Chương 8: Nữ thần săn bắn Diana

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi băng qua cánh rừng trong bóng tối, nhờ có kỹ năng nhìn trong đêm của [Linh cách] nên tôi có thể dễ dàng vượt qua.

Lúc trước tôi có đưa ra giả thuyết là cả [Linh cách] khi xài cũng sẽ tỏa ra pháp lực nên tôi đã thử dùng chính MP của mình để sử dụng, vì MP của tôi giờ khá nhiều nên khỏi phải lo.

Và kết quả là thất bại. Không như [Thần cách], [Linh cách] phải sử dụng trực tiếp nên tôi phải miễn cưỡng.

Mặc dù nếu tôi dùng [Thần nhãn] thì tôi cũng sẽ có khả năng nhìn trong đêm nhưng nó khá phiền. Và may mắn thay, [Linh cách] không tỏa pháp lực ra xung quanh.

Nhân tiện nói về lv của tôi, nó khá cao. Tôi tăng được gần 25 lv kể từ vài ngày trước và tất nhiên là tất cả điểm kỹ năng của tôi đã đổ hết vào các ma pháp cơ bản.

Các kỹ năng đó tuy sức sát thương không cao nhưng như tôi đã nói, chúng vô cùng tiện lợi. Chỉ cần vận dụng một tí chất xám thì chúng cũng có thể trở thành những kỹ năng vô địch.

Đến thời điểm này, tất cả các kỹ năng cơ bản của tôi đều đã max. Tầm thi triển là bất cứ nơi nào trong phạm vi 1km miễn là trong tầm nhìn, tầm rộng của kỹ năng tối đa là 500 mét khối. Và tuyệt vời hơi nữa là tôi không chỉ có thể tạo một đơn vị kỹ năng mà có thể tạo vô số đơn vị kỹ năng cùng lúc.

Tức là tôi có thể tạo hàng ngàng ngọn lửa trong phạm vi một cây số. Cái này mà dùng đi dọa ma thì tốt chứ tấn công thì chúng chả đủ gãi ngứa. Dù vậy, cường độ của chúng đã được tăng lên rất nhiều.

Ví dụ, tôi có thể tạo một ngọn lửa với nhiệt độ tối đa là 1000 độ C, tôi có thể đóng băng mục tiêu với nhiệt độ ngang ngửa với Nitro lỏng  (-196 °C) ngay lập tức. Hay tôi có thể tạo một dòng điện lên tới 100 ngìn vôn.

Phũ phàng thay, những chỉ số đó chỉ có tác dụng với thế giới vật lý của Trái Đất chứ chả nghĩa lý gì với lớp da của một vài chủng quái ở đây. Nhiều lắm là chúng chỉ nhảy Zumba vài vòng rồi thôi.

Nếu bạn đang thắc mắc tôi đang đi đâu, thì đáp án chỉ là đi dạo. Hôm nay là ngày trăng tròn, tôi chỉ muốn ngắm trăng một tí.

Ra khỏi khu rừng, trước mặt tôi là một vách đá cheo leo với ánh trăng rọi tỏ vạn vật. Tôi tiến tới mũi vách đá, ngước đầu lên và tận hưởng khoảnh khắc hoài niệm này.

Những kí ức về thuở trước ùa về, tôi dùng [Nhân gian thất cách] để tạo ra một cây sáo, đặt lên môi và bắt đầu thổi một bài. Bài sáo này là bài mà lúc trước tôi hay thổi cho em gái tôi nghe lúc còn nhỏ.

Khi ấy tôi chỉ ngẫu nhiên hứng thú tập sáo và cũng ngẫu nhiên muốn thổi cho em nghe. Nó dở tệ như em ấy lại bảo là muốn nghe nữa, từ đó tôi bắt đầu thích thổi sáo.

Chúng tôi hay cùng nhau đi ngắm trăng vào những ngày trăng tỏ, tôi và em cùng trèo lên cái cây anh đào to trên bờ đê. Tôi thổi sáo em nghe, còn em thì đánh đưa cái chân thưởng thức.

Cha mẹ tôi hay mắng chúng tôi vì nó nguy hiểm nhưng chúng tôi vẫn lén ra ngoài, do đó cha mẹ chúng tôi cũng không cảng nữa. Nhưng mọi việc chỉ duy trì cho đến khi bi kịch đó xảy ra.

Giai điệu đầy hoài niệm vẫn ngân nga cùng với làn gió. Âm điệu, cường độ, những khúc ngân vẫn như xưa làm cho tôi cảm thấy đau đớn.

Khi khúc ca u buồn này đến hồi kết, tôi củng cố lại cảm xúc và quyết định lên trên 'đó' chơi.

Tôi tháo găng tay ra, ngắm nghía cái vết ấn trên tay. Nó có hình như một bông hoa anh đào năm cánh ở quê nơi tôi đã từng sinh ra và lớn lên, thứ được xem là biểu tượng của đất nước tôi. Có thể tôi lấy ví dụ hay ghê rợn nhưng quả thật rất giống.

Lúc trước Anna có hỏi tôi rằng tại sao tôi chỉ mang có một găng tay, lúc đó tôi vô cùng bối rối chả biết trả lời sao. Tôi tự hỏi liệu có nên mang nốt một tay còn lại?

Tôi hướng tay phải mình về phía mặt trăng như muốn nắm trọn lấy ánh sáng ấy, tôi kiểm tra xung quanh rôi hô to:

"Heimdall!"

------------------

Tôi mở mắt ra, phía trước là căn phòng trắng xóa huyền thoại ngày nào. Tôi quyết định tới thăm Minerva như đã hứa và tất nhiên là tôi cũng đã chuẩn bị quà.

Đó là một cái túi màu nâu, bên trong là hàng tá những món bánh ngọt của nhân giới. Tôi nghĩ Minerva tuy là thần nhưng cũng chỉ là con gái nên chắc sẽ thích đồ ngọt.

Thế...giờ làm sao mình tìm đường giữa một khoảng không trắng xóa thế này?

Tôi sử dụng [Thần nhãn] của mình. Tất nhiên là trạng thái hoàn chỉnh vì khi lên trên đây là tôi quay lại trạng thái của thần.

Sau một hồi tìm hiểu thì chỉ cần nghĩ về điểm đến trong đầu là sẽ di chuyển được tới ngay. Tôi liền nghĩ về 'nơi ở của Minerva' và 'vụt'....

Trước mặt tôi là một cánh cửa gỗ màu trắng đơn độc, không có tường hay gì cả. Tôi định gõ cửa nhưng nghĩ lại thì nó không có nghĩa lý gì cả, do đó tôi mở cửa vào luôn.

"Osu, tôi tới thằm nè Mi-ner-v..."

Trước mặt tôi là một cô gái nhỏ tóc trắng mắt đỏ giống tôi. Với một thân hình chuẩn loli với mái tóc dài đến tận gót chân. Tôi tự hỏi làm sao cô ấy có thể di chuyển với mái tóc đó nhỉ.

Và điều làm tôi ngạc nhiên hơn là bên dưới cô bé là một người phụ nữ trẻ cũng tóc trắng mắt đỏ, vô cùng xinh đẹp mà lúc trước tôi đã từng nói chuyện - Minerva.

Cô bé thần loli ấy đang đè Minerva ra và sàm sỡ nhiều chỗ khiến cho cô ấy rên lên những tiếng gợi cảm, khiến cho bộ thần phục của cô ấy gần như bị lột ra.

Nhận ra sự có mặt của tôi, hai cô nàng bất ngờ nhìn về phía tôi...

"X-Xin lỗi, có vẻ tôi đến nhầm lúc, tôi sẽ ghé vào lần khác, có lẽ..."

Nói đoạn tôi quay đi và kéo cánh cửa lại.

"Khoan-Khoan đã, không như những gì anh nghĩ đâu, hiểu lầm thôi."

Minerva đang lấp tay kéo áo lên, tay còn lại hướng về phía tôi và ra sức giải thích.

Với khuôn mặt lấp ló qua khe cửa, tôi nói:

"Tôi hiểu mà, trên đời cũng đã từng thấy nhiều người có sở thích như vậy nên tôi hiểu. Vậy hẹn gặp lại, chúc hai người một buổi tối vui vẻ."

Tôi từ từ khép cánh cửa lại...

"Nhưng tôi hi vọng hai người không trở nên sa ngã..."

"Aaaaaaa, đợi đã, tôi muốn được giải thích."

Minerva nằm úp xuống và cố hết sức với tay về phía tôi như muốn cầu cứu, còn cô thần loli kia thì đang cười nham hiểm và vẫn không ngừng sờ soạn Minerva.

"Ehehe, sao chị lại phải giải thích làm gì, hãy kệ đi và chúng ta tiếp tục nào."

"Tiếp tục cái đầu em ý, anh ta hiểu lầm kìa."

Minerva với hai mi rưng rưng nước mắt cố đẩy cô thần loli kia ra.

Và cứ thế tôi đứng ngó qua mép cửa cảnh hai cô nàng vật lộn với nhau một hồi.

-----------------

"Thế cô muốn giải thích sao về vụ này? Tôi không ngờ là cô có sở thích như thế đấy."

Tôi, Minerva và cô nàng loli kia đang ngồi quanh một cái bàn trà nhỏ, tôi ngồi đối diện hai người họ.

"U...u không phải mà, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không có cái sở thích gì như vậy hết..."

"Sao chị lại cứ phải chối thế nhỉ? Chúng ta đã từng làm thế nhiều lần rồi mà."

"Làm ơn em có thể im lặng được không?!!"

Minerva hét lớn với cô thần loli với khuôn mặt đỏ bừng và những giọt nước mắt rỉ ra.

"N-Nhiều lần à..."

"Đấy thấy chưa, anh ấy hiểu nhầm rồi kìa!"

"Teehee!" ( ̄ε ̄@)

"Ư... tôi có thể giải thích, mong anh đừng hiểu lầm..."

Cô ấy vẫn rưng rưng nước mắt, chắc vì lo sợ hình tượng của mình bị sụp đỗ đây mà.

"Mà, ai cũng có lúc này lúc kia, tôi hiểu mà."

"Hức.."

"Aaaa, tôi đùa thôi, tôi sẽ nghe cô giải thích mà, đừng có khóc nữa."

Và chuyện vừa xảy ra lúc này là chuyện cơm bữa của Minerva. Cô thần loli kia là Diana[Artemis], là  trinh nữ và nữ thần săn bắn, trinh tiết, trẻ sơ sinh, thuật bắn cung, Mặt Trăng và muôn thú.

Việc cô ấy vừa làm với Minerva là sở thích của cô ấy, chỉ mình cô ấy thôi, còn Minerva là nạn nhân. Giờ tôi mới biết là nữ thần cũng có cái fetish kiểu này.

"Tôi hiểu rồi, tôi thành thật chia buồn với cô. Còn Diana-san, không ngờ là cô có cái fetish như thế đấy."

"Cảm ơn anh."

"Hehe, chỉ với riêng Minerva-chan thôi. Nhân tiện nii-san đây là ai vậy? Em chưa từng thấy anh bao giờ."

"À, anh là Balor[Heimdall], vị thần thứ 13 của thế giới này, là vị thần của trí tuệ, văn minh và xã hội."

"A, vậy ra nii-san là người mới hả? Hân hạnh được gặp anh."

Diana chìa tay ra với ý định bắt tay với tôi, tôi cũng không ngần ngại bắt tay với cô ấy nhưng...

"Ei"

Diana kéo tôi lại cô ấy và đè tôi xuống rồi sờ soạn xung quanh.

"Này, em làm cái gì vậy?"

Tôi bất ngờ vừa hỏi vừa đẩy mặt của em ấy ra.

"Chỉ là thủ tục kiểm tra thôi, người nii-san thơm quá à."

"B-Biết rồi, thế nên hãy tránh ra dùm cái."

Tôi hất Diana ra một bên rồi ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo và định thần lại. Tuy tôi kháng cự nhưng công nhận người em ấy như búp bê vậy, ôm thoải mái kinh khủng.

"Ahem"

"X-Xin lỗi Balor-san, em ấy lúc nào cũng vậy đấy nên mong anh bỏ qua."

Minerva vội vàng xin lỗi dùm cho Diana trong khi cô nàng thì chỉ đang tặt lưỡi hờn dỗi.

Này gái, em hờn cái gì, đều do em cả mà.

"Thế nii-san đây vào phòng Minerva-chan vào giờ này để làm gì?"

"Em không có tư cách nói người ta đâu."

Minerva hét lên với Diana, trông họ giống như chị em vậy.

"Ahaha, chỉ là rảnh rỗi nên lên thăm cô ấy tí thôi, tại lúc trước đã hứa nên tôi cũng có mang quà theo."

"Thật ạ? Cảm ơn anh nhiều."

"Không có chi. Đây..."

Tôi đưa túi bánh ngọt ra cho Minerva, cô ấy nhìn vào bên trong xong thì đôi mắt cô ấy sáng lên.

"Woaa, là bánh ngọt! Cảm ơn anh nhiều lắm. Lâu lắm rồi mới được ăn bánh ngọt của nhân giới."

"Đâu đâu, cho em xem với."

Minerva hướng túi bánh cho Diana xem.

"Oa, trông ngon quá, liệu em có thể thử không?"

Diana giờ lại trông như một đứa bé vừa tìm được đồ chơi, trông cô bé cũng có nét trẻ con ghê tuy rằng cả thân hình là trẻ con 100%.

"Được thôi, nhưng anh lại không ngờ lại gặp thêm Diana nên không biết nhiêu đó đủ không..."

"Vậy là em không có phần ạ?"

Cô bé hỏi tôi với đôi mắt long lanh, định chơi đòn tâm lý à? Sao tự nhiên lại lễ phép thế kia.

"Hmm, hẳn là sẽ có. Đợi anh tí."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi búng tay một cái, một sợi dây cột tóc màu đỏ tươi hiện ra trên tay tôi.

"Woa, gì thế? Sợi dây này đẹp quá. Anh lấy ở đâu ra vậy?"

Cô nàng bất ngờ và liên tục hỏi tôi.

"Mà mà cứ bình tĩnh, phiền em lại đây chút."

"Ểh?"

Em ấy nghiên đầu khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lại chỗ tôi.

"Em quay lưng lại phía anh đi."

"Eto, anh định làm gì vậy?"

"Thì cứ làm đi rồi biết."

"..."

Em ấy quay lưng về phía tôi, tôi lập tức nắm lấy tóc em ấy và dùng sợi ruy băng kia buộc tóc cho em ấy.

"Xong"

"Maa, dễ thương quá."

"?"

Minerva sau khi thấy thành quả của tôi liền thốt lời khen. Tôi buộc tóc của Diana lên cho gọn theo kiểu tóc duôi ngựa. Tuy nó vẫn dài nhưng ít ra cũng đỡ hơn trước.

Những sợi dây còn thừa ra của ruy băng được quấn vòng xoắn theo duôi tóc tạo nên một sự hài hòa đẹp mắt.

Tôi liền tạo ra một cái gương bằng một phát búng tay. Tôi bảo em ấy tự kiểm tra bản thân.

"Woa, dễ thương quá. Cảm ơn anh."

Với đôi mắt xoay tít, em ấy cảm ơn tôi.

"Haha, không có chi. Từ nay hãy đối tốt với anh."

"Vâng, em cũng thế. Balor-nii-chan!"

"Nii-chan?"

"Ehehe"

Diana cười với một khuôn mặt nham hiểm, tôi đột nhiên thấy sởn tóc gáy.

"Tôi có hơi ghen tị với em ấy."  

Minerva thốt lên một câu sặc mùi yan, tôi vội vả trả lời.

"Cô cứ yên tâm, lần sau tôi sẽ tặng cô một món tương tự."

"Vâng, cảm ơn anh."

"V-vậy thì hai cô hãy thử món bánh đó đi, tôi cất công mua từ nhân giới đấy."

"Vâng, cảm ơn. Vậy thì..."

.......

Sau đó chúng tôi trò truyện một lúc và tôi trở về nhân giới. Các cô gái tiễn tôi với một cặp mắt ghen tị. 

Nhắc mới nhớ, họ là những nữ thần nên phải đảm nhiệm nhiệm vụ dẫn dắt linh hồn, do đó họ không có nhiều thời gian rảnh.

Tôi quay trở về nhà trọ, tắm một phát rồi trèo lên nóc nhà ngắm sao. Sau đó tôi thuê nốt căn phòng đôi còn lại để ngủ một mình.

"Nghĩ lại thì không ngờ Minerva lại mít ướt như thế."

------------------------------------

Lời của tác giả: xin chào các bác. Tôi nghĩ những chương đầu có vẻ dở vì tôi chưa đưa chúng vào act được mà chúng giống như short story ý. Khi nào xong cái đoạn đầu này thì tôi sẽ bắt đầu một act mới. Mong mọi người hãy ráng chịu đựng nhé.

Cơ mà tôi nghĩ rằng thèn main mình có đi hơi xa không nhỉ? Tôi đang nghĩ liệu có nên hạn chế mấy hành động thả thính của nó lại không.

╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro