Chương 56: Tạ Liên Đi Tìm Tình Nhân Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Liên múc một muỗng canh cua lên thổi thổi, đút cho hắn: "Tam Lang, đệ nếm thử xem có được không?"

Hoa Thành đang gói bánh nghe vậy liền cười híp mắt, há miệng ăn: "Ngon lắm, múc ra được rồi."

Lần này nấu canh không bị cháy đáy nồi, Tạ Liên thầm thấy có thành tựu, vội vàng múc ra bát lớn.

Hoa Thành bỏ bánh vừa gói vào nồi canh cải thảo, lại ngó sang cháo bào ngư gà sợi, sáng nay tiểu Bảo Bối đòi ăn ôm chân hắn nịnh một lúc lâu. Vừa ngoan vừa đáng yêu, phải thưởng.

Lúc này bốn đứa nhóc con trong nhà đang ngồi bên dưới sạp gỗ làm bánh bao nhỏ, bé trong bàn tay, bàn tính nhau lát nữa ăn chè viên phải dành viên to. Tạ Liên thầm nghĩ đợi Nhược Da tu luyện thành người, nhà y lại có thêm một đứa trẻ nghịch ngợm đáng yêu. Cuộc sống của y bây giờ vô cùng hoàn mỹ, mình nhất định là người hạnh phúc nhất thế gian.

Tạ Liên vui vẻ bưng canh đặt ra bàn trước, bỗng nghe tiểu bảo bối thần bí nói: "Ăn vào nhất định thấy ảo giác nôn mật xanh mật vàng, Phong Sư thường nói độc này khó chữa, nếm thử là không có sức đánh quái đâu, mai chúng ta phải đi theo Phong Sư đánh quái, không ăn, không ăn."

Tạ Liên "..."

Bánh Gạo còn ngơ ngác, Bánh Bao Nhỏ nghe thế vội giấu cái bát đựng bánh bao của mình đi, như thể sợ y rưới canh lên bát của nó vậy. Tạ Liên thấy Ách Mệnh không phản ứng gì, thầm nói trong bụng lát nữa phải cho nó ăn nhiều hơn ba đứa nhóc kia. Nhưng cách đây không lâu y có đút cháo cho nó, kết quả vừa đi nó đã teo lại trong thấy, èo uột mấy ngày liền.

Thôi vậy...

Hoa Thành nới lỏng cổ áo tiến lại ôm eo Tạ Liên, người hắn cao lớn che hết ánh sáng phía sau lưng, tay cầm thêm một cái khăn ướt cho y lau mặt: "Ca ca nghe rồi đó mấy đứa nhóc này không biết thưởng thức đâu, đá chúng ra ngoài ngủ, tối nay cho ta vào phòng."

Bánh Gạo nghe thế liền ngưỡng mặt kêu gào: "Không cho, không cho Liên Liên phụ thân của con." Một đứa khóc ba đứa bè theo, Tạ Liên day trán cười khổ tay thúc hắn một cái, đẩy hắn ra: "Chuyện đệ xúi giục Bánh Gạo hái sạch hoa của ta, ta còn chưa tính sổ với đệ. Ngủ ở ngoài đi!"

Hoa Thành bày ra vẻ mặt cực kỳ gian manh, không cho tối nay hắn sẽ cướp người.

Còn cái tên nhóc tỳ kia có ngày hắn sẽ đá nó ra ngoài đường.

Chỉ mới sáng nay thôi Hoa Thành còn tốt bụng mang mấy con tôm sốt chua ngọt ra dỗ dành Bánh Gạo, Bánh Gạo nhìn thấy hắn là đề phòng kiên quyết không ăn. Hoa Thành xuống nước bảo nó ăn đi, rồi xin y cho hắn vào phòng.

Cái tên cáo quỷ quyệt như hắn bày ra vẻ mặt rất lương thiện, còn đem y ra làm lí do. Bánh Gạo nghĩ đi nghĩ lại thấy lý do này không thấy gì đáng nghi, Hoa Thành còn nói muốn hái hoa ngoài rào làm vòng hoa cho y.

Bánh Gạo ậm ừ gật đầu, ăn no nê xong liền chạy ra hái sạch hoa, hí hửng giành phần kết vòng lập công. Tạ Liên vừa về Hoa Thành đã chờ ngoài bìa rừng kêu ca rằng Bánh Gạo nghịch ngợm cắt trụi hoa y trồng rồi, mau đuổi nó ra khỏi nhà đi.

Tạ Liên "..."

Nghe số hoa mình trồng bị thủ tiêu y tiếc lắm, nhưng đành phải chịu.

Về tới nhà, Bánh Gạo chạy ù ra chào đón tặng y vòng hoa méo mó, cành lá dập nát hết rồi. Hóa ra là làm vòng hoa cho y, Tạ Liên cảm động rớt nước mắt.

Sau đó, nghe hắn nói xấu mình chuyện hái trụi hoa, Bánh Gạo khóc oa oa nói hắn xúi giục. Tạ Liên ngồi nghe nửa ngày cũng biết nguyên nhân do đâu, thầm cười bất đắc dĩ.

Nhìn là biết ai bày mưu, ai không chịu thua ai rồi. Dù Hoa Thành có trưng ra bộ dạng vô tội như nào, Tạ Liên vẫn để cho Bánh Gạo đáng yêu thắng cuộc tranh luận này, đá văng hắn ra khỏi phòng.

Hoa Thành thấy y đẩy mình ngồi vào bàn, trừng mắt với nhóc tỳ khoe oe oe nãy giờ không có giọt nước mắt nào kia, đi bưng đồ ăn lên.

Mấy bánh nhỏ đưa lên hấp, lát nữa sẽ ăn với chè, uống trà ngắm trăng.

Trên bàn có canh cua, cháo bào ngư gà sợi, tôm bối tú cầu, canh gà táo đỏ, măng hun khói sốt cá ngư điều, đậu hũ tứ xuyên, bồ câu sữa hầm sâm, hoành thánh nấu với cải thảo..

Hoa Thành nâng tay lên, như vẽ ra một đường múc cho Tạ Liên đầy ắp: "Ăn nhiều dưỡng sức."

Bàn ăn đặt cạnh ngoài trời, hoa sen bên hồ tỏa hương thơm ngát. Hắn đặt tiểu bảo bối và Bánh Bao Nhỏ ngồi trên đùi, lột tôm, múc canh, hai chén nhỏ đầy ụ thức ăn. Bánh Gạo ở trong lòng y gặm đùi gà liếc xéo hắn, như thể muốn đá hắn ra khỏi bàn ăn ngay lập tức, kéo tay Ách Mệnh đứng về phía mình. Tạ Liên phải dùng hai cái mai cua đầy ắp thịt trên đó để dỗ hai đứa nó.

****

Ăn uống no nê, Tạ Liên đẩy hắn ra ngoài, khép cửa ôm mấy nhóc nhà mình đi ngủ. Không biết học thói xấu của ai, ngủ lúc nào cũng gác cái chân ngắn ngủn lên người y hết. Tạ Liên nằm đến nửa đêm, nghe tiếng côn trùng kêu râm ran bên ngoài im ắng dần, rón rén xuống giường.

Hoa Thành dựng một căn nhà nhỏ ở bên kia hồ sen. Ban đầu hắn đương nhiên muốn dựng kế bên... à không, hắn muốn mình được ở trong phòng. Nhưng bị đuổi rồi, quanh nhà trồng hoa nuôi cá, hắn phải ở bên kia hồ than trời trách đất. Cái này là do đệ tự mình chuốc lấy đấy nhé!

Hoa Thành đang ngồi bên cửa sổ đến phát ngốc, thấy y chạy ra ngoài liền hí hửng đi cướp người. Hắn đã định bắt cóc từ đầu hôm, nhưng mấy đứa nhóc đó nói chuyện mãi, nào là con sóc tại sao lại nhảy lên cây, nào là cá tạo sao cứ ở dưới nước...

Tạ Liên còn đang vén cành lá đi sang, eo đã bị người khác ôm lấy, lồng ngực hắn hưng phấn chiếm hữu, vội bế thốc người lên: "Hà, bắt được rồi."

Hắn dùng chân đá cửa khép hờ ôm người đặt lên giường, không thèm trở lại khóa cửa, ánh mắt hắn mang theo sự chiếm hữu sâu kín, vội vàng cắn vành tai y. Nhìn thấy người thôi bên dưới hắn đã dần cứng lại: "Nửa đêm lén lút ra ngoài, tìm ai sao?"

Hắn không đợi y trả lời, ngậm lấy môi, muốn nhanh chóng xâm chiếm y, hơi thở nóng bỏng quấn quanh. Hôn nhau trong bóng tối, nóng bỏng quẩn quanh, triền miên ái dục. Ửng đỏ lan ra trên đôi gò má kia, hắn hôn đến khi y run rẩy thở dốc, môi trượt xuống cổ, liếm láp yết hầu, nới lỏng cổ áo mà hôn từng điểm nhỏ sâu xuống dưới. Tạ Liên ôm cổ hắn, nói: "Đương nhiên là bỏ trốn tìm niềm vui mới rồi, cái tên Tam Lang xấu xa đáng ghét đó, ai mà thèm."

Hoa Thành xoa nắn bên eo Tạ Liên cười hư hỏng, bàn tay dùng thêm chút lực giữ y trong tâm khống chế của hắn, nheo mắt nhìn. Người Tạ Liên đã đỏ lên hết, mặt hơi ngoảnh đi không nhìn hắn, sự ngượng ngùng kia như lời khích lệ. Hắn cười tủm tỉm càng không dễ buông tha: "Vậy sao, tên đáng ghét đó dám giấu riêng mỹ nhân trong nhà. Sao lại bất cẩn để người chạy ra ngoài, không sao, đêm nay ở lại cho ta bảo vệ."

Hắn muốn vào sâu bên trong, để mùi hương của y bao trọn hắn. Hơi nhấc người để y ngồi trên hắn, sự mềm mại yêu yêu này là của một mình hắn. Môi chạm nhau trong bóng tối, Tạ Liên không quen với tư thế này cọ quậy: "Vậy thì nhanh lên đừng để hắn bắt gặp."

"Ca ca vội đến sao." Hắn cười rất đắc ý, giữ y trên người hắn.

Trăng bên ngoài rất sáng, Tạ Liên ở trên người hắn có chút xóc nảy, hắn mãnh liệt tiến vào làm y run rẩy từng hồi, mặt đỏ bừng. Hắn dán mặt vào gò má nóng hổi của Tạ Liên, cực kỳ thỏa mãn. Tạ Liên vịn vai hắn chống đỡ, bên dưới nuốt sâu, đôi mắt đẫm nước cực kỳ câu dẫn. Hoa Thành hôn những giọt mồ hôi ướt trên má Tạ Liên, xấu xa nói: "Dám lén lút chạy ra ngoài, hư như này về nhất định bị hắn đánh đòn, hay là theo ta luôn đi."

Tạ Liên hàm hồ nói gì đó, loạn hết cả lên, Hoa Thành cụng trán y híp mắt cười. Hắn đỡ gáy y hôn nụ hoa hồng nhuận cười thành tiếng, bên dưới vẫn cọ xát thân mật, dài lâu, từng chút một dẫn y vào cảm giác lạc lối hoang đường. Làm đến khi y không còn chút hơi sức nào, Hoa Thành định ôm người đi tắm. Bỗng nghe tiếng bước chân chạy đến, cửa chỉ khép hờ, Bánh Gạo gõ cửa hai cái. Cửa mở ra nó liền nhảy vào gào: "Trả Liên Liên phụ thân lại đây, đồ xấu."

Tạ Liên tỉnh cả ngủ, trong nhà rất tối, y vẫn ngồi trên chân hắn, may là nó không nhìn thấy gì, bất giác mặt đỏ như bị nung.

Hoa Thành đắc ý ôm người nằm xuống, tự đắc: "Không trả."

Quần áo đều rơi dưới đất, ca ca muốn dỗ nó cũng không được, lần này hắn thắng rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro