2#cap#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa mỏng manh nhìn lên bầu trời" lá có đang tò mò ta căm ghét điều gì?"
Lá không trả lời, mà thật chậm chạp vươn mình ra đón vào lòng những giọt ngon thần kì, cảm nhận cái chạm ẩm ướt của một nguồn sống đang vỗ về, xoa dịu mình
"ôi, mưa"
Hoa gạt đi những giọt sóng sánh đang rả rích trên thân thể mình, loài hoa mạnh mẽ giờ trông mòn mỏi, tiều tụy làm sao. Không đón nhận mưa, chối bỏ sự sống, hoa tâm sự một nỗi cô đơn thầm kín, thật mong manh" ta không thích mưa, mưa ừ thì quan trọng, dễ mến đấy, lúc nào cũng ôm ta thật chặt, vuốt ve, làm thức tỉnh trong ta những sức sống thần kì, đem đến cho ta nhiều của ngon, giọt ngọt ...Nhưng, có mưa là ta không trông thấy y nữa, không có những cái chạm nhẹ cùng hơi thở ấm, chỉ có cái lạnh vuốt ve da thịt, tự hỏi bởi sao lòng ta bỗng thấy ghét mưa lạ thường, sao không tử tế, đến lại đuổi y đi"
Hoa mở mắt thật to, mặc cho cảm giác cay nồng xâm chiếm thị giác, hoa muốn thấy y
Mưa thật to, thật rát, mưa rả rích không ngừng, đan xen nhau mà rơi xuống, lê thê như ngàn biển đổ về. Để rồi đến khi tan rã vào lòng đất mẹ, thì thầm với hoa những lời âu yếm nhẹ nhàng nơi nhành rễ nhỏ. Hoa mặc kệ những ngọt ngào đã quá quen thuộc, vẫn mở thật to đôi mắt đẫm nước, dẫu mỏi mệt để lại thấy y từ phía xa xăm, nhưng chớp nhoáng mờ ảo, nơi hoàng hôn chợt tắt, nụ cười y, ánh nhìn y nhợt nhạt, những âu yếm dịu dàng mà hoa thầm khao khát, chìm vào giấc ngủ thật sâu, nơi mà tầm mắt của hoa đã vô tình bị phủ kín bởi sao xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro