Đoạn 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đáng không?"

"Đáng."

Tận cùng đáy mắt biểu lộ vẻ trầm buồn. Thiếu niên đưa tay chạm vào đôi má có chút ửng hồng, khẽ vuốt nhẹ, cưng nựng nhưng tất cả chỉ là thoáng qua.

"Chỉ là hiện tại, vẫn cần nàng chịu khó để ta ăn nhờ vài ngày. Nếu tệ hơn thì cả tháng, thậm chí là cả năm."

"Không sao. Em sẽ cố."

Sắp xếp lại tài liệu trên bàn, thở dài một tiếng rồi lặng lẽ bước vào phòng ngủ. May là đến lúc nhập học cũng còn kha khá thời gian, trù tính có lẽ sẽ ổn định sinh nhai. Trường hợp tệ nhất sẽ là để Lili tự thân gánh vác. Nói thì trong lúc khó khăn nhưng dựa hoàn toàn vào nàng, khác gì đeo thêm gông vào cổ.

"Có lẽ nên học rán trứng thôi."

Đợi mãi không thấy Lili vào, trong đầu có chút lo lắng. Ngôi nhà này chỉ có mỗi một phòng ngủ, không ngủ ở đây, nàng có thể ngủ ở đâu?

Mang tâm tư ấy mà trở lại phòng khách, Sebas dù đoán được cũng không ngờ nàng thật sự ngủ trên ghế gỗ. Đêm không đến nỗi lạnh, trên người chỉ mỗi bộ váy mỏng, làm sao khiến người khác yên tâm được.

Nghĩ nhiều vô ích. Đã là người của mình, chiếm tiện nghi một chút thì đã sao.

Cúi người xuống, bế nàng thơ đang say giấc vì mệt mỏi trong lòng, thiếu niên chậm rãi trở vào phòng ngủ. Đặt xuống kéo chăm, mọi thao tác đều trách hết mức không đánh động đến Lili.

Nghĩ đến việc sáng mai, nàng phải dốc sức gấp đôi ngày thường, còn mình bất đắc dĩ đóng vai kẻ vô dụng bám váy vợ.

"Có lẽ nên mua sách dạy nấu ăn."

Đêm dài lại có người không ngủ. Lặng lẽ tựa lưng vào tường bên ánh đèn bàn vừa đủ cùng sổ sách tự cho là vô vị. Thi thoảng lại ngoái đầu nhìn người say ngủ, lắng nghe tiếng thở đều trong đêm tĩnh mịch.

Có nằm mơ cũng không ngờ bị đuổi đi có thể mang đến cảm giác yên bình này.

"Lý tưởng và hiện thực."

Dường như kế hoạch đã xong. Bước thực hiện vẫn cần thời gian chuẩn bị. Lại nói mọi việc tạm thời phải để Lili gánh vác.

"Để nàng chịu khổ rồi."

Hôn lên trán, thổi đèn. Nhìn đồng hồ điểm ba giờ sáng, thiếu niên mới chịu ngã người vào giấc ngủ.

"Người thật ngốc."

Ngày mới của Lili bắt đầu khi người kia vừa chợp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro