Hoa Nở Thành Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Tác phẩm này là hư cấu. Tất cả nhân vật, sự kiện đều là sản phẩm phát sinh từ trí tưởng tượng, và hoàn toàn không phỏng tác lại, cũng như miêu tả bất cứ nhân vật, sự kiện nào ngoài đời thực.

---

Ngày mười tháng ba.

Asa đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Asa không bao giờ nhấc máy từ số lạ. Nhưng một linh cảm lạ lùng khiến cô không thể bỏ qua cuộc gọi này.

"Alo." Một giọng nữ mệt mỏi vang lên bên kia đầu dây.

"Alo?"

"Đây có phải là số của Enami Asa không?"

"Vâng. Đây đúng là số của tôi."

"Tôi là chị họ của Dain. Chúng tôi không có phương thức liên lạc với em. Đến giờ chúng tôi vẫn chưa hết sốc. Dù đã muộn rồi nhưng tôi nghĩ em cần được biết."

Asa lo lắng, như thể một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo những lời cảnh báo không rõ ràng, rằng điều gì đó không ổn đang diễn ra.

Một khoảng lặng ngắn ngủi diễn ra. Có rất nhiều tạp âm bên kia đầu dây. Những tiếng thở dài và nức nở khiến không khí trở nên mờ mịt. Giọng của người chị họ nghe như bị nghẹn lại, có sự run rẩy không thể kìm nén. Mỗi từ phát ra đều đều bị cản trở bởi sự đau khổ sâu sắc.

"Dain, em ấy không còn nữa."

Asa cảm thấy đôi chân mình như muốn khuỵu xuống. Thế giới xung quanh bỗng dưng tối sầm. Như một tiếng sấm rền bên tai. Asa không thể tiếp thu lời vừa rồi, không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này. Cơ thể cô hóa đá, tay run rẩy đến mức điện thoại suýt rơi xuống đất.

"Dain... làm sao có thể...?" Âm điệu của cô trở nên rời rạc và đầy tuyệt vọng. Mong rằng đây chỉ là một trò đùa ác ý.

"Đó là một tai nạn. Trong chuyến dã ngoại với trường, Dain bị ngã khỏi sườn núi. Dù mọi người đã cố gắng hết sức để cứu em ấy, nhưng vì chấn thương quá nặng... em ấy đã không qua khỏi."

Những lời nói đó vang lên trong đầu Asa như một cơn ác mộng không hồi kết. Đôi tay nàng bấu chặt lấy chiếc điện thoại, đó là sợi dây cuối cùng kết nối nàng với thế giới này. Cô không nhớ mình đã nói gì sau đó, chỉ biết rằng bản thân không thể khóc dù rất đau đớn, lòng ngực cô nặng nề đến mức không thể thở nổi.

Trong chuyến dã ngoại với trường, Dain và các bạn cùng lớp đã đến một khu vực núi, có những con đường mòn đẹp và phong cảnh hùng vĩ. Buổi sáng hôm đó, thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu qua những tán cây rọi xuống mặt đất.

Khi đoàn dã ngoại đến một khu vực cao hơn, có thể nhìn toàn cảnh xung quanh, các học sinh đều rất háo hức. Dain cùng với nhóm bạn đã tiến gần hơn đến mép sườn núi để chụp ảnh. Tuy nhiên, đoạn đường mòn ở khu vực này khá hẹp và không có bất kỳ rào chắn hay bảo vệ nào.

Trong lúc mọi người đang tận hưởng cảnh đẹp, Dain vô tình bị vấp phải một hòn đá lỏng lẻo và mất thăng bằng. Em không kịp phản ứng và bị trượt chân, ngã khỏi sườn núi. Do địa hình dốc đứng và hiểm trở, Dain đã rơi xuống từ độ cao khoảng 3 mét, đập đầu vào một hòn đá.

Tiếng kêu cứu vang lên, các bạn học sinh và giáo viên lập tức tập trung lại, nhưng khu vực nơi Dain bị ngã rất hiểm trở và khó tiếp cận. Các giáo viên nhanh chóng gọi điện cho đội cứu hộ, những học sinh còn lại cố gắng tiếp cận Dain từ những vị trí gần nhất.

Dain nằm im, đôi mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt. Máu bắt đầu chảy từ vết thương trên đầu, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của em nhuốm màu đỏ. Cảm giác đau đớn không chỉ hiện rõ trên gương mặt Dain mà còn tràn vào trái tim của những người chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.

Những nỗ lực sơ cứu ban đầu không thể làm gì nhiều ngoài việc giữ cho Dain ổn định và chờ đợi sự trợ giúp từ đội cứu hộ. Thời gian dường như kéo dài vô tận, từng giây từng phút đều trôi qua căng thẳng.

Khi đội cứu hộ cuối cùng đến nơi, họ đã làm việc hết sức để đưa Dain ra khỏi khu vực hiểm trở, nhanh chóng chuyển em đến bệnh viện gần nhất.

Tại bệnh viện, các bác sĩ đã nỗ lực hết sức để cứu chữa Dain, nhưng chấn thương quá nghiêm trọng và tình trạng mất nhiều máu đã vượt qua khả năng cứu chữa của họ. Dain ra đi sau vài giờ cấp cứu.

Không có lời tạm biệt, không có cái ôm cuối cùng.

Bên này là bầu trời xanh thẳm, bên kia là biển mây xám xịt, một thế giới không có lối về. Nơi đó, dù có vươn tay ra, cũng không thể chạm tới.

Dain là một cô bé hay cười nhất Asa từng biết, và cười rất xinh.

Tựa như một phần của mình đã bị cắt bỏ. Càng đau đớn hơn khi cô không thể thực hiện nghĩa vụ cuối cùng của mình, không thể tiễn Dain đi đoạn đường cuối cùng bằng chính sự hiện diện của cô, mà chỉ nhận tin dữ qua điện thoại.

Trái tim tôi giống như một chiếc bình vỡ, nhưng từng mảnh vỡ đều khắc tên em.

Năm đó, Asa cùng bố mẹ đến Hàn Quốc để xem một buổi biểu diễn của nhóm nhạc nam thần tượng nổi tiếng. Thời điểm này Asa mới học tiếng Hàn chưa lâu, còn khá bập bẹ, đã gặp phải nhiều khó khăn trong việc giao tiếp lạc vào dòng người đông đúc và các bảng hiệu lạ lẫm. Trong lúc loay hoay giữa biển người, tình cờ đã đưa Asa đến gặp Dain.

Dain lúc đó đang đi cùng hai người chị của mình, cũng đang tìm cách vào khu vực biểu diễn. Khi thấy Asa đứng bối rối một chỗ, Dain đã không ngần ngại bước đến giúp đỡ.

Dain nhỏ hơn Asa hai tuổi, là một đứa trẻ với vẻ ngoài tươi sáng. Em có làn da sáng mịn, làn tóc đen dài và mềm mại để xõa tự nhiên. Đôi mắt của Dain là điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt. Chúng to, tròn và sáng như hai viên ngọc đen, luôn chứa đựng sự hiếu kỳ. Mỗi khi em cười, đôi mắt ấy lấp lánh lên, phản chiếu sự vui tươi và lạc quan của tuổi mới lớn.

Đó là khởi đầu của một tình bạn thân thiết.

Dain đã tạo ra một cầu nối tình cảm giữa hai người bằng những lá thư điện tử dài dòng, kể về cuộc sống, và những bí mật thầm kín. Mỗi lá thư khiến khoảng cách địa lý trở nên vô nghĩa. Asa vẫn thường bị mẹ phàn nàn vì nấu cháo điện thoại, mà còn là cuộc gọi quốc tế.

Dain luôn động viên Asa, như một ngọn đèn đêm, dẫn đường trong những lúc tối tăm nhất.

Một lần, trong một tin nhắn dài hơn bình thường. Dain viết rằng, mỗi khi hoa anh đào rơi, em đều nghĩ về tình bạn của họ.

"Chị Asa, mỗi cánh hoa anh đào rơi đều như một lời nhắc nhở về tình bạn của chúng ta. Em tin rằng, dù khoảng cách có xa xôi thế nào, tình bạn của chúng ta vẫn sẽ là mãi mãi. Em mong một ngày nào đó chúng ta sẽ lại gặp nhau dưới tán cây anh đào, cùng ngắm nhìn hoa rơi."

Hối tiếc vì đã không nói hết những lời cần nói, không làm hết những điều cần làm. Hối tiếc vì không thể nắm tay Dain, không thể nhìn vào mắt Dain lần cuối. Những hối tiếc ấy như những bóng ma, ám ảnh nàng từng đêm, khiến cô không thể yên giấc.

Mọi thứ xung quanh vẫn tiếp tục như chưa hề có sự thay đổi. Chỉ có một chiếc đồng hồ bị hỏng, thời gian không còn chạy đúng hướng, mỗi giây phút trở thành một vòng lặp khổ đau không có kết thúc.

Vô số lần, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Asa đứng trước gương, nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu của chính mình không còn thể hiện được cảm xúc gì. Tóc đã rụng đến thưa thớt, quầng mắt thâm sâu, khuôn mặt cô nhăn nheo, toát lên sự mệt mỏi. Mỗi lần đối diện với bản thân, cô chỉ thấy một thân xác không có linh hồn, đơn độc tồn tại trong một thế giới đã trở nên lạnh lẽo.

Hai tuần sau khi Dain rời đi.

Asa nhận được một thùng bưu phẩm nhỏ gửi đến từ gia đình Dain. Thùng bưu phẩm được bọc kín bằng giấy kraft đơn giản, có một tờ giấy kèm theo.

Kính gửi Asa.

Chúng tôi xin gửi đến em thùng bưu phẩm này với lòng biết ơn sâu sắc. Đây là những món đồ và thư của Dain.

Dain rất quý trọng tình bạn với em. Chúng tôi hi vọng rằng những món đồ này có thể giúp em giữ lại những kỷ niệm đẹp đẽ về Dain.

Dù Dain đã không còn bên chúng ta, nhưng những ký ức về Dain sẽ sống mãi trong trái tim mọi người. Cảm ơn em đã là một phần quan trọng trong cuộc đời ngắn ngủi của Dain.

Chúng tôi cũng rất tiếc vì không thể gặp em trực tiếp để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Nhưng chúng tôi hy vọng rằng, qua những món đồ này, em có thể cảm nhận được sự yêu mến và trân trọng mà Dain đã dành cho em.

Cảm ơn em vì đã là người bạn tuyệt vời của Dain. Chúng tôi chúc em luôn bình an và hạnh phúc.

Gia đình Lee Dain.

Asa mở thùng bưu phẩm ra, bên trong là một mớ hỗn độn của phong bì và giấy tờ, tất cả đều được ghi bằng một nét chữ tinh tế, quen thuộc. Đây là những bức thư, tấm thiệp, mảnh giấy nhỏ mà Dain đã viết cho Asa. Từng tờ giấy đều chứa đựng những lời nhắn, những hứa hẹn chưa thực hiện, và suy nghĩ từ sâu thẳm trái tim Dain mà không thể chia sẻ trực tiếp.

Asa nhẹ nhàng lấy một phong bì ra và mở nó ra. Bên trong là một bức thư dài, chữ viết của Dain vẫn còn tươi mới như thể em ấy vừa mới viết xong. Asa bắt đầu đọc những dòng chữ quen thuộc, trái tim như bị bóp nghẹt khi đọc những lời nhắn từ Dain.

Thư từ Dain:

"Chào chị Asa. Khi em viết những dòng này, em đang nghĩ về những điều chúng ta sẽ làm cùng nhau trong tương lai. Em đã lên kế hoạch cho một chuyến đi đến Tokyo, nơi mà chúng ta có thể đi dạo dưới những tán hoa anh đào, nắm tay nhau đi dạo.

Có rất nhiều điều em muốn thực hiện cùng chị, và em đã tưởng tượng chúng ta sẽ vui vẻ biết bao khi làm tất cả những điều đó. Chỉ nghĩ đến thôi mà em đã hạnh phúc lắm rồi.

Nếu chị đọc thư rồi thì hãy đáp lại cho em biết nhé.

Yêu chị Asa rất nhiều.

Lee Dain

Mỗi lời nhắn, mỗi dòng chữ như một mảnh ghép của trái tim Dain. Những hứa hẹn chưa thực hiện, những kế hoạch chưa thành hình, và ước mơ chưa thành hiện thực đều trở thành nỗi đau không thể diễn tả.

Asa cẩn thận sắp xếp lại các vật phẩm trong thùng bưu phẩm, đang giữ gìn những mảnh vụn của một trái tim đã rời xa.

Cô ngồi xuống sàn, ôm chặt những bức thư và thiệp vào lòng, như thể nếu cô buông tay, mọi thứ sẽ tan biến.

Kì lạ thay, Asa không rơi bất kì giọt nước mắt nào, cảm xúc đã bị tê liệt.

Một buổi chiều mưa. Asa đi dạo một mình, bước đi như một cái bóng, không mục đích, không cảm giác. Chiếc áo mưa dày cộp không thể che hết được cơn bão đang cuồn cuộn trong lòng cô.

Quãng đời còn lại, Asa phải tiếp tục sống.

Có những nỗi đau không bao giờ biến mất, chỉ là tôi học cách sống chung với nó.

Khi đi qua một bốt điện thoại công cộng, Asa chú ý vào một thứ nhỏ bé nằm bên cạnh bốt. Đó là một đồng xu, ánh sáng phản chiếu từ mặt đất ẩm ướt khiến nó nổi bật lên giữa những vũng nước mưa. Cô cúi xuống, nhặt nó lên. Đồng xu nặng trĩu và lạnh lẽo, nhưng khi cô cầm nó trong tay, một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy cô.

Bốt điện thoại cũ kỹ và mờ sương, như một chứng nhân thầm lặng của những câu chuyện chưa kể. Các vết nứt trên kính cửa sổ là dấu vết của thời gian tạo nên một vẻ u ám.

Asa đứng bên bốt điện thoại, tay vẫn cầm đồng xu, cảm giác như mình đang đối diện với một phần của quá khứ mà không thể thay đổi. Những giọt mưa rơi xuống, cùng với tiếng thở dài của cô.

Cô cẩn thận lau sạch đồng xu, rồi từ từ cho nó vào trong khe điện thoại, muốn gửi gắm một điều gì đó. Nhìn quanh một chút, Asa quyết định sử dụng đồng xu để quay số điện thoại của Dain, mặc dù biết rõ rằng Dain không còn tồn tại.

Asa hồi hộp quay số, từng hồi chuông điện thoại vang như một tiếng vọng từ quá khứ. Cô không biết mình đang mong đợi điều gì, nhưng khi đầu dây bên kia bắt máy, giọng nói quen thuộc của Dain vang lên. Asa hoàn toàn không tin vào tai mình.

"Xin chào?" Giọng nói của Dain nghe còn tươi tắn và tràn đầy sức sống, không chút dấu hiệu của sự ra đi.

Một niềm hạnh phúc lẫn lộn với hoài nghi, giống như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích đã bị thất lạc từ lâu, nhưng lại không thể chắc chắn rằng đó có phải là món đồ thật không.

Cảm giác kỳ diệu này khiến Asa như bị đẩy vào một tình thế mâu thuẫn, giữa niềm vui khi nghe lại giọng nói của Dain và nỗi đau khi nhận ra rằng em không còn hiện diện trong thế giới này nữa. Asa cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một cái hố sâu, nơi mỗi bước đi đều có thể rơi vào hố đen của sự mất mát vĩnh viễn.

Asa không thể kìm nén cảm xúc. "Dain à, là chị, Asa đây. Làm ơn, hãy nói cho chị biết đây không phải là một trò đùa đi. Chị... Chị thật sự không biết phải làm gì cả."

Giọng nói bên kia nhẹ nhàng đáp lại. "Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Hôm nay là ngày mấy?"

Dain lớ ngớ, dừng một lúc.

"Ngày sáu tháng ba."

"Có phải ngày mai em sẽ đi dã ngoại với trường không?"

"Đúng rồi. Nhưng làm sao chị biết?"

"Dain, nghe này. Chị không biết điều này là thực hay ảo, nhưng có một điều em phải làm theo lời chị. Ngày mai, ngày bảy tháng ba, em không được đi chuyến dã ngoại đó."

"Hả? Nhưng tại sao?"

"Nghe lời chị. Em tuyệt đối không được bước ra khỏi nhà."

Asa vô lực, cô gần như sắp khóc. "Xin em đấy. Làm ơn."

"Được rồi. Em hứa." Dain im lặng vài giây, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Đến giờ ăn tối rồi, em cúp máy nhé. Nói chuyện với chị sau."

Cuộc gọi kết thúc, Asa đứng lặng lẽ bên bốt điện thoại, từng giọt mưa vẫn tiếp tục rơi xuống.

Một phần trong cô đã được cứu vớt khỏi thảm họa không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đồng thời, cũng có một phần khác cảm thấy đau đớn vô cùng, dù có cố gắng đến đâu, em vẫn không thể trở lại.

Mỗi buổi sáng bắt đầu bằng việc cô phải kéo mình ra khỏi giường, một nhiệm vụ ngày càng trở nên khó khăn. Mỗi bước chân ra khỏi phòng ngủ là một cuộc chiến chống lại cơn kiệt sức, ánh sáng bình minh không còn mang lại an ủi.

Asa vẫn hy vọng mình chỉ đang mơ một giấc mơ kéo dài, cơn ác mộng này sẽ kết thúc và cô sẽ nhận được một lá thư điện tử từ Dain. Hiện lại tàn nhẫn vô tình. Sự im lặng của hòm thư điện tử như một lời nhắc nhở không ngừng rằng Dain đã không còn ở đây nữa. Mỗi lần mở hộp thư, trái tim Asa lại nhói đau thêm một chút, sự trống rỗng và mất mát lan tỏa khắp cơ thể cô.

Tokyo vào mùa xuân cuối tháng ba.

Tiếng chuông gió vang lên, nhưng không có ai để nghe. Trong mỗi nhịp thở, chỉ còn là những tiếng vọng xa xăm.

Dưới tán cây anh đào lớn, những cánh hoa mỏng manh rơi xuống như những giọt nước mắt của tạo hóa. Thân cây anh đào gập ghềnh được trang trí bằng những lá thư ước nguyện. Asa cũng đã treo một lá thư nhỏ trên cây, dòng chữ viết vội vã, chứa đựng tất cả nỗi lòng và ước vọng của cô.

Áo khoác của Asa màu xanh biển, cô đứng đó như một bóng ma trong ánh sáng nhạt nhòa, đôi mắt u sầu. Mái tóc đen dài của cô được cột gọn gàng, vài lọn tóc buông lơi như phản ánh sự rối bời trong tâm trạng. Làn da của Asa sáng lên, nhưng không thể che giấu được dấu vết của sự mệt mỏi.

Lá thư ước nguyện của Asa trên cây đung đưa trong gió. Trong đó, cô đã viết một thông điệp: "Dain à, nếu em còn ở đây, xin hãy trở lại bên chị. Chị nhớ em nhiều lắm."

Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm ngọt ngào của hoa anh đào, một cơn rùng mình dọc sống lưng. Đó là một cảm giác như thể có điều gì đó đang đến gần, một kết nối không thể lý giải. Khi ánh mắt của cô dõi theo những cánh hoa đang bay, đột nhiên, một hình bóng quen thuộc hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo.

Dain đứng đó, hơi bĩu môi. Dain mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, tựa như một thiên thần xuất hiện từ trong mơ.

Asa không thể tin vào mắt mình. Cô đứng thẫn thờ, chỉ còn lại hình bóng của Dain còn trái tim thì đang đập dồn dập. Cô bước nhanh về phía Dain, những cánh hoa anh đào tiếp tục bay lượn xung quanh.

Cuối cùng cả hai đứng trước mặt nhau, mọi thứ có lẽ ngừng lại. Asa không nói gì, lao vào ôm chầm lấy Dain, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của cơ thể, một dòng điện chạy qua từng thớ cơ, bàn tay cô nắm vải áo em. Từng giọt mắt nóng hổi của Asa lăn dài trên má, thoáng chốc đã ướt đẫm một mảng trên vai Dain.

Cô siết chặt Dain trong vòng tay, dùng hết sức để cảm nhận từng nhịp đập của trái tim Dain, từng hơi thở đều đặn. Một phần của cô đã trở về sau một thời gian dài vắng mặt.

Dain mỉm cười. "Sao chị lại khóc rồi? Đồ mít ướt." Cô đưa tay lấy ra từ trong túi một gói quà màu hồng, mở ra hai chiếc móc khóa hình gấu trúc và thỏ làm bằng nhung mềm. "Nhìn này. Đáng yêu không?"

Dain theo gia đình đến Nhật để chiêm ngưỡng lễ hội Hanami. Em cố tình không báo trước để tạo bất ngờ cho Asa.

Cả nhà chia ra tản bộ. Lúc em vừa rời khỏi gian hàng quầy lưu niệm thì lại có duyên bắt gặp Asa đang đứng một mình cô đơn dưới tán cây anh đào.

Asa ngẩng mặt lên, chóp mũi đỏ chót, nước mắt lấp lánh đọng lại trên gò má.

"Sao bây giờ mới xuất hiện? Sao bây giờ mới trở lại?"

Dain vuốt ve tóc Asa, giọng nói của em nhẹ nhàng như một lời thì thầm trong gió. "Dù có bao nhiêu cánh hoa anh đào rơi, em sẽ luôn trở lại bên chị."

Những cánh hoa anh đào tiếp tục lả tả rơi xuống, chắp nối cho những giấc mơ chưa thành. Dưới ánh sáng mềm mại của buổi chiều, chúng rơi chậm rãi, tạo nên một lớp thảm màu hồng nhạt phủ trên mặt đất.

Ngày bảy tháng ba, Dain đã không rời khỏi nhà nửa bước theo lời hứa trước đó với Asa.

Cũng ngày hôm đó, đội sửa chữa đã đến lắp đặt các thanh chắn bảo vệ ở những khu vực nguy hiểm tại sườn núi vì những lời phàn nàn từ khách tham quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro