Hoa linh lan boi vi nhu em la dep. Phan5-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Phần 5- Gào] Hoa Linh Lan - Bởi vì như em, là đẹp!

Đăng ngày: 10:03 10-10-2009

Thư mục: Tổng hợp

Nghe câu nói đó của vị bác sĩ, Khánh vô cùng tức giận. Đêm ấy, Khánh trở về và gặp một giấc mơ rất lạ. Trong giấc mơ, một giọng nói xa lạ vang lên:

"Chúa đang nhắc lại với con một điều, con là con chiên của chúa, dù trốn chạy, con cũng không trốn chạy mãi được đâu. Chúa - là nơi con phải tôn thờ, kẻ phản bội sẽ đi về ngã tối. Ở nơi đó, con sẽ thấy hình hài con khi không được chúa che chở."

Giấc mơ  ấy làm Khánh bật dậy. Giọng nói ấy vang lên như một thứ âm thanh tín ngưỡng mà cậu muốn lãng quên. Giọng nói ấy của ai? Phải chăng là của người cha điên của cậu? Khánh bần thần. "Cậu đã từng trải qua một ca phẫu thuật tinh hoàn có phải không?" . Quỷ tha ma bắt ông bác sĩ với cái luận điệu chó chết của ông ta. "Tôi làm thế quái nào biết được." - Lúc ấy, Khánh đã cáu gắt nói với bác sĩ như vậy rồi bỏ đi. Tất cả chẳng là gì cả. Tại sao ông ta lại hỏi về những thứ đã ở thì quá khứ???

Khánh quay trở lại gặp ông bác sĩ vài ngày sau đó, cậu cảm thấy tuyệt vọng và cần được che chở bởi một thứ gì đó chắc chắn với bản thân mình chứ không phải là Chúa. Một câu trả lời cho căn bệnh quái ác mà cậu đang trải qua chẳng hạn.

- Đây là một trường hợp hiếm gặp. Rất ít người mắc căn bệnh như cậu.

- Hiếm thế nào cơ? Tôi đã trải qua quá nhiều thứ hiếm gặp trên thân thể mình rồi.

Ông bác sĩ trầm ngâm:

- Cậu thử ví dụ cho tôi biết một điều gì hiếm gặp trên thân thể cậu xem?

Vị bác sĩ nắn nắn cổ tay rồi vuôt ria mép, trán  ông nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì. Khánh bất giác cảm thấy bị xúc phạm, ý nghĩ con người trước mặt đang giễu cợt mình làm Khánh tức tối. Song, chỉ trong 1 giây, cậu nhận ngay ra rằng, người đàn ông này không có ý đùa cợt. Câu hỏi của ông hoàn toàn nghiêm túc. Khánh hít một hơi thật sâu,  thở dài. Cậu chậm rãi nói:

- Tôi nghĩ là ông đã biết rồi. Khi bé, tôi đã phải trải qua một ca phẫu thuật tinh hoàn, do bị dị tật bẩm sinh. Mẹ tôi đã cố gắng giấu tôi điều đó. Nhưng khi tôi lớn lên, dần dần nó lộ ra bởi sự đàm tiếu xung quanh. Ở đất nước chúng tôi, mọi thứ không đơn giản. Một số điều luôn diễn tiến một cách tồi tệ khi người ta muốn che dấu nó đi. Ông đã nhận ra ca phẫu thuật ngày nhỏ của tôi, trong lần trước, khi khám cho tôi. Đó là điều làm tôi xấu hổ và tôi không muốn ai đụng chạm tới điều đó. "Dị tật tinh hoàn" chẳng phải là một điều rất hiếm đó sao?

Khánh kết thúc câu trả lời bằng một câu hỏi. Cậu ngước mắt lên nhìn bác sĩ của mình. Ông hoàn toàn im lặng chờ cậu, rồi ông nói:

- Cậu hoàn toàn nhầm rồi con trai ạ! Tôi không hiểu suy nghĩ của người châu Á các cậu về bệnh tật. Nhưng tôi có thể khẳng định với cậu rằng, điều tôi sắp nói với cậu dưới đây, là một điều tệ hại, một sự hiếm gặp mà tôi chưa từng thấy. Còn về việc dị tật tinh hoàn, thì cậu đã nhầm con trai ạ.

- Ý ông là sao, thưa ông? - Khánh bối rồi, và lo lắng nữa. Trong câu hỏi của cậu thấp thoáng sự thấp thỏm vụng về.

- Ừm, ý ta là cậu đã nhầm về chuyện dị tật đó. Nó không hiếm. Trên thế giới, trung bình , 500 đứa trẻ sinh ra, thì có một trẻ bị mắc dị tật ở cơ quan sinh dục. Cậu chỉ là 1/ 500. Không lạ lẫm.

1/500 ư? Hãy thử nghĩ xem, có hàng triệu đứa trẻ  sinh ra trên đời, thì cũng có hàng trăm, hàng nghìn đứa trẻ giống như mình sao? Khánh thầm nghĩ.

- Nhưng, hiện tại, có một điều rất đáng lo ngại ở bộ phận sinh dục của cậu. Có thể do biến chứng của ca tiểu phẫu, cũng có thể do một yếu tố nào đó mà ta chưa tìm ra lý do. Ở cơ quan sinh dục của cậu có một khối u.

- Một khối u???? - Mắt Khánh mở to, cậu gần như quá shock. Đó là tất cả những gì cậu có thể nói ra lúc đó. Một khối u, thực sự tồi tệ đến vậy sao?

- Đó là cách chúng tôi gọi nó. Nó thậm chí còn tai quái hơn một khối u thông thường. Nó làm nghẽn một phần ống dẫn tinh, khiến tinh dịch khó lòng thoát ra ngoài. Bên cạnh đó, khối u khiến cho những cảm xúc mang dục tính của cậu không thể phát triển. Nó khiến ngừng ham muốn trong một khoảng thời gian ngắn. Điều này dẫn đến việc dương vật của cậu không thể cương cứng, khiến cậu không muốn quan hệ tình dục.

- Nghĩa là... tôi giống như một kẻ hoạn quan?

- Ừm...

- Chính xác đó là bệnh gì? Có thể chữa nó ko?

- Tôi nghĩ điều này rất nặng nề đối với cậu. Tuy nhiên, tôi muốn nói ra để cậu chuẩn bị tinh thần đối với cuộc chiến này. Như tôi đã nói với cậu, cái mà cậu gặp phải, chúng tôi không biết lý giải nó là gì. Nhưng theo lý thuyết, khi có một khối u dù có dị dạng hay quái lạ như thế nào, thì khi nó xuất hiện ở một bộ phận nào đó, thì đó là ung thư. Cậu bị ung thư cơ quan sinh dục.

Đầu óc Khánh quay cuồng, Khánh cảm thấy buốt... Đau buốt. Chuyện gì đang xảy ra với cậu. Một thế giới mới hình thành đập tan bức tường thành cũ kĩ cậu đã mất bao công sức xây dựng. Cậu sắp lấy vợ. Chấp nhận một cuộc sống không có gì nổi bật, để làm một người bình thường. Vậy mà, giờ đây, cái gì đang xảy ra thế này?

-  Cậu sẽ trải qua sự biến đổi tâm lý phức tạp nên cậu cần vững vàng đón nhận nó. Sẽ có rất nhiều đau đớn trong quá trình điều trị. Thậm chí, cậu có thể không đi tiểu được vì ống dẫn tiểu bị nghẽn khi khối u phát triển. Nó đang phát triển rất nhanh. Cơn đau buốt sẽ diễn ra nhanh chóng. Một thời gian ngắn nữa, cậu sẽ cảm thấy nó.

- Nó di căn?

- Nó sẽ di căn, di căn qua đường bạch huyết, lan đến gan, thận và phổi. Đó là một viễn cảnh tồi tệ, nhưng tôi không thể hứa hẹn điều gì tốt đẹp hơn với cậu.

- Nó sẽ khỏi chứ? Có thể chữa khỏi không?

- Có thể với 95% người mắc ung thư dạng này. Nhưng đối với khối u của cậu... tôi e rằng rất khó...Hơn nữa, nếu có chữa khỏi, cũng chỉ kéo dài sự sống thêm được vài năm.

................................

Khánh gọi  điện thoại cho dì để nói bà không phải chuẩn bị sang Berlin nữa, cả mẹ cũng thế, vì  hôn lễ sẽ không được diễn ra như dự kiến. Một lúc sau, khi cậu đang tuyệt vọng nhìn trân chối ra cửa sổ. Mẹ Khánh gọi điện thoại, yêu cầu cậu phải giải thích tất cả những gì đang diễn ra.

Tuy nhiên, Khánh trốn tránh.

Cậu không muốn ai biết!

Kể cả  mẹ!

Nhất là  mẹ...

Phải chia tay Kat ngay ngày hôm nay!

................................

Đôi khi, không phải cứ phải thậy bạo tàn thì mới làm đau người khác. Cách Khánh sống và hành động cũng đủ làm Kat cảm thấy một sự tổn thương khó lòng gượng dậy. Kat cố bám lấy thành giường, bước xuống. Cô muốn ra cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời mà trong thoáng chốc cô đã từng tưởng như nó thuộc về cô và Khánh. Giờ đây, chỉ còn mình Kat trong nỗi đơn côi đến choáng váng. Hồi tưởng lại cái cảm giác nhói tim cắt da khi Khánh nói một câu chia tay giản đơn qua điện thoại. Trong khi, hai người đang ở cách nhau đâu có xa?

Kat chỉ  là một con mèo nhỏ.

Kat hoàn toàn chỉ là mèo nhỏ mà thôi.

Nếu Khánh đi rồi, cô sẽ phải làm sao đây?

Trong giờ  phút này, Khánh không ở đây... Kat lặng lẽ nhớ lại khuôn mặt Khánh. Kat biết, Khánh chưa bao giờ yêu cô, nhưng cô cũng nhận thức rõ ràng việc, Khánh chưa từng yêu ai. Ngay cả khi nói câu chia tay, Kat vẫn chắc chắn một điều rằng lúc đó Khánh cũng chưa có thêm một người đàn bà nào khác. Vậy thì vì lý do nào chuyện hủy hôn này diễn ra? Việc hủy bỏ lễ kết hôn đơn giản hơn cả cái gật đầu đồng ý cưới Kat của Khánh. Nó đơn giản đến đáng sợ. Không quan hệ suốt gần hai tháng nay làm Kat như muốn ngạt thở. Cô đã chịu đựng nó. Chịu đựng nó mặc cho rất nhiều ham muốn cuộn sóng trong cơ thể mình. Để rồi đột ngột cô đón nhận một điều không tưởng.

Chia tay ư?

Nó là cái gì thế?

Chia tay có hình thù gì?

Nó như thế nào?

Nó có vị không?

Mặn chua hay đắng chát?

Một  điều gì đó rất xấu rất xấu rất rất xấu  đang ào ạt bao vây cuộc sống của Kat...Chỉ biết rằng, cái cảm giác bị người khác bỏ rơi, nó kỳ lạ lắm, khó tả lắm... Nó làm cho người ta... muốn chết lắm!

đơn

[Phần 6- Gào] Hoa Linh Lan - Bởi vì như em, là đẹp!

Đăng ngày: 15:15 12-10-2009

Thư mục: Tổng hợp

- Kat tự tử. Ôi chúa ơi, cậu ta tự tử.

- What????? Chuyện gì vậy, Yoko, nói cho tớ biết đi! Bình tĩnh nào, bình tĩnh, đừng khóc!

Tôi không nghĩ rằng kỳ nghỉ của tôi và  Yoko lại gian truân và xảy ra nhiều điều đến vậy. Từ việc gặp lại Khánh đầy bất ngờ, cho tới  đám cưới của Kat và Khánh. Và bây giờ là Yoko đang chạy đến bên tôi nức nở nói về việc Kat tự tử. Tất cả xảy ra trong một thời gian quá ngắn, chỉ vài ngày. Ngắn đến nỗi tôi không thể nào tin và kịp thích nghi nổi với những việc diễn ra xung quanh mình. Lạy chúa!

- Tớ vừa ở bệnh viện về. Tớ đã cố gắng để không khóc. Nhưng bây giờ thì không thể. Tớ không kiềm chế được nữa rồi.

- Bình tĩnh nào, có tớ đây, cậu hãy nói cho tớ biết, chuyện gì đã xảy ra. Được chứ?

Tôi cố  gắng hết sức trấn an Yoko bằng việc ôm lấy cô  ấy, nhẹ nhàng nói để cô ấy bình tâm. Yoko cứ khóc nấc lên. Thực sự, làm tôi rất sợ.

- Kat tự tử. Cô ấy tử tử vì Khánh từ hôn. Bằng một cảm giác nào đó rất lạ, tớ linh cảm rằng, chuyện này rất đáng sợ. Kat ở bệnh viện. Khánh thậm chí còn không có ở đó. Tớ cảm giác cái chết có thể đến thêm lần nữa. Tớ ghét việc chúng ta học về tâm lý. Bởi vì mỗi khi chạm vào những cú shock, có một điều gì đó luôn cho tớ những linh cảm quá đỗi chuẩn xác. Cậu biết không.... Luôn chuẩn xác. Lần này, sự chuẩn xác ấy thực sự làm tớ sợ hãi.

Tôi không biết nói gì, ngoài câu: "Mọi thứ sẽ ổn thôi!". Thứ âm thanh mang tên "tồi tệ" là một cái gì đó rất ám ảnh. Những ám  ảnh giật cục. Tôi cũng sợ. Giống như Yoko.

Tôi không nghĩ là mình hiểu Khánh, nhưng tôi đã yêu anh, có lẽ là yêu từ rất nhiều năm qua. Mỗi sự va chạm giới tính nào đó của tôi, đều khiến mình hình dung ra cảnh tượng đã nhìn thấy khi nhỏ. Chỉ lấp ló, mập mờ thôi, nhưng ấn tượng. Sự ấn tượng luôn đeo đẳng tâm trí con người khi người ta không muốn quên nó. Tôi yêu Khánh, tôi rất muốn hôn nhân của họ không diễn ra, nhưng như mọi lần, những tin làm người khác không vui cũng không mang đến cho tôi cơ hội nở nụ cười. Bởi tôi nghĩ rằng, ở một nơi nào đó, Khánh đang rất buồn. Chỉ cần nghĩ thế thôi, đã đủ khiến cho tôi bất an và thương anh ấy. Từ khi gặp lại Khánh, tim tôi luôn có những đợt co thắt không rõ ràng. Có thể đó là những đợt sóng hoang mang của vô vàn cảm xúc. Vì sao Khánh lại từ hôn với Kat - cô ấy thật tuyệt vời, cô ấy tuyệt vời thế cơ mà? Tại sao? Tại sao chứ? Những thắc mắc cứ lòng vòng luẩn quẩn quanh tôi.

Sau cơn hoảng loạn, Yoko ngủ. Việc làm một chuyên gia tâm lý bất đắc dĩ như thế là quá đủ với Yoko rồi. Cô ấy có quyền nghỉ ngơi. Tôi khoác chiếc áo măng tô dài, bước ra ngoài trời lây phây tuyết rơi. Berlin không phải là nơi duy nhất mà tôi tới có tuyết. Nhưng hình như, tuyết ở Berlin trong mắt tôi giờ phút ấy buồn hơn, não nề hơn. Tôi lang thang trên những con phố, bất ngờ khi quá dễ dàng nhìn thấy một bóng dáng thật quen. Cũng phải thôi, bức tường Berlin sụp đổ là một địa điểm thu hút du khách nước ngoài. Ai tới đây cũng muốn ngắm nhìn nó, tôi gặp Khánh ở nơi này cũng đâu có gì là lạ?

Khánh ủ  rũ như một đóa hoa linh lan thiếu sức sống. Trắng bệch, phờ phạc và dường như đã rũ  hết lá. Mùa đông phủ lên lớp hoa một không khí  cô đặc băng giá. Tôi tiến lại gần:

- Chào - Tôi rụt rè dơ tay ra.

Khánh nheo mắt, "Anh ấy không nhận ra mình" - tôi thầm nghĩ.

- Mình vừa gặp cậu hôm trước, khi đi ăn với Yoko và... Kat - Tôi kéo dài âm điệu chữ "và", ngập ngừng khi ngắc tới tên của Kat.

- Oh, chào cậu!- Khánh không có vẻ gì là lung túng hay ái ngại khi nghe đến cái tên đó. Cậu ấy bản lĩnh hơn tôi tưởng, hay cậu ấy vẫn nghĩ tôi chưa hề biết chuyện đã xảy ra và giờ Kat đang ở trong bệnh viện?

- Hình như cậu không nhận ra mình? - Tôi hỏi hơi ngập ngừng...

- Không phải thế, mắt mình bị cận, phải nhìn gần mới thấy.

- À không, mình muốn nói, cậu không nhận ra chúng ta đã quen nhau từ trước.

- Từ trước? - Khánh hỏi, không dấu nổi vẻ ngạc nhiên trên khóe miệng khẽ nhích lên.

- Ừ, mình học chung với cậu từ hồi cấp 2. Cậu rất ghét mình thì phải. Nhớ không? - Tôi cười khẽ. Nhớ tới hình ảnh cũ. Và lại tủm tỉm nhìn Khánh.

Khuôn mặt Khánh dường như dãn ra, và não anh ấy như thể đang hoạt động hết công suất, lục tìm trong khe tủ ký ức những chuyện xưa cũ mà anh đã dấu đi từ rất lâu rồi. Ở một nơi rất sâu, gần như Khánh đã hoàn toàn vứt đi kỷ  niệm về tuổi trưởng thành buồn rầu ấy. Khánh vẫn không thể nào nhớ ra tôi là ai. Anh ấy chỉ lặng lẽ lắc đầu và mỉm cười bối rối.

- Linh lan - Tớ tên là Linh Lan, "Hoa Linh Lan" ấy, cậu nhớ ra chưa? - Cô gái khẽ nói, rụt rè và rất nhỏ. Khánh thậm chí có thể nghe thấy hơi thở của cô ấy, nó lớn hơn tiếng nói và nhỏ hơn tiếng tuyết rơi trong bầu không khí lạnh.

- Xin lỗi, mình không nhớ! - Khánh bối rối.

Một cái tên "đặc biệt" như vậy mà anh ấy không nhớ chút nào sao? Tôi cảm thấy thoáng buồn. À không, phải nói là một nỗi buồn rất sâu sắc ghim chặt trong lòng tôi mới đúng. Bởi vì  tôi nghĩ mình quan trọng hơn một chút, và có chỗ đứng trong sự căm ghét của Khánh. Tôi nghĩ chuyện xảy ra năm lớp 9 đã làm Khánh rất ghét tôi. Anh ấy ghét tôi đến mức không thể quên tôi. Hay ít ra là nhớ cái tên tôi chứ? "Xin lỗi, mình không nhớ!" - Anh ấy đã nói với tôi như vậy, ngay lúc đó, bên bức tường sụp đổ. Đúng lúc đó tôi bỗng nhiên hiểu rõ ... rất rõ...sự sụp đổ của bức tường Berlin... Tâm trạng tôi lúc ấy cũng vậy - sự sụp đổ hoàn toàn của ký ức do tôi tự tạo dựng lên.

Nhưng khi bức tường Berlin đổ vỡ, nó mang một sự gắn kết mới, hòa chung hơi thở của hai miền đất thành một nhịp đập:

Tây Đức và Đông Đức trừ đi Bức tường Berlin = Nước Đức.

Nếu nói một cách khả quan rằng: (Tôi + Khánh) - ký ức lớp 9 = (....)

Nghĩ vậy... bỗng nhiên tôi đỏ mặt và cố gắng mỉm cười:

- Ừ, cũng phải, bọn mình chỉ học cùng nhau 1 năm lớp 9 thôi, cậu không nhớ là phải rồi. Không sao! - Tôi lại cười. Thì ngoài cười ra tôi còn biết làm gì hơn thế?

[Phần 7- Gào] Hoa Linh Lan - Bởi vì như em, là đẹp!

Đăng ngày: 11:49 17-10-2009

Thư mục: Tổng hợp

"Linh lan" - Cái tên của một lòai hoa mà Khánh rất ghét! Một loại hoa trốn chạy của truyền thuyết về những mối tình thất bại. Đau đớn chạy dài trên thung lũng để khi mọc ra cây, nở ra hoa, trông chúng vẫn yếu đuối và ủ rũ. Mọi hình dung về hoa Linh Lan không làm Khánh thấy cảm động, chỉ coi thường một sinh vật yếu ớt ngay từ trong cổ tích. Khánh cũng là một kẻ bị bỏ rơi, cũng trốn chạy tơi bời trong suốt thời trung học. Có thể, Khánh ghét hoa Linh Lan, vì trong truyền thuyết của loài hoa này, cậu vô tình bắt gặp chính mình chăng? Còn cô gái này, cô ta mang tên loài hoa ấy. Cô ta có yếu ớt và là kẻ trốn chạy như vậy không? Cậu không tài nào nhớ ra cô ấy là ai trong mớ ký ức cũ. Có lẽ, phần ký ức về cô gái này, Khánh đã vứt đi từ hồi nào không hay. Chắc rằng nó phải nhạt nhẽo và chán nản. Hẳn nhiên thời cấp hai của Khánh chẳng có gì vui cả.

Khánh cảm nhận được một điệu cười gượng gạo chen lẫn sự thất vọng khủng khiếp của cô gái  đó, khi biết rằng Khánh không hề nhận ra mình. Nhưng bắt Khánh lục lại ký ức ở thời điểm này, thật quá mức cực hình đối với cậu. Trong Khánh giờ đây là hai khối u vô phương cứu chữa. Một khối u "nam tính", và một khối u "nữ giành phần". Khánh không biết phải làm gì với Kat, phải nói gì với cô ấy, phải giải thích ra sao? Trong giờ phút này, Khánh muốn một mình hơn tất thảy, thì cô gái này - Linh Lan lại ở đây.

Cô ấy không ủ dột, không đáng ghét như một kẻ  chạy trốn trong dáng vẻ hoa Linh Lan như cái tên của mình. Nhưng cô ấy đến cùng sự thất vọng và chờ đợi.

- Không nhớ cũng không sao - Linh Lan mỉm cười - Gặp lại bạn cũ sau nhiều năm như thế. Chúng ta thật có duyên - Cô ấy nói.

Điệu cười chuyển biến nhanh hơn bao giờ hết. Nếu một phút trước đây nó còn đong đầy thất vọng, thì bây giờ đã là một nụ cười khác hẳn - tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng và chân thật.

Khánh bất giác cảm thấy mình đang tìm kiếm điều gì lạ  lắm. Trong đôi môi ấy, nụ cười ấy, và  con người ấy... sự thân quen quấn lấy cậu.

- Lạnh không? Cậu muốn đi ăn chứ? - Khánh nhìn Linh Lan chăm chú.

Khánh thấy tội lỗi khi thốt ra câu nói đó nhưng không tài nào rút lại được nữa, và Khánh cũng chẳng hề có ý muốn rút lại. Cậu thật lòng muốn được mời Linh Lan đi ăn, hay chí ít ngồi ở một nơi nào thật yên tĩnh. Có thể dễ dàng mời một cô bạn gái khác đi ăn - chuyện vốn dĩ chưa từng xảy ra trước đó, điều nặng nề hơn lại là trong lúc cậu vừa làm một cô gái yêu cậu tha thiết đau khổ, nằm bẹp trong bệnh viện với một sự tuyệt vọng không kể xiết. Nhưng Khánh không thể nào vượt qua nổi cám dỗ, muốn ngồi cạnh và tựa đầu vào vai Linh Lan. Có lẽ, trước đây, cậu đã mất thăng bằng về cảm giác, những quan hệ chạy lòng vòng chẳng thể sâu sát hơn. Giờ đây, tuy thấp thỏm giữa bờ vực của một kẻ sắp không còn sự sống....thì cái gì đó trong Khánh hồi sinh, hồi sinh như thể nó chưa bao giờ chết đi....Đó là NIỀM TIN. Người ta vẫn nói, niềm tin là thứ mà khi mất đi sẽ chẳng thể nào quay trở lại. Vậy mà cái cảm giác niềm tin trở lại sao tràn lan trong Khánh - một kẻ sắp chết nhiều đến đến như vậy?

- Ừ, tại sao không? - Cô gái khẽ mỉm cười. Nước da hồng ửng lên trên nền tuyết trắng.

- Cậu muốn ăn ở đâu?

- Mình thì dễ thôi, tùy cậu.

Hai người bọn họ bước đi trên tuyết, thong dong và chậm rãi. Không ai nói với ai một điều gì. Riêng về phần mình, Khánh cảm thấy an toàn. Tạm thời giờ phút này, nỗi đau sẽ lắng đọng và đóng băng. Nó hoàn toàn rời xa khỏi cậu. Tạm thời là như thế đã!

Khánh hơi quay đầu, đưa mắt nhìn sang phía cô gái.

Ánh mắt họ chạm nhau. Một sự va chạm dịu dàng...

................................

Nếu một ngày nào đó, tình cờ có một ai đó, lặng lẽ như một cơn gió, nhẹ nhàng mơn man đến bên thân xác bạn, hình ảnh người đó xâm chiếm trái tim và con người bạn, chiếm lĩnh bạn hoàn toàn. Bạn mơ màng trong sự giam hãm của người đó, bạn yêu nó, yêu sự giam cầm ấy. Đó là khi bạn đã yêu người ấy.... Bạn sẽ phải làm gì.... Khi tình yêu ấy... bắt buộc phải chết đi... Đơn giản chỉ là vì... bạn sẽ chẳng thể nào làm được gì... cho người mà bạn bất ngờ và tình cờ... đã trót mang lòng yêu mến... Bởi vì... có lẽ... ngày mai... bắt buộc.... bạn sẽ phải chết đi? Biết đâu đấy...

................................

Tình yêu là một điều tình cờ được nung nấu qua nhiều kiếp người khổ đau. Trái tim đã chọn cho ta một nơi nương náu từ ngay khi sinh ra nhưng phải mãi sau này, khi trưởng thành ta mới có thể tìm thấy nơi nương náu ấy. Tình yêu nảy sinh khi nào chẳng ai hay biết nữa, Khánh cũng thế mà Linh Lan cũng vậy. Khánh chẳng bao giờ tìm hiểu về những cảm giác của mình, cho dù hàng ngày cậu vẫn xâu chuỗi cuộc đời mình...rất lạ. Họ ngồi bên nhau trong không khí lạnh lẽo ấy, cảm giác ấm nóng xoắn lấy thân thể họ lúc nào chẳng hay. Hai bàn tay đặt xa nhau mà dường như đang gần xích lại. Đôi chân Linh Lan đập liên hồi xuống sàn, cô đang run rẩy. Linh Lan cảm thấy hạnh phúc này thật khó miêu tả. Hạnh phúc chồi lên từ trong hai con người đang lặng im cùng những nụ cười, nhìn nhau không nói. Họ không nói về quá khứ, cũng chẳng bàn cãi gì tới tương lai. Họ chỉ đang sống trong giây phút của mình. Giây phút hiếm hoi bình yên của cuộc đời nhiều gió bão. Linh Lan bắt đầu nói, một giọng nói trong trẻo cao vút, đã từ lâu lắm rồi, Khánh mới trò chuyện với ai đó bằng tiếng mẹ đẻ. Khánh lắng nghe và khẽ đáp lại Linh Lan bằng ánh mắt trìu mến:

-          Khánh có hay về Hà Nội thăm bác gái không?

-          Từ hồi sang mình vẫn chưa về lần nào

-          Ôi, mình cũng vậy, ở Hà Nội bây giờ cũng chẳng còn ai. Nhưng mình vẫn đọc báo Việt Nam và xem tin tức đấy. Nghe nhạc nữa.

-          Thỉnh thoảng mình cũng nghe nhạc Việt, nhưng mình không thích lắm.

-          À, đúng rồi, có nhiều bài buồn cười lắm.

-          Nhưng cũng có một vài bài rất hay, Linh Lan thích bài nào nhất?

-          Mình thích mấy bài Lê Hiếu hát đó.

-          À, cái cậu ca sĩ bé bé đó hả?

-          Ôi, Khánh nói gì buồn cười thế? Cậu ấy hình như bằng tuổi bọn mình đấy.

-          Chắc không phải đâu, tại trông nhỏ mà.

-          Nhỏ người mới hát hay trẻ lâu chứ, mình thích bài "Cơn đau cuối cùng".

-          Nghe kỳ kỳ sao đó, mình chưa nghe

-          Bài đó thật buồn, Khánh lên mạng tìm nghe thử đi nha, nếu rảnh. Mình chưa có người yêu nghe càng thê thảm hơn.

-          Chưa có bây giờ thôi chứ?

-          Không, chưa có bao giờ - Linh Lan hung hắng cười - Mình từng rất thích một người, nhưng chỉ là đơn phương thôi, đến bây giờ, mình vẫn chỉ thích có một mình người đó.

-          Ồ

-          Khánh có tin ở Chúa không? Mình thì tin lắm, chắc chắn Ngài sẽ chẳng để mình cô đơn mãi đâu. Nhỉ?

Khánh lảng tránh câu hỏi của Linh Lan, đơn giản bởi vì Khánh chẳng muốn nhắc về Chúa hay bất cứ thứ gì tương đương như thế.

-          Mình thích bài  Right here waiting for you... Linh Lan biết bài đó chứ?

-          Ôi, Richard Marx? bài ấy thì kinh điển quá rồi.

Hai người ngồi bên nhau, nghêu ngao giai điệu của Right here waiting for you. Giọng của họ vang lên hòa vào không gian tuyết rơi... rất ấm!

Oceans apart day after day

And I slowly go insane

I hear your voice on the line

But it doesn't stop the pain

If I see you next to never

How can we say forever

Wherever you go

Whatever you do

I will be right here waiting for you

Whatever it takes

Or how my heart breaks

I will be right here waiting for you

................................

Khánh trở  về bệnh viện sau bữa ăn cùng với cô gái có tên loài hoa xinh đẹp ấy. Một bữa ăn chỉ là một bữa ăn. Nó không nói lên điều gì cả. Hay đúng hơn là, nó chưa nói lên một điều gì quá rõ ràng. Chỉ là cảm giác. Gần gũi, rất gần gũi. Thân quen, quá thân quen. Rung động... Rất rung động.

Khánh bước vào phòng. Căn phòng mang một dáng vẻ mảnh mai như  chiếc lồng nhốt con mèo hoang dại. Kat đứng bên cửa sổ, mơ  hồ trong vũng nước mắt do chính cô tạo ra. Cứ như thể con mèo con đang ướt nhẹp, yếu ớt chỉ biết thở hổn hển.

- Em về giường nằm đi, còn yếu lắm, đừng đứng đó.

- Một phần hai dòng máu chảy trong em là của người Trung Quốc. Mẹ em nói rằng phụ nữ Trung Quốc không bao giờ để đàn ông ruồng bỏ mình không lý do. Một phần hai còn lại là của một tên bợm rượu người da trắng, người da trắng cho rằng mình có quyền lực sở hữu một vật nào đó mà họ khó khăn lắm mới có được. Trước đây, là nô lệ da đen cùng với ruộng vườn, trang trại. Bây giờ...

-  Có những chuyện kết thúc không vì lý do nào cả. Nô lệ thì cũng có lúc sẽ phải bỏ trốn thôi. Em nằm nghỉ một chút đi.

Kat quay sang nhìn Khánh. Ánh mắt đắm đuối van xin. Khánh biết rằng mình đã làm Kat tổn thương rất lớn, rằng anh đã không giữ được lời hứa năm nào với mẹ Kat. Nhưng có một điều Khánh biết, Kat sẽ còn đau đớn nhiều hơn nếu không sớm chấm dứt ngay lúc này. Đột nhiên, anh cảm thấy đau, rất đau....Cơn đau mà bác sĩ nói.... Nó đã bắt đầu đến...Thực sự quá nhanh.... Nhanh hơn Khánh tưởng. Anh khụy xuống, rồi ngã... mắt Khánh mờ dần... tai không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ còn nỗi đau lấn át mọi cảm giác...Chỉ  còn giọng Kat thấp thoáng như đang khóc, như đang hét lên: "Tỉnh dậy đi anh! Tỉnh dậy đi anh!"

Nước mắt...  Rất nhiều nước mắt... Rất nhiều...

................................

Trong suốt cuộc đời mình, cảm giác duy nhất của Khánh là "chẳng có một chút cảm giác nào cả".  Mọi việc diễn ra như nó vẫn thế, phải diễn ra như thế và Khánh cứ để mặc nó trôi đi.  Rồi anh ngẫm nghĩ, mình đã từng yêu ai chưa nhỉ? Có lẽ ngoài mẹ  và mẹ nuôi ra, anh chẳng yêu ai cả. Đó là hai người thân duy nhất đối với anh. Vậy thì anh có làm hại ai không? Có, anh làm hại Kat, vì lẽ gì anh lại đến với cô gái ấy, rồi bỏ rơi cô ấy ngay lúc này? Lỗi tại anh? Không, không phải lỗi tại anh. À mà cũng là lỗi tại anh.  Bởi vì anh đã cứ mặc kệ, mặc kệ tình cảm của mình như thế.

-          Chỉ là bị choáng một chút do đói thôi, em yên tâm - Khánh nhìn vào mắt Kat trấn an và vỗ về.

-          Anh không sao thật chứ? - Kat nức nở.

-          Chúng ta cần phải về nhà thôi.

Từ "về nhà" của Khánh mang rất nhiều ý nghĩa. Anh thực sự muốn được trở "về nhà". Không phải là Prague những ngày tươi đẹp cũ kĩ, mà là nhà anh, nơi có mẹ đang đợi đang chờ. Nơi có cha khù khờ trong điên dại. Nhưng trước hết, Khánh phải đưa Kat về với mẹ cô trước đã.

[Phần 7- Gào] Hoa Linh Lan - Bởi vì như em, là đẹp!

Đăng ngày: 11:49 17-10-2009

Thư mục: Tổng hợp

"Linh lan" - Cái tên của một lòai hoa mà Khánh rất ghét! Một loại hoa trốn chạy của truyền thuyết về những mối tình thất bại. Đau đớn chạy dài trên thung lũng để khi mọc ra cây, nở ra hoa, trông chúng vẫn yếu đuối và ủ rũ. Mọi hình dung về hoa Linh Lan không làm Khánh thấy cảm động, chỉ coi thường một sinh vật yếu ớt ngay từ trong cổ tích. Khánh cũng là một kẻ bị bỏ rơi, cũng trốn chạy tơi bời trong suốt thời trung học. Có thể, Khánh ghét hoa Linh Lan, vì trong truyền thuyết của loài hoa này, cậu vô tình bắt gặp chính mình chăng? Còn cô gái này, cô ta mang tên loài hoa ấy. Cô ta có yếu ớt và là kẻ trốn chạy như vậy không? Cậu không tài nào nhớ ra cô ấy là ai trong mớ ký ức cũ. Có lẽ, phần ký ức về cô gái này, Khánh đã vứt đi từ hồi nào không hay. Chắc rằng nó phải nhạt nhẽo và chán nản. Hẳn nhiên thời cấp hai của Khánh chẳng có gì vui cả.

Khánh cảm nhận được một điệu cười gượng gạo chen lẫn sự thất vọng khủng khiếp của cô gái  đó, khi biết rằng Khánh không hề nhận ra mình. Nhưng bắt Khánh lục lại ký ức ở thời điểm này, thật quá mức cực hình đối với cậu. Trong Khánh giờ đây là hai khối u vô phương cứu chữa. Một khối u "nam tính", và một khối u "nữ giành phần". Khánh không biết phải làm gì với Kat, phải nói gì với cô ấy, phải giải thích ra sao? Trong giờ phút này, Khánh muốn một mình hơn tất thảy, thì cô gái này - Linh Lan lại ở đây.

Cô ấy không ủ dột, không đáng ghét như một kẻ  chạy trốn trong dáng vẻ hoa Linh Lan như cái tên của mình. Nhưng cô ấy đến cùng sự thất vọng và chờ đợi.

- Không nhớ cũng không sao - Linh Lan mỉm cười - Gặp lại bạn cũ sau nhiều năm như thế. Chúng ta thật có duyên - Cô ấy nói.

Điệu cười chuyển biến nhanh hơn bao giờ hết. Nếu một phút trước đây nó còn đong đầy thất vọng, thì bây giờ đã là một nụ cười khác hẳn - tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng và chân thật.

Khánh bất giác cảm thấy mình đang tìm kiếm điều gì lạ  lắm. Trong đôi môi ấy, nụ cười ấy, và  con người ấy... sự thân quen quấn lấy cậu.

- Lạnh không? Cậu muốn đi ăn chứ? - Khánh nhìn Linh Lan chăm chú.

Khánh thấy tội lỗi khi thốt ra câu nói đó nhưng không tài nào rút lại được nữa, và Khánh cũng chẳng hề có ý muốn rút lại. Cậu thật lòng muốn được mời Linh Lan đi ăn, hay chí ít ngồi ở một nơi nào thật yên tĩnh. Có thể dễ dàng mời một cô bạn gái khác đi ăn - chuyện vốn dĩ chưa từng xảy ra trước đó, điều nặng nề hơn lại là trong lúc cậu vừa làm một cô gái yêu cậu tha thiết đau khổ, nằm bẹp trong bệnh viện với một sự tuyệt vọng không kể xiết. Nhưng Khánh không thể nào vượt qua nổi cám dỗ, muốn ngồi cạnh và tựa đầu vào vai Linh Lan. Có lẽ, trước đây, cậu đã mất thăng bằng về cảm giác, những quan hệ chạy lòng vòng chẳng thể sâu sát hơn. Giờ đây, tuy thấp thỏm giữa bờ vực của một kẻ sắp không còn sự sống....thì cái gì đó trong Khánh hồi sinh, hồi sinh như thể nó chưa bao giờ chết đi....Đó là NIỀM TIN. Người ta vẫn nói, niềm tin là thứ mà khi mất đi sẽ chẳng thể nào quay trở lại. Vậy mà cái cảm giác niềm tin trở lại sao tràn lan trong Khánh - một kẻ sắp chết nhiều đến đến như vậy?

- Ừ, tại sao không? - Cô gái khẽ mỉm cười. Nước da hồng ửng lên trên nền tuyết trắng.

- Cậu muốn ăn ở đâu?

- Mình thì dễ thôi, tùy cậu.

Hai người bọn họ bước đi trên tuyết, thong dong và chậm rãi. Không ai nói với ai một điều gì. Riêng về phần mình, Khánh cảm thấy an toàn. Tạm thời giờ phút này, nỗi đau sẽ lắng đọng và đóng băng. Nó hoàn toàn rời xa khỏi cậu. Tạm thời là như thế đã!

Khánh hơi quay đầu, đưa mắt nhìn sang phía cô gái.

Ánh mắt họ chạm nhau. Một sự va chạm dịu dàng...

................................

Nếu một ngày nào đó, tình cờ có một ai đó, lặng lẽ như một cơn gió, nhẹ nhàng mơn man đến bên thân xác bạn, hình ảnh người đó xâm chiếm trái tim và con người bạn, chiếm lĩnh bạn hoàn toàn. Bạn mơ màng trong sự giam hãm của người đó, bạn yêu nó, yêu sự giam cầm ấy. Đó là khi bạn đã yêu người ấy.... Bạn sẽ phải làm gì.... Khi tình yêu ấy... bắt buộc phải chết đi... Đơn giản chỉ là vì... bạn sẽ chẳng thể nào làm được gì... cho người mà bạn bất ngờ và tình cờ... đã trót mang lòng yêu mến... Bởi vì... có lẽ... ngày mai... bắt buộc.... bạn sẽ phải chết đi? Biết đâu đấy...

................................

Tình yêu là một điều tình cờ được nung nấu qua nhiều kiếp người khổ đau. Trái tim đã chọn cho ta một nơi nương náu từ ngay khi sinh ra nhưng phải mãi sau này, khi trưởng thành ta mới có thể tìm thấy nơi nương náu ấy. Tình yêu nảy sinh khi nào chẳng ai hay biết nữa, Khánh cũng thế mà Linh Lan cũng vậy. Khánh chẳng bao giờ tìm hiểu về những cảm giác của mình, cho dù hàng ngày cậu vẫn xâu chuỗi cuộc đời mình...rất lạ. Họ ngồi bên nhau trong không khí lạnh lẽo ấy, cảm giác ấm nóng xoắn lấy thân thể họ lúc nào chẳng hay. Hai bàn tay đặt xa nhau mà dường như đang gần xích lại. Đôi chân Linh Lan đập liên hồi xuống sàn, cô đang run rẩy. Linh Lan cảm thấy hạnh phúc này thật khó miêu tả. Hạnh phúc chồi lên từ trong hai con người đang lặng im cùng những nụ cười, nhìn nhau không nói. Họ không nói về quá khứ, cũng chẳng bàn cãi gì tới tương lai. Họ chỉ đang sống trong giây phút của mình. Giây phút hiếm hoi bình yên của cuộc đời nhiều gió bão. Linh Lan bắt đầu nói, một giọng nói trong trẻo cao vút, đã từ lâu lắm rồi, Khánh mới trò chuyện với ai đó bằng tiếng mẹ đẻ. Khánh lắng nghe và khẽ đáp lại Linh Lan bằng ánh mắt trìu mến:

-          Khánh có hay về Hà Nội thăm bác gái không?

-          Từ hồi sang mình vẫn chưa về lần nào

-          Ôi, mình cũng vậy, ở Hà Nội bây giờ cũng chẳng còn ai. Nhưng mình vẫn đọc báo Việt Nam và xem tin tức đấy. Nghe nhạc nữa.

-          Thỉnh thoảng mình cũng nghe nhạc Việt, nhưng mình không thích lắm.

-          À, đúng rồi, có nhiều bài buồn cười lắm.

-          Nhưng cũng có một vài bài rất hay, Linh Lan thích bài nào nhất?

-          Mình thích mấy bài Lê Hiếu hát đó.

-          À, cái cậu ca sĩ bé bé đó hả?

-          Ôi, Khánh nói gì buồn cười thế? Cậu ấy hình như bằng tuổi bọn mình đấy.

-          Chắc không phải đâu, tại trông nhỏ mà.

-          Nhỏ người mới hát hay trẻ lâu chứ, mình thích bài "Cơn đau cuối cùng".

-          Nghe kỳ kỳ sao đó, mình chưa nghe

-          Bài đó thật buồn, Khánh lên mạng tìm nghe thử đi nha, nếu rảnh. Mình chưa có người yêu nghe càng thê thảm hơn.

-          Chưa có bây giờ thôi chứ?

-          Không, chưa có bao giờ - Linh Lan hung hắng cười - Mình từng rất thích một người, nhưng chỉ là đơn phương thôi, đến bây giờ, mình vẫn chỉ thích có một mình người đó.

-          Ồ

-          Khánh có tin ở Chúa không? Mình thì tin lắm, chắc chắn Ngài sẽ chẳng để mình cô đơn mãi đâu. Nhỉ?

Khánh lảng tránh câu hỏi của Linh Lan, đơn giản bởi vì Khánh chẳng muốn nhắc về Chúa hay bất cứ thứ gì tương đương như thế.

-          Mình thích bài  Right here waiting for you... Linh Lan biết bài đó chứ?

-          Ôi, Richard Marx? bài ấy thì kinh điển quá rồi.

Hai người ngồi bên nhau, nghêu ngao giai điệu của Right here waiting for you. Giọng của họ vang lên hòa vào không gian tuyết rơi... rất ấm!

Oceans apart day after day

And I slowly go insane

I hear your voice on the line

But it doesn't stop the pain

If I see you next to never

How can we say forever

Wherever you go

Whatever you do

I will be right here waiting for you

Whatever it takes

Or how my heart breaks

I will be right here waiting for you

................................

Khánh trở  về bệnh viện sau bữa ăn cùng với cô gái có tên loài hoa xinh đẹp ấy. Một bữa ăn chỉ là một bữa ăn. Nó không nói lên điều gì cả. Hay đúng hơn là, nó chưa nói lên một điều gì quá rõ ràng. Chỉ là cảm giác. Gần gũi, rất gần gũi. Thân quen, quá thân quen. Rung động... Rất rung động.

Khánh bước vào phòng. Căn phòng mang một dáng vẻ mảnh mai như  chiếc lồng nhốt con mèo hoang dại. Kat đứng bên cửa sổ, mơ  hồ trong vũng nước mắt do chính cô tạo ra. Cứ như thể con mèo con đang ướt nhẹp, yếu ớt chỉ biết thở hổn hển.

- Em về giường nằm đi, còn yếu lắm, đừng đứng đó.

- Một phần hai dòng máu chảy trong em là của người Trung Quốc. Mẹ em nói rằng phụ nữ Trung Quốc không bao giờ để đàn ông ruồng bỏ mình không lý do. Một phần hai còn lại là của một tên bợm rượu người da trắng, người da trắng cho rằng mình có quyền lực sở hữu một vật nào đó mà họ khó khăn lắm mới có được. Trước đây, là nô lệ da đen cùng với ruộng vườn, trang trại. Bây giờ...

-  Có những chuyện kết thúc không vì lý do nào cả. Nô lệ thì cũng có lúc sẽ phải bỏ trốn thôi. Em nằm nghỉ một chút đi.

Kat quay sang nhìn Khánh. Ánh mắt đắm đuối van xin. Khánh biết rằng mình đã làm Kat tổn thương rất lớn, rằng anh đã không giữ được lời hứa năm nào với mẹ Kat. Nhưng có một điều Khánh biết, Kat sẽ còn đau đớn nhiều hơn nếu không sớm chấm dứt ngay lúc này. Đột nhiên, anh cảm thấy đau, rất đau....Cơn đau mà bác sĩ nói.... Nó đã bắt đầu đến...Thực sự quá nhanh.... Nhanh hơn Khánh tưởng. Anh khụy xuống, rồi ngã... mắt Khánh mờ dần... tai không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ còn nỗi đau lấn át mọi cảm giác...Chỉ  còn giọng Kat thấp thoáng như đang khóc, như đang hét lên: "Tỉnh dậy đi anh! Tỉnh dậy đi anh!"

Nước mắt...  Rất nhiều nước mắt... Rất nhiều...

................................

Trong suốt cuộc đời mình, cảm giác duy nhất của Khánh là "chẳng có một chút cảm giác nào cả".  Mọi việc diễn ra như nó vẫn thế, phải diễn ra như thế và Khánh cứ để mặc nó trôi đi.  Rồi anh ngẫm nghĩ, mình đã từng yêu ai chưa nhỉ? Có lẽ ngoài mẹ  và mẹ nuôi ra, anh chẳng yêu ai cả. Đó là hai người thân duy nhất đối với anh. Vậy thì anh có làm hại ai không? Có, anh làm hại Kat, vì lẽ gì anh lại đến với cô gái ấy, rồi bỏ rơi cô ấy ngay lúc này? Lỗi tại anh? Không, không phải lỗi tại anh. À mà cũng là lỗi tại anh.  Bởi vì anh đã cứ mặc kệ, mặc kệ tình cảm của mình như thế.

-          Chỉ là bị choáng một chút do đói thôi, em yên tâm - Khánh nhìn vào mắt Kat trấn an và vỗ về.

-          Anh không sao thật chứ? - Kat nức nở.

-          Chúng ta cần phải về nhà thôi.

Từ "về nhà" của Khánh mang rất nhiều ý nghĩa. Anh thực sự muốn được trở "về nhà". Không phải là Prague những ngày tươi đẹp cũ kĩ, mà là nhà anh, nơi có mẹ đang đợi đang chờ. Nơi có cha khù khờ trong điên dại. Nhưng trước hết, Khánh phải đưa Kat về với mẹ cô trước đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro