Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Tôi là cô ấy, cô ấy là tôi.

"Ưm...... Á...."

Tôi vươn vai sau mội giấc ngủ, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Sao tôi thấy đau đầu và tay quá nè?

Nhìn xung quanh, đây giống một bệnh viện vậy. Căn phòng rộng, màu trắng , bên tay trái tôi có bình hoa ly tím thơm mát. Tôi mỉm cười. Quay ra nhìn cửa sổ, tôi giật mình tý ngã xuống sàn đất . nhiều nhà cao quá.

-" My, con tỉnh rồi hả?" Tiếng cửa mở vào, một phụ nữ trung niên bê chậu xanh vào.

My? Cô này quen quá ? Tôi không hiểu gì hết.

-"Cô ơi, đây có mình cháu?"

Người phụ nữ đứng im như tờ. Nửa ngờ vực như tôi có vấn đề vậy.

-"My My, con sao vậy? Không lẽ con trách mẹ chuyện cũ sao?"

-"Bác nhầm rồi, cháu không phải My My của bác"

-"Con....con...ôi không....Bác sĩ....bác sĩ"

Bác đó chạy ra khỏi phòng, tôi không hiểu. Chuyện gì đang tới với tôi, chuyện gì đây?.

Tôi gượng dậy, tôi thắc mắc, mình có gì mà giống My My gì đó. Nặng nề bước thân hình đi vào Wc . Cũng may nó có gương, không như các phòng khác. Cái gương nó xù xì không nhìn rõ mặt.

Ui ya, tay đau của tôi va phải thành cửa. Đau muốn chết, một luồng cảm giác tê di chuyển toàn người tôi. Làm đầu óc hơi choáng một chút.

Bước vào nhìn chiếc gương treo tường. Môi tôi khẽ co giật cong cong lên. Toàn thân bủn rủn, sợ hãi tột độ.

Con người đó, khuông mặt đó, thân thể trong đó...Nó là ma sao, ma gì mà xinh vậy. Ma gương đang bắt chiếc tôi, từng nét trên mặt cũng bắt chước. Đầu nó,ta nó cũng băng bó.... Không phải ma.... là tôi...

-"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa...."

Không ! Không , tôi không tin. Tôi đang mơ, à không , choáng nên hoa mắt, nhìn vịt hóa thiên nga thôi. Ha ha, phải phải. Tôi dụi dụi mắt cho hết mờ ảo, lần này tôi phải nhìn kĩ mới được.

Loạng choạng quay lại nhìn vào gương. Dụi nhiều quá lại hoa mắt.... Ôi mẹ ơi.... bóng đèn nhảy nhót, mọi thứ cũng vậy... Buồn ngủ quá...

----------------------------------------

Tôi cảm nhận ai đó đang gọi, chắc mẹ tôi gọi dậy đi giao hàng rồi. Mệt chết đi, tôi còn muốn ngủ mà. Đang mơ được làm ca sĩ nổi tiếng mà.....

Ca sĩ..... Đúng rồi, cô gái đó là Lâm Ngọc Thảo My....Hihi , giấc mơ kì lạ mí sợ. Ngoài đời con sợ hơn, mong nó không là sự thật...

-"My.....My....."

Hả? Mắt tôi đang nhắm chắt cũng phải mở trừng trừng nhìn thẳng. Quay ngoắt nhìn bên tay trái, bác đó âu yếm nhìn tôi.

-"Con đỡ chưa?"

Tôi thầm rủa trong lòng, sao không phải là mơ, tôi muốn về nhà, tôi nhớ nhà. Nhưng nói là tôi bị tráo linh hồn, liệu người ta có đưa tôi đế trại Phan Bá Vành không? Người ta không tin mà ngược lại bảo tôi bị điên cũng nên. Giờ chỉ còn cách, bắn lao theo đường thẳng thôi.

-"Tôi.... À con.... À à cháu... Cháu không biết bác là ai..."

-"My, con không nhớ mẹ sao? Con mất trí nhớ thật sao?"

-"A a a....đầu cháu đau quá, cháu không biết gì hết....đau quá...."

Tôi ôm đầu giả vờ kêu đau, cảm ơn đã vẽ đường cho hươu chạy. Tôi giả y như đau thật, có lẽ tôi đi làm diên viên bị bệnh thì đạt lắm. Trong lòng đắc ý, nhưng thấy mặt bác buồn vậy, lòng tôi cũng thấy day dứt. Có chút hối hận nổi trôi lên não tôi.

Giá không xảy ra tai nạn, không bị tráo linh hồn , không phải dấu bác thì đâu tới nỗi như vậy. Tôi cũng buồn chưa bộ.

Vậy còn bên kia thân thể của tôi thì sao? Thảo My có như tôi không, có giật mình hoảng loạn như tôi không? Thể xác tôi có bị tai nạn năng không? Tôi còn nhớ, tác động của chiếc xe rất mạnh, hỏi sao hồn tôi bị bắn ra khỏi xác.

Còn mẹ tôi, ba tôi, cậu em tôi. Họ có đau buồn lắm không? Chắc đau lòng lắm. Mẹ tôi tuy hung dữ, nhưng lòng mềm yếu lắm. Lòng tôi đau nhói khi cảm nhận mẹ đang khóc, như bác gái - Mẹ Thảo My.

-"Bác sĩ bảo con bị thương ở đầu, nên tạm thời không nhớ gì hết. Con yên tâm, mẹ sẽ cố gắng có thể."

Mẹ Thảo My vuốt mái tóc óng ả của tôi, không, là của Thảo My.....Nhưng giờ nó là thân xác tạm chú của tôi. Hiện tại,Tôi là cô ấy, cô ấy là tôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro