Hoa de c44-46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: Hỏa Long Phá Thiên đồ

Sáng tác: Trung136

Nguồn: 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Lạnh. Lạnh kinh khủng!" Cảm giác đầu tiên của Tiểu Phong khi tỉnh dậy là nhiệt độ không khí trong băng cung hổ phách quả thật giống một địa ngục bằng băng. Tưởng chừng như nếu đứng im một chỗ không cử động, vài giây sau băng tuyết sẽ đông cứng cơ thể lại.

Nếu không nhờ có sức nóng kỳ lạ phát ra từ hỏa thần ấn ký thấm nhuần vào cơ nhục, mạch máu, Tiểu Phong đã sớm xong đời.

Theo lời đệ tứ thần thú Tản Viên đã nói, lão cảm nhận được khí chất của phượng hoàng thần hỏa nơi cơ thể Tiểu Phong. Sau khi tự vấn, Tiểu Phong khẳng định khí tức này có liên quan đến hỏa thần ấn ký nơi trán hắn, hay nói cách khác, hỏa lệ chi thạch ở thế giới này có nguồn gốc từ phượng hoàng.

Kỳ thật Tiểu Phong phán đoán hoàn toàn chuẩn xác, viên đá kia trên Tinh Vũ đại lục vốn được gọi là Phượng hoàng chi lệ. Cả đời thần thú Hỏa Phượng - Âu Cơ chỉ nhỏ xuống bảy giọt nước mắt khóc cho tộc nhân bị tàn sát, cho trượng phu Lạc Quân vì mình mà chia sẻ tử vong. Trong từng giọt nước mắt đó cô đọng hỏa ma pháp thuần túy của thiên địa hồng hoang, tuyệt đối là vô giá chí bảo.

Tiểu Phong đã từng được Đinh Nguyên sư phụ chỉ dạy qua về đại hình cấm chú Tuyệt đối linh độ. Đây là một trong số cấm chú đã thất truyền từ nghìn năm trước, yêu cầu số lượng lớn tinh hồn đại ma sư thuần băng hệ hợp tác thi triển. Sau này các khoa kỹ giả đã phân tích, sự đáng sợ của cấm chú này là việc đưa nhiệt độ của không khí xuống giới hạn âm độ thấp nhất, khiến các hạt nguyên tố vốn di chuyển hỗn độn trở nên bất động. Nói cách khác, ở trong không gian của Tuyệt đối linh độ, đến cả ma pháp nguyên tố cũng bị đóng băng.

"Tiểu nhân loại, ngươi đã tỉnh rồi." Giọng nói già nua quen thuộc vang lên, lần này không còn là truyền âm nữa mà trực tiếp phát ra từ sau lưng Tiểu Phong.

Khi hắn quay người lại, ngay lập tức bắt gặp một cảnh tượng dọa người. Băng cung hổ phách được xây theo dạng kim tự tháp nên nền phòng là hình vuông. Ở chính giữa phòng là một bệ tròn, lúc này nằm thủ phục trên bệ là một đầu đại lang khổng lồ, tuy đang nằm mà hai vai đã gần chạm đỉnh tháp, toàn thân bị quấn chặt bởi hơn mười sợi xích sắt cực kỳ kiên cố nối với bốn bức tường xung quanh. Thậm chí nhiều sợi xích sắt còn xuyên qua bộ lông mượt mà màu thủy ngân của vị đệ tứ thần thú, ghim chặt cơ thể ấy xuống mặt sàn.

"Tản Viên tiền bối, đôi mắt của người..." Cảm nhận được cái nhìn của Tiểu Phong, đầu đại lang khó nhọc ngẩng lên. Sở dĩ Tiểu Phong bật ra câu hỏi, bởi trong đôi mắt kia hoàn toàn là một mảng trắng đục vô hồn.

"Không cần lo lắng, một ngàn năm chịu đựng, chỉ mất đi một đôi mắt cũng chẳng phải là thiệt thòi gì. Hơn nữa đạt đến thần thú cấp bậc, ta hoàn toàn có thể dùng tinh thần lực cảm nhận thế giới xung quanh" Sói thần Tản Viên trả lời khẳng định nghi vấn kia. Quả thật Tuyệt đối linh độ tuy không thể giết được lão, nhưng nhiệt độ chí âm cũng vĩnh viên cướp đi của lão một đôi mắt này. "Tiểu nhân loại Lục Thiên Phong, ngươi xem, có cách nào dẫn động phượng hoàng thần hỏa để hóa giải cấm chú ở đây không?"

Trong lúc đột nhập vào linh hồn chi hải của Tiểu Phong, tuy không thể đọc được suy nghĩ hay ký ức, nhưng thông qua những gì Tiểu Phong tự dằn vặt bản thân, thần thú Tản Viên đã biết được tên thật của hắn.

"Tiền bối, tuy ta cũng không có thập phần nắm chắc, nhưng có thể thử xem sao." Tiểu Phong trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi gật đầu khẳng định. Dù sao, Tiểu Phong cũng bị đặt vào tình huống bắt buộc.

Tuy đường vào băng cung hổ phách luôn mở, nhưng nếu Tiểu Phong thiếu suy nghĩ mà thoát ra, hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường. Bởi ở cửa nơi tiếp giáp giữa hai bầu không gian trong và ngoài, chênh lệch nhiệt độ đã tạo ra một bức tường vô hình. Hiện tượng này gọi là sốc nhiệt, cũng chính là nguyên nhân bức Tiểu Phong trực tiếp hôn mê khi mới lọt vào kim tự tháp. Chỉ có phá tan cấm chú, cân bằng lại nhiệt độ, Tiểu Phong mới có thể thoát khỏi đây.

Kiểm tra lại một lượt bốn bức tường bằng hổ phách xung quanh, Tiểu Phong càng có thêm tự tin. Hổ phách còn gọi là huyết phách hay minh phách, được hình thành do nhựa cây ngàn năm đông cứng lại, trong suốt và lấp lánh như đá quý. Sở dĩ phải dùng hổ phách lát quanh tường bởi nó không hề dẫn nhiệt, có thể bảo trì tuyệt đối âm độ không phá hủy lớp đá hoa cương phía ngoài. Nhưng các thượng cổ ma pháp sư lại quên một điều, hổ phách thạch có khả năng khuếch đại ma pháp lên nhiều lần.

Tuy Tiểu Phong hắn hoàn toàn không biết gì về cách dẫn động nguồn năng lượng bí ẩn của hỏa thần ấn ký, nhưng thân là Họa gia đệ tử, Tiểu Phong lại có những bí kỹ đặc biệt khác. Trong trí não của Tiểu Phong lúc này đang từ từ tái hiện lại một bức đại họa đồ. Được liệt vào thập đại danh họa của Họa gia, Hỏa Long Phá Thiên đồ là bức họa thích hợp nhất có thể dẫn động hỏa ma pháp để phá cấm chú này.

"Hỏa Long nhất trận tặc phi mị

Khi thành sang độ tranh đào sinh"

(Lửa rồng một trận giặc tan tành, bỏ thành cướp đò trốn thật nhanh)

Lục Thiên Nhậm đã từng giảng giải cho Tiểu Phong nguồn gốc của bức họa này. Xưa kia có một vị đại tướng dũng mãnh mang tên Quang Trung - Nguyễn Huệ, trong một trận công thành, bằng vào một trận đồ bằng các thân rơm rạ bó thành hình rồng, tẩm dầu dẫn lửa và hỏa thiêu hơn hai mươi vạn quân xâm lược, đạt được chiến thắng huy hoàng. Bởi thế bức đại họa đồ tràn ngập khí phách chiến trường bạo lệ, cũng là khí phách hiên ngang bất khuất, hào khí xung thiên.

Chủ ý đã quyết, Tiểu Phong lôi từ trong đồng hồ không gian ma pháp ra cây họa bút quen thuộc. Nhưng khi vừa cầm họa bút trong tay, hắn đã phát hiện ra một vấn đề.

Họa tranh dù cơ bản nhất cũng cần có bút, mực và giấy. Bức Hỏa Long Phá Thiên có thể họa trực tiếp lên bốn bức tường của băng cung để khuếch đại hiệu quả, nhưng bút và mực lại không sử dụng được. Đừng nói là mực vẽ, kể cả mao bút vừa lôi ra ngoài không khí đã bị đông cứng.

YOU AND ME

zaxion2010 vẫn chưa có mặt trong diễn đàn Trả Lời Với Trích Dẫn

8 thành viên 2T cảm ơn bài viết này của zaxion2010 vì cảm thấy "rất là hay":

drvooy (hôm nay), hoangchat11 (hôm nay), lamson_jsc (hôm nay), loccoc2005 (hôm nay), loichanlong1 (hôm nay), thatwhy12 (hôm nay), truongngvan (hôm nay), xxxctnk18 (hôm nay)

zaxion2010

Thăm nhà

Gởi nhắn tin tới zaxion2010

Tìm các bài viết của zaxion2010

Old hôm nay, 02:07 PM #45

zaxion2010

Thiên Thần

zaxion2010's Avatar

Bài viết: 2,697

Giới tính: Male

Tui ...

Tham gia từ: Jul 2007

Thanks: 9

Thanked 441,161 lần trong 2,770 bài

Quà tặng: [Tặng quà]

zaxion2010 is on a distinguished road

Tiền: 2,425

Default

Chương 45: Thần khí-Bán thần khí

Sáng tác: Trung136

Nguồn: 4vn.eu

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Có thể bắt đầu được chưa, tiểu nhân loại?" Tuy không còn đôi mắt, nhưng thú thần Tản Viên vẫn có thể sử sụng tinh thần lực khổng lồ của lão dò xét hành động của Tiểu Phong, thậm chí có thể mô phỏng không gian, tạo thành một đôi mắt thứ hai. Khi thấy hắn tỏ vẻ lưỡng lự, lão phong lang lo lắng hỏi.

"Đúng là có một vấn đề nhỏ, ta định sử dụng cây mao bút này để vẽ một bức đại hình ma pháp trận, nhưng tiền bối ngài xem, cả bút lẫn mực đều đóng băng hết rồi." Tiểu Phong cười khổ, giơ lên cây bút cùng thỏi mực lúc này đã hoàn toàn đông lạnh. Về bí mật của Họa gia, Tiểu Phong cũng đơn giản che lấp bằng việc gọi nó là ma pháp trận. Dù sao những bức danh họa này xuất hiện trên Tinh Vũ đại lục, ngoài Tiểu Phong ra cũng chẳng còn ai hiểu được cách vận dụng, mà đơn thuần chỉ có thể coi là mỹ họa mà thôi.

"Mực thì ta e trong băng cung hổ phách này, ngoài máu huyết của ngươi ra, chẳng còn thứ chất lỏng nào còn có thể tồn tại. Bản thân Phong lang thần ta đây cũng nhờ cơ thể hoàn toàn là kết tinh của phong hệ nguyên tố mới có thể miễn cưỡng chịu được nhiệt độ này."

Tiểu Phong hít một hơi lãnh khí. Đúng là tạo hóa trêu ngươi hắn mà, bản thân không phải là huyết ma pháp sư, vậy mà lúc nào cũng phải lấy máu thay mực. Máu, là tinh hoa của cơ thể, cứ đà này đến cuối đời hắn chỉ sợ không phải bị địch nhân giết, mà là cạn máu mà chết mất thôi.

"Về mao bút thì đơn giản hơn, ha ha, chẳng phải trước mắt ngươi là một bộ lông dã lang khổng lồ sao? Vừa hay ta mới rụng mất một chiếc răng sữa, ngươi cứ tự nhiên lấy làm cán bút đi." Tản Viên tiếp tục trả lời, lờ đi vẻ mặt quái dị của Tiểu Phong, trong giọng nói đã có thêm vài phần tin tưởng cùng hi vọng.

Tiểu Phong vốn không ngốc, đương nhiên hiểu toàn bộ cơ thể Tản Viên không chỗ nào không phải là vô giá chí bảo. Hắn càng rõ ràng việc lão thần lang tự tách răng cùng lông cho hắn là cỡ nào hào phóng. Làm gì có chuyện rụng răng sữa, cơ thể một khi đã huyễn hóa thành ma pháp nguyên tố, trừ phi tự thân mạnh mẽ cắt đứt, chấp nhận hao tổn chân nguyên, nếu không dù là một cọng lông phong lang cũng chẳng thể tự rụng.

Suy nghĩ là thế, nhưng khi Tản Viên hất chùm lông đuôi cùng một chiếc răng tới trước mặt, Tiểu Phong vẫn thản nhiên giang tay tiếp nhận. Quý giá đến đâu, cũng chẳng thể so sánh với tự do. Lễ vật này so với việc Tiểu Phong giúp lão phá tan cấm chú ràng buộc xem ra còn quá nhẹ.

"Tiễn phật phải tiễn tới tây phương, lão tiền bối, chiếc răng sữa này, Tiểu Phong đem đi làm chày giã gạo thì được, chứ làm bút e rằng hơi quá khổ..." Cầm chiếc răng khổng lồ bằng cả hai tay, Tiểu Phong nhăn nhó, khóc không ra nước mắt.

"Ngốc tử, chẳng lẽ ngươi không biết phong đặc tính là vô ảnh vô hình. Muốn hóa to hóa nhỏ, đều là tùy ý cả thôi." Miệng mắng, nhưng lão phong lang vẫn há miệng thổi một hơi. Tiểu Phong chỉ cảm thấy một luồng gió cực kỳ thanh tân lướt qua cơ thể, nhưng chùm lông cùng chiếc răng thần lang trên tay thì lại kịch liệt phản ứng. Cả hai vật lơ lửng bay lên, ban đầu nhẹ nhàng xoay quanh nhau, càng ngày càng nhanh tạo thành một cơn lốc nhỏ. Đến khi gió tan, rơi xuống trên tay Tiểu Phong là một cây bút lông màu bạc cực kỳ hoa mỹ. Từng sợi mao bút đều ẩn ẩn sắc thủy ngân không ngừng dao động. Trên thân bút là những đường nét cổ kính không rõ hình thù, tựa như gió mây vần vũ.

"Bút này...phải chăng cũng có thể gọi là thần khí." Cảm giác được phong nguyên tố nhẹ nhàng dao động quanh thân bút, Tiểu Phong bất giác nổi lên sự yêu thích, nhẹ nhàng vuốt ve không rời.

"Chưa đâu, thần khí sở dĩ được gọi là hữu thần, bởi nó đều có linh tính, hay còn gọi là thần hồn. Bất quá, cây mao bút này cũng có thể tạm gọi là bán thần khí, chỉ cần ngươi sử dụng thường xuyên, hiểu được tâm tư của chủ nhân, nó hoàn toàn có thể tự sinh ra linh hồn, chính thức bước vào thần khí cấp bậc. Bút còn chưa có tên, ngươi tìm cho nó một cái tên đi." Lão thần Tản Viên trả lời, giọng nói không giấu nổi chút mệt mỏi. Thoạt nhìn việc chế tác cây bút đơn giản, nhưng thực chất đã hao phí không ít tâm lực.

"Được, hi vọng một ngày ta có thể chân chính biến nó thành thần khí. Đây là quà tặng của lão Tản Viên phong lang thần, vậy cứ gọi nó là Ngạo Phong bút đi." Tiểu Phong mỉm cười, cắn vào đầu ngón tay, nhỏ máu xuống đầu bút. "Chuẩn bị đầy đủ rồi, cũng đến lúc thử phá Tuyệt đối linh độ cấm chú thôi. Tiểu Lôi, Tiểu Vân, tỉnh dậy nào, Phong ca lại phải nhờ đến hai ngươi rồi."

Tiểu Phong hiểu, với tầm kiên định lực hiện có của bản thân, chỉ sợ bức Hỏa Long Phá Thiên đồ hắn không vẽ được nổi một nửa. May mắn là hắn cũng không phải chỉ có một mình, ma thú phụ thể tuy chỉ có một thời gian ngắn, nhưng cũng có thể khiến thực lực Tiểu Phong bạo tăng. Tiểu Phong biết, cơ hội của hắn chỉ có một lần, không nói đến sức chống chịu của cơ thể trong băng cung, chỉ riêng lượng máu hắn hao phí khi vẽ một bức danh họa này, cũng đủ khiến hắn suy yếu cả tháng.

Rút từ trong ngực một hộp nhỏ, Tiểu Phong không chần chừ mở khóa, nhất thời một mùi thơm dịu phảng phất tán ra. Trong hộp vẻn vẹn có hai viên đan dược, một đen một đỏ. Uyên Ương ngư hoàn, Tán Ma khiến cơ thể mất khả năng liên lạc với ma pháp, Tán Khí khiến bản thân cơ bắp cực độ suy nhược. Không chần chờ, Tiểu Phong nhấc viên thuốc màu đỏ nuốt vào bụng. Nhất thời, một luồng lửa nóng từ đan điền đột ngột bùng lên, điên cuồng thiêu đốt từng đường gân thớ thịt trong cơ thể Tiểu Phong. Chỉ trong giây lát, hắn cảm thấy toàn thân như được tẩy rửa, dù là sức mạnh hay tốc độ đều đạt đến trạng thái hoàn hảo.

Tán Ma hoàn, bằng vào cắt đứt ma pháp liên lạc, sẽ đổi lại tăng cao sức mạnh nhục thể. Dù sao họa tranh cũng không cần sử dụng ma pháp nguyên tố, chỉ cần tinh thần lực đầy đủ, Tiểu Phong vẫn có thể múa bút vẽ. Cái hắn cần là trạng thái cơ thể hoàn hảo, Hổ Phách băng cung rất lớn, muốn hoàn thành Hỏa Long Phá Thiên đồ trên cả bốn bức tường, yêu cầu tốc độ cũng như sức mạnh đều cực kỳ khắt khe.

Còn chưa hết, Tiểu Phong cực nhanh vẽ lên lòng bàn tay một đồ hình cổ tự bằng chính máu huyết bản thân, giống một hình lục giác bao quanh một chữ "Khứu" lớn. Tập trung tinh thần nhìn vào hình vẽ, bất giác Tiểu Phong không còn ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ hộp thuốc Uyên Ương ngư hoàn nữa. Tiến hành ma thú hợp thể, Tiểu Phong đã đạt đến sơ cấp đệ tam tầng Bách Tâm Tả, đương nhiên Ngũ Quan cấm chế có thể ảnh hưởng tới giác quan thứ hai, khứu giác. Trong năm phong ấn của miệng, mũi, tai, mắt, cảm xúc, Cấm Khẩu, Phong Nhãn và Diệt Cảm là có tác dụng lên địch nhân, ngược lại Xóa Khứu và Vô Thanh còn có thể tác dụng lên chính người sử dụng.

Con người có năm giác quan chính, mất đi một chưa chắc đã là dở, mà còn có thể có tác dụng tăng cường cho bốn giác quan còn lại. Tiểu Phong hi sinh khứu khác trong một canh giờ, chính là đã dốc hết tài sản ra để đánh cuộc.

YOU AND ME

zaxion2010 vẫn chưa có mặt trong diễn đàn Trả Lời Với Trích Dẫn

10 thành viên 2T cảm ơn bài viết này của zaxion2010 vì cảm thấy "rất là hay":

bubuchachahieu (hôm nay), drvooy (hôm nay), hoangchat11 (hôm nay), lamson_jsc (hôm nay), loccoc2005 (hôm nay), loichanlong1 (hôm nay), maihoa088 (hôm nay), thatwhy12 (hôm nay), truongngvan (hôm nay), xxxctnk18 (hôm nay)

zaxion2010

Thăm nhà

Gởi nhắn tin tới zaxion2010

Tìm các bài viết của zaxion2010

Old hôm nay, 02:08 PM #46

MTR01

Thiên Sứ

MTR01's Avatar

Bài viết: 2,204

Giới tính: Male

Tham gia từ: Oct 2008

Yahoo: MTR101

Thanks: 1,863

Thanked 243,666 lần trong 2,450 bài

Quà tặng: [Tặng quà]

MTR01 is on a distinguished road

Tiền: 3,490

Send a message via Yahoo to MTR01

Default

Chương 46: Hỏa Túy chi vũ

Sáng tác: Trung136

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Hô" Hít sâu một hơi, Tiểu Phong từ từ nhắm hai mắt lại. Toàn bộ không gian trong Băng cung hổ phách đã được hắn quan sát từng góc cạnh nhỏ nhất từ trước. Khi giơ Ngạo Phong bút lên ngang ngực, ngoại giới xung quanh dường như bị một tầng rào cản vô hình ngăn cách, vô pháp ảnh hưởng đến tâm tình của Tiểu Phong. Đến cả Tản Viên lão lang cũng ngạc nhiên, khi liên lạc tâm linh với Tiểu Phong bị mạnh mẽ cắt đứt.

Băng cũng vẫn lạnh lẽo im ắng, tưởng chừng như có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đặn của Tiểu Phong. Nhưng trong ý thức hải của hắn lúc này, những tiếng động kỳ lạ lại bắt đầu vang lên, càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng ngập tràn bốn phương tám hướng. Đó là tiếng voi kêu, ngựa hí, là tiếng gầm xung phong hòa cùng tiếng binh khí va chạm chát chúa.

Linh hồn Tiểu Phong tựa như đang đứng giữa một bãi chiến trường. Hắn đứng đó, giữa lớp lớp binh sĩ, khứu giác bị phong bế, vậy mà vẫn phảng phất cảm giác được vị huyết tinh lãng đãng trong không trung, cùng mùi cháy khét của máu thịt và lưu huỳnh đốt dở. Trận chiến kéo dài từ chiều đến tận đêm. Xuyên qua nền trời tối đen là hàng chục dải lửa huyễn lệ phi thường. Ngồi trên lưng voi, giơ cao thanh kiếm chỉ thằng vào đồn địch là một vị đại tướng quân áo gấm, tuy bị khói lửa làm mờ nhân ảnh, nhưng chỉ vào tư thế cũng có thể hình dung ra vẻ kiên quyết. Ngọc Hồi chi chiến, một đại tướng quân dẫn binh hỏa sát mười vạn quân xâm lược. Ngọc Hồi chi chiến, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến máu huyết sôi sục.

Mở bừng hai mắt, Tiểu Phong đang đứng im vụt động thân cực nhanh. Không chỉ Hỏa thần ấn ký trên trán phát sáng, mà toàn thân Tiểu Phong lúc này cũng bừng bừng một cỗ nhiệt hỏa. Thét dài một tiếng, Tiểu Phong tung mình lên cao, tựa như một viên hỏa lưu tinh, một tia máu từ vết cắt nơi tay văng ra tạo thành một đường cong giữa không trung, liền sau đó xoay tròn toàn thân, Ngạo Phong bút liền ảo diệu hứng lấy không sót chút nào, đồng thời đặt nét đầu tiên lên thành tường hổ phách.

Họa gia múa bút, thiên hạ say. Một khi bút động, tựa như một vũ điệu bất tận, không chỉ là cánh tay mà toàn cơ thể Tiểu Phong lâm vào một tiết tấu vô cùng tinh tế, liên miên bất tuyệt. Một cảm giác kỳ diệu ngập tràn toàn thân, hô hấp, cử động, suy nghĩ của hắn như được dẫn dắt bởi một lực lượng vô hình. Nhìn Tiểu Phong lúc này, người ta sẽ nghĩ hắn đang nhảy múa chứ không phải vẽ tranh.

Bức tường phía đông thành hình, một tòa quan ải không lồ ẩn chứa mười vạn quân xâm lược, vậy mà lại như đang run rẩy trước khí thế ngất trời.

Bức tường phía tây thành hình, đại quân áo vải cờ xí rợp trời. Chính quy quân có, dân quân có, mỗi người một loại vũ khí khác nhau, một sắc trang phục khác nhau, chỉ có điểm chung là ánh mắt quyết tâm tất thắng.

Bức tường phía nam và bắc đồng thời thành hình, mười tám đầu hỏa long khổng lồ vần vũ. Nét bút ẩn chứa máu huyết, cũng là ẩn chứa vô tận hỏa ma pháp của hỏa thần chi lệ. Khi hỏa long xuất hiện tới đâu, thành tường hổ phách vốn phủ một màu xám của băng tuyết bắt đầu tan chảy, phát ra ánh vàng huyễn lệ nguyên thủy của hoàng phách ngọc.

"Tiểu Lôi, giúp ta!" Tiểu Phong không hề dừng tay, hắn đã mất máu quá nhiều, Tiểu Vân cũng đã kiệt sức, bức Hỏa Long Phá Thiên thành hình bao nhiêu thì hỏa thuộc tính bảo vệ cơ thể Tiểu Phong ảm đạm đi bấy nhiêu. Tưởng chừng như Tiểu Phong sắp quỵ xuống, Tiểu Lôi đã kịp thời thế chỗ, duy trì ma thú phụ thể, tiếp thêm sức lực cho chủ nhân. Phi thân bay lên đỉnh đầu Tản Viên, Tiểu Phong ảo diệu xoay Ngạo Phong bút. Ba mươi sáu giọt mực đỏ tươi, cũng là ba mươi sáu giọt máu nóng bỏng bắn ra, điểm vào mười tám đôi mắt rồng. Đồng thời Tiểu Phong cũng lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt chìm vào suy tưởng.

Hỏa long điểm nhãn, họa đồ thành hình, nhất thời một loạt tiếng rồng ngâm vang lên. Tựa như sinh vật sống bình thường, từng con rồng khổng lồ kết tinh từ hỏa nguyên tố bung ra từ vách tường, gào thét thị uy. Cả băng cung tựa như rung chuyển, nhiệt độ đang từ cực hàn đã chuyển sang cực nhiệt. Từng sợi xích trói chặt Tản Viên đồng loạt đứt bung. Khi mười tám đầu hỏa long biến mất, thì băng cung lạnh lẽo đã hoàn toàn biến thành một nhà tắm hơi nước ấm áp.

Rốt cục, đệ tam thần thú cũng thoát khỏi cấm chú sau một ngàn năm. Nhưng lão không hề đứng lên, mà vẫn nằm im bất động.

Bởi đang ngồi xếp bằng trên đầu Tản Viên là cứu tinh của lão, vẫn còn đang lâm vào trầm tư.

Không phải Tiểu Phong gặp vấn đề. Khi hắn hoàn toàn dung nhập vào vũ điệu cuồng nhiệt của Hỏa Long Phá Thiên đồ, đột nhiên một tia minh ngộ hiện ra trong trí não hắn. Tiết tấu, vũ điệu, có thể áp dụng vào tranh, cũng có thể áp dụng vào võ kỹ. Nhất cử nhất động của Tiểu Phong khi họa tranh lại hiện ra trong tâm tưởng, nhưng thay vì Ngạo Phong bút trên tay, lại là đôi Phi Ưng trảo.

Ba ngày, trong suốt ba ngày Tiểu Phong không ngừng diễn luyện bộ quyền mới ngộ ra trong tâm trí. Gọi là bộ quyền, nhưng cũng có thể gọi là điệu múa - Hỏa Túy chi vũ. Trảo ảnh tạo thành những đường nét liên miên bất tuyệt. Nếu nói Hỏa thần bạo liệt quyền là đòn tấn công cực mạnh, thì Hỏa Túy chi vũ lại là võ công thuần túy phòng ngự, tựa như một bức tường bất định phong kín mọi đòn tấn công của địch nhân. Hét lên một tiếng sung sướng, Tiểu Phong đột ngột tung mình xuống đất, định diễn luyện lại toàn bộ trong thực tế. Đáng tiếc khi chân vừa chạm đất, một luồng cảm giác vô lực bủn rủn khiến hắn ngã nhào. Tiểu Phong chỉ kịp cảm thấy choáng váng, đã lại ngất đi.

"Ngốc tử, vết thương cũ chưa lành, mất máu quá nhiều lại không ăn không ngủ, còn muốn đi đâu nữa. Tiểu nhân loại Lục Thiên Phong, tiếc là ta còn có việc phải làm, không thể chờ ngươi tỉnh lại. Một chút quà cảm ơn của ta, ngươi cứ từ từ nhận lấy vậy" Tản Viên lão thần lang thì thầm, vươn vai đứng dậy. Bước đến trước mặt Tiểu Phong đang nằm hôn mê, lão dẫm mạnh chân xuống đất. Nhất thời sàn cung lõm vào thành hình một vết chân sói khổng lồ. Đặt Tiểu Phong nằm xuống giữa vết chân, lão thần lang điểm nhẹ đầu móng vuốt lên ngực phải của hắn. Tại điểm tiếp xúc của đầu móng và cơ thể đột nhiên xuất hiện một họa hình cổ xưa, hút lấy toàn bộ phong nguyên tố xung quanh, rồi sáng lên một màu bạc thủy ngân không khác gì màu lông của vị đệ tam thần thú. Mắt thường có thể nhìn thấy khuôn mặt vốn tái nhợt vì mất máu của Tiểu Phong dần dần lấy lại sinh khí, thậm chí những vết thương cũ còn chậm rãi khép miệng, lành lặn như chưa từng xây xát.

"Tứ lão đệ, ta đã trở lại rồi. Thái Bình dương, cũng nên trở lại thái bình đi thôi." Tản Viên nhìn lại Tiểu Phong đang say ngủ một lần nữa, lẩm bẩm tự nói một mình, rồi hóa thành một cơn gió bạc rời khỏi Hổ phách băng cung, lẫn vào màu xanh vĩnh hằng của vô hạn sâm lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#aofoa