6: Nhận diện thi thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng nhỏ tại sở cảnh sát, không khí nặng nề và lạnh lẽo. Ánh sáng mờ nhạt từ bóng đèn trên trần chỉ làm tăng thêm sự u ám của nơi đây. Pond và Gemini, trong bộ đồng phục cảnh sát chỉnh tề, đứng lặng trước cửa, trao đổi ánh mắt trước khi bước vào. Trên tay họ là tập hồ sơ về vụ án phát hiện thi thể tại bãi rác sáng nay.

Bên trong phòng, một người phụ nữ đã trung niên đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cứng. Mái tóc bà lốm đốm bạc, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của thời gian và sự lo âu. Bà ngước lên nhìn hai người cảnh sát, đôi mắt mờ đục chứa đầy nỗi lo sợ và hy vọng mong manh.

Pond bước tới trước, giọng anh trầm ấm nhưng nghiêm túc:

"Chào cô, tôi là Pond Naravit Lertratkosum, Thanh tra cao cấp của tổ Trọng Án Asianssat. Còn đây là Gemini Norawit Titiroenrak, đội trưởng tổ Trọng Án Asianssat. Chúng tôi sẽ phụ trách vụ án này và muốn giúp cô nhận diện người thân."

Gemini gật đầu nhẹ, thể hiện sự tôn trọng và đồng cảm. Anh nhẹ nhàng hỏi thăm:

"Cô có thể cho chúng tôi biết thêm về gia cảnh và tên tuổi của cô được không? Để chúng tôi có thể hỗ trợ cô tốt hơn."

Người phụ nữ, giọng run rẩy và nghẹn ngào, đáp.

"Tôi tên Zen... năm nay vừa tròn 50 tuổi... Con gái tôi mất tích đã lâu. Hôm qua, tôi thấy báo đăng về thi thể kia... Tôi... tôi mới chợt đi báo án, hy vọng rằng... đó không phải là nó..."

Câu nói của bà Zen càng lúc càng nhỏ dần, như thể bà không dám đối diện với sự thật. Pond và Gemini im lặng lắng nghe, không ngắt lời. Khi bà nói xong, Gemini nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà, trấn an:

"Chúng tôi sẽ giúp cô, dù sự thật có đau đớn đến đâu. Bây giờ, xin mời cô theo chúng tôi để nhận diện thi thể."

Bà Zen run rẩy bước theo họ ra khỏi phòng, tiến đến nhà xác. Không khí lạnh buốt từ căn phòng làm bà rùng mình, nhưng đôi chân vẫn cố gắng bước đi. Khi họ đến trước tấm màn trắng phủ lên thi thể, Pond nhìn bà với ánh mắt đầy cảm thông, rồi nhẹ nhàng kéo tấm màn ra.

Trước mắt bà là thi thể đã được Dunk giải phẫu và Phuwin lấy mẫu vật. Dù đã được xử lý kỹ lưỡng, nhưng dấu vết của thời gian và cái chết vẫn hiện rõ trên gương mặt người quá cố.

Bà Zen lặng người trong giây lát, đôi mắt bà dần tràn ngập nước mắt khi nhận ra gương mặt quen thuộc. Đôi tay bà run rẩy, che miệng lại để ngăn tiếng nấc nghẹn. Nhưng rồi không thể kìm nén thêm, bà bật khóc nức nở:

"Con ơi... Con gái của mẹ..."

Tiếng khóc của bà vang lên trong căn phòng trống vắng, đầy đau đớn và tuyệt vọng. Pond cúi đầu, để bà Zen có thời gian bày tỏ nỗi đau. Khi bà khóc đã bớt đi phần nào, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà, an ủi:

"Cô Zen, chúng tôi rất tiếc về sự mất mát này. Nhưng tôi hứa sẽ làm tất cả để tìm ra kẻ đã gây ra tội ác này. Cô có thể tin tưởng chúng tôi."

Gemini cũng gật đầu, ánh mắt thể hiện sự quyết tâm.

"Chúng tôi sẽ không bỏ sót bất cứ manh mối nào. Cô hãy yên tâm, công lý sẽ được thực thi."

Bà Zen chỉ biết gật đầu trong tiếng nấc, lòng tràn đầy sự đau khổ nhưng cũng chút yên tâm hơn khi nghe lời hứa của hai người cảnh sát trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro