Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lộ đại ca, huynh chuẩn bị kỹ chưa?" Tịnh Chân vẻ mặt mang ý cười, đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, hướng đến Lộ Thương đang chuẩn bị thay quần áo ở bên trong.

"Ân, chúng ta  đi đi." Lộ Thương lên tiếng trả lời đi ra, kéo lại áo khoác rồi vội vàng rời phòng ngủ.

Hôm nay là lần thứ sáu hắn tham gia đại hội anh hùng, nói cách khác, chỉ cần hôm nay hắn có thể đánh thắng đối thủ, là có thể vĩnh viễn thoát khỏi dây dưa với tên đại biến thái Tĩnh, khôi phục tự do, trở lại Hàng Châu đi làm sơn Đại vương của hắn.

Ngoài ý muốn là mĩ thiếu niên mới biết hôm qua Tịnh Chân đã tới từ sớm. Nói là cùng hắn đi đối phó với các anh hùng đại hội, làm cho Lộ Thương cũng có phần vui vẻ. Thứ liên quan đến vận mệnh mấy chục năm này của mình, trước đêm đại hội tâm tình cũng có phần khẩn trương, có người cùng nhau bàn bạc thảo luận có thể ít nhiều hạ bớt lo lắng.

"Lộ đại ca." gương mặt xinh đẹp hướng Lộ Thương tươi cười, Tịnh Chân có một vẻ vừa dại khờ vừa đáng yêu.

So với cái tên biến thái kia hẳn là đáng yêu hơn rồi. Trộm nói thầm dưới đáy lòng, Lộ Thương cùng Tịnh Chân bước ra khỏi cửa, hướng tới hội trường đông đúc nhất Đồng An.

"Lộ đại ca, ta đi trước. Chúc huynh hôm nay may mắn." Tới cửa hội trường, Tịnh Chân cười như hoa đồng tiền hướng Lộ Thương phất phất tay, đi đến lôi đài của mình.

Lộ Thương đối với hắn mỉm cười, khoát tay áo, liền đi về hướng khác của lôi đài, còn chưa đi đến trước đài, đã nghe thấy một tiếng trống và vỗ tay, thanh âm ủng hộ một loạt truyền đến, tựa hồ so với chỗ khác có phần náo nhiệt hơn một chút.

Hắn bước đến trước đài, nhìn lên trên lôi đài, chỉ thấy trên đài một nam tử trung niên uy phong lẫm liệt, một bên chân hắn là thiếu niên đang nằm sấp máu tràn khóe miệng, hiển nhiên là vừa rồi đại bại dưới tay trung niên kia.

"Thật là một người xuất sắc, La Đông Hiệp của Thiên Nam Môn". Thanh âm máy móc rõ ràng, nam tử kia khóe miệng có một tia ngạo nghễ tươi cười, hiển nhiên là thập phần đắc ý trước thắng lợi. Hắn dùng ánh mắt băn khoăn dạo một vòng trước đám người phía dưới, ánh mắt lạnh lùng tạm dừng lại trên mặt Lộ Thương. Không đợi Lộ Thương khôi phục tinh thần hắn đã thu lại tầm mắt, dường như không có ý gì nhảy xuống lôi đài, hướng về khu nghỉ ngơi

Đấu võ tiếp tục, rất nhanh đến lượt Lộ Thương, hắn gặp phải đối thủ khó chơi nhất, nhưng hiển nhiên kĩ thuật so với hắn kém một bậc, Lộ Thương đạt được một kiếm đả bại đối thủ, nhưng khi đánh vẫn là nương tay, cũng chính là để cho mình một đường bước xuống lôi đài.

Hắn lau thái dương đầy mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ cần chiến thắng một trận nữa, được lọt vào 100 người, liền thoát khỏi dây dưa với tên biến thái kia. Vốn đã mệt lử người, nhưng tinh thần chiến đấu sống dậy ngập tràn, hắn cầm quyền, nói với mình nhất định phải thắng trận này.

"Tiếp theo: La Đông Hiệp của Thiên Nam Môn, Lộ Thương của Thiên Ưng Môn." Nghe được tên của mình, Lộ Thương vội đứng dậy, đã thấy nam nhân trung niên kia một bước nhảy trước lên lôi đài.

Y đánh giá Lộ Thương trước mặt cao thấp một chút, rồi ngửa mặt cười ha hả "Thiên Ưng môn? Khá lắm, Thiên Ưng môn Lộ đại hiệp. Ha ha" Dưới đài nhất thời vang lên một trận cười.

Thiên Ưng môn vốn là Lộ Thương bịa chuyện, không nghĩ tới đối thủ ghi nhớ. Lộ Thương có vài phần quẫn. Cường định tự trấn an bản thân, Lộ Thương vi lễ: "Tại hạ Lộ Thương, đại hiệp xin chỉ giáo".

Cũng không nói nhiều, hắn liền thủ thế kiếm, thanh phong nhoáng lên một cái liền tấn công về phía trước.

Nam nhân trung niên ha ha cười, thân mình chợt lóe lên một cái tránh đi trường kiếm đang ra khỏi vỏ của Lộ Thương, rút kiếm hướng thẳng vào mi tâm hắn.

Lộ Thương nhăn mày nhăn mặt, tránh đối thủ, liền có thể biết, nam nhân trung niên thân thủ quả thật cao hơn hắn, nhưng không hẳn là cao hơn quá nhiều.

Hôm nay xem ra chính là một trận ác chiến, mặc kệ thế nào, phải chiến thắng người này, lọt vào vòng 100 người. Hạ quyết tâm, Lộ Thương cũng không khách khí, thi triển thuật giải, đón chờ cơ hội thắng.

Xa xa nơi lầu thượng, sau tấm rèm che của đại hội an hùng, Tĩnh Tông Hoàng Đế Hiên Viên Tĩnh đang đứng. Hắn yên lặng nhìn hai thân ảnh tung bay trên võ đài, biểu tình ngưng đọng mà túc mục.

"Ngươi an bài người này?" Tĩnh nhăn mày hỏi Đại Tướng Mộc Nguyệt ở bên cạnh.

"Theo phân phó của ngài, đã an bài người so với Lộ Thương có võ công tốt hơn một chút là Đông Hiên. Hắn là nam nhân mà trên giang hồ không có người nào biết thân phận thực là ai." Mộc Nguyệt cung kinh đáp, tuy rằng y không tán thành việc tiêu hao nhiều tinh lực cho một món đồ chơi, nhưng không dám nghịch ý Tĩnh.

Tĩnh gật gật đầu, nhìn Lộ Thương vô lực chống đỡ có phần đuối thế trước đòn tấn công của La Đông Hiệp, vẻ tươi cười nổi lên khóe miệng.

Lộ Thương cắn chặt răng, cố gắng thoát khỏi thế yếu trước mặt, nhưng mà giống như mèo vờn chuột, dù có thả ra con chuột vẫn không thể chạy, hắn vô lực oán thán cho vận suy của mình. Tại thời điểm mấu chốt nhất lại đụng phải đối thủ quá mạnh, làm cho hắn quả thực muốn khóc không ra.

Nếu không thể thắng như trong lời nói... nếu không thể thắng như trong lời nói, chính mình cả đời ở trong cái phòng nhỏ kia, chờ tên hỗn đản nào đó đến gây sức ép với mình.

Lộ Thương cắn chặt răng, mồ hôi như mưa hạ, trên tay lại như thế nào cũng không dám thả lỏng, liều chết ngăn cản thế công của đối phương.

Một đạo hàn quang đột nhiên hiện lên ngay trong mắt nam tử trung niên kia, chiêu thức của hắn run rẩy, thân hình phóng lên cao, kiếm trong tay giống như hé ra màu bạc ti võng, nhất thời đem Lộ Thương cả người bao ở trong đó.

Lộ Thương cảm thấy hốt hoảng, độc môn sát thủ. Nam nhân này xem ra không kiên nhẫn, phải nhanh chóng giải quyết mình. Lộ Thương lòng nóng như lửa đốt, không biết làm sao có sức mạnh khiến hắn mạnh giơ kiếm, thân thể phảng phất không có ý thức của mình đột ngột đi lên.

Lượn vòng ...ngự kiếm ... xuyên qua không khí.

Buổi chiều trong đình viện, tay người kia năm chặt tay mình. Tựa như tia chớp xẹt qua trong óc Lộ Thương, làm cho hắn không tự giác mà sử xuất chiêu thức Tĩnh truyền dạy.

Kiếm thế không thể phá vỡ chui vào lưới kiếm dày đặc chiêu thức kia , Lộ Thương còn ngây người trong nháy mắt, thắng bại đã phân. La Đông Hiệp kêu thảm một tiếng, cánh tay cầm kiếm bị kiếm khí xuyên thủng, trường kiếm"leng keng" rơi ở trên mặt đất.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng thấy không rõ Lộ Thương đến tột cùng là như thế nào chuyển bại thành thắng, ở đại cục đã thảm bại còn có thể vãn hồi như thế.

Mặt của vị quan coi trận lẫn La Đông Hiệp đều trắng bệch.

"Trận đấu kết thúc. Người thắng trận. . . Người thắng trận Lộ Thương." Thanh âm của quan coi trận run rẩy rất lợi hại, hiển nhiên là kết quả như thế không thể tin. Tự nhiên, hai người đã được an bài trước kết quả, đến lúc gặp phải tình cảnh như thế này, có phần kinh hãi vì ngoài dự tính.

Phía sau rèm, một tia hàn quang hiện lên trong đôi mắt phượng xinh đẹp. Hắn lại đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười vang dội, nhưng lại hoàn toàn nghe không ra nản lòng ý.

"Bệ hạ, thần hạ thất trách, kết quả không như muốn, thỉnh bệ hạ xử trí." Mộc Nguyệt nhìn y cười đến trái tim băng giá, vội quỳ xuống thỉnh tội.

Tĩnh lại lắc lắc đầu.

" Còn...La Đông Hiệp?!" Dựa vào tính tình Tĩnh, chỉ sợ La Đông Hiệp tính mạng khó bảo toàn, khó tránh mặt hắn so với quỷ còn khó coi hơn. Mộc Nguyệt trộm thở dài mà lắc lắc đầu

"Quên đi." Lại một lần nữa ngoài dự tính, Mộc Nguyệt kinh sợ ngẩng đầu nhìn ý cười dịu dàng của Tĩnh: "Thua dưới chiêu thức kiếm của ta, hắn cũng không oan".

"A..." Mộc Nguyệt còn đang sững sờ đứng đó, Tĩnh đã nhanh nhẹn đi ra ngoài hành lang, chỉ còn để lại bóng lưng xinh đẹp.

Tĩnh một mình đề phòng cẩn thận đứng dưới thành, xâm nhập vào đám người.

Cách xa xa một chút, phảng phất có tâm linh cảm ứng, hai biểu tình phức tạp chạm phải nhau, con ngươi nhìn thẳng vào nhau.

Ngưng nhìn cặp mắt đẹp đẽ hình dung người phía trên, một tia ngạo nghễ hiện lên trong mắt Lộ Thương.

Ta đã thoát khỏi ràng buộc của ngươi.

Nhìn đến bộ dạng kiêu ngạo thoải mái của Lộ Thương, khóe miệng Tĩnh nhếch lên nụ cười tà, thân hình thoáng động, một cái nháy mắt đã chen vào đám người đứng trước mặt Lộ Thương.

" Chúc mừng em!" Hắn cười thành tâm, cũng là Lộ Thương nhìn không ra tâm đăm chiêu.

"Về nhà trọ chờ ta." Không đợi Lộ Thương trả lời, Tĩnh đè thấp âm thanh.

Lộ Thương vừa định mở miệng, lại nghe được phía sau có người kêu tên của mình mà quay đầu lại.

Chỉ thấy Tịnh Chân cười trong suốt  đứng ở phía sau mình."Lộ đại ca, huynh thắng sao? Chúc mừng huynh rồi!" Tịnh Chân vẫn là như vậy đáng yêu, Lộ Thương giờ phút này lại không lòng dạ nào cùng y dây dưa. Nhưng mà đợi hắn quay đầu, thân ảnh xinh đẹp thon dài lại không biết khi nào đã biến mất, trước mắt chỉ nhìn thấy đám đông.

"Đại ca, ngươi tìm cái gì?" Tịnh Chân nghi hoặc nhìn về phía Lộ Thương.

"Không. Không có gì." Lộ Thương vội che dấu tâm trạng mà lắc đầu, bởi không muốn ai thấy đáy lòng đang hoảng hốt.

Ngươi cho là ngươi đơn giản như vậy liền có thể thoát khỏi ta sao.

Lướt qua tầng tầng biển người, cách đó không xa phía trên quan đạo, một tia yêu dị tươi cười hiện lên khóe miệng Tĩnh. Y không nhanh không chậm hướng cầu Nguyệt Long đi tới, đi về phía đình viện nho nhỏ mà mọi chỗ đều nhuộm màu dục vọng đã qua của mình cùng Lộ Thương.

Thật vất vả dùng bữa tối xong mới thoát được dây dưa với Tịnh Chân nhiệt tình quá mức, Lộ Thương kéo thân thể mệt mỏi về phòng nhỏ, tiến vào phòng đã thấy Tĩnh ngồi ở mép giường bóp bóp khuỷu tay, màn gấm hoa mai tinh xảo che đi một phần gương mặt đẹp, đẹp đến mức nín thở.

"Em đã trở lại?" Nghe được tiếng bước chân phía sau, Tĩnh xoay người, đứng hướng phía Lộ Thương.

"Em đã thắng. Em sẽ có tự do." Tĩnh mặc quần áo xanh lên người, lại càng phát ra khí chất cao quý bất phàm. Ý cười ôn nhu trên mặt hướng phía Lộ Thương đi tới chậm rãi. Bởi Tĩnh phát ra lực hút vô tình, hay là do quá mệt mỏi, Lộ Thương không tự chủ được đặt mông ngồi xuống ghế ở gần cửa sổ.

Lộ Thương vốn một lòng nghĩ  Tĩnh chắc chắn đem quỷ kế gì ép mình lưu lại, chính là không nghĩ y lập tức giữ tín, có phần sững sờ vui sướng, không biết phản ứng thế nào.

"Đây là giải dược của Bích Tiêu." Tĩnh đưa tay vào trong lòng ngực, lấy ra một đan hoàn màu đỏ đậm.

Mà Lộ Thương chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn y càng đi càng gần đến mình, vẫn đang là không có phản ứng gì.

Tĩnh dừng lại trước mặt Lộ Thương, bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười tựa như tiên bay xuống từ đám mây hư vô, giống như dùng búa tạ đập vào lòng Lộ Thương.

Chính mình như thế lại có thể thật sự rời đi sao? Thật sự có thể không cần lại làm tính nô cho người này,  mà một mình theo đuổi hạnh phúc của riêng mình?

Lộ Thương có thế nào cũng không tin mình tốt số đến thế, suy nghĩ có thể khó tin rất nhiều, bao nhiêu tư vị ngổn ngang trong đầu, làm cho tim của hắn tự tựa như ngàn lớp sóng cuồn cuộn, phức tạp tới cực điểm.

"Sao vậy? Vui đến không nói ra lời sao?" Vẫn là cái điệu bỡn cợt không sửa của Tĩnh, lại nói ra với ngữ điệu đùa cợt Lộ Thương.

"Nói bậy bạ gì đó? Mau đưa giải dược cho ta." Lộ Thương vội thu liễm suy nghĩ rắc rối trong lòng, nghiêm sắc mặt, thân thủ nghĩ muốn lấy quá giải dược.

Tĩnh co rụt lại tay, Lộ Thương với vào khoảng không:"Ngươi làm cái gì vậy." Lộ Thương không hờn giận mà oán giận, lại nhìn đến Tĩnh hé miệng, nhưng lại đem giải dược nhét vào miệng hắn.

"Ngươi. " Lộ Thương biết Tĩnh sẽ không đơn giản như vậy đem giải dược cho mình, đã có thể xem như dự kiến, hắn cũng chẳng buồn bực trước sự giảo hoạt của Tĩnh.

"Phải tự chính mình tới lấy a!" Hàm chứa viên thuốc nói chuyện, thanh âm Tĩnh nghe có điểm hàm hồ, Lộ Thương nghe đã hiểu ý tứ của hắn.

"Vô sỉ!" Tuy rằng cùng Tĩnh chuyện vô sỉ gì đều cũng đã làm, Lộ Thương vẫn bị hắn thật không biết xấu hổ chọc cho tức giận đến mặt đỏ lên.

"Vậy em phải từ bỏ." Tĩnh làm thế xoay người phải đi, Lộ Thương vội một phen kéo lấy y.

Chết tiệt, Lộ Thương tự nghĩ: lão tử đều đã bị ngươi thượng, ăn nằm với ngươi, hôn một cái cũng chả phải đại sự gì, chả mất miếng thịt nào. Một phen đè lại hai vai Tĩnh, Lộ Thương cơ hồ phải nghiến răng nghiến lợi dâng đôi môi mình lên.

Đôi môi đụng chạm, xúc cảm vi nhuyễn ôn hòa truyền hơi thở của Tĩnh phả vào mặt truyền đến khắp toàn thân Lộ Thượng. Tâm thần hơi rung động, vội vàng âm thầm liễm khí, cảnh cáo mình không được mềm lòng.

Tĩnh vẫn mở to cặp mắt xinh đẹp trong suốt như suối, nét cười như có như không nhìn biểu tình phức tạp của Lộ Thương, vẫn là bỡn cợt hắn mà không chịu hé miệng ra.

Lộ Thương âm thầm cắn chặt răng, vươn đầu lưỡi khai mở miệng tên hỗn đản chết tiệt này.

Vẻ mặt Tĩnh vẫn sở vi bất động, thản nhiên mặc cho Lộ Thương hổn hển thở bên môi mình một lúc mới rời ra.

" Không chơi." Cảm thấy hổ thẹn trước sự chủ động của mình, hôn người ta đương nhiên lại bị cự tuyệt, Lộ Thương vừa tức giận vừa hổ thẹn bèn quyết định ly khai. Tĩnh bỗng nhiên mở ra đôi môi, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy Lộ Thương đang run rẩy, bướng bỉnh chơi đùa đầu lưỡi ngọt dịu ướt át, dẫn dắt Lộ Thương rồi thâm nhập sâu vào khoang miệng.

"Ngươi..." bị kĩ xảo cao siêu của Tĩnh khiêu khích, Lộ Thương thấy chính mình đầu gối nhuyễn ra nhưng lại không chịu thua kém, muốn ra điều kháng nghị ở đầu lưỡi đều bị Tĩnh nuốt mất , đè ép lưỡi hắn, linh hoạt xảo sâu vào khoang miệng. Hắn dần dần dưới khí thế áp bức của Tĩnh mà ngồi phịch xuống ghế, Tĩnh ở bên vẫn như xâm nhập ngày càng cuồng dã, trong lúc vừa công thành đoạt đất trong miệng hắn, một bên dùng sức đè Lộ Thương xuống dưới, hung hăng hút lấy chất lỏng trong miệng hắn.

Lộ Thương mờ mịt mặc cho Tĩnh bài bố trong miệng, mặt bởi vì thiếu dưỡng khí đỏ bừng. Từng đợt chua xót thản nhiên theo dịch vị của hai người truyền vào miệng hắn, làm cho Lộ Thương tỉnh ra, mục đích ban đầu đã bị ném đến tận xó nào. Nguyên bản chỉ là đòi giải dược cuối cùng lại thành một nụ hôn sau ngập tràn tính ý.

Cảm giác được thân thể Tĩnh theo nụ hôn xâm nhập ấy mà nóng rực đứng lên, Lộ Thương cảm thấy không ổn, vặn vẹo thân thể muốn ly khai lại bị Tĩnh ôm chặt. Tĩnh gắt gao kiềm chế không cho hắn đứng lên.

"Một lần cuối cùng, em cũng không chịu một lần bồi ta sao?" Tĩnh hơi buông lỏng Lộ Thương, ngưng chú ánh mắt trên người hắn, thanh âm có chút thất vọng không thể che dấu.

Có lẽ là cảm giác có lỗi, Lộ Thương cảm thấy trong ánh mắt của Tĩnh ngoài phản chiếu hình ảnh mình bỗng lóe lên một chút đau thương. Dù sao cũng là mấy tháng quan hệ thân mật, Lộ Thương có chút mềm lòng. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng thân thể không còn giãy giụa kịch liệt như lúc trước.

Trí tuệ như Tĩnh, há có lẽ lại không nhận ra hành vi của Lộ Thương thay đổi, lại đem đôi môi đặt lên môi Lộ Thương, bàn tay không an phận lần vào trong vạt áo.

"Ân..." Lộ Thương không kiềm hãm được rên rỉ, ngăn cản không được khoái cảm dưới tay Tĩnh đang khiến cơ thể run lên nhè nhẹ, trước ngực lại bị Tĩnh một lần nữa kích thích, đầu ngực không chịu được nhiệt đứng thẳng lên, làm cho hắn giật mình run rẩy từ trong thâm tâm.

Cảm nhận được Lộ Thương hưởng ứng, Tĩnh không khỏi ra sức kích thích thần kinh cùng khoái cảm của Lộ Thương.  Lưỡi phút chốc cuộn lại đi ra khỏi khoang miệng ấm áp mềm mại, dùng tay đem quần áo trên vai Lộ Thương phủi xuống.

Lộ Thương bị hôn đến thần hồn điên đảo, thân thể mềm yếu ngã vào lòng ngực Tĩnh, mặc y đối với mình giở trò, hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng.

Tĩnh dùng móng tay, bấu chặt vào tấm lưng bóng loáng phía sau " A..." Đang trầm luân trong khoải cảm, Lộ Thương cảm giác phía sau đau đớn, không khỏi kêu lên.

"Ngươi điên ư?" Hắn trợn mắt nhìn vẻ mặt tình sắc đầy ý cười của Tĩnh. Nhưng mà vừa rồi khoái cảm khiến cho hai mắt hắn rưng rưng, hai gò má ửng đỏ, tuy là ra vẻ oán giận mà lại không chút thị uy, chỉ tràn ngập vẻ quyến rũ.

"Bị hôn đến thế này rồi vẫn còn ra sức làm người thường làm bộ nghĩ rời ta mà đi sao?" Khóe môi Tĩnh nhếch lên ý cười tà ác, một tay bỗng nhiên ấn ra nắm chặt lấy hạ thể, quả nhiên nghe được tiếng kêu thảm của Lộ Thương.

Lộ Thương cũng đoán được bản thân mình bây giờ đang bị cái gì. Búi tóc phía sau bị Tĩnh hôn môi làm xả tung ra, tóc dài bay tứ tán sau lưng, áo bị lột xuống tận hông, nửa người trên lõa lồ đầy vết hôn lưu lại hồng hồng, nhất là quần lót mong manh không che được dục vọng rõ ràng nổi lên, Lộ Thương căn bản cũng không làm bộ cự tuyệt không muốn Tĩnh.

Lộ Thương cúi thấp đầu xuống, hắn quả thực kháng cự không được sự khiêu khích đỉnh cao ấy của Tĩnh, nhưng lại ngoan cố không chịu trầm luân cùng y hưởng thụ cuộc sống. Một tia kiên định xoẹt qua một lần trong hai tròng mắt mông lung không biết suy nghĩ những gì.

"Một lần cuối cùng, nhẹ một chút được không?" Tĩnh lại giống như nhìn thấu tâm can hắn, ghé vào lỗ tai thì thầm.

Lộ Thương có một bệnh chung của nam nhân, là không chịu được giọng nói mềm mại của người khác, bị Tĩnh thổi vào tai, hắn mềm nhũn người, lại có điểm dao động đứng lên. Chính mình cũng đã cùng hắn chung sống một thời gian, mắt thấy sự chia lìa, Lộ Thương cùng Tĩnh trên giường bao lần, dấu hiệu này chứng tỏ hắn không cự tuyệt.

Tĩnh đương nhiên hiểu được ý của Lộ Thương, một phen đem Lộ Thương từ ghế bế lên, hướng đến giường bước tới.

Lộ Thương biết y muốn cái gì. Tựa vào lòng ngực Tĩnh, tâm can hắn mâu thuẫn cực điểm, có thực muốn hay không cùng Tĩnh một lần cáo biệt tình ái, lại hoàn toàn không chú ý tới hai người lúc này có bao nhiêu cử chỉ thân mật cùng hành vi thân thiết.

Đem Lộ Thương đặt nhẹ nhàng trên chiếc giường đẹp đẽ to lớn, Tĩnh không có giống bình tường lập tức ép lên, mà ngồi bên giường chăm chú nhìn Lộ Thương.

Lộ Thương khó được ánh mắt ôn nhu ấy ngó đến mà nằm thẳng người. Ánh nến lay động trên vai Tĩnh, tóc dài mềm mại mà con ngươi trong sáng như nước, làm cho hắn không thể nào dời mắt đi được.

"..." Tĩnh không tiếng động khẽ thở dài, cúi người xuống, Lộ Thương nghĩ hắn sẽ hôn môi mình, vội tránh đầu, lại cảm thấy đôi môi mềm kia dừng ở trên cổ.

Cảm giác ướt át dao động theo đôi môi, cảm giác bồi hồi trên ngực lại không chịu dời đi, Lộ Thương ấn Tĩnh chôn mặt ở trước ngực mình, ánh mắt thẳng tắp hướng đến hình thêu mỹ lệ.

"Ách..." Cảm giác Tĩnh linh hoạt đưa đầu lưỡi chạm vào nơi đầu vú mẫn cảm, bỗng nhiên dùng lưỡi khẽ gẩy, rồi lại nhẹ nhàng cắn cắn. Lộ Thương cảm thấy được trong cơ thể phảng phất có một phen nhiệt liệt đang thiêu đốt, hắn hơi hơi khó nhịn vặn vẹo thân thể, thanh âm rên rỉ không khống chế tràn ra môi.

Tĩnh lại giống như là muốn làm sâu sắc loại  tra tấn bướng bỉnh này, chính là không chịu chạm đến nơi sớm có khát vọng dựng đứng của Lộ Thương, hai tay chính là vỗ về cánh tay hắn cùng nội sườn, bụng, không biết khi nào đã hoàn toàn thân thể trần truồng phủ lên Lộ Thương, nhẹ nhàng mà ma xát khoái cảm.

Loại này tra tấn giống như khôn cùng này lan tràn, thời gian thật dài Tĩnh chung thuỷ chỉ có vuốt ve và hôn thân thể hắn. Hắn cơ hồ hôn lên mỗi một tấc làn da Lộ Thương, lại làm bộ làm như không thấy dục vọng thẳng đứng của hắn, chỉ lo đem trận này tra tấn vô chừng mực kéo dài thêm." Ngươi rốt cuộc muốn hôn đến khi nào thì. . . "Lộ Thương cảm thấy được chính mình cả người giống như bị lửa đốt, máu tựa hồ tụ lại hết giữa hai chân. Hắn căn bản cái gì cũng sẽ không tự hỏi, chỉ biết tâm tình khát vọng bị đẩy lên đến cực điểm.

"Nhịn không được?" Tĩnh nở nụ cười, vẫn là không để ý tới hắn, cứ việc để dục vọng rõ ràng sừng sững đứng giữa hai chân, cùng Lộ Thương nhẹ nhàng chà xát, thỉnh thoảng có đụng qua nơi đó một chút.

"Đồ đầu heo đáng giận này." Ôm chặt mặt, co cơ thể cường kiện mê người, mồ hôi dọc theo thân thể Lộ Thương rơi xuống, dính ướt trên sàng đan tơ tằm.

Tĩnh cũng là mồ hôi ướt đẫm. Y cố điều chỉnh hô hấp, ý đồ đem thời gian tiền diễn kéo dài thật lâu. Không nhịn được mà đem miệng cắn trên vai Lộ Thương, hô hấp không xong Lộ Thương thậm chí còn không có khí lực kêu lên, chính là cúi đầu rên một tiếng.

"Nâng chân lên." Tĩnh phát ra thanh ấm áp lực lại gợi cảm, Lộ Thương không tự chủ toàn thân khẽ run, nhưng vẫn nghe lời mở rộng hai chân.

"Hoàn toàn trên lưng ta." Tĩnh được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu, mắt thấy Lộ Thương mặt trướng thành một khối vải đỏ.

"Cuối cùng. . . "Biết Tĩnh vừa muốn nói câu kia lời lẽ tầm thường khiến Lộ Thương dùng ánh mắt ngăn lại hắn, tuy rằng e lệ tới cực điểm nhưng vẫn là nâng lên hai chân của mình vòng ở tại thắt lưng Tĩnh. Một lần cuối cùng, hành vi hổ thẹn  giống như đều ở những lời này mà trở nên danh chính ngôn thuận. "Ân. . . " Ở  thời khắc Tĩnh tiến vào, Lộ Thương vẫn là đau đến run cả người. Tĩnh tựa hồ cố ý kéo dài đùa cợt với thời gian, cho dù phải sáp nhập cũng có vẻ thong thả hơn so với bình thường. Phân thân tráng kiện cơ hồ có thể tách cơ thể Lộ Thương ra đi vào, Tĩnh thậm chí trướng lên càng lớn hơn so với bình thường, cũng càng thêm nóng cháy.

Lộ Thương khó có thể nhẫn nại khảm móng tay thật sâu vào lưng Tĩnh, mật huyệt thật khó khăn chịu đựng sáp nhập, hắn ở giữa hai chân Tĩnh khống chế không được mà phát run. Trận tra tấn này giống như không có chừng mực. Lộ Thương cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn ói để cho Tĩnh chậm rãi tiến vào thân thể của chính mình.
Cảm giác được đỉnh nhọn của thứ nóng chảy kia rút cuộc chạm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể mình, Lộ Thương ngay cả run cũng không dám run. Nơi sâu thẳm nhất trong thân thể vừa non tơ vừa mềm mại, trải qua không được sự va chạm kiên quyết của Tĩnh, thậm chí y không hề động, vẫn là mang đến cảm giác khó nhịn đau đớn và khoái cảm.

"Bên trong em nóng quá...thật nhanh..." Tĩnh vẻ mặt thống khổ nhăn mi mày, cảm giác niêm mạc Lộ Thương co rút nhanh cho dù chính mình yên lặng không động cũng vẫn truyền đến cảm giác tuyệt vời.

"Ngươi...chết tiệt..." Lộ Thương cơ hồ chỉ có thể theo cổ họng phát ra thanh âm bài trừ, cũng không biết mình nói năng lộn xộn cái gì: "Nhanh chấm dứt." Hắn nhất thời nhắm mắt, cơ hồ muốn rơi lệ, vội ngăn lại để tuyến lệ bị khống chế kẻo lại làm mình xấu mặt.

Tĩnh bỗng nhiên có điểm đau lòng tràn ngập, y đương nhiên không có y định tha cho Lộ Thương. Luôn luôn mâu thuẫn, y thậm chí không lên tiếng, chỉ luật động thân thể.

"A...A..." Sắp chia tay khiến Lộ Thương trở nên điên cuồng, hắn không hề che giấu dục vọng, theo mỗi lần xâm nhập của Tĩnh mà kêu to ra tiếng. Thân thể hắn dường như vì dục vọng kịch liệt luật động mà trở nên phập phồng theo từng hơi thở.

Tĩnh có công phu cùng sức bền cực kì khủng bố. Mật đạo của Lộ Thương dường như không chịu được côn thịt Tĩnh vô hạn khuếch trương mà cố gắng co rút lại, lại hoàn toàn không thể xa lánh dị vật khồng lồ này, chỉ có thể mặc cho y từng đợt hỏa thiêu đau đớn ra vào.

"A...A...Ngươi...Ngươi..." Lộ Thương không chịu nổi loại tra tấn này, cuồng loạn khóc lên, Tĩnh lại đem hắn ôm vào trước ngực, mặc cho nước mắt nước mũi bôi đầy người mình, nhưng vẫn ra sức kích thích hạ thân. Hai người từ hai người xa lạ mà bây giờ thân cận cực điểm, hơn nửa người dính lấy Lộ Thương, tình cảm mà mãnh liệt chặt chẽ dính vào một chỗ.

"Đừng buông chân ra." cảm giác Lộ Thương tan rã ý chí sắp đem hai chân thả xuống cạnh người, Tĩnh vội thấp giọng báo cho hắn, một bên càng dùng sức để nhập sâu vào thân thể mê người dưới thân mình.

Ngoài cửa sổ đã là trăng sáng mới lên, ánh trăng lành lạnh xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ chiếu vào hai người kịch liệt dây dưa thân thể. Giống như ngay cả ánh trăng lạnh như băng cũng trở nên lửa nóng, toàn bộ trong phòng xuân sắc khôn cùng, cho dù bình phong thêu trong phòng cũng xấu hổ hiện ra vài phần ấm hồng.

"A. . . " Tĩnh bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng, trong lời nói lại mắng một câu thô tục vô cùng, Lộ Thương nhất thời ngây ra một lúc, một cỗ nóng bỏng nhiệt lưu lại mạnh theo Tĩnh đem phân thân chen vào chỗ đó phun trào ra, phun đầy bên trong chính mình, Lộ Thương nhất thời cứng họng, nửa ngày nói không ra lời.

"Ngươi ..."Hắn thật vất vả lấy lại tinh thần, vừa định hướng Tĩnh phát hỏa, lại bị một phen bịt miệng: "Lộ Thương, một lần cuối cùng, em chịu khó, ngoan một lần thôi." Vẫn là kia bốn chữ, nhưng vẫn là thành công khiến người kia mất đi ý chí phản kháng.

Đúng vậy, một lần cuối cùng, coi như chỉ là bị chó cắn một cái được rồi. Lộ Thương an ủi chính mình, lại cảm thấy được chính mình cũng muốn làm không rõ bao tình tự bi thương oán oán đang nảy lên, làm cho mình nhất thời không nói nên lời . Nhưng một lát sau hắn liền vì mình mềm lòng mà hối hận.
"Con mẹ nó, ngươi có để yên không?" Không đếm được đã là n lần bị Tĩnh đặt ở dưới thân, Lộ Thương nắm chặt hai đấm, dùng sức rống ra bản thân đầy bất mãn. Tĩnh nhưng không có để ý đến hắn, tự chăm tự tại trên người Lộ Thương làm vận động kịch liệt trên giường. Lần này hai người dùng là phía sau lưng , Lộ Thương với tư thế có vẻ hết sức khuất nhục, cũng khó trách hắn sẽ bất mãn mà kháng nghị ra tiếng.
Lộ Thương chăm tự buồn bực, rồi lại bị ép tới không thể động đậy, chống đỡ thân thể cùng cánh tay run rẩy đến lợi hại, hắn rõ ràng vùi mặt ở sàng đan, lấy tay che lỗ tai, muốn che thanh âm dâm đãng kia khi Tĩnh dùng bụng đánh vào mông hắn phát ra tiếng kêu nho nhỏ kia.
Bị sáp nhập mật huyệt đã muốn đau đến chết lặng, bên trong  cơ thể sớm lỏng ra không ít đủ để chịu được phân thân tráng kiện của Tĩnh. Đã không có cảm nhận sâu sắc, khoái cảm tựa như liệt hỏa lửa cháy lan ra đồng cỏ bình thường  thiêu đốt. Hắn đã không đếm được chính mình đạt tới vài lần cao trào, chỉ biết mình hoàn toàn lâm vào điên cuồng mất rồi.

"Em về sau sẽ nhớ ta chứ?" Lộ Thương đã muốn bị thao ngay cả nói đều nói không được, Tĩnh cũng không định buông tha hắn mà hỏi vấn đề có chút bỡn cợt.

"Nhớ cái đầu mẹ ngươi ấy!" Lộ Thương điều động toàn thân khí lực mới trả lời hắn một câu, cảm thấy được chính mình hổn hển đến mức chút ăn không tiêu .

"Cái này không được?" Tĩnh vẫn là càng không ngừng trêu chọc hắn.

Lộ Thương lại bỗng nhiên bị đắc tội, nổi giận: "Không làm." Hắn giãy giụa suy nghĩ muốn cuốn thân, lại bởi vì bị Tĩnh đè nặng mà chỉ có thể miễn cưỡng biến thành tư thế bán sườn, hắn đành phải lấy tay giao thân xác duy trì giúp suy nghĩ đi phía trước di động, ý đồ đem Tĩnh trong cơ thể của mình rút ra

Tĩnh làm sao cho hắn trốn, cánh tay hữu lực đem thắt lưng hắn ôm lấy, một bàn tay dùng sức xoa nắn hạ thể của hắn, Lộ Thương nhất thời thất lực cả người mềm yếu, Tĩnh nhân cơ hội đem phân thân càng dùng sức địa đỉnh nhập trong cơ thể hắn.

Tư thế này khiến cơ thể mang đến thương đau mà trước mắt tối sầm, Tĩnh vẫn còn không thương hương tiếc ngọc chỉ  dùng sức trừu cắm. Khoái cảm vô tận cùng với đau đớn bức người quay cuồng nảy lên, Lộ Thương hai mắt vừa lật, thể lực thật sự duy trì không được, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, Lộ Thương rốt cục hôn mê mà tỉnh táo lại.

Trong phòng ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, còn lại chỉ có chính mình nhìn thấy người đầy ứ ngân ghê người, đệm chăn vô cùng thê thảm bị vo thành một nắm, toàn bộ phòng đều là hương vị hoan ái quá độ, mà Tĩnh sớm chẳng biết đi đâu.

Lộ Thương hốt hoảng khi nghĩ rằng đây là lần cuối cùng hai người gặp lại. Hai người điên cuồng hoan ái mà quen biết, lại điên cuồng hoa ái mà từ biệt, tất cả nhớ nhung cũng nhiễm mùi dịch. Hai người họ chính là loại quan hệ khó coi này.

Một nỗi buồn đau vô danh nảy lên trong lòng, một giọt lệ thanh thoát không không chế được trượt xuống hai gò má gầy.

Tĩnh không hiểu mà đến, lại không hiểu mà đi, tuy rằng rời xa y là ý niệm ngày đêm hắn khẩn cầu trời cao, nhưng ...nhưng trống rỗng trong sâu thẳm tâm hồn bỗng như cuồng phong cuốn lấy hắn, để lại cho hắn sự chao đảo trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro