Hành Tẩu - Từ Huấn Đến H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Trinh uống hết ly trà trân châu thứ ba mới thấy Triệu Hổ thất thểu bước thấp bước cao tiến vào.

"Sao thế?" Triệu Trinh tò mò "Bị mất tiền à?"

Triệu Hổ buông người xuống ghế, mặt mũi buồn thiu "Hết... hết rồi!"

Triệu Trinh hào phóng vung tay "Không cần buồn! Mất bao nhiêu ta bù cho đệ!"

Triệu Hổ nhắm mắt ngả đầu ra sau "Hết rồi, không bù được!"

Triệu Trinh cau mày "Thật ra... đệ mất cái gì mới được chứ?"

"Ngươi... thất thân à?" Bạch Ngọc Đường nhịn không được, rốt cuộc cũng phun ra ba chữ. Triển Chiêu đứng phía sau co chân, gọn gàng thưởng cho kẻ vừa phát biểu linh tinh một cước, nhưng khóe môi cũng không khỏi cong lên một đường cực nhẹ.

Bạch Ngọc Đường nâng người trở dậy, điềm tĩnh phủi bụi trên quần áo, sau đó mới bắt đầu một màn chuột đuổi mèo đến trà bay đá (lạnh) chạy. Triệu Hổ đáng thương đầu đang váng mắt đang hoa, lúc này lại càng cảm thấy bản thân đáng thương gấp bội.

Triệu Trinh rối rắm một lúc, sau đó quyết định chọn đóng vai ca ca đại tri kỷ thay vì huynh trưởng nghiêm khắc. "Này, không cần buồn. Nói cho ta biết là cô nương nhà nào, ta làm chủ cho đệ!"

"Ahhh" Triệu Hổ đau khổ hu hu biến hình "Đã nói không có cô nương. À, không, rất nhiều cô nương..."

"Cái gì?" Triệu Trinh sửng sốt. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng thoáng khựng lại.

"Không, không, không..."

"Không cái gì?" Triệu Trinh bắt đầu bực mình "Không có cô nương, hay là không có nhiều cô nương?"

Hổ Ngốc ôm đầu "Không có y phục!"

Toàn thể lực lượng khán giả đồng loạt đứng hình. Không gian thoáng chốc cực kỳ tĩnh lặng, cơ hồ có thể nghe được cả tiếng bụi rơi từ áo của Bạch Ngọc Đường.

Triệu Trinh, không hổ đã từng trải qua tam cung lục viện, là người đầu tiên phục hồi, húng hắng hỏi lại một câu "Đệ không những là cùng cô nương người ta, còn là rất nhiều cô nương, thác loạn?"

Triệu Hổ cụp mắt, lúng búng một câu không rõ.

Bạch Ngọc Đường vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán, không rõ là vì rượt mèo hay vì lượng thông tin mới kia. "Có... Có cả nam nhân?"

Triệu Trinh mặt đỏ bừng, nổi giận vỗ bàn "Hổ Tử, đệ thực quá phận!"

Triệu Hổ môi dưới rung rung, môi trên mếu mếu, sao ca ca tri kỷ trong chớp mắt lại trở mặt biến thành hoàng huynh dữ tợn rồi? Ca ca tri kỷ thật sự của mình đâu? "Triển... Triển Đại Ca?"

Triển Chiêu cau mày suy tư. Tuy là Bát Hiền Vương một thời phong lưu, lại cực kỳ yêu chiều Triệu Hổ, nhưng Hổ Tử mà Triển Chiêu chàng quen biết bấy lâu, ngoại trừ những hiếu kỳ tò mò mà tuổi này nên có, vốn vẫn là thiếu niên thuần phác. Trí tưởng tượng có phong phú đến đâu, Triển Chiêu cũng không tin Hổ Tử ngây ngô có thể sa đọa thác loạn đến mức nọ...

Bạch Ngọc Đường mấp máy môi "Tá thi hoàn hồn?"

Triển Chiêu ngẩn ra "Ừ nhỉ!"

Tới lượt Bạch Ngọc Đường ngẩn ra "Ta tưởng ngươi luôn bài xích mấy thứ huyền huyễn này?"

"Không phải tá thi hoàn hồn gì, ngươi chỉ là nhắc nhở ta một chuyện" Triển Chiêu xoay ghế của Triệu Hổ lại, nghiêm túc chất vấn "Đệ lại gặp thứ gì kỳ quái trên Wattpad có phải hay không?"

"Hồn phách xuyên thư từ Wattpad?" Bạch Ngọc Đường hai mắt sáng rỡ sán lại bên cạnh, bị Triệu Trinh không khách khí đẩy bật ra.

Triển Chiêu nhìn sắc mặt thay đổi một cách vi diệu cực kỳ đáng nghi trên mặt Triệu Hổ, trong lòng đoán được vài phần "Đệ có phải... tìm thấy Đông Cung Đồ (*) trên Wattpad?"

(*): Ảnh H!!!

Triệu Trinh giật mình "Cái gì Đông Cung Đồ, chẳng phải nội quy Wattpad không cho phép cất giữ những thứ đó sao?"

Bạch Ngọc Đường bĩu môi " Không thú vị, đâu phải ngươi chưa từng thấy qua mấy thứ đó? Phản ứng lớn như vậy thực mất mặt, còn khiến ta tưởng..."

"Bạch Đại Ca, huynh chưa thấy những thứ đệ thấy mới nói vậy thôi!" Hổ Tử nhắm nghiền mắt, lắc mạnh đầu như muốn của đuổi ký ức đáng sợ nào đó.

"Ta mới không tin," Bạch Ngọc Đường lại bĩu môi "Ngươi mau chỉ ta xem!"

"Chuột!" Triển Chiêu thở dài "Trọng tâm của ngươi!"

Đặt sai chỗ rồi!

Triệu Trinh nhìn nhìn Triệu Hổ, lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường. Hổ Tử bị dạy hư bên ngoài thì có thể mắng vốn Bạch Ngọc Đường, nhưng ở trong Wattpad, thì chỉ có thể là hắn tự mình tác quái, còn có thể trách ai sao?

"Triệu Hổ!"

Hổ Tử rùng mình. Thanh âm của ca-ca-tri-kỷ-biến-huynh-trưởng-nghiêm-khắc thực băng lãnh, cứ như mới được vớt ra từ trong ly trà trân châu. "D...dạ?"

"Thành khẩn cho ta đi! Những thứ kỳ quái kia, chẳng phải ngươi tò mò, cố tình đi tìm sao? Còn làm bộ tội nghiệp đáng thương cái gì?"

Triển Chiêu day thái dương. Triệu Đại Đại, trọng tâm của huynh cũng hoàn toàn đặt không đúng chỗ!

Vấn đề nên hỏi phải là, làm sao mớ Đông Cung Đồ dâm uế kia lại có thể nghiễm nhiên tồn tại ở một địa phương vốn nên tao nhã.

Triệu Trinh không phải Bạch Ngọc Đường, không nghe được tiếng lòng của Triển Chiêu, chỉ chăm chăm kéo tai tiểu đệ về phòng làm cho ra nhẽ.

Hổ Tử khóc ròng, biến thành Hổ Ngốc. Chàng không phải cố tình tìm kiếm, chỉ là tò mò nhấn tới nhấn lui lang thang hành tẩu, không rõ vào lúc nào lại nháo ra một hồi cớ sự.

Ban đầu chàng chỉ tìm đọc những truyện tương tự như "Bao Đại Nhân huấn Miêu" của chính mình. Lang thang một hồi, đột nhiên loạt huấn văn kia lại thăng cấp thành đủ các thể loại ngược thân bạo lực máu me kinh khiếp. Tất nhiên, Hổ Tử đại nam nhân từng vào sinh ra tử, há lại sợ một chút bạo lực đó? Chỉ là nhãn dán không có, bị bất ngờ "tập kích", Hổ ta có chút không cam tâm.

Hành tẩu thêm một hồi không lâu sau, Hổ Tử lại ngơ ngác nhận thấy loại hình bạo lực trên kia đột nhiên đã được trộn thêm đủ loại yêu đương nam nữ nữ nam nam nam nữ nữ các thứ, nêm nếm vào đủ loại hình nhục mạ kỳ kỳ quặc quặc. Sau đó, sau đó...

Là ngàn ngàn vạn vạn những thứ quỷ quỷ quái quái khiến độc giả choáng váng hôn mê. Hình dung bằng hai chữ "thất thân" tâm hồn cũng không cường điệu.

Tuyệt đối ám ảnh!

🐯🐯🐯

Hổ Tử là một đại nam nhân, nên máu me bạo lực và H hiếc các thứ cùng lắm chỉ khiến bạn ấy ngốc ngốc một hồi mà thôi. Nhưng với nhiều độc giả khác, những nội dung "khó nhằn" thế này sẽ tạo ra hậu quả lớn hơn nhiều. Nếu bạn là một tác giả có lương tâm, xin hãy dán nhãn Mature đúng nơi đúng lúc ạ. Các cảnh bạo lực không che, cảnh H lộ liễu đều nên được dán nhãn này. Nếu bạn không tự giác dán, Wattpad sẽ không ngại mà nhắc nhở bạn đấy.

Xin hãy là những người viết có tâm!

"Ta cứ tìm nhãn Cấm Nhi Đồng là sẽ tìm được Đông Cung Đồ mà Hổ Tử xem?"

Chuột Đại Đại, Đông Cung Đồ là hàng cấm. Mà đã là hàng cấm, thì cho dù ngươi có dán đến 1001 cái nhãn, một khi "được" Wattpad tìm ra, cũng sẽ bị hủy ngay và luôn!

"Oài, hủy thì đăng lại!"

Nói rất hay! Chỉ là, việc gì cũng bất quá tam! Ai vi phạm nhiều lần, Wattpad sẽ ưu ái tiễn đi không ngày hẹn gặp!

"Nghe qua thì như là nước chảy không lọt, nhưng tại sao Hổ Tử vẫn là bị dọa đến bay mất hồn vía thế kia? Nếu như ta, à không, giả sử như con Mèo muốn bảo vệ tâm hồn thuần khiết của nó khi hành tẩu Wattpad thì phải làm thế nào?"

Bạch Đại Đại, cuối cùng ngươi cũng chít được một câu nghiêm túc. Hãy gởi con Mèo nhà ngươi đến the Safety Portal để học cách giăng ra các loại kết giới, tự bảo vệ mình.

https://safetyportal.wattpad.com/youth-portal/adult-content


📑 Ý tưởng và thông tin dùng cho đoạn tự sự "con đường hành tẩu Wattpad từ huấn văn đến H văn" của Hổ Tử được cung cấp bởi Tử Kỳ yakikoza. Rất cảm ơn Tử Kỳ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro