Chương 4: Di Vũ Duật?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




_ Nửa năm sau, cô nhi viện Thiên Diệp_

Diệp Tịnh Như ngồi trên ghế đẩu, bút chì trên tay nàng đã rất thuần thục rồi. Nàng bện tóc một bên, quanh mắt có một lớp băng dày màu trắng. Nàng ngồi dậy, chậm rãi bước sang bên trái. Nửa năm, nàng đã có thể xác định vị trí của tất cả mọi thứ trong căn phòng này.

Nàng bước đến bàn làm việc của Vũ Duật, tay sờ nhẹ lên mặt bàn trống trải, nàng thở dài, bất giác, trong lòng nàng cũng cảm thấy trống rỗng. Bình thường y hay ngồi đây, ngay bên cạnh nàng, y xem tài liệu, nàng ở bên im lặng vẽ tranh, dù không nói một lời nhưng nàng vẫn cảm thấy rất ấm áp, nàng không biết từ bao giờ đã rất sợ mất y, nàng thích cảm giác được ở gần y, dù không nhìn thấy những thứ y tặng, không thấy những cảnh y dẫn nàng xem, không cảm nhận những trò chơi y kéo nàng cùng tham gia nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Nàng tự hỏi, nàng thật sự yêu y rồi sao? Trước đây, y cũng tốt với nàng nhưng nàng lúc nào cũng cảm thấy xa cách.

Nàng lấy tay tháo băng trắng trên mắt ra, mắt nàng chậm dãi mở ra, trong mắt nàng đã có thần trở lại. Ngày hôm qua, có một bác sĩ trẻ tới, nói với nàng, nàng đã có thể tháo băng nhưng nàng không muốn bởi vì nàng muốn người đầu tiên nhìn thấy là y. Nàng gọi điện cho y nhưng y không nghe máy, y thất hẹn với nàng. Nàng từng gọi y một lần trước đây, lúc đó y cũng đi mấy ngày không về, nàng hỏi y vì sao không nghe máy của nàng, không phải y có máy trợ nói rồi sao? Y nói điện thoại của y đang ở chế độ im lặng nên y không để ý, y nói, lần sau y nhất định sẽ nghe máy của nàng...

Nhưng, y nói dối, lần này y cũng không nghe máy, mặc nàng gọi bao nhiêu lần, chỉ có lần đầu nàng phải chờ máy, những lần sau đều là không liên lạc được, có phải y chán ghét nàng rồi không? Không muốn nghe điện thoại của nàng nữa phải không? Nàng không tin, y cùng nàng trải qua quãng thời gian dài như thế, nếu muốn bỏ đã bỏ lâu rồi, vì lí do gì bây giờ mới bỏ?

Không gặp được y, nàng nhất quyết không chịu tháo băng... Nhưng nàng chờ, chờ rất lâu y cũng không quay lại, số điện thoại lại giống như chưa từng tồn tại ở phím số 1. Nàng đột nhiên cảm thấy bất an, có phải y đã xảy ra chuyện rồi không? Nàng hỏi bác sĩ trẻ ấy, bác sĩ trẻ ấy không trả lời nàng, nàng hỏi viện trưởng, viện trưởng cũng không trả lời nàng... Nàng tháo băng ở mắt ra, mặc đau nhức chạy đi tìm y nhưng nàng tìm không thấy, mặc dù nàng không muốn nhưng cuối cùng nàng lại trở lại đây. Biết đâu,biết đâu y sẽ trở lại tìm nàng.

Nàng trở về rồi, lại quấn băng quanh mắt, nàng không hiểu vì sao tháo băng ra nàng lại cảm thấy như mình đánh mất thứ gì. Có phải là do y không? Băng này do hằng ngày y thay cho nàng, hiện tại y không biết đi đâu, chỉ còn lại tấm băng ở cạnh nàng mà thôi. Nàng gục mặt lên đầu gối, ngồi thu người trên ghế, cố xua tan đi cảm giác lạnh lẽo này, nàng... có lẽ, có lẽ thực sự yêu y rồi.

- Tịnh Như.

Giọng nói quen thuộc gọi tên nàng đó, đã bao lâu rồi nàng không được nghe? Giọng nói lúc cao lúc trầm với tiết tấu rất đặc biệt đó có phải mang theo chút run rẩy kì lạ không? Nàng lắc lắc đầu, cố gắng phủi đi giọng nói đó nhưng nó lại vang lên lần nữa, lần này còn nghẹn lại như sắp khóc:

- Tịnh Như, anh về rồi.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, băng trên mắt cũng tuột xuống, mắt nàng bắt gặp khuôn mặt kia, đã bao lâu rồi nàng không được nhìn thấy khuôn mặt đó. Nước mắt nàng như dòng suối nhỏ lặng lẽ chảy từ khóe mắt lăn dài trên má nhỏ từng giọt xuống sàn. Nàng vui sướng mỉm cười, chạy lại ôm chầm lấy y.

Y hơi bất ngờ một chút, vòng tay ôm nàng vào lòng. Giọng nàng thoáng run, gọi cái tên quen thuộc của y:

- Vũ Duật, mừng anh về.

Vũ Duật? Nàng vừa gọi y là Vũ Duật? Vậy người nửa năm trước ở cùng nàng, chiếu cố nàng lại là ai đây? Nhưng nàng lúc trước, hiện tại và có lẽ cả tương lai liệu có biết? ... Di Vũ Duật buông nàng ra, trước sự kinh ngạc của nàng quỳ một chân xuống trước mặt nàng, rút trong túi áo ra một hộp gấm màu đỏ hình vuông tinh xảo, y mở hộp ra, bên trong đựng một chiếc nhẫn bạc gắn kim cương cũng tinh xảo không kém, y đưa hộp gấm đến trước mặt nàng, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi:

- Tịnh Như, cưới anh nhé?

Vũ Duật vốn muốn nói Tịnh Như, anh không muốn mất em lần nữa, cảm giác đó rất kinh khủng, rất đau khổ, anh muốn trọn đời ở bên cạnh em, chăm sóc cho em, bảo hộ em, không để em phải phiền muộn, phải đau buồn thêm nữa... Nhưng đến cuối cùng y không nói, thiên ngôn vạn ngữ gói gọn trong một từ "cưới". Nàng tuy đoán ra hành động của y nhưng khi nghe y hỏi, nàng vẫn đỏ ửng mặt, đầu hơi cúi xuống gật gật tỏ ý đồng ý.

Số từ: 1007

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro