Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3h chiều, tại cục thành phố Nam thành, tất cả mọi người vẫn bận bịu như cũ, Phó Lâm Giang từ bên ngoài đi vào, "Tống đội, Mã Minh Huy đã đến."

Vụ án tới mức độ này chính là đến điểm mấu chốt nhất, có lúc sẽ gặp đường cùng ngõ cụt, có lúc lại gặp được hy vọng, toàn bộ quá trình hỏi cung như đánh cờ, vô luận đúng sai, đều phải nhận được nhiều tin tức hơn. Cùng với lúc trước dò hỏi Chung Tình không giống nhau, Mã Minh Huy là người bị tình nghi bị trực tiếp bắt tới, không cần giấu giấu diếm diếm, có thể đi thẳng vào vấn đề.

Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát có bọc vách tường màu xanh lam cách âm, trong toàn bộ không gian chỉ có một bộ bàn ghế và một ngọn đèn, nhìn sạch sẽ mà ngột ngạt. Mã Minh Huy đã bị đưa vào phòng thẩm vấn, Tống Văn dẫn theo Phó Lâm Giang và Lục Tư Ngữ đi tới phòng theo dõi bên cạnh, ở đây có một mặt thuỷ tinh lớn, có thể thông qua mặt thuỷ tinh nhìn thấy bên trong phòng thẩm vấn, nhìn thấy tất cả biểu tình và động tác của người bị tình nghi, người trong phòng thẩm vấn không thể nhìn thấy tình hình bên này.

Chu Hiểu đưa cho Tống Văn tất cả tài liệu có liên quan và những khoản ghi chép vừa điều từ ngân hàng của Mã Minh Huy. Tống Văn tiếp nhận nói: "Đừng đưa nước, để cho hắn đợi hai mươi phút." Sau đó anh quay người đối Lục Tư Ngữ giảng giải: "Hiện tại tra hỏi không thể dùng hình, cũng không khể mớm lời khai, làm giả lời khai lừa gạt, cho nên càng phải để ý kỹ xảo tâm lý, cậu không thể dụ hắn, nhưng có thể lừa hắn, chú ý lúc nào cũng phải nắm giữ tiết tấu để cho mình ở vị trí chủ động."

Theo thời gian trôi đi, Mã Minh Huy trong phòng thẩm vấn càng ngày càng biểu hiện ra nôn nóng, bởi vì không có xác đinh tội ác của hắn cũng không hạn chế tự do thân thể, chỉ là mang hết đồ đạc tuỳ thân của hắn đi, Mã Minh Huy trong phòng thẩm vấn đi dạo vài phút, gõ cửa một cái.

Tất nhiên không có ai để ý hắn.

Mã Minh Huy có chút bất đắc dĩ chà xát tay, lại ngồi trở lại. Mấy vị cảnh sát hình sự đều ở trong phòng theo dõi bên cạnh nhìn hắn, người này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, chiều cao chừng 1m8, tóc nhuộm thành màu nâu, màu da tiểu mạch, tóc mái hơi dài, cả người không thể nói được anh tuấn tiêu sái cỡ nào, ăn mặc coi như sạch sẽ lưu loát.

Tống Văn ngưng thần xem các loại tài liệu, so sánh mấy tờ giấy, dùng ngón tay chỉ: "Trong này quả thực có vấn đề." Phó Lâm Giang nghe thấy anh nói chuyện liền lại gần, nhìn vài tờ hoá đơn chuyển khoản ở ngân hàng.

Tài khoản của Lâm Chính Hoa gần đây nhất ngoại trừ từ bên Chung Tình nhận mười vạn, còn lục tục lấy ra hai mươi vạn tiền mặt, hiện tại các loại phương thức chi trả như vậy vừa nhanh vừa tiện, người bị hại vừa không có mua nhà cũng không mua xe, rút số tiền lớn như vậy thật khiến người khác nghi ngờ, mà lần cuối rút ra không ngờ lại là 7h10 phút ngày bị hại, một lần rút mười vạn.

Tống Văn lại nhìn những chứng cứ khác mà Chu Hiểu tìm đến, đó là một bưu kiện nặc danh mà người bị hại nhận được vào một tháng trước, bên trong có mộ bức ảnh mà hắn và Mã Minh Huy thân mật chụp chung ở trong quán bar, sau đó anh lại lật ra ghi chép tiêu dùng gần đây của Mã Minh Huy, có mấy đơn tiêu phí lớn. khoản nhận được trong tài khoản cũng nhiều hơn thường ngày. Lật lên phía trước nữa, tựa hồ qua mỗi đoạn thời gian, tài khoản của hắn lại nhiều hơn một khoản tiền bất nghĩa.

Phó Lâm Giang cau mày: "Đây không phải là... lấy sắc lừa tiền sao?" Chỉ là bình thường lấy sắc lừa tiền đều là dùng trên quan hệ nam nữ, bây giờ loại quan hệ này, dường như là biến chủng của lấy sắc lừa tiền truyền thống.

Tống Văn gật gật đầu, dặn dò một câu với Chu Hiểu: "Làm tốt video ghi chép và ghi âm."

Lần này là Tống Văn cùng Phó Lâm Giang phụ trách thẩm vấn. Mã Minh Huy không đề phòng đột nhiên có người mở cửa, bị tiếng mở cửa của họ làm sợ hết hồn, kinh hoảng mà ngẩng đầu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro