Biên cương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh Nghi được đưa vào Hoàng cung , làm lễ sắc phong ngay trong ngày . Mai sẽ lên đường đi hoà thân .
Bên ngoài biên , mọi người nhận được tin đã có công chúa hoà thân , liền dẫn binh đánh đuổi giặc ra khỏi vùng biên Bình quốc .
Nhanh chóng đã đuổi hết quân Xuân quốc trở về . Hai bên giăng cờ hoãn binh .
Phía bên kia cũng có Thánh chỉ gửi tới ra lệnh ngừng đánh , đón công chúa Khương Loan hoà thân .
Bên trong cung Tịnh Nghi ngồi yên trên giường . Mí mắt trĩu xuống nhìn xiêm y trước mặt .
Di Giai đẩy cửa bước vào , cong môi : " Tam muội , được đi hoà thân là vinh hạnh của ngươi . Chớ nên buồn sầu u uất a ".
Tịnh Nghi lúc này cũng không muốn nhịn nữa : " Nhị tỷ , tỷ vui sướng ở đây xỉa xói ta làm gì . Tỷ là Nhị Vương phi thì có sao ? Há cũng không ngồi lên được Hậu vị , suốt đời không ngang hàng với đại tỷ ".
" Chát " . Di Giai tát một cái vào mặt Tịnh Nghi : " Câm miệng , ngươi chỉ là thứ nữ còn sắp bị đưa vào hang cọp . Còn dám ở đây khiêu khích ta . Chỉ là ta nói với ngươi vài lời . Thái tử cũng chỉ là bình phong , một ngày chưa lên ngôi thì chưa chắc Hậu vị đã là của Châu Anh . Phải chính là Nhị Điện hạ nhà ta , chỉ cần Thái tử bị hại chết sẽ chễm chệ lên ngôi . Haha ".
Tịnh Nghi thấy nàng ta như vậy cũng không buồn nói . Nàng ta cũng nhoẻn miệng cười rồi đắc ý bỏ đi .
Tịnh Nghi lại quay về trạng thái cũ , im lặng ngồi .
Liên phi đi chùa về , liền tới gặp Hoàng thượng hỏi thăm . Biết tin hai bên đình chiến , người mới an tâm .
Người chợt nhớ ra gì đó : " Hoàng thượng , nơi biên ải xa xôi không có ai chăm sóc . Triết nhi lại bị người đời sợ hãi , thần thiếp không an tâm ".
" Nàng muốn gì?".
" Thiếp thấy tình cảm của Triết nhi và Liễu nhi sâu nặng , chi bằng người cho con bé đến đó cùng Khương Loan công chúa . Vừa đi theo tiễn biệt tỷ tỷ , vừa tiện chăm sóc cho Triết nhi ".
Hoàng thượng cũng có chút lo lắng cho Tuấn Triết . Tứ tiểu thư cũng chỉ là thứ nữ . Đưa đi cũng chẳng sao .
Người gật đầu : " Được ".
Sáng hôm sau kiệu công chúa đi trước , kiệu Vương phi đi sau .
Viên Liễu ngồi trong kiệu , cũng có chút thoải mái : " Lâu lắm rồi mới có thể ra ngoài như này . Đúng là thoáng đãng hơn Thanh Vương phủ nhiều a ".
Nhan Hi nghe vậy lo lắng : " Lần này là đi ra biên cương , xa xôi hẻo lánh . Người đừng vui vậy chứ ".
" Ngươi cứ kệ Vương phi đi , chúng ta chỉ cần đi theo làm tròn trách nhiệm là được ".
Tịnh Nghi không biết phía sau là Viên Liễu , nàng nhìn vào Thánh chỉ trong tay . Nghẹn lòng .
Xe ngựa đi 3 ngày mới tới .
Đến nơi đã có sẵn đoàn người đứng đợi . Hộ tống Tịnh Nghi vào trại nghỉ ngơi .
Bốn người kia cũng đã trở về Doanh trại . Biết tin công chúa hoà thân đã đến , cho canh phòng nghiêm ngặt .
Thuộc hạ của Tuấn Triết - Hộ Hàn , chạy đến nói Liên phi còn cử người đến chăm sóc chàng .
Người bảo sắp xếp cho nàng ta một nơi ở . Hộ Hàn mới đành nói : " Không phải là tì nữ hay thiếp thất , mà là...".
Mọi người cũng tò mò lắng nghe . Tuấn Triết nhíu mày : " là ai ?".
" Là Vương phi ".
Nghe báo kiệu Vương phi tới , mọi người cũng chạy ra xem .
Viên Liễu bước xuống , ê ẩm cả người . Nhìn sang thấy đông người nhìn mình như vậy , có chút khó xử .
" Nàng đến đây làm gì ? ".
" Ta cũng đâu muốn đến , Mẫu phi nói với Bệ hạ ngươi cần người chăm sóc . Sáng hôm sau Bệ hạ liền cho người tới lôi ta đi . Mệt chết ta rồi ".
Tuấn Triết cũng đoán là Liên phi sẽ lo lắng cho mình nhưng không ngờ lại bảo Viên Liễu tới .
Mấy vị kia nghe đối thoại của hai người cũng kì quái nhìn nhau .
Minh Khải vỗ vỗ : " Lục Vương phi đúng là có lòng , ganh tị ganh tị ".
Đang cười lại nhận được cái liếc xéo của Tuấn Triết , vội lùi ra .
Chàng lạnh giọng : " Chuẩn bị lều cho Vương phi ".
Hộ Hàn : " Vâng ".
Nam Văn thấy hắn đối với Vương phi này lại mở miệng nói chuyện . Cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp .
Trọng Luân cũng cười nhẹ , rồi quay lại lều .
Viên Liễu bị Lịch Hà đẩy cho bưng thuốc đến lều của Tuấn Triết . Nàng ngó vào thấy không có ai . Nhanh chân đi vào đặt thuốc trên bàn rồi rời đi . Nàng đang trở về thì gặp một binh sĩ , hắn vừa đi qua đã có một mùi rất hắc . Giống như mùi của một loại hoa nhưng lại rất đặc . Chỉ đi qua thôi mà như làm thủng mũi nàng .
Nàng quay lại nhìn thấy hắn đi về hướng Tây liền đi theo .
Đi được vài bước lại đụng mặt Tuấn Triết .
Chàng ánh mắt kì lạ nhìn Viên Liễu : " Đi đâu ?".
Viên Liễu chỉ tay : " Ta thấy một binh lính trên người có mùi rất lạ . Muốn đi theo xem thử ".
" Mùi lạ ? Ngươi có phải chó không . Lại còn dám nói ngửi được mùi của binh lính . Quay về cho ta ". Chàng tức giận đuổi nàng về .
Viên Liễu bực tức : " Thật sự mùi rất nặng , giống như mùi hoa nhưng rất hắc . Ta mới chỉ đi qua đã ngửi thấy ".
Tuấn Triết nghe vậy , giảm cơn giận : " hắn đi đâu ? ".
" Về hướng Tây ".
Hộ Hàn nhận ra gì đó , lập tức đuổi theo . Đến nơi thấy hắn đang muốn lại gần giếng nước liền tóm lấy giật ra phía sau . Tên kia biết mình bị lộ , muốn thoát lại bị Hộ Hàn đánh cho trọng thương .
Viên Liễu chạy tới nhìn : " Ngươi... hắn muốn bỏ độc vào nước ? ".
" Vương phi nói không sai . Chỉ là sao người ngửi ra mùi hoa vậy . Nếu là người khác ngửi cùng lắm nghĩ hắn bị mùi cơ thể ". Hộ Hàn ngửi ngửi xung quanh .
Viên Liễn cũng chỉ cười trừ : " Ta rất hay đến núi Hoạ Mễ chơi . Thấy mùi này rất quen ".
Tuấn Triết lại gần , lấy ra đống hoa trong tay hắn : " Cây hoa này mọc rải rác trên núi . Mùi nồng khó ngửi , gặp nước sẽ tiết nhựa ra . Độc này không chết người chỉ khiến người ta bị say , mất ý thức ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro