Câu chuyện thứ nhất 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tôi trả lời: " Có nói chuyện, sao vậy?"

     Phương Vũ Kỳ rất vui: "Thế thì tốt quá, anh trai chưa bao giờ nói chuyện với ai khác ngoài em cả."

     Tôi sửng sốt, hỏi cậu: "Hai em có nói chuyện với nhau à?"

     Phương Vũ Kỳ gật đầu: "Vâng, lúc soi gương, thỉnh thoảng anh ấy cũng có viết nhật ký cho em."

     Đây là chuyện rất hiếm gặp, thường thì cho dù các nhân cách biết sự tồn tại của nhau cũng không qua lại với nhau, thậm chí còn ghét bỏ nhau, muốn tiêu diệt đối phương.

     Tôi nhìn cậu rất lâu rồi hỏi: "Quan hệ của hai người rất tốt sao?"

     Phương Vũ Kỳ chân thành nói: "Tất nhiên, anh ấy là anh trai duy nhất của em, là người hiểu em nhất trên cõi đời này."

     Thế tại sao em lại đến điều trị? Điều trị đồng nghĩa với việc làm anh trai em biến mất đấy. Tôi muốn hỏi, nhưng đành thôi, bất luận thế nào, cậu bằng lòng đến điều trị đã là chuyện rất tốt.

     Tôi bước đi, đột nhiên nghe thấy cậu nói tiếp: "Nhưng anh nói anh muốn giết em."

     Tôi ngoảnh lại nhìn cậu, cậu lại nỏ nụ cười tươi rói kia.

     Tôi muốn hỏi thêm nhưng không kịp, chúng tôi đã đến chỗ chủ nhiệm khoa.

     Tạ Tống Mỹ chăm chú nghe chủ nhiệm khoa giải thích xấp phiếu kiểm tra kia, khi nghe xác nhận là bệnh đa nhân cách, vẻ mặt chị như suy sụp. Chị xoa đầu Phương Vũ Kỳ đang đứng cạnh mình, trông như không đành lòng để con mình chịu đựng căn bệnh tâm lý này. Phương Vũ Kỳ rất ngoan, nắm tay mẹ, vỗ về chị.

     Đến phần trao đổi về cách điều trị. Do Phương Vũ Kỳ chỉ phân liệt ra một nhân cách phụ, hợp nhất nhân cách sẽ không quá phức tạp, nhưng tần tìm hiểu thời gian và động cơ xuất hiện của nhân cách Vũ Khả kia trước, chỉ cần tìm được nguyên nhân, việc điều trị sẽ có bước tiến lớn.

     Chủ nhiệm khoa hỏi: "Chị nói lần đầu phát hiện ra vấn đề là khi cậu ấy mười hai tuổi, khi đó có gì bất thường?"

     Tạ Tống Mỹ suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Giáo viên của thằng bé thông báo rằng nó thường xuyên viết sai tên của mình trên bài kiểm tra, viết Phương Vũ Kỳ thành Phương Vũ Khả, lần nào cũng viết thiếu chữ '大' ( đại) phía trên chữ '奇' ( kỳ)."

     Tôi sửng sốt nhận ra '奇' (kỳ) và '可' (khả) chỉ khác nhau một chữ '大' (đại). Xét theo liên kết từ ngữ, để nhân cách bị phân liệt ra dùng tên " Khả " gần giống với chữ "Kỳ", chắc phải có ý nghĩa nào đó, chữ " Đại" này hẳn phải có ý nghĩa trong sự phân hóa của hai anh em.

     Tạ Tống Mỹ tiếp tục hồi tưởng lại: "Ban đầu chỉ có bài kiểm tra, sau này cả sách vở bài tập cũng viết sai tên, khi tôi hỏi thì thằng bé nói không viết sai, hoặc im lặng không trả lời, một thời gian rất dài cũng không sửa lại."

     "Về sau, tôi phát hiện Vũ Kỳ tắm rất lâu, còn có tiếng nói chuyện, ban đầu tưởng là thằng bé yêu sớm, nhưng rồi tôi không yên tâm nên lén mở cửa ra xem, kết quả nhìn thấy nó đứng trước gương nói chuyện, dáng vẻ và giọng điệu thay đổi liên tục."

     Nói đến đây, Tạ Tống Mỹ đã hơi nghẹn ngào, ai nhìn thấy con trai mình thay đổi như vậy cũng không khỏi sợ hãi và đau lòng.

     Phương Vũ Kỳ vuốt nhẹ cánh tay mẹ mình, là đương sự, nét mặt cậu có vẻ xót xa, nhưng không có hổ thẹn hay bối rối khi bị vạch trần. Cậu vô cùng thản nhiên, tựa như đứng trước gương nói chuyện với một nhân cách khác là một chuyện hết sức bình thường.

     Nghe tiếng khóc của mẹ, Phương Vũ Kỳ thành khẩn nói với chủ nhiệm khoa: "Xin hãy giúp mẹ cháu."

     Tôi để ý câu nói " giúp mẹ cháu" chứ không phải " giúp cháu".

     Đợi cảm xúc của Tạ Tống Mỹ ổn định lại, chủ nhiệm khoa tiếp tục hỏi: "Chuyện cấu ấy nói chuyện trước gương xảy ra lúc mấy tuổi?"

     Tạ Tống Mỹ nói: "Mới năm kia"

     Chủ nhiệm khoa nói: "Tại sao lúc đó không đến bệnh viện?"

    Tạ Tống Mỹ nói: "Năm đó thằng bé phải thi chuyển cấp, tôi không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của nó."

     Chủ nhiệm khoa sắp xếp lại xấp phiếu xét nghiệm trên tay rồi nói: "Chúng ta hãy quay lại chuyện viết sai tên, bài thi kiểm tra và thành tích học tập, Vũ Kỳ viết sai tên trên bài kiểm tra đồng nghĩa với việc cậu ấy đã gọi Vũ Khả ra để chốn việc thi cử. Xét theo chỉ số IQ thì thành tích của Vũ Khả không tốt lắm, có thể do chị quá chú trọng thành tích của Vũ Kỳ nên cậu ấy dùng cách này để thể hiện sự bất mãn với việc học hành cho chị."

     Tôi nhìn Phương Vũ Kỳ, những lời này có thể coi là đang chỉ trích cậu chống đối việc học, nhưng gương mặt của Phương Vũ Kỳ không có một chút giấu vết nào, sắc mặt vẫn bình thường như thể nó không liên quan đến cậu.

     Tạ Tống Mỹ thoáng trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì, sau đó gật đầu, giọng điệu hơi buồn bã: "Anh nói rất có lý, chắc là tại tôi gây nhiều áp lực quá."

     "Sau đó thế nào, những năm gần đây còn xảy ra tình trạng viết sai tên không?" Chủ nhiệm khoa hỏi.

     Tạ Tống Mỹ lắc đầu: "Về sau không xảy ra nữa."

     Câu trả lời này hơi mơ hồ, chủ nhiệm khoa tiếp tục hỏi: "Về sau là lúc nào, có sau một sự việc hay mốc thời gian cụ thể hay không?"

     Tạ Tống Mỹ im lặng hồi lâu, ấp úng nói: "Chỉ là không xảy ra nữa thôi."

     Rõ ràng chị đang che giấu gì đó.

     .....

     tôi sẽ ra nhiều chương vào hôm này vì mới nhận được tin mình sẽ rảnh vào chiều nay kkk.

     Cầu comment trừi ui các bà cmt cho tui có tý động lực điiii. Đảm bảo tui sẽ tăng 200% công lực ó!

  __ Chỉ đăng tai Wattpad __

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro