Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mệt mỏi quá! Thắt lưng đau như cắt. Lộ Thương xoay người gây ra một trận đau đớn kịch liệt nhưng thật sự tỉnh lại từ trong mộng, mở tròn hai mắt.

Hết thảy đều là xa lạ. Đó là không gian hoa lệ hắn chưa từng nhìn thấy. Màn buông rủ, không phải một tầng bình thường mà là vài tầng. Một tầng bảo thạch thêu ở mép màn buông màu vàng sáng nhàn nhạt. Theo hướng mở ra hơi nhỏ của màn buông có thể nhìn thấy bên trong là vải lụa trắng hoa lệ không kém, sa ngoại ẩn ẩn lộ lộ một chút màu lam, trên đỉnh cũng hội tụ đầy đủ long phượng thêu, mà chăn phủ trên người mình cũng là một màu thêu hoa lệ lộng lẫy

Thế nhưng hoa lệ đẹp đẽ nhất lại là gương mặt xinh đẹp của cái tên đang trần như nhộng ôm mình ngủ say lăn lóc, Hiên Viên Tĩnh.

A! Đột nhiên bừng tỉnh, Lộ Thương không khỏi cả kinh hướng lui về phía sau, lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt vô pháp nhúc nhích. Ngày hôm qua, tất cả những hành vi hoang đường hiện lên trong óc nhấp nháy như đèn báo bão, nhớ mang máng chính mình vì quá độ hoan ái mà ngất lịm sau lại...sau lại...

"Đương nhiên là ta ôm em về rồi." Tĩnh cũng mở mắt, giống như đọc được suy nghĩ của hắn. Y giả bộ ngủ đã lâu, chính là muốn thưởng thức biểu tình kinh hãi hỗn loạn của Lộ Thương khi tỉnh lại mà thôi.

Bị Tĩnh dọa sợ, Lộ Thương gương mặt biểu cảm thay đổi chậm chạp trở thành trắng bệch. Tuy rằng chính mình cùng y đã làm bao nhiêu lần rồi, nhưng ngày hôm qua là lần đầu tiên y lấy danh phận hoàng đế mà ôm hắn.

Có phải hy vọng thoát khỏi ác ma ngày càng mong manh hay không?

Lộ Thương không nói được suy nghĩ mà chỉ hoảng sợ nhìn Tĩnh. Thân thể vốn cùng y kề sát, cái gọi là nhìn chòng chọc càng khiến hai gương mặt cơ hồ dán sát lại gần đến khoảng cách vừa một sợi tóc.

Tĩnh thình lình hôn lên môi Lộ Thương, Lộ Thương lại bắt đầu chật vật giãy giụa. Tất nhiên là công cốc, dưới cái hôn sâu nồng nhiệt của Tĩnh, Lộ Thương lại bắt đầu thấy toàn thân mềm yếu, mặc cho đôi móng sói bắt đầu chu du trên cơ thể.

"Đi!" Tĩnh lần này tự nhiên không quá phận dây dưa, mà là đem hắn ở trên giường tha lên, cứng rắn bắt hắn mặc một xiêm y hoa lệ. Hai người vừa rửa mặt chải đầu, Tĩnh liền đem hắn ra ngoài cửa tẩm cung.

"Đi đâu vậy?" Lộ Thương cả người đều đau, đi từng bước đều cảm giác chỗ bị Tĩnh sáp nhập tối qua vì mỗi chuyển động mà đau như xé, nếu quả thật có thể uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, hắn nguyện cái gì cũng không nói, ai cũng không gặp.

"Đi gặp Tịnh Chân!" Tĩnh nói câu đầu tiên đã ngăn được ngay lời cự tuyệt của Lộ Thương. Bởi vì hắn căn bản cũng muốn biết mỹ nam tử đó là ai?

Rốt cuộc là ai? Lộ Thương bị Tĩnh một đường kéo đi, đầu lại thực sự háo hức muốn biết Tịnh Chân thật sự là người thế nào?

"Đừng đoán mò! Thấy sẽ biết." Tĩnh quay đầu lại cười thần bí, một tay đẩy cánh cửa nhỏ trước sân của một tẩm cung đẹp đẽ tao nhã ra.

Cùng một góc với ngự hoa viên hoàng cung, Tịnh Chân ở một đình viện có phong cách bố trí thượng lưu thật sự giống với đình viện ở Nguyệt Long Kiều chỗ hắn ở trước kia, bố trí kiến trúc toát ra hơi thở lâm viên Giang Nam tú lệ dịu dàng, một đường liễu xanh rủ bóng, làm cho người ta ngửa đầu lên bỗng thấy như xuân về vừa cười với hoa đào.

Tĩnh kéo Lộ Thương, hai người vừa bước lên cây cầu cong như vầng trăng non ra giữa hồ, tiếng cười thanh thúy của Tịnh Chân từ xa vọng lại: "Bệ hạ, còn có Lộ đại ca, sao lâu như vậy mới đến? Ta chờ đến lạnh cả trà rồi"

Nhìn thấy cung điện nổi trên hồ kia, đại khái là công trình này hao người tốn của đi. Có điểm mơ hồ nghĩ, Tịnh Chân quả thực thân phận không hề đơn giản.

Tịnh Chân ý cười trong suốt, đem hai người mời vào nội đường, hoàn toàn không nhìn ra ý hơi tức giận trên gương mặt Tĩnh.

"Đây là biểu muội của ta Hiên Viên Hi Chân, trước khi gả chồng được phong hào Tây Trân công chúa."

Lộ Thương còn chưa kịp tiêu hóa xong hai chữ "biểu muội" mà có thể phản ứng, Tịnh Chân, trên thực tế là Hiên Viên Hi Chân ở một bên chen vào làm nhân vật chính." Sau khi xuất giá lấy phong hào là Thực phi, cư vị tại Tây Cung, mẫu nghi thiên hạ Đại Đồng!"

"Cái gì..." Lộ Thương nghe vậy chấn động toàn thân, chén trà trong tay run rẩy, ngã ngồi thụp xuống đất, rồi từ từ đứng dậy: "Ngươi là..."

Ánh mắt khiếp sợ hướng về Tĩnh, Tĩnh tuy rằng vẻ mặt bất đắc dĩ, làm như không nghĩ nhanh như vậy quan hệ của y và Hi Chân thật sự mật thiết, nhưng lại không ra chiều phủ nhận, hiển nhiên im lặng là đồng ý với lời nói của Hi Chân.

Lộ Thương nhất thời cảm xúc thay đổi như chong chóng, thiên ngôn vạn ngữ đều ứ đọng lại trong đầu, một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc đứng ở giữa sảnh, một lúc sau mới suy sụp ngã ngồi xuống ghế.

Tuy rằng cũng muốn nghĩ với thân phận của Tĩnh cùng tuổi hắn hẳn chưa có khả năng đón dâu đi, chính là như thế nào cũng không nghĩ đến y thê thiếp bồ đoàn hiện ra ngay trước mắt hắn, hơn nữa lại chính là người mình quen biết, Tịnh Chân!

"Khụ khụ..." Tĩnh ho khan hai tiếng, mới kéo được chú ý của Lộ Thương ra khỏi sương mù, "Tiểu Trân thật ra chỉ là thê tử có hôn ước , nhưng ta vẫn chưa lập chính cung, hiện tại nàng có thể xem như người có địa vị cao nhất của hậu cung Đại Đồng."

Hiên Viên Hi Chân cười thật sáng ngời, nam trang mộc mạc trên người không giấu đi được khí chất xinh đẹp của nàng. Lộ Thương đau lòng mắng mình đến nam nữ không nhìn được, chẳng những không nhận ra nữ phẫn nam trang, còn cư nhiên cùng nữ nhân xưng huynh đệ vui vẻ.

Thống hận chính mình ngu xuẩn, Lộ Thương lại nhịn không được bắt đầu cảm giác thiếu tự nhiên mà đứng lên "Nói cho ta biết làm cái gì! Này chuyện của ngươi mặc kệ ngươi!" Hắn giãy nảy lên, làm bộ hướng ra cửa đi. Kết quả đương nhiên bị Tĩnh một phen bắt được.

Tĩnh nắm chặt tay hắn kéo vào gần, quay đầu nói với Hi Chân: "Tiểu Trân, Lộ Thương đã được ta sủng hạnh, coi như người trong hậu cung, muội sau này phải quản nghiêm người cho ta."

Lộ Thương nghe vậy, thiếu chút nữa nghẹn không khí: "Ngươi thúi lắm! Có chó má mới chịu sủng hạnh của ngươi! Chó má mới là người hậu cung của ngươi! Ngươi thật con mẹ nó...buông tay cho ta...buông tay!"

Hắn một bên rống lớn, một bên quyền cước đấm đá, muốn giãy khỏi tay Tĩnh kiềm chế.

Hi Chân hoàn toàn như không có nghe đến lời ô uế của hắn, tự cố hơi cúi thắt lưng: "Tiểu muội đã biết."

Nàng tuy là thê thất của Tĩnh, tuy không tự xưng nô tì, nhưng vẫn giữ lại xưng hô khi xưa.

"Tiểu tử Lộ Thương này vừa ngu ngốc vừa ngoan cố vô cùng. Ta mấy ngày gần đây phải vội vàng chuẩn bị ngự giá thân chinh, thật sự quản em ấy không được, đành phải đem em ấy cho muội quản giáo! Hy vọng sau khi ta trở về sẽ gặp một cái gì mới mẻ, một Lộ Thương nhu thuận, nhỉ?" Hướng Lộ Thương nhe răng cười vài tiếng, Tĩnh ám chỉ ý của y không hề dễ chọc.

"Ngự giá thân chinh? Thân chinh. Bệ hạ phải đi chinh phạt nơi nào sao?" Hi Chân lại giống như hoàn toàn không nghe đến chủ ý của Tĩnh, lại đem lực đặt tại chữ "thân chinh". Thần tình đem ý cười giấu đi, nàng giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, hướng Tĩnh truy vấn.

Tĩnh cười lạnh: "Muội nói xem còn nơi nào cần ta tự mình chinh phạt?"

Nhìn sắc mặt Hi Chân trở nên trắng bệch, y tựa hồ có chút mềm lòng, hơi thở nhẹ ra nói: "Dù sao việc này cũng không cần muội quản. Trước hết chăm sóc Lộ Thương cho ta đi!"

Hắn đem Lộ Thương đẩy về phía Hi Chân, chính mình quay ra cửa cung.

"Uy...ngươi!" Lộ Thương bị bỏ quên, bản năng trỗi dậy muốn đuổi theo đi ra, tay bị Hi Chân mạnh mẽ nắm lấy. Nàng tuy là nữ nhân, nhưng khí lực không nhẹ, Lộ Thương nhất thời giãy ra không được, vừa định mở miệng mắng.

"Tĩnh ca... " tiếng Hi Chân thực ai oán bên tai, thanh âm dịu xuống. Thì ra nàng kêu Tĩnh như vậy, Lộ Thương nuốt xuống lời nói lên đến miệng, đem tầm mắt hướng về phía Hi Chân, muốn nghe rút cuộc nàng muốn nói gì, trong lòng thật ra đã có chút ghen tuông nổi lên, giấm chua lên đến cổ. Hắn vội vàng nuốt nước miếng, che dấu ghen tuông trong lòng.

Tĩnh nghe tiếng gọi tựa hồ có chút chần chừ, nhưng rốt cuộc vẫn dừng bước: "Chuyện gì?"

Hi CHân biểu tình do dự đứng lên, bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất, kéo theo cả Lộ Thương, buộc hắn phải hơi cúi thắt lưng xuống: "Tiểu muội biết phản quốc là trọng tội không tha, còn cầu bệ hạ...xem lại....thương tình...ông ấy nhiều năm phụ tá phân thượng...tha...tha...cho ông ấy tội chết!"

Ngữ khí thê lương bi ai tột độ, Lộ Thương nhìn lại cũng không có ý đồng tình, nhưng trong lòng băn khoăn nghĩ thầm "Ông ấy??? Ông ta là người nào? Lại vì sao Hi Chân phải xin Tĩnh bỏ qua cho? Tuy rằng Lộ Thương cùng Tĩnh là quan hệ vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng chả hiểu sao mình lại ngây ngốc đến độ không để ý đến hành vi kỳ quái của y.

Yên lặng không lên tiếng, đứng ở giữa đình viện không quay đầu một lát, liền phất tay áo tránh ra, chỉ lưu lại một Hi Chân công chúa thần tình đau buồn như sen rũ trong ao, liễu buồn trước gió.

"Ngươi rốt cuộc yêu cầu hắn cái gì vậy?" Xem ra Hi Chân thực sự quên bên cạnh mình còn có một Lộ Thương, nhưng Lộ Thương không nhịn được tò mò mà hỏi nàng.

Hi Chân liếc mắt một cái mới ý thức được sự tồn tại của hắn, nhìn Lộ Thương, ngẩn ngơ trên gương mặt nàng lui đi.

Miễn cưỡng cười, nàng vui vẻ trêu ghẹo Lộ Thương :" Tĩnh ca là đem huynh giao cho ta, huynh phải học cái gì trước? Hay là...trước hết học nghi lễ cung đình, học như thế nào cùng ta hầu hạ Tĩnh ca?" Tay áo trắng dài vung lên, nàng không nhịn được che đi miệng cười rộ lên, biểu tình mới khôi phục giống y lúc mới quen đầy tiêu sái vui vẻ.

Lộ Thương ức không được vì hành vi giễu cợt quan hệ của mình với Tĩnh mà đỏ mặt, tuy rằng biết hai người này có điểm gạt mình, chính là đã biết thân phận mạc danh kỳ diệu của mình chẳng đáng để hỏi một vấn đề gì. Người ta là vợ chồng, lại là huynh muội, tự nhiên là thanh mai trúc mã. Mà chính mình ở bên cạnh Tĩnh với thân phận gì đây?

Nam sủng sao?

Tự cười cười giễu mình, Lộ Thương cũng không khách khí đặt mông ngồi đối diện Hi Chân, cầm lấy trà uống một hớp.

"Tĩnh ca chuẩn bị xuất chinh Lạc quốc." Thật sự không cần hỏi Hi Chân, chính nàng đã mở miệng nói.

"Nga..." Lộ Thương gật đầu. Đại Đồng thực lực cường thịnh, Lạc Quốc tuy rằng dị sổ, thế nhân đều biết em ruột hoàng đế, cũng chính là thúc thúc của Tĩnh, Hiên Viên Dũng Nghĩa trốn tránh lập ra man di quốc đó, nhưng vẫn không hiểu vì sao Đại Đồng chưa xuất quân chinh phạt, rốt cuộc vì cái gì vẫn không ra binh, chưa nói đến phòng bị Lạc Quốc.

"Vua của Lạc Quốc...là...là cha muộ." Hi Chân âm thanh kéo thật thấp.

Lộ Thương tức khắc hiểu được. Hắn gật gật đầu, a... chuyện này nguyên lai thật phức tạp.

Trong lòng nghĩ đến một chuyện khác: "Nhưng mà muội là biểu muội của Tĩnh cơ mà?"

"Muội là biểu muội của Tĩnh ca, vì mẫu thân của ta và mẫu thân của Tĩnh ca là chị em họ"

"A..." Lộ Thương vì muốn biết hai người Tịnh Chân cùng Tĩnh có quan hệ rắc rối gì, đành chỉ ngây ngốc nhìn nàng.

Hi Chân nhận được ánh mắt kinh ngạc của hắn, đột nhiên cười rộ lên, tươi cười nhưng vẫn còn nét không nói nên lời "Biết sao không? Biểu tình của huynh cùng với cha ta lúc đó thật giống nhau."

Lộ Thương nhất thời không phản ứng lại được biểu tình của nàng thay đổi nhanh như vậy, Hi Chân thay đổi chút ngữ khí, như là đảo qua thanh âm một chút: " Không nói chuyện mất hứng đó nữa, nói một chút về chuyện sau này huynh sẽ ở trong cung đi."

"Cái gì?" Lộ Thương nghe vậy, nhất thời nhảy dựng lên "Là ai nói ta phải sống trong cung???"

Hi Chân có điểm dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn: "Chẳng lẽ huynh không hiểu thị vệ cung vua là cái ý tứ gì sao?"

Trời ạ! Ai tới cứu hắn!

Nghe Hi Chân giải thích, cái gì gọi là thị vệ cung vua, lúc sau Lộ Thương cảm giác nghe xong chính mình muốn hỏng mất. Cái gì mà thị vệ cung vua, mấu chốt nhiệm vụ là an toàn của quốc quân, đơn giản mà nói chính là vệ sĩ dưới mọi thời tiết. Quan giai cao, công tác khổ, phàm là lúc hoàng đế vào triều, du lịch, tuần du, thậm chí lâm hạnh cung phi, đều phải đứng gác. Quả thực chính là một cái đuôi bám theo hoàng đế hơn cả người hầu.

" Ta...ta mới không làm thị vệ cung vua. Cái đồ bỏ đi đó! Ta phải về Hàng Châu.

"Huynh thấy có thể quay về sao?" Hi Chân cười lạnh, nhắc nhở cảnh tình trước mặt.

Nhớ tới chình mình bị hạ dược. Còn việc trốn tránh chức vụ sẽ làm liên lụy huynh đệ đưa tới tai họa, Lộ Thương trầm mặc.

Nhưng mà...

"Muội là thê tử của hắn cơ mà, tại sao giúp hắn chăm sóc...chăm sóc..." Không biết phải dùng ngôn ngữ nào để nói lên thân phận mình, Lộ Thương lại một lần nữa đỏ mặt.

"Giúp Tĩnh ca chăm sóc nam sủng của hắn thật sự là quái lạ đi?" Cái biểu tình thê lương, lại một lần nữa nổi lên trên mặt Hi Chân. Nàng đứng lên, nhìn ngoài phía cửa sổ vô hồn nhìn muôn vàn cảnh đẹp: "Từ nhỏ, muội đã được biết mình chính là thê tử của Tĩnh, mẫu thân vẫn dạy muội thế nào mới là một mẫu nghi thiên hạ, một hoàng hậu tốt, trong đó quan trọng nhất chính là..."

"Chính là hiểu được mà chiếu cố một người như huynh." Hi Chân tuy rằng lộ ra cảm giác trêu ghẹo, nhưng Lộ Thương không khỏi lạnh run.

Hậu cung nữ tử tựa hồ đời sống là cung ngọc điện vàng, ai lại biết được các nàng giấu bao tâm sự phiền muộn sau tơ lụa phù hoa.

Chẳng lẽ chính mình cũng lọt vào danh sách cùng các nàng giống nhau cái điều đó? Nhớ tới chính mình ở Lộ Thương sơn trại tự do tự tại, khiếu ngạo núi rừng cả đời, Lộ Thương có cảm giác thất kinh.

Hi Chân tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi nở nụ cười: "Huynh cũng không cần quá lo lắng, dù sao Tĩnh ca, người này...", nàng dừng một chút, "Hắn tuy có mới nới cũ, trước kia những người như huynh không phải không có. Chờ hắn chơi chán, huynh đại khái có thể tự do."

"Thật không?" Giống như nhận được tin tốt, Lộ Thương lại phát hiện chính mình có điểm cao hứng không nổi. Ai lại vì mình bị biến thành món đồ chơi mà hoan hô với nhảy nhót vỗ tay tưng bừng, hắn vì cảm giác không thoải mái này trong lòng mà lấy cớ.

"Dù sao chỉ cần huynh ngoan ngoãn đi sau ta, chờ Tĩnh ca về hắn sẽ thay đổi chủ ý, nguyện ý thả huynh không chừng." Nhìn về phía Lộ Thương, ánh mắt nàng có chút thâm trầm, Lộ Thương như thế nào lại đoán không ra ý muốn nàng ám chỉ cái gì.

"Ai nha, dù sao từ hôm nay trở đi ta với huynh cũng phải dựa vào nhau mà sống." Rốt cuộc là làm chủ sự cuộc, Hi Chân nói xong không bình tĩnh đứng lên.

"Ta mệt rồi. Bãi giá, đưa Lộ công tử đến Vọng Tùng viên nghỉ tạm." Nghe tiếng ngoài cửa trả lời, Lộ Thương tuy rằng cảm thấy trong lòng còn thiên ngôn vạn ngữ chưa nói ra, rõ ràng Hi Chân cũng không nói thêm cho hắn cái gì cả, đồng thời cũng nghĩ đến tương lai của một quan thị vệ tội nghiệp, liền ngoan ngoãn theo cung nhân rời khỏi chỗ ở của Hi Chân.

Trong cung mấy ngày nay tuy thật sự nhàm chán, nhưng cẩm y ngọc thực lại thấy ngày trôi qua rất nhanh, Tĩnh nhanh chóng ra khỏi hoàng thành, chính thức dẫn quân tiến công Lạc quốc. Tuy rằng Lộ Thương lúc tiễn đưa y xuất chiến, mắt vẫn còn chớp lên khi thấy y một thân hoa lệ mặc giáp như thiên thần, lại còn Hi Chân đang cười nhạo hỏi đến khi nào hai người mới nhổ rễ đi được, hắn vẫn kiên trì ngoan cố đối với biến thái mĩ nam kia không một tia nhìn hữu tình.

Hàng ngày đều có người chạy về cung báo tin chến thắng nơi tiền tuyến, Lộ Thương lại thấy Hi Chân trước báo cáo chiến thắng mà trở nên trầm mặc. Tuy nàng còn cố gắng ở trước mặt Lộ Thương bày ra một bộ dáng có thần sắc, nhưng Lộ Thương vẫn nhận ra nét lơ đãng thoáng nhìn, khi nàng một mình ngẩn người đứng bên cửa sổ, mắt xa xôi như ngóng về một người hư ảo chốn chân trời.

Dù sao đó cũng là cha ruột. Cho tới bây giờ dù không biết cha mình là ai, nhưng Lộ Thương lại bị sự bi thương này làm cho đồng cảm, có điểm đồng tình khi Hi Chân hoạt bát bề ngoài sung sướng lại nhìn đến vô hồn.

Nếu Tĩnh có thể không trở về thì tốt rồi.

Mặc dù có điểm ẩn ẩn hiện hiện phát hiện chính mình đối với Tĩnh cũng có chút không muốn xa rời, chính là bị Tĩnh gây sức ép thống khổ bao lần khiến Lộ Thương không chịu nổi mà sợ hãi khi y chiến thắng trở về.

Trừ bỏ sợ hãi những phương thức làm tình dã man, kỳ thật còn có một lý do chính mà hắn luôn tìm cách không thừa nhận: người ngốc ở với nhau lâu sẽ có cảm tình, tuy rằng Hi Chân vừa thấy mình lại bắt đầu buộc đọc một ít quy tắc cung đình, Lộ Thương vẫn không tự chủ được mà xem nàng như huynh đệ xa cách từ lâu của mình, coi nàng như một người bạn tốt giữa cuộc sống cung đình tịch mịch tẻ nhạt này, không hy vọng nàng cùng chính mình nhìn chồng và cha xung đột vũ trang.

Bất quá, tựa hồ Lộ Thương vận khí cũng không được tốt, tuy rằng mỗi ngày đều trộm cầu thiên địa cho Tĩnh không cần trở về làm cho chính mình có thể tiếp tục chuỗi ngày tiêu diêu tự tại, không lo ăn mặc này, thế nhưng sáng sớm ánh nắng ban mai lên Lộ Thương lại  đã nhận tin Tĩnh chiến thắng trở về.

"Phải về đến đây rồi chứ nhỉ!?" Lẩm nhẩm ở miệng mà không ai nghe thấy, Lộ Thương trộm dùng khóe mắt liếc đến một đám hậu cung mỹ nhân mặt mày tái nhợt đang hướng về phía Hi Chân quỳ xuống.

Tựa hồ bộ dáng không đầu không cuối, không người dẫn đường, những người lính đều đi qua mặt thành hàng, Lộ Thương nhìn thấy Tĩnh ngồi trên cao, một thân triều phục. Hắn không quen với vẻ mặt hoàng đế uy nghiêm của y, phía sau còn có đại kiệu tám người khiêng che kín bình phong vô số cờ phướn phấp phới bay dọc đường quân đi.

Hắn có nhìn thấy ta không? Có thể nhìn thấy ta không nhỉ?

Quỳ gối, một thân màu đỏ trường bào của thị vệ trải ra đất, Lộ Thương dưới đáy lòng sâu thẳm như sóng xô gió cuốn, tuy rằng thủy chung không chịu thừa nhận cảm giác của mình với Tĩnh, hắn vẫn là hy vọng liếc nhìn được Tĩnh bao nhớ thương của mình.

Nhưng lại khiến kẻ khác thất vọng chính là Tĩnh chẳng những không có một cái chú ý đến đội ngũ thân cận thị vệ mà liếc mắt một cái, thậm chí đến lúc Lộ Thương đi sau Hi Chân cùng đám hậu cung tiếp đón y, Tĩnh cũng không nhìn hắn một cái, chứ đừng nói đến tươi cười, tựa hồ một lần đi tiền tuyến, Tĩnh đã đem món đồ chơi mới cấp Lộ Thương này ném vào quên lãng.

"Thực có lỗi! Bởi vì ta còn chưa nói cho muội một tiếng." Y đem ánh mắt đầy tăm tối nhìn chòng chọc Hi Chân, thần sắc Hi Chân trở nên sâu sắc đầy u ám không đoán được "Hiên Viên Dũng Nghĩa đã bị quân ta bắt giữ."

Tĩnh không nói gì thêm, bởi vì Hi Chân bỗng nhiên hét lên một tiếng, lấy tay ôm chặt mắt ngã xuống đất, cung nhân đằng sau vội chạy ra đỡ nàng dậy.

Tĩnh phất phất tay áo, ý bảo cung nhân đưa nàng đi vào, sau đó lãnh đạm chuyển thân đi qua, huy tay phất ý bảo kiệu nhân đằng sau đuổi kịp mình, nhưng lại một lời không nói, ngênh ngang mà đi, còn lại Lộ Thương lòng đầy xúc động muốn chém chết y, hung hăng trừng mắt với y, chỉ có thể đứng lặng một chỗ nhìn bóng dáng khuất dần.

A...! Nam nhân này, không phải là người? Có phải là người không vậy? Tại nơi này chà đạp bản thân mình quá đáng, trở về lại cư nhiên đem mình thành người vô hình không thèm để ý, mặc kệ qua một bên?

"Hi Chân, muội ở đâu?"

"Hi..." Trở lại chỗ ở cũ mang theo sự không cam lòng, suy nghĩ mãi, Lộ Thương rốt cuộc không nhịn được mà đi vào tiểu đình Hi Chân ở, nghĩ muốn tâm sự với nàng mọi buồn bực trong lòng, nhưng mà đứng ngoài cửa, hắn lại nghe thấy tiếng của Tĩnh, bèn nuốt xuống thanh âm gọi Hi Chân.

Hung hăng cắn chặt răng, tuy rằng hành vi của mình thật vô sỉ, trong lòng tràn đầy oán khí khiến hắn quăng luôn đạo đức ra khỏi đầu mà lấy tay chọc một lỗ ở cửa sổ, theo cửa sổ hướng nhìn vào, chứng kiến một cảnh tượng làm hắn chấn động toàn thân:

Không phải như hắn tưởng tượng là cảnh Tĩnh cùng Hi Chân giằng co, hắn nhìn thấy một nam nhân xa lạ bị trói vào cây cột, Tĩnh đưa lưng về phía chính mình đứng. Trong viện vừa rồi có một cỗ kiệu thần bí che kín, chẳng lẽ chính là nam nhân này ngồi trong kiệu, mà vốn chính mình nghĩ trong kiệu là mỹ nữ Lạc quốc bị bắt về làm hậu cung.

Đối ngược với vẻ mặt nhu nhược, giai nhân tuyệt đẹp như trong tưởng tượng hoàn toàn bất đồng, đó là dáng người cao to, thậm chí so với mình và Tĩnh đều có điểm lớn hơn, mặt tràn ngập khí phách nam tử. Làm kẻ khác giật mình là gã thật sự đã có tuổi, không phải bộ dáng kiều mỵ của mỹ nam tử trong tưởng tượng của người thường.

Nam nhân kia vẻ mặt ủ rũ, tựa hồ vừa mới tỉnh táo lại, làm tù binh nhưng trong mắt hắn không có lệ khí, mà chỉ có vẻ mệt mỏi không nói ra lời.

"Thăm lại chốn xưa, thúc thúc có thể nói lên cảm xúc chứ?" Thanh âm Tĩnh thoạt nghe thật sự kì quái, Lộ Thương không hiểu tình hình thế nào.

"Ta vốn dĩ cả đời tưởng không còn cơ hội trở về chốn cũ, không nghĩ tới cư nhiên lại trở lại nơi này." Tuy rằng suy yếu, nhưng nghe ra trong giọng nói của gã có điểm dũng cảm, thật như giao long trong ao, làm cho người ta có cảm giác thổn thức.

Lộ Thương nghe xong tràn đầy nghi hoặc. Nơi này không phải chỗ ở của Hi Chân sao, tại sao lại biến thành chỗ cũ của nam nhân kia?

"Như thế nào vậy? Ngươi cũng quá xem thường ta đi!" Tĩnh ở trước mặt hắn ngồi xuống, Lộ Thương rõ ràng nhìn rõ bàn tay xấu xa của y bắt đầu đi vào bên trong vạt áo nam nhân, động tác lúc nhanh lúc chậm.

Nam nhân trên mặt biểu tình trở nên kì quái hẳn lên, gã hiển nhiên có ý đồ muốn giấu việc chính mình không khỏe, nhưng ánh mắt hỗn loạn vẫn tiết lộ ý chí tan rã.

"Ta không chỉ muốn ngươi thăm lại chốn xưa, còn muốn ngươi quay về ở nơi này cho đến hết đời." Một tia đắc ý tươi cười nổi lên trên khóe miệng Tĩnh, y chậm rãi ép sát vào thân thể, đem đôi môi đỏ như son ép vào môi nam nhân kia, tay bắt đầu xoa bóp thân thể nam nhân nhanh hơn, bên trong nhất thời bốc lên sắc tình ý tứ nồng đậm.

Lộ Thương vội quay đầu đi, lại nhịn không được chậm rãi quay đầu nhìn hai thân ảnh giao triền thân mật, chậm rãi cúi đầu xuống. Rõ ràng hắn đang đừng ở đình viện hoa xuân nở rộ, lại thấy mình giống như đứng ở biển băng đồng tuyết, tất cả người cứng còng, không thể nhúc nhích.

Vừa hôn xong, Tĩnh chậm rãi di chuyển cởi quần áo ra, ôn nhu nói: " Dũng Nghĩa, mấy năm không gặp, tính tự kiềm chế của ngươi kém đi rồi."

Nam nhân kia rõ ràng mắt sưng đỏ, gã hơi thở dốc, từ chối hồi lâu mới nói: " Nếu ngươi còn nhớ quan hệ của chúng ta là gì, nếu còn một chút tình năm đó, thả ta đi, để ta tự sinh tự diệt."

Biểu tình phức tạp xẹt qua ánh mắt Tĩnh, cả nam nhân kia lẫn Lộ Thương đều nín thở chờ câu trả lời, y bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Lộ Thương, em nghe đủ chưa, ra đây cho ta"

Lộ Thương nhất thời chấn động, sững sờ đứng ngoài cửa không biết làm sao, rốt cuộc vẫn lùi dần ra. Tĩnh bước nhanh đến cạnh cửa, thô lỗ đem hắn kéo vào bên trong.

Lộ Thương cùng nam tử kia bốn mắt giao nhau, người nọ mặc dù tư thế chật vật không chịu nổi bị trói trên cột, trong ánh mắt vẫn là khí phách không chút tuyệt vọng yếu ớt, làm cho Lộ Thương nhất thời cảm thấy cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Tĩnh thôi xô đẩy Lộ Thương, đem hắn ôm vào trong ngực, hỏi lạnh nam tử kia: "Thúc thúc xem,ta và tiểu tử này là quan hệ gì?"

Nam tử kia nhìn chằm chằm Lộ Thương đang kề sát ngực Tĩnh, không biết sao, mặt lại dần đỏ lên, cuối cùng đến cả cổ cũng hồng đến không thể hồng hơn. Che giấu cảm giác khó xử, gã lắc lắc đầu: "Không biết!"

Chính con ngườii đơn bào như Lộ Thương cũng biết gã vừa liếc mắt đã thấu quan hệ của mình với Tĩnh, nhất thời xấu hổ cả người run lên.

Tĩnh lạnh lùng đẩy Lộ Thương ra, đi tới bên người nọ, ngồi xổm xuống trước mặt.

Nắm cằm người nọ buộc cho hai mắt gã đối diện với mình, y bắt đầu dùng tay lột xiêm y người đó xuống.

"Ngươi...ngươi...ngươi làm cái gì?" Nam nhân điên cuồng hét lên, lại không dừng được động tác của Tĩnh. Thanh âm vải vóc bị xé roạt đến tai, cả người nam tử nhanh chóng trần trụi. Dây thừng bị trói chặt hiển hiện những vết hằn, mọi bộ phận phơi bày ra nhìn đầy tình dục.

"Dũng Nghĩa vương thúc, ngươi cứ ở đó chờ xem cho ta!"

Lộ Thương còn chưa kịp phản ứng với hai chữ "Vương thúc" đã bị Tĩnh như sói đói đẩy ngã trên mặt đất.

Không cần ngôn ngữ, nhiệt độ cơ thể Tĩnh dần lên cao, hiện ra cả đầu ngón tay làm càn của y, đều nói rõ lên ý đồ y là gì, muốn gì.

" Không cần!"

Tâm tình bị đảo đến hỗn loạn khi nhìn y cùng nam nhân kia thân mật đến vậy, lại không chịu được hành vi đối đãi thô lỗ đến thế, Lộ Thương thật sự biết chính mình cùng y màn xa cách gặp lại này không có ôn nhu, chỉ có thú tính, ngay từ đầu đã là một màn tính giao thị uy!

Tuy rằng bị bạo lực bắt buộc như vậy là lần đầu tiên, chính là lần đầu tiên bắt gặp Tĩnh đáng sợ đến thế. Gân cốt nổi lên trên gương mặt Tĩnh tràn ngập thô bạo đến cả quên hơi thở, ngón tay thô bạo lướt qua đến đâu, để lại trên người Lộ Thương vô số hồng ngân làm người khác lúng túng.

Quần áo rơi rụng dần, một bên kia, nam nhân cũng không chịu được màn tra tấn thị giác đang sợ này: "Dừng tay! Hiên Viên Tĩnh, ngươi dừng tay cho ta, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì! Ngươi có còn biết hổ thẹn hay không?"

Tĩnh ánh mắt lại càng băng lạnh, Lộ Thương soi vào đáy mắt y bỗng chốc rùng mình. Ánh mắt dừng ở thân thể Lộ Thương trần trụi như muốn đem hắn đẩy vào địa ngục mà sai khiến, vượt quá đau đớn che khuất khoái cảm khiến hắn không ngừng nức nở.

"A..." Bởi vì đau đớn, thân thể nhanh chóng co rút dưới ngón tay thô lỗ công kích, Lộ Thương nhịn không được thất thanh kêu lên.

"Dũng Nghĩa, ngươi có nghe thấy không? Có nhớ hay không buổi tối hôm đó, ngươi cũng ở dưới thân ta rên rỉ to như thế. Một bên khóc một bên để ta giúp ngươi đạt tới cao trào?" Tĩnh như xem Lộ Thương không còn sự sống, ngón tay tra tấn nhanh chóng ra vào trong cơ thể, đồng thời cũng hướng nam nhân đang trố mắt nhìn mà nói.

Lộ Thương đau đến mức cả la to cũng không la to được nữa. So với thân thể, đau đớn trong tâm khảm vì Tĩnh không nhìn mình mà lại đang nói cho một người khác khiến hắn run rẩy cả người. Chính mình chẳng qua chỉ là thứ đồ vật, là cái để cho người khác nhớ lại tình cảnh năm đó, là dụng cụ để Tĩnh cắt nát trái tim ngươi yêu chạy trốn năm nào của y.

Nước mắt giống như mưa, trào ra hai gò má, rơi xuống mặt đất ẩm như hoa rơi thấm vào trong đất. Tiếng Tĩnh thở dốc, tiếng nam nhân đau đớn gầm rú trở nên xa xôi, dùng hai tay chống xuống đất vì tư thế thừa nhận bạo lực bị Tĩnh chà đạp, Lộ Thương ý thức mơ hồ chậm rãi đứng lên.

"Ngươi...ngươi là đồ súc sinh! Ta lúc trước thật sự là bị mù, cư nhiên khuyên vương huynh đem vương quyền trao cho ngươi!" Nam nhân hiển nhiên không chịu đựng được nội dung vở kịch kinh khủng khi có người trần truồng trước mặt, thứ gã không chịu đựng được chính là tính khí không gì ngăn cản đã lớn lên ngay trước mắt, cũng vì xuất hiện một bộ trạng thái nóng lòng sốt ruột, xấu hổ vạn phần bởi vì cảnh tượng trước mắt, nói ra những lời chưa bao giờ nói.

Tĩnh hiển nhiên đối với những lời này của gã có phản ứng rất lớn, y mạnh mẽ rút ra khỏi người Lộ Thương. Lộ Thương bị loại cảm giác thống khổ này, kêu lớn lên, hoàn toàn không có cảm giác cao trào sinh sôi theo lộ trình mà chỉ thấy khi Tĩnh rút ra khỏi thân thể mình, cảm giác thật đáng sợ đến khủng bố.

Trong nháy mắt, cơ thể bị xé rách trào ra máu tươi, dọc theo đùi thẳng rơi xuống mặt đất.

Tĩnh đối với sự việc này hiển nhiên ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn, y liền ngay như vậy cứ để tính khí sừng sững bước đến trước mặt nam nhân kia, cũng chính là vị thân vương dòng dõi, phụ thân Hi Chân- Hiên Viên Dũng Nghĩa, lạnh lùng nhìn hạ thể của gã một lúc lâu, bỗng nhiên hung hăng tát một cái vào mặt Hiên Viên Dũng Nghĩa :"Con mẹ nó, ai kêu ngươi khuyên phụ thân truyền vương vị cho ta! Ai kêu ngươi làm bộ dường như không có chuyện gì mà đem con gái gả cho ta! Ai kêu ngươi trốn ta như trốn ôn thần! Ai kêu người thà rằng trên lưng mang tội phản quốc vẫn nhất quyết đào tẩu để tránh xa ta!"

"Ngươi rõ ràng biết ta không phải như vậy."

Hiên Viên Dũng Nghĩa hoảng sợ kêu to, ngẩng đầu lên, kế tiếp nháy mắt bị vặn bung miệng.

"Ân..." Gã chỉ kịp kêu rên vài tiếng trong cổ họng, ngay sau đó bị tính khí sáp nhập vào trong miệng mà không thể nói. Tĩnh ấn đầu gã, kịch liệt ra vào vận động eo, thứ mới rút ở cơ thể Lộ Thương ra nhanh chóng bay tới ra vào trong miệng thân vương.

Lộ Thương vẫn một thân trần trụi cứng họng nhìn tình hình trước mắt. Nam nhân được gọi là vương thúc kia khốn khổ nhắm chặt mắt, hiển nhiên bị thô bạo ép khẩu giao lấp kín miệng mà phát ra tiếng. Mắt thấy những giọt nước mắt thống khổ của gã trào ra, thân thể cường tráng kia cũng run rẩy tới cực điểm.

Tuy rằng cảnh tượng tràn ngập bi kịch, hai người kia tuy nhìn nhau tóe lửa nhưng ngay cả Lộ Thương ngốc nghếch cũng rõ ràng cảm nhận được.

Nơi đó...

Là không gian không bao giờ có chỗ cho mình.

Ngay cả Lộ Thương cũng không biết chính mình đến tột cùng có thể bình tĩnh như vậy. Hắn yên lặng đứng lên, nhặt xiêm y rơi toán loạn, thực cẩn thận tự mặc quần áo nghiêm chỉnh, sau đó vẻ mặt trấn định đi ra khỏi nơi ngập tràn tiếng thở dốc mê muội loạn nhịp kia, nơi mà mồ hôi và nước mắt quyện chặt mùi vào nhau.

Đi đến cửa tiểu viện, thất thần nhìn lên hắn thấy một thân ảnh vội vàng.

"Trời! Lộ đại ca! Huynh làm sao?"

Là Hiên Viên Hi Chân, phía sau nàng còn có cung nhân hổn hển chạy, trong tay cầm tấm thảm dệt nặng trịch, hẳn là nàng vừa hôn mê dậy liền vội vàng chạy tới đây.

"Làm sao vậy?" Lộ Thương cố gắng làm cho thanh âm của mình thật bình tĩnh, nhưng lại phát hiện nó không thể khống chế mà phát run.

"Huynh...huynh sao lại khóc?"

Hi Chân nhìn chằm chằm vào mặt Lộ Thương, nàng tuy rằng hỏi hắn, nhưng đáy mắt ẩn ẩn lộ ra một tia thấu hiểu.

"A, chắc là cát bay vào." Lộ Thương vội vàng nâng tay áo lau nước mắt ràn rụa, miễn cưỡng cười tươi một cái.

"Đi , chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện." Hắn bước nhanh phía Hi Chân, hướng đến nơi ngược với tiểu viện mà bước.

"Uy, huynh làm cái gì? Muội muốn đi tìm Tĩnh."

Không để ý đến sự giãy dụa của nàng, Lộ Thưởng chỉ để ý liều mạng kéo nàng đi.

Tuy rằng là mùa xuân, gió mới thổi lên làm hậu viện một trận bão cát mù mịt. Lộ Thương dắt Hi Chân đi khắp nơi không có chủ đích, trong lòng thực cũng giống như bão nổi. Vô luận thế nào không thể giải thích hết nỗi đau đã khiến lòng mình tan nát hết.

Ta không có yêu hắn!

Ta không có!

Ta không có yêu hắn!

Liều mạng phủ nhận cảm giác trong lòng, tâm tình Lộ Thương so với những bông hoa đang cuồng quay trong gió còn cuồng loạn hơn. Nhưng hai thân ảnh nam nhân mật thiết giao triền, hắn không xóa đi được.

"Ta thật sự không có!" Hắn rốt cuộc rống to ra tiếng, suy sụp vô lực mà ngã ngồi trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro