Cổ đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi lần đầu Lí Thái Bạch gặp Khuynh Linh Nguyệt, lòng bỗng sinh thương tiếc.

Có điều, thương này không phải là thương trong tình yêu.

Hắn nghĩ, gầy như vậy, xấu như vậy, chỉ sợ đến kiếm chồng cũng khó khăn.

Khi đó là Khai Nguyên thịnh thế, toàn bộ thiên hạ đều giàu có an nhàn, nếu nhà nào có người vợ, nàng dâu hơi hơi gầy một chút, thì mọi người của cả con đường đều ở phía sau quơ tay múa chân, xầm xì to nhỏ. Như Khuynh Linh Nguyệt thế này, gầy gò ốm yếu như thế, hẳn nhà nào dám lấy về làm vợ, làm dâu.

Thế đã hiểu chưa? Hắn thương ở đây là đáng thương, thương trong tội nghiệp mà thôi.

Lí Thái Bạch là người có tài hoa, hắn cũng rất biết bản thân là người có tài hoa; vì lẽ đó cử chỉ, phong thái của hắn có phần tự do, phóng túng; người bình thường nói chuyện cùng hắn, hắn đều là có chút không để tâm, do tính cách này nên dần dần bị người khác nói tính tình của hắn cuồng ngạo, thay vì lưu ý đến những tinh đòn đó, ngược lại hắn không thèm để tâm, thích cuồng ngạo liền cuồng ngạo, vừa lúc có thêm thời gian du sơn ngoạn thủy, múa kiếm uống rượu.

Nhưng vì hắn có chút thương xót Khuynh Linh Nguyệt nên khi nói chuyện thì khách khí lễ độ hơn nhiều, mà Khuynh Linh Nguyệt lại chẳng chú ý đến điều đó, luôn cười nhạo hắn: " Này! Nhà ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Cứ khua tay múa chân trước mặt ta làm gì? Mau viết cho ta xem mấy câu thơ đi!"

Năm ấy Lý Thái Bạch mười lăm tuổi, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, ít nhất hắn cảm thấy mình lớn hơn hẳn cô nàng Khuynh Linh Nguyệt gầy yếu kia. Có điều Khuynh Linh Nguyệt cũng không phải không tôn trọng hắn, mỗi khi nàng nhìn hắn viết thơ, khuôn mặt luôn hết sức trầm lặng, ánh mắt lại ánh lên tia sáng như thể đang được nhìn báu vật hiếm có.

Bản thân Lý Thái Bạch chẳng hề quan tâm tới mấy vần thơ này, chỉ là chút tài vặt để giải trí mà thôi; văn thơ kiến thức trong bụng nam nhi cũng không phải phong nguyệt trên giấy bút.

Mấy tháng sau khi quen Khuynh Linh Nguyệt, Lý Thái Bạch từ giã Khuynh Linh Nguyệt, huyện Thanh Liên nhỏ bé này đã không thể thoả mãn hắn, hắn muốn đi Trường An, Khuynh Linh Nguyệt muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, rốt cuộc là lại chẳng nói gì, chỉ dặn hắn: "Khi nào vui, uống nhiều rượu một chút cũng không sao, nhưng lúc không vui, thì uống ít thôi, đừng để tổn thương thân thể."

Lý Thái Bạch cũng chẳng có lòng dạ để thương cảm, lòng hắn đã sớm bay khắp thiên hạ, hắn biết tài năng của mình hơn người, hắn khát vọng bản thân được vang danh thiên hạ.

20 năm sau...

Nếu như không phải hắn gặp lại Khuynh Linh Nguyệt, quả thực hắn đã sớm quên đi người con gái này rồi.

Trong hai mươi năm, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, hiểu được Đế Vương cần nhất chính là người ngoan ngoãn chịu nghe lời, tiếp đến mới  xét về tài hoa của người, hắn từ gã thiếu niên với khát vọng "Thẳng dây căng buồm vượt biển xa" , đã biến thành " Dễ đâu cúi đầu phụng quyền quý" .

Bọn họ gặp gỡ ở trên sông, hắn trở về Thanh Liên, nàng cũng trở về Thanh Liên. Khuynh Linh Nguyệt vẫn như cũ, vẫn gầy như vậy, vẫn xấu như vậy.

Hắn hỏi nàng: "Đã xuất giá chưa?" ( Lấy chồng chưa?)

Nàng trầm mặc lắc đầu, hắn không hỏi nữa, chuyển qua nói một ít chuyện lý thú, hi vọng trêu chọc sẽ khiến Khuynh Linh Nguyệt nở nụ cười.

Những năm này, hắn càng ngày càng phóng túng, không tập trung vào bất cứ việc gì, không kiềm chế được tính khí cuồng ngạo, nhưng đối với người bình thường ngược lại càng ngày càng ôn hòa quan tâm chăm sóc, chỉ vì hắn đã trải qua cảm giác bị coi rẻ, bị khinh bỉ.

Lí Thái Bạch những năm qua đã du lịch đến hơn nữa non sông Đại Đường, có thể đi cùng với cô nàng Khuynh Linh Nguyệt trở về quê hương lại còn có thể cùng nói chuyện suốt quãng đường, hai người thường thường ôm một vò rượu là có thể ngồi ở mũi thuyền nói chuyện suốt đêm.

Khuynh Linh Nguyệt vẫn y như cũ thích xem hắn làm thơ, mỗi lần hắn hoàn thành xong thơ, nàng đều là không thể chờ đợi được nữa vội vàng giật lấy đi, đọc từng chữ, mà vào lúc ấy, miệng của nàng cũng là cong lên, hiện ra nụ cười sáng ngời nhất, dường như nhìn thấy vật quý báu nhất trên thế giới này.

Hắn một nửa pha trò, một nửa tự giễu: "Tiện tay vung bút mà thôi, làm sao có thể coi là báu vật quý hiếm như thế?"

"Không phải, đây chính là báu vật rất quý hiếm, có một không hai!" Khuynh Linh Nguyệt giơ lên trang giấy nét mực còn chưa khô, trên mặt biểu hiện nghiêm túc trang trọng.

Lí Thái Bạch ngược lại lúng túng, văn nhân trong lúc đàm đạo, đã từng được khen ngợi quá, nhưng là nam nhi sống yên phận khắp thiên hạ không thể chỉ dựa vào mấy dòng thơ này, thơ viết rất cho dù tốt, cũng không thể hắn quên bản thân hắn là kẻ chẳng làm nên việc gì.

Ngay đêm đó, trên thuyền gặp tai kiếp, những tên cướp hung hãn.

Vì để cầu xin giữ lại mạng sống, mọi người dồn dập đem đồ, tay nải trên người có gì quý báu đều giao ra. Lí Thái Bạch nhìn thấy Khuynh Linh Nguyệt cầm trên tay vòng ngọc quý báu giao ra, hắn từ lúc ba tuổi là có thể đọc thuộc trôi chảy Bách gia tính, tự nhiên nhớ tới những thứ đó đối với Khuynh Linh Nguyệt đầy ý nghĩa, đang muốn lén lút rút ra trường kiếm, nhưng xem giặc cướp phái sau đã lấy được nhiều đồ vật, còn đang lục tìm trong tay nải của Khuynh Linh Nguyệt, không nhịn được đem vài tờ giấy ném về trong sông, vẫn đàng hoàng, nho nhã yếu đuối nhưng lúc này Khuynh Linh Nguyệt đột nhiên tức giận, lấy một cái ô trúc làm gậy, xông tới đánh tới tấp về phía hai tên giặc cướp. Nam nhi trên thuyền vốn e dè nhút nhát,  xem thấy một cô gái yếu đuối lại có được sự can đảm như vậy, họ cảm thấy xấu hổ, liền khơi dậy dũng khí, đoàn kết cùng nhau đánh giặc cướp.

Lí Thái Bạch cũng không dám chậm trễ, liền ngay lập tức rút kiếm ra,  vẫy vẫy trường kiếm, canh gác ở bên bờ tiếp ứng giặc cướp từng cái từng cái đẩy ngã, chờ đến lúc hắn thu kiếm, mọi người trên thuyền đều đang cười, Khuynh Linh Nguyệt lại ghé vào mạn thuyền, dùng sào trúc vớt lên những trang giấy ở trong nước, ngẩng đầu hướng về hắn rồi nở nụ cười, dung nhan vẫn như thời niên thiếu, làm hắn cảm thấy trời cao đối với cô gái này cũng không quá mức khắc nghiệt.

Khi thuyền đã đi được một quãng đường, Khuynh Linh Nguyệt cùng Lí Thái Bạch hàn huyên cả chặng đường, chờ đến lúc thuyền cặp bến, Lí Thái Bạch vẫn cảm thấy tán gẫu như thế chưa hết chuyện, chưa thỏa mãn. Vì thế liền dành ra chút thời gian đi thăm Khuynh Linh Nguyệt ở trong  núi.

Hai người ở dưới ánh trăng ngắm bông hoa trong núi, uống rượu chuyện trò cười nói vui vẻ, nói chuyện về khắp mọi nơi từ xưa đến nay, bàn chuyện về thiên hạ. Đến lúc say rồi, liền đơn giản gối đầu lên hoa trên núi mà ngủ.

Hắn viết rằng: "Say sưa nào biết tối trời,hoa rơi rắc lá thu phai áo choàng; lần theo khe suối tìm trăng, nghìn chim khuấtnẻo sầu không bóng người ."    

Chờ lúc hắn lại muốn lần nữa rời đi khỏi huyện Thanh Liên, Khuynh Linh Nguyệt lấy ra một quyển bản thảo đã đóng cẩn thận cho hắn, tất cả đều là thơ của hắn.

Lí Thái Bạch cũng cố ý gọi lão quản gia tới, căn dặn cố gắng chú ý hơn tới cô nàng xấu xí Khuynh Linh Nguyệt sống một mình trên núi. Thân gái sống một mình nơi hoang vắng thật nguy hiểm.

Thuyền trôi theo dòng sông, Lí Thái Bạch nghĩ đến tiền đồ chưa biết sẽ ra sao, tiền đò mờ mịt, đã qua tuổi lập nghiệp rồi còn gì, nhưng hắn lại là kẻ vô tích sự, khó có thể ngủ yên, đi tìm quần áo rồi khoác chúng vào, ngồi yên ở mũi thuyền, nhìn ngắm theo ánh trăng, tiện tay lật xem Khuynh Linh Nguyệt đã đóng tốt bản thảo như thế nào, vài tờ trang giấy nhiều nếp nhăn , thật giống như bị nước ngâm quá, nháy mắt sau, hắn sẽ hiểu vì sao như vậy.

Nhìn những dòng chữ bị nước làm cho xiêu vẹo, hắn cười nghĩ có lẽ những dòng thơ này có thể lưu truyền đến đời sau, có lẽ không, nhưng ở thời đại này, hắn đã có rất nhiều tri âm, có người coi nó như trân bảo, thực sự không thể khinh thường chúng nó.

Trong ý thức nghĩ thông một đều, trăm việc đều qua.

Hắn cởi trường kiếm xuống, hướng về phía gió múa kiếm, tuy rằng không thể trở thành Tạ An có tài năng làm trụ cột nước nhà, "Vì người cười nói làm xua tan bụi Hổ" , thế nhưng vẫn cứ có thể làm Triệu khách phất phơ giải mũ "Dù thịt nát xương tan, cũng không hổ sống trên đời".
( Lý Bạch ngưỡng mộ Tạ An, ýnguyện cả đời là có thể giống Tạ An giúp dân giúp nước, đáng tiếc là cả đời vẫnkhông thực hiện được.)   

25 năm sau...

Năm thứ bảy An Sử, thời thế loạn lạc, Khai Nguyên thịnh thế phồn hoa đã sớm bị mưa đánh gió thổi đi, không có ai biết trận chiến loạn này còn có thể kéo dài bao lâu, đâu đâu cũng biến thành đồng ruộng hoang vu, đâu đâu cũng có người dân chạy nạn.

Vì lẽ đó, Lí Thái Bạch lúc nhìn thấy Khuynh Linh Nguyệt, ngược lại không cảm thấy nàng gầy, cũng là một cách tự nhiên không cảm thấy nàng xấu, ngược lại cảm thấy nàng ngũ quan rất thanh tú, ưa nhìn.

Lí Thái Bạch vào lúc này so với Khuynh Linh Nguyệt có phần gầy hơn, sau khi loạn lạc An Sử  bùng nổ, hắn đã hơn 50 tuổi, cũng chưa hề thay đổi ý nguyện trả nợ nước như thuở thiếu niên, tràn đầy nhiệt huyết tìm Vĩnh Vương Lý Lân nương tựa, khuyên hắn lên phía bắc để giúp vương. Lý Lân xác thực đã lên phía bắc , nhưng không phải giúp vương, mà là thừa dịp thời thế loạn lạc để xưng đế.

Lí Thái Bạch khi phát hiện ra Vĩnh Vương có dã tâm, lập tức rời đi, nhưng lại bị mang tội danh rất khó nói rõ ràng, bị phán là có tội, may mà ngày xưa bằng hữu khắp nơi có nhiều, đã giúp đỡ hắn, hắn mới giữ được tính mạng, bị xử lưu đày đến Dạ Lang. Sau đó trên đường đi lưu đày thì được tha tội , nhưng lúc này Lí Thái Bạch đã 61 tuổi, nghèo khó đan xen lẫn, khó khăn cùng cực, bất đắc dĩ đi nhờ vả họ hàng Huyện lệnh Đồ Sơn Lý Dương Băng để nương tựa, còn chưa kịp đi đến Đồ Sơn, thì liền bị bệnh ở vùng hoang sơn hẻo lánh .

Khi Khuynh Linh Nguyệt đi theo đám người chạy nạn  xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn thấy hắn, nàng không có rời đi, ngược lại còn ở lại chăm sóc hắn. Nàng nói cho Lí Thái Bạch, nàng họ Lãnh, nhũ danh là Nguyệt Nhi, cứ gọi nàng Nguyệt Nhi là tốt rồi.

Lí Thái Bạch cũng không vạch trần, gọi nàng là Nguyệt Nhi, dường như khi hắn 15 tuổi lần thứ nhất ở trên núi tình cờ gặp nàng lúc như vậy gọi nàng.

Lí Thái Bạch đã không còn viết thơ nữa, nhưng vẫn như cũ yêu rượu, người bên ngoài đều khuyên hắn không nên uống rượu mãi như thế, nhưng chỉ có Khuynh Linh Nguyệt không khuyên hắn, mà  nàng còn cùng hắn uống rất nhiều rượu, nhìn hắn bằng một ánh mắt trầm tĩnh đến lạ thường. Nàng vẫn như trước, đều sẽ ở bên cạnh chuẩn bị kỹ càng giấy và bút mực cho hắn, chờ đến lúc hắn ngâm thơ, nàng lại thật nhanh ghi chép xuống.

Bởi vì Khuynh Linh Nguyệt, hắn bị bệnh trên đường mà chẳng hề phải chịu đau khổ, thậm chí hắn lại còn rất hưởng thụ.

Nàng chăm sóc hắn tắm nắng, giúp hắn chải đầu, hắn bởi vì uống rượu quá nhiều, tay run thành tật xấu, đến sau đó, liền đũa đều không cầm được, nàng liền tỉ mỉ cho hắn ăn đồ ăn.

Ngày mưa dầm, nàng sẽ ngồi ngắt lấy hoa dại xung quanh, đọc thơ Mạnh Hạo Nhiên cho hắn nghe, còn có thể đem thơ mà chàng hậu sinh Đỗ Phủ viết cho hắn đem ra đọc, đọc được "Người về trong mộng canhtrường ; Nhớ người khắc khoải, vấn vương đêm dài ; Mong là mộng, còn người vẫnsống ; Quá xa xôi mong ngóng tin lành  . " . Hắn cất tiếng cười to, nàng cũng cười, có thể ở tiếng cười của nàng bên trong, ánh mắt của hắn nhưng xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía phương bắc xa xôi, nơi đó có một tòa thành trì gọi là Trường An.

Tuy rằng cả đời này hắn từng khát vọng đem bán học thức cho đế vương, nhưng đế vương lại khinh thường chẳng lấy, tuy rằng hắn đã ngày một già, đến nằm cũng cần có người chăm sóc, nhưng dòng máu trong hắn vẫn luôn nóng, tràng đầy nhiệt huyết như xưa, đế vương có cần học thức của hắn hay không đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần thiên hạ này có thể thái bình yên ổn, hắn thích được uống rượu trong tiếng cười của mọi người, nghe người ta ca hát, rượu mới có hương thơm được; một đám người mặt ủ mày chau, đến rượu cũng khó nuốt.

Khuynh Linh Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, trước tiên đưa tới cho hắn một bó hoa dại nàng vừa mới hái, mặt đầy ý cười rồi nói: "Cư sĩ, có người từ thị trấn trở về nói, tân hoàng đã đến Trường An đón Thái Thượng Hoàng trở về, loạn lạc An Sử đã chính thức được dẹp yên."

Hắn nhìn về phía con người trong gương đồng,  hai bên tóc đã bạc màu hoa râm, gò má hóp lại sâu vào trong, hắn trở về không được! Cả đời này, không có nổi một chức quan, nhưng lại đi khắp chân trời góc bể, núi cao sông dài, đã từng nghĩ tới, nếu như có một ngày một giấc ngủ đến khiến hắn ngủ không bao giờ tỉnh lại, vậy thì nơi nào nằm xuống nơi đó chính là quê hương, nhưng thật sự nếu đi tới ngày hôm đó, lại phát hiện ra, hắn thật sự cũng không muốn ngủ say ở một cái mảnh đất xa lạ ấy.

Khuynh Linh Nguyệt tựa như biết hắn đang suy nghĩ gì, nên nhẹ giọng nói: "Người sẽ được yên nghỉ ở nơi mà người mong muốn."

Hắn nở nụ cười, trong đôi mắt ánh lên thần thái hứng thú phấn khởi như thuở thiếu niên khi xưa.

"Ta tin tưởng ngươi, Khuynh Linh Nguyệt."

Khuynh Linh Nguyệt đứng ở phía sau hắn, trong gương đồng, ở phía sau ông già suy nhược tóc bạc, là một gương mặt trẻ trung tươi sáng .

"Thơ ta làm đúng thật là trân bảo sao?"

Trong đôi mắt Khuynh Linh Nguyệt bắt đầu có nước mắt, "Đúng, người làm thơ chắc chắn sẽ truyền lưu ngàn đời, được vô số người xem, chúng nó là  trân bảo độc nhất vô nhị mà  Đại Đường thịnh thế sẽ truyền lưu cho hậu thế ngàn đời sau !"

Đôi tay gầy guộc khô héo của Lí Thái Bạch chậm rãi buông xuống, khóe môi có mơ hồ ẩn ý cười, chùm hoa dại tản ra trên khắp người ông, sắc hoa rực rỡ rơi rơi, hương thơm nhè nhẹ lan khắp áo bào.

.............................. Hết truyện ..........................

LỀ:

- Trong truyện có nói theo góc độ của bản thân Lý Bạch không có nổi một chức quan, kỳ thực Lí Bạch từng làm ba năm " Hàn Lâm cung phụng" nhưng chức quan này kỳ thực là ở bên giúp vui cho Hoàng đế, khi hoàng đế tổ chức yến hội thì dùng tài hoa của ngươi để tô điểm cho hắn, trong mắt Lý Bạch có lẽ sẽ không coi đó là chức quan.

 - Loạn An Sử kết thúc năm 762, năm ấy Lý Bạch chết tha hương trên đường. " Tân Đường thư" ghi lại, Đường Đại Tông sau đó triệu Lý Bạch làm Tả Thập Di, đáng tiếc Lí Bạch khi ấy đã chết.

- Sau khi Lý Bạch mất, đầu tiên táng ở Long Sơn, nhưng sau này có người vô cùngyêu thích thơ Lý Bạch, tên là Phạm Truyền Chính, biết Lý Bạch từng " ái mộ Tạgia Thanh Sơn" , cho nên đem Lý Bạch tới táng ở Thanh Sơn. Lý Bạch cũng có thể tạm coi nhưyên nghỉ ở nơi mà bản thân mong muốn. ( chưa có thông tin chính xác).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro