Chương 128: Chu Hán Đình Thực Sự Đã Chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#hosophapy
#linhlinh

Nhìn thấy hai người đã bị anh Ba đưa đi, Lôi Chính Long có chút hả hê nói:" Haha, bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, rơi vào tay anh Ba thì đừng mong giấu được bí mậy gì."

Họ rơi vào tay anh Ba, tôi rất yên tâm. Lúc này sắp tan sở, không biết Tiểu Kiều đã về chưa.

"Làm sao cậu phát hiện ra Chu Hán Đình? Vừa rồi cậu đã nói dối anh Ba" Lôi Chính Long hỏi.

"Anh cũng thấy sao?" tôi nghĩ màn trình diễn của mình vừa rồi rất tự nhiên, không lộ khuyết điểm gì.

"Đấy là cậu nghĩ vậy thôi!" Lôi Chính Long khinh thường nói:" Tôi có thể thấy được cậu còn muốn nhanh chóng thoát khỏi mắt anh Ba." Cũng may là anh ấy không truy hỏi, nhưng tương lai của cậu sẽ khó khăn, cả đồng cảnh sát quận Nam Thành không ai dám lừa gạt anh Ba."

"Giờ còn quá sớm, đợi đến khi có cơ hội, tôi sẽ tự nói cho anh Ba, tôi tin rằng anh ấy sẽ không trách tôi."

Lôi Chính Long nghe tôi nói vậy thì ngừng hỏi. Chúng tôi bước vào trong, qua xem Tiểu Kiều một chút, nếu cô ấy về nhà, tôi sẽ cùng Lôi Chính Long đi ăn.

Tại cửa đồn cảnh sát, chúng tôi bất ngờ gặp cục trưởng Kiều, ông ấy chắp tay sau lưng, xem ra đang có tâm sự gì đó.

Cục trường Kiều vẫn chưa về nhà, có nghĩa là Tiểu Kiều vẫn ở đây. Chúng tôi không muốn làm phiền cô ấy nên cố gắng bước đi nhẹ nhàng, nhưng cục trưởng Kiều vẫn nghe thấy và quay lại nhìn chúng tôi. Phải nói là thính lực của cục trưởng Kiều rất tốt.

Cục trưởng Kiều nhiệt tình nói:" Các ngươi cuối cùng cũng trở về, nhanh lên, để tôi về nhà sớm, nãy giờ có người đợi lo lắng không thôi."

Lôi Chính Long cười nói:" Ai dám để ngài đợi, để tôi xử lý hắn."

"Chà, nhớ những gì cậu nói đó!" Cục trưởng Kiều và Lôi Chính Long nói đùa, nhưng nhìn tôi đầy ẩn ý.

Ánh mắt của cục trưởng Kiều như đang nhìn con rể tương lai, ông ấy khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Cái nhìn này khiến tôi xấu hổ.

Tiểu Kiều nghe giọng nói của chúng tôi liền từ cầu thang hét lớn:" Hai người đã về, nhanh lên, có người đợi hai anh đã lâu rồi."

Nghe thấy có người đợi, tôi biết Tiểu Kiều đã tìm thấy một cái gì đó liên quan đến vụ hỏa hoạn, vội vàng mau chóng chạy lên.

Tiểu Kiều nhìn thấy vậy, hét lên:" Chậm thôi , đừng vội, cẩn thận ngã."

Lôi Chính Long nói vài câu với cục trưởng Kiều sau đó cũng sải bước theo.

Tôi chạy đến trước mặt Tiểu Kiều, hỏi:" Tiểu Kiều, em tìm được ai vậy?"

"Là một tiền bối đã nghỉ hưu." Tiểu Kiều giải thích thêm."Vụ án của Chu Hán Đình đã lâu như vậy, thật sự không thể tìm được tài liệu. Chú Tiết đây là một cảnh sát ở đồn cảnh sát lúc bấy giờ, chú chạy đến hiện trường ngay sau khi bắt đầu cháy. Chú ấy biết các chi tiết của vụ án rõ nhất."

Đi theo Tiểu Kiều, tôi thấy chú Tiết, mái tóc bạch kim trên đầu như một ông già bình thường, nhưng đôi mắt cực kì sắc bén.

"Chú Tiết, cháu xin lỗi, đã để chú đợi lâu."

"Hahaha, đều là người nhà, khách sáo làm gì. Cứ hỏi nếu có thắc mắc. Chỉ cần lão đại của cháu biết, chú sẽ kể cho cháu nghe mọi chuyện." Lão thúc cởi mở nói.

Tôi ngừng nói nhảm, hỏi thẳng :" Tiền bối, chú còn nhớ vụ hỏa hoạn của Chu Hán Đình không?"

Lão thúc gật đầu nói:" Đương nhiên, cả nhà ba người đều chết. Thật bi thảm, sau nhiều năm như vậy, sao cậu tự nhiên hỏi cái này?"

"Cháu cần chú xác nhận một điều, Chu Hán Đình thật sự đã chết sao?"

Lão thúc kì quái hỏi:" Vụ án này đã qua bốn năm. Cậu tại sao lại nghĩ tới hắn?"

Tôi không còn cách nào đành phải giải thích :" Tiền bối, chúng cháu gần đây điều tra một vụ án có liên quan đến Chu Hán Đình, vì vậy chúng cháu phải xác nhận xem người này thực sự đã chết hay chưa?"

"Tất nhiên, hắn ta đã chết, không sai được." Lão thúc nói một cách chắc chắn.

Để thuyết phục Đỗ Phàm, tôi lấy bút ghi âm mở ra, đặt trước mặt lão thúc:" Tiền bối, sao chú lại chắc chắn như vậy, có thể nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

Lão thúc nhìn máy ghi âm nói:" Đồn cảnh sát của ta lúc đó cách hiện trường không xa lắm, tôi nhìn thấy đám cháy liền chạy qua. Trước khi đội cứu hỏa đến, tôi thấy Hán Đình đang ở trong phòng cùng với đứa trẻ và vợ đang đập cửa, nhưng đã quá muộn, ngọn lửa bắt đầu, hai phút sau đó không còn động tĩnh gì. Thảm, thực sự rất thảm."

"Chú nhìn rõ chứ? Đó có thật là Chu Hán Đình không? Tôi phải khẳng định 100%''

Chú Tiết trừng mắt nhìn tôi:" Lão đại ta không hoa mắt, có thể nhìn thấy rõ ràng, nhất định là Chu Hán Đình!"

"Theo như lời chú nói, lúc đó đứng rất gần, vậy chú có nghe được hắn cuối cùng nói gì không?"

"Ồ!" Ông lão ngạc nhiên nói:" Quả thật là ngươi đoán đúng. Lúc đó, hắn một mực nói cái gì mình tin sai rồi, không nên như vậy!"

Câu này rất thú vị, một câu có nhiều cách giải thích. Tôi háo hức hỏi:" Vậy thì chú có nghe thấy hắn nhắc tên ai không?"

Lão thúc suy nghĩ vài phút rồi nói:"Tôi không thể đảm bảo điều này. Nó không có trong trí nhớ của tôi, mọi thứ khi đó rất lộn xộn. Tất cả mọi người đang bận chữa cháy, không ai nghe thấy, hắn nói xong mấy lời kia thì đã bị thiêu cháy, đúng thật là thê thảm!"

Khỏi phải nói cảm giác bị lửa thiêu chết là như thế nào. Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã thấy rùng mình. Chú Tiết vẫn đang chờ tôi đặt câu hỏi, tôi không còn cách nào khác phải bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi:" "Lão thúc, chú có biết Chu Hán Đình này không? Hắn thường kết giao với ai? Có nhiều người đối đầu không?"

"Nhắc tới Chu Hán Đình, hắn là một phóng viên, lúc bình thường rất trung thực lịch sự với mọi người, chưa bao giờ cùng người khác cãi nhau. Vợ anh ta là một giáo viên, cũng là một người rất tốt, nghe nói cũng không có thù hận với ai, nhưng sau đó, có người nói rằng Chu Hán Đình đã viết một bản tố cáo người nào đó trước khi anh ta bị phóng hỏa, chuyện đó có đúng hay không thì không biết."

Điều này cũng rất quan trọng, tôi đã viết ra " Cháu có một câu hỏi cuối cùng, chú có cảm thấy Chu Hán Đình có điểm gì kì quái không chẳng hạn, có những biểu hiện gì bất thường không?"

"Kỳ lạ? Ý của cậu là gì?"

"Cháu cũng không thể giải thích rõ ràng, chẳng qua là có chút dị thường."
Chú Tiết suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:"Hình như không có, cũng chưa từng nghe nói qua."

Tôi nghiêng đầu lại hỏi Tiểu Kiều và Lôi Chính Long:" Hai người có cảm thấy có vấn đề gì không?"

Tiểu Kiều lắc đầu, tỏ vẻ không có. Lôi Chính Long nói:" Vụ án này tôi cũng biết chút ít, cũng không thấy có vấn đề gì."

Tôi đứng lên và nói:" "Tiền bối, cảm ơn chú. Thông tin mà chú cung cấp cho cháu rất quý giá. Cảm ơn sự hỗ trợ của chú, nếu chú nhớ gì xin hãy liên hệ lại."

Tiểu Kiều rất ăn ý nói:" Chú Tiết, thực sự làm phiền chú rồi, chú xem cũng muộn rồi, để cháu mời chú bữa tối."

"Không, chú phải về, nếu không ở nhà có người sẽ náo loạn mất." Chú Tiết đứng dậy, tươi cười bước ra ngoài.

Tôi cất máy ghi âm đi, bây giờ tôi phải đối mặt với sự thật rằng Chu Hán Đình thực sự đã chết.

Vụ án của Hoàng Nhất Sơn có thể di Chu Hán Đình làm, sự biến mất của Tiền Thành cũng có thể có liên quan đến anh ta, nhưng hàng loạt vụ án sau đó là ai?

Thủ đoạn giết người cũng giống nhau, không lẽ Chu Hán Đình còn có đồ đệ? Hoặc hắn có một đồng phạm khác, đây là cách giải thích hợp lí nhất.

Không được, tôi phải thảo luận với Đỗ Phàm xem cô ấy có thể nghĩ ra cách nào khác không.

Tôi vừa đứng lên, Lôi Chính Long liền kéo lại hỏi: "Tiểu tử nhà cậu đang làm gì vậy?"

"Tôi muốn sắp xếp thông tin mà mình có được ngày hôm nay, có lẽ tôi có thể tìm ra manh mối mới." Tôi không có ý định lừa Lôi Chính Long, đây cũng là sự thật.

"Cậu đi tìm Đỗ Phàm!" Lôi Chính Long nhìn Tiểu Kiều đã đi xa, nhỏ giọng nói: "Cậu lấy được manh mối này từ Đỗ Phàm."

"ừm...anh..."

Lôi Chính Long đắc thắng nói: " Tôi không phải là kẻ ngốc.Tôi chỉ muốn hỏi làm thể nào mà cô ấy có được những manh mối này."

Tôi biết tại sao anh ta hỏi như vậy, Lôi Chính Long cảm thấy rằng anh ta là một cảnh sát hình sự, vậy mà không thể giải quyết vụ án nhanh chóng như một bác sĩ pháp y nên có chút khó chịu.

"Chuyện này...hiện tại tôi không thể nói cho anh biết." Tôi chỉ có thể trả lời như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro