Chương 2:Sinh viên thời nay thật ý tứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm An, công trình của tập đoàn Vạn Thành chỉ đích danh cậu chịu trách nhiệm, cậu có thể bớt chút thời gian đến xem một chút không? Coi như là đi học thì cũng không phải là chuyện gì cũng không muốn quản thật chứ?”

Khương Mộc Ninh nhìn Tần Lãng đi phía sau, đánh không đánh lại, nói cậu ta cũng không đáp lại, cô vừa thấy phiền lại thấy có chút bất đắc dĩ. Trực tiếp, uyển chuyển, uy hiếp, dụ dỗ, tất cả các biện pháp đều không có tác dụng, cậu ta giống như thuốc cao bôi trên da chó vậy, dính sát không nhả được.

“Đàn chị, trừ khi chị có bạn trai, nếu không tuyệt đối em sẽ không chết tâm. Chị không cần phụ trách, chị chỉ cần coi em như những đàn em bình thường là được rồi.” Nụ cười của Tần Lãng còn ngọt ngào hơn Vạn Manh Manh mấy phần, kết hợp với gương mặt trắng nõn, thanh tú, quả thực là quá dịu dàng uyển chuyển hàm xúc rồi.

“Manh Manh, tớ muốn hộc máu, mau dìu tớ.” Khương Mộc Ninh thật lòng cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, gác một tay lên vai Vạn Manh Manh, một tay còn lại cô vỗ vỗ cái trán của mình.

“Ha ha, bạn học Mộc Ninh à, thế gian này cái gì khó trả nhất? Đó chính là tình cảm a. Tớ hoàn toàn có đủ lí do để nghi ngờ kiếp trước cậu vừa lừa gạt sắc vừa lừa gạt tài của đàn em Tần Lãng rồi.” Vạn Manh Manh nhìn dáng vẻ khó chịu của Khương Mộc Ninh cười rất vui vẻ. “Thật ra thì tớ cảm thấy Chu Thiên Khải cũng không tồi, tuần trước cậu ta đứng hát một đêm dưới lầu kí túc xá của chúng ta, ngày hôm sau, tớ chỉ dùng mắt lạnh nhìn mà cũng thấy trong tầng của chúng ta có rất nhiều cô gái mê cậu ta rồi đó.”

“Hi vọng những cô gái kia có thể cứu tớ ra khỏi nước sôi lửa bỏng, tốt bụng thu lưu cậu nhóc kia.” Nhớ tới một đàn em cố chấp khác, chân của cô cũng bắt đầu đau đớn, sớm biết vậy, ban đầu cô sẽ không làm một người tốt bụng như vậy rồi, tại sao phải đỡ chứ? Tại sao phải đỡ? Để cho cậu nhóc kia trực tiếp ngã xuống mặt đất cũng tốt lắm, dù sao người muốn đỡ cậu ta cũng còn rất nhiều mà. diễn@đàn$lê%quý&đôn.

“Đàn chị, em không giống Chu Thiên Khải, em là một người luôn chỉ một lòng.” Tần Lãng vội vàng tiến lên trước mặt Khương Mộc Ninh giơ tay đảm bảo.

Khương Mộc Ninh nhìn Tần Lãng vẻ mặt nghiêm túc chân thành tha thiết, cô nhịn không được trừng lớn hai mắt: “Cút.”

“Mộc Ninh à, tớ bảo này, đầu tiên không nói đến vấn đề tuổi tác, cuối cùng thì cậu thích mẫu người như nào vậy?” Đôi mắt như tinh linh của Vạn Manh Manh tỏa sáng không ngừng, mang theo một chút giảo hoạt, một chút tò mò mà Khương Mộc Ninh rất hay nhìn thấy.

“Cậu cũng cút đi cho tớ. Muốn để tớ lên trang đầu? Không có cửa đâu?” Khương Mộc Ninh ngồi dậy, đẩy gương mặt của Vạn Manh Manh đang đến gần ra: “Cậu cũng đừng có mà viết linh tinh về tớ. Nếu ngày nào đó tớ thấy tên của mình trên mấy trang báo nhỏ của cậu, tớ nhất định sẽ cắn chết cậu.”

Nụ cười của Vạn Manh Manh cứng đờ, vội vàng nở nụ cười gượng với Khương Mộc Ninh: “Ai nha, ai nha, chuyện gì vậy, tình cảm của chúng là loại nào chứ? Là loại nào. Làm sao tớ có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Cậu xem, thứ bảy tuần trước khi Chu Thiên Khải mở buổi biểu diễn nhạc thể hiện tình yêu tớ cũng đâu có viết cái gì đâu.”

Tròng mắt Khương Mộc Ninh hơi híp lại, khóe môi hơi bĩu ra, nhìn chằm chằm vào Vạn Manh Manh nói: “Đó là do cậu chậm chân thôi. Đợt kết tiếp đây? Đợt kết tiếp có tên tuổi của tớ không đây?”

“Việc này, cái đó a.” Nụ cười ngọt ngào của Vạn Manh Manh hơi cứng lại, tròng mắt chuyển động không ngừng sang đông sang tây, không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Mộc Ninh: “Việc này còn cần thương lượng một chút với Ban biên tập của chúng ta, đây không phải là số mới cũng chưa ra sao?”

“Đàn chị, em cảm thấy đàn chị Vạn sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, tin tức về chị và Chu Thiên Khải có gì tốt mà viết báo chứ?” Tần Lãng cười cười giải hòa.

“Tránh ra.” Đầu Khương Mộc Ninh cũng không nâng lên, trực tiếp chỉ vào một góc: “Đi vào chỗ đó ngồi.” Cô quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Vạn Manh Manh: “Số báo lần này còn chưa có ra, nhưng phần lớn bản thảo đã gửi đi rồi đúng không? Không phải cậu là đội trưởng sao, tiêu diệt những bài báo viết về mình không phải là một chuyện hết sức đơn giản sao?” Khương Mộc Ninh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoasn được, trong lòng Vạn Manh Manh có vấn đề, cho nên, nếu cô không dùng biện pháp mạnh, vậy thì số báo lần này nhất định sẽ có tên của cô, hoặc là hơn thế, thậm chí có thể lên trang đầu.

“Ai nha, mặc dù tớ là đội trưởng, nhưng Ban biên tập của chúng ta rất dân chủ mà, sao tớ có thể lạm dụng chức quyền chứ.” Vạn Manh Manh cố gắng thể hiện một gương mặt nghiêm túc.

“Manh Manh.” Khương Mộc Ninh cắn răng, cô luôn muốn là một người sinh viên bình thường, khiêm tốn, hòa nhã nha, vừa nghĩ tới chuyện một ngày kia tên mình xuất hiện trên tờ ‘Nguyệt san sinh hoạt đại học Z’, đáy lòng cô mạnh mẽ rung lên. “Vạn Manh Manh, tớ cho phép cậu lạm dụng chức quyền một lần, mau mau xóa bỏ tin tức về tớ.”

“Mộc Ninh, việc này thực sự không được.” Vạn Manh Manh tiếp tục làm khó.

Khương Mộc Ninh cắn răng, nhịn xuống kích động muốn cấu người: “Vậy thì bỏ tên của tớ đi, dùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro