Vol. 1 Case 2.1: Sự thật của viên ruby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Ảnh có nguồn từ Pinterest)

"

"

Tại nơi có giá thuê đất đắt đỏ nhất Nhật Bản.

Cho đến mùa xuân, đó là mức độ hiểu biết của tôi về "Ginza".

Ở góc đó, có một cửa hàng chỉ mở vào cuối tuần. Tại tòa cao ốc cho thuê cách Chuo-dori một con phố. Với bên trái là cửa hàng bách hóa và bên phải là một nhà hàng sushi.Trên tầng hai của một tòa nhà treo một tấm biển ghi "Jewelry Étranger". Lối vào chỉ có một cánh cửa bình thường, cũng không có cửa sổ để nhìn vào bên trong và cũng chẳng có tủ trưng bày khiến bạn muốn nhìn vào bên trong.

Những gì có trong cửa hàng là bốn chiếc ghế sofa đơn màu đỏ sắp xung quanh chiếc bàn thấp. Bởi vì vẫn còn rất nhiều khoảng trống nên còn có một giá sách thấp với nhiều loại sách phương Tây về đề tài đá quý đặt cạnh nhau. Hơn nữa, phía sau còn có một nhà bếp, phòng vệ sinh và một không gian riêng tư của chủ cửa hàng.

Vào buổi cuối tuần đầu tiên tôi làm ở đây, cửa hàng không một bóng khách.

Tôi còn tưởng là chúng tôi đang ở trong một giai đoạn khó khăn.

Nhưng chủ nhân của cửa hàng này, anh Richard Ranasinghe Dvorpian, vẫn với vẻ đẹp như hoa như ngọc mà như thể xuất hiện trong các bộ phim cổ trang của đài BBC Nhật Bản ấy, tôi thực sự không biết bây giờ anh đang nghĩ gì nữa. Còn tôi thì chắc chắn với cái đà này, không bao lâu số dư trên tài khoản anh ấy sẽ trở về con số 0 tròn trĩnh và rồi chúng tôi buộc phải cuốn gói ra khỏi đây mất thôi. Dù tôi vẫn đang quét dọn này, cả pha trà sữa nữa, với tư cách là một nhân viên thời vụ đầy nghiêm chỉnh. Suy cho cùng, bạn làm việc là vì đồng lương mà. Vậy nên, thế này thì tôi vẫn sẽ tiếp tục công việc ở đài truyền hình mỗi hai buổi một tuần thôi.

Tuy nhiên, tạm biệt cái dự đoán bi quan của mình với tuần thứ hai làm việc.

Các khách hàng đến bằng xe taxi. Họ có lẽ đã đi tàu tốc hành Narita đến ga Tokyo rồi bắt taxi đến đây, họ gọi một cuộc gọi trước với Richard để biết khi nào họ có thể đến cửa hàng. Người từ Trung Quốc, Hàn Quốc, Ấn Độ và cả Ả Rập nữa. Một số người nói ngôn ngữ La tinh nước họ. Một số người da màu lưu loát nói, cách họ phát âm tôi nghe và bắt chước theo không kịp. Và dĩ nhiên, cả một số người da trắng nói tiếng Anh. Richard vẫn trò chuyện thân mật với họ bằng chính ngôn ngữ của họ.

Khi đặt chân đến Ginza, bạn sẽ thấy đây là một trong những địa điểm du lịch tốt nhất Nhật Bản. Nếu bạn dạo quanh đường lớn mua bánh thưởng thức cùng với trà, bạn sẽ thấy ngập tràn những chiếc xe buýt du lịch chạy băng băng qua các cửa hàng Uniqlo, Shiseido, Kyukyodo*. Còn mục tiêu duy nhất các khách hàng của Richard tới đây dĩ nhiên là cửa tiệm của ảnh rồi.

*(Uniqlo là một công ty thiết kế, may mặc và bán lẻ trang phục thường ngày của Nhật Bản; Shiseido là chuỗi cửa hàng về mỹ phẩm; Kyukyodo là cửa hàng bán giấy truyền thống của Nhật, cùng với nhang, sách,v.v...)

"

"

Trong khi tôi phục vụ trà và bánh cho khách hàng, Richard mang ra một chiếc hộp nhung đen từ phòng sau. Bên trong là những viên đá quý được cất trong vali khi anh ấy bước vào cửa hàng. Trông nó giống như chiếc hòm của báu mà Urashima Tarou được Otohime trao tặng*. Không có bảng giá, bởi anh ấy đã ghi nhớ tất cả. Ngọc hải lam (Aquamarines), Lam ngọc (Sapphires), Ngọc hồng lựu (Garnets), Ngọc bích (Jades), San hô (Corals), Hổ phách (Ambers). Những viên đá có giá từ năm nghìn yên, năm mươi nghìn yên, năm trăm nghìn yên, thậm chí là đắt hơn. Các mặt hàng chủ yếu là đá quý mà Richard thường gọi là "loose" (chỉ đá quý chưa được chế tác thành đồ trang sức), đôi khi sẽ là các phụ kiện như nhẫn và mặt dây chuyền. Nếu có đơn đặt hàng từ trước của khách hàng, những viên đá sẽ được chế tác lại sao cho tương ứng với yêu cầu.

*(Urashima Tarou là nhân vật chính của một câu chuyện cổ tích Nhật Bản, theo một phiên bản hiện đại thường được biết đến thì chàng là một ngư dân được tưởng thưởng vì đã giải cứu một con rùa và được đưa xuống Long Cung. Tại đó, chàng được công chúa Otohime thết đãi như một phần thưởng. Chàng dành thời gian mà chàng tin là chỉ vài ngày với công chúa, nhưng khi chàng trở về quê nhà, chàng phát hiện ra mình đã ra đi ít nhất 100 năm. Khi chàng mở chiếc hòm của báu (tamatebako), được Otohime tặng cho khi chàng lên đường, chàng bị biến thành một cụ già.)

Một số khách nhanh chóng mua hàng ngay tại chỗ, một số người khác chỉ tới thưởng thức trà rồi rời đi với một lời tạm biệt như cuộc gặp gỡ của những người bạn với nhau. Richard cũng chẳng bao giờ quảng bá nhiều về cửa hàng. Anh chỉ luôn mỉm cười và cúi đầu chào với cách ứng xử nhã nhặn, nói rằng anh luôn mong được gặp lại họ.

Đây chỉ là suy đoán từ một nhân viên bán thời gian, không biết gì về số tài khoản cũng như tiền thuê cửa hàng, tôi nghĩ công việc chính của Richard có lẽ giống một quán cà phê trưng bày đá quý vào mỗi cuối tuần ở Ginza. Những người khách như Miyashita-san ở Kobe có khi xuất hiện khắp Nhật Bản, khắp thế giới luôn ấy chứ.

Từ thứ hai đến thứ sáu, lúc tôi chẳng hề hay biết, anh đem đá quý đến tận nhà khách hàng và bán chúng đi.

Nếu không phải có cách bán như thế, anh ấy chắc chắn gặp phải vận đen, có khi còn chả có nổi cửa hàng thế này chăng.

Nếu thực sự là như vậy, thì văn phòng này chỉ dùng để khấu trừ thuế? Tôi đã được học về nó trong lớp Quản trị kinh doanh của mình. Nhưng, nếu chỉ vì thế mà thuê ngay tại Ginza không phải quá đắt đỏ sao?

Tôi hay đặc biệt nghĩ về những điều như vậy theo một cách nào đó vào những ngày khách hàng không đến.

"Part-timer-san, cậu đang nhăn mặt đấy. Có chuyện gì sao? "

"Ồ... tôi chỉ đang nghĩ ngợi linh tinh thôi."

Richard ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ gần với phòng trong, vẫn đang từ từ thưởng thức tách trà sữa hoàng gia. Chỉ là gần đây, anh ấy mới được uống nhiều hơn một ngụm trà. Trong ba lần thử đầu tiên, tôi đã làm hỏng chúng vì trà trở nên quá đắng, tôi một là để lửa quá lâu hai là tôi đã lỡ đốt cháy chúng, nhưng đến lần thử thứ tư, tôi đã có thể khiến anh ấy nói, "Chà, khá ngon. " Tôi vẫn còn lâu lắm mới cảm thấy quen thuộc và đủ thoải mái để hỏi anh ấy xem việc quản lý cửa hàng liệu có diễn ra suôn sẻ hay không.

"Nè, nói về carat ấy. Tôi đã ghi nhớ rồi. Thật ngạc nhiên khi nghe về nó vào tuần trước. Đó là một đơn vị đo trọng lượng, phải không? 0,2 gam bằng 1 carat? "

"Chính xác, nhưng phần nào của cuộc nói chuyện đó làm cậu lo lắng?"

"Tôi đã nghĩ rằng sao không sử dụng gam thôi mà phải dùng một đơn vị khác?"

"... Từ từ rồi cậu sẽ hiểu thôi."

Thái độ của Richard chính là không cần ép buộc phải làm quen với đá quý nếu tôi không có hứng thú với chúng, nhưng anh ấy đã luôn trả lời câu hỏi của tôi và khi tôi nói với anh ấy rằng tôi đã để viên sapphire hồng trong tủ lạnh của mình, anh ấy tức giận và nói không được làm như thế vì chiếc hộp sẽ bị mốc, và sau đó đưa cho tôi một hộp trang sức và vải bọc mới. Anh ấy thực sự rất yêu đá quý. Richard đã để một cuốn sách bìa cứng có tên "Sách minh họa về đá quý" cho khách hàng, và trong thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ ngồi thư thả đọc nó. Không có sách tiếng Nhật nào khác trong cửa hàng ngoài cuốn sách đó cả.

Đột nhiên, Richard ngẩng đầu lên và đặt tách trà xuống bàn. Có thể nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang. Là tiếng gót giày. Tôi nhanh chóng dọn đồ ăn và lau bàn.

Âm thanh của hệ thống liên lạc nội bộ rung lên.

Sau khi chủ cửa hàng mở khóa cửa, một vị khách bước vào. Thật hiếm có làm sao. Là một cuộc gặp gỡ không hẹn trước, và hơn thế nữa, còn là một người Nhật.

"Xin chào. Tiệm vẫn còn mở cửa chứ? "

Đó là một người phụ nữ với mái tóc đen dài. Cô có làn da trắng với đôi mắt hình quả hạnh. Một người phụ nữ xinh đẹp. Cô mặc váy bó cùng sơ mi trắng. Phải chăng đang trên đường đi làm về? Trông cô có vẻ cũng đã ở cuối độ tuổi hai mươi. Tôi cảm thấy hơi có phần bất an.

"Ừm, đây là cửa hàng trang sức. Văn phòng cho thuê ở tầng một. "

"... Trên tấm biển ghi như thế. Tôi có cần phải hẹn trước để đến đây không? "

"Xin chào mừng. Không sai, đây là cửa hàng trang sức. Hân hạnh được phục vụ quý khách."

Đối diện với một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, người vừa nói "Không sai, đây là cửa hàng trang sức" và "Hân hạnh được phục vụ quý khách" vị khách thoáng có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Một số khách hàng nữ gặp Richard lần đầu tiên hoặc cười toa toét vì phấn khích và vui sướng, hoặc giả vờ ủ rũ để che đi sự ngại ngùng của họ, thì cô gái đây lại không như thế. Một người không có nhiều biểu hiện trên gương mặt, đúng hơn là...

Cô ấy trông vô hồn và đầy mệt mỏi. Dường như cả linh hồn và thể xác đều kiệt quệ.

Trông cô gầy quá. Nếu nhìn kỹ, còn thấy được vai áo của cô ấy hơi lỏng và buông thõng. Giọng nói khá khỏe nhưng những bước cô đi lại không vững vàng. Cô ấy liệu có đang ổn không nhỉ?

"Cửa hàng này là của quý ông ngoại quốc đây sao?"

"Vâng. Tôi là chủ cửa hàng, Richard Ranasinghe Dvorpian."

"Tôi tên Akashi Mami."

Akashi-san nói rằng cô ấy muốn thẩm định một món trang sức, và sau đó lấy ra một chiếc hộp màu đen hơi lớn từ chiếc túi đeo vai màu nâu nhạt của mình. Cô ấy lấy nó ra ngay lập tức chẳng ngần ngại gì.

Bên trong chiếc hộp có một thứ trông như một chiếc trâm. Nó có hình dạng kỳ lạ. Nhiều dải băng mỏng làm bằng kim cương, giống như một vầng hào quang uốn lượn, kéo dài bao lấy viên đá quý màu đỏ ở trung tâm. Bông hoa đá quý với những cánh hoa dài tựa như đang đung đưa trong gió thổi.

"Cô có muốn kiểm tra cả những viên kim cương xung quanh không?"

"Tôi không quan tâm đến chúng. Tôi chỉ muốn kiểm tra viên hồng ngọc (ruby) ​​ở giữa thôi."

"Chà, đây đơn thuần chỉ là một thẩm định nhỏ, một kiểu thẩm định được gọi là 'phân loại'."

"Hừm. Sau đó, tôi sẽ biết được điều đó chứ? "

Akashi-san, người có giọng điệu kiên quyết, nhưng lại có phần hơi mất tập trung và bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào bức tường phía sau khuôn mặt của Richard với đôi mắt xa xăm. Mắt cô vẫn đang mở, nhưng dường như chẳng thấy gì nữa.

"Tôi đọc được nó trên internet, có rất nhiều viên hồng ngọc đã qua nung nóng, đúng không?"

"Nó là phương pháp nung nhiệt."

"Phải, chính nó. Tôi muốn kiểm tra xem viên hồng ngọc này đã được nung nóng hay chưa. Chỉ vậy thôi."

Nung nhiệt. Đây lần đầu tiên tôi nghe thấy thuật ngữ đó. Richard lấy hướng dẫn về cơ quan nhận dạng đá quý từ người giữ tài liệu, sắp xếp nó và giải thích các khoản chi phí và thời gian hoàn thành, nhưng Akashi-san chỉ muốn nhanh chóng điền vào các tài liệu cần thiết và gần như ngay lập tức đứng lên sau khi cuộc trò chuyện kết thúc.

"Vậy thì, xin hãy cứ tự nhiên. Tôi làm việc vào ban ngày, vì vậy nếu có thể, hãy liên hệ với tôi sau sáu giờ chiều, tôi rất tiếc, vì tôi hôm nay không có đủ thời gian để giải quyết tất cả. Xin thứ lỗi. "

Còn chẳng có thời gian để tôi mời cô ấy dùng trà, Akashi-san đã lập tức rời đi. Tôi đã học được cách đối phó với những trường hợp nếu có một khách hàng cố gắng trộm một thứ gì đó và chuồn đi mất, nhưng điều này hoàn toàn ngược lại. Cô ấy như vừa bỏ của chạy lấy người vậy.

"... Đây có phải là một trò lừa đảo kiểu mới không? Những người đáng sợ đó sẽ nói rằng 'Họ đã ăn cắp của tôi!' rồi dùng cách này như một cái cớ."

"Chúng ta có camera an ninh ở đây, vì vậy không có gì phải lo lắng cả."

"Người phụ nữ ấy nhanh như một cơn bão vậy."

Có khách hàng nào đã đến và đi từ cửa hàng trang sức theo cách này không vậy?

Tôi lại chăm chú nhìn vào hòn đá của Akashi-san. Đó là một chiếc trâm được trang trí bằng một viên hồng ngọc hình elip màu đỏ tươi ở trung tâm. Các phụ kiện xung quanh bằng kim loại có màu bạc sáng bóng. Tôi đếm được mười hai dải kim cương nhô lên từ viên đá quý màu đỏ. Mỗi dải lại có ít nhất mười viên kim cương nhỏ. Thiết kế vô cùng công phu.

"Tôi không có chuyên môn về những thứ thế này, nhưng đây... là một món đồ khá cao cấp, phải không?"

"Chắc chắn là như vậy rồi."

Không thể tin nổi. Có thực sự có những người sẽ để lại một cái gì đó tương tự như vậy trong một cửa hàng họ ghé thăm lần đầu tiên mà không lo lắng gì cả không? Cô ấy sẽ làm gì nếu không thấy cửa hàng ở đây vào lần gặp tới chứ?

"Cô ấy nên trân trọng nó nhiều hơn một chút."

"Tôi nghi ngờ việc để chúng trong tủ lạnh là một ý kiến ​​hay, nhưng đá quý là thứ mà mọi người thể hiện cảm xúc của họ, dù tốt hay xấu. Vì thế nên việc cảm xúc của một người được thể hiện qua cách xử lý chúng cũng hợp tình hợp lý thôi. "

Tôi phớt lờ sự cằn nhằn của anh ấy và uống luôn tách trà sữa lúc nào không hay. Nhưng khi không có khách hàng, kể cả khi tôi như thế này, Richard lại đặc biệt không phàn nàn gì hết.

"... Richard à, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy một viên hồng ngọc đấy."

Vì chủ nhân không để tâm đến, tôi được thoải mái nhìn chằm chằm vào cây trâm. Thứ thu hút mắt tôi tất nhiên là viên đá đỏ ở trung tâm. Nó trông to gấp đôi viên lam ngọc màu hồng mà tôi đang giữ.

Tôi bắt đầu làm việc ở đây đã được một tháng, và chỉ có năm ngày làm việc thực sự, nhưng trong ngày hôm đó, có rất nhiều viên ngọc quý với "tên tôi đã từng nghe qua một lần" cứ lần lượt hiện ra trước mắt tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy viên hồng ngọc nào trong chiếc hòm của báu Urashima ngày hôm đó cả.

"Nó rất là đỏ ấy... Trông nó giống màu của những giọt máu đông trên thịt gia cầm vậy".

"Đó là một trò đùa sao? Hay cậu thực sự biết về nó? "

"Hử? Biết về gì cơ?"

"Pigeon blood." Richard phát âm từng chữ rõ ràng. Pigeon là chim bồ câu. Là máu của chim bồ câu sao?

"Đó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả những viên hồng ngọc thuộc loại cao cấp nhất. Màu xanh đặc biệt của lam ngọc được so sánh với hoa ngô và được gọi là 'Cornflower blue' (Màu xanh hoa ngô), nhưng đối với hồng ngọc, đó là máu chim bồ câu. Màu đỏ rực rỡ của những viên hồng ngọc tốt nhất. Nhưng nếu cậu đã nói như vậy mà không biết gì về nó, thì... good for you ".

Richard nói câu cuối một cách thanh lịch và trôi chảy. Nó có nghĩa là "cậu đã làm rất tốt", đại loại là như thế. Mẹ tôi, Hiromi vốn dĩ không có nhiều thời gian nấu nướng và bà nội thì có khẩu vị kém, nên nấu ăn với tôi chỉ là một kỹ năng thiết yếu, nhưng thỉnh thoảng, những điều tốt đẹp như thế này hay xảy ra. Cách tốt nhất để nấu đùi gà là loại bỏ gân và sau đó chiên chúng. Bí quyết là tăng nhiệt độ của dầu. Mà cái này khiến tôi nhớ tới...

"Cái 'nung nhiệt' mà anh từng nói là gì thế?"

"Đối với hồng ngọc và lam ngọc, chúng được nung với mục đích làm cho màu sắc của đá quý trở nên rực rỡ hơn."

"Ái chà! Điều đó tuyệt ghê, một phản ứng hóa học hoàn hảo... Nhưng người đầu tiên nghĩ đến việc đốt đá quý không sợ hay sao? Không phải hành động đó quá là liều lĩnh sao? Nếu lỡ như nó không thành công và cháy đen thì sao? "

"Bởi vì nó đang nóng ở nhiệt độ cực cao, nếu nó không thể chịu được nhiệt, nó sẽ biến thành khói chứ không chỉ là cháy nữa."

Tôi biết mà. Khi mặt tôi đanh lại, Richard liền cười nhẹ.

"Trong các cuốn sách từ thế kỷ XVII, có ghi chép về việc người Ấn Độ đốt hồng ngọc, vì vậy từ xa xưa người ta đã biết về mối quan hệ giữa nhiệt và màu sắc. Công nghệ nung nhiệt ổn định nhất đã được phát triển trong năm mươi năm qua. "

Khi anh ấy hỏi tôi có còn câu hỏi nào khác không, tôi có chút vui mừng. Richard rất giỏi trong việc giải thích mọi thứ. Lúc đầu, tôi cho rằng những khách hàng đến cửa hàng trang sức đều yêu thích đồ trang sức và biết tường tận mọi thứ về chúng, nhưng những khách hàng đến đây dường như là những người bình thường giống như tôi vậy — chỉ có vẻ thích những viên đá quý đẹp và muốn nói chuyện với Richard mà thôi. Người đàn ông này có lẽ có thể bán máy hút bụi từ ba đời trước với tài hùng biện đáng kinh ngạc của mình. Nếu đó là một bài giảng về các kỳ quan của thế giới và tôi gặp được một giáo viên như anh ấy cho các lớp khoa học cấp hai của mình, thì việc ôn thi có lẽ sẽ dễ thở hơn rồi.

"Về nhiệt độ cực cao đó, thì nhiệt độ cần có là bao nhiêu và trong bao lâu thì được vậy?"

"Nó còn phụ thuộc vào người thợ và viên đá quý nữa, nhưng nhìn chung là khoảng một nghìn sáu trăm độ, từ vài chục giây đến vài phút. Tất nhiên, nó không có nghĩa là cậu có thể đốt cháy bất cứ đá quý nào cũng được. Giá trị của corundum bị ảnh hưởng rất nhiều bởi việc có hay không nung nhiệt. Padparadscha, mà cậu đang sở hữu, là tên của những viên lam ngọc màu hồng, về nguyên tắc không trải qua bất kỳ quá trình xử lý nào để tạo ra màu sắc của chúng cả. "

"Corundum? Hồng chưa qua xử lí? Khoan, chờ chút, tôi có hơi rối rồi. "

Những dấu chấm hỏi như đang nhảy múa loạn xạ trong đầu tôi. Richard thở dài và lôi cuốn "Sách minh họa đá quý" ra . Anh ấy mở trang về hồng ngọc, ở phía trên trang về lam ngọc.

"Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu nhé. Cậu có biết sự khác biệt giữa hồng ngọc và lam ngọc không? "

"... Một chiếc màu đỏ, còn chiếc kia màu xanh lam?"

"Đúng rồi. Đó là những điều chung nhất. "

"Hả?"

"Hai loại đá này giống như anh em một nhà. Corundum là thuật ngữ chỉ chung cho chúng. Những viên đá đỏ là hồng ngọc (ruby), và tất cả những viên đá không có màu đỏ đều là lam ngọc (sapphire)".

Vậy ra, sự khác biệt là về màu sắc. Nếu đúng là như thế, tại sao lại đặt cho chúng những cái tên khác nhau? Tại sao viên sapphire hồng lại là "sapphire" mà không phải là "ruby hồng"?

"Không phải màu hồng cũng như đỏ sao?"

"Nguồn gốc của từ 'ruby' là 'rubeus', là một từ trong tiếng Latinh, ngôn ngữ chính thức của La Mã cổ đại. Nó có nghĩa là 'màu đỏ'. Ở Rome, màu đỏ là màu của thần chiến tranh Mars, màu của ngọn lửa và máu trong cơ thể bạn. Không biết có ai có máu hồng chảy trong huyết quản không ta? "

"Giờ thì tôi hiểu rồi. Màu hồng không phải màu đỏ."

Thế giới đá quý rất phức tạp. Nhưng nguyên tắc thì rất đơn giản. Những điều đẹp đẽ thì luôn tuyệt vời.

"

"

(Chương này tôi rất xin lỗi vì đã không đăng trong một thời gian dài. Tôi nghĩ lịch đăng của mình cũng không cố định, mong mọi người thông cảm.

Và hơn nữa, tôi nhận ra vấn đề trong việc dịch tên đá quý thuần Việt vì vậy lần sau tôi sẽ để nguyên tên bằng tiếng Anh để dễ hiểu trong những lời thoại giải thích về đá quý. Xin lỗi về những sai sót trước đó.

Điều cuối cùng, xin mọi người đừng reup bản dịch này sang nơi khác khi tôi chỉ đăng lên mỗi Wattpad. Cảm ơn rất nhiều.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro