Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Hàng Châu từ trước tới nay vẫn là chốn qua lại của nhiều người từ khắp nơi, mặc kệ người tới dẫu không là đại thư sinh cũng là tiểu sinh đang đi học, đều tìm tới nơi được coi là chốn vui vẻ nhất – Tây Hồ. Có tiền đến quán luận văn thư, không có tiền tự tìm kết huynh đệ, tựa hồ như vậy không đủ để những người đọc sách này thể hiện thân phận, lại tựa hồ mượn linh khí nơi Tây Hồ này, cầu cho tạo nên đường công danh.

Ở  bên cạnh Tây Hồ là một dãy nhà lớn nhỏ, đoạn đầu dãy là chính là văn quán có chính chủ Bạch Húc xem như có chút thanh danh. Người này chủ trì thơ văn của văn xã Trung Giang Nam, là đại thi xã số một. Bản thân lại là một người cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, một tay tinh thông mọi thuật lại rất nổi tiếng, thanh danh kỳ tài nổi tiếng từ đời này qua đời khác chuyền lại cho giới hậu sinh.

Ngày hôm đó, buổi trưa Bạch Húc cứ lặng lẽ như thường, sau khi ở chính văn quán truyền dạy, về lại nơi ở ẩn trong những tán cây Tây Hồ - Bạch Lư Cư.

Vừa đi vào gia môn, thư đồng Bạch Nguyên liền tiến đến đón, nói :" Tiên sinh, trong phòng khách có người đang chờ ngài". Bạch Húc tưởng người này đến lãnh giáo văn án, cũng không nghĩ gì, thuận miệng nói: "Thưa với khách chờ một lát, ta thay quần áo xong sẽ tiếp".

Bạch Nguyên không đáp lời, thần sắc rất khó coi, liếc nhìn Bạch Húc.

Bạch Húc ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy? Sao còn không đi thông báo?"

Bạch Nguyên lặng lẽ nói thầm: "Tiên sinh, người nhanh vào phòng khách đi ạ. Khách nhân đợi từ sáng đến giờ, tính tình rất nóng nảy."

Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Bạch Húc, hắn lại nói nhỏ: "Khách nhân mang theo kiếm."

Bạch Húc nhất thời sắc mặt biến đổi, hắn dù phận mỏng vẫn có chút văn danh, nói về gia tài ở Hàng Châu lại không lớn, xưa nay không có thâm cừu đại hận cùng ai. Thật sự không nghĩ ra người này vì sao đeo kiếm đến tìm mình?

Lập tức, hắn vội thu lại ý khinh hỉ, đối với Bạch Nguyên nói: " Ngươi cùng ta đến phòng khách".

Vội vàng bước tới phòng khách, Bạch Húc từ xa nhìn thấy ba người sắc mặt không đổi ngồi đứng trong phòng khách, một người trẻ tuổi mặc một thân màu xám, hông đeo trường kiếm, ngồi ngay ngắn ở vị trí thượng khách, bên trái là một quân sư trung niên, còn có một người trẻ tuổi tầm 18 tuổi đứng phía sau, có vẻ là tùy tùng đi theo.

Bạch Húc vừa bước vào phòng khách, người trẻ tuổi liền chào đón: "Bạch tiên sinh, mạo muội tới chơi, xin đừng trách móc".

Bạch Húc cùng người đó đối mặt mới phát hiện người kia bộ dạng thật anh tuấn, gương mặt tuấn tú, làn mi dài sóng sánh, đôi mắt to sáng đầy thần thái, dáng người cao lớn thon dài, bên hông là trường kiếm mang đầy vẻ phi phàm. Cái gọi là võ đạo tuấn kiệt chính là đây, hắn thầm nghĩ trong lòng.

Gật đầu xem như đáp lễ, hắn ngồi ở vị trí thấp hơn, quay đầu hướng Bạch Nguyên nói: "Còn không đi châm trà?!"

Nói chưa dứt câu, đã bị người trẻ tuổi cắt ngang: "Bạch tiên sinh, trà thì không cần. Ta hôm nay thật ra là có chuyện muốn nhờ đến người".

Bị đánh chặt đứt câu nói nhưng Bạch Húc không hờn giận chỉ có chút nhíu mày, thầm nghĩ: người này sao mà bất lịch sự như vậy, đã có việc muốn nhờ lại còn dám vô lễ như thế.

Người trẻ tuổi không để ý đến việc hắn có thích hay không, cũng không hề dao động, chỉ thấy ngạo khí trên mí mắt hắn đang hiện lên, lạnh lùng mở miệng :"Thật không dối gạt tiên sinh, ta cùng ba người này chính là từ núi Lộ Thương đến. Thật không tiện ở trong thành lâu, mong tiên sinh thứ lỗi". Ngoài miệng nói là thứ lỗi, biểu tình cũng thể hiện như thế, nhưng tùy tùng phía sau hắn đã bắt đầu cầm vào chuôi kiếm.

Bạch Húc vừa nghe nói đến ba chữ núi Lộ Thương, nhất thời không tự chủ được mà rùng mình. Núi Lộ Thương chính là trại sơn tặc lớn nhất ở ngoại thành, bình thường chỉ cướp phú hộ cường hào một tay bình định, ở vùng Giang Nam phiên ngoại còn có thanh danh, không nghĩ tới hôm nay lại tới nhà mình.

Bạch Húc chỉ là thư sinh, làm sao gặp qua loại tình huống này, có chút hoảng hốt, ngoài miệng cũng mềm nhũn xuống, nói: "Thật có lỗi, tại hạ thật sự không biết, không biết." Thấy mình thất thố, nhưng cũng không biết nói gì cho phải.

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, người trẻ tuổi cười lớn: "Tiên sinh chớ hoảng sợ. Hôm nay ta đến đây không phải là muốn cướp tiền tài gì của người, chính là cần sự giúp đỡ của người".

Bạch Húc nghe vậy mới hơi yên lòng, nhưng vẫn không nghĩ ra mình có gì để giúp đỡ sơn tặc. Có chút do dự mở miệng: "Không biết tại hạ có thể giúp đỡ được gì???"

Hiển nhiên là không có kiên nhẫn với kẻ văn nhân này nhưng vẫn đúng lễ phép, người trẻ tuổi phất tay nói: "Tiên sinh không cần lo lắng. Không biết nơi này có mật thất hay không?"

Mật thất ư? Bạch Húc hơi nhíu mi. Đường đường chính chính là bạch y thư sinh, nhà cần mật thất để làm gì?

Người trẻ tuổi nhìn hắn chần chừ, sửa lời nói "Không có mật thất cũng không sao, đưa ta đến phòng ngủ của tiên sinh đi"

Bạch Húc bị lời nói của hắn làm cho sửng sốt, kẻ sơn tặc này sao lại muốn đến phòng ngủ của mình?Không lẽ nơi đó có bảo vật mà chính mình cũng không biết? Chính lúc đang chần chừ, người trẻ tuổi đã không thể kiên nhẫn: "Tiên sinh, không có gì sao còn chưa đi?"

" A...à...à" Bạch Húc lúc này mới như từ trong mộng mới tỉnh lại, nhìn vẻ mặt hắn không đổi, vội nói: "Không có gì. Không có gì. Xin mời, xin mời."

Người thanh niên lúc này mới hơi nhích lông mày, phất tay về phía sau, nói với hai người " Các người chờ ta ở đây, nếu một canh giờ nữa ta không đi ra..." rồi cho Bạch Húc một cái nhìn uy hiếp, hắn vừa lòng nhìn Bạch Húc sợ đến mức đồng tử co giãn không ngừng.

"Khách nhân xin mời đi bên này." Biết mình tuyệt đối không thể đắc tội vị lão đại giới hắc đạo này, Bạch Húc cũng trở nên cung kính hơn hẳn.

Hai người đứng lên đi đến hành lang hậu viện, Bạch Húc ở phía trước dẫn đường, chỉ nhìn khóe mắt mới phát hiện thần sắc người thanh niên này rất nghiêm trọng, như là có tâm sự rất nặng nề khó nói.

Không lâu sau, phòng ngủ của Bạch Húc thấp thoáng sau khóm trúc đã hiện ra.

Người thanh niên tiến vào trong phòng, hắn liền tự tay khóa cửa phòng lại, Bạch Húc có phần sợ hãi trong lòng, không biết hắn muốn như thế nào.

"Khách nhân đến đây có chuyện gì cần ta giúp đỡ?" Một bên thuận miệng hỏi, một bên Bạch Húc cởi áo khoác để lên giường, quay đầu lại thì bị tình huống trước mắt nhất thời dọa cho hoảng sợ.

Chỉ thấy vị khách trẻ cởi bỏ bội kiếm, áo ngoài cũng để tại một bên ghế, đang cúi đầu cởi đai lưng quần dài.

"A... khách nhân, ngươi... ngươi đây là muốn làm cái gì?" Một chút hoảng hốt, Bạch Húc không khỏi kinh hô ra tiếng.

Người nọ cũng không trả lời, chăm chỉ đem quần dài kéo xuống dưới, lại cởi bỏ quần lót để ở một bên, bàn tay nhẹ nhàng hướng bắp đùi sờ nhẹ một chút, nói: "Tiên sinh, giúp ta nhìn một cái."

Bạch Húc run rẩy nhìn theo ngón tay hắn, ánh mắt lần theo ngón tay. Nhìn chỗ nào đấy hắn nhất thời cảm thấy mong muốn mình hôn mê bất tỉnh cho xong. Bản thân đọc đủ thứ kinh thi, cũng nghe qua có kẻ biến thái chuyên lấy việc để lộ thân thể trước mặt người khác làm thú vui, nhưng chuyện đó là chỗ riêng tư. Không nghĩ lại có người chọn nơi này rồi bày ra cho hắn xem, quả thực có phần...

Hắn vội chuyển tầm mắt đi chỗ khác, thanh âm cũng hốt hoảng: "Khách nhân, người... người đừng nói giỡn với ta. Ta không phải thiếu nữ."

"Cái gì mà thiếu nữ? Ngươi nói cái gì vậy? Vì cái gì ta lại cho thiếu nữ xem cái này? Ta chính là muốn bảo ngươi xem giúp ta." Hắn vừa nói vừa bước đến chỗ Bạch Húc.

Không đợi hắn nói xong, Bạch Húc đã không khống chế được sợ hãi mà la lên: "Khách nhân... Khách nhân, người lầm rồi! Ta không phải loại có sở thích với nam nhân. Ta không phải loại đó đâu." Hắn cả kinh, đến đứng cũng không vững mà ngã ngồi xuống mép giường, e ngại mà lùi lại, thầm than thân trách phận vớ phải vận rủi.

"Cái gì mà sở thích loại này. Ngươi đang nói cái gì đấy?" Người thanh niên dừng bước trước mặt hắn, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Ta chỉ là muốn ngươi xem giúp ta cái chữ khắc ở đây là gì?"

" Hả?"Bạch Húc buông tay ôm đầu, nửa tin nửa ngờ hướng người trẻ tuổi khẽ nhếch hạ khố của hắn lên rồi chỉ ngón tay xuống. Chỗ tư mật nhất bị ánh nến soi vào, quả nhiên trên làn da màu mật ong kia, có một dấu khắc hiện lên.

" Ta... ta phải xem chữ khắc sao?" Hắn thở phào một cái, vẫn có chút lo lắng hỏi lại.

"Bằng không ngươi nghĩ ta với ngươi làm cái gì?" Người trẻ tuổi không hờn giận nhíu mày, mi mắt thần sắc nhíu lại cũng khiến người ta sợ hãi.

"À."  Bạch Húc rút cuộc yên lòng nói: "Thì ra là thế." Một mặt nói, một mặt hắn muốn lấy tay vén quần lên xem cái ấn, xem chữ khắc trên đó.

"Làm gì?" Vừa chạm tay vào, người trẻ tuổi nhất thời nhảy dựng về phía sau, kêu lên thất thanh. Tựa hồ việc làm vừa rồi của mình có phần thất thố, hắn vội nói: "Để tự ta làm".

Da mặt đỏ ửng lên, hắn dùng tay nhẹ kéo dãn mặt da có vết ấn để lại, nhìn một lát, nói: "Phiền tiên sinh nhìn giúp ta một chút."

Mặc dù là chính mình cũng có cái đó, nhưng với khoảng cách gần như vậy mà nhìn vào cái vật chứng minh cùng giới tính kia vẫn khiến người ta kinh hãi. Kỳ lạ là, chỗ kia rõ ràng là nơi không thể phô ra trước thanh thiên bạch nhật, lại có một dấu ấn lưu lại, như là bị đồ vật nào đó nung rồi ấn vào thật sâu. Khóe mắt người thanh niên biểu tình hung tợn, hắn cố xua đi cảm giác kì quái đang nghẹn ở cổ họng, cẩn thận quan sát dấu ấn nho nhỏ kia. Chính là chữ khắc trên ấn ký, hình chữ phức tạp, không biết nhiều về dấu khắc quả thực khó phân biệt. Hắn có điểm hiểu được kẻ sơn tặc này tại sao lại tới tìm một người tinh thông nhiều thuật như hắn.

Nhìn đến lúc ngẩng đầu lên, người thanh niên vội vàng hỏi: "Tiên sinh, thấy rõ chữ gì không?"

Bạch Húc thần sắc có điểm phức tạp, chậm rãi nói: "Theo ta thấy, hình như là hai chữ "Tĩnh tỉ."

Không đợi hắn nói xong, người thanh niên thần sắc như bừng tỉnh khỏi cơn mê, một cỗ sát khí ẩn ẩn trên mi mắt mỗi lúc một giật giật lên đầy mặt, hung tợn nói :" Thì ra tên khốn kia là Tĩnh tỉ ".

Nhìn về phía Bạch Húc, như hắn còn điều gì muốn nói, ném cho hắn một cái nhìn hung tợn, người thanh niên chậm rãi nhấn mạnh từng từ làm hắn hồn bay phách lạc: "Việc hôm nay, nếu ngươi hé nửa chữ ra ngoài, thì cả Bạch gia, gà chó không tha." Nói xong, hắn chẳng thèm nhìn lại thần sắc của Bạch Húc, tự đi đến nơi vất quần áo, đem quần áo mặc lên rồi cao ngạo bước ra ngoài phòng ngủ.

Bạch Húc nhìn bóng dáng cao ngạo của hắn, âm thầm lắc đầu. Mình định nói cho người này biết rằng ở Trung Nguyên sử dụng Tĩnh tỉ đó là thứ độc quyền của Hoàng thất. Hơn nữa, đương kim hoàng thượng không phải cũng tên là "Tĩnh" hay sao?

Bất quá bản thân cũng không có nghĩa vụ nói cho hắn biết.

Có điểm cao hứng là dùng ý đó trả thù chuyện hắn vô lễ, Bạch Húc lộ ra ý tươi cười.

Người trẻ tuổi đương nhiên hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Bạch Húc, mang theo bí mật đã được bật mí sung sướng trở lại phòng khách, đón hai người tùy tùng rời khỏi Bạch gia.

Trên đường trở về, hắn thầm thề thốt trong lòng " Tĩnh tỉ à, Tĩnh tỉ, không chính tay ta đâm chết tên dâm tặc nhà ngươi, Lộ Thương ta thề từ nay về sau không bước vào giang hồ nửa bước!".

Không cần phải nói, nam nhân trẻ tuổi kia chính là bị người nam giả nữ bá vương Tĩnh hoàng đế cứng rắn thượng cung. Đại vương số khổ Lộ Thương của núi Lộ Thương từ lần trước bị Tĩnh làm nhục, hắn không có lúc nào không nghĩ đến chuyện báo thù.

Ngày nào cũng như ngày nào, hắn dùng gương  soi vào giữa hai chân để nhìn vết sẹo mà tên đáng hận kia để lại, nhưng khổ nỗi chữ viết trên đó quá phức tạp, không thuộc tầm hiểu biết của bọn thường dân vải thô quần thủng như hắn, nào có khả năng đọc hiểu đây là Hoàng gia. Tất cả rơi vào đường cùng, hắn đành dùng hạ sách này, tới cửa lãnh giáo Hàng Thành kim thạch gia Bạch Húc nổi tiếng. Kết quả cuối cùng cũng như hắn mong muốn.

Chính là vì cái gì? Vì cái gì ta phải làm chuyện mất mặt như vậy? Chạy đến chỗ người ta để mà cầu xin người ta xem chỗ bí mật trên cơ thể mà đáng lẽ không được để ai nhìn đó? Thật đáng hận! Lộ Thương càng nghĩa càng giận, khóe mắt dâng lên cơn lạnh như tối lại.

Mười ngày nay, hắn mỗi ngày đều trong lòng như hỏa thiêu tâm ý đầy hận thù, sống như trong địa ngục. Vết thương nơi bị tiến vào nứt miệng nghiêm trọng, vừa đứng lên liền chảy máu đầm đìa; thân trên đầy những dấu vết kích tình loang lổ không mờ, hắn đành chờ đêm dài vắng người mới dám ra hồ trên núi tắm rửa; vết bỏng do ấn ký trên người bỏng rát,chính mình còn giống cái tên biến thái đó mà soi gương chiếu vào nhận diện chữ viết ở cái nơi đến hắn còn không muốn nhìn ấy. Thôi không tính đến chuyện này, bởi có cái còn thê thảm hơn.

Thứ tượng trưng cho sự nam tính của hắn, từ khi bị tên mỹ nam biến thái kia sờ qua, tựa hồ trở nên vô lực không cương lên nữa. Muốn chứng minh rằng mình hoàn toàn không có vấn đề gì bèn tìm đến đệ nhất Giang Nam danh kỹ, kết quả lại hồi tưởng lại hình ảnh trên giường ngày đó mà chịu cười nhạo. Hắn thật muốn rơi nước mắt vì đau đớn.

Hết thảy những sự tình này, đều là kết quả do việc làm trượng nghĩa của tên cầm thú biến thái kia để lại. Lòng tràn đầy hận thù ngun ngút, Lộ Thương nghĩ đến cảm giác báo thù mà thấy nhẹ nhõm cả người. Bây giờ ta sẽ chờ ngày trăng xuống mười lăm này để thù sâu không thể không trả.

Mười lăm tháng bảy là ngày trăng tròn.

Giống như hết thảy thời kì cường thịnh hoàng triều, Đại Đồng cũng định đô ở Trường An, cũng đem tên thay thành Đồng An. Cầu Nguyệt Long là điểm nối giữa trung tâm thành nam cùng ngoại thành giáp ranh.

Đã là nửa đêm. Trên đường im ắng, một bóng người cũng không có. Ánh trăng lạnh lùng rọi xuống cầu Nguyệt Long, chỉ còn một thân ảnh dài đứng ẩn hiện trong đêm trăng huyền ảo.

Không cần nói nhiều, đây chính là Lộ Thương, người ngàn dặm xa xôi từ Hàng Thành đến tận Đồng An lấy giải dược. Không, không, không phải. Phải là Đại vương uy phong chấn vũ mà trên giang hồ vẫn được xưng danh "Thiên Ưng" Lộ Thương.

Chính là, Lộ Thương hôm nay vì giải dược mà đến đây. Trộm sờ vào con dao sắc bén trong tay áo, trong đầu Lộ Thương tưởng tượng ra cảnh cầm chuôi dao này cắm lên cổ tên biến thái kia, không khỏi trộm cười.

Đêm lạnh như nước.

Ban đêm, không khí oi bức ban ngày tựa hồ hóa thành hương thơm nhàn nhạt thanh thanh, lại ẩn ẩn hình như không thể phát hiện sự chuyển động như hoa mai rơi cánh.

Khoan đã...hoa mai?

Đột nhiên Lộ Thương quay đầu lại. Quả nhiên, phía sườn bắc đầu cầu, một người mặc áo trắng đứng đó mà dường như không đúng người hắn đang đợi.

Mặc dù đã bỏ nữ trang xuống, sửa lại áo ngoài màu trắng khiến hắn không chỉ xinh đẹp hơn mà còn có phần khí chất thoát tục không vướng chút bụi trần. Vì cái gì mà gương mặt ta tha thiết mơ ước lại ở trên một kẻ tội ác tày đình như vậy. Hoàn toàn không thể kháng cự được gương mặt đẹp đẽ như trời ban kia mà Lộ Thương đành lựa chọn sau khi từ biệt lần đầu, trong lòng hắn có chút đau âm thầm.

"Sao, không muốn nhìn thấy ta sao?" Mỉm cười hỏi, âm thanh giọng nói trong đêm yên tĩnh mà như càng sáng trong đêm đen, càng nghe càng thấy tâm hồn tiêu tán.

Lộ Thương vẫn là không dám quay đầu nhĩn kĩ gương mặt đã mê hoặc hắn đến u mê, cúi đầu nói: "Giải dược đâu? Mau đưa cho ta". Thanh âm trầm thấp mà ấm ức.

Tĩnh nở nụ cười, đi tới trước mặt Lộ Thương, cơ hồ hoàn toàn bốn mắt nhìn nhau vì chiều cao của hai người khá tương đương. Lộ Thương bị cặp mắt phượng đẹp tuyệt thế giai nhân kia chiếu thẳng vào, chỉ cảm thấy nội tâm kinh hoàng chao đảo, vội mạnh mẽ ép những xúc cảm ấy xuống.

"Ngươi muốn ta ở đây mà cho ngươi sao?" Âm thanh hấp dẫn từ cổ họng Tĩnh phát ra, phút chốc chớp mắt nhìn, Tĩnh lấy tay kéo xuống dưới thắt lưng hắn, tay kia đã ở bên trên thắt lưng mà hung hăng nhéo một cái.

Chợt nhớ tới lần trước viên thuốc kia phải tiến vào cơ thể mình bằng đường nào, Lộ Thương không khỏi đỏ mặt, chính là vì sĩ diện vẫn cố vớt vát " Cái kia... không có ở chỗ ngươi sao?"

Nhận thấy Lộ Thương hốt hoảng ra mặt, Tĩnh bật cười thành tiếng. Nhận thấy ánh mắt phẫn uất trên gương mặt ánh tuấn, hắn vội dừng cười, nói " Đi theo ta". Không đợi Lộ Thương đáp lời, hắn triển khai thân ảnh, một mặt hướng bắc ngoại thành mà chạy như bay.

Lộ Thương vội triển khai công phu đi theo. Chính vì khinh công xuất chúng nên danh xưng Thiên Ưng mới có. Hiện tại có cơ hội thi triển công phu sở trường, hắn đâu chịu yếu thế, tự nhiên triển khai hết sức lực, bán mạng phi theo.

Sự thật làm hắn thất vọng. Chính mình đã dùng hết sức lực, còn Tĩnh như đi trước ba bước không nhanh không chậm dẫn đường,  siêu việt đến mức không có dấu vết để lại.

Chẳng lẽ ta thật sự cái gì cũng không bằng hắn sao?  Thâm tâm Lộ Thương tràn lên một trận bi ai, không khỏi nắm chặt con dao trong tay áo.

Tĩnh rút cuộc cũng dừng lại ở một tòa nhà nho nhỏ. Đây là một tràng bích bình thường có tứ hợp viện, đình viện lại bố trí tao nhã, cửa sổ lộ ra ngời ngời ánh sáng châu báu sang trọng, nhưng nơi này lại không có người vào lúc nửa đêm như thế này thật đáng chú ý.

Tĩnh bước vào gian phòng phía sau, ánh mắt Lộ Thương chiếu vào bỗng lạnh gáy vì bên trong hóa ra không giống với vẻ bình thường ở bên ngoài, bên trong có rất nhiều giường mà bên trên là dải gấm thêu màu đỏ, có hoa văn hết sức tinh sảo, trên đó thêu hoa lệ rực rỡ, màu hồng nổi trên nền trắng, lại có ánh đèn bên ngoài chiếu vào thật hết sức rực rỡ.

Bất giác tự lui về sau vài bước, Lộ Thương có điểm bực bội khi phải ở cùng con người ngay trước mắt này, lại cùng đứng ở một nơi có giường.

"Có thể đem giải dược đưa cho ta chưa?" Lộ Thương không hề phát hiện ra, ngữ khí của hắn bất chợt cao lên.

Tĩnh lại lộ ra bộ dáng tươi cười đáng hận đến cực điểm, nói : "Cởi quần áo đến trên giường đi, ta đem giải dược cho ngươi".

"Cái gì?" Lộ Thương cả kinh nhảy dựng người lên, " Ngươi...ngươi...ngươi...ngươi... khinh người quá đáng." Phẫn khí cực hạn, hắn đến cả nói cũng không thốt nên lời.

"Không cởi thì không cấp giải dược. Ngươi sẽ chờ đến khi mặt trời lên, đến nơi nơi cầu nam nhân giúp ngươi thoải mái đi."  Rõ ràng vẻ tuyệt mĩ bên ngoài không xứng với những lời nói hạ lưu đó, Tĩnh vẫn bình thản nét mặt ung dung mà nói.

Lộ Thương ngây ngốc đứng yên,không biết là nên quay đi để giữ khí phách anh hùng hay là chịu nhục để lấy giải dược đây?

Nhìn hắn do dự, Tĩnh đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, đem hắn ôm vào trong lòng, vừa thủ thỉ bên tai vừa thuận tay cởi đai lưng Lộ Thương, ghé đầu một bên tai nói: "Thật là, hảo hán không sợ thiệt trước mắt. Nhắm mắt nhịn một chút, chờ lấy được giải dược, ngươi ăn đậu hũ cũng tốt, mà giết ta báo thù cũng tốt, tự nhiên muốn làm gì cũng được."

Miệng nói không vội, tay cũng không dừng lại, tay Tĩnh đưa qua đến đâu quần áo Lộ Thương đều rơi xuống đến đấy, chốc lát trên người Lộ Thương chỉ còn một chiếc áo mỏng manh, quang loã hơn phân nửa da thịt màu mật ong dưới ánh sáng trong không khí rọi vào căn phòng mờ ảo.

Lộ Thương bị hắn ôm ở khoảng cách gần như  vậy, trong mắt chỉ còn dung nhan tuyệt mĩ (hơn nữa hắn cũng không có cách nào kháng cự lại cảm giác này), chóp mũi thoảng mùi huân hương vờn quanh, lại bị đem dâm dược ra uy hiếp, thật sự không biết làm gì. Cuối cùng khi mảnh vải duy nhất che đậy thân thể rơi xuống, cũng là lúc hắn bị áp đảo ngã xuống trên giường lớn trang trí xa hoa kia.

Đôi môi nóng cháy của Tĩnh hút trước ngực, Lộ Thương cảm thấy như tất cả ý thức kháng cự đều như nhiệt độ cơ thể hòa tan hoàn toàn trở nên mềm yếu thoảng vào không khí, mà cái kia, rõ ràng khi cùng với nữ nhân không hề có phản ứng, bây giờ động chạm vào hắn lại như có ma thuật mà đứng thẳng lên.

Có điểm buồn cười là ngực Lộ Thương phản ứng không đồng nhất, Tĩnh có vẻ giận tăng thêm sức lực xoa nắn ở tay, xoa xoa trước ngực Lộ Thương, khiến Lộ Thương cảm giác một  cỗ nhiệt độ không thể khống chế nổi xông lên ót, vội vàng lấy tay che miệng, sợ hãi tiếng kêu trong cổ họng của chính mình.

"Không được che miệng!" Tĩnh mãnh liệt hạ lệnh, dùng tay lật tay Lộ Thương xuống, lại buông lỏng bàn tay phải đang nắm chặt phía dưới của Lộ Thương, dùng chính bảo bối của mình chà xát vào đó. Tay trái vừa buông chốc lát đã xâm nhập vào phía sau Lộ Thương, bông cúc phía sau ra sức co rút, thỉnh thoảng còn cắn mút chặt vào ngón tay hắn.

Bị kích thích như vậy, Lộ Thương rốt cuộc không còn nghĩ được cái gì mất mặt cái gì không mất mặt, không thể ngăn được âm thanh kìm nén " A a đừng đừng! Nơi đó...a... đừng...đừng... tha cho ta...cầu xin ngươi...dừng lại...dừng lại". Khoái cảm như những đợt sóng đánh vào điểm yếu nhất trên cơ thể đến nghẹt thở, cuối cùng Lộ Thương phải cao giọng cầu xin tha thứ.

Xuất thân nơi cung cấm, loại cảnh này đã sớm biết tới nên Tĩnh đương nhiên hiểu cái gì gọi là "Đừng" chính là khoái cảm không chịu được mà thôi, nghe hắn gọi như vậy quả thực cũng có cảm giác kích thích, ngón tay đầy kĩ xảo phía sau Lộ Thương vào sâu nhất nội đình, quả nhiên Lộ Thương không thể ngăn được mà run rẩy cả người, ngay sau đó liền xuất ra.

"Nhanh như vậy?" Lộ ra một nụ cười nhạo báng, Tĩnh không nhìn tới Lộ Thương sau khi xuất ra vừa đau vừa xấu hổ, đem hai ngón tay thâm nhập sâu hơn vào bên trong hắn,dùng sức đem Lộ Thương kéo lại gần hơn.

" Làm...làm cái gì vậy?" Vừa xuất ra xong, cả người Lộ Thương mềm như vô lực,chỉ còn nằm im nghe hắn bố trí. Bị áp chặt vào lồng ngực Tĩnh, tư thế vừa khuất phục vừa đáng thương " Ngươi, định làm cái gì?"

Tĩnh đặt tay vào thắt lưng hắn đem nửa người dưới trên giường kéo lên, cảm giác huyền thùy nơi hạ thể bị cầm chặt trong nháy mắt, Lộ Thương không khỏi sợ hãi nhắm mắt lại—trải qua lần trước hắn đã biết dù có là nam nhân thì biện pháp lăng nhục kinh khủng nhất đều là dùng thân thể.

Nhưng sau đó lại không phải đau như lần trước, sau khi thâm nhập vào một chút, ngón tay kia đưa vào trong cơ thể một thứ trơn nhẵn đích thị là thuốc mỡ.

"Hư nào, đừng nói gì." ngón tay mềm nhẹ chuyển động trong cơ thể. Tĩnh tựa hồ xác định được thuốc mỡ đã bôi vào hết các góc nội đình.

Cảm giác cơ thể đã mở lỏng ra, Tĩnh không hề báo trước, đem toàn bộ của mình đi vào, nơi trơn nhẵn vừa được làm dịu, một giây sau đã bị xâm nhập vào nơi trước kia dấu vết sưng đỏ hậu huyệt vẫn còn nguyên.

" A" tuy rằng bên trong đã có phần tốt hơn trước, Lộ Thương vẫn không thể hoàn toàn thừa nhận khi cái kia đi vào cơ thể mà kinh hãi kêu lên. Tiểu huyệt cũng vì bất chợt bị sáp nhập mà thống khổ co rút lại.

"Làm gì? Không được dùng sức!" Vuốt nhẹ phần cổ dài, Tĩnh tựa hồ trong cơ thể hắn co rút mà không thể khống chế được chính mình, không khỏi tức giận bắt Lộ Thương thả lỏng cơ thể.

"Đau!" Cố nhịn một tiếng rên rỉ trong yết hầu, Lộ Thương cảm giác phía sau bị Tĩnh sáp nhập bắt đầu vận động, nơi bích tràng kia bị thứ cứng rắng của hắn va chạm vào mà kịch liệt đau đớn.

Tĩnh cảm nhận sự va chạm trong thân thể bên dưới. Vốn là hoàng triều thống trị thiên hạ, hắn có vô số người cung phụng, có những người thậm chí nổi danh vì tuyệt kĩ trên giường nam tao nhã đào cũng sẵn sàng ở bên long sàng của hắn hàng đoàn dài, nhưng so với Lộ Thương là thân thể tao nhã lại là người học võ, thân thể chưa từng qua đụng chạm với ai, bên trong bị hắn khai phá đầy ấm áp thì quả thực những người kia không thể bằng. Mỗi lần bị hắn xâm nhập dã man, tấm lưng tao nhã phong phú kia liền co rút cơ thể như một cây cung dài, thân thể với làn da màu mật đầy nam tính láng mịn những giọt mồ hôi lấp lánh, bốc lên trong không khí vô tình kích thích khứu giác của hắn. Tĩnh cơ hồ không tự chủ được, cả tinh thần và thể xác hưng phấn như bay trên mây.

" Ngươi... thật kinh khủng." Cảm giác trên người chỉ còn có hơi thở và tất cả sự nam tính của Tĩnh, Lộ Thương không khỏi tự than thở. Nếu như Tĩnh kéo dài thời gian ra, hắn không khỏi nghĩ mình không sống nổi trên giường hắn quá nửa thời gian, tất cả suy nghĩ ấy hiển hiện lên mặt, không khỏi có chút ghen tị trong lòng, tùy ý xuất ngôn.

" Phải vậy không nhỉ." Hơi thở bỗng trở nên hưng phấn lạ lùng khiến Tĩnh bỗng nhanh hơn, ra vào liên tục: " Nhìn ngươi còn thừa lực nói chuyện sao? Có phải không?"

" A...a" Lộ Thương thật sự không thể thừa nhận khi hắn kịch liệt ra vào, cánh tay chống đỡ toàn bộ cơ thể trở nên run rẩy, bên trong bị co rút đảo lộn đau đến thấu tâm can, chính là điểm yếu nhất đã bị hắn nắm chặt trong tay, một bên đầu nụ hoa hồng nho nhỏ cũng bị Tĩnh dùng tay kích thích, nơi cổ họng phát ra tiếng kêu kích thích mà thảm thiết.

" Buông tay, buông tay ra! Không được, không được!" Cánh tay Lộ Thương vốn không còn chút sức lực nào, đánh vào người Tĩnh như không có. Cả người rốt cuộc vô lực ngã xuống giường, nước mắt không khống chế được lúc bị xâm phạm mà rơi xuống, chính là Tĩnh vẫn không chịu thả lỏng mà liên tục ở trong cơ thể hắn ra vào kịch liệt ngay cả khi hắn đã ngã xuống giường, tựa hồ như tra tấn không điểm dừng. Không biết qua bao lâu, Lộ Thương cho là mình đã muốn chết nhanh chóng trong khoảnh khắc đó, Tĩnh đột nhiên khẽ gọi một tiếng, một cỗ nhiệt khí dâng lên mãnh liệt, trong nháy mắt phóng ra toàn bộ bên trong Lộ Thương.

Lộ Thương đã mệt đến cả kêu cũng còn không có sức đành để mặc cho hắn ở bên trong hậu huyệt nóng bỏng của mình chuyển động, tựa hồ đã lấp đầy chính bản thân hắn.

" Ân." Cứ như thế ra vào ba lượt, Tĩnh rốt cuộc cũng hết sức.

Hai người nằm xụi lơ trên giường, chân tay Tĩnh trắng như tuyết, lại cùng tứ chi thon dài màu mật ong của Lộ Thương dây dưa, toàn bộ căn phòng  tràn ngập không khí dâm đãng.

"Còn chưa hỏi qua tên ngươi?" Vẫn là Tĩnh tỉnh lại trước, khởi động thân mình, quan sát Lộ Thương đang nằm gần như bất động trên giường.

" Lộ Thương" Thanh âm nhẹ như thở dài, Lộ Thương vừa mở miệng đã bị chặn lại, môi bị Tĩnh ngậm chặt rồi dây dưa. Sau một hồi kịch liệt gắn bó giao triền, Tĩnh dừng lại ở hai tròng mắt Lộ Thương mờ mịt như sương mù, nói: "Gọi ta là Tĩnh".

"Tĩnh..." Lộ Thương giãy giụa mở mắt ra, lại nhìn thấy người kia đã muốn từ trên giường đứng lên, đang nhanh chóng mặc quần áo.

Hắn đột nhiên tỉnh lại, nhớ tới một chuyện, vội  hỏi: "A, giải dược. Ngươi còn chưa đưa giải dược cho ta!".

Sự sợ hãi khiến cho hắn như nhảy dựng lên từ trên giường xuống, nhìn chằm chằm tên nam tử một lần nữa vũ nhục hắn thành công kia.

"Giải dược? Giải dược không phải đã cho ngươi sao?" Tĩnh vẫn chăm chú mặc xiêm y. Những hình thêu tinh xảo trên áo bào màu trắng hiển hiện như lấp lánh.

Lộ Thương không còn lòng dạ nào thưởng thức cái xiêm y tinh xảo kia, bước chân xuống giường, ngay cả áo ngủ gấm trắng trên người trượt xuống cũng chẳng bận tâm: " Ngươi, ngươi đừng đùa nữa. Ngươi đưa cho ta khi nào." Dù rằng muốn chạy đến bên Tĩnh, nhưng hai chân nhũn ra vô lực khiến hắn ngã ngồi trên mặt đất.

Tĩnh lại mỉm cười, đưa tay thâm nhập vào nơi chính mình đã đụng chạm vào cả đêm kia, dùng sức lôi ra. Đem dịch thể của chính mình ở trong đó đưa ra trước mặt Lộ Thương: "Cái này không là giải dược sao?Như thế này, còn ngại không đủ sao? Cũng đã cho nhiều như vậy rồi mà?"

" Cái gì? Đây là giải dược?" Không thể tin khi nhìn vào thứ trên ngón tay Tĩnh, Lộ Thương liều mạng mở to hai mắt "Ngươi... ngươi" Tức giận đến mức cơ hồ không thốt nên lời, hắn cật lực chống lại suy nghĩ của mình.

"Không tin? Được lắm!"Tĩnh bắt tay vào vạt áo, lại móc ra một viên bích hoàn giống hệt lần trước, ném trước mặt Lộ Thương nói: "Đây là bí quyết cung đình, là vật quý khó điều chế lắm, bất quá nếu không tin, ngươi có thể tìm một con chó thử xem sẽ biết".

"Mười lăm hằng tháng, đến nơi này chờ ta." Buông vạt áo xuống, hắn lạnh lùng để lại một câu nói

Lộ Thương không tin vào tai mình: "Ngươi nói cái gì? Chẳng phải giải dược một lần là đủ sao?"

Ánh mắt không hề biết thương hại người khác của Tĩnh soi thẳng vào Lộ Thương : "Như thế chưa rõ ràng sao? Không phải đã nói với ngươi là thuốc này khó điều chế lắm sao?"

"Chính là vì... chính là..." Lộ Thương đã gấp đến độ nói năng không còn rõ ràng nữa "Ta ở tại Hàng Châu cơ mà! Chẳng lẽ muốn ta mỗi tháng mười ngày chạy từ Hàng Châu tới  Đồng An, rồi lại mười ngày chạy từ Đồng An về Hàng Châu, lại vì...lại vì đến kinh thành để bị ngươi... đến bị ngươi..."

" Đến bị ta thao!" Sắc mặt không đổi, Tĩnh lạnh lùng cười nói tiếp: "Đó là vấn đề của ngươi, dù sao cũng tùy ngươi".  Đem ngón tay bẩn lướt qua mặt Lộ Thương, hắn thả người một cái, đã biến mất ngoài cửa sổ.

Còn lại Lộ Thương vô lực nắm viên thuốc, đáng thương ngã vào bên trong giường mà khóc, trong đầu quanh quẩn hai câu làm cho hắn khuất phục không thể tự hỏi trong lời nói.

Tìm một con chó thử xem.

Mỗi tháng mười lăm đến cho ta thượng.

Trời ạ...!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro