Chương 1 : Cuộc đời "LẠ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa mở rồi đóng lại.
Chiếc xe đẩy anh ấy vào phòng mổ, mất hút trong hành lang.
Tôi vẫn ở đây, chờ anh ấy trở về với tình yêu của tôi, của chúng tôi.
Tôi có một niềm tin mãnh liệt rằng, tình yêu sẽ trở thành động lực giúp anh ấy chiến đấu trong từng phút giây sinh tử. Ranh giới giữa sụ sống và cái chết đôi khi rất mong manh, được nối với nhau bởi một sợi chỉ mảnh, mang tên : Hy vọng
1. Cuộc đời "LẠ"
Cuộc sống có nhiều thứ rất "LẠ". Lạ đến nỗi nhiều người không thể hiểu nổi tai sao nó "LẠ" đến như vậy.
Khi xem một bộ phim, bạn sẽ thấy cuộc đời mỗi nhân vật đều trói chảy theo một thứ logic kì quặc. Có những chuyện xảy ra như thể tất cả đã được an bài tưef trước. Phim được an bài bởi biên kịch và đạo diễn. Thế có bao giờ, ban nhìn lại cuộc đời mình một cách tỉ mỉ? Xâu chuỗi lại các sự kiện mà mình đã đi qua, rồi bỗng thốt lên : "Thật lạ!" Để rồi, bỗng chốc bạn chẳng thể tin được những điều ấy đã xảy ra với chính bạn không ? "Nó" thì luôn xâu chuỗi, thói quen xâu chuỗi đã khiến cuộc đời nó sao mà trở nên lạ quá chừng.
Liệu ai đã từng trải qua cuộc đời như nó ?
Lạ như nó ?
Ảo như nó?
Và ... Điên khùng như nó?
Ngay từ khi sinh ra, nó đã là một thiếu sót của tạo hoá, nếu không muốn nói là thiếu sót " quá trầm trọng".
Như một sự sắp đặt oái oăm của số phận, mẹ nó bị ngã khi đang cố gắng đi bộ băng qua đường để về nhà nấu cơm, kịp cho bố nó đi làm tăng ca.
Chỉ là một cú ngã thôi, có gì nhiều để nói ?
Có ai ngờ được mộ lần vấp ngã ở đời, có thể thay đổi được cuộc đời của biết bao nhiêu con người sau đó ?
Một cua ngã chẳng đầu chẳng cuối, chẳng sắp đặt, chẳng phải cố ý sổ sàng nhưng để lai hậu quả nghiêm trọng khiến mẹ nó bị sin non. Đứa trẻ đã chẳng được sinh đủ tháng đủ ngày... Trên con đường định mệnh của người mẹ ấy, từng vết máu, theo năm thắng rồi củng phai màu. Nhưng nổi đau thì lại mới chớm hình thành thôi ... Hôi tanh và đeo đẳng.
Sự cố sinh non kéo theo cho nó vô vàn rắc rối. Nó mắc chúng dị tật tinh hoàn ngay từ khi mới sinh.
Chưa đầy ba tuổi nó đã phai tham gia hàng loạt các xét nghiệm, kéo theo đó là việc chữa trị. Người ta nói đó là độ tuổi lý tưởng để tiến hành phẫu thuật đối với một bé trai chẳng mai mắc dị tật tinh hoàn. Bởi ở độ tuổi đó, nhận thức giới tính của trẻ nhỏ chưa được hình thành rõ ràng. Nên nếu phẩu thuật sớm như vậy, lớn lên, đứa trẻ ấy sẽ không còn nhớ và biết gì về chuyện đã qua hay ca phẫu thuật nữa.
Ca phẩy thuật ấy đúng là đã diễn ra. Nó không còn nhớ và đã quên đi tất cả.
Moi việc đã qua đúng nhều bác sĩ nói, những thứ không đáng nhớ thì không cần nhớ làm gì. Nhưng bản thân nso không nhớ, không có nghĩa là những người khác sẽ quên. Nhất là trong một xã hội người ta luôn tìm cái người khác muốn quên để nhắc đi nhắc lại đầy đai nghiến. Thật tức cười, khi có đôi người lát nỗi đau của người khác làm thú vui cho mình. Khi một người ngã, anh cười người ta ngốc. Thấy ai yếu hơn mình thoi nhảy bổ vào bắt nạt. Không phải đám đông nào củng xấu. Nhưng gia đình nso không may mắn, sống giữa một xã hội rất xấu, đám đông cực kì xấu. Khi trò đùa của ban làm người khác tức thì nó có lẽ vẫn còn là đùa cho vui lòng bạn. Nhưng khi nó vượt mức quá đáng tới làm người ta buồn và tổn thương thì hắc chắn ban là một kẻ độc ác! Có rất nhiều kẻ ác ở đây.
Những ngày tháng sau này tưởng như nó lớn lên và phát triển bình thường như biết bao nhiêu đứa trẻ khác. Có cha, có mẹ, ở bên gia đùn của mình, ngày nối ngày hưởng thụ thật sự trưởng thành tuyệt vời. Những kia ức tuổi thơ về bệnh tật, về những cơn đau, sẽ như một làm gió thổi, phôi phai và trôi mau như thời gian.
Song cuộc đời quả thực đã không cho nó đi trên những con đường dễ dàng. Thằng bé lớn lên không phải tron gió thổi vi vu, trói nhè nhẹ, lướt qua làm tóc... Không lớn lên bên những cơn gió hiền hoà... Mà vô tình, cuộc đời nó bị cuốn vào trong lòng bão.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro