Thiên hạ đệ nhất bao cỏ-Chương 3:Hỏa Hoàng bớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yukiji (\o-o/)

Vân Quân phủ, trong phòng Vân Thương Lan.

Tiểu cô nương trút đi bộ quần áo màu lửa đỏ, tuy rằng một thân là y phục của hạ nhân, trên đầu tùy ý làm thành hai búi tóc. Nhưng gương mặt nhẹ nhàng cùng đôi mắt trong suốt đã có thể nhìn ra bộ dáng nàng thật không sai, tiếp qua vài năm cũng khẳng định là một cái đại mỹ nhân. Cũng trách không được Vương viên ngoại ở lúc nàng mười hai tuổi liền khẩn cấp buộc nàng gả vào cửa.

"Mẹ nó, cho ta cáo trạng, một tháng không thể ra cửa phòng, tưởng làm ta có buồn chết hay không. Hừ, lần khác ta liền đem hắn kia ngốc con tống hầm cầu! Cho ngươi cáo trạng! Cho ngươi cáo trạng!"

Vân Thương Lan vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ mắng chửi, gương mặt phấn nộn vì tức giận có chút đỏ lên. Nếu không phải vẻ mặt tức giận kia cùng hai mắt điêu ngoa thì mặc dù ai nhìn đều tưởng gặp tiên đồng trên trời. Nhưng Vân Thương Lan cùng tiên đồng lại chính là một trời một vực.

"Rầm", một cước mở bung cửa phòng khiến cho tiểu cô nương sợ tới mức trốn ở bên giường.

"Ngươi sao lại ở đây, ở trong phòng ta muốn trộm này nọ sao"

"Không có, nô tỳ không có, phu nhân để lại nô tỳ, làm cho nô tỳ về sau hầu hạ thiếu gia", tiểu cô nương sợ tới mức quỳ bệt xuống, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn tràn đầy khủng hoảng, như vậy điêu ngoa thiếu gia làm cho nàng sợ hãi.

"Là nương ta để lại ngươi" Vân Thương Lan nhìn xuống tiểu cô nương , thần sắc cao ngạo như nhìn nô lệ của chính mình. Dù vóc dáng so với tiểu cô nương đang quỳ chỉ cao hơn một chút, nhưng không biết là vì sao, lúc này Vân Thương Lan thoạt nhìn cùng lúc nãy có chút không đồng nhất.

"Dạ, là phu nhân để lại cho nô tỳ"

"Nàng cho ngươi hầu hạ ta"

"Ân"

Đôi mắt to tròn mị lên, mâu trung lóe ra chút không tương xứng với tuổi của hắn.

"Ngươi đến bây giờ còn không rõ ai mới là chủ tử của ngươi" Tiếng nói khàn khàn, nhưng không có kiêu căng của lúc nãy, ngược lại mang theo một tia áp bách rõ ràng.

Tiểu cô nương sợ hãi ngẩng đầu. nhìn về phía Vân Thương Lan, nhưng chỉ thấy thân hình nho nhỏ của hắn đứng chắp tay sau lưng trược mặt nàng. Nhưng là nàng cảm thấy trước mặt mình là ngọn núi áp bách nặng nề, nhìn vào đôi tròng mắt của hắn, lại bị mâu trung thành thục cùng thâm trầm làm cho kinh hách.

"Ngươi cũng biết là ai cứu ngươi, ngươi nghĩ rằng ta thật là ăn no không có chuyện gì coi trọng sắc đẹp của ngươi làm chuyện hại thân? Hừ, nếu ta không đồng ý, cho dù mẫu thân ta lưu lại ngươi, ta cũng có thể cho ngươi muốn sống cũng không được. Hiện tại, đã biết ai là chân chính chủ tử?" Gằn từng tiếng, tuy là thanh âm của trẻ con, cũng là làm cho người ta bị uy hiếp chịu không thấu.

Tiểu cô nương như bãi bùn xụi lơ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Vân Thương Lan.

Giờ khắc này nàng mới biết, bên ngoài đồn đãi tiểu vương gia không học vấn không nghề nghiệp; tiểu vương gia mãnh liệt kiêu căng; tiểu vương gia yêu thích nam sắc; tiểu vương gia nam nữ đều ăn. Tất cả lời đồn không cái nào giống với trước mắt nàng lúc này đây, một thân mang đầy hơi thở lạnh lùng, đôi tròng mắt đen lạnh lẽo thấu xương mới là chân chính tiểu vương gia.

"Nô...nô tỳ đã biết,.. Từ nay về sau thiếu gia chính là Nha Đầu chân chính chủ tử, Nha Đầu thề sống chết trung thành với chủ tử." Giờ khắc này, nếu nàng còn cho rằng trước mặt là tiểu vương gia năm tuổi kiêu căng trước kia thì nàng chính là chết trăm lần không đủ.

" Ngươi kêu là Nha Đầu?", thanh âm lạnh lùng lại truyền đến

"Dạ, cha không đặt tên cho nô tỳ, mẫu thân liền gọi nô tỳ là Nha Đầu."

"Trong nhà còn có thân nhân không?"

"Đã không còn, mấy năm trước do thiên tai nên thân nhân đều đã chết, nô tỳ mới bị bán cho Vương viên ngoại gia "

"Năm nay mấy tuổi?"

"Mười một "

Đôi tay phấn nộn nhỏ bé ở không trung vỗ, tiếng vang thanh thúy còn chưa dứt, trong phòng đột nhiên xuất hiện một gã hắc y thiếu niên, thiếu niên cũng lạnh lùng như Vân Thương Lan, chính là tuổi dường như so với Vân Thương Lan lớn hơn năm sáu tuổi.

"Chủ tử "

Cung kính tiếng nói còn có chút non nớt, chính là trên mặt biểu tình so với bạn cùng lứa tuổi thành thục hơn rất nhiều.

"Ta bên người không lưu vô dụng nhân, nếu ngươi muốn sống sót, lấy bản lĩnh của ngươi ra đổi, về sau ngươi liền lấy Vân Vũ làm tên. Vân Hà ta liền đem Vân Vũ giao cho ngươi , nếu là nàng không thể ra hồn, liền trực tiếp giết đi", Vân Thương Lan thản nhiên nói xong, từ "giết" xuất ra bình thường như đàm luận thời tiết.

"Dạ, chủ tử yên tâm", nam hài cung kính trả lời, một cái mười hai mười ba tuổi nam hài đối mặt một cái tiểu nam hài mới năm tuổi, ánh mắt lại không hề che giấu kính nể cùng ngưỡng mộ.

Vân Vũ tuy có chút sợ hãi, Vân Thương Lan cứu nàng cũng là sự thật, hắn có thể cho nàng tên, có thể cho nàng an thân chỗ, nàng liền thật cao hứng. Báo đáp hắn, là nàng duy nhất tâm nguyện.

"Vân Vũ tạ chủ tử ban thưởng tên, Vân Vũ tất làm hết sức cống hiến vì chủ tử", học Vân Hà ngữ khí, mặc dù có chút cứng nhắc, nhưng kiên định trong mắt Vân Vũ, làm cho Vân Thương Lan thực vừa lòng.

"Nhớ kỹ, ta Vân Thương Lan hận nhất, chính là phản bội cùng lừa dối, đi xuống đi "

"Dạ "

Vân Hà mang theo Vân Vũ rời đi, trong phòng chỉ còn Vân Thương Lan, một tiếng ai thán không tự chủ được tràn ra.

"Vân nhi, có đó hay không?" Tiếng nói ôn nhu ngoài cửa truyền vào, Vân Thương Lan thu hồi cả người khí thế, hai tròng mắt mang theo kiêu căng cùng ngây thơ chất phác, không nhanh không chậm tiêu sái đến bên giường, ngay cả giầy cũng chưa thoát liền nằm trên giường, lấy chăn trùm kín cả đầu.

Đợi hồi lâu không thấy có người lên tiếng trả lời, Lâm Uyển Nhi thẳng đẩy cửa đi vào phòng trong.

Nhìn đến núi nhỏ đầy giận dỗi, mắt đẹp tràn ra sủng nịch, khinh khẽ đi tới bên giường ngồi xuống, khóe môi mang theo ôn nhu cười, "Vân nhi còn đang tức giận đâu?"

"Hừ", trong chăn truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

"Mẫu thân nghe Hoàn nhi nói Vân nhi không ăn cơm chiều liền trở về phòng, là giận cha ngươi mang ngươi đi gặp Hoàng Thượng?" Lâm Uyển Nhi nhẹ giọng nói cùng hắn.

Chăn liền bị xốc lên,lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, dường như còn mang theo nước mắt, "Mẫu thân, cha là người xấu, hắn thế nhưng làm cho Hoàng Thượng trừng phạt ta, mẫu thân, Vân nhi rốt cuộc có phải do cha sinh ra a?"

Vân Thương Lan gắt gao chui vào trong lòng Lâm Uyển Nhi, cái loại cảm giác mềm mại thơm mát, làm cho hắn cảm thấy an tâm. Hắn thích nhất, chính là mẫu thân xinh đẹp lại ôn nhu này.

Lâm Uyển Nhi mỉm cười, vì lời nói trẻ con ngây ngô của Vân Thương Lan mà cười, "Vân nhi nói bậy, Vân nhi đương nhiên là cha ngươi thân sinh a", tay vỗ nhẹ lưng Vân Thương Lan, Lâm Uyển Nhi tràn đầy hạnh phúc.

Tham luyến hương vị mẫu thân trong lòng Lâm Uyển Nhi, Vân Thương Lan nói: "Kia cha như thế nào còn phạt ta, ta không phải thực tiểu tử, ta một cái nũng nịu cô nương gia nếu thực bị đánh khả làm sao bây giờ" .

"Hư, Vân nhi nhỏ giọng thôi", Lâm Uyển Nhi khẩn trương nhìn xem ngoài cửa, ý bảo Hoàn nhi ở một bên xem chừng, "Ngươi là nữ hài tử chuyện khả trăm ngàn không thể làm cho ngoại nhân biết. Vạn nhất để cho người khác biết, đây chính là khi quân chi tội, ngươi cũng đừng trách phụ thân. Vốn ta và cha ngươi thầm nghĩ đem ngươi làm nam hài nhi dưỡng, an an ổn ổn nuôi lớn liền đem ngươi đưa đến quốc gia khác lập gia đình sinh con. Lại không nghĩ tới Hoàng Thượng ngược lại đem ngươi phong thành tiểu vương gia, tuy nói đây là ân sủng, nhưng lại cho ngươi không thể bình thường lớn lên, cũng bởi vậy cha ngươi mới phá lệ phải cẩn thận, không thể cho ngươi ở Hoàng Thượng nơi đó lỡ lời" .

"Mẫu thân, các ngươi thực tín cái kia đạo sĩ sao?" Vân Thương Lan chui ra khỏi vòng tay Lâm Uyển Nhi, tràn đầy tò mò.

"Có thể nào không tin, ngươi sinh ra ngày đó, cái kia đạo sĩ đến chúng ta quý phủ, mở miệng liền nói ra ngươi trên người hỏa hoàng bớt, mặc cho ai nghe xong đều rất tin không nghi ngờ" .

"Kia mẫu thân liền thật sự tin tưởng ta là kia cái gì cứu thế thiên nữ? Ta nhưng đối thống nhất thiên hạ không có gì hứng thú, ta chỉ muốn ăn hảo uống hảo, tiêu diêu tự tại mà sống" .

"Mẫu thân cũng không muốn ngươi gánh vác việc chi của thế gian, thầm nghĩ cho ngươi vui vui vẻ vẻ lớn lên. Nhưng đạo sĩ kia nói, ngươi nếu muốn thực hiện nguyện vọng của ngươi từ khi sinh ra, liền chỉ có thể tập hợp thất chi vũ linh, sau đó thống nhất thiên hạ" .

Hỏa hoàng hàng thế, thất phượng xen, vũ linh tề tụ, nước lửa tướng dung, ngạo diễn Thương Lan, thiên hạ về nhất

"Nguyện vọng từ lúc vừa sinh ra?" Lâm Uyển Nhi trong lòng, Vân Thương Lan thì thào tự nói, hai tròng mắt không khỏi ảm đạm rất nhiều, nàng sinh ra kia một khắc nguyện vọng, chỉ có một, trở về cái thế giới kia, ăn thịt người kia.

"Vân nhi nguyện vọng là cái gì?" Lâm Uyển Nhi ôn nhu nhìn trong lòng vân Thương Lan, dường như có thể nịch xuất thủy đến bình thường.

Âm trầm con ngươi nháy mắt dấu đi, chỉ để lại mãn nhãn hồn nhiên cùng làm nũng, "Vân nhi nguyện vọng đương nhiên là ngắm toàn bộ mỹ nam mỹ nữ trong thiên hạ, ta khả chịu không nổi này người quái dị tại bên người hoảng" .

"Ngươi nha", Lâm Uyển Nhi yêt chiều điểm trán Vân Thương Lan , vẻ mặt tràn đầy sủng nịch.

"Tóm lại vẫn là an phận đi, đừng tổng cho cha ngươi tức giận , cha ngươi cũng là vì tốt cho ngươi a.Còn có, ngươi trên người này thói quen đều là với ai học được, nếu làm cho nương biết, nương liền bóc da hắn, làm cho hắn phá hư nữ nhi ngoan ngoãn của ta" .

"Ha ha, ha ha", Vân Thương Lan chỉ có thể cười gượng, làm sao có người phá hư nàng, đều là nàng phá hư người khác.

"Tốt lắm ngươi cũng đừng giận dỗi , đứng lên ăn một chút gì đi ngủ sớm một chút đi, không ăn cái gì lớn lên thật không xinh đẹp lâu, còn có, cha ngươi đang ở nổi nóng, mấy ngày nay ngươi liền thành thành thật thật ngốc ở trong phủ đi" .

"Mẫu thân, không chịu, ngây ngốc ở trong phủ ta nhưng là hội mọc đầy lông a", vân Thương Lan không thuận theo bắt đầu làm nũng, khả Lâm Uyển Nhi lần này nhưng là quyết tâm .

"Lông rậm cũng không cho đi ra ngoài, còn muốn cho ta cướp cô dâu có hay không, làm cái gì không tốt, cố tình đi phá hư người ta nhân duyên, mẫu thân còn không có tính sổ với ngươi đâu", Lâm Uyển Nhi lãnh nghiêm mặt, trong mắt ôn nhu lại bán đứng nàng.

"Ta xem bọn hắn đáng thương thôi, đâu người nào là tự nguyện cưới tự nguyện gả, ta còn giúp bọn họ đâu", Vân Thương Lan không dám lớn tiếng phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm.

"Hoàn nhi, hầu hạ tiểu thư nhà ngươi ăn cái gì đi, hãy trông chừng tiểu thư cho tốt, nếu nàng vụng trộm chuồn ra Vân Quân phủ, ta liền hỏi tội ngươi" .

"Dạ, phu nhân", Hoàn nhi cẩn thận đáp lời.

Hoàn nhi, là vân Thương Lan nha hoàn, mới mười ba tuổi, trừ bỏ Vân Thương Lan của cha mẹ, duy nhất một cái biết Vân Thương Lan là thân phận nữ nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro