Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía bên Viên phủ , nô tì chạy tới bẩm báo Viên Liễu biến mất . Lão gia nhanh chóng sai người tìm , căn dặn không được làm ầm lên .
Đại phu nhân và Di Giai nhìn nhau , trong lòng vui vẻ . Nàng biến mất rồi thì việc siết tay kia cũng biến mất theo .
Tìm khắp nơi không thấy đâu , Lão gia cũng bất lực .
" nó chỉ là nữ tử , lại nhỏ bé làm sao dám bỏ đi . Tìm nó về đây , để Điện hạ thấy nó rồi , không thể không tìm ".
Lão gia cho người âm thầm ra ngoài tìm . Miễn không lay động đến Hoàng cung là được .
Bên kia Vĩ Thành cũng biết Viên gia cho người tìm nàng . Đưa nàng tới quán trọ xa hơn .
Viên Liễu thấy chàng làm nhiều chuyện vì mình , cảm thấy rất hạnh phúc .
" Thành Thành , sớm muộn gì ta cũng bị bắt lại . Huynh không cần làm nhiều việc vậy ".
" Liễu nhi , cho dù là một giây một phút , ta cũng đưa muội tránh xa bọn họ ".
Viên Liễu cười , nắm lấy tay Vĩ Thành : " đa tạ huynh , đủ xa rồi . Bây giờ hãy dùng thời gian này cùng nhau tận hưởng đi ". Nói xong nàng kéo tay chàng đi xuống phố . Hai người đều đeo khăn che mặt .
Hai người vui vẻ cũng nhau đi ngắm các gian hàng .
Đến tối , hai người đến bên bờ sông . Hôm nay trăng rất sáng , mặt hồ tĩnh lặng . Phong cảnh hữu tình .
Vĩ Thành nhìn Viên Liễu , dưới ánh trăng khuôn mặt nàng lại có phần diễm lệ xinh đẹp . Lông mi cong dài , môi nhỏ xinh .
" Liễu nhi , cho dù ta chỉ là một dân thường , một binh lính thì muội có lấy ta không ".
Viên Liễu quay sang , nhìn ánh mắt chân thành của chàng : " Thành Thành , ta không quan trọng huynh là ai . Trên đời này chỉ có huynh tốt với ta , cho dù huynh là một người bình thường ta cũng chọn làm người bình thường cùng huynh " . Nàng nở một nụ cười . Nụ cười trong sáng và đẹp nhất trong mắt Vĩ Thành .
Vĩ Thành cúi xuống ôm lấy nàng , nàng cũng vòng tay qua ôm lấy . Nếu như thế gian này không có thứ gọi là trói buộc , hai ngừoi họ đều muốn ở bên nhau mãi như vậy .
Trở về lại phòng trọ , Vĩ Thanh liền chạy đi mua ít đồ ăn .
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ .
Nói được một lúc , Vĩ Thành chợt trầm giọng : " Ta biết muội sống khổ cực tới nhường nào , mỗi lần gặp đều nghĩ sắp nghe muội than vãn . Chỉ là không ngờ , một người sống trong hoàn cảnh như muội lại luôn đem tích cực cho người khác ".
Viên Liễu nghe vậy , liền cười : " Trước đây muội cũng có than , nhưng nghĩ lại . Nếu họ giày vò mà ta chết thì không phải là khiến họ đắc ý sao . Vì thế muội luôn phấn đấu sống . Muội cũng muốn huynh sống vui vẻ . Dù sao nhờ không để tâm những chuyện đó mới gặp được huynh mà ".
Vĩ Thành cũng cười , nhắc nàng đi ngủ sớm .
" Được rồi , huynh cũng ngủ đi . Mai chúng ta về núi Hoạ Mễ nhé ".
Vĩ Thành gật đầu .
Phía bên Viên phủ vẫn ráo riết tìm , đã 7 ngày từ khi nàng mất tích . Tam Vương gia cũng có chút quan tâm tới nàng . Hôm trước sai thuộc hạ đi xem tình hình mới phát hiện nàng đã mất tích gần một tuần .
Minh Khải liền lập tức tới chỗ Tuấn Triết .
Vừa gặp liền cứ thế nói ra : " Đệ chưa biết tin giai nhân của đệ đã mất tích cả tuần nay sao ? ".
Tuấn Triết nghe xong liền nghi hoặc quay lại nhìn . Trông thấy Minh Khải không có vẻ gì là đùa giỡn , người nhíu mày : " một người như nàng ấy có thể đi đâu chứ ? Không phải là bị giết rồi ".
Minh Khải mới lắc đầu : " làm sao ta biết được , ta cũng cho người đi tìm rồi . À , còn nghe chưởng quầy thuốc kể vài ngày trước đó có một công tử đến hỏi thăm về Tứ tiểu thư . Có vẻ để ý nàng ".
Tuấn Triết nghe đến đây , trong lòng tự dưng khó chịu . Cũng sai thuộc hạ phái người đi tìm .
Viên Liễu cùng Vĩ Thành quay về núi Hoạ Mễ . Hai người nằm lên phiến đá .
Viên Liễu quay sang nhìn Vĩ Thành , có ý cười : " Huynh xem huynh nằm gần hết phiến đá luôn rồi ".
" Muội nhỏ người như vậy có tốn chỗ đâu . Còn trách ta nằm hết chỗ ".
Vĩ Thành nắm lấy tay Viên Liễu : " muội hết đau thật chưa ? ".
Viên Liễu gật đầu .
Bàn tay nàng nhỏ bé , tuy rằng đã khỏi nhưng cảm giác vẫn rất mềm yếu .
" Sau này ta nhất định cứu muội khỏi Viên phủ . Không để muội bị hành hạ nữa " .
" Được ".
Hai người cứ nằm trò chuyện như vậy . Đến khi muốn rời đi liền bắt gặp có người tới . Hai người đeo khăn che mặt lên , nhanh chóng chạy đi . Không ngờ Tuấn Triết lại xuất hiện trước mặt .
Tuấn Triết thấy nàng đang nắm tay nam nhân kia . Trong lòng bực bội khó chịu . Nhíu mày gằn giọng : " Tứ tiểu thư che mặt vậy là muốn ta không nhận ra sao ? ".
Vĩ Thành đứng lên chắn cho nàng . Viên Liễu biết hắn là Lục Vương gia không muốn để Vĩ Thành chịu thiệt . Nàng nói nhỏ : " huynh mau đi , hắn là Vương gia . Chắc chắn hắn dẫn theo rất nhiều binh lính . Đánh với hắn thì chúng ta chỉ có đường thua . Huynh mau chạy đi , ta đợi huynh tới cứu ta ".
Vĩ Thành hiểu ý nàng , lùi lại . Nhìn nàng rồi mau chóng chạy đi .
" Đứng lại " .
" Lục điện hạ , huynh ấy là bạn ta . Hôm trước ta gặp nạn là huynh ấy giúp đỡ . Mong ngài không làm hại huynh ấy ".
Tuấn Triết nghe vậy cũng đành gọi thuộc hạ lại . Vĩ Thành võ công không tệ thuận lợi rời đi .
" Tại sao ngươi lại gặp nạn ? Rời phủ lâu như vậy ".
" Có gì về phủ nói . Ở đây không tiện ". Nàng quay lưng đi về .
Tuấn Triết cũng đi theo .
Phía Viên phủ , Tam điện hạ , Thái tử , Thái tử phi cũng trở về . Chuyện ra như này dù có là một người không có gì trong tay như nàng họ cũng không thể làm lơ .
Di Giai cũng chán ghét , ngồi thầm rủa Viên Liễu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro