Phần 2: Duyên số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26/3/2005

Tôi chuyển vào trường mới...

Một mình dưới môi trường mới, tôi có chút không quen lắm.
Nhưng ở nơi này tôi lại gặp lại người ấy...

Cuộc đời luôn có những thăng trầm nhất định, biến cố rồi biến cố, thất bại rồi thất bại, tuyệt vọng và mãi tuyệt vọng, đó là những thứ trong đầu tôi cảm nhận.

Tôi đâm đầu vào việc học, đâm đầu vào kiếm tiền với hi vọng có thể mãi hạnh phúc với cuộc sống đơn độc bất tận ấy.

Ngày trước, tôi là một người vui vẻ, lạc quan, nhưng sau biến cố đó, tôi cảm nhận tình cảm dường như đối với tôi là quá dư thừa, có lẽ vì qua đau lòng chăng...
Tôi chẳng còn một ai thân thiết, chẳng có lấy một người bạn.

Chuỗi ngày bất tận ấy cứ ngỡ không có hồi kết ấy kéo dài đến khi tôi gặp lại anh ấy.

Mỗi buổi chiều trong khi đi làm thêm về, tôi thường ngồi chờ bầu trời sụp tối lành lạnh dưới một gốc cây gần bãi đất trống chẳng có ai rồi mới trở về ngôi nhà lạnh lẽo của mình.

Ngày hôm đó tôi gặp anh cũng trong hoàn cảnh như vậy, thế nhưng mọi chuyện sẽ không có gì nếu như anh không mang một bộ dạng một đống máu me, bầm dập cả người mà ngã trước mặt tôi. Làm tôi sợ kinh hồn bạt vía. Nhưng với cái sự ma sai quỷ khiến nào đó tôi lại cứu anh mang về nhà mình chỉ vì gương mặt anh giống với người tôi gặp lúc hai năm trước.

Lúc anh tỉnh dậy vội vã rời đi, chỉ để lại hai chữ "cảm ơn" rồi vội vã đi ngay. Tôi cũng chả nghĩ gì nhiều, nhưng không hiểu sao kí ức về người con trai kia cứ mãi lặp lại nhiều lần trong tâm trí tôi như một kí ức khó quên.

Và một tuần sau đó, tôi lại gặp anh trong một hoàn cảnh hết sức bất ngờ, học sinh mới chuyển trường, cùng lớp tôi, bạn cùng bàn... Có vẻ như khó tin, nhưng khi anh xuất hiện cùng với những vết thương chưa khỏi hẳn kia thì tôi chắc chắn mình không hề nhìn sai. Đây có vẻ là định mệnh nhỉ? Hai năm trước hai năm sau.

Anh ta lạnh lùng, đẹp trai, mang vẻ đẹp của sự nam tính, cao khoảng 1 m84, mang phong thái lạnh nhạt, học lực cấp đại thần, bao nhiêu nữ sinh mê đắm nhưng chẳng một ai làm anh quan tâm. Tôi lúc đó chỉ xem anh là người ân nhân cứu mạng hai năm trước, không hề nghĩ anh còn nhớ mình.

Chuyện bạn cùng bạn của mọi người có lẽ sẽ là nam chính lạnh lùng, nữ chính hoạt bát đáng yêu... Sẽ kết hợp tạo nên một chuyện tình đầy thú vị. Nhưng với câu chuyện của tôi thì không đúng với trường hợp này, vì hai chúng tôi đều là người lạnh lùng, kiệm lời, hơn nữa học lực cả hai đều tuyệt vời nên chả tạo nên cái bầu không khí màu hồng ấy đâu.

Có thể nói đơn giản, hai chúng tôi thờ ơ không ai có thể cảm nhận, không ai hiểu.

Mãi cho đến một đoạn thời gian không lâu sau anh ấy mới hỏi tôi một câu

"Còn nhớ tôi không?"

Sự xa cách của hai chúng tôi mới giảm đi chút. Và nó mở đầu cho câu chuyện của hai chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro