ tập nhất.

Hôm nay TV chưa mở đã thấy các nàng vẫn như mọi hôm tụ tập ở đó. Trầm Xương Mân vô tình nghe thấy họ nói chuyện: "...... Sau đó cậu thực tập sinh kia uống rất nhiều, cả người nhào lên người bác sĩ Kim. Giở trò không nói làm gì , còn hôn cổ bác sĩ Kim nữa." Xung quanh đầu tiên chỉ nghe thấy tiếng thở, tiếp đó có người phát biểu "Dễ thương, dễ thương". Vị nữ y tá ngồi đối diện với cậu trong buổi liên hoan hôm qua lại bổ sung tiếp" Sau đó, bác sĩ Kim còn đưa cậu ta trở về. Lúc đó, cậu ta không chịu còn ôm chặt bác sĩ Kim không buông tay." Lại một lần nữa bầu không khí im lặng không có âm thanh nào, tát cả y tá đều mím muôi không nói. Chỉ có cái người duy nhất vừa hô "Dễ thương, dễ thương" lại tiếp tục cảm thán: "Nhiều năm làm việc trong bệnh viện như vậy rốt cuộc cũng chứng kiến cảnh -- băng sơn công X dụ thụ, đều rất bướng bỉnh a."

Câu cuối cùng này Trầm Xương Mân nghe không có hiểu, nhưng những câu trước thì cậu nghe được rõ ràng. Trong đầu cậu vẫn còn nghe thấy "Dễ thương, dễ thương" cùng với "đều rất bướng bỉnh" của nữ y tá kia.

-- Phác Hữu Thiên nói đúng, cậu không nói linh tinh. Đây là cậu đã hành động rất đáng xấu hổ. T_T

76.

Trầm Xương Mân không biết phải đối mặt với đồng nghiệp cùng phòng như thế nào. Phác Hữu Thiên rất thông cảm, xoa đầu cậu an ủi nói, lúc đó cậu say rồi, không có sao, quên đi.

Trầm Xương Mân bất đắc dĩ bị kéo vào phòng. Vừa mới bước đến cửa, Lâm thực tập sinh nhìn thấy cậu liền hô to một tiếng, "Hôn môi cuồng nhiệt tới!"

Trầm Xương Mân lúc này nghĩ muốn xoay người chạy trốn, Lâm thực tập sinh thập phần hưng phấn mà chạy tới giữ chặt hắn hỏi: "Tiểu Hùng cậu còn nhớ chuyện tối hôm qua không? Cậu uống say lảo đảo rồi gối đầu lên bụng bác sĩ Triệu, ôm cánh tay ông ấy dọa bác sĩ Triệu chạy mất. Sau đó, Thái tử gia định đỡ cậu, kết quả là bị cậu ôm chặt cứng không tha còn giở trò hôn cổ mãnh liệt ha ha ha ha !"

Phác Hữu Thiên nở nụ cười, nhìn Trầm Xương Mân đang bối rối, phất tay đuổi Lâm thực tập sinh đi,"Được rồi, cậu đừng thêm mắm thêm muối. Đâu phải hôn mãnh liệt? Chỉ hôn có một cái thôi mà."

Lâm thực tập sinh làm mặt ngiêm trọng nói, "Sư huynh, ta nhìn thấy rất rõ ràng! Không phải chỉ có một cái, rõ ràng là hôn một lần rồi lại một lần nữa , tuy rằng ở cùng một vị trí!"

Trầm Xương Mân im lặng liếc mắt nhìn trần nhà. Trong đầu đang suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng phát ra một hơi thở mong manh "Trời ơi......"

77.

Cũng may Kim Tại Trung đã đi trước thực hiện ca phẫu thuật, cho Trầm Xương Mân thời gian để chấn tĩnh lại. Hai ca phẫu thuật liên tục, thời gian để chấn tĩnh tinh thần cũng là cả ngày. Trầm Xương Mân lo lắng, hy vọng trước khi tan tầm không nên gặp Kim Tại Trung. Tuy rằng cậu hiểu khả năng này có thể coi như bằng không.

Tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm. Cuối cùng tới bữa tối, cậu cũng gặp Kim Tại Trung từ xa đi tới.

Trầm Xương Mân nhanh chóng xoay người quay đi. Cho dù như vậy, Kim Tại Trung vẫn hướng tới chỗ của cậu, hơn nữa hắn còn đứng cạnh cậu nói, lấy giúp tôi phần cơm giống cậu.

Chờ cậu quay đầu lại, Kim Tại Trung dĩ nhiên đã đút tay túi áo đi mất.

Trầm Xương Mân sửng sốt một chút, chỉ có thể mang hai phần cơm đi tới nơi hai người bọn họ thường xuyên ăn -- cái phòng bệnh không có người tìm hắn.

Kim Tại Trung quả thật đang ở chỗ này chờ cậu. Nhìn qua thấy hắn đang rất mệt mỏi. Chỉ vội vàng ăn hết phần cơm rồi hạ đũa xuống, ngồi đó nhìn Trầm Xương Mân ăn.

Trầm Xương Mân bị hắn nhìn như vậy không ăn được. Đem toàn bộ thức ăn thừa dọn dẹp sạch sẽ đem vất ra ngoài thùng giác ở hành lang. Nghĩ ngợi một chút vẫn quay trở lại phong bệnh, đứng trước mặt Kim Tại Trung nhỏ giọng nói: "Tối qua tôi uống hơn nhiều...... Thực xin lỗi."

Kim Tại Trung đưa mắt nhìn cậu thật lâu rồi thản nhiên nói: "Tối hôm qua cậu gọi bốn mươi mấy lần tiếng ' ca '."

Trầm Xương Mân giống như bị đánh trúng nỗi đau, ngay cả kêu cứu cũng không kịp đã bị đánh cho choáng váng.

Kim Tại Trung cũng không nói gì.

Trầm Xương Mân vẫn không nhúc nhích mà đứng im một chỗ thật lâu, lâu đến nỗi cổ cứng đờ. Kim Tại Trung rốt cuộc cũng đứng dậy. Trầm Xương Mân theo bản năng lui ra phía sau từng bước một. Kim Tại Trung bước thật nhanh so với cậu, đứng sát cậu.

Trầm Xương Mân không chắc hắn muốn làm gì, đang muốn lui tiếp. Bỗng nhiên vai bị túm chặt, sau đó trơ mắt nhìn Kim Tại Trung mặt không chút thay đổi nghiêng đầu hướng tới cổ cậu, hôn một cái thật mạnh.

"Cậu thiếu nợ tôi."

78.

Kim Tại Trung nói câu đó rồi bỏ đi. Trầm Xương Mân tự nhiên có cảm giác như hắn đàn tức giận, lại thắc mắc không biết hắn tức giận cái gì? Nên tức giận phải là mình mới đúng?

Đúng là, tuy rằng cậu say rượu quấy rối hắn, nhưng đã say rượu, thi cái đầu heo ở bên cạnh cậu cũng quấy rối được. Những suy nghĩ rối rắm làm khiến cậu mệt mỏi mà ngáp một cái, đưa tay ra tỏ vẻ: tắm cho con heo sạch sẽ rồi ôm lấy. Khẳng định so với Kim Tại Trung còn thoải mái hơn.

Nhưng Kim Tại Trung, hắn không phải vừa lúc nãy còn rất tỉnh táo sao?

Một người tỉnh táo, một người lơ mơ, rõ ràng là khác biệt. Chẳng lẽ đả thương người cùng cố ý giết người có thể giống nhau sao? Mặc dù ví dụ này không thích hợp, nhưng mà Trầm Xương Mân cho rằng mình là người sơ suất mà đả thương người khác, Kim Tại Trung tất nhiên chỉ có thể là kẻ cố ý giết người.

Vì thế tôi bị giết còn chưa có tức giận, anh đi giết người còn tức giận cái gì?

Nghĩ như thế khiến Trầm Xương Mân mất hứng. Hơn nữa, cậu tối qua nói mớ chuyện riêng tư đều bị nghe hết. Cậu có nên hay không tức giận?

Thấy thế nào người nên tức giận mọi người hẳn là cậu chứ không phải là Kim Tại Trung a!

Anh ỷ anh là lãnh đạo của tôi thì anh có thể tức giận tôi sao? Trầm Xương Mân gãi gãi cổ một chút, không để ý tới cái cảm xúc khác thường kia, chỉ thấy tức giận ở trong lòng.

Nhưng mà, đứng ử một góc độ khác để nhìn, tiểu thầy thuốc Trầm Xương Mân tất nhiên không hiểu vẫn đề quan trọng không kém: ai nói trưởng khoa của cậu sinh khí? Chẳng lẽ không cho phép ' chồng tương lai ' ghen tuông một chút a!

79.

Kim Tại Trung có chút ghen tỵ nhưng là ghen tỵ rất lâu.

Nhất là khi về đến nhà, cởi cúc tay áo, chú ý tới cái túi của Trầm Xương Mân hôm qua giúp cậu cởi áo khoác vẫn còn ở trên cái tủ đầu giường chưa có đem đi.

Trong một ngăn nhỏ của cái ví màu đen hiệu Montblanc, mở ra chính là ảnh Trầm Xương Mân chụp cùng với một người đàn ông xa lạ.

Cậu bé thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nụ cười thậm chí còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Kim Tại Trung đóng ví lại, ném qua một bên.

Không cần phải nói gì, mọi thứ đã sáng tỏ rõ ràng. Chỉ có điều --

Có thể được nhìn với ánh mắt dịu dàng như vậy, chỉ có thể là người đàn ông cậu đã yêu hơn mười năm.

80.

Bạn gái Trịnh Duẫn Hạo phục hồi rất tốt sau một tuần. Cuối tuần định xuất viện.

Trầm Xương Mân sau ca phẫu thuật ở bệnh viện đi tới cửa hàng hoa đối diện, chọn một bó hao thật đẹp để tới thăm cô lần cuối.

Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Trịnh Duẫn Hạo cùng cha mẹ đều ở đó.Một người giúp thu dọn quần áo, người cầm tài liệu quảng cáo bất động sản bên cạnh. Vừa sắp xếp vừa nói chuyện cùng với người bệnh ở trên giường "Hiện tại giá nhà rất đắt đỏ", "Cứ như vậy đi ra ngoài sẽ không mua được một tấc đất làm nhà" blablabla. Thấy Trầm Xương Mân bước vào, tươi cười rạng rỡ mà chào đón cậu nói mau tới đây ngồi.

Trầm Xương Mân ngoan ngoãn đi tới và chào "Dì, dượng", đưa bó hoa cho "Chị dâu tương lai", khách sáo vài câu chúc mừng cô đã được xuất viện.

Dượng đưa những tờ quảng cáo nhà đất trên tay để trước mắt cậu, "Xương Mân, cháu xem xem, căn nhà này thế nào?"

Trầm Xương Mân cúi đầu nhìn lướt qua, có rất nhiều câu quảng cáo "Đơn giản cuộc sống, đô thị mới" vân vân. Ngẩng đầu cười hỏi: "Ai muốn mua nhà?"

Dì vui mừng hớn hở mà thông báo, "Đứa nhỏ này, còn có thể là ai nữa, anh họ của con đó."

Trầm Xương Mân ngẩn ra. Dượng lại cầm tờ quảng cáo lật một tờ, chỉ vào chỗ nào đó nói: "Bên này viết đầy đủ tiện nghi, có đầy đủ nhà trẻ, tiểu học. Giao thông cũng rất thuận tiện. Chỉ là xa nơi ở của hai ông bà già này quá. Nghĩ xem, sau này muốn gặp cháu trai thì phải đi xa như vậy......."

Dì mỉm cười , "Lão già này, làm sao ông biết là cháu trai?" Quay đầu cầm lấy tay con dâu tương lai rồi giải thích với Trầm Xương Mân: "Anh họ con được làm cha rồi."

Trầm Xương Mân đầu óc trống rỗng. Hắn mở miệng thở dốc,thanh âm bỗng nhiên trở lên khàn khàn, cười nói: "Đây đúng là đại hỷ sự, con phảichúc mừng anh họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro