Chap 7: Đồ biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ Sáng hôm sau~

Pính poong

- Tôi ra ngay đây

~ Cạch~

- Xin hỏi cô là ai

- Chào bác, cháu là Duệ Thanh

- A là tiểu thư Duệ Thanh đây mà. Thiếu gia đang chờ cô, mời vào.

Nói xong, bà quản gia đưa cô vào biệt thự và dẫn cô tới thư phòng. Cô nhìn ngắm xung quanh. Trời ơi!... thật là đẹp quá mà! Biệt thự này giống như là 1 tòa lâu đài vậy. Với kiến trúc đồ sộ, tỉ mỉ, cẩn thận và chu đáo đủ để biết rằng người thiết kế nơi này là người tài năng cơ nào. Nội thất được bày trí tinh xảo, màu sắc được phối hợp hài hòa, ngoài ra, ở đây còn có các bức tranh cổ từ các thế kỉ 17,18 được đem bán đấu giá với giá cả trên trời mà cô từng thấy trên mạng. Người hầu ở đây đều chăm chỉ, lịch sự và rất tuân thủ quy tắc. Vừa đi vừa nhìn chả mấy chốc đã đến thư phòng

~ Cốc cốc~

- Thưa ngài, tiểu thư Duệ Thanh đã đến

- Vào đi

~ Cạch~

Mở cửa bước vào cô thấy ngạc nhiên vì hôm nay Thần không mặc bộ quần áo vest đen như thường ngày mà thay vào đấy anh mặc trên mình bộ quần áo giản dị với chiếc áo phông và quần bó đen. Vì là bộ quần áo bó sát nên nó đã tôn lên vẻ đẹp cơ thể của anh. Với cơ thể săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, đôi chân dài với những đường cong hoàn mĩ cùng với đôi mắt chim ưng đã đủ để các thiếu nữ trên thế giới phải nhập viện vì mất máu rồi chứ đừng nói gì đến Duệ Thanh. Cô bây giờ cứ đứng ngây ngốc ở đó như một pho tượng bởi sức hút ma mị tỏa ra từ người anh. 

- Em đến muộn 1 phút 45 giây-  giọng nói của Thần đã kéo lí trí của Duệ Thanh về

- Ôi! Tổng tài của tôi. Chỉ có đúng 1 phút 45 giây mà phải căng như đứt dây đàn thế à!!!

-" Time is not money" đó là khẩu hiệu của tôi. Cô không bao giờ có thể mua được thời gian của tôi.

- Ôi! Vậy thì tôi lãi quá

- Ý cô là sao?- Húc Thần nhăn mày nói

- Tôi cảm thấy phục bản thân mình quá

-  Vì điều gì?

- Anh đã nối rằng, tôi không thể mua nổi 1 giây của anh vậy mà anh nhìn đồng hồ đi. Tôi không cần phải lao tâm khổ tứ tí gì mà vẫn có thể lấy được của anh 2 phút thời gian

Nghe xong, Thần lập tức nhíu mày và nhìn đồng hồ. Đúng như cô ấy nói, lúc cô ấy đến là 6h 45 phút vậy mà bây giờ đã là 6h 47 phút rồi.

- Tôi nói đúng chứ- Duệ Thanh đắc ý nói

- Sắp muộn giờ rồi nên cô phải làm việc của mình nhanh lên thôi- Húc Thần đáp trả 

- Việc gì cơ 

-  Giúp tôi

- Giúp ...

- Tôi thay quần áo

- Làm sao... sao anh không tự làm.

Vừa nói dứt câu, Duệ Thanh đã thấy Húc Thần giơ bàn tay bị băng bó lên. Cô chợt nhận ra mình vừa nói 1 câu quá thừa nên đi thật nhanh đến chỗ anh và nói

- Tôi quên mất, tôi xin lỗi

- Nhanh lên

- Tôi phải làm gì?

- Giúp tôi cởi cái áo

Nói xong, Thần hơi cúi người xuống để cô có thê dễ dàng cởi áo hộ anh. Anh phải cúi xuống vì anh cao cao 1m95 còn cô cao 1m75- anh cao hơn cô 1 cái đầu. Lúc anh cúi uống, cô lanh lẹ cởi áo ra hộ anh.  Sau đó anh đứng thẳng dậy để cô giúp anh mặc áo sơ mi, nào ngờ lúc đấy anh lại cởi trần thế là toàn bộ lồng ngực cùng với 6 múi rắn chắc và cơ ngực cùng cơ bắp đẹp đẽ lộ ra khiến cho cô lập tức đỏ  mặt quay chỗ khác, kém chút là xịt luôn cả máu mũi rồi. Thấy hành động của cô anh mỉm cười nhẹ để tay lên cánh tủ và tỏ vẻ lãng tử nói:

- Cô có thấy cơ bắp của tôi không? Muốn bóp nó chứ?

- Anh... đồ biến thái!!!! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro