Chap 6: Vĩnh biệt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là triễn lãm mang tên "Hồi ức".

Vừa trưng bày đã gây chấn động, giành được trái tim của cả nam nữ, già trẻ. Đứng trước mỗi bức tranh, ai nấy đều nín thở, xúc động bởi tình cảm mãnh liệt bộc lộ trong từng bức, không ai nỡ rời mắt.

Thời thờ ấu, cậu bé trầm tĩnh ôm quyển sách và cô bé ngủ say trong lòng cậu dưới cây khế, tới thời niên thiếu, cậu thiếu niên dịu dàng tuấn tú và cô thiếu nữ bé nhỏ trong sáng, ngây thơ kề vai nhau dưới mưa, không ai có thể nghi ngờ tình cảm thắm thiết của đôi nam nữ trong tranh.

Có lúc cũng nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi và một người đàn ông đi qua nhau, khuôn mặt uy nghiêm, đôi mắt nhân từ... tựa như một bộ phim ghi lại sự trưởng thành và thời khắc niên thiếu hạnh phúc nhất.

Một họa sĩ vô danh trong chốc lát nhận được sự chú ý, các tờ báo văn nghệ lớn tranh nhau đưa tin, ca ngợi họa sĩ vẽ bức tranh này.

Ngày thứ sáu của triễn lãm, một người đàn ông đứng lặng trước một bức tranh, tròn ba tiếng đồng hồ.

Trong tranh là hình ảnh nhìn nghiêng của một người đàn ông đang hướng về phía ánh sáng, đường nét mờ mờ thấp thoáng phác ra một gương mặt anh tuấn, đôi mày chau lại, giấu đi tâm sự nặng nề, u ám nơi đáy sâu, tuy đang đứng dưới ánh nắng mặt trời nhưng nền lại là một màu đen tối.

Mâu thuẫn nhưng cũng rất mãnh liệt.

Bức tranh đó mang tên Ánh sáng và dáng hình.

Dòng giới thiệu vắn tắt bên dưới tên bức tranh chỉ vẻn vẹn vài hàng chữ đẹp đẽ.

"Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên của năm tháng chậm chạp.

Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu của cán cân tình yêu.

Thiên đường, địa ngục, anh và em mãi mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm."

Người đàn ông trầm lặng đứng đó rất lâu.

Không ai chú ý, hai hàng lệ trên khóe mắt ông ấy lặng lẽ rơi xuống.

Đó là bố của Nguyệt Minh San.Đây là bức tranh con gái ông từng vẽ và chính ông đã mang đến viện bảo tàng này nhằm lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc con gái ông và một chàng trai. Con gái ông do bị đả kích nên suy nghĩ dại dột tự tử ngay trong phòng để  đi cùng tình yêu của đời nó .Chắc giờ chúng đang hạnh phúc ở suối vàng.

_______Một tháng trước ____________

"Con đừng như vậy nữa được không? Bố rất lo đấy." Tiếng đập cửa dồn dập trước phòng Nguyệt Minh San.

" BỐ ĐỪNG QUAN TÂM TỚI CON ĐỂ CON YÊN "

Ông chỉ đành bất lực đi xuống mà không biết rằng đó là quyết định sai lầm.

Trong phòng lúc này , Nguyệt Minh San ôm đầu gục xuống khóc nức nở bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô đó là tự sát. Đúng rồi chỉ có như vậy cô mới có cơ hội gặp lại anh , kết thúc sự đau khổ này .Dành 30p viết bức thư để lại cho gia đình rồi treo một sợi dây trên trần phòng rồi từ từ đưa cổ vào.

7h30 ông đi lên phòng con gái ,gọi  con ra ăn cơm mà không nghe một tiếng trả lời nào. Lòng bồn chồn , lo lắng cho con gái ông gọi vợ  dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng. Hai người đứng chết chân trước cảnh tượng trước mắt. Cô con gái họ yêu thương hết mực đã treo cổ tự sát trên môi nở nụ cười mãn nguyện . Vợ ông khụy gối khi đọc bức thư con gái để lại khóc nức nở, ông cầm chặt bức thư trong tay giọt nước mắt rơi xuống. 

" Chúc con gái bố sang bên đó tìm được chàng trai con luôn yêu nhé. Bố và mẹ luôn yêu con "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro