Gặp Mặt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vào ngày trăng tròn tháng 10 năm 2017, ở một trấn nhỏ nằm tựa núi gần sông, thu ý khắp nơi.

      Chạng vạng, mưa phùn tí tách tí tách mà rơi trong không trung, những phiến đá xanh ướt đầm đề phủ trên con đường nhỏ, mưa bụi li ti phủ khắp đường con sông nhỏ, mặt sông nổi lên những gợn sóng rung chuyển, hơi nước hiện thành từng đám sương trắng, trong đêm tối nước sông lẳng lặng chảy xuôi.
       Ven sông người buôn bán bắt đầu mở bếp lò đi hướng bờ sông, khói bếp lượn lờ dâng lên, hương thơm của thịt kho tàu cùng không khí giao hòa làm một, chó nhà ai ngửi được chút hương ấy thì kêu đến loạn, nép trong hẻm nhỏ, một thân ảnh béo lùn chậm rãi hiện lên.
      Bất quá cũng là nhóc con tuổi mười mấy, bộ đồng phục trên người sọc xệch, khăn quàng đỏ tươi vắt lung tung trên cổ, tay trái cầm xúc xích nướng, tay phải lại cầm kẹo hồ lô, ăn đến đầy ngập miệng nhỏ, không để dư thừa tay nào.
      Mưa nhỏ kéo dài, hài tử cũng không bung dù, quần áo rối loạn, ăn xong ngụm xúc xích nướng cuối cùng lại xoay người hướng cửa hàng gần cầu hình vòm mà đi đến.
"Hình xăm Đông Phong."
       Cửa hàng không phải mới, gạch ngói đen cũ nát, mặt tường ẩm ướt uốn lượng loan lổ từng vết nước dài những ngày mưa,
      Trong tiệm nam nhân cả thân ngồi trên ghế cao, vai thực rộng, vòng eo gầy nhưng rắn chắc, ăn mặc đơn giản, hai tay lỏa lồ ẩn hình bên dưới là cơ bắp cuồn cuộn thật rõ ràng cùng chiếc quần jean đã cũ, bên dưới là 2 cái ván kẹp.
       Mưa dầm kéo dài gần mười tháng, nam nhân cũng không cảm thấy lạnh, bản thân cẩn thận sửa sang lại các thiết bị, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, tai nghe Bluetooth phát tin âm nhạc, gót chân nhịp theo tiếng nhạc, nhịn không được hừ nhẹ.
"Không có gì có thể ngăn cản
Người hướng tới tự do
Cuộc đời không âu lo
Tâm người không vướng bận
Xuyên qua năm tháng u tối
Cũng từng cảm thấy bồi hồi, xao xuyến..."
        Nam nhân yêu thích sạch sẽ, cửa hiệu nho nhỏ được thu thập thật ngăn nắp, sạch sẽ.
       Cửa hàng có hai gian phòng, bên trong phòng nhỏ chỉ có một giường lò xo kiểu cũ, bên ngoài là một chiếc giường chuyên dụng, đầy đủ các dụng cụ trong ngăn tủ bên cạnh, rải rác có mấy chiếc ghế nhựa cao.
      Đối lập bên ngoài là mặt tường dán hoa hòe lòe loẹt của cửa hàng xăm hình, mặt tiền cửa hàng của hắn, quá mức mộc mạc, u ám , trên tường chỉ có một mặt lá cờ đỏ năm sao mới tinh.
"Chú Đông."
     Nhóc béo dùng mu bàn tay quẹt khóe miệng đầy dầu mỡ, thình lình một tiếng rống, thanh âm to lớn vang dội, trong chốt lát âm thanh quanh quẩn cả gian nhà.
Nam nhân nghe tiếng, ngừng động tác trên tay, không nhanh không chậm mà xoay người.
Ngoài phòng đã hoàn toàn tối đen.
      Đỉnh đầu bóng đèn theo gió mà đong đưa, ánh đèn mờ nhạt mơn mớn theo thân thể lỏa lồ da thịt của nam nhân, ánh sáng phản chiếu cơ thể ngăm đen.
     Hơn nửa phần khuôn mặt của nam nhân nhuộm ánh quang, hình dáng sắc bén, lạnh lùng, tóc đen bóng chỉnh tề, mày rậm đen dày, đôi mắt sáng ngời tỏa sáng, lộ ra một cổ khí chất nghiêm nghị.
    Hắn kẹp điếu thuốc, hơi hơi nheo lại mắt, nói: "Nhóc ngươi chạy tới làm cái gì?"
"Hôm nay là thứ sáu, chú đã đáp ứng phải làm sườn ngâm giấm cho cháu."
Ngụy Đông hơi chau mày, chậm rãi ngồi dậy, thân hình hắn chuẩn 1m86, ra vào đều phải cuối thấp người xuống, so với tiểu hài tử bên ngoài giống như một người khổng lồ cao lớn, mạnh mẽ.
"Trương Tề Tề."
Tiếng nói của hắn trầm thấp, tiểu hài tử hô hấp sợ hãi.
"Tới!... Tới..."
Nam nhân còn chút kiên nhẫn, khom lưng dò hỏi: "Trước đó nói, muốn ta làm xương sườn thì phải như thế nào?"
Tiểu gia hỏa bị chọc đến ngay điểm đau, khí thế dần yếu: "Bài kiểm tra toán lần này đạt 100 điểm."
"Vậy nhóc làm được bao nhiêu?"
Nhóc con thở dài, ủ rũ cụp đuôi: "75."
Nam nhân cười lạnh: "Điểm kiểm tra thấp vậy mà còn mặt mũi muốn ta làm xương sườn à?"
"Ta lần sau nhất định đạt điểm cao!" Nhóc con lập tức thề nói.
"Lần sau lại nói đi."
"Chú Đông..."
"Chạy nhanh mà lăn trở về nhà đi, bằng không dì ngươi lại đến làm loạn."
Tiểu hài tử buồn bực không vui mà xoay người: "Vâng."
"Đợi chút." Nam nhân trầm giọng gọi hắn lại.
Nhóc con mặt cười rạng rỡ, cho rằng nam nhân hồi tâm chuyển ý.
Ai ngờ nam nhân môi hơi hơi mỉm cười, rõ ràng người đã gần 30 tuổi, nhưng hành vi, cữ chỉ ngẫu nhiên có phần thô lỗ, ấu trĩ.
"Để táo lại."
"..."
Trương Tề Tề buồn bực mà bẹp miệng, kẹo hồ lô còn chưa bóc, cẩn thận đưa qua, tâm đều rỉ máu.
"Cháu tiền tiêu vặt nhiều như vậy, từ từ mà ăn."
"Vâng...."
Nam nhân làm ác tính nết, một hai phải làm trò trước mặt hài tử mặt mở ra giấy gói.
"Răng rắc."
Nam nhân một ngụm cắn xuống, quả táo nháy mắt biến mất hơn phân nửa.
Tiểu nhóc béo khóe môi run rẩy, khóc không ra nước mắt.
Đuổi đi tiểu tử hàng xóm, Ngụy Đông đứng ở trước cửa hàng, nhìn chăm chú vào bên ngoài mưa nhỏ không dứt, xem tình hình này, nhất thời nửa ngày sẽ mưa không ngừng nghỉ.
Trong tiệm chỉ có duy nhất chiếc dù đen nhưng thằn nhóc béo kia đã cầm đi, từ tiệm về nhà không tính xa, ước chừng tầm 15 phút, nhưng không nghĩ sẽ gặp mưa lớn, cũng chỉ có thể đành chờ cho mưa tạnh.
Nam nhân buồn ngủ mà duỗi người, tối qua uống rượu tựa hồ còn chưa tỉnh, đã vội vàng chạy tới quán làm cho khách quen, ngồi xuống chính là hơn một tiếng đồng hồ, sau lưng đã cong tê rần rần nhứt mỏi.
Ngụy Đông ngậm thuốc lá, sờ soạng nửa ngày không tìm được bật lửa, liền ném, trong túi quần có kẹo cao su được hài tử ở cô nhi viện nhét vào mấy hôm trước, nhấm nuốt vài cái, hương vị lan tỏa.
Bên ngoài mưa càng mạnh, nước mưa ở đầu mái đọng thành giọt lớn, văng xuống thành dòng nhỏ, dọc theo hàng ngói nhỏ giọt xuống dưới.
Từng giọt mưa ngắn, dài rơi lên trên đầu nam nhân, theo mũi cao thẳng, va chạm với quả bóng kẹo cao su mà nam nhân đang thổi. "Bang."
Ngẫu nhiên mà cũng khiến khóe môi nam nhân cong lên.
"Meo...meo."
Ngoài phòng đột nhiên thoáng qua một bóng dáng màu đen, nam nhân theo âm thanh mà đi tìm, hắn nhìn thấy một con mèo đen cuộn tròn ở trong góc, chân trái của nó bị thương, máu tươi mơ hồ chảy dài.
Hắn ngồi xổm xuống xem xét, mèo con nhận thấy nam nhân tới gần, sợ hãi đến mức co rúm thành một đoàn.
"Sợ cái gì?"
Nam nhân kéo kéo môi, tựa ở trấn an, "Ta cũng không phải người xấu."
Hắn ngày thường ít khi nói cười, ngẫu nhiên chọc ghẹo tiểu hài tử, ruốt cuộc cũng là nhiều năm trong quân ngũ, sau khi xuất ngũ vẫn như cũ cái khí chất quân nhân đặc biệt, nghiêm túc cùng lạnh lùng.
Lúc này, phía sau có tiếng bước chân truyền đến, giày cao gót tựa hồ dẫm đạp lên nền gạch phát ra tiếng vang.
Trong không khí thoang thoảng bay tới một cổ mùi hương thơm ngát, nhanh nhả, liền tiến vào mũi, thật là dễ ngửi.
Ngụy Đông ghé mắt, tầm mắt theo màu sắc giày cao gót hướng lên trên, trong không gian mưa bụi, nữ nhân mang trên mình một bộ sườn xám thanh hoa tươi mát cùng nhã nhặn, làn váy hơi dài che đậy cẳng chân, thấp thoáng dưới tà váy lộ ra mắt cá chân trắng nõn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro