123. Đáy sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian ấy, Lạc Tâm vẫn suy nghĩ rất đơn giản, đánh giá con người chỉ dựa trên bản thân cá nhân họ chứ chẳng mấy để tâm đến chuyện phía sau. Ví dụ như chính bản thân cô chẳng liên quan gì đến đoàn đội mua hotsearch điên khùng và cọ nhiệt khắp nơi nọ. Mấy câu của Thẩm Hà chỉ cho cô biết rằng đoàn đội Bạch Khởi mâu thuẫn với Dương Hoa, chẳng mấy ảnh hưởng đến thái độ cá nhân của cô với cậu ta.

Trong mắt cô, Bạch Khởi là một cậu trai láu táu đầu rỗng nhưng khá dễ chơi, dễ gần và hoạt bát. Giọng cậu ta đặc âm địa phương khó nghe, cô cũng chẳng có mấy chuyện để bàn luận với cậu ta, nên thường ngày chỉ bày trò chơi đùa. Những tương tác kiểu này được máy quay ghi lại, nhưng cô vẫn cho rằng không có hại gì, chỉ là trò đùa kiểu trẻ con. Dù trên phim đóng vai tình nhân, ở ngoài cô còn chẳng mảy may nghĩ đến rằng Bạch Khởi là nam giới, cậu ta chẳng có điểm nào thu hút hấp dẫn được cô.

Thời gian ấy, Bạch Khởi còn có hai phim chiếu liên tiếp nhau, cậu ta xào couple với hết người này đến người nọ, bên cạnh sự giám sát của cô bạn gái lâu năm. Nên dù có cảm giác lấn cấn, cô vẫn tiếp tục ném sự lo ngại ra sau đầu.

Uông Nghệ Hàm nói, nước nóng hầm ếch, thật ra cũng có thể ám chỉ đến trường hợp của cô.

Con người ai có thể thoát khỏi ảnh hưởng của thế giới bên ngoài? Phim trường Đông Thành là một thế giới khép kín với những con người sống trong loại quy luật, đạo đức kỳ quặc so với tiêu chuẩn bình thường. Ở nơi làm việc, tất cả bọn họ nói đến thành công, làm mọi cách để đạt được những thước phim ưng ý nhất, không phân biệt nam nữ hay già trẻ, không màng tới giới hạn cùng đúng sai. Ở trong những ngôi nhà, khách sạn dày đặc những nam thanh nữ tú theo đuổi tiền bạc và danh vọng, cũng có thể chỉ là dục vọng hay phiêu lưu, càng không có ranh giới nào của đạo đức níu giữ bọn họ. Phim trường này nhộn nhịp ngày đêm trong guồng quay chóng mặt tạo ra phim ảnh, ảo ảnh, là công xưởng sản xuất phù hoa và danh lợi bậc nhất.

Nơi này, cô vẫn là một diễn viên idol hầu như chẳng có thành quả nào đáng kể, nhận những ánh mắt vừa đánh giá vừa ngấm ngầm xem thường. Kết thúc concert, các sân khấu, show tạp kỹ đều bị loại bỏ khỏi lịch trình, cô chỉ còn loanh quanh ở phim trường, ngày ngày hoàn thành hết cảnh quay này đến cảnh quay khác. Uông Nghệ Hàm đến tận nơi giám sát tiến độ quay của bọn họ, thường xuyên bày tỏ sự tán thưởng đối với cô. Kỹ năng diễn xuất của Bạch Khởi quả thật rất yếu kém, may mà vai diễn của cậu ta hầu hết thời gian là một vị thần tiên tuyệt tình tuyệt dục, chỉ cần tỏ vẻ đẹp trai cool ngầu. Nam thứ Hồng Quang cũng mới chỉ đóng mấy bộ phim, kinh nghiệm chẳng hơn gì. Có vẻ nhà sản xuất này đã định sẵn sẽ tập trung vào cô để đi bài diễn xuất cho phim của mình. Anh ta tỉ mỉ ghi chép những sự việc xảy ra trong trường quay, đi sớm về muộn hơn toàn bộ người trong đoàn.

"Đây là dự án tôi đặt cả tính mạng vào đấy, sống chết nhờ vào em hết." Uông Nghệ Hàm nói với Lạc Tâm. "Tôi sẽ cho em một bộ phim đẹp nhất, cho cả nước này một khung cảnh tráng lệ độc đáo nhất."

Sự nhiệt tình của Uông Nghệ Hàm truyền đến tất cả mọi người, khiến độ chi ly cẩn trọng của họ tăng thêm gấp đôi gấp ba. Đặc biệt là Lạc Tâm, đây là lần đầu tiên có người coi trọng cô đến thế, cho cô gánh vác trọng trách nặng nề đến vậy. Rời khỏi trường quay này, cô vẫn chỉ là một kẻ trong suốt dưới mắt mọi người, nhìn lên mạng đâu đâu cũng chỉ là lời chê bai dè bỉu. Một cách vô thức, cô tự thu mình lại trong cái thế giới của Lam Vi, thực thi tất cả những gì mà đoàn phim này cần, người xung quanh muốn.

Tất cả những gì họ muốn là thành công – trong cái thế giới phù hoa với những luân lý kỳ lạ của danh lợi.

Nhưng cũng chẳng ai buồn suy nghĩ, không ai muốn phân giải. Bọn họ tự cuốn nhau vào một vũ điệu quay cuồng, ngày ngày tháng tháng.

Những bữa ăn, giờ nghỉ của cô rỉ rả tiếng người bàn luận những chiêu trò, cách thức, câu chuyện thành công của người này kẻ nọ. Bao quanh cô là những lời vừa khen ngợi vừa thúc bách, đẩy cô sang những giới hạn mới, thuyết phục cô làm điều họ muốn. Uông Nghệ Hàm đến, vẽ ra trước mắt tất cả một viễn cảnh huy hoàng, đun sôi nồi nước luộc cả thế giới trong tay anh ta.

Đó là một tiến trình êm ái mà chẳng một ai nhận ra vào lúc khởi đầu. Ngày ấy, cô đón Dương Hoa trở về sau mấy ngày quay show trong bộ áo lụa hồng anh thích, ôm anh bằng tất cả nhiệt tình nhung nhớ chân thành. Thậm chí cô đã rất chân thành kể cho anh những gì Vương Bân Bân đã nói, yêu cầu của đạo diễn Cù và tình hình không thể kháng cự ở phim trường. Dương Hoa lẳng lặng cúi đầu, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

"Em cố gắng quay một lần là qua thôi, nhất quyết không quay lần thứ hai, nhé." Ôm cổ anh, cô thì thầm.

Dương Hoa gục đầu lên vai cô, vẫn không trả lời.

"Đó là người công cụ thôi, chẳng có ý nghĩa gì hết. Vốn dĩ chỉ cần lấy cảnh vài giây thôi, cậu ấy còn bảo tránh động chạm nhất có thể rồi..." Cô lo lắng cố sức tiếp tục thuyết phục. Bàn tay Dương Hoa chặn môi cô lại.

"Em đừng nói nữa được không?" Anh nói qua kẽ răng, gạt cô sang bên, đi ra ngoài lan can hút thuốc.

Điếu thuốc lập lòe cháy đỏ trong đêm, làn khói mờ mịt che đi diện mạo anh. Thốt nhiên, cô thấy mình không nghĩ ra được khuôn mặt anh hiện tại. Chỉ trong mấy tháng, anh đã trở nên khác xa với chàng trai ngày đầu tiên cô gặp ở Biên Cảng, khác cả với chàng trai đã ở cạnh cô mùa hè năm ngoái. Đôi mắt trong sáng, khí chất gần như trong suốt, lấp lánh tựa viên kim cương dưới nắng ấy đã thay thế bằng vẻ sâu xa mệt mỏi thoáng qua, lẩn khuất đâu đó. Có lúc, anh còn trông gần như khắc nghiệt, sắc lẹm, u ám. Giống như anh hiện tại với điếu thuốc trên tay này.

Cô đi ra lan can, vòng tay ôm anh từ phía sau.

"Đừng buồn, đừng buồn mà. Em vẫn là của anh đấy thôi." Cô mềm giọng rì rầm.

Dương Hoa cười khẽ, quay lại ôm lấy cô. Đôi môi anh đắng mùi khói thuốc làm cô gần như phát ho.

Mùi khói thuốc quẩn quanh cô cả đêm hôm ấy, bao phủ thân thể cô, ngấm sâu trong hơi thở của cô, của anh. Có một sự buông thả cuồng nhiệt lạ lẫm nào đó trong sự gần gũi của họ sau này. Không còn sự ngọt ngào hay tận hưởng cảm xúc, cả hai như đang tìm cách đẩy nhau đến cực hạn, khám phá nơi nhau những khoái lạc hoang đường nhất. Ra sức ngấu nghiến nuốt trọn thân thể, linh hồn nhau. Phóng thích những nỗi tức giận không biết từ đâu, phải bày tỏ như thế nào. Làm bản thân kiệt quệ trong nỗi buồn thương vô hạn.

Sáng hôm sau, khi cô mặc quần áo chuẩn bị rời đi, anh vẫn chưa thức dậy. Nhưng khi đóng cửa, cô thấy anh xoay lưng về phía mình.

Rốt cuộc, cô và anh đều là hai kẻ hiếu thắng như thế. Anh không chịu chấp nhận, cô cũng không chịu từ bỏ, và tất cả trở thành sự đồng thuận ngấm ngầm đầy ẩn ức. Hôm đó, cô đến phim trường, mặc bộ đồ đỏ rực rỡ quay những đại cảnh đầy vất vả. Nghe nói cảnh quay quan trọng, rất nhiều fan và paparazzi đến tập trung quanh phim trường. Nhưng đến tối muộn, đoàn phim đuổi tất cả ra ngoài, vào trường quay kín thực hiện cảnh cuối.

Cách hôn mà Bạch Khởi học được thật ra rất hữu dụng. Cậu ta chỉ chạm môi nhè nhẹ để lấy cảnh, sau đó di chuyển môi chạm vào những vị trí gần quanh môi đối phương, tận dụng góc quay để tránh động chạm nhất có thể. Bọn họ vốn phải thực hiện một nụ hôn dài say đắm, nhưng chạm môi thực sự chỉ có vài lần.

Khi đạo diễn hô qua cảnh, không chỉ cô mà cả đoàn phim quanh đó đều có cảm giác nhẹ nhõm cả người. Bọn họ phải thực hiện tạo dáng lại để lấy cảnh xa, lấy góc khác, nhưng đều có thể thực hiện hôn giả. Cô còn vui vẻ cho rằng mình đã thực sự không hề nói dối. Đây vốn dĩ là cách giải quyết thỏa đáng nhất.

Dương Hoa vẫn còn rầu rĩ, nhưng sau đó cô nghỉ liền hai ngày để bầu bạn bên anh. Cùng anh thuê một chiếc thuyền chạy ra sông lớn, nơi chẳng còn thấy một ai, vui vui vẻ vẻ trong thế giới của riêng hai người để nghe chim hót, xem cá lội, ngắm cỏ hoa mùa xuân mọc bời bời quanh bờ. Ánh mắt Dương Hoa sẽ trở nên an tĩnh lại.

Mưa xuân rơi lác đác, nhưng họ vẫn ngồi trên sàn thuyền, dưới chiếc ô lớn, lắng nghe hơi ấm của nhau truyền qua những lớp vải. Cá chưa đớp mồi câu, cô cũng chẳng vội vàng. Nằm trong lòng anh, cô nhìn mặt nước xa xa hiện liên tiếp những đợt sóng tròn, không biết là cá đớp hay mưa rơi. Lòng thầm nghĩ, không biết điều gì sẽ đến dưới mặt sông kia.

Những ngày tháng ấy, có một cảm giác kích thích nào đó nhen nhóm tựa lửa ngầm trong lòng cô. Tất cả với cô dường như chỉ mới bắt đầu. Cô có thể ca hát, cô có thể đóng phim, cô có thể thực hiện tất cả một cách tốt đẹp, đạt được những thành công mà cô ao ước. Cô có bên người chàng trai sáng chói rực rỡ nhất trên thế gian. Thế giới đang rộng mở không có giới hạn trước mặt cô, quả thơm trái ngọt chỉ với tay là chạm được.

Đã từng trải qua những ngày khốn khổ, mới thấu hiểu được nỗi khao khát thành công này. Mùa xuân đang vào độ rực rỡ nhất, như hoa nắng đang nở trong tưởng tượng của cô.

"Album của anh mấy ngày nữa mở bán rồi, sao chưa cho em nghe hết thế?" Bỗng nhiên cô hỏi, nghĩ đến những thành quả sắp tới của anh. Bọn họ đều đang trên đường thực hiện ước mơ của mình.

"Chưa xong, chỉ có mấy bài đó thôi." Tựa lưng vào chân cây dù, Dương Hoa lười nhác đáp. "Album điện tử nên có thể tiếp tục bổ sung, dạng thức này giới âm nhạc underground trên thế giới thực hiện trên các nền tảng nhiều rồi."

"Từ năm ngoái anh đã bảo sẽ ra album, bao nhiêu bài ấy đâu rồi mà bây giờ phiền phức thế?" Cô chớp mắt nhìn lên anh.

"Tâm tình thay đổi thì muốn làm một album khác, vậy thôi. Vả lại giữa năm sẽ tổ chức concert, những bài chưa ra mắt cũng sẽ được hát, tùy tâm tình mà điều chỉnh thành một album. Trong thời gian đó có thể còn sáng tác thêm nữa, giống như câu cá thế này vậy, không biết thành quả cuối cùng là gì." Ánh mắt Dương Hoa nhìn đến tầng mây sáng rực phía chân trời. "Anh không thích cái kiểu gom mấy bài dễ nghe chẳng liên quan gì đến nhau làm thành một album tuyển tập. Album hoàn chỉnh phải là một câu chuyện thực sự được kể bằng âm nhạc. Nhưng câu chuyện trước anh không muốn kể nữa, câu chuyện này thì chưa hoàn thành."

"Hoàn thành? Thế có khi album của anh cả đời cũng chưa xong." Cô chun mũi. Ánh mắt Dương Hoa chầm chậm di chuyển rơi xuống cô. Anh tựa như mỉm cười.

"Có thể là cả đời sao?" Anh nói, rồi lại nhìn ra sông.

You twisted my love. You twisted my life. Album của anh, vốn hát như thế.

Anh có trông chờ gìkhông, trong những ngày tháng ấy, cô quên không hỏi. Hay cũng giống như cô, anhchỉ nhìn và thầm thắc mắc, điều gì sẽ đến từ dưới đáy sâu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro