hoa linh lan - boi vi nhu em la dep

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa linh lan, bởi vì như em là đẹp

1

...........................................

Đó là sóng, là gió, là những triền đồi, cứ trải dài mãi. Đôi khi ảo tưởng, sóng đó, triền đồi đó, mênh mông đó đổi thay và biến thành thảo nguyên, vùng cỏ trống rỗng.

Tất cả chỉ là ảo tưởng, trước mặt vẫn là biển và những triền đồi, biển ko biến thành thảo nguyên, và đồi ko hoá thân thành đất cỏ.

Trong chuyến đi này của mình, nó muốn tìm thấy chút hơi ấm thanh thản từ nơi mùi hương của biển có thể làm nó dịu lòng.

Nhưng khi tới đây, nó lại thấy mình như đang mặn chát, tâm trang như đang bị xát muối và chà mạnh. Nó lại muốn đi, lại muốn tìm thảo nguyên trong khi lúc đầu chính nó đã tìm tới biển. Đầy những mâu thuẫn, đầy những biến đổi, đầy những giằng xé... là nó.... một thằng bé non nớt với chính định mệnh của mình.

Nó sinh ra trong thân xác của biển, nhưng có gì đó trong nó thôi thúc nó, khiến nó muốn được làm thảo nguyên... Được ko phải là gì mà người ta nhìn thấy, đó chính là điều nó đang cố kiếm tìm... Sự hoàn thiện ở một trái tim, một tâm hồn mang quá nhiều khuyết tật.

***

Thế gian này dù có luôn đổi thay, thì anh vẫn yêu em, ngần này và luôn như thế.... Bản thân anh dù có luôn tràn trề... thì anh vẫn luôn như thế.... yêu em lớn... đến ngần này....

Bàn tay dơ lên cao che ánh nắng mặt trời thật khẽ... ANh buồn vì anh đã để em đi...

Mỗi người đều viết nên câu chuyện của đời mình lên trang giấy cuộc sống. Anh viết cuộc đời anh trên trang giấy đời em.

Tình yêu có rất nhiều vết lem nguệch ngoạc.

Hoa linh lan - Bởi vì như em, là đẹp!

Our Lady's tears - Loài hoa của lòng anh....

****

Nó lang thang trên bãi biển,để gặm nhấm và cào xé chính mình. TRong những hoang mang và hồi tưởng lạ lùng đó,nó đang cố tìm ra một nguyên nhân, một lời giải đáp cho câu hỏi: “Mình đã sai từ đâu?”

Hoa linh lan - Bởi vì như em, là đẹp!

Phần 2

[ Truyện nhiều phần - Truyện về đàn ông và rất nhiều phụ nữ - Tgiả: Gào ]

Tiếp theo phần 1

LTS: Tôi mệt mỏi lắm rồi, mỗi lần viết một khác đi nhiều. Truyện này đã viết lại phần 2 tổng cộng 3 lần, do quên save, do cài lại máy...v.v Mỗi lần bắt đầu lại, tôi lại viết khác đi. Không biết trong 3 lần ấy, thì lần nào hay nhất nhỉ? Nhưng tôi đã ko còn nhớ những gì tôi viết trước kia, chỉ nhớ hiện tại, nó là như thế này thôi... Có sao dùng vậy... cứ xài hoài như vậy đó!

Mọi thứ xung quanh tôi đang ngày một tồi tệ. Người ta nói muốn có thứ gì phải mất mát hy sinh nhiều lắm. Tôi cũng mới chỉ 20, già so với người trẻ, lớp mới. Nhỏ so với người lớn, lớp cũ. Bọn trẻ thì hồn nhiên hơn, lũ già thì ma mãnh hơn.

Thiệt tình, ko biết đường nào mà lần.

Dạo này, tôi hay thèm rượu, uống nhiều, mà chẳng có cảm giác mấy. Mấy ngày nay, ngày nào cũng say, nằm bệt. Tôi sắp nghiện rượu đến nơi với cái đà uống chơi như thế. Tôi uống ở mọi nơi có thể, nhà tôi ko có nước, nhưng có chất cồn. Tình hình là do tôi nản lắm. Lỗi cũng tại tôi trẻ, lỗi cũng tại tôi già.

Vừa trẻ vừa già lại ko có đàn ông trong nhà nên là tôi phiền muộn lắm. Buổi sáng muốn dậy sớm sờ ti chông, mà thấy nệm trống không.Tự phơi quần áo thấy toàn đồ lót đàn bà, ko thấy quần sịp của đàn ông... thật chán...

Công việc thì tan hoang một cách huy hoàng, làm đêm nào cũng mơ thấy ác mộng.

Tuần sau, có một đồng nghiệp vào SG sống chung. Chị ấy làm việc của chị ấy - Đời sống. Việc của người khác ko liên quan đến tôi, lôi thôi mệt lắm. Tôi phải làm việc của tôi - bợm rượu, chán đời, mặc mẹ.

Cái lý lẽ của việc trọng dụng là dành cho người khôn lỏi.... Khôn lỏi sẽ ko lùi, thẳng thắn sẽ nếm nhiều mùi... lủi thủi.

Ngày ngày, tôi ngắm hoa linh lan trên mạng. Tôi thích nó - những chùm hoa gục ngã. Nhìn đến ngu. Tôi đọc nhiều thứ về loài hoa này. Thật tội nghiệp, nó toàn liên quan đến nước mắt, thất vọng và sự tan vỡ thôi. Đm, bây giờ tôi cũng thế luôn đấy. Nhưng ko phải là vì yêu... quần sịp tôi mặc vẫn rất vừa.... tôi ko buồn về chuyện yêu.

Mà là vì chuyện khác.

Thở dài, uống thêm ly nữa, cho nó hoa mắt.

Người ta, lắm người tưởng tôi đang sợ hãi việc vô gia cư, thất nghiệp. Ý rắng, họ tưởng tôi kém cỏi lắm. Ây dà, đó ko phải vấn đề của tôi. Vấn đề của tôi, mấu chốt ở tình nghĩa. Loại bỏ có sống có tình, có khi tôi lại được làm người tử tế, sống giàu có và phởn phơ hơn....Vậy mà chẳng bỏ được. Hận mình!

Có một thú vui.... là viết truyện. Uống rượu cả chai, viết những câu chuyện dài bất tận... để thấy bớt hận đời.

Đời, nói chung là cũng bạc. Tôi thất vọng lắm, thất vọng lắm... thất vọng đến thối ruột.... Thành thử, tôi cũng đau lòng, rồi hay khóc.

Hôm nay, ngồi làm việc ở quán cafe, mắt tôi đỏ hoe khi check mail. Đm cái đời này nó vãi lồn lắm. Tôi ko hiểu sao người ta lại đối xử với tôi như vậy. Ấy vậy mà, mặc mẹ tôi ko hiểu, chúng nó vẫn cứ "chơi" tôi đều. Đm, khắm lọ ghê!

Mặt người ai cũng như nhau - mặt dày!

...........................

Vào truyện:

Tiếp theo phần 1

II.

Dù sao thì Hoa linh lan cũng một phần nào tượng trưng cho sự tan vỡ, những trái tim đã ngấn lệ vì yêu, đó là điều mà tôi được nghe kể rất nhiều trong quá khứ.

Tôi nhớ, bố đã kể cho tôi về sự tích loài hoa này, đó là một câu chuyện buồn cho dù nó vô căn cứ như mọi sự tích trên đời. Tôi thích hoa linh lan ko phải bởi sự tích về loài hoa cảm động này, tôi thích nó đơn giản bởi vì nó đẹp. Những bông hoa mang nỗi đau của sự trắng trong ko tì vết.

Lần đầu tiên tôi gặp Khánh là khi cậu ấy 14 tuổi. Chúng tôi học lớp 9 cùng nhau, Khánh chuyển đến học sau tôi nhiều lắm. Khánh có một đôi mắt vô cảm, một khuôn mặt có đường nét và rất thu hút. Tuy cậu ấy rất ga lăng nhưng sống lại vô cùng khép kín. Bọn con gái trong trường tôi ngày ấy đều gần như ai cũng thích cậu ấy. Bởi nói ít và làm nhiều trông sẽ phong độ biết bao nhiêu. Bù lại cho sự yêu thích của nữ giới, cậu ấy nhận được khá nhiều ác cảm của bọn con trai. Thời gian cuối năm lớp 9, theo tôi nghĩ đó là một khoảng thời gian mệt mỏi và buồn bã của Khánh. Cậu ấy thường xuyên bị bọn con trai trong trường đánh, mặt mày xuất hiện nhiều những vết bầm thâm. Tuy nhiên, có lẽ là cậu ấy ko đánh lại bọn chúng mà lại im lặng chịu đựng. Bọn con gái rỉ tai nhau điều này, và tôi cũng tham gia vào mọi cuộc chuyện trò bán tán xung quanh những trận đánh đó. Có đứa cho rằng Khánh nhát gan nên đã chịu đòn mà ko đánh lại. Cũng có đứa nói rằng, bọn con trai quá đông và Khánh đã chống trả nhưng thất bại vì lực lượng ko cân sức.

Có một lần, tôi nhìn thấy Khánh, với những vết bầm dập trên mặt và máu chảy rất nhiều nơi cánh tay. Cậu ấy lui về phía sau vườn trường, sau một trận đòn nhừtử của bọn lớp 10 trường khác.

Tôi đi theo.

Vì tò mò.

Sự tò mò của tôi mang lại nhiều điều hơn tôi nghĩ, lúc đó thì chỉ là sự ngạc nhiên cực độ, sau này, nó còn khiến tôi đóng vai một kẻ đi theo trong suốt quãng đường dài.

Khánh ngồi bệt ở đống cỏ, bằng hết sức cố gắng của cánh tay bị gãy, cậu ấy kéo khóa quần.

Tôi nhắm mắt lại, quay mặt đi vì xấu hổ. Nhưng chẳng hiểu điều gì, khiến tôi quay lại nhìn, cậu ấy mở khóa quần ra, nhìn vào “cái đó” của mình, thở phào một cái rồi cười….

Tôi khi đó – một con bé 14 tuổi như mọi con bé 14 tuổi khác, xác định hành động của Khánh là biến thái vô cùng.

Hôm sau, tôi đã kể chuyện tôi nhìn thấy đó với con bạn than của mình với 1 rổ thắc mắc. Chuyện nhanh chóng được lan truyền mau lẹ hơn tôi tưởng, Tôi ko nghĩ là câu chuyện này gây hại cho Khánh, đó chỉ là những thắc mắc của tôi…. Vậy mà…

Bọn con trai bắt đầu giễu cợt Khánh, chúng “chợt nhớ” những lần đánh nhau, Khánh luôn sợ bị đau chỗ ấy. Chúng nói rằng hẳn Khánh bị tật ở chim.

Sau buổi sinh hoạt ngày thứ 7 cuối tuần, Khánh bị đám con trai lôi vào nhà vệ sinh. Chúng đè Khánh xuống, bắt tụt quần và chế giễu true chọc. Tất cả đám con gái đều biết điều này, nhưng ko ai bình luận vì xấu hổ.

Sau đó, Khánh chuyển trường.

Đó là ngôi trường thứ 3 Khánh theo học trong 4 năm cấp 2.

…………………………………

Nó ko thể nào thoát khỏi cái biệt danh mệt mỏi “thằng không chim”, kể cả khi thờ phụng chúa lẫn khi rời bỏ Ngài…. Chúa luôn mang đến cho nó những ngày dài nước mắt. Mọi thứ luôn xuất phát từ mồm miệng của bọn con gái và sự hành động tức thời của bọn con trai.

Nó bị ám ảnh với những từ bọn con trai nói. Lần đầu tiên phải chuyển trường đã là khaỏng thời gian mệt mỏi, mẹ lại tiếp tục muốn nó có 1 cuộc sống mới từ khi bà nói với nó những chuyện về việc chống lại chúa trời… v.v…. Lần thứ 2 là do đánh nhau và bị đuổi học, do đó, sau này, dù có bị đánh, nó cũng ko bao giờ chống trả nữa. Lần thứ 3, là do thói quen ngó chim mình, một đứa con gái mach lẻo và thế là đám con trai tống vào nhà vệ sinh: “Mày không có chim phải ko Khánh?” rồi cứ thế, chúng nó cười cợt khoái trá.

Việc chuyển trường liên tục trong một thời gian ngắn, mang lại cho mẹ và nó ko ít những khó khăn. Mẹ ko trách móc gì nó, kể cả về việc nó đánh người ta hay bị đánh. Ngay cả việc nó bị đuổi học, bà cũng ko trách mắng nửa lời.

Đơn giản thôi, con trai và bà đều là những con người đang chiến đâu. Chiến đấu cho sự tồn tại của mình, khó khăn là những điều hiện hình, còn chiến đấu thì âm thầm lắm.

Khi chuyển trường lần cuối cho con, bà nói: Năm sau, con phải đi du học thôi.

Nó ko thắc mắc và cũng ko phản đối, chỉ quay sang nhìn mẹ và nói: Mẹ lại phải ở một mình rồi.

Đối với nó, quyết định của mẹ, ko hẳn lúc nào cũng đúng, nhưng bà tỉnh táo và sang suốt với tình thương của mình. Nó cần phải nghe lời mẹ.

…………………………………….

Sau này, tôi được biết Khánh đi du học, điều đó khiến tôi thực sự rất buồn. Tôi nghĩ việc cậu ấy phải chuyển trường là lỗi tại cái miệng lắm lời của tôi. Có một thời gian, nghĩ về Khánh là việc duy nhất tôi làm trong ngày Đôi khi, tôi thắc mắc rằng cậu ấy có bị Gay ko nhỉ? Thời điểm tôi tự hỏi mình câu hỏi đó, là lúc báo chí lên án rất nhiều về những thú chơi có chiều hướng bệnh hoạn của những người đồng tính.

Nhưng rồi, tôi lại xua ý nghĩ đó đi, việc chăm chút đến của quý ko có nghĩa là người đó pêđê hay muốn cắt nó đi. (Tôi có đọc một vài quyển truyện, một số nhân vật nam đồng tính luôn muốn cắt trym để thành đàn bà. Trong khi đó, một số nữ nhân vật đồng tính lại muốn tười cây vào chỗ đó để có thể mọc chim ra…v.v…. Đó là những câu chuyện về thế giới thứ 3 khó hiểu.)

Khánh thật đẹp trai. Ai cũng nói vậy, cậu ấy phát triển chiều cao sớm, nên lớp 9 đã cao hơn 1m7, cao hơn chúng tôi nhiều. Có lần, đi khám sức khỏe định kỳ của toàn khối, bác sĩ nói cậu ấy vẫn còn có thể cao. Điều đó làm bao nhiêu đứa trong khối phải trầm trồ…. Đó là lý do tôi cố gắng xua đi ý nghĩ, Khánh pêdê. Vì đẹp trai như thế mà Gay thì thật phí và tiếc cho con gái chúng tôi.

Tôi ko hiểu tại sao Khánh lại sống khép kín như vậy? Cậu ấy có nỗi mặc cảm thầm kín nào của bản than mà người ngoài ko ai hay biết chăng? Tôi biết ôm một nỗi mặc cảm thì bản than sẽ cảm thấy rất khổ sở. Mỗi lần nghĩ về chuyện Khánh mặc cảm với một điều gì đó, là tôi lại liên tưởng tới chàng Gù trong sự tích hoa Linh lan. Anh ta đã ôm cô đơn rồi chết, trở thành loài hoa màu hồng bên cạnh hoa linh lan – hoa trái tim tan vỡ. Ai mang trong mình một bí mật mà ko có niềm tin thì cũng sẽ đều cô đơn như thế…

Việc nghĩ về Khánh với quá nhiều áy náy, khiến tôi hạ quyết tâm sẽ phải gặp Khánh vào một ngày ko xa, để nói lời xin lỗi và mong là cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi.

Một năm sau đó, bố tôi bị bắt vì tội tham ô. Tất cả tài sản gia đình đều bị tịch thu. Tôi ko khóc, cũng ko trách cứ bố. Nhìn ông bình thản bước đi mà long tôi như se sắt lại. Tôi hỏi ông có hối hận vì những việc đã làm ko, ông chỉ cười.

Tôi nói, nếu bố có một mức lương xứng đáng hơn, với công việc làm của một cán bộ cần mẫn, bố sẽ ko làm việc đó đúng ko? Bố tôi trả lời: “ Không!”. “Khi con đã có cái xứng đáng với mình, còn sẽ nghĩ rằng nó là ko đủ. Ngay cả khi bố có một mức lương cao hơn và xứng đáng với bố hơn, bố vẫn sẽ nghĩ nó là ko đủ!”.

Bố tôi tự sát trong trại giam.

Ông là hiệu trưởng trường cấp 2 mà Khánh và tôi cùng đã từng theo học.

Việc này, thực sự nhục nhã với ông.

Tôi biết, tội của ông ko phải như vậy. Nhưng ông ko thanh minh và ông ra đi lặng lẽ.

Anh trai tôi khi đó đã trưởng thành, nói rằng tôi và mẹ cần đi khỏi nơi đây và bắt đầu một cuộc sống mới. Anh lấy vợ ở Phần Lan, chị dâu tôi là người ngoại quốc. Anh muốn đón mẹ sang để gần vợ và con anh. Đồng thời, muốn tôi sang đó, để thanh thản sống mà tiếp tục học hành.

Tôi sang Phần Lan năm lớp 11.

Tôi nhớ bố!

Phần Lan có quốc hoa là hoa linh lan.

Châu Âu, thực sự rất nhỏ bé. 2 năm sau, tôi gặp Khánh ở Berlin. Anh ấy thậm chí còn ko nhận ra tôi nữa….

Khánh đi cùng một bông hoa lai xinh đẹp…( Sau này tôi biết được tên cô ấy là Kat, kém tôi và Khánh 1 tuổi.)

Tôi thấy mình, giống số phận của một đóa lan chuông…Gần mà ko chạm được….Cô ấy rất đẹp, rất xứng, còn tôi thì ko… Tôi thu mình.Vẻ đẹp bất thường? Bất thường là ko đẹp...

Lần đó…. Bắt đầu từ….

……………………………………………

Lớp 10, nó sang Czech học. Vốn dĩ việc du học ít người chọn nước Czech để gửi gắm con mình. Nhưng đối với mẹ nó, bà gửi gắm con bà ở những nơi mà bà cho rằng nó có thể sống tốt. Khánh học ở Prague, nó sống trong nhà của một người bạn than của mẹ, cô ấy đứng tuổi và ko chồng con nên rất thương nó. Có lẽ chính điều này làm mẹ nó an tâm hơn. Cuộc sống ở đây cũng có nhiều vất vả, nó ko nhớ mẹ nhưng luôn nhớ nhắc mình hỏi mẹ có cô đơn hay ko? Nó trưởng thành từng người nơi đất khách, tích lũy cho bản than một vốn sống khá đầy. Trong suốt những năm tháng học ở nơi đây, nó luôn tìm cho mình những khoảng thu lu đích thực.

Không ai gọi nó là thằng không chim, nó cũng lớn lên đủ để hiểu, chim ko thể tự nhiên mà rụng.

Trước khi sang Czech học, nó có tới thăm cha mình, nhìn ông tiều tụy và điên loạn. Nó tự dằn lòng phải cứng rắn lên. Không sùng bái, ko tin tưởng ai.

Chính vì thế, mà cuộc sống trong một năm đầu của nó khá suôn sẻ.

Tuy nhiên, nó ko phải là ko gặp nhiều rắc rối những thời gian về sau đó...

Dậy thì và tiếp tục dậy thì, nó ko hề có cho mình lấy một chút xíu nhu cầu về tâm sinh lý. Ví như quen bạn gái chẳng hạn… Việc lảng tránh mọi hoạt động cộng đồng, khiến nó bỗng nhiên trở thành một thằng đàn ông lập dị trong mắt tất thảy mọi người. Thêm nữa, nó lại là người châu Á, nên càng bị đám học sinh soi mói dữ dội hơn.

17 tuổi, nó được một lời đề nghị quan hệ đồng tính của một gã da màu. Thằng cha đó bắt gặp Khánh đi ra từ siêu thị, ko ngần ngại hắn đi theo và chặn Khánh ở góc đường, sờ mó và đặt vấn đề.

Tất nhiên, nó từ chối nhã nhặn.

Một tuần sau đó, nó bị một đám thanh niên da màu chặn đánh sau khi tan học về. Dồn vào một góc toilet định dở trò bệnh hoạn. Kat nhìn thấy và đã la loạn lên. Khánh được cứu! Nhưng vẫn ko yên….

Kat – một đứa con gái lai mang hai dòng máu Trung Quốc và Czech rất thích Khánh. Nó theo dõi Khánh từ rất lâu rồi. Kat có một bản tính nổi trội và gương mặt đẹp đến khó ưa, tổng thể hài hòa giữa nhiều nền văn hóa. Điều Kat thích nhất là trải nghiệm tình dục. Kat có cả một đám những thằng con trai sẵn sàng làm vật tí nghiệm cho những trải nghiệm của mình. Kat cũng có những cô bạn cùng chung sở thích để bàn tán về vấn đề đó. Thật khó có thể nghĩ Kat mới 17 tuổi.

Kat đề cập đến việc muốn được ngủ với Khánh….Kat còn đùa cợt rằng, cái ấy của Khánh hẳn phải rất bé nhỏ và đáng yêu, nó thích những thứ đáng yêu như vậy. Kat nói với Khánh, bọn con gái luôn bàn tán về chim của nó, có đứa bảo to, có đứa nói nhỏ, nhưng xét cho cùng cũng thật quyến rũ làm sao.

Vởi vẻ giễu cợt của Kat, nó cảm giác như nóng phát điên lên. Nó kéo khóa quần.

Và….

Gào – 16/7/2008

(còn nữa)

Hoa linh lan - Bởi vì như em, là đẹp!

Phần 3

[ Truyện nhiều phần - Truyện về đàn ông và rất nhiều phụ nữ - Tgiả: Gào ]

Tiếp theo phần 1phần 2

*LTS: Tôi rất thích nhìn người khác đau khổ, chính xác là nhìn những kẻ đang sung sướng đau khổ, nhìn những mối tình tan vỡ, bản thân tôi cảm thấy rất hả hê. Trước đây, sự hả hê ấy được thế chỗ bằng thương cảm, nhưng giờ thì hết rồi.

Tôi hiểu được nhiều điều từ nhiều lần thất tình, nhiều lần tan vỡ. Đó là, ở thời điểm nhất định, chúng ta bắt buộc phải trải qua nó, ai cũng thế. Càng an ủi, họ càng phụ thuộc, càng nghiện ngập sự an ủi đó. Vô hình chung, chúng ta lãng phí tình thương của mình.

Mọi thứ đều thật khó khăn.

Tôi viết truyện, viết băn khoăn....

...............................

Vào truyện:

Tiếp theo phần 1phần 2

III.

Nó kéo khóa quần.

Hai con mắt của Kat mở thao láo.

Trần đời, Khánh chưa từng thấy một đứa con gái nào them thuồng cao đênn vậy. Nhìn sự tò mò trong đôi mắt Kat, Khánh bật cười.

Kat giật mình.

Chưa kịp định thần, Khánh kéo khóa quần lên: “Đủ rồi nhé!”

Kat tuôn một tràng chửi thề bằng tiếng Trung rồi bỏ đi. Tâm trạng Kat ấm ức khó tả, nó cảm giác như mình bị giễu cợt, bị một thằng con trai rong chim nhử mồi.

…………………………………

Khánh cười, nó không sao ngăn được cái điệu cưởi mỉa mai đọng lại trên môi nó sau hành động ấy. Kat có lẽ là người con gái đầu tiên nhìn thấy chỗ kín của Khánh. Nó đã giấu mãi… Vậy mà hôm nay lại tự động lột ra…. Đứng trước một đứa con gái quyến rũ, mà chẳng có cảm giác và phản ứng gì…. Trong một giây, Khánh nhớ đến gã da đen, và Khánh cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn đó của mình. Nó không thể là một thằng gay như gã da đen đó được. Nhưng nó cũng không hiểu, Kat muốn gì ở mình. Chẳng lẽ con gái lại dễ dàng và sỗ sang đến vậy? Muốn đè con trai ra? Mà tại sao ai cũng muốn đè Khánh ra… Kat, đám con gái khác, gã da đen và cả bọn côn đồ…. Tất cả…. đều muốn “đè” Khánh ra để mà…. Hãm hiếp!

Khánh cười, cái sự cười dai dẳng ấy làm cho cậu loạn óc…Rồi Khánh nhớ tới mẹ mình….Nó tự hỏi, tại sao trong một quãng thời gian dài gần 20 năm, bà chỉ có một người đàn ông điên trong trại xa cách, một đứa con trai xa mẹ khi nó chưa lớn hẳn, vậy mà bà vẫn kiên cường đến vậy, một mình để trải qua mọi thứ sao? Chẳng lẽ, mẹ không có bản năng đàn bà, không có những ham muốn hạnh phúc bên người đàn ông yêu thương bà? Và cả cô nữa, người mẹ thứ 2 đang nuôi dưỡng nó trên đất khách quê người… chẳng bao giờ thấy một ai đó lấp ló trong cuộc đời của họ…. Tại sao họ bình thản sống như vậy trong khi ngoài kia, tất cả đang vùng vẫy, kêu gào và thèm khát?

Nó điện thoại hỏi thăm mẹ vài ngày sau đó. Tâm trạng không yên ổn với những thắc mắc ngổn ngang, nó hỏi bà:

-Mẹ à, sao mẹ không tái giá? Mẹ có cô đơn không?

-Sao con lại hỏi thế?....Uhm….Mẹ còn yêu bố con nhiều hơn cả những cô đơn của mẹ!

Một người đàn ông điên được một người phụ nữ yêu mình hơn 20 năm điện dại. Nó ước gì nó cũng điên dại để được ai yêu nhiều như thế! Ai có thể yêu nó nhiều hơn cả sự cô đơn của họ.....?!? Ai????

…………………………………

Kat trở về nhà, nhìn lên loằng ngoằng những thứ bảng trướng Trung Hoa, nó cảm thấy những người có dòng máu châu Á thật là phức tạp. Họ mập mờ trong tình dục, lấp ló trong tình yêu.

Trước đây, hồi 14 tuổi, Kat có về Trung Quốc sống một vài tháng hè, để thăm ông bà. Nó kết giao với một số đứa bạn ở đó. Rất chân thành, nó kể cho tụi đó nghe rằng những thứ về tình dục. Rằng nó đã quan hệ khi 13 tuổi, và phần lớn đám con gái bạn nó cũng vậy. Họ cũng khá sợ hãi, nhưng khi làm chuyện đó rồi thì sự sợ hãi ấy mất đi. Con bạn người Trung Hoa thuần chủng – Tiểu Kiều mắt tròn mắt dẹt, ở tuổi 14, Tiểu Kiều chỉ như một đứa nhãi bé xíu.

Tiểu Kiều lon ton về kể lại chuyện Kat nói với mình cho cha mẹ một cách đầy hào hứng ngu dốt. Sự ngu dốt ấy đã được truyền thụ tới tai ông bà ngoại của Kat. Họ lấy làm xấu hổ. Những người già cổ lỗ mắng chửi Kat thậm tệ.

Người châu Á hình như họ không thích giáo dục cho con cái mình về tình dục, về những biện pháp an toàn để tranh những nguy hiểm có thể xảy tới. Họ có một loạt truyền thống và họ tôn thờ chúng cứ như thể những đạo giáo khác họ thì đều ko có luật lệ vậy. Kat khẳng định rằng mình có truyền thống. Kat có những luật lệ và giới hạn của riêng nó, không cho phép bản than hay bất kì ai đó có thể dẫm đạp mình.

Kat cũng ghét người châu Á vì họ hay đặt điều. Họ áp đặt mọi điều họ nghĩ lên cách tư duy sự việc cho người khác. Những tin đồn trong cộng đồng những người đồng hương ở nước ngoài thì lại lan rất nhanh. Ví dụ về cái tin đồn Kat “làm hàng” xuyên qua 3 nước: Đức – Czech – Ba Lan. Họ kể rằng người ta kể với họ rằng ( một sự bắc cầu ghê gớm), Kat đã đi ngủ với bọn con trai và đòi chúng nó trả tiền cho mình từ khi 12 tuổi. Kat đã bỏ học và công việc chính của Kat là làm gái nuôi sống mẹ mình. Trong một cuộc làm tình mây mưa với một lão già khọm, sau khi xong việc, lão boa cho nó thêm tiền đi taxi về. Tuy nhiên Kat từ chối và nói một cấu bất hủ: “Ngủ anh đã trả tiền rồi thì ko cần tiền taxi nữa.”

Sau khi nghe câu chuyện này do một người đồng hương “tường thuật” lại, Kat cười lăn lóc còn mẹ nó thì….. khóc lăn lóc. Những người phụ nữ Châu Á yếu đuối là vậy – Kat thầm nghĩ.

Kat biết, ở quê hương, người ta gọi mẹ Kat là con điếm trốn chạy. Đứa con của con điếm trốn chạy là con điếm con trốn chạy. ĐƠn giản bởi mẹ Kat xa quê hương lâu ngày mà trở về ko có chồng bên cạnh, lại đèo bòng thêm một đứa con lai Tây ko rõ nguồn gốc. Mẹ thờ thần phật, cũng lận đận mãi rồi bị bố bỏ rơi. Ông ta nghiện rượu lại hay lèm bèm, chỉ là một công nhân quèn và chẳng có gì nổi bật hơn những người đàn ông da trắng thất bại trên cái đất nước eo hẹp về kinh tế này. Chính vì thế, Kat tuy không ưacảhai dòng máu đang chảy loạn xị trong người mình, ghét cái thói đặt điều vu khống của những người Á lắm chuyện. Song, nó lại thích đàn ông châu Á hơn là những gã da trắng bất tài.

Nếu những đứa con gái khác xem chuyện gia đình như vậy, bị gọi như vậy, bị hắt hủi như vậy là đau khổ, thì đối với Kat, điều đó chẳng có nghĩa lý gì. 13 tuổi, nó đã biết dắt trai về nhà, dậy bọn trẻ con xem phim sex. Kat từng có một tuyên ngôn bất hủ: "Giá như ngày nào cũng chỉ có mỗi sex thôi thì thật là tuyệt vời!" . Đối với chuyện tình dục, đôi khi Kat khiến người ta nghĩ mình là một con nghiện. Mọi thứ đối với Kat đều vô nghĩa lý, chỉ có những trải nghiệm thực tế mới có thể làm nó vui vẻ hơn. Kat rất bất đồng với mẹ, vì quan điểm của bà và nó là 2 cực trái chiều. Họ thường xuyên xung đột.

Còn về Khánh, việc Kat chú ý tới Khánh là do “chỉ điểm” của một con bé người Nhật cùng hội cùng thuyền. Gái Nhật rất nhạy bén trong chuyện rên la ai oán về mặt sex. Kat biết công nghiệp tình dục ở Nhật rất phát triển, bên cạnh thời trang kinh điển mà nó vẫn được xem trên mạng hang ngày. Con bé người Nhật tên là Yoko, xét về mức độ “bệnh hoạn” thì còn cao hơn cả Kat. Hai đứa quen nhau trong một lần có gắng len lỏi vào club mà thất bại. Cả hai con vẹt bị tống ra ngoài. Chúng đứng ngoài chửi thề một cách ghê gớm, Kat thìra rả thứ tiếng Trung đẻ non không nói sõi, Yoko thì the thé cái thứ tiếng Nhật nghe như muốn ré tai của mình. Bọn bảo kê ra và rút súng – chỉ là dọa thôi, nhưng cả hai đứa chạy thục mạng muốn đái ra quần.

Yoko dậy Kat rất nhiều thứ hay ho về sex. Mọi bí kíp về kiểu dáng, tư thế, tiếng kêu của Kat đều được Yoko chỉ bảo rất tận tình. Mối quan hệ của 2 đứa chỉ bị đi quá đà “bạn thân” một lần khi chúng say xỉn và làm “chuyện đó” với nhau. Hai đứa đã giao kèo sau lần đó sẽ không có lần thứ 2 nữa, vì chúng nó thực sự chỉ thích những thằng đàn ông đủ lông đủ cánh.

Yoko và Kat có rất nhiều điểm chung, trong đó có cả việc thích con trai Á Đông. Khi Khánh vào trường, Yoko làngười đầu ttiên để ý Khánh. Kat cũng bị ảnh hưởng bởi cô bạn ranh mãnh của mình. Cả hai đều muốn sở hữu chàng trai đó để…. Chị em mình cùng hưởng thụ. Nhưng tiếc rằng, Yoko lại phải về nước quá sớm. Chính điều đó, khiến Kat càng muốn có Khánh hơn, để hoàn thành kế hoách cuối cùng của đứa bạn thân để lại.

Cuộc sống của Kat ngày ngày vẫn trôi đi như vậy. Đầy ắp những trò chơi và mặc kệ mọi lời nói. Không ai quan tâm Kat, Kat quan tâm Khánh.

Lúc đầu vì sex. Sau không còn là vì sex

Việc Khánh làm hôm đó, cái khóa quần nọ, làm nó bứt rứt vô cùng. Tự dưng, Kat khóc....

Bỗng nhiên, Kat nghe thấy tiếng chuông, ra mở cửa...

Ngoài trời tuyết rơi... dày đặc.

Lần đầu tiên, Kat sợ hãi đến vậy!

………………………………….

“Theo những gì tớ biết về Kat, thì cô ấy không phải loại người mà một người trầm tĩnh như Khánh có thể yêu.” – Đó là câu mà Yoko nói với tôi khi chúng tôi tình cờ gặp Khánh và Kat ở Berlin.

Yoko và tôi đều theo học về Tâm lý học tại Mỹ. Việc chọn theo học nghành này là cả một sự đấu tranh lớn đối với tôi. Rất nhiều người phản đối và bản thân tôi cũng cảm thấy rất bối rối trước quyết định của mình. Nhưng cuối cùng, tôi cũng quyết định.

Tôi sang Mỹ và gặp Yoko. Yoko có một đam mê rất lớn, cô ấy muốn khám phá bản năng tình dục của con người, những vấn đề lien quan đến tâm lý học trong tình yêu và tình dục. Cô ấy nói rằng đất nước của cô ấy, mọi người đều sống rất duy tâm. Mọi thứ đều được kiểm soát bằng ý nghĩ, kể cả những vấn đề về thể xác. Chính vì vậy, khi xem một bộ phim của Nhật, người xem cảm giác rất đau đầu. Bởi đạo diễn để quá nhiều ý tứ sâu xa trong đó.

Mùa hè năm thứ 2 Đại học, tôi và Yoko rủ nhau tới Berlin, tạm rời xa những nghiên cứu về tâm lý con người, rời xa New York, chúng tôi thả mình vào bầu trời châu Âu yên ả.

Khi tôi và Yoko đang dung bữa ở nhà hàng Trung Hoa, mé phía tây thành phố: “Người thượng Hải”, thì Khánh và Kat bước vào, Kat dường như khiến không gian bừng sáng bởi nụ cười của cô ấy.

Họ đẹp đôi đến hoàn hảo, cho dù ánh mắt và bước đi của cậu ấy vẫn hờ hững ảm đạm như ngày nào. Tôi ko để ý đến họ, chỉ khi Yoko hét lên thứ ngôn ngữ nào đó mà tôi kô hiểu rõ, chỉ nghe loáng thoáng một cái tên được nhắc đến “Kat Kat” ( sau này, tôi biết đó là tiếng Czech).

Sau đó, họ ôm chầm lấy nhau, Yoko và Kat, chỉ có tôi và Khanh là ngạc nhiên, đứng ngoài cuộc hội ngộ, đoàn viên của họ. Khánh hoàn toàn không nhận ra tôi, còn tôi, đã nhận ngay ra cậu ấy khi Yoko chỉ về phía bọn họ. Khánh thờ ơ với sự hạnh phúc khi gặp lại bạn cũ củaKat. Chúng tôi nói chuyện, làm quen, ngay cả khi tôi giới thiệu tên mình, dường như cậu ấy cũng không hề nhớ.

Bởi vì bọn họ nói tiếng Czech, tôi không hiểu, nên tôi đã yêu cầu Yoko rằng tất cả mọi người hãy đều nói tiếng Anh. Kat hào hứngnói Khánh cũng là người Việt Nam và tôi cũng vậy, những người Á Đông thường trầm tính như vậy đấy khi thấy cả 2 chúng tôi đều gần như không hề mở lời. Tôi thì im lặng vì bối rối, vì ngượng ngùng khi gặp lại người đàn ông mà tôi đã mơ mộng suốt bao nhiêu năm qua. Tôi đã mong ngày này lâu lắm, nhưng nó đến quá bất ngờ làm tôi ko chuẩn bị được cho mình một bộ dạng tử tế hơn…

Sau khi ăn tối, chúng tôi chia tay vì đã muộn. Yoko và Kat lâu ngày ko lien lạc nên họ đã lấy lại số điện thoại của nhau và hẹn đi chơi. Khi về khách sạn, tôi hỏi Yoko là họ sang Berlin làm gì vậy?

- Kat nói bọn họ chuẩn bị tổ chức đám cưới. Bạn trai cô ấy muốn tổ chức ở Berlin. Cậu ta đang học ở đây mà, về cái gì đó lien quan tới máy móc. Câu này mê berlin còn hơn cả người yêu nữa. Mà cậu biết không, hồi trước tớ và Kat đều thích cậu ta. Kat thật giỏi. Kat là một “đối tượng” hợp lý cho những nghiên cứ về tình dục đấy. Hồi trung học, cô ấy đã phát điên lên vì sex. Ai mà có thể ngờ con ngựa hoang này lại muốn lấy chồng chứ. Xem chừng, có vẻ thỏa mãn lắm… nhưng để dừng, liệu Khánh có đủ ko nhỉ? Đàn ông Việt Nam như thế nào?

Hai tai tôi như ù đi, chẳng nghe nổi những gì phía sau Yoko nói, tôi chỉ lung búng:

-Cưới ư, họ …. Không đi học nữa à?

-Cưới xong vẫn học được mà. Ai da, nhưng mà theo những gì tớ biết về Kat thì cô ấy không phải loại người mà một người trầm tĩnh như Khánh có thể yêu.”

Yoko – một chuyên gia tâm lý trong tương lai đã nói như vậy đấy!

Đêm đó, tôi đã khóc…..Chẳng lẽ tôi phải chấp nhận sự thật khi tôi chỉ mới gặp lại Khánh một lần, tôi thậm chí còn ko có nổi một cơ hội nữa kìa. Nhưng theo những gì mà Yoko nói, thì Khánh lấy Kat vì cái gì mới được cơ chứ? Rõ ràng đây là một điều ko bình thường. Tôi sẽ tìm cho ra nó... phải tìm... phải tìm... bằng được.

Tôi ước gì giữa họ không phải là tình yêu... để tôi có thể phá hoại và cướp đi mọi thứ... Một ý nghĩ độc ác, tôi muốn có Khánh dù có phải giết chết cậu ấy để có thể sở hữu trái tim ấy...

Tôi không hiểu. Vì tôi ko hiểu, nên tôi sẽ bắt đầu.... bắt đầu...

Tôi đã quên không trả lời câu hỏi của Yoko. Đàn ông Việt Nam là những người tuyệt vời như bố tôi, như anh trai tôi và… như Khánh nữa. Họ đủ cho những người phụ nữ muốn yêu họ thật nhiều…. Ngủ lịm đi lúc nào không biết. Trong giấc ngủ của mình, tôi đã mơ về một thung lũng đầy hoa linh lan, đám hoa đó đang khóc, Khánh đang ở đó và…. Cậu ấy cũng khóc….

................................

Khánh buồn rầu nhìn cửa sổ, có một thứ gì đó trong nó vỡ òa... Chuông điện thoại reo:

- Mẹ đã nghe cô kể lại. Con ổn chứ?

- Tại sao ngày đó, mẹ lại cho con phẫu thuật làm gì.... Cứ cắt bèng nó đi, có phải hơn ko?????

- Nếu thích, bây giờ, con vẫn có thể cắt nó đi... còn kịp mà!

Mẹ nói, rồi cúp máy. COn người đa đôi khi sống rất hay mâu thuẫn. Không có thì hận mình ko có, có thì rồi lại vẫn muốn bỏ nó đi. Chim bay chim đậu, chim xấu, chim tồi...cũng chỉ là cái tôi sĩ diện.

Đúng là Khánh đang khóc....

Chuyện gì? chuyện gì? chuyện gì đang diễn ra.....?!?

Gào – 21/7/2008

(còn nữa)

* LTS: Hey Everyone, hôm nay là một ngày chủ nhật bình thường, bình thường tới nỗi bản thân nó chẳng có gì đáng cho người ta biết tới. Có điều, hôm nay, tôi có thêm một niềm yêu thích, đó chính là Suju - Super Junior ấy. Tôi rất thích nhóm này. Vì toàn anh đẹp trai. Chứ tôi chưa nghe họ hát bao giờ. Đối với tôi, đẹp trai là đã quá đủ cho người ta yêu thích và hâm mộ. Thêm nữa, tôi rất ngưỡng mộ nền công nghiệp giải trí ở Hàn Quốc. Tôi ước sau này mình sẽ được tu nghiệp tại đây. Tôi thích chương trình Star King của đài SBS - Thật sự rất cuốn hút! Tôi thấy Việt Nam làm talk show, gameshow và liveshow ca nhạc đều chán quá, ca sĩ thì ăn mặc xấu, nói chuyện vô duyên, nhảy nhót bựa mửa thức ăn, toàn hát nhạc sến lỗ đít nữa chứ.

Còn thế giới bao la ngoài kia, họ đã làm được những điều thật kỳ diệu. Nếu có cơ hội đi nước ngoài tu nghiệp, nhất định tôi sẽ trở về và làm thay đổi hiện tại này. Đó là ước mơ của tôi, ko chắc đã tthực hiện được, nhưng con người ta ai cũng có quyền mơ ước, tôi ko muốn tự làm khổ mình bằng việc cấm đoán bản thân. Một quốc gia vững mạnh là ở mọi nơi đều có niềm vui. Công nghiệp giải trí phát triển sẽ mang niềm vui cho cả người thực hiện lẫn người thưởng thức!

Nhân đây tôi cũng nói luôn rằng, tôi ghét phần lớn các ca sĩ Việt Nam, ko thể chịu đựng nổi họ, những kẻ nhỏ nhoi và tự coi mình là ngôi sao lớn. Những ngôi sao nữ thì kiếm được bộn tiền từ việc được zai hâm mộ vì họ là ngôi sao, những ngôi sao nam thì có bao nhiêu là gái gú, vì họ là ngôi sao, thích đú với sao nên nhiều người tình nguyện lắm. Họ, chẳng phải nỗ lực gì cả, thật chán! Chán nhất là tôi ghen tỵ với họ. Tôi làm việc suốt ngày cũng ko bằng việc họ đi luyên thuyên, ko cần hát, bán chác nước bọt cũng có tiền shopping phè phỡn. Tôi thật là xấu tính. Eo ơi, tôi ghét bọn họ quá. Nhổ toẹt toẹt.

Thực sự tôi rất nhớ người yêu, nên bây giờ tôi buồn lắm. Sếp tôi ấy, người đó rất tức cười, làm tôi khó chịu kinh khủng, tôi ko hiểu mình sẽ làm gì nữa, tôi sắp phải ra Hà Nội rồi, sẽ ko làm việc ở SG nhiều, vui mà cũng hơi buồn. Hy vọng có nhiều công việc để được công tác ở cả 2 miền.

Hôm nay là ngày 27/7 - Ngày thương binh liệt sĩ. Bà tôi là vợ liệt sĩ. Ông ngoại tôi là liệt sĩ vô danh. Ông là cán bộ hoạt động trong lòng địch và đã hy sinh trong chiến tranh chống Mỹ cứu nước. Hiện tại, người ta vẫn chưa tìm ra thi thể ông ngoại tôi. Bà và mẹ rất buồn về điều đó. Nên hôm nay, nhân ngày này, tôi đã gọi điện thoại về thăm bà. Mong bà ngoại tôi luôn luôn vui vẻ và khỏe mạnh. Bà là người phụ nữ khốn khổ cả đời rồi. Tôi rất thương bà tôi.

Tôi đang bị đau họng, có vẻ hơi sốt nên rất mệt, nên phần 4 của "Hoa linh lan - Bởi vì như em là đẹp!" chỉ có thê viết ngắn vậy thôi. Tôi cảm thấy thương nhân vật của tôi. Cuộc đời cậu ta thật bất hạnh.

Những người ở trên mạng ngại đọc những câu chuyện dài, họ ko có thời gian đón đọc và chờ đợi, mà tôi sợ cuộc đời Khánh sẽ dài, sẽ ko ai đọc cho tới khi tôi viết hết. Tôi định ko viết nữa, lại để lửng lơ, như những câu chuyện dài tôi đã từng đặt bút, vì dẫu sao thì, tôi cũng chẳng phải nhà văn mà. Cố để cho ai chứ?

...........................................

Hoa linh lan - Bởi vì như em, là đẹp!

Phần 4

[ Truyện nhiều phần - Truyện về đàn ông và rất nhiều phụ nữ - Tgiả: Gào ]

Ít người biết về con người thật sự của Kat bởi đến bản thân Kat cũng luôn xua đuổi những ý niệm về chính mình. Kat yếu đuối, mong manh. Những sự mong manh ấy thường tạo ra cho người ta một cảm giác bất cần không có thật. Trong cái hôm mưa tuyết rơi đầy ấy, Kat vội vã mở cửa... Nó sợ ai đó quay lại với mình rồi lại mãi mãi bỏ đi. Kat nhìn Khánh, không cần biết Khánh đến bên nó với mục đích gì, cũng không cần biết vì sao ngày Khánh trở lại, ngoài trời kia tuyết rơi nhiều thế. Kat chỉ biết rằng, một phần nào đó trong con người nó đã sụp đổ. Không phải sự mặn mà với chuyện quan hệ chả ra sao, những lần cao trào ko đầu và không cuối. Sex và những cuộc chơi. Kat chỉ thấy rõ một điều, người đàn ông đứng trước mặt nó giờ phút ấy, yếu đuối đến mức làm nó sợ hãi, nhưng không thể nào thoát ra được khỏi ma lực muốn để cho anh ta dựa vào.

Đó là đêm đầu tiên của Kat và Khánh, mẹ Kat về và nhìn thấy mọi chuyện. Khác với mọi lần, người phụ nữ Trung Hoa ko đưa ra những câu phán xét. Bà nhìn sâu vào khuôn mặt góc cạnh của chàng trai Á Đông, quét tia nhìn sang đứa con gái đang run lên muốn khóc. Bà chưa từng thấy con gái bà như vậy. Dường như nó đang yếu đuối để được mãn nguyện trong sự bao bọc của người đàn ông này.

Bà theo đạo phật, như những gì phật giáo đã dậy cho bà, để biết được một người là tốt hay xấu, hãy nhìn sâu vào đôi mắt anh ta. Bà nhìn sâu vào đôi mắt Khánh, một sự trong veo khó tả cần được cứu rỗi. Có sự mất niềm tin trong đôi mắt đã trải qua nhiều điều phiền muộn ấy. Và bà nhìn thấy cả tình yêu. Bà biết, tình yêu ấy đang hướng về nơi xa, không thuộc về con gái bà.

Bà muốn nói chuyện riêng với Khánh, nó gật đầu, còn Kat sợ hãi. Sợ hãi là điều duy nhất tồn tại trong đôi mắt nâu sâu thẳm của “đóa hoa lai yêu kiều” ngày hôm đó. Lần đầu tiên trong đời, nó khóc và cầu xin mẹ đừng làm Khánh tổn thương. Họ nói với nhau bằng thứ tiếng Trung mà Khánh ko hiểu. Nhưng dường như sau khi đã trải qua quá nhiều điều, Khánh không muốn hiểu thêm bất cứ điều gì thêm nữa.

-Con yên tâm, mẹ chỉ muốn nói chuyện với cậu ta một chút.

Lần đầu tiên, Kat đặt niềm tin nơi mẹ mình và niềm tin ấy đã ko khiến cô phải hối hận., ít nhất là 2 năm sau đó.

-Ta biết cậu ko yêu con gái ta, phải chứ?

-Tất cả đàn ông đã từng ngủ với con gái bà đều ko yêu cô ấy

-Nhưng ta biết cậu ko phải là người như họ, cậu sẽ ko ruồng bỏ nó?

-Cô ấy ruồng bỏ họ thì đúng hơn.

-Nó ruồng bỏ những kẻ không cho nó cảm giác thuộc về.

-Còn tôi thì khác sao?

-Câu ko rụt rè . Cậu cứng rắn nhưng yếu đuối. Nó yêu cậu. Ta hiểu con gái mình khi nhìn vào mắt nó.

-Vậy thì sao?

-Hãy làm điều cậu muốn. Ở lại hoặc ra đi nhưng xin cậu, đừng làm nó tổn thương, được chứ?

-Sau này, ko biết ai làm ai tổn thương. Kat là người đầu tiên của tôi.

-Nhưng nó ko phải là người cuối cùng của cậu. Trong mắt cậu, có 1 tình yêu khác.

-Bà nhìn thấy sao?

-Khi ra đi, cậu đừng bỏ cho Kat, một bãi hoang tàn. Nó yếu đuối hơn người ta vẫn nghĩ. Cám ơn cậu.

Cuộc hội thoại diễn ra ngắn ngủi như vậy. Không đầu ko cuối và nội dung một chiều. Tất cả những gì người phụ nữ Trung Hoa đó muốn nói, đó là Khánh đừng làm con gái bà quá tổn thương. Cho dù bà biết…. điều đó chỉ là sớm hay muộn, phụ thuộc vào thời gian mà thôi.

………………………………….

Sáng hôm sau buổi đi ăn tối đó, tôi nằm ru rú trong sự co ro của một trái tim thất bại. Tôi cứ thắc mắc tự hỏi mình mãi, trong giấc mơ hay kể cả khi thức dậy, những gì mà tôi nhìn thấy đêm qua là thật sao? Những gì Yoko nói là thật sao? Một lễ cưới thật sao?

Yêu một người mà ko được ở bên cạnh họ, đó là điều dày vò và đau khổ biết bao. Nhưng yêu một người mà khi ở ngay bên cạnh họ, rất gần họ, vẫn ko thể chạm vào, điều đó còn khiến người ta tan nát biết nhường nào?

Những nỗi miên man ấy kéo lê tôi đi cả ngày. Yoko trở về vào lúc 1h chiều. Cậu ấy thở dài:

-Tớ vừa đi với Kat về, thật ko ngờ, cậu ấy thay đổi nhiều đến thế. Tình yêu thật có sức mạnh kì diệu. Điều tớ cố tìm hiểu bao nhiêu năm, cũng ko thể trọn vẹn được.

Tôi bật dậy:

-Chuyện gì thế?

Sự tò mò cuốn tôi vào những câu hỏi không nguyên do. Yoko có lẽ đang mệt mỏi, cô ấy ko quan tâm tới phản ứng của tôi, Yoko buồn rầu trả lời:

-Kat yêu Khánh nhiều hơn điều cậu ta muốn. Tớ nghĩ, cuộc hôn nhân này, sẽ giết chết cả 2 bọn họ.

-Tại sao?

Yoko không trả lời, buồn bã thay quần áo. Khi vào, cô ấynằm ngủ thiếp đi.

Tôi cũng ko cố gắng gọi cô ấy dậy để gặng hỏi thêm dù rất muốn biết. Tuy nhiên, tôi nghĩ Yoko cần được yên. Trong trái tim mỗi người đều có những ngẳn đựng rất nhiều tổn thương. Yoko cũng vậy, tôi ko biết cô ấy và Kat thân nhau đến đâu, liệu Kat có biết điều này ko. Nhưng sau nhiều nămở bên cạnh Yoko, tôi biết Yoko đã trải qua một tình yêu đau đớn. Nỗi đau ấy đủ để mỗi khi nhìn thấy sự tổn thương của bất kỳ ai khi yêu, đều khiến Yoko như bị chạm vào nỗi nhớ cũ, đau buốt vô cùng…. Những lúc như thế, cô ấy thường cố gắng… nhắm mắt để cho mình ngủ… thiếp đi.

Nhìn Yoko ngủ, tôi thấy lòng mình phẳng lặng, sự phẳng lặng làm cho nỗi buồn như bị nuốt vào trong…

Bỗng nhiên nước mắt chảy vòng quanh, tôi nhớ về giấc mơ khi mà Khánh khóc bên thung lũng linh lan. Những cánh hoa ấy ủ rũ, luôn luôn ủ rũ nhưng không lụi tàn – tôi hy vọng Khánh cũng vậy. Tôi hướng mắt về phía bầu trời. Mặt trời ở nơi nào cũng giống nhau, đó là ánh sáng mạnh mẽ, cho người ta hướng tới.

……………………………...

Trong một thời gian dài, Khánh đã lợi dụng Kat. Nó và Kat đều biết như vậy. Kat từng nói với Khánh rằng Khánh ko phải là con người dễ bị người ta khuất phục mà là một kẻ rất dễ mềm lòng, Kat phát âm như “cat” là con mèo, mèo rất hay đi theo người khác. Hình ảnh một Kat lẽo đẽo theo Khánh đã quá quen với cậu rồi, đôi khi, Khánh muốn vứt nó đi, nhưng lại lo nó đói, nó khổ…v.v

Cho đến khi Khánh và Kat quyết định lấy nhau, mọi việc vẫn hết sức bình thường như mọi sự lẽo đẽo tất nhiên phải thế.

Nhiều năm nay, Khánh ko hề về nhà thăm mẹ. Vì bà ko muốn Khánh bỏ dở công việc học giữa chừng, bà có sang thăm con một vài lần, bằng sự nỗ lực của bản thân, về mặt kinh tế, xem ra thế là bà rất ổn. Khánh nhớ cha, đúng hơn là nhớ hình ảnh của ông quanh năm tàn tạ. Cậu chợt xót xa khi đã bỏ mẹ mà đi sớm và lâu quá. Kat muốn lấy Khánh, cô ấy có vẻ mòn mỏi như đã chờ đợi lâu lắm. Khánh nghĩ đến mẹ, bà phải chờ đợi đã hơn 20 năm rồi, cậu cũng ko muốn “mèo con” phải quá khổ sở vì mình. Khánh hỏi mẹ và cô. Hai người đồng ý. Họ tới Berlin nơi mà Khánh đang theo học, mọi thứ đều ngổn ngang trong lòng. Không phải Khánh yêu Berlin nhiều đến vậy, cũng ko phải cậu muốn cưới ở đây. Chỉ đơn giản thôi, Khánh muốn có thêm thời gian bên Kat, để học cách gần gũi và yêu thương cô ấy trong những chuyến đi dài….có thể là dài mãi mãi.

Khánh ko biết tình yêu là gì, đối với chuyện cưới xin thì lại càng ko hề có cảm giác.

Đã 1 tháng nay, Khánh và Kat ko hề quan hệ. Kat thắc mắc thì Khánh nói mệt, đôi khi cậu lai nhìn Kat như thế cô chỉ biết đến có sex thôi. Những lúc như thế, Kat cảm thấy mình oan uổng và kiệm lời nên ko lên tiếng đòi hỏi nữa. Dù sao thì con người ta cũng có nhu cầu, nhu cầu của Kat vẫy xảy ra, ngay cả khi Kat ko còn là con mèo con lang chạ nữa. Đã từ rất lâu rồi, Kat chỉ biết có mình Khánh thôi... và biết cả nhu cầu chỉ xảy ra với người mà cô yêu thương nhất.

Nhưng có một điều con mèo con ấy ko hề biết, đó là Khánh đang rất bất an. Trước nay, cậu ko hề hứng thú với chuyện chăn gối. Tuy nhiên, cũng ko đến nỗi như bây giờ, Khánh hoàn toàn ko có cảm giác khi được Kat đụng chạm, súyt xoa…. Khánh tthỉnh thoảng nghĩ đó là do mình ko yêu Kat. Nhưng cậu cũng biết rằng, đàn ông ngay cả khi ko yêu, thì cọ sát vẫn có chút ít cảm giác bản năng. Vậy mà, gần đây, cậu ko hề có nó.

Khánh giấu Kat đi khám. Cậu nghĩ mình bị bệnh. Và quả thật…. cậu đã bị bệnh…. Bệnh rất nặng!

- Cậu đã từng trải qua một ca phẫu thuật tinh hoàn phải không? – Bác sĩ hỏi và nhìn thẳng vào Khánh.

Nghe câu nói đó của vị bác sĩ, Khánh vô cùng tức giận. Đêm ấy, Khánh trở về và gặp một giấc mơ rất lạ. Trong giấc mơ, một giọng nói xa lạ vang lên:

“Chúa đang nhắc lại với con một điều, con là con chiên của chúa, dù trốn chạy, con cũng không trốn chạy mãi được đâu. Chúa – là nơi con phải tôn thờ, kẻ phản bội sẽ đi về ngã tối. Ở nơi đó, con sẽ thấy hình hài con khi không được chúa che chở.”

Giấc mơ  ấy làm Khánh bật dậy. Giọng nói ấy vang lên như một thứ âm thanh tín ngưỡng mà cậu muốn lãng quên. Giọng nói ấy của ai? Phải chăng là của người cha điên của cậu? Khánh bần thần. “Cậu đã từng trải qua một ca phẫu thuật tinh hoàn có phải không?” . Quỷ tha ma bắt ông bác sĩ với cái luận điệu chó chết của ông ta. “Tôi làm thế quái nào biết được.” – Lúc ấy, Khánh đã cáu gắt nói với bác sĩ như vậy rồi bỏ đi. Tất cả chẳng là gì cả. Tại sao ông ta lại hỏi về những thứ đã ở thì quá khứ???

Khánh quay trở lại gặp ông bác sĩ vài ngày sau đó, cậu cảm thấy tuyệt vọng và cần được che chở bởi một thứ gì đó chắc chắn với bản thân mình chứ không phải là Chúa. Một câu trả lời cho căn bệnh quái ác mà cậu đang trải qua chẳng hạn.

- Đây là một trường hợp hiếm gặp. Rất ít người mắc căn bệnh như cậu.

- Hiếm thế nào cơ? Tôi đã trải qua quá nhiều thứ hiếm gặp trên thân thể mình rồi.

Ông bác sĩ trầm ngâm:

- Cậu thử ví dụ cho tôi biết một điều gì hiếm gặp trên thân thể cậu xem?

Vị bác sĩ nắn nắn cổ tay rồi vuôt ria mép, trán  ông nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì. Khánh bất giác cảm thấy bị xúc phạm, ý nghĩ con người trước mặt đang giễu cợt mình làm Khánh tức tối. Song, chỉ trong 1 giây, cậu nhận ngay ra rằng, người đàn ông này không có ý đùa cợt. Câu hỏi của ông hoàn toàn nghiêm túc. Khánh hít một hơi thật sâu,  thở dài. Cậu chậm rãi nói:

- Tôi nghĩ là ông đã biết rồi. Khi bé, tôi đã phải trải qua một ca phẫu thuật tinh hoàn, do bị dị tật bẩm sinh. Mẹ tôi đã cố gắng giấu tôi điều đó. Nhưng khi tôi lớn lên, dần dần nó lộ ra bởi sự đàm tiếu xung quanh. Ở đất nước chúng tôi, mọi thứ không đơn giản. Một số điều luôn diễn tiến một cách tồi tệ khi người ta muốn che dấu nó đi. Ông đã nhận ra ca phẫu thuật ngày nhỏ của tôi, trong lần trước, khi khám cho tôi. Đó là điều làm tôi xấu hổ và tôi không muốn ai đụng chạm tới điều đó. “Dị tật tinh hoàn” chẳng phải là một điều rất hiếm đó sao?

Khánh kết thúc câu trả lời bằng một câu hỏi. Cậu ngước mắt lên nhìn bác sĩ của mình. Ông hoàn toàn im lặng chờ cậu, rồi ông nói:

- Cậu hoàn toàn nhầm rồi con trai ạ! Tôi không hiểu suy nghĩ của người châu Á các cậu về bệnh tật. Nhưng tôi có thể khẳng định với cậu rằng, điều tôi sắp nói với cậu dưới đây, là một điều tệ hại, một sự hiếm gặp mà tôi chưa từng thấy. Còn về việc dị tật tinh hoàn, thì cậu đã nhầm con trai ạ.

- Ý ông là sao, thưa ông? – Khánh bối rồi, và lo lắng nữa. Trong câu hỏi của cậu thấp thoáng sự thấp thỏm vụng về.

- Ừm, ý ta là cậu đã nhầm về chuyện dị tật đó. Nó không hiếm. Trên thế giới, trung bình , 500 đứa trẻ sinh ra, thì có một trẻ bị mắc dị tật ở cơ quan sinh dục. Cậu chỉ là 1/ 500. Không lạ lẫm.

1/500 ư? Hãy thử nghĩ xem, có hàng triệu đứa trẻ  sinh ra trên đời, thì cũng có hàng trăm, hàng nghìn đứa trẻ giống như mình sao? Khánh thầm nghĩ.

- Nhưng, hiện tại, có một điều rất đáng lo ngại ở bộ phận sinh dục của cậu. Có thể do biến chứng của ca tiểu phẫu, cũng có thể do một yếu tố nào đó mà ta chưa tìm ra lý do. Ở cơ quan sinh dục của cậu có một khối u.

- Một khối u???? – Mắt Khánh mở to, cậu gần như quá shock. Đó là tất cả những gì cậu có thể nói ra lúc đó. Một khối u, thực sự tồi tệ đến vậy sao?

- Đó là cách chúng tôi gọi nó. Nó thậm chí còn tai quái hơn một khối u thông thường. Nó làm nghẽn một phần ống dẫn tinh, khiến tinh dịch khó lòng thoát ra ngoài. Bên cạnh đó, khối u khiến cho những cảm xúc mang dục tính của cậu không thể phát triển. Nó khiến ngừng ham muốn trong một khoảng thời gian ngắn. Điều này dẫn đến việc dương vật của cậu không thể cương cứng, khiến cậu không muốn quan hệ tình dục.

- Nghĩa là… tôi giống như một kẻ hoạn quan?

- Ừm…

- Chính xác đó là bệnh gì? Có thể chữa nó ko?

- Tôi nghĩ điều này rất nặng nề đối với cậu. Tuy nhiên, tôi muốn nói ra để cậu chuẩn bị tinh thần đối với cuộc chiến này. Như tôi đã nói với cậu, cái mà cậu gặp phải, chúng tôi không biết lý giải nó là gì. Nhưng theo lý thuyết, khi có một khối u dù có dị dạng hay quái lạ như thế nào, thì khi nó xuất hiện ở một bộ phận nào đó, thì đó là ung thư. Cậu bị ung thư cơ quan sinh dục.

Đầu óc Khánh quay cuồng, Khánh cảm thấy buốt… Đau buốt. Chuyện gì đang xảy ra với cậu. Một thế giới mới hình thành đập tan bức tường thành cũ kĩ cậu đã mất bao công sức xây dựng. Cậu sắp lấy vợ. Chấp nhận một cuộc sống không có gì nổi bật, để làm một người bình thường. Vậy mà, giờ đây, cái gì đang xảy ra thế này?

-  Cậu sẽ trải qua sự biến đổi tâm lý phức tạp nên cậu cần vững vàng đón nhận nó. Sẽ có rất nhiều đau đớn trong quá trình điều trị. Thậm chí, cậu có thể không đi tiểu được vì ống dẫn tiểu bị nghẽn khi khối u phát triển. Nó đang phát triển rất nhanh. Cơn đau buốt sẽ diễn ra nhanh chóng. Một thời gian ngắn nữa, cậu sẽ cảm thấy nó.

- Nó di căn?

- Nó sẽ di căn, di căn qua đường bạch huyết, lan đến gan, thận và phổi. Đó là một viễn cảnh tồi tệ, nhưng tôi không thể hứa hẹn điều gì tốt đẹp hơn với cậu.

- Nó sẽ khỏi chứ? Có thể chữa khỏi không?

- Có thể với 95% người mắc ung thư dạng này. Nhưng đối với khối u của cậu… tôi e rằng rất khó…Hơn nữa, nếu có chữa khỏi, cũng chỉ kéo dài sự sống thêm được vài năm.

…………………………..

Khánh gọi  điện thoại cho dì để nói bà không phải chuẩn bị sang Berlin nữa, cả mẹ cũng thế, vì  hôn lễ sẽ không được diễn ra như dự kiến. Một lúc sau, khi cậu đang tuyệt vọng nhìn trân chối ra cửa sổ. Mẹ Khánh gọi điện thoại, yêu cầu cậu phải giải thích tất cả những gì đang diễn ra.

Tuy nhiên, Khánh trốn tránh.

Cậu không muốn ai biết!

Kể cả  mẹ!

Nhất là  mẹ…

Phải chia tay Kat ngay ngày hôm nay!

…………………………..

Đôi khi, không phải cứ phải thậy bạo tàn thì mới làm đau người khác. Cách Khánh sống và hành động cũng đủ làm Kat cảm thấy một sự tổn thương khó lòng gượng dậy. Kat cố bám lấy thành giường, bước xuống. Cô muốn ra cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời mà trong thoáng chốc cô đã từng tưởng như nó thuộc về cô và Khánh. Giờ đây, chỉ còn mình Kat trong nỗi đơn côi đến choáng váng. Hồi tưởng lại cái cảm giác nhói tim cắt da khi Khánh nói một câu chia tay giản đơn qua điện thoại. Trong khi, hai người đang ở cách nhau đâu có xa?

Kat chỉ  là một con mèo nhỏ.

Kat hoàn toàn chỉ là mèo nhỏ mà thôi.

Nếu Khánh đi rồi, cô sẽ phải làm sao đây?

Trong giờ  phút này, Khánh không ở đây… Kat lặng lẽ nhớ lại khuôn mặt Khánh. Kat biết, Khánh chưa bao giờ yêu cô, nhưng cô cũng nhận thức rõ ràng việc, Khánh chưa từng yêu ai. Ngay cả khi nói câu chia tay, Kat vẫn chắc chắn một điều rằng lúc đó Khánh cũng chưa có thêm một người đàn bà nào khác. Vậy thì vì lý do nào chuyện hủy hôn này diễn ra? Việc hủy bỏ lễ kết hôn đơn giản hơn cả cái gật đầu đồng ý cưới Kat của Khánh. Nó đơn giản đến đáng sợ. Không quan hệ suốt gần hai tháng nay làm Kat như muốn ngạt thở. Cô đã chịu đựng nó. Chịu đựng nó mặc cho rất nhiều ham muốn cuộn sóng trong cơ thể mình. Để rồi đột ngột cô đón nhận một điều không tưởng.

Chia tay ư?

Nó là cái gì thế?

Chia tay có hình thù gì?

Nó như thế nào?

Nó có vị không?

Mặn chua hay đắng chát?

Một  điều gì đó rất xấu rất xấu rất rất xấu  đang ào ạt bao vây cuộc sống của Kat…Chỉ biết rằng, cái cảm giác bị người khác bỏ rơi, nó kỳ lạ lắm, khó tả lắm… Nó làm cho người ta… muốn chết lắm!

- Kat tự tử. Ôi chúa ơi, cậu ta tự tử.

- What????? Chuyện gì vậy, Yoko, nói cho tớ biết đi! Bình tĩnh nào, bình tĩnh, đừng khóc!

Tôi không nghĩ rằng kỳ nghỉ của tôi và  Yoko lại gian truân và xảy ra nhiều điều đến vậy. Từ việc gặp lại Khánh đầy bất ngờ, cho tới  đám cưới của Kat và Khánh. Và bây giờ là Yoko đang chạy đến bên tôi nức nở nói về việc Kat tự tử. Tất cả xảy ra trong một thời gian quá ngắn, chỉ vài ngày. Ngắn đến nỗi tôi không thể nào tin và kịp thích nghi nổi với những việc diễn ra xung quanh mình. Lạy chúa!

- Tớ vừa ở bệnh viện về. Tớ đã cố gắng để không khóc. Nhưng bây giờ thì không thể. Tớ không kiềm chế được nữa rồi.

- Bình tĩnh nào, có tớ đây, cậu hãy nói cho tớ biết, chuyện gì đã xảy ra. Được chứ?

Tôi cố  gắng hết sức trấn an Yoko bằng việc ôm lấy cô  ấy, nhẹ nhàng nói để cô ấy bình tâm. Yoko cứ khóc nấc lên. Thực sự, làm tôi rất sợ.

- Kat tự tử. Cô ấy tử tử vì Khánh từ hôn. Bằng một cảm giác nào đó rất lạ, tớ linh cảm rằng, chuyện này rất đáng sợ. Kat ở bệnh viện. Khánh thậm chí còn không có ở đó. Tớ cảm giác cái chết có thể đến thêm lần nữa. Tớ ghét việc chúng ta học về tâm lý. Bởi vì mỗi khi chạm vào những cú shock, có một điều gì đó luôn cho tớ những linh cảm quá đỗi chuẩn xác. Cậu biết không…. Luôn chuẩn xác. Lần này, sự chuẩn xác ấy thực sự làm tớ sợ hãi.

Tôi không biết nói gì, ngoài câu: “Mọi thứ sẽ ổn thôi!”. Thứ âm thanh mang tên “tồi tệ” là một cái gì đó rất ám ảnh. Những ám  ảnh giật cục. Tôi cũng sợ. Giống như Yoko.

Tôi không nghĩ là mình hiểu Khánh, nhưng tôi đã yêu anh, có lẽ là yêu từ rất nhiều năm qua. Mỗi sự va chạm giới tính nào đó của tôi, đều khiến mình hình dung ra cảnh tượng đã nhìn thấy khi nhỏ. Chỉ lấp ló, mập mờ thôi, nhưng ấn tượng. Sự ấn tượng luôn đeo đẳng tâm trí con người khi người ta không muốn quên nó. Tôi yêu Khánh, tôi rất muốn hôn nhân của họ không diễn ra, nhưng như mọi lần, những tin làm người khác không vui cũng không mang đến cho tôi cơ hội nở nụ cười. Bởi tôi nghĩ rằng, ở một nơi nào đó, Khánh đang rất buồn. Chỉ cần nghĩ thế thôi, đã đủ khiến cho tôi bất an và thương anh ấy. Từ khi gặp lại Khánh, tim tôi luôn có những đợt co thắt không rõ ràng. Có thể đó là những đợt sóng hoang mang của vô vàn cảm xúc. Vì sao Khánh lại từ hôn với Kat – cô ấy thật tuyệt vời, cô ấy tuyệt vời thế cơ mà? Tại sao? Tại sao chứ? Những thắc mắc cứ lòng vòng luẩn quẩn quanh tôi.

Sau cơn hoảng loạn, Yoko ngủ. Việc làm một chuyên gia tâm lý bất đắc dĩ như thế là quá đủ với Yoko rồi. Cô ấy có quyền nghỉ ngơi. Tôi khoác chiếc áo măng tô dài, bước ra ngoài trời lây phây tuyết rơi. Berlin không phải là nơi duy nhất mà tôi tới có tuyết. Nhưng hình như, tuyết ở Berlin trong mắt tôi giờ phút ấy buồn hơn, não nề hơn. Tôi lang thang trên những con phố, bất ngờ khi quá dễ dàng nhìn thấy một bóng dáng thật quen. Cũng phải thôi, bức tường Berlin sụp đổ là một địa điểm thu hút du khách nước ngoài. Ai tới đây cũng muốn ngắm nhìn nó, tôi gặp Khánh ở nơi này cũng đâu có gì là lạ?

Khánh ủ  rũ như một đóa hoa linh lan thiếu sức sống. Trắng bệch, phờ phạc và dường như đã rũ  hết lá. Mùa đông phủ lên lớp hoa một không khí  cô đặc băng giá. Tôi tiến lại gần:

- Chào – Tôi rụt rè dơ tay ra.

Khánh nheo mắt, “Anh ấy không nhận ra mình” – tôi thầm nghĩ.

- Mình vừa gặp cậu hôm trước, khi đi ăn với Yoko và… Kat – Tôi kéo dài âm điệu chữ “và”, ngập ngừng khi ngắc tới tên của Kat.

- Oh, chào cậu!- Khánh không có vẻ gì là lung túng hay ái ngại khi nghe đến cái tên đó. Cậu ấy bản lĩnh hơn tôi tưởng, hay cậu ấy vẫn nghĩ tôi chưa hề biết chuyện đã xảy ra và giờ Kat đang ở trong bệnh viện?

- Hình như cậu không nhận ra mình? – Tôi hỏi hơi ngập ngừng…

- Không phải thế, mắt mình bị cận, phải nhìn gần mới thấy.

- À không, mình muốn nói, cậu không nhận ra chúng ta đã quen nhau từ trước.

- Từ trước? – Khánh hỏi, không dấu nổi vẻ ngạc nhiên trên khóe miệng khẽ nhích lên.

- Ừ, mình học chung với cậu từ hồi cấp 2. Cậu rất ghét mình thì phải. Nhớ không? – Tôi cười khẽ. Nhớ tới hình ảnh cũ. Và lại tủm tỉm nhìn Khánh.

Khuôn mặt Khánh dường như dãn ra, và não anh ấy như thể đang hoạt động hết công suất, lục tìm trong khe tủ ký ức những chuyện xưa cũ mà anh đã dấu đi từ rất lâu rồi. Ở một nơi rất sâu, gần như Khánh đã hoàn toàn vứt đi kỷ  niệm về tuổi trưởng thành buồn rầu ấy. Khánh vẫn không thể nào nhớ ra tôi là ai. Anh ấy chỉ lặng lẽ lắc đầu và mỉm cười bối rối.

- Linh lan – Tớ tên là Linh Lan, “Hoa Linh Lan” ấy, cậu nhớ ra chưa? – Cô gái khẽ nói, rụt rè và rất nhỏ. Khánh thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của cô ấy, nó lớn hơn tiếng nói và nhỏ hơn tiếng tuyết rơi trong bầu không khí lạnh.

- Xin lỗi, mình không nhớ! – Khánh bối rối.

Một cái tên “đặc biệt” như vậy mà anh ấy không nhớ chút nào sao? Tôi cảm thấy thoáng buồn. À không, phải nói là một nỗi buồn rất sâu sắc ghim chặt trong lòng tôi mới đúng. Bởi vì  tôi nghĩ mình quan trọng hơn một chút, và có chỗ đứng trong sự căm ghét của Khánh. Tôi nghĩ chuyện xảy ra năm lớp 9 đã làm Khánh rất ghét tôi. Anh ấy ghét tôi đến mức không thể quên tôi. Hay ít ra là nhớ cái tên tôi chứ? “Xin lỗi, mình không nhớ!” – Anh ấy đã nói với tôi như vậy, ngay lúc đó, bên bức tường sụp đổ. Đúng lúc đó tôi bỗng nhiên hiểu rõ … rất rõ…sự sụp đổ của bức tường Berlin… Tâm trạng tôi lúc ấy cũng vậy – sự sụp đổ hoàn toàn của ký ức do tôi tự tạo dựng lên.

Nhưng khi bức tường Berlin đổ vỡ, nó mang một sự gắn kết mới, hòa chung hơi thở của hai miền đất thành một nhịp đập:

Tây Đức và Đông Đức trừ đi Bức tường Berlin = Nước Đức.

Nếu nói một cách khả quan rằng: (Tôi + Khánh) – ký ức lớp 9 = (….)

Nghĩ vậy… bỗng nhiên tôi đỏ mặt và cố gắng mỉm cười:

- Ừ, cũng phải, bọn mình chỉ học cùng nhau 1 năm lớp 9 thôi, cậu không nhớ là phải rồi. Không sao! – Tôi lại cười. Thì ngoài cười ra tôi còn biết làm gì hơn thế?

“Linh lan” – Cái tên của một lòai hoa mà Khánh rất ghét! Một loại hoa trốn chạy của truyền thuyết về những mối tình thất bại. Đau đớn chạy dài trên thung lũng để khi mọc ra cây, nở ra hoa, trông chúng vẫn yếu đuối và ủ rũ. Mọi hình dung về hoa Linh Lan không làm Khánh thấy cảm động, chỉ coi thường một sinh vật yếu ớt ngay từ trong cổ tích. Khánh cũng là một kẻ bị bỏ rơi, cũng trốn chạy tơi bời trong suốt thời trung học. Có thể, Khánh ghét hoa Linh Lan, vì trong truyền thuyết của loài hoa này, cậu vô tình bắt gặp chính mình chăng? Còn cô gái này, cô ta mang tên loài hoa ấy. Cô ta có yếu ớt và là kẻ trốn chạy như vậy không? Cậu không tài nào nhớ ra cô ấy là ai trong mớ ký ức cũ. Có lẽ, phần ký ức về cô gái này, Khánh đã vứt đi từ hồi nào không hay. Chắc rằng nó phải nhạt nhẽo và chán nản. Hẳn nhiên thời cấp hai của Khánh chẳng có gì vui cả.

Khánh cảm nhận được một điệu cười gượng gạo chen lẫn sự thất vọng khủng khiếp của cô gái  đó, khi biết rằng Khánh không hề nhận ra mình. Nhưng bắt Khánh lục lại ký ức ở thời điểm này, thật quá mức cực hình đối với cậu. Trong Khánh giờ đây là hai khối u vô phương cứu chữa. Một khối u “nam tính”, và một khối u “nữ giành phần”. Khánh không biết phải làm gì với Kat, phải nói gì với cô ấy, phải giải thích ra sao? Trong giờ phút này, Khánh muốn một mình hơn tất thảy, thì cô gái này – Linh Lan lại ở đây.

Cô ấy không ủ dột, không đáng ghét như một kẻ  chạy trốn trong dáng vẻ hoa Linh Lan như cái tên của mình. Nhưng cô ấy đến cùng sự thất vọng và chờ đợi.

- Không nhớ cũng không sao – Linh Lan mỉm cười – Gặp lại bạn cũ sau nhiều năm như thế. Chúng ta thật có duyên – Cô ấy nói.

Điệu cười chuyển biến nhanh hơn bao giờ hết. Nếu một phút trước đây nó còn đong đầy thất vọng, thì bây giờ đã là một nụ cười khác hẳn – tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng và chân thật.

Khánh bất giác cảm thấy mình đang tìm kiếm điều gì lạ  lắm. Trong đôi môi ấy, nụ cười ấy, và  con người ấy… sự thân quen quấn lấy cậu.

- Lạnh không? Cậu muốn đi ăn chứ? – Khánh nhìn Linh Lan chăm chú.

Khánh thấy tội lỗi khi thốt ra câu nói đó nhưng không tài nào rút lại được nữa, và Khánh cũng chẳng hề có ý muốn rút lại. Cậu thật lòng muốn được mời Linh Lan đi ăn, hay chí ít ngồi ở một nơi nào thật yên tĩnh. Có thể dễ dàng mời một cô bạn gái khác đi ăn – chuyện vốn dĩ chưa từng xảy ra trước đó, điều nặng nề hơn lại là trong lúc cậu vừa làm một cô gái yêu cậu tha thiết đau khổ, nằm bẹp trong bệnh viện với một sự tuyệt vọng không kể xiết. Nhưng Khánh không thể nào vượt qua nổi cám dỗ, muốn ngồi cạnh và tựa đầu vào vai Linh Lan. Có lẽ, trước đây, cậu đã mất thăng bằng về cảm giác, những quan hệ chạy lòng vòng chẳng thể sâu sát hơn. Giờ đây, tuy thấp thỏm giữa bờ vực của một kẻ sắp không còn sự sống….thì cái gì đó trong Khánh hồi sinh, hồi sinh như thể nó chưa bao giờ chết đi….Đó là NIỀM TIN. Người ta vẫn nói, niềm tin là thứ mà khi mất đi sẽ chẳng thể nào quay trở lại. Vậy mà cái cảm giác niềm tin trở lại sao tràn lan trong Khánh – một kẻ sắp chết nhiều đến đến như vậy?

- Ừ, tại sao không? – Cô gái khẽ mỉm cười. Nước da hồng ửng lên trên nền tuyết trắng.

- Cậu muốn ăn ở đâu?

- Mình thì dễ thôi, tùy cậu.

Hai người bọn họ bước đi trên tuyết, thong dong và chậm rãi. Không ai nói với ai một điều gì. Riêng về phần mình, Khánh cảm thấy an toàn. Tạm thời giờ phút này, nỗi đau sẽ lắng đọng và đóng băng. Nó hoàn toàn rời xa khỏi cậu. Tạm thời là như thế đã!

Khánh hơi quay đầu, đưa mắt nhìn sang phía cô gái.

Ánh mắt họ chạm nhau. Một sự va chạm dịu dàng…

…………………………..

Nếu một ngày nào đó, tình cờ có một ai đó, lặng lẽ như một cơn gió, nhẹ nhàng mơn man đến bên thân xác bạn, hình ảnh người đó xâm chiếm trái tim và con người bạn, chiếm lĩnh bạn hoàn toàn. Bạn mơ màng trong sự giam hãm của người đó, bạn yêu nó, yêu sự giam cầm ấy. Đó là khi bạn đã yêu người ấy…. Bạn sẽ phải làm gì…. Khi tình yêu ấy… bắt buộc phải chết đi… Đơn giản chỉ là vì… bạn sẽ chẳng thể nào làm được gì… cho người mà bạn bất ngờ và tình cờ… đã trót mang lòng yêu mến… Bởi vì… có lẽ… ngày mai… bắt buộc…. bạn sẽ phải chết đi? Biết đâu đấy…

…………………………..

Tình yêu là một điều tình cờ được nung nấu qua nhiều kiếp người khổ đau. Trái tim đã chọn cho ta một nơi nương náu từ ngay khi sinh ra nhưng phải mãi sau này, khi trưởng thành ta mới có thể tìm thấy nơi nương náu ấy. Tình yêu nảy sinh khi nào chẳng ai hay biết nữa, Khánh cũng thế mà Linh Lan cũng vậy. Khánh chẳng bao giờ tìm hiểu về những cảm giác của mình, cho dù hàng ngày cậu vẫn xâu chuỗi cuộc đời mình…rất lạ. Họ ngồi bên nhau trong không khí lạnh lẽo ấy, cảm giác ấm nóng xoắn lấy thân thể họ lúc nào chẳng hay. Hai bàn tay đặt xa nhau mà dường như đang gần xích lại. Đôi chân Linh Lan đập liên hồi xuống sàn, cô đang run rẩy. Linh Lan cảm thấy hạnh phúc này thật khó miêu tả. Hạnh phúc chồi lên từ trong hai con người đang lặng im cùng những nụ cười, nhìn nhau không nói. Họ không nói về quá khứ, cũng chẳng bàn cãi gì tới tương lai. Họ chỉ đang sống trong giây phút của mình. Giây phút hiếm hoi bình yên của cuộc đời nhiều gió bão. Linh Lan bắt đầu nói, một giọng nói trong trẻo cao vút, đã từ lâu lắm rồi, Khánh mới trò chuyện với ai đó bằng tiếng mẹ đẻ. Khánh lắng nghe và khẽ đáp lại Linh Lan bằng ánh mắt trìu mến:

-          Khánh có hay về Hà Nội thăm bác gái không?

-          Từ hồi sang mình vẫn chưa về lần nào

-          Ôi, mình cũng vậy, ở Hà Nội bây giờ cũng chẳng còn ai. Nhưng mình vẫn đọc báo Việt Nam và xem tin tức đấy. Nghe nhạc nữa.

-          Thỉnh thoảng mình cũng nghe nhạc Việt, nhưng mình không thích lắm.

-          À, đúng rồi, có nhiều bài buồn cười lắm.

-          Nhưng cũng có một vài bài rất hay, Linh Lan thích bài nào nhất?

-          Mình thích mấy bài Lê Hiếu hát đó.

-          À, cái cậu ca sĩ bé bé đó hả?

-          Ôi, Khánh nói gì buồn cười thế? Cậu ấy hình như bằng tuổi bọn mình đấy.

-          Chắc không phải đâu, tại trông nhỏ mà.

-          Nhỏ người mới hát hay trẻ lâu chứ, mình thích bài “Cơn đau cuối cùng”.

-          Nghe kỳ kỳ sao đó, mình chưa nghe

-          Bài đó thật buồn, Khánh lên mạng tìm nghe thử đi nha, nếu rảnh. Mình chưa có người yêu nghe càng thê thảm hơn.

-          Chưa có bây giờ thôi chứ?

-          Không, chưa có bao giờ – Linh Lan hung hắng cười – Mình từng rất thích một người, nhưng chỉ là đơn phương thôi, đến bây giờ, mình vẫn chỉ thích có một mình người đó.

-          Ồ

-          Khánh có tin ở Chúa không? Mình thì tin lắm, chắc chắn Ngài sẽ chẳng để mình cô đơn mãi đâu. Nhỉ?

Khánh lảng tránh câu hỏi của Linh Lan, đơn giản bởi vì Khánh chẳng muốn nhắc về Chúa hay bất cứ thứ gì tương đương như thế.

-          Mình thích bài  Right here waiting for you… Linh Lan biết bài đó chứ?

-          Ôi, Richard Marx? bài ấy thì kinh điển quá rồi.

Hai người ngồi bên nhau, nghêu ngao giai điệu của Right here waiting for you. Giọng của họ vang lên hòa vào không gian tuyết rơi… rất ấm!

Oceans apart day after day

And I slowly go insane

I hear your voice on the line

But it doesn’t stop the pain

If I see you next to never

How can we say forever

Wherever you go

Whatever you do

I will be right here waiting for you

Whatever it takes

Or how my heart breaks

I will be right here waiting for you

…………………………..

Khánh trở  về bệnh viện sau bữa ăn cùng với cô gái có tên loài hoa xinh đẹp ấy. Một bữa ăn chỉ là một bữa ăn. Nó không nói lên điều gì cả. Hay đúng hơn là, nó chưa nói lên một điều gì quá rõ ràng. Chỉ là cảm giác. Gần gũi, rất gần gũi. Thân quen, quá thân quen. Rung động… Rất rung động.

Khánh bước vào phòng. Căn phòng mang một dáng vẻ mảnh mai như  chiếc lồng nhốt con mèo hoang dại. Kat đứng bên cửa sổ, mơ  hồ trong vũng nước mắt do chính cô tạo ra. Cứ như thể con mèo con đang ướt nhẹp, yếu ớt chỉ biết thở hổn hển.

- Em về giường nằm đi, còn yếu lắm, đừng đứng đó.

- Một phần hai dòng máu chảy trong em là của người Trung Quốc. Mẹ em nói rằng phụ nữ Trung Quốc không bao giờ để đàn ông ruồng bỏ mình không lý do. Một phần hai còn lại là của một tên bợm rượu người da trắng, người da trắng cho rằng mình có quyền lực sở hữu một vật nào đó mà họ khó khăn lắm mới có được. Trước đây, là nô lệ da đen cùng với ruộng vườn, trang trại. Bây giờ…

-  Có những chuyện kết thúc không vì lý do nào cả. Nô lệ thì cũng có lúc sẽ phải bỏ trốn thôi. Em nằm nghỉ một chút đi.

Kat quay sang nhìn Khánh. Ánh mắt đắm đuối van xin. Khánh biết rằng mình đã làm Kat tổn thương rất lớn, rằng anh đã không giữ được lời hứa năm nào với mẹ Kat. Nhưng có một điều Khánh biết, Kat sẽ còn đau đớn nhiều hơn nếu không sớm chấm dứt ngay lúc này. Đột nhiên, anh cảm thấy đau, rất đau….Cơn đau mà bác sĩ nói…. Nó đã bắt đầu đến…Thực sự quá nhanh…. Nhanh hơn Khánh tưởng. Anh khụy xuống, rồi ngã… mắt Khánh mờ dần… tai không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ còn nỗi đau lấn át mọi cảm giác…Chỉ  còn giọng Kat thấp thoáng như đang khóc, như đang hét lên: “Tỉnh dậy đi anh! Tỉnh dậy đi anh!”

Nước mắt…  Rất nhiều nước mắt… Rất nhiều…

…………………………..

Trong suốt cuộc đời mình, cảm giác duy nhất của Khánh là “chẳng có một chút cảm giác nào cả”.  Mọi việc diễn ra như nó vẫn thế, phải diễn ra như thế và Khánh cứ để mặc nó trôi đi.  Rồi anh ngẫm nghĩ, mình đã từng yêu ai chưa nhỉ? Có lẽ ngoài mẹ  và mẹ nuôi ra, anh chẳng yêu ai cả. Đó là hai người thân duy nhất đối với anh. Vậy thì anh có làm hại ai không? Có, anh làm hại Kat, vì lẽ gì anh lại đến với cô gái ấy, rồi bỏ rơi cô ấy ngay lúc này? Lỗi tại anh? Không, không phải lỗi tại anh. À mà cũng là lỗi tại anh.  Bởi vì anh đã cứ mặc kệ, mặc kệ tình cảm của mình như thế.

-          Chỉ là bị choáng một chút do đói thôi, em yên tâm – Khánh nhìn vào mắt Kat trấn an và vỗ về.

-          Anh không sao thật chứ? – Kat nức nở.

-          Chúng ta cần phải về nhà thôi.

Từ “về nhà” của Khánh mang rất nhiều ý nghĩa. Anh thực sự muốn được trở “về nhà”. Không phải là Prague những ngày tươi đẹp cũ kĩ, mà là nhà anh, nơi có mẹ đang đợi đang chờ. Nơi có cha khù khờ trong điên dại. Nhưng trước hết, Khánh phải đưa Kat về với mẹ cô trước đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cly#muchu