Chương 137: Một Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#hosophapy
#linhlinh
Trở lại đồn cảnh sát, đã sớm qua giờ tan sở, cả đồn tối om, chỉ có phòng làm việc ở tầng 2 là vẫn sáng đèn, vụ án chưa được giải quyết, mọi người không ai có tâm trạng đón Tết. Vụ án hút máu người trở thành vụ án đầu tiên trong năm mới.

Tôi hơi xấu hổ khi nghĩ mọi người đang làm thêm còn tôi lại đi ăn với Tiểu Kiều.

Đèn trong văn phòng của Tiểu Kiều cũng không sáng.

Tiểu Kiều sẽ ở đâu?

Bước vào đồn cảnh sát, hành lang cũng lờ mờ, một bóng đen đột nhiên từ sau cánh cửa nhảy ra, vỗ nhẹ vào vai tôi rồi hét lớn: "Tiểu Thạch!"

Tôi giật mình, nghe giọng tôi biết đó là ai, quay người lại nhìn, Tiểu Kiều đang nhìn tôi với một nụ cười.

Quen Tiểu Kiều được nửa năm, tôi nghĩ rằng mình đã rất quen thuộc với Tiểu Kiều, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Kiều trước mặt này, đôi mắt của tôi vẫn sáng ngời.

Phụ nữ thực sự khó hiểu, bạn sẽ không bao giờ hiểu được họ nghĩ gì.

Trong trí nhớ của tôi, Tiểu Kiều luôn mặc đồng phục cảnh sát, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, thỉnh thoảng mặc trang phục bình thường nhưng cũng có khí chất anh hùng. Hình ảnh này đã in sâu vào tâm trí tôi, nhắm mắt lại, Tiểu Kiều hiện ra chính là hình dáng này.

Nhưng Tiểu Kiều hiện tại đứng trước mặt lại cho tôi một cảm giác khác.

Tiểu Kiều mặc một chiếc áo khoác lông bó sát màu đỏ, tôn lên dáng người của cô ấy một cách hoàn hảo, chỉ riêng đường cong thôi cũng khiến tôi đỏ bừng cả người, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân vừa vừa mảnh mai vừa thon dài khiến tôi nuốt từng ngụm nước miếng. Đây là còn ở trong hành lang ánh sáng không tốt lắm, tôi đã cảm thấy cô họng khô rát, nếu còn ra ngoài nữa ...

Tôi chưa bao giờ nghĩ Tiểu Kiều lại có một mặt nữ tính như vậy, có vẻ như trước đây tôi đã suy nghĩ đơn giản rồi, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên lời nói lúc sáng của cô ấy, lập tức cảm thấy máu trào lên, tôi sắp ngất rồi.

"Ngu ngốc, anh đang nhìn cái gì vậy?" Mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ nhưng Tiểu Kiều vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của tôi đang quét qua quét qua người.

"A... cái... cái... cái đó... trên đường bị tắc nên đến muộn." Tiểu Kiều hỏi, tôi đột nhiên có chút căng thẳng, nói có chút không mạch lạc.

"Haha... Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh kìa!" Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười trước lời nói của tôi.

Hít thở sâu! Hít thở sâu một lần nữa! Tôi bình tĩnh lại, may mà ánh sáng ở đây không tốt lắm, Tiểu Kiều không thể nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của tôi.

"Được rồi, đừng đứng ngẩn người nữa, đi ăn cơm thôi. Em chết đói rồi!" Tiểu Kiều bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi.

Điều này không nằm trong dự liệu, ngay lập tức, cơ bắp của tôi căng cứng và não trống rỗng. Tôi không còn biết gì nữa, như một cỗ máy đi theo Tiểu Kiều ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó mới dần tỉnh táo trở lại.

"Tiểu Thạch, phản ứng của anh quá khoa trương rồi." Khuôn mặt Tiểu Kiều cũng đỏ bừng, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười hạnh phúc, tôi có thể thấy nụ cười đó là từ trái tim. Tiểu Kiều thực sự hạnh phúc.

"Tôi ... chuyện này ... không phải ..." Tôi càng muốn giải thích, lại càng không biết nên nói gì.

Tiểu Kiều đột nhiên cúi đầu nói nhỏ: " Tiểu Thạch, anh thật tốt!"

Tôi không hiểu, tôi tốt ở điểm nào chứ, tôi không làm gì cả, ngay cả một món quà cũng không.

Lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, tôi không lường được, không lường được.

"Chúng ta đi ăn ở đâu?" Tôi cố gắng chuyển hướng chú ý, tôi không muốn xoáy sâu vào vấn đề trên.

"Em đã sắp xếp rồi, cũng không xa lắm."

Tiểu Kiều cứ vậy nắm tay tôi đi dưới ánh đèn đường cam nhạt, tôi cảm thấy rất ấm áp, còn có chút lãng mạn, dưới ánh đèn, Tiểu Kiều đẹp như một nữ thần. Lúc đó tôi đã quyết định, có một người phụ nữ như vậy là hạnh phúc của Lưu Tiểu Thạch tôi, đời này nhất định chỉ có Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều, tôi muốn nắm tay em giữa biển người rộng lớn, cùng đi qua những thăng trầm !

Tôi rất muốn nói với Tiểu Kiều câu này, nhưng không thể nói ra.

Sau khi rẽ một ngã tư, có ít người đi bộ và ô tô trên đường hơn, Tiểu Kiều đột nhiên quay đầu lại và nói với tôi: "Tiểu Thạch, em đã chuẩn bị một món quà tuyệt vời cho anh tối nay"

"Vẫn còn quà? Chiều nay khi đang làm nhiệm vụ ..." Tôi cảm thấy xấu hổ nhiều hơn sau khi nghe điều này. Tôi không kịp chuẩn bị cho bất cứ điều gì, chỉ một giờ trước, Lôi Chính Long và tôi vẫn còn ngồi xổm.

"Suỵt..." Tiểu Kiều duỗi ngón tay chặn miệng tôi lại, nhẹ giọng nói: "Em hiểu mà, cũng không muốn nghe anh giải thích, anh đoán xem em tặng gì cho anh?" Nói xong, cô ấy ngại ngùng cúi đầu, sự ngại ngùng làm mặt cô ấy đỏ hơn lan xuống cả đến cổ.

Tiểu Kiều không mang theo túi xách, quần áo trên người cũng không chứa được bất kỳ món đồ lớn nào, vậy đó là gì? Điều gì có thể được coi là một món quà tuyệt vời?

Tôi đang nghĩ rất nghiêm túc, Tiểu Kiều không nói gì, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai tôi.

Ngay lập tức, tôi nghĩ đến một khả năng, cơ thể tôi rung lên dữ dội, kết hợp với những gì cô ấy nói lúc sáng, tôi biết món quà lớn này là gì.

Tôi khó khăn nuốt nước bọt, không ngờ nó đến nhanh và đột ngột như vậy.

Tiểu Kiều cảm thấy cơ thể tôi run lên, cô ấy biết rằng tôi đã đoán được điều đó, Tiểu Kiều không nói gì, chỉ khẽ cười khúc khích vài lần.

Hai má tôi cũng bắt đầu nóng ran, lúc này mà nhúng đầu vào bồn nước chắc chắn nước sẽ nóng lên, chỉ vài phút thôi, đầu tôi có thể làm sôi một nồi nước lớn rồi.

Chúng tôi cứ chậm rãi bước đi như vậy.

Tim tôi đập dữ dội, tôi đã sống hơn 20 năm, chưa bao giờ nó đập mạnh mẽ như ngày hôm nay, cảm giác nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.

Quẹo qua một ngã tư khác, một cơn gió lạnh thổi qua, làm rối tung mái tóc của Tiểu Kiều, mái tóc đen bay trong gió trông thật đẹp.

Tôi run người một cái, nhanh chóng hỏi: "Em có cần mặc áo của tôi không?"

"Anh giống như một lò sưởi vậy, có anh ở đây, em không lạnh chút nào." Tiểu Kiều cười khúc khích.

Nhìn Tiểu Kiều tươi cười, tôi cảm thấy thật đẹp, rất đẹp!

Chúng tôi đi bộ thêm hai mươi phút nữa cho đến khi đến tầng dưới của một khách sạn. Nhìn khách sạn này càng thêm xác thực suy đoán trước đây của tôi.

Khách sạn trước mặt là một chuỗi khách sạn quốc gia, có dịch vụ ăn uống ngủ nghỉ rất tốt, đồ ăn phương Tây của khách sạn này đặc biệt nổi tiếng, ngon nhưng không quá đắt tiền, bầu không khí cũng không tệ.

"Anh ngẩn người gì vậy, đi thôi!" Tiểu Kiều dắt tay tôi đi vào.

Thực ra, tôi tự cho mình là người bận rộn, nên chưa bao giờ có cơ hội để thể hiện sự lãng mạn của mình.

Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, chúng tôi bước vào nhà hàng, ánh sáng bên trong mờ ảo, trên mỗi bàn chỉ có một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Không khí của quán cũng rất tốt, người dùng bữa đa phần là các cặp đôi, không ai nói chuyện lớn tiếng, dù có nói họ cũng vừa nói vừa nhìn nhau trìu mến.

Sau khi chúng tôi ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn đến, Tiểu Kiều gọi đồ ăn cho tôi, đồng thời yêu cầu một chai rượu vang đỏ.

Sau khi ngồi xuống, Tiểu Kiều cảm thấy hơi nóng, chậm rãi cởi cúc áo lông đặt trên ghế bên cạnh, lúc đó tôi mới để ý thấy trong áo lông là một áo xanh lam hở vai, màu da trắng nõn lộ ra càng thêm lay động lòng người.

Đồ ăn và rượu được giao nhanh chóng, người phục vụ khui rượu rồi rời đi.

Tôi cảm thấy cổ họng như có lửa đốt, tôi rót cho mình một cốc lớn, một hơi uống hết. Điều này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

Mặc dù không thường uống rượu nhưng tửu lượng của tôi thực sự khá tốt, điều này đến từ di truyền của cha mẹ, mẹ tôi chính là một huyền thoại. Trên thực tế, sau một cuộc vui mẹ tôi vẫn có thể tỉnh táo trên bàn mạt chược, bố tôi thì khỏi phải nói, ông ấy được xem là một võ sĩ trong các cuộc kiểm tra tửu lượng

Hơi lạc đề, tôi cảm thấy nhẹ người sau khi uống ly rượu, suy nghĩ của tôi giống như con ngựa hoang mất kiểm soát.

Tiểu Kiều nói: "Anh không nên uống nhiều, lát nữa sẽ phải mở quà. Uống nhiều quá thì phải làm sao?"

Tôi lập tức cảm thấy choáng váng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro