Chương 6: Nghi Ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra về Hải Băng cứ ngồi ở ghế đá, ngồi suy tư, không ngờ cái người mà cô nói xấu trước mặt Nhật Hoàng lại là người được nghe.

"Biết vậy mình không kể những gì Quỳnh nói cho Nhật Hoàng nghe rồi."

"Sao không kể?" Nhật Hoàng dắt xe đến, ngồi xuống cạnh Hải Băng: "Làm chuyện gì có lỗi với tôi sao?"

"Hoàng! Sao chưa về?"

"Đợi Băng về chung đó. Lên xe tôi chở về cho."

"Tôi... tôi đợi Thiên Nghi rồi, Hoàng về trước đi!"

Nhật Hoàng nhìn vào dãy hành lang lớp Thiên Nghi, vẫn còn giáo viên đứng trên bục giảng: "Thiên Nghi chưa về đâu, không về với tôi vì thấy có lỗi hả?"

Anh và cô cùng đi dọc theo con đường ra cổng phụ của trường, Nhật Hoàng dắt xe đạp đi bên cạnh Hải Băng, hai bên cành phượng rơi đầy, nắng xuyên qua kẻ lá soi xuống mái tóc hai con người ấy.

"Sao Hoàng không nói lớp trưởng là Hoàng?"

"Chẳng phải Tiểu Quỳnh nói tôi là người khó ưa sao? Tôi che giấu việc mình là lớp trưởng chỉ vì muốn Băng thật sự hiểu về tôi. Vì tôi muốn thế."

"Vậy sao Hoàng không tỏ thái độ này trước mặt mọi người để họ hiểu Hoàng hơn."

Nhật Hoàng dừng xe lại nhìn thẳng vào mắt Hải Băng: "Băng không biết hả? Băng khác họ."

Câu nói của Nhật Hoàng làm Hải Băng sững sờ, trái tim đang yên lành bỗng bị câu nói ấy làm rối loạn, cô vẫn không thể biết lời nói này có xuất phát từ tận trái tim Nhật Hoàng không? Anh có động lòng với mình như mình đã đem lòng yêu mến anh không? Hải Băng vẫn chưa thể đặt hy vọng gì ở Nhật Hoàng cả, chỉ đợi thời gian minh chứng cho tất cả.

Hôm nay lớp Thiên Nghi bị giáo viên chủ nhiệm giữ lại đến gần mười một giờ bốn mươi lăm phút, bụng kêu cồn cào. Ra đến nhà xe, nào ngờ phát hiện trên rổ xe mình có một ổ bánh mì bơ sữa, cô còn tưởng mình nhìn nhầm xe, nghi ngờ nhìn xuống cổ xe, rõ ràng là số xe của cô. Một ý tưởng lóe lên trong đầu Thiên Nghi, là Nhật Hoàng ngựa trắng để vào cho cô, dù chưa chắc chắn nhưng như thế cũng đủ làm Thiên Nghi rất vui và tràn ngập hạnh phúc. Tay cầm ổ bánh mì mà miệng vẫn chưa thể khép lại được... Bỗng dưng một bàn tay ai đó lấy đi ổ bánh mì trên tay cô, nó không cánh mà bay.

"Có bánh mì ăn nữa sao?"

"Sao lại... Tự ý lấy đồ của tôi hả? Trả đây!"

"Bạn đúng là quá biến thái mà, cầm ổ bánh mì vẫn có thể mỉm cười hạnh phúc đến vậy..."

"Tôi đã nói là trả đây!" Thiên Nghi tức giận nói lớn, lấy đồ của cô thì được chứ lần này là bánh mì của ngựa trắng, sao có thể mở to mắt nhìn nó bị cướp đi. Hoàng Khang không nhận thấy điều gì cả, tay giơ cao ổ bánh mì lên.

"Lấy được thì trả. Tới đây!"

Hoàng Khang cười khêu khích, lùi xa Thiên Nghi ra, cô đang tức giận giờ lại thấy mình bị xỉ nhục bởi chiều cao khiêm tốn, đối đầu với con trai là ngốc, huống hồ bây giờ trước mặt Thiên Nghi là một tên dở hơi không ra gì, chẳng thèm nữa, cô lấy bình tĩnh.

"Muốn lấy thì cứ lấy đi, từ nay bạn nợ tôi một trăm ngàn."

Thiên Nghi thừa hiểu khả năng của mình với tỉ lệ lấy được ổ bánh mì trên tay Hoàng Khang là rất ít, đứng thôi mà cô chỉ chạm vai Hoàng Khang, anh cao quá, chiều cao lý tưởng như một người mẫu trong các cuốn tạp chí cô của Thiên Nghi vẫn hay xem.

Lần này mặc kệ không thèm cãi nhau vô ích, câm nín mà bỏ ba lô vào rổ xe và dắt xe đi. Hoàng Khang thấy vậy nên đứng trước cổ xe, lấy tay mình nắm cổ xe lại không để nó tiến thêm tí nào nữa.

"Ơ... Không lấy thật hả?"

"Đại thiếu gia, làm ơn tránh ra giúp..." Giọng Thiên Nghi hằn học thấy rõ, nét mặt Hoàng Khang vẫn chẳng thay đổi. Vẫn cái kêu ngạo, gương mặt nén cười khi đối diện Thiên Nghi, điều này làm Thiên Nghi tức điên lên mà không làm gì khác được cả.

"Tôi lấy có một ổ bánh mì mà phải trả tới một trăm ngàn, đắc quá đấy. Hay là vậy đi, tôi không có tiền thì lấy thân báo đáp được không?"

"Thân báo đáp? Bạn nghĩ tôi cần sao? Có cho không tôi cũng chẳng thèm." Cô cũng cười khinh miệt nhìn anh.

"Là bạn nói không thèm chứ không phải tôi không cho." Nhìn sắc mặt cô trở nên tồi tệ nên anh đành nhượng bộ: "Không đùa nữa, trả nè." Hoàng Khang bỏ bánh mì vào rổ xe, mỉm cười và căn dặn: "Đi dọc đường mà ăn đi! Nghi ngốc!"

Chưa kịp phản ứng thì Hoàng Khang đã mang ba lô đi ra khỏi cổng trường, leo lên xe của ai đó chờ sẵn và đi mất. Nghi thiên tài hôm nay bị sửa biệt danh thành Nghi ngốc rồi.

Tiểu Quỳnh đi học về phải theo địa chỉ trên điện thoại do ông Lý gửi tới, lên gần mười tầng thang máy, cuối cùng cũng tìm được nhà anh, trong một khu chung cư cao cấp, trước nhà ghi số 163, cô lấy can đảm bấm chuông cửa, bỏ cái sĩ diện không đáng đồng xu để đổi lấy tự do. Cửa mở...

"Sao đến đây?"

"Tôi có thể vào nhà một lát được không?"

Lần đầu tiên trong đời Tiểu Quỳnh, phải nói chính xác hơn là trong mười bảy năm qua cô chưa hạ giọng với người con trai nào, cho đến hôm nay, người đầu tiên, anh là Kỳ Dương. Bước vào nhà, việc làm cô bất ngờ nhất là trên kệ sách, bàn ti vi đều toàn những huy chương vàng của các giải thi đấu võ thuật cấp khu vực và quốc gia, còn có hình Kỳ Dương mặc áo tuyển thủ, cô không muốn thừa nhận nhưng cảm thấy anh như thế đẹp trai chết đi được. Bấy giờ cô mới nhận ra, lí do mình bị thảm hại như thế.

"Tôi không ngờ em đến đây." Anh ngồi xuống và rót nước vào ly thủy tinh đặt trên bàn cho cô, Tiểu Quỳnh vẫn chưa hoàn hồn, ngồi xuống sofa màu nâu, cô nhìn qua Kỳ Dương, anh mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, quần jeans đen, khác với một Kỳ Dương nghiêm túc và kỉ luật trong lần đầu lần đầu gặp nhau.

"Thật thì tôi chẳng muốn đến, tại bố tôi ép tôi đến xin lỗi anh thôi. Nhưng tôi thấy tôi vô tội."

"Vậy vì sợ bố em nên em mới đến?" Kỳ Dương cười và dõi mắt theo sát từng biểu hiện trên gương mặt xinh xắn của Tiểu Quỳnh.

"Có phần nhỏ là như thế, còn một phần vì tôi muốn cảm ơn anh, nếu không có anh chắc tôi xong đời rồi."

Ghét anh là ghét, nghĩa khí vẫn là trên hết, dù sao Tiểu Quỳnh vẫn còn nợ anh một ân huệ.

Kỳ Dương gật nhẹ đầu hiểu ý, anh vẫn điềm đạm nói với cô: "À, biết thế thì nên trả ơn tôi chứ?"

"Trả ơn thế nào?"

"Chúng ta có hôn ước mà, bộ em không định lấy tôi sao?"

Đang giả làm thục nữ mà Kỳ Dương lại nói thế, Tiểu Quỳnh không thể nhịn được thêm nữa, cô đứng bật dậy: "Chết tôi cũng không kết hôn. Người muốn kết hôn là bố tôi. Anh muốn thì kết hôn với ông ấy đi!"

Giận quá nên nói năng cũng lung tung, Kỳ Dương nhíu mày nhìn cô. Tiểu Quỳnh ra khỏi căn nhà đó, bỏ lại phía sau người con trai đang dõi mắt theo mình, và những dấu bùn dơ in đầy sàn nhà sạch trơn của anh vì giày của ai đó đã quên cởi ra khi bước vào.

Tuấn Nguyên và Lam Linh học cùng giờ bồi dưỡng Toán, Lam Linh luôn nỗ lực để đuổi kịp mọi người, còn Tuấn Nguyên thì không ngần ngại giúp chẳng có lí do. Đang làm bài toán, bỗng Tuấn Nguyên quát lớn lên.

"Cái này phải chia ra."

"Từ từ, cái gì cũng phải từ từ, bạn đừng la tôi, hoảng lên là chữ bay hết à, nói từ từ thôi."

"Bạn không nhớ công thức mà tối ngày nhớ cái thằng bạc tình đó. Bộ không có hắn ta bạn chết hả?"

"Ừ, chắc sẽ chết thật đó." Lam Linh thật thà gật đầu, Tuấn Nguyên cũng thẩn thờ theo, lấy mực quẹt đầy tập trắng.

"Vậy bây giờ tên đó đâu? Bắt cá hai tay rồi bỏ trốn nơi nào rồi? Tôi ghét hạng con trai lừa tình như vậy."

"Bạn ghét kệ bạn, người tôi yêu chứ có phải bạn yêu đâu."

Lam Linh nói mà quên mất để ý đến người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt gì.

Ở nhà Thiên Nghi, dưới bếp rối bù lên, cũng phải thôi, lần nào 'Nghi ngốc' xuống bếp mà chẳng vậy.

"Boo à! Đừng ăn cái đó, không được tha đi! Boo..."

Con Boo nhà Thiên Nghi nghịch lắm, do háo năng nên mắc bệnh béo phì, đi đứng chậm chạp. Dạo gần đây cô Lan hay làm ca đêm. Nhà hàng White nhận nhiều tiệc cưới nên công việc của cô rất nhiều, Thiên Nghi và Nun phải tự lo cho mình. Mới hôm qua, Nun đưa cho Thiên Nghi coi thư tình của thằng bạn cùng lớp tặng cho Nun, Thiên Nghi thì khát khao biết nhường nào thư tình do chính tay ngựa trắng viết, vậy nhưng bé Nun lại chê đó lạc hậu và sến làm sao.

Đêm tối ùa về, cô ngồi cạnh cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, Nun hôm nay lên gác ngủ cùng Thiên Nghi, bây giờ thì con bé đang chìm vào giấc mơ, ngoài kia sương đêm buông xuống rất nhanh, Thiên Nghi biết thế vì hơi lạnh đang ngày càng thấm dần vào da thịt. Đôi lúc nhớ bố mẹ, tự nghĩ rằng họ đang ở trên thiên đường nhìn theo đứa con gái này.

Ngày đó, Thiên Nghi nhớ rất rõ, gia đình ba người họ sống rất hạnh phúc, cô được bố mẹ yêu thương chăm lo, ngày ngày được ăn những món mẹ nấu, được nghe mẹ đọc tiểu thuyết vào mỗi đêm để cô đi vào giấc ngủ, không những vậy, cô còn muốn được bố ôm lấy mỗi khi mình bước ra cổng đợi bố tan làm về. Cuộc sống hạnh phúc ấy, những năm tháng ấy in mãi trong kí ức Thiên Nghi, và chính ngày định mệnh đó cũng in sâu vào tâm trí của một đứa trẻ.

Tiếng nổ thật lớn, ánh sáng xé tan màn đêm tĩnh mịch, đưa bố mẹ rời xa Thiên Nghi mãi mãi, nó gần như cướp đi nửa mạng sống của cô bé chưa tròn bảy tuổi. Nước mắt đã đong đầy trên khóe mi, Thiên Nghi cũng chẳng nhận ra mình đang khóc khi kí ức ùa về như sóng dữ, như cơn bão ngày càng dồn dập làm tim Thiên Nghi rung lên vì đau nhói...

Tuần sau cây cỏ như thay áo mới, đã gần đến lễ tình nhân. Năm nay Thiên Nghi lại cô đơn lẻ loi ở nhà gặm bánh mì nữa rồi. Nhật Hoàng vẫn là ngựa trắng trong lòng cô, nhưng cô đã quá nhút nhát, chẳng dám bày tỏ điều gì hết, khác với trước khi tìm thấy ngựa trắng. Cô từng lớn tiếng hứa trước đám bạn, khi bản thân tìm được ngựa trắng thì cô sẽ thẳng thắn bám theo anh, giống trong mấy quyển tiểu thuyết hay bộ phim Hàn lãng mạn. Khó khăn lắm! Nói thì dễ nhưng làm lại là chuyện khác, nó quá khó khăn.

"Tránh ra!"

"Còn giận hả? Tôi chỉ đùa tí thôi, có cần giận dai vậy không?"

Hoàng Khang nghĩ đó là chuyện nhỏ nhưng Thiên Nghi thì chẳng nghĩ thế, cô bắt đầu thấy Hoàng Khang thật đáng ghét, mỗi lần gặp lúc nào cũng tìm cách trêu chọc cô, khiến cô mất mặt, nhưng lí do đơn giản nhất là Thiên Nghi vẫn còn nhớ vụ thư tình lần đó. Bước ngang Hoàng Khang, Thiên Nghi tự mình lẩm bẩm.

"Cái tên này, không phải là vì theo đuổi Hồng Ngân mới đi theo mình hoài như vậy chứ?"

"Này ngốc, giận thật sao? Nghi!"

"Ê, không thân thích nên đừng gọi tên."

Hoàng Khang đi theo Thiên Nghi dọc hành lang, đi ngang là chàng lãng tử trong lớp anh, được mệnh danh là mọt sách thư sinh nhất trường – Gia Minh.

"Khang!"

"Gì?" Hoàng Khang lạnh nhạt đáp, khác lúc nói chuyện với Thiên Nghi, chỉ sợ cô không đáp và chẳng có đề tài để nói. Gia Minh quay nhìn Thiên Nghi đang đứng cạnh thằng bạn thân của mình, nhướng mi.

"Bạn gái sao?"

"Không phải!" Thiên Nghi phản ứng ngay tức thì, Hoàng Khang thì mỉm cười đắc chí, đáng lẽ anh phải là người phủ nhận chuyện này, vì anh là hot boy ban B mà, đi hẹn hò với một người không thuộc hot girl ban B cả ban A như cô thì hẳn mới là chuyện lạ.

"Ừ, không phải đâu... Nghi ngốc sao có tiêu chuẩn làm người yêu tôi."

Hoàng Khang nhìn sang Thiên Nghi, anh lại cười, hình như lần nào gặp cô anh cũng cười, nụ cười rất nhiều ngụ ý, khiến Thiên Nghi có cảm giác lành lạnh.

Thiên Nghi ghét nhất cái tên Nghi ngốc, từ nhỏ đến lớn có ai mắng Thiên Nghi ngốc cả, cho dù có mắng, ít ra cũng không phải người tên Hoàng Khang không quen biết này. Lúc nghe Hoàng Khang nói mình là Nghi ngốc, Thiên Nghi đã muốn phản kháng, mắng hắn, thậm chí đánh hắn, nhưng nghĩ đến thân phận của hắn ở LB, thật sự cô có chút e ngại, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà bỏ qua hết lần này đến lần khác.

Giờ ra chơi ở trường, Thiên Nghi đang ngồi đọc tiểu thuyết thì Hải Băng đến dựa đầu vào vai cô.

"Lại sao nữa rồi?"

"Băng định tỏ tình."

"Với ai?"

"Anh chàng hôm trước kể với Nghi đó."

Thiên Nghi có chút ngơ ngẩn khi nghe quyết định của bạn, từ khi quen biết Hải Băng, Hải Băng với Thiên Nghi chỉ là người lo cho hoài bão trở thành ca sĩ, không bao giờ Hải Băng nhắc đến chuyện tình cảm, thậm chí nếu yêu đương, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này. Nên lần này, dường như Thiên Nghi cảm nhận được rất

Một tuần qua, ngày nào Nhật Hoàng cũng tìm đến Hải Băng, hai người nói chuyện với nhau rất hợp, dường như anh đã cướp mất trái tim Hải Băng như đang đánh cắp trái tim Thiên Nghi. Mối quan hệ ba người họ, dần dần rơi vào ngõ cụt mà chẳng ai hay biết.

Tan học, Thiên Nghi cùng Hải Băng và Tiểu Quỳnh đi chung với nhau, ra tới cổng mọi người nói chuyện vui vẻ, không học buổi chiều nên cả ba người định qua trường The First gặp Đại Phong cùng Ngọc Diệp đi ăn uống. Ai ngờ vừa khỏi cổng được vài bước thì Tiểu Quỳnh bị ai đó giữ chặt bàn tay.

"Anh đến đây làm gì?"

"Bố em nói hôm nay em đến nhà tôi ăn cơm."

"Không cần, hôm nay tôi bận rồi..."

Kỳ Dương quay nhìn Thiên Nghi và Hải Băng đang đứng trơ ra nhìn cả hai người đang níu kéo.

"Hai em có thể cho anh mượn Tiểu Quỳnh một ngày được không?"

"Anh cứ đem nó đi đi." Thiên Nghi cười nhìn Kỳ Dương và quên rằng Tiểu Quỳnh đang ngạc nhiên mở to mắt nhìn mình.

"Thiên Nghi!" Tiểu Quỳnh tức giận la lên, Hải Băng cười cười khuyên Tiểu Quỳnh .

"Nghe lời chồng đi Quỳnh. Băng với Nghi về trước nha."

Tận mắt nhìn hai đứa bạn lên xe và đạp nhanh ra khỏi đó, Tiểu Quỳnh nhìn theo rồi nhìn sang Kỳ Dương đang nắm chặt tay mình.

"Tôi không đi."

"Không đi em sẽ hối hận, đến lúc đó đừng tìm tôi."

"Hối hận?" Tiểu Quỳnh suy tư trước lời nói của anh, nhìn anh muốn hỏi thêm. Anh nhướng mày im lặng, Tiểu Quỳnh chỉ đành đi theo.

Trưa nay đến nhà Kỳ Dương, Tiểu Quỳnh không quên cởi giày ra, bỏ ba lô xuống ghế. Trên đường anh bảo sẽ cùng nhau ăn cơm, Tiểu Quỳnh cứ nghĩ anh giống như bố mẹ cô, một mực bắt cô vào bếp, nhưng không, thức ăn được Kỳ Dương chuẩn bị chu đáo cả rồi.

"Em ngồi xuống bàn đi, sắp xong rồi."

Từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, Tiểu Quỳnh có chút ngây ngô nhìn thức ăn trên bàn, vu vơ hỏi: "Anh định kết hôn với tôi thật sao?"

"Ừ." Kỳ Dương cười nhẹ nhưng khi thấy sắc mặt Tiểu Quỳnh thay đổi ngay sau tiếng 'ừ', anh đã nói vào ngay: "Đợi em đủ hai mươi tuổi và tất nhiên phải có sự đồng ý của em."

"Anh nói thật hả? Chắc không lừa tôi chứ?"

Tiểu Quỳnh nhìn Kỳ Dương đầy hoài nghi, Kỳ Dương nghe Tiểu Quỳnh hỏi thế, để cô yên tâm, anh biết chắc cô chưa thể nào tin một người xa lạ như anh, anh cũng thừa biết hôn nhân là hạnh phúc cả đời người. Biết thế nên bây giờ anh đang tìm cách làm cô tin anh đây.

"Ăn đi, tôi không thích em nói tôi là kẻ tiểu nhân lợi dụng em, bây giờ yên tâm mà ăn, trong đây không có độc cũng chẳng có thuốc mê như trong mấy cuốn kinh dị em đọc đâu..." Anh đưa cô nĩa, còn mình thì tự nhiên ngồi đối diện, gắp thức ăn cho cô.

Anh nghĩ rằng mình cùng Tiểu Quỳnh có thể tìm hiểu, đối với chuyện tình cảm, anh không có quá nhiều ý kiến, bố mẹ anh quyết định là được. Qua vài lần tiếp xúc, anh cũng cảm giác được cuộc sống vốn một màu tối của mình dường như cũng vì có Tiểu Quỳnh mà có thêm chút màu sắc khác rồi.

Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với cô tưởng tượng, trước kia, cô luôn một mực cho rằng người tên Triệu Kỳ Dương là kẻ xấu xa, xấu xí và là một tên biến thái trâu già thích gặm cỏ non. Hiện thực, Kỳ Dương – vị hôn phu của Tiểu Quỳnh là một chàng trai lịch sự, hiểu lòng người, cảm giác dường như cũng khá quan tâm cô.

Hôm nay Valentine lần thứ mười bảy, Thiên Nghi vẫn cô đơn một mình không có ngựa trắng ở bên, nhóm Ngũ Long Công Chúa của Thiên Nghi luôn giữ trọn lời hứa, Valentine phải dành cho nhau, trừ khi nào ba trong số năm đứa đều có người yêu mới hủy bỏ lời hứa đó.

Giờ này, tình nhân ngoài đường bên nhau tấp nập, riêng tại nhà Ngọc Diệp, năm đứa con gái đang cùng nhau chuẩn bị bữa tối để lên sân thượng mở tiệc, mọi thứ đã chuẩn bị, món ngọt món mặn gì cũng có, nước ngọt, nước trái cây và các món ăn linh tinh đã đầy bàn. Hải Băng cùng Thiên Nghi đang xếp trái cây ra dĩa, còn Ngọc Diệp thì trang trí các món ăn, có Tiểu Quỳnh và Lam Linh thì lo phần trang trí xung quanh. Họ tổ chức mừng Valentine như mừng sinh nhật, từ khi quen biết nhau, năm nào cũng như thế.

"Diệp, giờ này ở đây không sợ anh Phong đi với cô khác sao?"

Hải Băng giả vờ ngây thơ hỏi Ngọc Diệp đang say mê trang trí mấy món bánh ngọt, nghe Hải Băng hỏi thế Ngọc Diệp chẳng nói gì ngoài việc cười mỉm.

"Trời ơi, Băng lo cho con Diệp làm gì, sợ ai chứ khỏi sợ anh Phong si tình nhà mình. Mình nói phải không Linh?" Tiểu Quỳnh chen vào.

"Tất nhiên, Diệp là có phúc nhất đó."

"Nghi thấy tội anh Phong nhiều hơn..."

Ngọc Diệp liền lên tiếng khi thấy Thiên Nghi nói vậy: "Hẹn hò với Diệp là anh ấy hạnh phúc mới đúng. Mà anh Phong tính ra cũng có lương tâm, biết tối nay Diệp không đi được nên cả ngày hôm nay anh ấy dẫn Diệp đi rất nhiều nơi, mua rất nhiều quà."

"Nghi thấy quà hay không đâu có quan trọng, vấn đề là tình cảm kìa."

Ngọc Diệp chưa bao giờ trân trọng thứ gì, cô cứ nghĩ, đã của mình thì chính là mãi mãi của mình. Cũng có lẽ chính suy nghĩ đó mà sau này Ngọc Diệp phải giam mình trong hối tiếc và đau khổ.

Ăn uống xong, năm đứa ngồi ở giường gỗ trên sân thượng, nhà tiên tri Ngọc Diệp trổ tài bói toán, bộ bài năm mươi hai lá được bày ra đầy giường.

"Cho tôi nè." Lam Linh lấy tay rút một lá bài, ngay con năm rô: "Sao hả Diệp yêu quý?"

"Số năm tốt lắm, nhưng Linh nên bớt suy nghĩ linh tinh đi, vậy thì trong lòng sẽ nhẹ nhỏm hơn nhiều đó. Hiểu không?"

"Ừm... tôi biết rồi."

"Vậy còn hy vọng thoát khỏi trường kinh tế của mình thì sao hả?"

Ngọc Diệp nhìn xuống lá bài trên tay Tiểu Quỳnh: "Quỳnh hả? Đi lo mà lấy anh Kỳ Dương của Quỳnh đi! Yên phận làm vợ hiền thì tốt hơn."

Mặt Tiểu Quỳnh xụ xuống còn bốn người kia thì cười lớn, vỗ tay tán đồng ý kiến của Ngọc Diệp. Hải Băng nhẹ nhàng rút cho mình một lá bài, là số chín.

"Số chín là số có sao đào hoa chiếu vào đó, lần này chắc anh chàng được Băng để ý sẽ yêu Băng thôi, nhưng mà... tình cảm lần này không ít gian nan đâu..."

Thiên Nghi vỗ tay mình lên tay Hải Băng an ủi bạn, rồi bản thân rút ra một lá, là lá ách, là con ách bích màu đen.

"Sao đen thui vậy... kì quá..."

"Không đen như Nghi nghĩ đâu, đây là may mắn đó, người Nghi chờ xuất hiện rồi."

Ngọc Diệp nghiêm túc nhìn vào lá bài rồi nhìn sang Thiên Nghi đang ủ rủ. Bạn nào đó vừa nghe Ngọc Diệp nói vậy thì miệng liền nở nụ cười.

"Thật hả?"

"Nhưng là ngựa đen chứ không phải ngựa trắng."

Lần này đến lượt bốn người kia cười trêu Thiên Nghi, họ cười còn lớn hơn vừa rồi, liên tục nhắc mãi ngựa đen.

Ngọc Diệp thu nụ cười nhìn lại lá bài màu đen đó, là tình cảm trong u tối, là đau buồn thê lương, là kết cuộc ngang trái. Nhưng cô, không dám nói ra.

Mãi mãi Thiên Nghi không tin, không tin ngựa đen có thể là hoàng tử, nhắc đến ngựa đen, Thiên Nghi có chút khiếp sợ khi người đầu tiên mình nghĩ đến là Hoàng Khang. Hình như, anh cũng rất thích màu đen thì phải. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro