Chương 3: Cuộc tình tay ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, sinh nhật Đại Phong, anh ấy mời mọi người đến tham dự trong một nhà hàng kiểu tây sang trọng, nhóm Ngũ Long Công Chúa được ngồi cùng bàn. Ngọc Diệp luôn luôn ở tư thế sẵn sàng xuất hiện trước công chúng, váy ngắn ngang gối, giày cao gót màu đỏ. Nếu hôm nay Đại Phong là nhân vật nam chính, thì nữ chính không ai khác chính là Ngọc Diệp.

"Trước hết, cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc này." Đại Phong vừa dứt lời tiếng vỗ tay vang dội khắp căn phòng, anh ngưng đôi lát rồi nói tiếp: "Thật ra, ngoài buổi tiệc mừng sinh nhật, tôi còn muốn nhân cơ hội này thực hiện một ước nguyện mình mong ước từ rất lâu."

Sự tò mò công chúng bắt đầu vào hồi gay cấn, tiếng xì xào to nhỏ bàn tán, ngay cả bàn của Thiên Nghi cũng không im lặng.

"Thấy chưa, thấy chưa, chiến lược bắt đầu..." Tiểu Quỳnh nhanh chóng làm Ngọc Diệp chú ý, nhưng không ai biết Ngọc Diệp không lo lắng hồi hộp tí nào cả. Chẳng có chút biểu hiện của sự phập phồng vui mừng của người sắp được bày tỏ. Đại Phong đặtđặt mic-rô xuống, bước đến bên Ngọc Diệp, anh cầm một bó hoa hồng màu hồng phấn được bó cẩn thận từ trên bàn rồi bước đến trước người con gái ấy: "Ngọc Diệp! Làm bạn gái anh được không?"

"Anh đang nghiêm túc sao?" Ngọc Diệp ngước mặt nhìn Đại Phong, cô hỏi vẻ bình nhiên, giọng không cảm xúc.

"Con nhỏ này, anh Phong làm thế trước bàn dân thiên hạ mà còn giả được hả?" Hải Băng thấy bạn mình buông ra câu nói quá vô duyên, nên nhanh chóng giúp Đại Phong đánh nhanh rút gọn.

Thiên Nghi cũng không thể ngồi yên bên cạnh bạn, đẩy Ngọc Diệp đứng dậy: "Nhanh đi Diệp, anh Phong mỏi tay lắm rồi đó."

"Nghiêm túc, anh rất nghiêm túc. Ngọc Diệp! Anh yêu em, chúng ta hẹn hò đi!"

Dư luận đang xôn xao bỗng vì thế mà thét lên, có người còn huýt sáo, người thì hô hào đại khái bảo Ngọc Diệp phải đồng ý.

"Anh chắc chắn là vì yêu em?"

Ngọc Diệp vẫn bình thản buông ra câu hỏi vô nghĩa đó, Thiên Nghi và tất cả ba người còn lại trong nhóm đều có thể khẳng định tình cảm Đại Phong dành cho bạn mình là thật lòng, chỉ có Ngọc Diệp vẫn nghi ngờ điều gì đó.

"Anh tin mình yêu em và mang cho em hạnh phúc." Đại Phong gật đầu khăng định, còn cười rất tươi, nụ cười đầy tự tin dõi mắt theo Ngọc Diệp.

"Ừm."

"Ngọc Diệp!" Anh gọi tên cô thật nhẹ nhàng, tựa như chờ câu trả lời ấy từ rất lâu rồi.

Sau tiếng 'ừm' đó, tiếng vỗ tay lại lần nữa làm khuấy động không gian, Thiên Nghi mỉm cười nhìn hai người, tin chắc Hải Băng, Tiểu Quỳnh và Lam Linh cũng rất vui khi thấy Ngọc Diệp tìm được tình yêu thật sự.

Đợi người đối diện vừa nhận bó hoa, Đại Phong liền ôm ngay cô ấy vào lòng, Ngọc Diệp cũng lấy tay mình choàng ngang lưng Đại Phong như thường lệ. Ánh mắt trìu mến yêu thương không tồn tại ở người con gái đó, Thiên Nghi nhận thấy trong mắt bạn mình vốn không có sự tồn tại của hai từ hạnh phúc như trong ánh mắt Đại Phong đang hiện hữu.

Đại Phong hơn Ngọc Diệp một tuổi, năm Ngọc Diệp vừa vào trường The First thì Đại Phong học lớp mười một, Ngọc Diệp xinh như hoa hồng, ngay lần đầu thấy Ngọc Diệp, Đại Phong đã xao xuyến rung động, anh chủ động theo đuổi Ngọc Diệp, nhưng không có biểu hiện gì khác ngoài quan tâm. Chuyện này dường như cả thế giới đều biết, chỉ có người trong cuộc là vô tâm, dù có thể cảm nhận được nhưng cô vẫn xem tình cảm của anh như bao người con trai khác.

Vài hôm sau, mỗi lần đến trường ánh mắt Thiên Nghi luôn dò tìm một người. Tại sao cậu ấy lại biến mất như thế?

Hôm nay Tiểu Quỳnh không đi xe nên Thiên Nghi phải chở tiểu thư đanh đá ấy về, lớp cô lại vắng tiết nên đành ra sân thể dục đợi Tiểu Quỳnh. Tay cầm quyển tiểu thuyết dày cộm với tên 'Đi tìm hoàng tử', Thiên Nghi thích cái tên này, nếu có viết tiểu thuyết, cô cũng định đặt cho nó cái tên tương tự như thế "Đi tìm ngựa trắng".

Thiên Nghi ngồi xuống ghế đá, nhìn xung quanh sân thể dục: "Lớp của Tiểu Quỳnh đâu mất rồi?"

Đôi mắt đang dạo quanh khắp nơi bỗng dừng lại qua một dáng người ai đó, tim Thiên Nghi đập liên hồi, cô như bị đóng băng hoàn toàn.

"Là cậu ấy!" Cô muốn thét thật to, nhưng lí trí bảo phải chỉnh lại đúng âm lượng của mình.

Người con trai đó trông thấy cô nhìn mình đăm đăm, anh liền bước đến trước Thiên Nghi, mỉm cười và nói: "Lại gặp nhau rồi, không phải bạn theo dõi tôi đấy chứ?"

"Tôi... tôi..." Cô bỗng chốc cảm nhận được cả gương mặt nóng bừng. Lúc ấy, không biết tại sao cô không cất lên nổi câu trả lời, chỉ biết im lặng nhìn thẳng vào mắt người đang đối diện mình.

"Tôi đùa thôi. Bạn ở đây làm gì vậy?"

"Tôi đợi bạn!" Cô đứng phắt dậy và trả lời theo phản ứng.

Sau khi thốt xong thì mới phát hiện dường như câu nói mình có chút ván đề.

"Đợi tôi?" Anh nhướn mày vẻ tò mò.

"À... không, không phải, ý tôi nói là tôi chờ nhỏ bạn. Bạn hiểu ý của tôi không vậy?"

Thiên Nghi cố giải thích thật rõ ràng để ai đó đừng hiểu lầm mình, cô thật sự sợ, không biết vì sao lại sợ hãi khi phải nói chuyện với anh.

Bỗng dưng Tiểu Quỳnh từ đâu chạy lại, đi ngang cậu con trai ấy mà nhìn chỉ bằng nửa con mắt, rồi quay sang nhìn Thiên Nghi.

"Thiên Nghi! Có sao không? Tên này bắt nạt Nghi đúng không?" Không cần nghe Thiên Nghi trả lời, Tiểu Quỳnh đã lườm người con trai đó: "Này, đừng thấy Thiên Nghi của tôi hiền mà bạn dám bắt nạt nhe, tôi không để yên đâu." Chưa ai phản ứng, chưa ai trả lời thì lập tức, Tiểu Quỳnh xông xông tặng cho anh bạn đó bằng con mắt hình viên đạn.

"Tôi không làm gì cả!" Trả lời ngắn gọn xong, anh chàng vô tội tự dưng bị vu oan, nhún vai rồi bình thản đi ra sân. Ở đây, Thiên Nghi vẫn dõi mắt theo bóng cao gầy đầy cuốn hút của anh chàng ấy.

"Bạn đó học cùng lớp với Quỳnh sao?"

"Ừ, hắn ta tên Nhật Hoàng, là lớp trưởng mới đó."

"Sao? Quỳnh nói lớp trưởng lớp Quỳnh bị gay mà?"

Phản ứng đầu tiên của Thiên Nghi là thế, rõ ràng Tiểu Quỳnh hết lần này đến lần khác mỉa mai lớp trưởng mới, bảo anh ta là gay, là tên biến thái số một thế gian.

Nhật Hoàng, chàng trai chẳng có gì thua kém Đại Phong vậy mà sao có thể là gay, câu hỏi đặt ngay vào đầu Thiên Nghi, Tiểu Quỳnh ghét Nhật Hoàng vì Nhật Hoàng chính là tên lớp trưởng hay bắt cô dọn vệ sinh, chép bài tập, cái gì mà đừng ảnh hưởnng đến thành tích của cả lớp. Tiểu Quỳnh thật sự nghe không lọt tai.

"Thì tại cậu ta có làn da trắng mịn, điệu đà, học giỏi mấy môn xã hội... vân vân... vậy không là gay thì là gì?" Tiểu Quỳnh vẫn vô cùng bình thản đưa ra cả một loạt lí do vô lí đó khiến Thiên Nghi tức đến muốn nhào đến cho nhỏ bạn một trận.

"Bó tay với Quỳnh rồi..."

Thiên Nghi thở dài não nề, cô biết rõ tính Tiểu Quỳnh, quá ư là kì thị với bọn con trai, nên biểu hiện như thế quá đỗi bình thường. Với Tiểu Quỳnh, mấy tên trai đẹp toàn là những tay Sở Khanh lừa tình, tốt nhất là tránh xa và đặc biệt là ghét cay ghét đắng thì tốt hơn.

Thứ hai tuần sau, vẫn như thường lệ Thiên Nghi đến trường, ngồi vào bàn và đẩy cây kẹo mút qua bên bàn bên kia. Từ ngày đầu bước chân vào lớp mười một, cây kẹo ấy đã xuất hiện, ngay lúc đó Thiên Nghi đã không thể không khỏi hồi hộp, lo âu,... nhiều cảm xúc xen lẫn. Đôi khi ngồi nhìn cây kẹo tự kỉ, lỡ như cái này là do ai đó yêu thầm mình tặng thì sao? Và kết quả là cây kẹo đó không phải của Thiên Nghi mà tặng cho cô hot girl bên cạnh – Hồng Ngân.

Hồng Ngân nổi tiếng xinh nhất toàn khối, Thiên Nghi với Hồng Ngân ngồi cùng bàn, đôi lúc cô còn tưởng tượng mình là hoa sen dưới bùn đang cắm cạnh cây hoa hồng thật rực rỡ, trong khi mình bình thường đơn giản bao nhiêu thì Hồng Ngân lại nổi bật và xxinh đẹp bấy nhiêu.

"Nghi à, nhớ chỉ bài mình đó, nhớ nhe?"

"Không!"

"Sao lại không, chỉ bài mình đi mà, lần này thôi, không có lần hai đâu..." Người bên cạnh túm lấy tay Thiên Nghi rồi ra sức nài nỉ.

"Lần này là bao nhiêu rồi biết không mà dám nói không có lần hai hả?"

Hồng Ngân không phải là người xấu, cũng không gọi là 'chảnh chọe' như biệt danh do các cô bạn lớp khác đặt, chỉ là do từ nhỏ được nuông chiều nên tính tình có chút tiểu thư. Đối với Thiên Nghi thì khác, Hồng Ngân vui vẻ và hòa đồng, không phải vì cô hay giúp đỡ cho Hồng Ngân lúc kiểm tra, mà vì Hồng Ngân thật sự xem trọng cô bạn này, cũng xem trọng cả lời nói của Thiên Nghi. Đáng lẻ Hồng Ngân đã học ở ban B, nhưng không biết vì gia đình hay lí do gì mà với sức ảnh hưởng quậy phá của cô nàng vẫn được xếp ngay vào lớp đầu tiên của khối D ban A.

"Mình nói với Nghi rồi mà, tại mấy đứa hôm qua rủ mình đi... đi..." Biết là lỡ miệng nên Hồng Ngân lấy tay tự giữ chặt lấy miệng mình.

"Đi đâu? Lại đánh nhau sao tiểu thư? Chị định khiến bố mẹ chị lo chết hả?"

Thiên Nghi thở dài rồi nhìn Hồng Ngân, cô ấy chỉ cười trừ cho qua như mọi khi.

"Không có đánh mà chỉ định cho tụi đó một bài học, nó dám nói xấu mình trước nhiều người, Nghi nghĩ coi sao mình nhịn được?"

"Ngân..." Bó tay rồi, đánh nhau với cho một bài học thì có điểm gì khác?

Còn cây kẹo mút kia, nó không được chủ nhân thật sự nhận, Thiên Nghi ngày nào cũng "xử" dùm cho Hồng Ngân, không lấy thì phí lắm, bỏ vào thùng rác thì tội nó, qua quá trình suy luận thì cô quyết định nhận lấy đồ chùa nàynày. Nhưng cô vẫn còn thắc mắc, cái người yêu thầm Hồng Ngân này, tặng kẹo thì tặng sai một lần thôi, ngày nào cũng đặt sai chỗ mà không phát hiện là sao nhỉ?

Hôm nay Thiên Nghi về sớm, hí hửng chạy ra nhà giữ xe, bên cạnh chiếc Queen trắng của cô là chiếc xe đạp màu xanh dương thật ấn tượng, rất quen thuộc. Nụ cười trên khóe môi Thiên Nghi nở ra một cách vô cùng tự nhiên, chỉ cần nhìn chiếc xe, nhớ tới ánh mắt người đó thì cô đã có thể cười toe toét cả buổi.

"Cho bạn đó, ngựa xanh mục tiêu của tôi..."

Ngay lập tức trong rổ xe của Nhật Hoàng có ngay cây kẹo mút tí tẹo hương coca, sau đó Thiên Nghi vội vàng dắt xe ra về. Tưởng chừng như Nhật Hoàng là ngựa trắng mình tìm, cô mải mê đắm mình trong sự tìm kiếm vô định, bắt đầu rung động, dõi mắt và có tình cảm với anh... Bùi Ngô Nhật Hoàng.

Đến tiết năm, Hải Băng đứng trước cổng trường đợi, Thiên Nghi về rồi, Hải Băng lại không biết đạp xe một mình nên đứng đợi Lâm An. Gần nửa tiếng rồi mà bóng dáng của Lâm An không thấy. Đành nhấc máy lên gọi cho chị mình.

"Chị à, chị đâu rồi, em đợi chị gần nửa tiếng rồi đó"

"Chị về nhà lâu rồi, em đi Thiên Nghi về đi, hôm nay chị có việc nên không đợi em được."

"Không đợi được? Sao có thể như thế? Chị có biết em..."

Tút... tút... tút... Chắc hẳn ai cũng ghét cái âm thanh vô tình ấy, chưa nói dứt lời mà chị gái đã tắt máy nhẫn tâm. Hải Băng nhìn màn hình đã ngắt kết nối, cười có chút mệt mỏi.

"Thật ra mình có phải là em gái của chị ấy không vậy?"

"Hải Băng!"

Người bị Hải Băng dán vào lá bùa tình yêu, Nhật Hoàng dắt xe đến gần, một bạn gái giờ này không về mà đứng trước cổng trong khi trời thì nắng gay gắt, gương mặt thì chẳng có tí mùa xuân nào. Nhật Hoàng cảm thấy, chẳng biết đây có phải cơ hội của mình không. Hải Băng nhìn Nhật Hoàng với đôi mắt ngây thơ ấy.

"Chào..." Giọng nói dịu dàng trầm ấm kia không ai khác mà là Nhật Hoàng, là chàng trai với tên Bùi Ngô Nhật Hoàng: "Ôi, ai mà bắt nạt công chúa Hải Băng vậy, nước mắt cũng sắp rơi rồi. Này... Bạn đừng khóc nhé, mình không biết dỗ đâu." Nhật Hoàng lấy trong túi ra khăn giấy đưa ngay trước mặt Hải Băng.

Hải Băng nhìn khăn giấy trước mặt, cảm giác tủi thân cũng không còn, nhưng cô vẫn lắc đầu từ chối:

"Cảm ơn bạn, không cần đâu..."

"Băng nỡ lòng phụ đi tấm chân tình của tôi?" Nhật Hoàng mỉm cười, nửa đùa nửa thật bảo.

Lại là nụ cười có chút bỡn cợt mà dịu dàng đó, làm Thiên Nghi rung động, làm Hải Băng hạnh phúc. Thấy cô không đáp, anh lại chủ động đặt khăn giấy vào tay cô, còn lên xe trong tư thế sẵn sàng.

"Lên xe đi, tôi đưa về nhà."

Nhật Hoàng như ánh nắng mang đến cho tâm hồn cô nhiều ánh sáng diệu kì, là sự rung động, khi bạn tủi thân, khi bạn cô đơn lại có ai đó đến bên cạnh. Hải Băng có chút buồn cười hỏi:

"Có phải lại bắt tôi mua kẹo trả ơn?" Nhật Hoàng phì cười, Hải Băng thật ngốc, nhưng chính cái ngốc nghếch ấy mới làm anh cười.

"Chiều nay Băng đi học mà, định đứng đây thật sao? Không sợ nắng hả?"

"Bạn đúng là..." Hải Băng cười rất tươi, không còn bất cứ ấm ức, muộn phiền, nụ cười của cô thật đẹp, họ đứng lặng nhìn nhau, cùng mỉm cười và cảm nhận thứ gì đó từ tạo hóa cho họ.

Ngồi sau lưng Nhật Hoàng, cô không dám chạm tay vào lưng cậu ấy, chỉ biết thẹn thùng nói bốn từ.

"Cảm ơn Nhật Hoàng..."

"Sao biết tên tôi?"

"Phù hiệu của bạn đó... Với lại nhà bạn gần nhà tôi mà... Có lần tình cờ thấy bạn."

Chuyện này cũng không giấu được, cô tinh tế về mọi việc, anh hàng xóm mới chuyển lại ở cách đối diện nhà mình một căn mà sao không biết được, việc này Nhật Hoàng định giấu nhưng bị cô phát hiện mất rồi.

"À, giới thiệu với Băng luôn, tên của tôi là Bùi Ngô Nhật Hoàng, chắc Băng chưa biết rõ gì về tôi đâu đúng không?"

"Bạn mới chuyển về sao?"

"Ừm, tôi từ thành phố C chuyển về đây học, bố mẹ tôi còn ở đó nên thuê cho tôi căn hộ, nào ngờ lại chung một khu với Băng."

Nhật Hoàng nói chuyện vô cùng tự nhiên, tự giới thiệu về bản thân như muốn Hải Băng hiểu rõ về mình hơn.

"Nếu vậy thì quê bạn ở thành phố C luôn sao?"

"Ừm bạn có muốn nghe giọng chuẩn từ quê của tôi không?"

Hải Băng gật đầu lia lịa: "Tất nhiên rồi, bạn nói đi..."

"A ha... Băng... nặng thật đó..."

Hải Băng ngay lập tức bật cười, nghe Nhật Hoàng nói giọng đó thật sự rất dễ thương, vẫn âm thanh trầm ấm, không ngờ Nhật Hoàng lại biết nói cả hai giọng của hai miền mà ngược lại còn rất hay...

"Tôi không nặng thế đâu..."

Con đường ngắn hơn, nắng bớt gay gắt hơn vì cuộc nói chuyện ấy cứ kéo dài cho đến hết con đường... Hải Băng bắt đầu mối tình thời áo trắng từ đó...

Còn Thiên Nghi, về tới nhà đã đi thẳng lên phòng bật máy tính bàn, vừa đặt ly trà sữa bên cạnh bàn vừa gặm ổ bánh mì bơ thật ngon...

Bùi Ngô Nhật Hoàng, cái tên ấn tượng với Thiên Nghi, đều trước tiên cô làm là điều tra về cậu ấy.

"Ôi trời ơi! Có cần nổi trội đến mức độ này không?

Thông tin từ mạng của trường LB cho biết: Anh! Bùi Ngô Nhật Hoàng, một học sinh xuất sắc vừa từ thành phố C chuyển về, điểm trung bình các môn là chín chấm bảy, riêng môn văn chín chấm. Một thành tích tuyệt vời, cực chuẩn với học sinh toàn khối cũng như toàn trường...

Thiên Nghi nhìn màn hình không rời mắt, nụ cười sâu thẳm trên đôi môi hồng không khép được, niềm hạnh phúc phát ra từ sâu trong đôi mắt, tia sáng của tình yêu đang dần chiếm hữu trong tâm trí của cô.

"Nhật Hoàng, ngựa trắng của tôi... cuối cùng bạn chịu xuất hiện rồi, cảm ơn vì đã chịu xuất hiện trong cuộc đời tôi..."

Cô càng nghĩ thì càng hạnh phúc, cười mỗi lúc một tươi. Cái tên bốn chữ ấy dai dẳn đeo theo Thiên Nghi cả trong giấc mơ, chưa bao giờ có một nam sinh nào giỏi như thế xuất hiện trong cuộc sống thật của cô, trước nay chỉ gặp các vị bạch mã trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, vậy mà hôm nay, lời cầu nguyện của Thiên Nghi cũng thành hiện thực...

Nun đứng ngoài cửa nhìn chị mình tự kỉ, con bé không mải mai mà thốt lên rằng: "May mắn thay, mình không bị nhiễm bệnh từ chị ấy..." Nó lắc nhẹ đầu rồi quay về phòng.

Nhà họ Lý... mọi chuyện bắt đầu rối loạn.

"Trời ơi bố mẹ đang nói cái gì vậy?" Tiếng Tiểu Quỳnh quát thật lớn, âm thanh vang vọng cả căn nhà rộng lớn, không khí ngột ngạt khi ông Lý bắt đầu lên tiếng.

"Bố đang nói chuyện nghiêm túc với con đó, quát lên cái gì hả? Khoảng một tháng sau nó sẽ về đây, con lo mà chuẩn bị đi."

Tiểu Quỳnh không thể cãi lời bố mình đành quay sang nhìn bà Lý và cầu xin: "Mẹ à, đừng nói mẹ cũng tán thành chuyện này nha, không được đâu..." Ánh mắt van xin vô tội vạ không ai thèm để ý, bà Lý cũng thế, giờ phút này im lặng là trên hết, nếu ông Lý đã quyết định, dù bà có nói gì cũng vô ích.

"Mẹ không biết, chuyện này của bố con mà, hỏi mẹ làm gì? "

"Không thể chấp nhận được, con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này, thời đại như thế mà còn chuyện đính hôn kiểu phong kiến cổ hủ đó hả? Con đang là học sinh phổ thông đó."

Ông Lý bỏ tờ báo xuống nhìn Tiểu Quỳnh hằn học, giọng nghiêm nghị không có gì nhân nhượng trước những lý lẻ của con gái.

"Bố đâu bắt hai đứa đám cưới ngay lúc này, chỉ nói cho con chuẩn bị thôi, rồi chuyện cưới sinh thì đợi tốt nghiệp rồi tính tiếp, ít nhất tụi con cũng gặp mặt. Bố đây là cho thời gian để con chuẩn bị."

Bà Lý hiền từ cười dịu dàng, nắm nhẹ tay Tiểu Quỳnh: "Tiểu Quỳnh, nghe lời bố con đi, nghe nói con trai nhà đó giỏi lắm, tốt nghiệp mười hai xong là nhận học bổng du học ngay, bây giờ kiếm đâu ra chàng trai như thế?"

"Con không biết, ai giỏi thì kệ họ, con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện vô lí này... Không! Không! Và mãi mãi cũng không..."

Giờ ra chơi tại trường chuyên The First...

Đại Phong bước vào lớp và nắm tay Ngọc Diệp, hai người ra đứng tại hành lang.

"Sao mấy hôm nay anh không gặp được em vậy?

"Sao em dám làm phiền thiếu gia Đại Phong, bộ anh không biết cô bạn gái cũ của anh đến làm phiền em hết lần này đến lần khác sao?"

Đại Phong thả lỏng tay cô ra nhưng vẫn nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô không rời, anh dường như hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Là Diễm My, cô ta làm gì em?"

"Anh biết rõ khi em đồng ý hẹn hò với anh thì em sẽ bị như thế mà, anh không những không bảo vệ em mà còn để người khác bắt nạt em..."

Mắt Ngọc Diệp buồn lại, mặt xụ xuống như nén nhiều ấm ức. Đại Phong thấy vậy nên không kiềm được tức giận, anh không bao giờ muốn chuyện này xảy ra, anh yêu Ngọc Diệp, yêu rất nhiều, vì sự xuất hiện của Ngọc Diệp mà làm các fan nữ của Đại Phong phải ghen tức bao nhiêu.

Anh nhìn thẳng vào mắt người anh yêu: "Chuyện này anh sẽ lo, xin lỗi em, anh biết mình phải xử lí chuyện này thế nào, em yên tâm đi."

"Anh phải chứng minh bằng hành động, lời nói xin lỗi đó không mang đến cho em sự bình yên đâu, như thế em mới biết anh yêu em đến đâu..."

Đại Phong gật đầu mỉm cười làm dịu lòng Ngọc Diệp, thật ra Ngọc Diệp chẳng hiền từ gì cả, ai cho cô cái gì cô trả lại cái đó, rất công bằng, nên tin chắc chẳng ai đụng đến được Ngọc Diệp, chỉ là tính nũng nịu của cô không thể bỏ, nhất là khi trước Đại Phong, người lo cho cô tất cả mọi thứ. Cô muốn chính là, anh giúp cô xử lí những chuyện này.

"Yêu em đến đâu thì em phải là người biết rõ nhất mới đúng, phải không Ngọc Diệp?"

"Để coi anh chứng minh bằng cách nào đã."

Hôm nay Thiên Nghi về một mình, vừa dắt xe ra khỏi trường đã gặp Đăng Khôi – Người cùng Thiên Nghi lớn lên từ nhỏ, cũng gọi là thanh mai trúc mã như người ta thường nói, nhưng với cô thì khác, Đăng Khôi là anh trai. Đăng Khôi chạy xe với tốc độ đều đều để đi theo Thiên Nghi, anh không đi mô tô như trước nữa, vì một người rất ghét.

Hai người im lặng khá lâu rồi bắt đầu lên tiếng.

"Khôi chờ ai sao?"

"Đi theo Nghi thì chờ Nghi chứ chờ ai?"

Thiên Nghi bắt đầu ấp úng, cảm giác hoang mang: "Chờ... Chờ Nghi sao?"

Con đường về nhà Thiên Nghi khá xa, Thiên Nghi đạp xe thường ngày thì mệt lã mồ hôi nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại chẳng có cảm giác gì cả, chỉ thấy hai tay mình lạnh cóng, sợ hãi không có lí do.

"Dạo này Nghi khỏe không?"

"À khỏe, tất nhiên là khỏe rồi, Nghi thì lúc nào mà chẳng khỏe..." Thiên Nghi cười lên để phá tan không khí xung quanh hai người, nụ cười gượng gạo chẳng đâu vào đâu...

"Việc học thế nào? Còn ý định tìm ngựa trắng không?" Thiên Nghi như bùng nổ, thần kinh phân tích ra hàng vạn lí do, sao Khôi lại hỏi thế, mình biết trả lời sao mới được đây... Sau vài phút phân tích Thiên Nghi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

"Nghi sao vậy?"

"Học vẫn bình thường, rất tốt, mấy người kia cũng tốt luôn, còn Khôi thế nào, định không về nhà hả?"

Đăng Khôi cười, cười trong ánh mắt chứa đầy tâm sự, chắc hẳn Đăng Khôi biết Thiên Nghi đang né tránh câu hỏi của mình, nhưng anh không tiếp tục câu hỏi đó mà chuyển sang đề tài mà cô vừa nhắc.

"Cậu của Khôi không thắng Khôi được đâu, Nghi tin Khôi đi, Khôi sẽ thắng trong cuộc đánh cược này, chiều nay Khôi sẽ cùng đám bạn đi ra Bắc, gặp Nghi để nói lời tạm biệt..."

"Cái gì? Đi xa vậy sao?"

"Ừ, có vấn đề gì hả?"

Thiên Nghi thật sự đang bất ngờ, tự nhiên lại đi đột ngột mà người Đăng Khôi nói lời tạm biệt lại là mình nên Thiên Nghi cảm thấy mình khó chịu.

"Không có, mà sao Khôi lại đi đến tận đó, trốn cậu Khôi đúng không?"

Đăng Khôi lại cười, nụ cười có phần tự nhiên hơn khi nãy, nhìn Thiên Nghi đang chăm chú nhìn đường đi, điều đó làm Đăng Khôi cảm thấy vui, niềm vui và hạnh phúc rất đơn giản chỉ thế thôi.

"Đúng là trốn, nhưng không phải trốn cậu mà là trốn Nghi..."

Thiên Nghi lại lần nữa bị dọa, không biết trả lời thế nào, Đăng Khôi biết mình vừa làm cho cô hoảng hốt nên cười thành tiếng để Thiên Nghi coi như câu nói vừa rồi chỉ là đùa.

"Nói đùa thôi, đúng là Khôi đang trốn cậu, nhưng Nghi nhớ, đừng bao giờ quên Khôi, biết không?"

Nhiều dấu thăng, dấu chấm hỏi đang xoay loạn xạ trên não của Thiên Nghi, câu nói cuối cùng của cuộc nói chuyện đó làm cô giật cả mình, nghe đáng sợ làm sao.

Ai cũng biết Đăng Khôi thích Thiên Nghi, nhưng Thiên Nghi vẫn mải mê tìm ngựa trắng, mơ cho riêng mình một bạch mã hoàn hảo nhất.

Thật sự chuyện tìm ngựa trắng mà Thiên Nghi tâm tâm niệm niệm của bắt nguồn từ khi Thiên Nghi cảm giác được Đăng Khôi thích mình. Cô muốn tìm một lý do từ chối, vì không phải Đăng Khôi không tốt, chỉ là không có cảm giác, không thích chính là không thích.

Sau khi tìm được lý do cho mình, chuyện tình cảm thầm kín của Đăng Khôi, Thiên Nghi chẳng mải mai để tâm đến, cô chỉ biết một điều, Lam Linh yêu Đăng Khôi, thứ tình cảm đó không còn là thích mà là yêu, Thiên Nghi biết thế nên cũng không bao giờ muốn bản thân mình là nguyên nhân làm ai đau lòng. Và cũng chính vì Đăng Khôi mà tình cảm bạn bè của Thiên Nghi và Lam Linh có chút vấn đề, họ chưa từng cãi nhau. Nhưng lại không thân nhau được nữa.

Về đến nhà, Thiên Nghi đã gọi điện thoại cho Lam Linh báo về việc Đăng Khôi sắp đi.

"Nghi nói Đăng Khôi sắp đi ra miền sao?"

"Ừ, hay là Linh điện thoại hỏi thăm, gửi lời nhắn gì đó đi, bây giờ Nghi xuống ăn cơm, chiều nay còn đi học nữa."

Lát sau, Lam Linh cầm điện thoại đi qua đi lại trong nhà, hết nằm lăn ra giường rồi lại bật dậy ra hành lang đứng, quyết định cuối cùng là gọi điện, hỏi thăm một câu có chết đâu.

"Alô?" Đăng Khôi bắt máy nhưng không ai lên tiếng ở đầu dây bên kia cả, anh lặp lại: "Alô, ai thế?"

"Tôi tôi..."

"Linh hả? Gọi cho tôi có chuyện gì không?"

Nghe giọng nói Đăng Khôi làm Lam Linh cảm thấy mình vừa hạnh phúc vừa đau khổ, lâu lắm rồi, không gặp, không nghe tiếng nói từ người đó, nước mắt Lam Linh lăn dài trên má, không thể nén lại như sắp vụn vỡ cả con tim yếu mềm.

"Chỉ là... tôi định..."

"Hả? Có chuyện gì Linh cứ nói đi!"

"Không có gì."

Lam Linh tắt máy đột ngột, ba từ 'không có gì' cũng phát ra một cách đột ngột theo, Lam Linh rất muốn nói chứ, nhớ Đăng Khôi, nhớ rất nhiều hoặc mong Đăng Khôi luôn bình an, giữ gìn sức khỏe, nhưng ngược lại ngay lúc ấy, nước mắt quá nghẹn ngào làm Lam Linh không thốt nổi từ nào, tim đau nhói khiến cô tự nhủ lòng mình nên im lặng, và như thế Lam Linh lại lần nữa đánh mất Đăng Khôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro