11. An Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 91

Edit: Lynklynk

Beta: Lữ

Achilles một trong những anh hùng bi thảm nhất trong lịch sử của Homer. Achilles, là con của nữ thần biển và người phàm. Thetis muốn làm cho con mình trở thành "chuông vàng", khi cậu mới được sinh ra đã được mang đi tắm nước sông Styx. Vừa mới được sinh ra Achilles đã được mẹ nắm gót chân nhúng vào trong nước, chỉ chừa là một tử huyệt.

Sau tuổi trưởng thành, Achilles được mọi người ca ngợi là "chiến thần" vì đã chiến đấu một cách dũng cảm và táo bạo. Achilles đã chết trong chận chiến ở thành Troy, Apollo đã bắn vào mắt cá chân của Achilles.

Về sau, được gọi là "Gót chân Achilles."

"Gót chân Achilles" được dùng để miêu tả một người anh hùng mạnh mẽ, nhưng anh cũng có một điểm yếu chết người.

Tháng mười hai năm nay, Loan Hoan đã biết được một bí mật của Dung Doãn Trinh.

Tháng mười hai năm nay, có người chỉ dẫn cô rút "Gót chân Achilles" của Dung Doãn Trinh.

Đầu tháng mười một Loan Hoan trở về Los Angeles, Dung Doãn Trinh bị một cuộc điện thoại của Chúc An Kỳ gọi đi vì chuyện vùng đất trước đây ở Brazil. Chính Phủ St.Paul sẽ mở bán đấu giá lại mảnh đất kia vào cuối tháng mười một, giai đoạn này Dung Doãn Trinh cần phải chuẩn bị rất nhiều cho công việc.

Dung Doãn Trinh nghỉ ngơi hai ngày ở Los Angeles trước khi tới New York. Loan Hoan ở lại Los Angeles kinh doanh phòng tranh của mình. Cô chuyển từ căn hộ phía nam thành phố về nhà ở phía bắc thành phố, như thể cô và anh đã trở về cuộc sống trước đây của họ, ở chung thì ít mà cách xa thì nhiều, điều khác biệt so với đây là Loan Hoan sẽ về nhà đúng giờ mỗi ngày.

Dung Doãn Trinh mỗi ngày cũng đều gọi điện cho Loan Hoan, có khi một ngày một lần, cũng có khi một ngày hai lần. Giữa tháng mười một, Dung Doãn Trinh từ New York gọi đến cho cô nói với cô hành trình ngày mai, dừng một chút nói lại nói: "Anh nhớ em."

Sau khi nhận xong cuộc điện thoại kia Loan Hoan liền mua vé máy bay tới New York. Sau khi đặt xong khách sạn cô mới gọi điện cho Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh sau khi nhận điện thoại liền hoãn các cuộc xã giao buổi tối. Cô vừa mở của phòng anh liền ôm hôn lấy cô.

Đêm nay anh muốn cô ba lần. Sau đó trong nắng sớm, anh ôm cô đến phòng tắm, trong bồn tắm rộng lớn anh từ phía sau tiến vào cô. Cô vẫn nhớ khi đó hai tay cô vẫn đang trống trên bồn tắm, xuyên qua cửa sổ phòng tắm nhìn lên các tòa nhà chọ trời ở Manhattan. Cứ mỗi lần va chạm của Dung Doãn Trinh là các toàn nhà lại rung lên một lần, cuối cùng trong tốc độ của anh gần như tất cả các tòa nhà đều được kết nối với nhau, toàn bộ thành phố dưới sự ảnh hưởng của thủy triều mà như lung lay sắp đổ. Đến thời điểm cực hạn, cô kéo lấy tay anh cắn răng vào cổ tay anh.

Hôm nay là thứ sáu, sau khi Dung Doãn Trinh hủy một cuộc xã giao rất quan trọng vào tối thứ năm, thời gian xuất hiện ở văn phòng muộn hơn bình thường hẳn một tiếng đồng hồ. Buổi trưa trong lúc vô tình Chúc An Kỳ phát hiện ra một dấu răng in trên cổ tay Dung Doãn Trinh, rất tinh tế nhưng cũng rất sâu.

Chúc An Kỳ về lại phòng làm việc của mình, châm một điếu thuốc, cô luôn chờ đợi một tin tức, rất tốt, rất nhanh thôi, tháng mười hai này sẽ đến.

Cuối tháng mười một, Dung Doãn Trinh trở về Los Angeles. Anh dừng lại ở đây chỉ có tám tiếng đồng hồ, trong tám tiếng này anh dùng nửa tiếng ở khu ngoài hành lang vẽ tranh để chờ cô. Nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa hành lang khu vẽ tranh anh vụng trộm đến phía sau cô, sau đó dùng ngón trỏ để ở thắt lưng cô và hạ thấp âm thanh xuống nói: "Cô gái, đem hết toàn bộ châu báu trên người cô ra đây." Dung tiên sinh nói đây là câu anh đã rất lâu mới nghĩ ra được, để đạt được hiệu quả bất ngờ.

Ách, thật là trẻ con, đã làm khó anh phải suy nghĩ thật lâu rồi.

Sau đó họ cùng nhau ăn bữa trưa, thơi gian ăn trưa mất khoảng hơn nửa tiếng. Ở hành làng của nhà hàng, Dung Doãn Trinh ôm Loan Hoan, ôm rất lâu rất lâu, vừa bắt đầu lại nói lời trẻ con: "Hoan, anh và em cùng nhau bán hoa được không."

"Được!" Loan Hoan giòn tan trả lời.

"Anh rất tệ đúng không, về đến nhà rồi nhưng cũng không có chút thời gian nào để về nhà, đến một bữa ăn trưa thôi cũng không thể cùng em ăn cho xong." Giọng Dung Doãn Trinh ảo não nói.

Ở thời điểm cùng Dung Doãn Trinh ăn trưa, điện thoại của anh vang lên hai lần, lần thứ nhất anh ấn tắt, lần thứ hai tiếng chuông vang lên khiến mọi người trong nhà hàng có những ánh mắt rất khó chịu. Sau khi nhận điện thoại xong Dung Doãn Trinh vội vàng kết thúc bữa trưa. Thư ký của anh gọi điện tới báo cho Dung Doãn Trinh người khách đã hẹn gặp đang ở văn phòng chờ anh, Sau khi gặp khách xong, buổi tối khoảng sáu giờ Dung Doãn Trinh lên máy bay sang Brazil.

Ôm lấy người đàn ông đang ảo não, Loan Hoan nói: "Em không để ý chút nào đâu, Doãn Trinh, em chờ anh."

Loan Hoan lái xe tiến vào bãi đỗ xe, dọc đường đi ngồi ở ghế phụ Dung Doãn Trinh luôn ngủ. Dừng xe xong Loan Hoan vỗ vỗ vào mặt Dung Doãn Trinh, nói: "Doãn Trinh đến rồi."

Sau vài cái Dung Doãn trinh mở mắt ra, chớp mi, nhìn ngoài cửa sổ xe một cái lại quay lại nhìn Loan Hoan, giây tiếp theo Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh ôm vào lòng.

Nụ hôn của Dung Doãn Trinh vừa hung hăng vừa vội vàng lại mang theo một chút cảm xúc.

Ngồi sau tay lái xuyên qua tấm kính chắn gió phía trước Loan Hoan liên tục vẫy tay với Dung Doãn Trinh đang quay đầu lại, mỉm cười. Đến khi thân ảnh của Dung Doãn Trinh biến mất, bộ mặt của Loan Hoan mới trùng xuống. Cô và Dung Doãn Trinh lại phải cách xa nhau mười ngày rồi, lần này sau khi đến Brazil Dung Doãn Trinh sẽ trực tiếp bay đến Ấn Độ, Ấn Độ xa quá cách những hai đại dương liền.

Vỗ vỗ lên mặt mình, Loan Hoan lúc này mới đem cởi bỏ khuy áo, nơi đỉnh nhọn tròn trịa kia vừa mới bị anh dùng răng cắn qua vẫn còn hơi sưng đau, khốn kiếp!

Nhưng.... tình hình của Dung Doãn Trinh hẳn là cũng không tốt. Có thể nhìn thấy được từ vị trí anh vừa đi, Loan Hoan nhếch miệng, thắt lại dây an toàn.

Chiếc xe chậm rãi đi dọc theo con đường. Loan Hoan vào một siêu thị mini mua chai nước, khi cầm chai nước lên chuẩn bị tính tiền, cô gái sau quầy thu ngân đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, nhìn theo ánh mắt của cô thu ngân Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãn Trinh. Loan Hoan đặt tay lên quay và cũng xem ti vi với cô bé, một lúc sau Loan Hoan và cô bé không hẹn mà cùng nhau nở nụ cười. Dung Doãn Trinh đang cười và chế nhạo một người đồng nghiệp của mình trong cuộc phỏng vấn: "Công trình trên khuôn mặt XX tiên sinh là một dự án thất bại nhất mà anh đã làm trong năm nay, và tất nhiên đó cũng là một trong những dự án thất bại của anh ấy."

Rời khỏi siêu thị, Loan Hoan quay lại xe, uống vài ngụm nước, dừng một chút, Loan Hoan đem mặt gác lên tay lái, nhắm mắt lại "Thật nhớ anh, thật nhớ anh quá."

Vài phút sau, Loan Hoan quay đầu xe.

Khoảng bốn giờ, Loan Hoan đến phòng làm việc của Dung Doãn Trinh. Thư ký của Dung Doãn Trinh nói với Loan Hoan Dung tiên sinh hiện giờ đang tiếp khách, khoảng bốn mươi lăm phút sau mới trở lại văn phòng.

Dung Doãn Trinh cũng không để Loan Hoan phải chờ anh đến bốn lăm phút, bốn rưỡi anh đã đẩy cửa phòng làm việc, vừa tiến vào anh liền bảo cô ở bên kia chờ anh.

Ngồi trên sofa Loan Hoan nhìn Dung Doãn Trinh nhận điện thoại của thư ký, nhìn anh một bên vừa nhận điện thoại một bên vừa lật văn kiện, có đôi khi nhíu mày, có đôi khi lại giãn mày ra.

Một lần nữa, Dung Doãn Trinh lại đem ánh mắt dừng ở Loan Hoan, Loan Hoan nhếch miệng cười với Dung Doãn Trinh. Dung Doãn Trinh dừng nói chuyện, tiếp đó anh buông điện thoại. Sau đó anh gọi điện đến phòng thư ký nói "Kế tiếp điện thoại không cần kết nối đến văn phòng." Ngắt điện thoại anh liền ngồi đó nhìn cô, Loan Hoan bị anh nhìn có hơi chột dạ, hé miệng: "Doãn Trinh..."

Anh dùng động tác "Lại đây" với cô. Loan Hoan từ sofa xấu hổ ngại ngùng đi tới trước mặt Dung Doãn Trinh. Nhìn anh, Dung Doãn Trinh vỗ lên đùi ý bảo cô hãy ngồi lên đùi anh.

Loan Hoan lại xấu hổ ngại ngùng ngồi lên đùi anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Doãn Trinh, em có quấy rầy đến anh không."

Dung Doãn Trinh không nói gì mà chỉ nhìn cô.

"Doãn Trinh... em...thực ra em đến đây tìm anh là muốn một ít tiền tiêu vặt." Loan Hoan ấp úng nói.

Bờ vai anh run lẩy bẩy, đầu tựa lên vai cô, giọng nói từ bờ vai cô vang lên: "Thực ra là em nhớ anh đúng không?"

Thật là ngoài ý muốn, khi Chúc An Kỳ muốn tiến vào văn phòng của Dung Doãn Trinh liền bị thư ký của Dung Doãn Trinh ngăn lại. Nguyên nhân vì Dung tiên sinh đã ra chỉ thị nếu không có việc gì quan trọng không được quấy rầy đến anh.

Chúc An Kỳ cầm trong tay văn kiện khẩn cấp đưa cho thư ký xem, lúc này thư ký mới nói sẽ đi gọi điện.

Không chờ thư ký gọi điện xong, Chúc An Kỳ đã mở cửa phòng làm việc của Dung Doãn Trinh. Nếu đổi thành bình thường mà nói, cô nhất định sẽ đợi, nhưng lúc này Chúc An Kỳ không hề có kiên nhẫn. Ở bãi đỗ xe cô đã nhìn thấy chiếc xe lỗi thời mà Dung Doãn Trinh mua cho người phụ nữ kia.

Không, không thể gọi là người phụ nữ kia, phải gọi là Dung phu nhân. Nếu Dung tiên sinh nghe được anh sẽ rất vui vẻ, đối với cô anh càng lúc càng nghiêm khắc.

Mở cửa ra, chỉ một ánh mắt Chúc An Kỳ đã biết, những điều cô đoán một chút cũng không sai.

Trên người còn mặc bộ đồ công sở cùng với kiểu tóc được vấn gọn của cô, Chúc An Kỳ bước đi trên đôi gìay cao gót của mình không chớp mắt đi đến trước mặt Dung Doãn Trinh. Đến cách bàn làm việc chừng ba bước chân thì dừng lại, gọi một tiếng: "Dung tiên sinh, Dung phu nhân."

Dung Doãn Trinh đem điện thoại đặt lại, lạnh lùng nhìn cô.

Chúc An Kỳ nhếch mắt lên, nhìn sang người phụ nữ đang đứng bên cạnh Dung Doãn Trinh, trên người vẫn đang lưu lại caravat của Dung Doãn Trinh: "Dung tiên sinh, có văn kiện khẩn bên kia muốn Dung tiên sinh xem ngay, hiện giờ họ đang chờ Dung tiên sinh xem xong để trả lời họ."

Theo như ánh mắt kia, khi cô tiến vào văn phòng này sự việc phát sinh trước đó trong lòng Chúc An Kỳ hiểu rất rõ, y phục của người phụ nữ nhăn lại và các nút khuy áo đều cài sai.

Đem con dấu có màu vàng lục lam đóng lên văn kiện khẩn được đặt trên bàn làm việc của Dung Doãn Trinh, Chúc An Kỳ lùi một bước, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, vì văn kiện khẩn cấp đã quấy rầy đến Dung tiên sinh."

Chúc An Kỳ quay đầu bước đi, trong thời gian đó Dung Doãn Trinh không nói lấy nửa câu, cô chỉ nghe thấy âm thanh rất nhỏ khí anh mở văn kiện khẩn ra.

Đóng lại cửa văn phòng lại, rời đi.

Ấn thang máy xuống, cửa thang máy mở ra, Chúc An Kỳ bước vào thang máy.

Giờ phút này, Chúc An Kỳ nắm chặt tay, cô không dám nhắm mắt lại, cô biết rằng nếu nhắm mắt lại những hình ảnh kia lại càng đâm sâu vào trong não của cô. Thông qua chiếc bàn làm việc trong suốt cô thấy được đôi giầy cao gót kia rơi ra, từng chút một dịch về bên phái áo ngực màu hồng. Bàn chân đó rất đẹp, những đầu ngón chân rất đáng yêu, hàng động cũng rất dễ thương. Bàn chân chạm vào vạt áo nhỏ rơi xuống đất từng chút từng chút một kéo về một góc.

Ha ha, Chúc An Kỳ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ được rằng cảnh tượng cảm xúc như trong phim sẽ xuất hiện trong văn phòng của Dung Doãn Trinh. Từ khi nào người đàn ông như Dung Doãn Trinh cũng đã học được những thứ như thế này rồi? Chỉ trong một thời gian ngắn?

Thừa dịp Dung Doãn Trinh đang xem văn kiện, Loan Hoan nhặt chiếc áo ngực bị vứt dưới mặt đất lên. Khi Dung Doãn Trinh đang trả lời công văn, cô cầm chiếc áo ngực bước vào phòng vệ sinh trong văn phòng của Dung Doãn Trinh, sau đó mặc lại chiếc áo ngực lên.

Nhìn mình trong gương, Loan Hoan không nhịn được bật cười thành tiếng. Vừa nãy là cô cố ý cài sai khuy áo là cô muốn Chúc An Kỳ phát hiện ra.

Uhm! Bây giờ hẳn là Chúc An Kỳ đang rất không vui đi, Loan Hoan bắt đầu cởi chiếc lễ phục nhỏ.

Chỉ là Dung Doãn Trinh đã làm gì cô thế này? Trên xương quai xanh của cô đã bị Dung Doãn Trinh in lên vài dấu đỏ.

Khi Dung Doãn Trinh bước vào Loan Hoan cũng không hề hay biết, anh cứ như vậy đột nhiên ôm cô từ phía sau. Tay vừa mới đưa lên áo ngực bỗng nhiên bị hành động như vậy dọa cho giật thót, run lên, chiếc áo ngực lại bị rơi xuống mặt đất.

Hiện tại nửa người trên của cô không còn bất cứ thứ gì, Dung Doãn Trinh dễ dàng đặt bàn tay bao bọc lấy nơi mềm mại trước ngực của cô.

Những cảm xúc khi nãy trên chiếc ghế trong văn phòng anh vẫn lưu lại trên người cô, khiến âm thanh quát mắng "Doãn Trinh" của cô càng trở nên yêu kiều, hơn dỗi hơn.

Người đàn ông càng trở nên mạnh bạo hơn, bàn tay hung hăng bóp vài cái trước ngực của cô, di chuyển xuống dưới, sau đó ngón tay dọc theo bụng của cô tiến vào bên trong làn váy.

Hôm nay Loan Hoan mặc một chiếc váy ôm, cô trơ mắt nhìn đôi tay của Dung Doãn Trinh gồ lên chất liệu vải co dãn vô cùng tốt kia, dừng lại sờ soạng trước khu vực tam giác của cô.

Hình ảnh do lòng bàn tay của Dung Doãn Trinh vẽ nên đã làm cho giọng nói của Loan Hoan có chút run rẩy: "Doãn...Trinh, đừng có làm bậy, chuyến bay của anh sắp tới rồi."

Đến lúc đó nếu có phát sinh ra việc gì làm lỡ chuyến bay của anh thì cô sẽ biến thành hồ ly tinh mất.

"Hoan! Anh chỉ sờ một chút, sờ một chút thôi, uhm?" Anh từ sau lưng ngậm lấy vành tai cô, giọng nói đáng thương giống nhứ một đứa trẻ đang muốn ăn kẹo.

Từ "Ừ" từ trong miệng cô phát ra, tựa đầu vào vai anh. Mặc cho bàn tay anh kéo lớp ren mỏng manh kia ra, tay anh tiến vào, mặc cho bàn tay anh từng chút từng chút một sờ soạng.

Giây tiếp theo, cô hét to lên một tiếng, ngon tay anh liền đâm vào.

Người đàn ông cảm thấy tư thế này không đủ thâm sâu, sau đó liền vòng tay ôm chặt nâng lấy eo cô, đi vào.

Mũi chân bị rời khỏi mặt đất Loan Hoan theo bản năng thở gấp ra một hơi, cảm giác như toàn bộ lỗ chân lông trên toàn thân cô bị co rút lại nhanh chóng, bao gồm cả ....

Dung Doãn Trinh cắn chặt răng, hít vào, sau đó thở hắt ra từng hơi nặng nề. Dung Doãn Trinh nghĩ "Nếu như giờ phút này.... Được cô gắt gao quấn lấy không phải là ngón tay mà là...." Cái loại cảm giác ấy nhất định càng tuyệt vời hơn.

Trong cơn mị hoặc mơ màng Loan Hoan nghe được Dung Doãn Trinh nói với cô: "Em hãy đáp chuyến bay tiếp theo đến Brazil."

Lúc Loan Hoan rời Los Angeles đến Brazil là một tuần sau đó.

Trong đêm đen tĩnh mịch, có một người phụ nữ gọi một cuộc điện thoại cho một người phụ nữ khác.

Nội dung cuộc điện thoại như sau: "Lý Nhược Vân, cô có muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh Dung Doãn Trinh, nếu muốn tôi có thể giúp cô."

Lại một đêm nữa lại tới, có một người phụ nữ từ Los Angeles đến New York, taxi đưa cô đến khu nhà giàu ở New York.

Người phụ nữ ấn chuông cửa ở trước một ngôi nhà xa hoa sang trọng.

Đối diện là một người đàn ông mặc đồ ở nhà, trên tay cầm một điếu xì gà. Người phụ nữ cười một cách vô tội và ngây thơ.

"Bác Dung, cháu đến New York du lịch, nhưng cháu lại không tìm được khách sạn nào thích hợp. Bác Dung, bác có thể cho cháu ở đây một vài ngày được không?"

Mà ở nơi St. Paul xa xôi kia có một người phụ nữ vĩnh viễn không biết được vào giờ phút này....

Có những người đang giăng sẵn một tấm lưới lớn chờ cô đi vào.

Chương 92

Edit: Lynklynk

Beta: Lữ

Đầu tháng mười hai, Loan Hoan đi ra khỏi sân bay Los Angeles. Cô ở lại St. Paul vài ngày, mấy ngày này cô bị Dung Doãn Trinh nhốt trong khách sạn. Ban ngày Dung Doãn Trinh làm việc, tối lại về khách sạn. Chín ngày ở trong khách sạn, cả ngày của Loan Hoan chủ yếu là ngủ, chờ Dung Doãn Trinh về và cùng Dung Doãn Trinh vụng trộm chuồn đi, ở trong khách sạn làm những chuyện mờ ám.

Ngày thứ tám ở St. Paul, cuối cùng Dung Doãn Trinh cũng lấy được mảnh đất bị người Hà Lan lấy đi vì cô cách đây vài tháng trước. Những hình ảnh anh bắt tay với thị trường St. Paul đã trở thành tiêu đề lớn của phương tiện truyền thông ở Brazil vài giờ sau đó.

Sau đó, Loan Hoan và Dung Doãn Trinh chia tay ở sân bay St. Paul. Anh bay đến Ấn Độ trước, cô quay về Los Angeles.

Ngồi trên xe taxi, xuyên qua bồn hoa ở phố buôn bán, không ít những của hàng hai bên đường đều có cửa sổ kính. Phía trước đều đã được trang trí lại để chào đón mùa mua sắm nhộn nhịp nhất trong năm, vì Giáng Sinh đã sắp đến.

Giáng Sinh, Giáng Sinh, Giáng Sinh năm nay sẽ xảy ra việc gì? Nhớ tới những lời nói mấy ngày trước của Dung Doãn Trinh, trong lòng Loan Hoan đối với Giáng Sinh có chút mong chờ.

"Tiểu Hoan là người phụ nữ thông minh, anh biết em nhất định sẽ nghĩ ra cách để anh ở bên em khi Giáng Sinh đến." Trong bóng đêm yên tĩnh, đầu cô tự vào vai anh, tay anh sờ sờ tóc cô, anh nói ra ý của mình.

Loan Hoan không tiếp tục nói về đề tài này với Dung Doãn Trinh, cô biết rằng để Dung Doãn Trinh nói ra những điều này cũng không phải là dễ dàng.

Uhm, cô không ngốc, cô sẽ luôn nghĩ ra những cách để đến. Chỉ cần cô nghĩ đến việc nhất định Dung Doãn Trinh sẽ ở cạnh mình ngày Giáng Sinh là cô sẽ nghĩ ra được cách. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm, sẽ có một năm cô sẽ giữ Dung Doãn Trinh ở bên cạnh mình trong ngày Giáng Sinh. Sau đó theo thời gian, không cần cô phải nghĩ cách làm gì mà anh sẽ tự chủ động ở lại bên cạnh cô, cùng cô trang trí cây thông Noel.

Cuối tuần này, Loan Hoan vừa mới mang vòng hoa chuông có những bông tuyết trắng treo lên cánh cửa vòng làm việc của mình thì di động của cô vang lên, là Dung Doãn Trinh từ Ấn Độ gọi đến.

Hôm nay là ngày thứ ba Loan Hoan từ Brazil về Los Angeles, lưỡi của cô dính đầy mật ngọt, cô làm nũng với anh "Doãn Trinh anh có thể về nhanh lên một chút không."

Lưu luyến tắt điện thoại, vòng hoa chuông vừa treo lên liền vang lên tiếng. Ánh mắt Loan Hoan hướng ra cửa văn phòng, cô liền nhìn thấy Dung Diệu Huy.

Sau này, ở rất nhiều thời điểm Loan Hoàn đều nhớ đến chiều hôm đó. Tiếng chuông bỗng nhiên vàng lên, nó như một dấu hiệu: "Người yêu của tôi, thời khắc gian nan định trước đã đến rồi!"

Đặt café trước mặt Dung Diệu Huy, Loan Hoan đứng sang một bên, cô nhớ đến việc cô bị bắt cóc đối mặt với việc bỗng nhiên Dung Diệu Huy tới thăm, trong lòng Loan Hoan cảm thấy rất bất an.

Uống xong café, Dung Diệu Huy mỉm cười thân thiết ý bảo Loan Hoan ngồi xuống bên cạnh.

Loan Hoan ngồi xuống chiếc sofa đơn bên trái Dung Diệu Huy. Kết hôn với Dung Doãn Trinh đã được ba năm nhưng số lần Loan Hoan gặp Dung Diệu Huy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù mỗi lần Dung Diệu Huy đều rất thân thiết gọi "Tiểu Hoan." Nhưng Loan Hoan đối với người đàn ông có nụ cười thân thiết này vẫn tồn tại càm giác e ngại.

Có thể bình tĩnh nói chuyện với bọn bắt cóc vợ mình: "Chỉ cần mày nói cho tao biết thi thể của vợ tao ở đâu, tao sẽ cho mày năm trăm đô thù lao." Những lời này có thể thấy được người đàn ông này vô tình tàn nhẫn đến mức nào.

Quả nhiên.

"Tiểu Hoan, lần này đã để con chịu khổ rồi." Dung Diệu Huy bỗng nhiên nói ra.

"Ba! Người chỉ là......" Loan Hoan trong lòng trầm xuống.

Dung Diệu Huy đối mặt với Loan Hoan trong nháy mắt: "Việc họ cáo buộc con ta sẽ xem như không biết gì, vì Dung Doãn Trinh không sử dụng bất kỳ nguồn tài nguyên nào của tập đoàn, cho nên ta có thể giả vờ như không biết gì."

Ngẫm nghĩ, Loan Hoan dùng tất cả sự cung kính đối với Dung Diệu Huy nói một câu: "Cảm ơn ba."

Sau khi nói xong, Loan Hoan liền chuyển qua hỏi: "Ba! Hôm nay người đến tìm con là có việc gì vậy?"

Một vài giờ sau, Loan Hoan ngồi trên máy bay tư nhân của Dung Diệu Huy. Vì Dung Diệu Huy nói "Có một việc cần Tiểu Hoan đến hỗ trợ."

Giờ phút này, chiếc máy bay tư nhân mà Loan Hoan đang ngồi đang trên đường bay đến Cuba. Máy bay bay mất vài giờ, cuối cùng cũng dừng lại trên một hòn đảo nhỏ ở Cuba ở gần biển Caribe.

Ngày hôm ấy, vào lúc hoàng hôn, những cơn gió thổi từ biển Caribe đã thôi bay bay quần áo trên người Loan Hoan. Bộ quần áo gió và chiếc mũ này là do Dung Diệu Huy bảo Loan Hoan mặc vào. Trước khi xuống máy bay, Dung Diệu Huy đã nói với Loan Hoan rằng: "Cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng hỏi, chỉ cần cúi thấp đầu theo sau ta là được rồi."

Câu nói này Dung Diệu Huy nói lại hai lần.

Sau đó, có mấy người đàn ông nói tiếng Tây Ban Nha đi đến. Người đàn ông mở cửa xe đưa Dung Diệu Huy và Loan Hoan đi, chiếc xe đi dọc theo những khúc cua trên quốc lộ. Dần dần chiếc xe đi vào một nơi đầy cây xanh, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà có kiến trúc màu trắng cỡ trung.

Kiến trúc màu trắng như vậy trong hoàn cảnh này rất bất ngờ, đằng sau sự bất ngờ là một sự thần bí.

Sau đó, Loan Hoan theo như lời Dung Diệu Huy đã dặn cúi thấp đầu đi theo sau. Theo sau Dung Diệu Huy trong mười mấy phút, Loan Hoan có cảm giác như quay lại năm mình mười ba tuổi. Cô theo sau một một phụ nữ mặc đồng phục nước Mỹ, bị đưa vào trại giáo dưỡng nơi đại biểu cho những thiếu niên phạm tội, phản nghịch. Cô đứng sau Dung Diệu Huy nghe ông dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với người đang ngăn ông lại.

Sau khi qua ba lần thẻ từ, trên đoạn bậc thềm ngắn, sự xa hoa liền hiện ra trước mắt. Nơi này có bể bơi với màu sắc xanh thẳm, đá cuội dải thành một con đường mòn, có hàng dừa mảnh mai. Khí hậu tự nhiên của vùng biển Caribe đã làm cho nơi này trở nên tươi mới mát mẻ. Dường như có thể bắt lấy được những hạt dưỡng khí trong không trung.

Người luôn đi phía trước cô bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên gọi tên cô "Loan Hoan."

"Hả!" Loan Hoan hoang mang rối loạn khẩn trương ngẩng đầu lên.

Nhìn người trước mặt có khuôn mặt trắng bệch, Dung Diệu Huy nảy sinh chút xúc động quay lại. Trong cái vòng luẩn quẩn của lợi ích, đứa trẻ được gọi là Loan Hoan này thật sự là người vô tội nhất.

Tất cả mọi người đều có thể nhưng chỉ có cô là không thể.

Cách đó không xa có một ngôi nhà ẩn dưới một cái cây xanh lớn. Dung Diệu Huy xoa xoa khuôn mặt, xóa đi tầng trắc ẩn trong lòng, lấy mũ của Loan Hoan xuống.

Dung Diệu Huy vừa lấy mũ của Loan Hoan xuống vừa nói với Loan Hoan: "Tiểu Hoan, bây giờ chúng ta không cần phải mang cái này nữa. Từ bây giờ Loan Hoan con hãy tập trung tinh thần nghe những gì ta nói."

"Vâng! Ba." Loan Hoan trả lời.

Tiếp tục đi sau lưng Dung Diệu Huy. Đi đến một con đường nhỏ bước chân của Dung Diệu Huy thả chậm lại. Tựa như vừa trải qua một thoáng do dự rồi mới chậm rãi nói ra: "Tiểu Hoan nơi này không phải là khu nghỉ mát."

Loan Hoan cúi đầu nhìn xuống chân mình, cô biết đây không phải là một khu nghỉ mát.

Dọc theo khúc cua quanh co của đường mòn, ruốt cuộc cũng tới được căn phòng cuối cùng kia. Đây là một căn phòng ở cực kì xinh đẹp, nó được bao quanh bởi những tán lá lớn màu xanh lá cây giống như một ngôi nhà mơ ước tồn tại trong tâm trí của rất nhiều người.

"Liệu có phải là có một cô gái giống như nàng công chúa sống trong ngôi nhà tuyệt vời này không?" Loan Hoan nghĩ. Có một số việc mơ mơ hồ hồ trong lòng cô. Cô chỉ biết rắng mọi thiết kế ở đây đều hướng về nữ tính hóa.

Giống như vòng hoa vang lên tiếng chuông treo ở hàng lang vẽ tranh của cô, cứ như vậy Loan Hoan như bị vây hãm trong sự ngây ngốc. Lúc đầu cô vẫn có một vài suy nghĩ, nhưng dần dần cô bị những sự bất an không nói rõ thành lời thay thế vào. Mà sự bất an không rõ ràng này phát sinh khi cảm xúc bị đe dọa vốn là sự mẫn cảm trời sinh của phụ nữ. Sự bất an này làm đầu óc cô trở thành một mớ hỗn độn.

Cuối cùng, Loan Hoan cũng được Dung Diệu Huy đưa đến trước cánh cửa căn phòng đang đóng chặt kia. Dung Diệu Huy đứng trước của phòng nói: "Tiều Hoan, trước khi mở cánh cửa này, ta cần phải cho con biết một việc."

Loan Hoan đánh giá cánh cửa kia, nhìn vào giống như một cánh cửa bình thường nhưng dường như lại không phải là một cánh cửa bình thường. Thiết kế cửa bình thường, tuân thủ theo quy luật, không bình thường chính là chất liệu của cánh cửa, mặc dù không biết nó là bằng chất liệu gì nhưng có thế thấy rằng giá của nó không hề rẻ.

Sau này, trong hồi ức của Loan Hoan sau cánh cửa kia là đại diện cho sự xanh xao vô hồn.

Bầu trời xa lạ dần dần chìm trong cửa sổ kính dài, Loan Hoan nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn mờ nhạt một cách vô hồn. Cô vừa dùng xong bữa tối, là Dung Diệu Huy bảo cô ăn, có lẽ những gì Dung Diệu Huy sắp nói đến đòi hỏi cô phải lấp đầy dạ dày của mình thì mới có thể đối phó được với nó.

Trong không gian yên tĩnh vang lên một âm thanh. Dung Diệu Huy mang một cốc nước nóng đang bốc hơi đặt trước mặt Loan Hoan, Loan Hoan thu lại ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài của sổ. Dung Diệu Huy ngồi đối diện với Loan Hoan.

"Phải bắt đầu nói từ đâu đây! Có lẽ bắt đầu nói từ lúc nguyên nhân tại sao chúng ta lại từ Âu Á đến nước Mỹ đi...." Dung Diệu Huy dùng những lời này để mở đầu.

Trong sự miêu tả của Dung Diệu Huy cuối cùng Loan Hoan cũng biết tại sao cha con Dung Diệu Huy lại trở thành cái gai trong mắt các phần tử Chechnya, cái tên phần tử Chechnya này được gọi từ trước khi Vladimir Putin chưa lên làm Tổng thống Nga. Nhóm được gọi là Chechnya này là một nước thứ ba tách ra khỏi Nga và chạy đến ngoại vi Cộng hòa Chechnya.

Cộng hòa Chechnya đã từng tạo ra nhiều các hoạt động khủng bố trên lãnh thổ nước Nga. Các hoạt động khủng bố đã gây ra các cuộc chiến tranh quy mô nhỏ liên tục xảy ra giữa hai nước.

Đầu năm 1999, Tổng thống Nga Yeltsin bị bệnh, ông Putin trở thành Tổng thống, sau khi lên làm Tổng thống ông Putin đã phát động mười vạn quân đến vùng đất Chechnya để thực hiện một cuộc vây diệt quy mô lớn. Trong vài tháng ngắn ngủi quân đội Nga đã tiêu diệt lực lượng lớn vũ trang của Chechnya, do đó gần như đã khống chế kiểm soát được toàn bộ lãnh thổ Chechnya. Những người bỏ trốn khỏi Chechnya trở thành những phần tử Chechnya tự do ở biên giới Nga – Ukraina. Cùng với với tổ chức Taliban được gọi là ba tổ chứng khủng bố lớn nhất trên thế giới.

Đằng sau mọi cuộc chiến tranh trên thế giới này đều có những yếu tố không thể đặt lên bàn tranh luận rõ ràng minh bạch. Mà ta... không... là chúng ta mới đúng, chúng ta lại là một trong những yếu tố không thể đặt trên bàn để nói chuyện." Dung Diệu Huy nói.

Trước cuộc chiến tranh đó, nhân viên tình báo Nga đã tìm được Dung Diệu Huy. Khi đó Dung Diệu Huy cũng đang cần phát triển công ty của mình, hợp tác với quân đội Nga là một lối đi tắt nhanh nhất. Thời điểm đó Dung Diệu Huy cần rất nhiều sự hỗ trợ từ quân đội Nga. Dung Diệu Huy và Nga đã bí mật kí một văn kiện hợp tác có quan hệ chặt chẽ với các quan chức cao cấp tại Cộng hòa Chechnya. Một cuộc chiến tranh lốc xoáy đã được lên kế hoạch đang âm thầm diễn ra.

Năm 1999, Dung Doãn Trinh mười lăm tuổi, anh được đưa từ Argentina đến Greenland theo sự sắp xếp của cha anh.

Sau khi quân đội Nga đã kết thúc hành động tiêu diệt Chechnya, chính phủ Nga liền thực hiện lời hứa của họ. Sau đó, công ty đạn dược của Dung Diệu Huy phát triển ngày càng nhanh và không ngừng khuếch đại quy mô.

"Con còn nhớ, không lâu trước đây, Dung Doãn Trinh ở Ấn Độ đã gặp phải cuộc tập kích đánh bom liều chết chứ?" Dung Diệu Huy hỏi Loan Hoan.

Loan Hoan đờ đẫn gật đầu, cô làm sao có thể quên được chứ. Đêm hôm đó cô đã gọi rất nhiều, rất nhiều cuộc điện thoại cho Dung Doãn Trinh.

"Vụ đánh bom liều chết ở Ấn Độ là do các phần tử Chechnya gây ra, người phụ nữ che kín mặt đều có một biệt hiệu thống nhất trên thế giới gọi là "Góa phụ đen"." Dung Diệu Huy nói.

'Góa phụ đen?'

Đó là những người phụ nữ che kín mặt bằng tấm che mặt màu đen chỉ để lộ ra đôi mắt. Đài truyền hình Mỹ đã từng phát sóng video của một phóng viên phỏng vấn một góa phụ đen. Loan Hoan nhớ lại ánh mắt được lộ ra dưới tấm màn che, ánh mặt mờ mịt. Loan Hoan biết góa phụ đen, không! Phải nói là những góa phụ đen, họ còn có một thân phận khác chính là người đàn bà góa phụ của tổ chức Chechnya. Sau cái chết của chồng mình họ sẵn sàng hoặc miễn cường sẽ đi trên con đường như vậy. Bịt kín bằng chiếc khăn che mặt để nhặt lên thanh kiếm báo thù.

"Những người đó không bao giờ ngừng thù hận chúng ta, từ rất lâu trước đây." Dung Diệu Huy nói.

Ngược trở về năm 2001 trên đảo Greenland, năm đó Dung Doãn Trinh mười bảy tuổi.

Dung Diệu Huy nói: "Năm Dung Doãn Trinh mười bảy tuổi, họ tìm thấy nó, khi đó là đầu mùa xuân...."

"Mùa xuân năm đó, băng tuyết bắt đầu tan dần, ngay sau khi băng tuyết tan chảy, người dân ở Greenland ngày trở nên một nhiều hơn. Một hôm có một nhóm người đến." Loan Hoan tiếp nhận lời của Dung Diệu Huy.

Một số sự việc dần dần được làm sáng tỏ rõ ràng.

Nhắm mắt lại Loan Hoan nói:

"Trên đảo Greenlad có hai con hải cẩu, một con một tuổi rưỡi, một con hơn nửa tuổi. Có một ngày chúng quen biết nhau, con hải cẩu tuổi rưỡi nói rằng để anh làm anh trai, hải cẩu nhỏ sẽ làm em. Chúng sống nương tựa vào nhau, chúng sống trong tuyết, hải cẩu nhỏ rất nhát gan, nó rất ỷ lại vào người anh hơn nó một tuổi. Hải cẩu anh thề rằng nhất đinh sẽ bảo vệ em gái hải cẩu.

"Năm đó, băng tuyết tan đi, đám người kia đến đảo Greenlad. Các con sông băng phủ đầy tuyết trắng có rất nhiều vệt máu đỏ tươi, đó chính là máu của hải cẩu anh, nó đã bị thương. Hải cẩu em nhận thức được rằng sinh mệnh của người thân yêu nó đang bị đe dọa. Diều duy nhất nó có thể làm là di chuyển cơ thể mảnh mai nhỏ bé của mình, nỗ lực dùng thân thể mình để chắn một đao, cũng có thể là súng kia đang hướng tới người hải cẩu anh."

Thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Loan Hoan tan nát cõi lòng.

Dung Diệu Huy không nói gì!

Xem ra, cô đã nghĩ đúng rồi.

Loan Hoan tiếp tục nói: "Ba, hai con hai cẩu trên đảo Greenland, con lớn gọi là Dung Doãn Trinh, con nhỏ con không biết tên gọi là gì, nhưng con nghĩ đó nhất định là một cô gái nhỏ ngây thơ dũng cảm. Cô dùng tính mạng của mình để bảo vệ tính mạnh của anh ấy."

"Sau đó, Dung Doãn Trinh rời khỏi đảo Greenland, từ đó câu truyện về hai con hải cẩu ở đảo Greenland đã trở thành một vết thương trong lòng anh ấy."

Nó là linh hồn, nó là cái chết, nó không hề mất đi mà khắc cốt ghi tâm.

Sau đó, Loan Hoan lo lắng chờ đợi.

Cuối cùng cũng chờ được đến khi Dung Diệu Huy nói với cô một câu khích lệ: "Tiểu Hoan thực sự một cô gái rất thông minh."

"Tiểu Hoan hẳn là con rất hiếu kỳ về việc Giáng Sinh hàng năm Dung Doãn Trinh đều đi đâu phải không?" Dung Diệu Huy dừng một chút rồi nói: "Giáng Sinh hằng năm Dung Doãn Trinh đều đến đây."

Năm phút sau, Dung Diệu Huy mở cánh cửa của căn phòng kia ra.

Cách cửa màu trắng trước mắt Loan Hoan từng chút từng chút được mở ra, thong thả, nặng nề.

Chương 93

Edit: Lynklynk

Beta: Lữ

Cánh cửa màu trắng trước mắt Loan Hoan từng chút từng chút một mở ra, thong thả, nặng nề.

Dọc theo cánh cửa đang mở kia, rất lâu rất lâu về sau, Loan Hoan vẫn nhớ được từng khoảng khắc trong năm phút đầu tiên mà cô bước vào trong cánh cửa kia. Bước chân vô thức chậm lại, nín thở.

Đó là một căn phòng trông giống như một viên pha lê, cô thấy được sự phản chiếu của mình trên trần pha lê trong suốt. Diện mạo của của cô được phản chiếu ở các góc pha lê trang trí, trong phòng xuất hiện rất nhiều hình ảnh nho nhỏ của cô. Sau này cô mới biết đó không phải là pha lê, nó là một loại vật liệu công nghệ cao cách nhiệt.

Sau đó, trong căn phòng pha lê Loan Hoan nhìn thấy được một nghìn con hạc, tất cả đều có màu xanh lam. Chúng được xếp thành hàng bên cạnh chiếc giường duy nhất trong phòng, hơn một nghìn con hạc đều có một cái ống dẫn rất kỳ lạ. Những đường ống này được kết nối trong một khung hình vuông, khung hình vuông là một màn hình LCD màu xanh. Loan Hoan nhìn lên màn hình LCD là một loạt các chỉ số dữ liệu.

Cuối cùng, cuối cùng, ánh mắt Loan Hoan lần theo những đường ống dẫn kỳ quái kia nhìn xuống.

Sau đó, Loan Hoan nhìn thấy một cô gái.

Từng bước một, Loan Hoan bước về hướng chiếc giường kia, bước theo hướng có cô gái đang nằm trên chiếc giường ấy.

Loan Hoan dừng lại trước cửa sổ.

Nếu bỏ qua những hình ảnh kỳ lạ xung quanh và mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô gái kia, thì cô gái đang nằm trên giường có khuôn mặt rất thanh thản và nhìn cô ấy giống như đang ngủ. Ngôi nhà trong rừng, căn phòng thủy tinh, nghìn con hạc giấy, chúng dường như là đến từ thế giới những câu chuyện cổ tích, cô gái nằm trên giường như đang chờ đợi nụ hôn của hoàng tử.

Nhưng Loan Hoan biết, không phải vậy, không đúng như vậy!

Thời gian đó, trong một đêm tối, Sophia đã từng kể một câu với Loan Hoan: "Tiểu Hoan, trên thế giới này ẩn chứa rất nhiều rất nhiều việc, mặc kệ là nó hoang đường đến mức nào, mặc kệ là nó thần bí buồn cười đến mức nào, tất cả đều tồn tại, chỉ là chúng nó đều nằm trong góc sâu thẳm, không bị phát hiện ra, hoặc có lẽ sẽ được tìm thấy."

"Có lẽ, giờ phút này con cũng đang phát hiện ra chút sự việc nào đó chăng?"

Loan Hoan ngẩng đầu, nhìn Dung Diệu Huy ở đối diện, Dung Diệu Huy cũng nhìn cô, trong ánh mắt dường như mang theo chút quan sát.

"Trông giống như đang ngủ đúng không?" Dung Diệu Huy rũ mắt xuống, nhìn cô gái đang nằm trên giường lầm bầm: "Có đôi khi, ta tình nguyện nghĩ rằng là nó đang ngủ, nhưng nó lại là một bệnh nhân chết não. Năm nó mười sáu tuổi đã có một viên đạn xuyên qua đầu khiến nó đã ngủ một mạch mười hai năm qua. Cùng ngủ với nó là viên đạn vẫn đang nằm trong đầu nó."

Loan Hoan lại rũ mắt xuống, nhìn cô gái đang nằm kia. Hình dáng thanh tú, bộ dạng thật nhu thuận, viện đạn ở trong đầu cô khiến cô không thể phát triển. Khiến khuôn mặt cô giống như một cô bé.

Trường hợp như vậy Loan Hoan đã được nghe nói qua, thật sự là đã nghe nói qua...

Đối với tình trạng của cô gái đang nằm trên giường, Dung Diệu Huy giới thiệu cực kì ngắn gọn: "Nó tên gọi là An Kỳ, là An Kỳ thực sự!"

"An Kỳ, là An Kỳ thực sự."

Trên thế giới này bày kì sự việc hoang đường nào cũng có thể diễn ra. An Kỳ, là An Kỳ thực sự. Hoặc nên nói là An Kỳ thực sự trong lòng Dung Doãn Trinh.

Đỡ đẫn, Loan Hoan cúi xuống. Cẩn thận quan sát hình dáng của cô gái sau mặt nạ dưỡng khí. Thời gian dài hôn mê đã làm cô gái này có cảm giác rất nhỏ bé, nhợt nhạt. Nhợt nhạt đến mức giống như một bức chân dung của người chết, giống như văn bia ghi lại sự biến mất của một cuộc đời trẻ trung.

Lại gần thêm một chút nữa, Loan Hoan nhìn thấy trong khóe mặt của cô gái có nột nốt ruồi đen nho nhỏ. Người ta thường gọi nốt ruồi ở khóe mắt là lệ chi.

Nghe nói những người có lệ chi thì nước mắt nhất định sẽ đi cùng họ trong suốt cuộc đời.

Ánh mắt rơi xuống giọt lệ chi của cô gái, dừng lại: "Cô khỏe không? An Kỳ của Dung Doãn Trinh."

Dung Diệu Huy vẫn đang nói về tình trạng của cô gái cho Loan Hoan. Dung Doãn Trinh và cô gái tên gọi là An Kỳ năm đó, ngày đó, khi băng tuyết tan dần vào đầu mùa xuân, họ cùng với vài vị ngư dân trên đảo Greenland tham dự câu cá trên băng. Họ cầm trống, đứng trên băng gõ với nhịp điệu vui vẻ. Dùng tiếng trống chế tạo tạp âm để dụ những con cá bơi vào hướng lưới của các ngư dân.

Sau đó, tiếng súng vang lên, các phần tử Chechnya tìm thấy Dung Doãn Trinh, An Kỳ đã đỡ viên đạn chết người này cho Dung Doãn Trinh.

An Kỳ hôn mê bất tỉnh được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bất lực. Nếu tiến hành phẩu thuật lấy viên đạn kia ra thì không còn nghi ngờ gì nữa là An Kỳ sẽ không qua khỏi, nếu giả sử để viên đạn kia lại trong đầu An Kỳ thì nó sẽ gây ra chết não nghiêm trọng. Trong y học nó được gọi là người thực vật.

Về sau, đã có rất nhiều chuyên gia về não bộ đến đảo Greenland nhưng đều đưa ra kết luận không khác là bao.

Sau đó Dung Doãn Trinh quyết định giữ lại viên đạn nằm trong đầu An Kỳ. Anh tin rằng trên thế giới mỗi ngày đều tiến bộ, sẽ có ngày kì tích sẽ xảy ra trên thế giới loài người thống trị này. Mười năm trước, An Kỳ được mang đến Cuba nơi được gọi là "Khu nghỉ dưỡng sức khỏe của thế giới." Môi trường thiên nhiên của nơi này sẽ cho An Kỳ duy trì tốt trạng thái và cũng là để đợi ngày kỳ tích kia xảy ra.

Những lời Dung Diệu Huy nói liên tục đi vào lỗ tai Loan Hoan. Sao nghe cứ như truyện nghìn lẻ một đêm, mà cốt truyện này lại là Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh, là chồng của cô.

Chồng của cô giấu cô một bí mật vô cùng lớn, khiến cô một người không sợ trời, không sợ đất sống ở phố Qeen cũng phải giật mình sợ hãi.

Không biết cái này có được tính là luật nhân quả báo ứng hay không. Chẳng phải trước đây cô cũng đã mang một bí mật lớn kết hôn cùng với Dung Doãn Trinh hay sao?

Trong lòng Loan Hoan có cảm cảm giác lưu luyến.

Đột nhiên, Loan Hoan trở nên khó chịu với những gì Dung Diệu Huy đang giải thích. Giờ phút này, những lời nói đó lọt vào tai cô khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu...

"Được rồi! Ba, hãy nói mục đích của người khi đưa con đến đây đi." Loan Hoan không kiên nhẫn cắt đứt những lời nói của Dung Diệu Huy.

Dung Diệu Huy liền dừng nói, bày tỏ sự xin lỗi lên khuôn mặt, ông di chuyển vài bước sang bên trái, dứng lại ở cuối giường. Bàn tay chậm rãi kéo tấm chăn phủ trên người An Kỳ lên. Ông nói: "Tiểu Hoan, con lại đây xem."

Chờ khi Loan Hoan đi đến bên cạnh Dung Diệu Huy, Dung Diệu Huy lại kéo lên góc váy ở mũi chân An Kỳ.

Góc váy được kéo lên làm lộ ra hiện trạng khiến Loan Hoan theo bản năng lùi lại vài bước. Nếu dùng hình ảnh để miêu tả hai chân của An Kỳ, thì đó chính là hình ảnh hai củ cải lớn màu tím, làm thế nào đôi chân như củ cải tím này lại có thể liên quan đến người con gái an tĩnh kia.

Trong sự kinh ngạc của Loan Hoan, Dung Diệu Huy nhẹ nhàng ấn ngón tay của ông lên đùi An Kỳ. Chỉ một cái ấn nhẹ nhàng như vậy nhưng cũng khiến cái chân giống như của cái tím kia lõm xuống. Sau đó, vết lõm kia luôn duy trì trạng thái. Vết lõm mà Dung Diệu Huy ấn xuống nó giống như một đứa trẻ đang chơi đùa với miếng cao su dẻo, xấu xí, buồn cười, nhưng khi liên kết nó với một người thì nó trở nên rất đáng sợ.

"Mỗi năm từ tháng mười hai đến tháng năm, tình trạng của An Kỳ đều như thế này. Bác sĩ nói với chúng ta có tình trạng như vậy là do chất dinh dưỡng không thể cung cấp được đến nơi đó, nó cách quá xa. Bác sĩ còn nói với chúng ta rằng "Những triệu chứng này theo thời gian cũng sẽ lan lên mặt của An Kỳ."

Ánh mắt Loan Hoan rời khỏi vết lõm màu tím kia.

"Tiểu Hoan, khi mọi thứ trở thành như vậy, con nói xem Dung Doãn Trinh sẽ đau buồn đến mức nào." Dung Diệu Huy nói.

"Đúng vậy, khi đó Dung Doãn Trinh nhất định là rất đau khổ." Loan Hoan đờ đẫn trả lời.

Tựa như câu trả lời của cô làm Dung Diệu Huy rất mãn nguyện. Ông nói: "Tiểu Hoan, chúng ta phải rời khỏi căn phòng này, chúng ta mới ở đây nói chuyện, hơi thở sẽ làm nhiễm khuẩn nơi này."

Loan Hoan gật đầu, theo sau Dung Diệu Huy đi từng bước về phía cánh cửa. Gần tới cửa, Loan Hoan quay đầu lại, nhìn người con gái đang nằm trên giường một chốc.

Đó là một cô gái có nốt ruồi lệ chi, trong đầu của cô ấy có lưu một viên đạn. Giáng Sinh hàng năm Dung Doãn Trinh đều đến đây thăm cô ấy.

Rời khỏi căn phòng ấy, Dung Diệu Huy đưa Loan Hoan đến một căn phòng khác. Dung Diệu Huy nói với cô: "Tiểu Hoan ta đưa con đi xem một vài thứ khác."

Loan Hoan lắc đầu thể hiện bản thân không đồng ý, nhưng chân không tự chủ được mà vẫn bước đi theo Dung Diệu Huy.

Loan Hoan nhớ rằng Dung Diệu Huy đưa cô đến một căn phòng rất lớn, lớn tới mức khi nói chuyện đều có âm vang quay lại. Dung Diệu Huy nói với Loan Hoan căn phòng này với căn phòng của An Kỳ chỉ cách nhau có một bức tường.

"À! Thật ư?" Loan Hoan nghe thấy giọng nói tê dại của mình vang lên trong một không gian rộng lớn mà mãi lâu sau mới vọng đến lỗ tai cô.

Bọn họ bước lên bậc thềm, dọc theo đường đi Loan Hoan làm thế nào cũng cảm thấy bản thân mình như rơi vào một mặt khác của không gian. Thời gian và không gian này đã xuất hiện trong một số bộ phim, nó khiến cho cô nghĩ nghĩ: "Cái gì vậy? Cơ sở nghiên cứu? Cơ sở nghiên cứu khoa học? Căn cứ bí mật của kẻ thù? Nơi giam giữ tội phạm bí mật? Khu vực X của sinh vật ngoài trái đất?"

"Ha ha" Loan Hoan rất muốn cười. Đây tất cả đều là do Dung Doãn Trinh chế tạo ra. Dung Doãn Trinh đem giấu tất cả bí mật của anh thật sinh động.

"Tiếp theo sẽ còn cái gì nữa?"

Rất nhanh, Loan Hoan liền biết tiếp theo sẽ là cái gì.

Cuối cùng, đi hết bậc thang. Họ đứng trên một chiếc bánh hình tam giác rất lớn. Cách một tấm kính rất to, Dung Diệu Huy chỉ tay: "Tiểu Hoan! Con hãy nhìn thật rõ những người kia, con xem có quen biết họ hay không."

"Muốn nhìn kĩ họ sao! Uhm, được!" Loan Hoan đem ánh mắt mở ra cực lớn, cố gắng nhìn những gương mặt đàn ông cách sau lớp kính kia.

Cũng may, cô với những người kia cách nhau một tấm kính. Những người kia không hề biết có người đang trộm nhìn họ qua tấm kính.

Loan Hoan dùng toàn lực để nhận biết những khuôn mặt đó. Những người đó đều mặc đồng phục nghiên cứu khoa học màu trắng, có một số nhíu chặt lông mày, và một số khác đang cẩn thận làm những việc trong tay mình. Trước mặt họ là đủ các loại chai lọ với những kí hiệu rườm già, trong ánh mắt của họ đều có chung một đặc điểm "đều không có tinh thần" Đó là loại cảm xúc tiêu cực đã tích lũy theo thời gian, loại cảm xúc tiêu cực này đã trở thành nỗi u sầu trên mỗi khuôn mặt.

Cuối cùng, Loan Hoan cũng nhận ra được một khuôn mặt trong số đó. Khi cô đang học trung học người đó rất nổi tiếng, ông là một nhà học thuật nổi tiếng về não bộ. Sau đó, ông bị mất tích, có người nói ông đã di dân, có người nói ông bị bắt cóc, cũng có người nói ông đã ăn trộm một số tư liệu quan trọng và đã trốn đi.

"Tại sao người đó lại ở nơi này? Ông ta ở trong này làm gì?" Hiện tại trong đầu Loan Hoan có chút không ổn, cô lười phải đi phán đoán suy nghĩ.

Cô máy móc quay đầu về phía Dung Diệu Huy: "Ba?"

"Dung Doãn Trinh giam lỏng các thành viên gia đình của những người này, tạo thành mối liên hệ chung giữ hai bên. Những người bị giam lỏng đồng ý bảo vệ bí mật này, những người này là cam tâm tình nguyện đến nơi đây." Trong ánh mắt của Dung Diệu Huy lộ ra vẻ bất lực, bi thương: "Về sau những người như thế này có thể vẫn sẽ tiếp tục gia tăng."

Hình như Dung Diệu Huy vẫn chưa nói đến vấn đề mà cô muốn biết: "Dung Doãn Trinh đưa những người này đến đây để làm gì? A! Đúng rồi." Loan Hoan nghĩ ra rồi.

Dung Doãn Trinh tin rằng thế giới này ngày một tiến bộ, sẽ có một ngày ở thế giới con người làm chủ này sẽ có kỳ tích xảy ra.

Dung Doãn Trinh vì kỳ tích này mà cố gắng.

Sophia! Khi đó người nói rất đúng! Trên thế giới này thật sự là có rất nhiều sự việc diễn ra hoang đường buồn cười, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.

Mà ngay trước mắt đây, người cha tên Dung Diệu Huy cũng đang cố gắng làm những điều có lợi cho con của mình.

"Tiểu Hoan! Đây chính là nguyên nhân ta đưa con tới đây. Tiểu Hoan! Doan Trinh rất cần sự giúp đỡ của con, chỉ có con mới có thể đưa nó ra khỏi vũng bùn tượng trưng cho sự điên cuồng này mà thôi." Dung Diệu Huy nói.

Đi theo Dung Diệu Huy, Loan Hoan đi đến một nơi nhỏ chỉ đủ cho hai người.

Trên bức tường của không gian đó là một khoảng vô hình được làm bằng thủy tinh cách âm bảo vệ. Lớp cách âm ngoài có dãy mật mã, Dung Diệu Huy nhấn một hàng số mật mã, lớp kính cách âm từ từ ẩn đi.

Đầu nối nguồn màu đỏ là thứ duy nhất xuất hiện trong lớp cách âm. Dung Diệu Huy nói với Loan Hoan đầu nối dẫn màu đỏ được nối với tất cả các ống dẫn trong phòng An Kỳ cùng với nó là tất cả các số liệu.

Chỉ vào đầu nối màu đỏ lớp cách âm, Dung Diệu Huy chậm rãi nói: "Tiểu Hoan, rút cái đó ra, tất cả mọi người đều được giải thoát rồi."

Loan Hoan nghĩ nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, nói: "Ba, người có thể tự mình rút nó ra. Ba! Con không thể, nếu như con làm như vậy Dung Doãn Trinh sẽ căm ghét con, không... là sẽ rất căm hận con!"

Gần trong gang tấc, biểu cảm của Dung Diệu Huy ngẩn ra, sau đó sự đau đớn nồng đậm tràn ra khỏi mi mắt.

"Không! Tiểu Hoan, ta đã từng để mẹ của Doãn Trinh trở thành như vậy, ta không thể để em của nó cũng trở thành như vậy. Cứ như vậy nó sẽ không thể chấp nhận được, cứ như vậy trong lòng của nó vĩnh viễn sẽ không có sự bình yên."

"Em gái? Em gái của anh ấy?" Đầu óc của Loan Hoan cũng chỉ nắm bắt được thông tin này.

Giọng nói của Dung Diệu Huy hối hận: "Sau Doãn Trinh còn có một em gái, sinh sau Doãn Trinh một năm. Đứa trẻ kia rất xinh đẹp, đáng yêu giống như một thiên sứ vậy, vợ của ta rất yêu thương đứa trẻ kia và đã đặt tên cho nó là An Kỳ. Cô ấy không nhẫn tâm để An Kỳ có một cuộc sống như Doãn Trinh. Sau đó, cô ấy liền nghĩ ra một cách, đưa An Kỳ đến viện phúc lợi, điều này cũng sẽ khiến ta quên đi đứa trẻ đó. Cho nên có rất nhiều người không biết rằng ta vẫn còn một đứa con gái."

"Sau đó?" Loan Hoan hỏi.

"Sau đó, năm đứa bé được mười lăm tuổi, chúng ta gặp rắc rối với kẻ thù. Để đề phòng vạn nhất ta liền đưa đứa trẻ đó đến đảo Greenland với Doãn Trinh."

"Doãn Trinh có biết không?" Loan Hoan nhẹ giọng hỏi.

Dung Diệu Huy nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói rất nhẹ.

"An Kỳ, Dung An Kỳ." Loan Hoan thều thào nhớ kỹ.

"Đúng vậy, Dung An Kỳ! Mà Chúc An Kỳ cũng không gọi là Chúc An Kỳ. Chúc An Kỳ là được Dung Doãn Trinh cứu thoát khỏi tay bọn buôn người, trước đây cô ta họ Chúc, nhưng không phải tên là An Kỳ. Sau này, An Kỳ trở thành như vậy, Chúc An Kỳ mới đổi tên thành Chúc An Kỳ."

Loan Hoan tựa vào tường, chỉ vẻn vẹn ngắn gọn trong một giờ, cô rất mệt!

An Kỳ, An Kỳ, Dung An Kỳ, Chúc An Kỳ, còn có, còn có mọi thứ ở nơi đây như một tấm lưới gắt gao bủa vây cô, khiến cô hoảng loạn kích động.

Sau sự hoảng loạn kích động là sự chua xót.

Giọng nói của người đàn ông từ một nơi xa bay đến bên tai cô: "Tiểu Hoan, ba thường mơ thấy An Kỳ của ba. Mối lẫn con bé xuất hiện đều không nói gì, mà chỉ dùng ánh mắt cầu xin nhìn ba. Ba biết con bé muốn ba làm cái gì! Tiểu Hoan, rất nhiều lần ba đến đây, rất nhiều lần ba muốn phá hủy nơi này, nhưng ba không thể. Vì một khi làm như vậy, Doãn Trinh sẽ không bao giờ bình yên được. Tiểu Hoan! Doãn Trinh là ba đưa đến thế giới này, so với tất cả mọi người ba là người hiểu rõ nhất trên thế giới này người duy nhất làm nó tốt lên chỉ có con. Viên đạn lưu lại trong đầu An Kỳ cũng giống như lưu lại trong đầu Doãn Trinh vậy. Viên đạn kia là ác mộng, chỉ có con mới có thể xua tan đi ác mộng đó."

À! Thì ra là một chiếc mũ thật lớn được chụp xuống.

"Tiểu Hoan, ba ngày sau ta chờ con ở đây."

Lắc đầu, Loan Hoan lắc đầu, liều mạng lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yueying87