Chap 1: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Mau lên mau lên"

"Tránh đường chút tránh đường chút"

"Sở cảnh sát trung tâm, nhanh lên, lập tức đưa máy quay đến đây cho tôi, cảm ơn"

"Này, cậu nói xem, lần này chúng ta có phỏng vấn được anh ấy không?" Người A nói.

"Khó nói lắm, trước nay anh ta không chịu nhận phỏng vấn bao giờ. Giỏi như vậy, mới vào nghề được 2 năm, còn trẻ như thế , đã phá được bao nhiêu vụ án rồi, thế mà lúc nào cũng từ chối phóng viên...." Người B trả lời.

Một người đi qua nghe vậy thì dừng lại bổ sung:" Anh ta còn rất đẹp trai nữa, nhưng tính cách không tốt lắm. Lúc nào cũng như kiểu chúng ta thiếu nợ anh ta cái gì ấy. Lần trước tôi có đến hiện trường vụ án, đi qua anh ta giống như đi qua một tảng băng vậy, tôi lạnh hết cả sống lưng. Không dám ở lại đấy nữa"

"Không trách được, dù sao thì người ta cũng vì công việc cả thôi. Nghiêm túc thì mới làm nên chuyện chứ"

"Tôi vẫn cảm thấy có khả năng lần này anh ta sẽ nhận phỏng vấn đấy. Án lớn như vậy mà"

"Mong là vậy"

Một lúc sau.

"Anh ấy ra kìa"

"Mau mau"

Theo hướng nhìn của đám người, từ cửa sở cảnh sát trung tâm Bắc Kinh, có một đội cảnh sát đi ra. Người đi đầu có vẻ cao hơn, nổi bật hơn hẳn so với đồng đội của anh ta. Dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp, rất có uy nghiêm. Khuôn mặt góc cạnh rất rõ ràng, mũi cao lại thẳng, môi mím lại thành một đường. Đẹp trai như vậy nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác không dám lại gần. Là một người đặc biệt không thích ồn ào, vừa đi ra khỏi cửa, âm thanh bên ngoài đã khiến anh phải nhíu mày lại. Đám người thấy vậy bỗng nhiên im bặt không dám hé răng.

Không khí lúng túng này kéo dài vài phút đồng hồ. Bỗng nhiên có người đằng sau to gan lên tiếng: "Đội trưởng Trần, chúng tôi có thể phỏng vấn anh một chút được không?" Tiếp sau anh ta, hàng loạt người giống như không còn sợ hãi nữa, hàng loạt câu hỏi được đặt ra:

"Xin hỏi đội trưởng Trần, nghe nói án này đã bó tay suốt bao năm rồi, làm thế nào anh có thể phá được nó?"

"Xin anh cho biết hung thủ rốt cuộc là ai?"

"Phá được án trong thời gian ngắn như vậy, xin hỏi anh có bí quyết gì không?"

"Mới vào nghề được 2 năm, trong thời gian ngắn như vậy mà đã phá được nhiều vụ án lớn, anh có cảm nghĩ gì không?"

........

"Hừm..."

Trần Hạo đột nhiên lên tiếng, không khí lại im ắng.

"Trước hết, mấy vấn đề xoay quanh bản thân tôi, tôi sẽ không trả lời. Còn về phần vụ án mới đây, người đứng sau đường dây buôn bán ma tuý lớn nhất Trung Quốc-giám đốc tập đoàn tài chính Đông Phong- Uông Chính đã phải nhận tội, ông ta cũng sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng của pháp luật. Mong mọi người không đào sâu thêm. Tôi xin khẳng định rằng tất cả mọi tội lỗi đều phải trả giá, cho dù là sớm hay muộn. Tôi đã trả lời những thứ cần thiết rồi, hy vọng mọi người không làm phiền đến tôi hay bất cứ thành viên nào của đội điều tra Vương Bài. Xin cảm ơn"

Nói rồi cùng đồng đội của mình đi ra hướng bãi đỗ xe. Nhưng đám phóng viên nào dễ bỏ qua như vậy, tất cả như ong vỡ tổ, không hề có ý thức giữ trật tự nơi công cộng mà chạy theo, chỉ mong có thể có thêm tin tức mới.

"A..."

Một tiếng hét vang lên làm tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một chàng trai đang ôm trán ngồi dưới đất, Trần Hạo nhăn mày lại, một người đồng đội của anh đi qua đám người, đỡ cậu trai kia lên, cũng nhặt sổ tay và bút lên cho cậu rồi hỏi: " Cậu không sao chứ?"

Người nọ ngẩng mặt lên nhìn anh, tay vẫn ôm trán, có chút máu chảy qua kẽ tay, nhưng vẫn cười nói: "Tôi không sao"

Trần Hạo vẫn đang quan sát tình hình bên đó, vốn đang định lên xe, dù sao cũng có đồng nghiệp xử lí rồi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy, Trần Hạo bỗng giật mình, anh nhớ lại rất lâu trước kia......

"Chào anh, em là người mới đến"

"Tại sao anh lại chơi một mình thế?"

"Anh A Hạo, chờ em với"

"Em rất thích hoa mẫu đơn, anh xem, vườn hoa này đẹp như vậy"

"Anh A Hạo, anh hứa với em, sau này không được bỏ rơi em"

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy