Nhớ Những Cánh Hoa Trà Ở Vịnh Ofutano

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

               Trên khu đồi cao gần vịnh Ofutano,một nhà kính thật vững chãi được dựng lên để trồng những cây hoa trà mi.Chiều nhạt nắng,vài người già đến đây để ngắm hoa,nhẹ nhàng và lặng lẽ.Thảm họa động đất sóng thần vừa cuốn đi hàng ngàn người,những cánh hoa trà hôm nay nở để an ủi và động viên người còn sống.
                Giữa ngàn năm triệu năm,đời người cũng chỉ ngắn ngủi như đời một bông hoa.Bung nụ,nở bừng,rồi rụng rơi,nhẹ nhàng theo gió bay đi.Người Nhật có hẳn một triết lý về hoa anh đào và hằng năm đều tận hưởng lễ hội ngắm hoa(Hanami),có lẽ để nhắc nhau rằng nếu biết cuộc đời là ngắn ngủi,hãy gắng sống thật đẹp như đời một bông hoa đã sống.
                 Thực ra,đời người còn giống như đời hoa ở chỗ không phải lúc nào cũng trọn vẹn.Đôi khi người như cánh hoa chưa bung nụ đã lìa cành.Một người Nhật khi đứng trước bãi biển mênh mông,nơi vốn là một thị trấn trước khi bị sóng thần xoá sổ đã ngậm ngùi:Cứ nghĩ hằng năm,hàng ngàn con người,đang sống như vậy,bỗng chốc biến mất như chưa từng có mặt trên dời này.Sự thật đó thật khó để chấp nhận.
                  Tuần trước vừa xảy ra tai nạn lật phà ở biển tây nam Hàn Quốc,khiến nhiều học sinh mất tích.Tháng trước là một chuyến bay mất tăm tích cùng hàng trăm con người.Những dòng tin mới cuốn đi dòng tin cũ.Một lúc nhìn lại,dường như không nhớ chuyện gì đã xảy ra,những ai đã ra đi,những ai đã vô cùng đau đớn.
                  "Mẹ,con sợ rằng sau này sẽ không thể nói với mẹ,nên con gửi tin nhắn này.Con yêu mẹ".Tuần trước,có ai dừng lại trước dòng tin trên báo kể về tin nhắn cuối cùng của một cậu học trò Hàn Quốc đi chuyến phà Sewol bị lật.Dòng tin nhắn như một tờ "di chúc trẻ" gửi ngược khiến người ta phải trào nước mắt.
                    Vì cuộc sống quá mong manh,ta càng nên phải biết quý thời khắc hiện tại.Khi em có mẹ có cha.Khi em có gia đình tổ ấm.Khi em có bè bạn quây quần.Khi em còn có tuổi trẻ.Khi em còn đầy ước mơ và khát vọng.Biết giữ năng lượng để lan tỏa yêu thương,cho đi mỗi ngày để biến dời mình thành đời một bông hoa trong vô tận thời gian mà hữu hạn kiếp người.Còn gì hơn khi được rực rỡ mỗi ngày,tỏa hương mỗi ngày.Và đẹp ngay cả khi lìa cành theo gió cuốn đi,cho dù trong một sớm sương giăng hay một chiều nắng nhạt.
                   Chiều hôm ấy,tôi ngồi ghé trên một góc băng ghế gỗ,chụp một kiểu ảnh giữa vườn hoa trà.Rồi bất giác cúi xuống nhặt lấy hai bông hoa to vừa rụng.Sau chuyến xe dài,khi đến nhà trọ thì trời đã tối mịt.Bữa cơm chiều đôi vợ chồng nông dân già đã dọn sẵn.Xin một bát nước trắng,tôi thả hai bông hoa trà vào và bày lên bàn ăn.Hoa soi bóng nước và hắt lên ánh đèn vàng trong căn nhà cũ.Bữa cơm chiều như ngưng đọng mãi trong trí nhớ.Và những cánh hoa trà hôm ấy như người thấy hiền hậu,thỉnh thoảng lại hiện về nhắc tôi một bài học gì đó để thêm vào đời mình một ngày thật sự sống.
                                                                                                                                                                          Hà Nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hh