Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau ,mặt trời đã lên cao,những tia sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng làm cho jimin chói mắt mà tỉnh giất , lờ mờ mở đôi mắt nhìn về phía ánh sáng , sau đó quan sác một vòng căn phòng, sự tráng lệ nơi đây làm jimin cảm thấy choáng ngợp, nội thất kết hợp giữa truyền thống Trung Hoa và những yếu tố xa hoa của Châu Âu như đá cẩm thạch , vãi lục đính đá dán tường,
Jimin giật mình bật dậy , ngay lập tức dưới thân truyền đến một cảm giác đau đớn , không những vậy toàn thân anh đều cảm thấy ê ẩm , nhìn xuống cơ thể , nhận ra mình đang khoả thân , còn có vết gì loang lổ trên giường nữa ,kí ức ùa về , jimin hoảng loạng đưa mắt tìm quanh căn phòng ,nhưng ngoài bản thân anh đang ngây ngốc trên giường ra, nơi đây chẳng còn ai khác , trong lòng chợt dâng lên nổi chua xót "tình một đêm " là thế này sao, jimin túm chăn bước xuống giường, đi vào phòng tắm , thấy đồ của mình bị xé tan tành trên sàn , anh tức giận lớn tiếng mắng chửi

" Mẹ kiếp , bán thái à , xé nát đồ tôi ròi bây giờ tôi mặt gì đây ...đúng là xui xẻo mà "

Lê thân xát nhức mỏi ê buốt đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương toàn vết bầm ửng hồng mà không khỏi rùng mình , nhưng tại sao cơ thể lại thơm thế này , jimin đưa thử cánh tay lên ngửi , đúng là thơm thật , mùi thơm của sữa tắm , bất giác khiến anh cảm thấy dễ chịu , xua tan cái nóng giận mà bật nước dội sạch cơ thể , lấy áo choàng tắm bao bọc cơ thể trần trụi, jimin đang loay hoay không biết phải đi ra bằng cách nào , chợt nhớ ra điện thoại , jimin vội đi tới lục tìm trong túi quần đã rách tươm , nhìn thấy vị cứu tinh mà không khỏi vui vẻ , nhưng Jimin chưa kịp mở lên , điện thoại bỗng rung mạnh một hồi chuông , trên màn hình hiện lên dãy số lạ , jimin run sợ ,không lẽ chủ nợ tìm tới sao, nhưng hôm nay chưa đến ngày phải nộp tiền mà , bản thân hoang mang lo sợ nhưng lại không dám không bắt máy

" Alo.."

" Dậy rồi sao "

Một giọng nói lạnh lùng vang lên , nghe thấy tiếng nói , jimin bỗng giật mình , trong đầu anh đầy những câu hỏi nghi vấn , người đàn ông này là ? Không phải người đã cùng anh tối qua chứ ? Tối qua đã sảy ra chuyện gì , thấy jimin không trả lời, đầu dây bên kia jungkook lại tiếp tục nói

" Anh bị câm sao?! "

Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng câu nói lại rất khó nghe, jimin định thần lại, cất giọng nhàn nhạt mà trả lời

" Này ! Tại sao anh lại xé đồ tôi, anh xé rồi bây giờ tôi mặt bằng cái gì "

Jungkook nghe vậy thì nhướn mài hỏi , tay gõ gõ điện thoại

" Nói vậy là muốn tôi chịu trách nhiệm sao"

Jimin nghe xong máu nóng dồn lên đại não , tức giận đáp

" Tôi không cần anh chịu trách nhiệm , tôi chỉ cần anh trả lại bộ đồ cho tôi thì tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta "

" Không có gì xảy ra giữa chúng ta? Anh chắc chứ ?"

Jungkook nghiêm túc hỏi lại

" Chắc chắn...dù sao chuyện tối qua tôi cũng không nhớ gì "

Jimin nói ra một câu kiên định , im lặng mồi hồi jungkook mới lên tiếng

" Anh không nhớ thì có cần tôi nhắc lại cho anh nhớ không , tôi không ngại tái hiện lại một lần nữa đâu , nếu không có tôi tình cờ cứu anh thì có lẽ anh đã bị thuốt hành chết rồi , vô ơn!"

"Anh...ý anh là muốn toi trả ơn "

Jimin có chúc khó hiểu hỏi lại

" Đúng , chịu trách nhiệm với tôi là thứ anh phải trả "

" Bằng cách nào , tiền tôi không có, nhà cửa cũng không "

Jimin nhún vai nằm vật ra giường thản nhiên đáp

" Tiền ? Nhà ? ....tôi không thiếu "

" Vậy anh muốn gì đây ?!"

Jimin tỏ ra mất kiên nhẫn , jungkook đi vào thẳng vấn đề , câu trả lời khiến Jimin bất ngờ

" Ở cạnh tôi ! "

Jimin đứng hình mất vài giây , ngồi thẳng dậy ấp úng nói

" Có thể ...nói cho tôi biết ..anh...anh là ai không "

Jungkook chỉ nói ra tên mình , hai chữ trả lời rất đơn giản

" Jungkook !"

Jimin kích hoạt não bộ ....jungkook cái tên này ai mà không biết , vị cung tổng bá khí và soái khí ngời ngời làm cho phụ nữ khắp cả nước ăn ngũ không yên ,từ những gia cảnh bình thường đến những tiểu thư gia tộc danh giá đều tranh nhau đến Jean Gia
Dù chỉ là chức vụ nhân viên nhỏ bé cũng tranh nhau sức đầu mẻ trán ,
Jimin cười nửa miệng , giọng nói có chúc chua chát

" À thì ra là Jean Thiếu , ai mà chẳng biết anh một ngày có bao nhiêu oanh oanh yến yến vây quanh, hà cớ chi ở đây làm khó tình một đêm như tôi chứ , hơn nửa toi còn lại là một thằng con trai, anh cũng chỉ là muốn đổi vị một chúc thôi "

" Nói vậy là anh không muốn sao "

" Đúng , tối qua cũng là lần đầu tiên của tôi, anh cũng đã được thoả mãn , vậy tính ra anh hời rồi còn gì "

Câu nói ấy làm jungkook có chúc tức giận , biết được danh tính của cậu mà anh không láy làm ngạc nhiên , đã vậy còn từ chói thẳng thừng như thế

" Nếu tôi nói ...tôi là chủ nợ của anh thì sao "

" Cái..cái gì "

Jimin trợn tròn đôi mắt không tin vào những gì mình nghe được, đột nhiên có tiếng gõ cửa làm phá tan bầu không khí căng thẳng , jimin đứng lên đi ra mở cửa , bên ngoài có một người đàn ông khi trông thấy anh thì liền cung kính cúi đầu

" Cậu Min đây là đồ thiếu gia bảo tôi mang đến cho cậu "

Jimin đưa tay nhận lấy túi đồ , sau đó bên tai vang lên giọng nói nhàn nhạt rồi lạnh lùng cúp máy

" 10h sáng mai, đến Jean Gia"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro