Chương 2: Họ muốn tôi trở thành thần thay vì trở thành anh hùng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hức-"

Trước mặt tôi là nữ thần Minerva với hai dòng lệ trên khuôn mặt đang lấy tay mình che miệng của mình.

Có gì buồn cười lắm à, thật khiếm nhã khi làm vậy sau khi xem cuộc đời của người khác.

Mà hình như tôi nhầm, chả phải cô ấy đang khóc sao.

"Xin lỗi, có chuyện gì vậy, nữ thần-sama?"

"Hức, xin lỗi, cứ gọi tôi là Minerva là được rồi, chỉ là cuộc sống của cậu quá đáng thương, tôi rất tiếc vì những gì đã xảy ra với cậu."

Ái chà, khóc vì cuộc sống của tôi, có vẻ đây là một nữ thần nhân hậu nhỉ. Kể mà bây giờ tôi nghĩ lại về cuộc đời của mình lúc trước, tôi cũng cảm thấy đau khổ.

"Cô đang thương cảm cho tôi sao, mà dù gì chuyện cũng đã qua, tôi không thể sống mãi trong đau khổ được..."

Tôi ngập ngừng nói:

"Những thứ đã mất rồi thì không thể lấy lại được nữa."

Nước mắt của cô nữ thần vẫn trào ra liên tục, một lúc sau cô ấy mới điềm tĩnh lại.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con người có số phận như thế, tôi đã vô cùng cảm động. Tôi thành thật chia buồn với cậu."

Cô ây cuối nhẹ đầu mình xuống trong khi nói lời xoa dịu trái tim tôi, ít ra khi chết tôi cũng được gặp một vị thần dịu dàng. Vậy mà tôi cứ tưởng sẽ gặp một nữ thần hống hách sau những lời giới thiệu khoa trương trước kia. Có lẽ đó là một tục lệ ở đây.

"Vậy thì tại sao tôi lại chết vậy?"

"Cái đó thì..."

-------------------------

Một tuần sau lễ tang của em gái mình, tôi đã quá đau lòng mà bỏ bê công việc. Tôi đã khóc rất nhiều, một người đã từng bị chấn thương tâm lý làm mất khả năng khóc như tôi đã khóc rất nhiều.

Bầu trời đổ cơn mưa giông, những người viếng thăm cũng đã về hết. Chỉ còn mình tôi đứng trước ngôi mộ của em mình mà trách bản đã không quan tâm tới em. Nếu tôi quan tâm tới em ấy nhiều hơn thì liệu em ấy có ngã bệnh mà chết.

Cuối cùng thì tôi cũng không thể thực hiện được lời hứa với em. Thứ còn sót lại là ánh trăng khuya chứa đựng nỗi buồn và kí ức của tôi và em.

Lê bước chân trên đường phố tấp nập, ngày hôm ấy tôi cũng đên thăm mộ em và đang trên đường về lại căn phòng đầy ắp kỉ niệm, nơi chỉ đem lại cho tôi những cảm xúc đau đớn vì đã mất đi người thân cuối cùng của mình.

Hẵn là lúc đó đôi mắt tôi sẽ trông như người mất hồn.

Khi đang cố mở đôi mắt cay nhòe của mình ra để nhìn đường về nhà, tôi trông thấy một cặp anh em nhỏ tuổi đang chơi đuổi bắt trước sân nhà. Nhìn và đó tôi chợt nhớ về hình bóng của mình ngày xưa.

Tôi lấy lại được một tí hạnh phúc trên gương mặt và quan sát lũ trẻ. Bông nhiên cô em gái bị ngã xuống đường.

Đương khi đó có một chiếc taxi đang chạy tới, bỗng hình ảnh cô em gái của mình trước khi chết và tâm trạng của mình khi mất em hiện lên tâm trí tôi.

Bởi tôi cũng bị ám ảnh bởi mấy chiếc xe taxi nên tôi đã không chần chừ lao ra, ôm lấy cô bé và lấy lưng mình để che cho em.

Khi tôi kịp thời đẩy em vào lề đường thì một cơn đau ấp đến đầu tôi và mọi thứ gần như trở nên mờ nhạt.

Tôi đã chết.

----------------------------------

Tôi cũng đã phần nào nhớ được tại sao mình chết, tôi cố ổn định lại bản thân và hướng về phía nữ thần đang còn thút thít kia.

"Thưa nữ thần-sama"

"Minerva là được rồi"

"Minerva-sama, vậy chuyện gì sẽ xảy ra với tôi ?"

Thông thường theo như trong tiểu thuyết thì cô ấy có lẽ sẽ yêu cầu tôi trở thành anh hùng đi diệt trừ quỷ vương.

"Trước hết tôi muốn kể với Yashihiro-san về chúng tôi trước."

"Ý cô là về các vị thần của thế giới này?"

"Vâng, chúng tôi là tập hợp nhiều vị thần khác nhau được lãnh đạo bởi Jupiter-sama."

"Jupiter-sama?"

"Um, ngài ấy là người đứng đầu của nhóm các vị thần cai quản thế giới này."

"Nhóm các vị thần?"

"Chúng tôi bao gồm 12 vị thần cai quản nhiều lĩnh vực khác nhau. Hay còn được thần dân gọi là 12 vị thần trên đỉnh Olympos."

'Chứ không phải Olympus à?', tôi vô thức tsukkomi trong đầu mình. Thế éo nào, chả phải là y chang thần thoại Hy Lạp à?

"Cho hỏi, 12 vị thần này gồm những ai vậy?"

"Bao gồm Jupiter-sama[Zeus], tôi Minerva[Athena], Juno-sama[Hera], Neptune-sama[Poseidon], Bacchus-san[Dionysus], Apollo-san[Apollo], Diana-san[Artemis], Mercury-san[Hermes], Mars-san[Ares], Venus[Aphrodite], Vulcan[Hephaestus] và Ceres-sama[Demeter]"

"..."

"Có chuyện gì vậy, Yashihiro-san?"

"Cạn lời, chả phải là giống thần thoại Hy Lạp ở Trái Đất sao?"
Có vẻ họ nói chuyện với nhau bằng tên Hy Lạp. Còn tên sau mới là tên thật của họ.

Mà hình như cô ấy gọi bằng họ của tôi kìa, chả phải lúc nãy gọi tên sao?

"Tôi cũng không rõ nữa nhưng hình như chúng tôi được một hiền nhân đến từ Trái Đất các cậu tạo ra đấy. Mới cách đây 50000 năm thôi."

"Vậy à, hèn chi."

"Vậy tôi xin vào thẳng vấn đề chính."

"À-Vâng."

"Chúng tôi, 12 vị thần của đỉnh Olympos muốn anh, Yashihiro-san trở thành một trong chúng tôi."

Gì thế, lại đổi kiểu xưng hô nữa à, là xu thế đang thịnh hành trên thiên giới à. Mà cái tên Olympos này nó sao sao ý.

Ể? Tôi nhận ra rằng mình vừa nghe phải cái gì đó không bình thường.

"Trở thành một trong mấy người là sao?"

"Vâng, Jupiter-sama muốn anh trở thành vị thần thứ 13 trong nhóm chúng tôi."

"Hình như tôi vừa nghe cái gì đó lạ tai thì phải. Phiền cô nhắc lại được không."

"À thì anh sẽ có quyền được chọn một là đầu thai về thế giới của anh, hai là trở thành một vị thần của thế giới này."

"Cái gì, làm thần á, tại sao một thằng như tôi lại làm thần?"

"Cái đó chả phải quá rõ ràng sao? Người mang toàn bộ tri thức của nhân loại anh đây thì cũng chả có gì lạ. Với lại do quá khứ của anh quá khắc nghiệt nên đây cũng có thể xem là đền bù."

"T-Thế nếu làm thần thì tôi phải làm gì, và tôi sẽ trở thành thần gì?"

"Anh không cần phải làm gì cả, chỉ những nữ thần mới làm công việc này thôi, còn nam thần thì chỉ cần chăm lo cho thần dân là được, bằng nhiều cách."

Nghỉ một hơi rồi cô ấy nói tiếp:

"Còn nếu làm thần thì ngài sẽ làm thần tượng trưng cho trí tuệ của nhân loại, văn minh và xã hội."

Giờ là xưng 'ngài' với tôi à. Quả thật đây có lẽ là xu hướng phổ biến đang nổi đây mà. Tí tôi sẽ thử hỏi cô ấy.

"Heh, nghe cũng được đấy, tôi chấp nhận."

Và thế là họ yêu cầu tôi trở thành thần thay vì trở thành anh hùng. Haha, buồn cười thật.

"Thật ạ? Vậy xin từ nay hãy chăm sóc cho tôi. Nói thế chứ tôi là senpai đấy."

"Um, xin hãy chăm sóc cho tôi, Minerva-senpai. Thế tôi phải làm gì?"

"Minerva là được rồi. Thêm senpai vào nó ngài ngại sao ý. Về thủ tục thì chúng tôi sẽ ban thần cách và xác nhận tên cho ngài."

"Thần cách? Tên?"

"Thần cách là năng lực tượng trưng cho các vị thần, ai cũng có một khả năng đặc biệt. Còn tên thì ngài phải đổi tên mới, tên cũ của ngài không thể sử dụng được như chúng tôi đây. Chúng tôi cũng đã từng như ngài."

"Thế à, thế thì làm ngay và luôn."

"Vâng"

Nói thế một tờ giấy xuất hiện ra trước mặt cô ấy.

"Tôi đã được Jupiter-sama ủy thác điều này, ngài hãy chọn tên cho mình đi. Sau ghi tên ngài được ghi vào thì ngài sẽ nhận được thần cách."

Tên à, thế thì tôi cũng chọn một cách tên nào đó ngầu ngầu theo phong cách thần thoại.

"Thế thì Balor[Heimdall] đi."

"Vâng, xin ngài chờ một chút...xong rồi"

Vừa dứt lời, một vòng sáng xuất hiện dưới chân tôi và từ từ mở rộng ra đến mức làm tôi phải nhắm mắt lại để tránh khỏi ánh sáng ấy.

Một lúc sau, tôi mở mắt ra, ánh sáng đó đã biến mất. Thay vào đó, trên tay phải của tôi xuất hiện một hình xăm kì lạ. Cơ mà trông ngầu phết đấy. Nó có hình giống hoa anh đào của Nhật Bản có năm cánh.

"Đấy là minh chứng ngài là một phần của chúng tôi, và ngài cũng đã sở hữu thần cách rồi. Etto, để xem..."

Nói rồi cô ấy lại lật cái cuốn sách ấy ra một lần nữa.

Cô ấy nói rằng tôi sở hữu hai thần cách. Một là một con mắt có thể nhìn thấu chân lý của vạn vật giống của cô ấy. Cái thứ hai là quyền thao túng nền văn mình của nhân loại. Về cái đầu thì tôi hiểu khả năng của nó là gì nhưng cái thứ hai thì...

"Quyền thao túng nền văn minh của nhân loại?"

"Tức là ngài có quyền điều khiển những gì chứng minh cho nền văn minh xã hội, ví dụ như những thứ mà các sinh vật sống tạo ra. Nói thế chứ hình như ngài chỉ có thể tạo ra hoặc loại bỏ chúng thôi."

"Thế à, khá mạnh nhỉ?"

"Vâng."

"Thế chăm lo cho đời sống của nhân dân ý cô là sao."

"Thì y như vậy đó thưa ngài, trở thành một người được nhân dân tôn thờ, phụ hộ cho nhân dân và quan sát cuộc sống của họ, đưa cho họ những lời chỉ dẫn, vân vân."

"Có vẻ hơi chán nhỉ?"

"Vâng ạ, thế nên hầu hết các vị thần đều trốn xuống nhân giới chơi hết rồi ạ. Còn vì tôi là nữ thần nên ít có dịp lắm nên chỉ thỉnh thoảng thôi."

Oi oi, mấy người có phải thần không vậy? Cơ mà trốn xuống nhân giới à, tôi cũng sẽ làm vậy thôi."

"Vậy tôi cũng đi luôn, xuống nhân giới ý."

"Quả nhiên là vậy, ngài có thể ở dưới đó bao lâu tùy ngài. Nhưng nhớ phải che dấu thân phận và phải về thiên giới mỗi tháng 1 lần."

Có vẻ như cách tính giờ ở đây cũng giống Trái Đất.

"Cảm ơn, thế làm sao để tôi có thể xuống đó cũng như lên đây?"

"Ở đằng kia có một cái cổng luân hồi, bước vào đó thì ngài có thể xuống nhân giới. Còn về việc lên thì chỉ cần hướng thánh chú trên tay ngài lên bầu trời và đọc tên thật của mình lên là được. Ví dụ như tôi là Athena."

"Thế à, cảm ơn. Vậy tôi đi đây, hẹn gặp lại."

"Khoan đã, xin đợi một chút."

Minerva hốt hoảng kéo áo tôi lại. À mà sau khi ghi danh, trang phục của tôi biến thành một chiếc áo choàng toàn màu trắng. Tóc tôi cũng trắng nốt.

"Xin đợi đã Balor-sama, về cơ bản khi xuống đó chúng ta chỉ như những người bình thường nên chúng ta cũng được phép chọn một thần ân giống với các anh hùng được chuyển sinh."

Anh hùng à, lâu rồi tôi mới nghe từ đó.

"?"

Hình như có gì đó...

"Thần ân?"

"Vâng, mỗi người được chuyển sinh đều được ban thần ân kể cả những vị thần. Bản thân tôi cũng có nên vui lòng ngài chọn cho mình một cái. Nó bao gồm linh khí và linh cách"

Một danh sách hiện ra trước mặt tôi.

Nào là Excalibur, kiếm Joyeuse, Muramasa, tăng cường vật lí,...Toàn mấy linh khí giống trong huyền thoại nhỉ.

Có vài cách bị gạch bỏ, chắc đã có người khác chọn rồi.

Khi kéo xuống, bỗng tôi thấy một linh cách có vẻ hấp dẫn nên chọn luôn. Sau đó có một vệt sáng xuất hiện từ cái danh sách bay vào người tôi.

"Tôi chọn xong rồi, vậy tôi đi đây. Hẹn gặp lại."

"Vâng, chúc ngài thượng lộ bình an. Nhớ ghé thăm tôi khi rãnh nhé. Ở trên đây chán lắm."

Minerva nở một nụ cười tươi vẫy tay chào tôi.

"Ừ, vậy tạm biệt. Lần tới ghé thăm tôi sẽ có quà."

Và cuộc sống mới của tôi bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro