HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một người đi qua hoa cúc

Bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình

Lần đầu tiên Porschay thấy hoa cúc là khi nào?

Phải chăng là khi em mới lọt lòng cùng tiếng khóc vang?

Khi ấy, bố và Porsche đã mang đến cho mẹ một bó cúc anh. Mẹ ôm bó hoa vào lòng, nhẹ chạm vào cánh hoa nhỏ, thầm mong sau này em cũng sẽ như loài hoa này. Mẹ mong em đơn thuần mà mạnh mẽ, như những bông cúc anh dù bé xíu vẫn vươn mình trước nắng vàng, dù chỉ mang hai màu giản đơn, nhưng vẫn rực rỡ dưới bầu trời xanh ngát.

Khi ấy, liệu em đã khóc vì tình mẫu tử, hay bởi em biết sau này chính em cũng như những đóa hoa ấy, đối mặt với bao nắng gắt, mưa bão?

Hay lần đầu tiên em thấy hoa cúc là khi tiễn bố mẹ đi xa?

Porsche một tay dắt em - đứa bé vẫn chưa đứng vững, tay kia cầm bó hoa cúc. Nước mắt anh đọng trên cánh hoa như những giọt sương sớm. Hôm đó, những bông cúc anh cũng khóc. Chúng khóc vì chẳng còn ai ôm hôn nhẹ nhàng, khóc vì chẳng còn ai chăm sóc, vỗ về.

Liệu có ai nghe thấy cúc anh rì rào trong gió, buông lời thương thay gia đình nhỏ?

Cũng chẳng biết từ khi nào mà sân nhà em đã trồng đầy hoa cúc.

Anh trai bảo mẹ thích hoa cúc, nên nhìn những khóm hoa trắng ấy sẽ thấy mẹ, thấy mẹ dạo bước giữa những bông hoa, thấy mẹ âu yếm từng nụ hoa nhỏ. Em không thấy mẹ. Mẹ đi lúc em còn nhỏ quá, trí óc non nớt của em chỉ nhớ rằng giọng mẹ thanh thanh như cánh hoa rung rinh trước gió, còn vòng tay mẹ ôm em thấm đẫm hương hoa.

Ngày tàn dần, hai đứa trẻ lặng nhìn vườn cúc, ngắm từng giọt nắng lưu luyến sắc trắng, nhưng cuối cùng vẫn rời đi theo ngày.

Porsche cũng rời đi như nắng cuối ngày.

Anh đi làm xa, ở nơi chẳng có sóng điện thoại, cũng chẳng có ai quen biết. Porschay không biết anh đi đâu, em chỉ biết rằng rất lâu nữa anh mới về. Porsche bước ra khỏi khoảng sân nhỏ như nắng rời đi lúc cuối ngày, nhưng anh chẳng quay lại khi ngày mới đến.

Porsche bảo nơi anh đến cũng có nắng, nắng nhẹ với biển xanh màu trời, có cả quán rượu trên bờ cát trắng như anh mơ ước, có những chai rượu ngon với đủ sắc màu, có những đồng nghiệp cùng anh nói chuyện phiếm khi hoàng hôn xuống.

Ở đấy có hoa Cúc Anh không? Anh liệu có nhớ sân nhà đầy hoa cúc, có nhớ nắng chiều già đi, rồi bước qua ngày không?

Porschay cũng chẳng biết.

Giờ chỉ còn em với ngợp trời hoa cúc. Nụ hoa vàng chan chứa bao nắng hạ. Em hỏi nắng có thể ở lại với em không, bởi giờ em chỉ còn một mình. Em vẫn yên bình ngắm hoa cúc, em vẫn không thấy mẹ giữa trời hoa, em cũng không thấy anh trai cạnh bên cùng nghe tiếng hoa thì thầm với nắng. Cuối cùng nắng vẫn rời đi, bỏ lại cúc anh với tàn tích của ngày cũ.

Có hai người đi qua hoa cúc

Bỏ lại sau lưng cả một mối tình

Mùa hoa năm ấy, em gặp được bông cúc anh của riêng mình.

Hoa cùng em hát tình ca, nắng cũng đung đưa theo từng nốt nhạc, ngân nga với từng cơn gió bức.

Nắng bỏ em một mình.

Nhưng Kim không bỏ em một mình.

Kim ở bên Porschay, ôm em thật chặt, cùng em ngắm nắng vẽ trên từng bông hoa cúc. Kim không phải nắng, Kim không bỏ em khi ngày chìm vào đêm đen. Những đêm đen ấy, em gối đầu lên ngực Kim, nghe tiếng tim đập thành bản nhạc hai người cùng viết.

Ngày đến, em thủ thỉ với cúc anh rằng em đã may mắn đến nhường nào, rằng tất cả ấm áp của nắng ngày hạ em cất giữ trong lòng đã gom góp lại, đổi tất thảy để được ôm trong mùi hương hoa cúc.

Kim không phải nắng hạ.

Kim là hoa cúc anh.

Kim không rời đi như nắng hạ.

Kim lụi tàn như hoa cúc anh.

Kim là đóa cúc anh tuyệt mĩ trong trái tim non nớt của Porschay. Gã nghệ sĩ tỏa sáng rực rỡ dưới bầu trời thiêu đốt, hết mình mang hương sắc tặng cho đời qua từng giai điệu. Từng nốt nhạc, từng câu ca cất lên như hương hoa ngào ngạt, cuốn em vào thế giới riêng của gã.

Kim như hoa cúc anh.

Gã chẳng để phẫn uất của thế giới này ngăn bản thân tỏa sáng, mà vẫn vươn mình, dạn dĩ nở rộ như đóa cúc anh dưới chói chang nắng hè.

Mải say sưa trong hương hoa, Porschay quên rằng rồi cũng có ngày từng cánh cúc anh sẽ bay với gió, đi tới nơi mà em chẳng biết.

Bắt đầu với những tin nhắn không có lời đáp lại, những cuộc gọi không ai nghe, những buổi gặp mặt thưa dần. Rồi một ngày, Kim biến mất hẳn.

Không...

Gã vẫn rực rỡ ở nơi nào với đam mê của mình. Gã chỉ biến mất khỏi cuộc đời em thôi. Đóa cúc anh em chăm sóc từng ngày héo úa khi mùa hoa hết. Kim rời đi cùng cơn gió oi cuối mùa hạ, bỏ em lại với khoảng sân đầy những khóm hoa tàn.

Kim không phải nắng hạ.

Kim là đóa cúc anh.

Kim vẫn bỏ em một mình như nắng bỏ em đi khi chiều buông xuống.

Có một người đi qua hoa cúc

Bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình

Porschay lặng ngắm hoàng hôn đỏ tía.

Ngày tắt, cúc anh bay theo gió.

Em không thấy mẹ, không thấy Porsche, không thấy Kim. Chỉ còn em với khoảng sân nhà trống rỗng. 


***

1. Wordpress: https://htt0262.wordpress.com/2024/07/05/hoa/

2. AO3: https://archiveofourown.org/works/57293524

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro