680

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap680
Chapter 680. Ngươi nghĩ đây là đâu vậy hả? (5)
“Hừm.”
Trường Nhất Tiếu mỉm cười nhìn bốn người đang tiến về phía mình.
Nơi này là Hoa Sơn.
Và hắn đang đứng trước mặt Tứ Đại Môn Phái hàng đầu thiên hạ. Thậm chí, các trưởng lão của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia trị vì thiên hạ cũng theo sau bọn họ.
Nếu hắn đã tự coi mình là người thuộc về Tà (邪) thì đây cũng là tình huống hắn không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, Trường Nhất Tiếu lại chẳng có chút thấp thỏm nào.
Biểu cảm của hắn vô cùng thoải mái, giống như nơi này cũng chỉ là mảnh sân trước ở Vạn Nhân Phòng.
Ánh mắt Huyền Tông nhìn hắn có chút khác thường.
Ông ta mím chặt môi. Thế nhưng, người khác không thể dễ dàng suy đoán ông ta đang nghĩ gì. Huyền Tông chầm chậm cất lời.
“Các hạ…”
“…”
Một âm thanh vô cùng điềm đạm, nhưng lại khiến Huyền Thương rùng mình.
“Đang có rất nhiều tai mắt đấy, trưởng lão.”
“… Vân Kiếm.”
Huyền Thương khẽ liếc nhìn Vân Kiếm, rồi nhìn xuống phía tay áo rỗng của hắn.
Cũng chính vì lũ Vạn Nhân Phòng này mà Vân Kiếm đã đánh mất cánh tay của mình, đối mặt với ranh giới sinh tử. Và chỉ sơ sẩy một chút thôi, hắn sẽ không còn đứng ở đây lúc này rồi.
Ấy thế nhưng, Vân Kiếm lại ngăn cản Huyền Thương. Huyền Thương tối sầm mặt, cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào Trường Nhất Tiếu.
Và đương nhiên, người có địch ý với Trường Nhất Tiếu không chỉ có một mình Huyền Thương.
Các đệ tử Hoa Sơn, ai nấy đều nắm chặt thanh kiếm bên hông, lặng lẽ nhìn hắn. Như thể chỉ cần có lệnh, là họ sẽ ngay lập tức xông đến chém đầu hắn.
Sát khí mà các đệ tử Hoa Sơn tỏa ra khiến các võ giả đang có mặt ở đây cũng trở nên căng thẳng. Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu lại vô cùng thản nhiên đón nhận số sát khí ấy.
“Thật chẳng thể hiểu nổi.”
Hắn lắc đầu, tặc lưỡi như thể hắn không hiểu thật.
“Vạn Nhân Phòng bọn ta cũng chịu thiệt hại lớn trong trận chiến với Hoa Sơn. Do đó Vạn Nhân Phòng đã nhục nhã đến nỗi không dám ngẩng đầu khi ra giang hồ, còn Hoa Sơn lại thừa thắng xông lên nâng cao danh tiếng…”
Hắn lắc lắc đầu.
“Vì vậy ta thực sự không hiểu tại sao các vị lại nổi giận như thế nữa. Cứ phải bạc bẽo vô tình như vậy mới được gọi là đạo môn sao? Hừm.”
Huyền Tông chậm rãi hít thở.
Từng lời, từng lời của Trường Nhất Tiếu đều đập nát sự điềm tĩnh ông ta đã tích lũy cả đời. Thế nhưng, ông ta đứng đây không phải với tư cách là Chưởng môn nhân Hoa Sơn. Mà là Minh Chủ Thiên Hữu Minh.
Vì vậy nên…
Huyền Tông vòng hai tay đẩy ra phía trước.
“Rất vui được gặp Bang Chủ Vạn Nhân Phòng.”
Thấy thế, Trường Nhất Tiếu cũng tạo thế bao quyền đáp lại.
“Hân hạnh.”
Sau khi chào hỏi qua loa, Huyền Tông nở một nụ cười nhã nhặn hỏi Trường Nhất Tiếu.
“Vạn Nhân Phòng vốn cách nơi này rất xa, tại sao ngươi phải cất công tới tận Hoa Sơn vậy.”
Khóe miệng Trường Nhất Tiếu ranh mãnh vén lên.
“Chẳng lẽ lại còn lý do nào khác nữa sao.”
“…”
“Tất nhiên là bổn quân đến để chúc mừng lễ thành lập tân liên minh Thiên Hữu Minh rồi.”
“… Chúc mừng?”
Trường Nhất Tiếu gật đầu.
“Bổn quân Trường Nhất Tiếu không dám nhận mình là đại nhân, nhưng cũng chẳng phải kẻ tiểu nhân đâu. Giang hồ có chuyện lớn thế này, sao bổn quân không tới chúc mừng cho được!”
“…”
“Mang lại đây!”
“Vâng!”
Trường Nhất Tiếu vừa dứt lời, các hộ vệ phía sau lưng hắn lập tức mang thứ gì đó tới.
‘Rương ư?’
Bọn họ nâng trên vai ba cái rương, trông có vẻ khá to. Các võ giả không thể giấu nổi sự tò mò, khẽ nghểnh cổ tập trung quan sát.
Rầm! Rầm! Rầm!
Mỗi chiếc rương to đến mức tưởng chừng như có thể nhét cả một người trong đó được hạ xuống.
“Mở ra.”
“Vâng!”
Lũ tay sai Vạn Nhân Phòng vội vàng mở nắp rương.
“Ồ!”
“Hừmmm!”
Các võ giả cùng nhất loạt thốt ra những âm thanh kinh ngạc.
Tài bảo (財寶).
Thứ đầu tiên thu hút ánh nhìn của họ chính là những bảo hóa (寶貨) được chất đầy trong chiếc rương phía bên trái.
Hằng hà sa số kim tiền rực rỡ cùng bảo thạch lấp lánh được chất đầy trong chiếc rương lớn. Chúng nhiều đến mức ngay cả các trưởng lão Võ Đang, những người đã được nhìn các bảo vật đến phát chán cũng không kìm nổi sự kinh ngạc.
“Tiếp.”
“Vâng!”
Chiếc rương thứ hai tiếp tục được mở ra. Những tiếng cảm thán đồng loạt vang lên như đã bị kìm nén rất lâu.
“Hự!”
“Đó, đó là…”
Bởi họ chỉ cần nhìn qua cũng biết, bên trong đó là những thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén.
‘… Là thần binh!’
‘Ôi trời ơi, đến mức đó luôn sao.’
‘Quả nhiên tài sản của Vạn Nhân Phòng đủ để lấp kín thế gian này…’
Nếu chỉ xét theo vật giá, thì có lẽ, chiếc rương đầu tiên sẽ có giá trị hơn. Tuy nhiên, đối với võ giả, bảo kiếm là thứ không thể dùng tiền để định giá được. Hơn nữa, chẳng phải bảo kiếm chính là thứ dù có ngàn vàng cũng chưa chắc có được sao.
Vậy mà Vạn Nhân Phòng lại đem tới cả một rương chất đầy bảo kiếm…
Xoẹttttttt.
Một tên thuộc hạ Vạn Nhân Phòng đứng trước rương, nhẹ nhàng rút ra thanh bảo kiếm trên cùng. Thanh kiếm vừa xuất hiện, tất cả đều thốt ra những âm thanh kinh ngạc.
Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy, đây không phải bảo kiếm thông thường.
Các võ giả nuốt khan nhìn về phía chiếc rương thứ ba. Hai cái rương đầu tiên đã chứa rất nhiều thứ có giá trị rồi, không biết, chiếc rương cuối cùng này sẽ chứa thì gì đây.
Trường Nhất Tiếu cao cao tự đại nói như thể hắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng ấy.
“Mở ra đi.”
“Rõ!”
Nắp rương cuối cùng được mở ra. Một mùi hương vô cùng tươi mát phả vào mũi các võ giả. Chỉ nhiêu đó cũng đủ để họ biết bên trong chiếc rương ấy đựng thứ gì.
‘Là linh dược!’
‘Tất cả chỗ đó…’
Một sự im lặng bao trùm.
Giá trị của những thứ đó đều vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ. Nếu không có thuộc hạ của Vạn Nhân Phòng đang bao quanh chiếc rương đó thì có lẽ một vài người đã sớm chạy ra đó rồi. Lòng tham tràn ngập trong ánh mắt của các võ giả. Tim họ bắt đầu đập thình thịch.
“Đây là quà chúc mừng lễ thành lập tân liên minh Thiên Hữu Minh.”
Trường Nhất Tiếu thong thả cười nhìn Huyền Tông.
Thế nhưng, Huyền Tông lại chỉ nhìn số bảo vật Trường Nhất Tiếu mang tới rồi thở dài như thể ông ta đang vô cùng sầu não.
“Bổn Minh Chủ rất cảm kích tấm lòng của Bang Chủ, chỉ có điều, gọi chúng là quà mừng lễ thành lập thì có chút hơi quá rồi.”
“Hơi quá ư?”
Trường Nhất Tiếu vén môi như thể điều ấy thật nực cười.
“Minh Chủ. Bổn quân là Trường Nhất Tiếu.”
“…”
“Đối với bổn quân thì nhiêu đây không thể gọi là quá được. Bổn quân còn nghĩ, chúng vẫn chưa đủ để thể hiện tấm lòng của bổn quân đối với Thiên Hữu Minh.”
Huyền Tông bỏ qua lời nói ấy như thể nó chẳng quan trọng mấy. Bởi vì điều quan trọng nhất bây giờ chính là cảnh tượng khi nãy đã khiến các quan khách vô cùng bất ngờ.
“Hơn nữa…”
Trường Nhất Tiếu mỉm cười nhìn các trưởng lão Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đang đứng phía sau Huyền Tông.
“Chỉ chúc bằng miệng thì đâu phải lời chúc thật lòng. Nếu các ngài thật lòng muốn chúc mừng thì các ngài cũng phải mang đến thứ gì đó đáng giá một chút chứ. Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Rầm! Rầm! Rầm!
Trường Nhất Tiếu vừa ngắt lời, các nắp rương đã lần lượt được đóng lại. Thuộc hạ của hắn đẩy những chiếc rương về phía trước mặt Huyền Tông.
“Ngài thấy sao? Nhiêu đây đã đủ để chứng minh sự chân thành của bổn quân rồi chứ?”
Huyền Tông yên lặng nhìn Trường Nhất Tiếu.
Trường Nhất Tiếu mỉm cười trước ánh mắt không có chút dao động nào của Huyền Tông. Rồi hắn nhẹ nhàng nói.
“Ơ kìa Minh Chủ. Đúng là nực cười thật nhỉ?”
“…”
“Vì Hoa Sơn mà Vạn Nhân Phòng đã phải chịu tổn thất rất lớn, ấy vậy mà bọn ta vẫn cất công mang quà tới tận nơi này. Trong khi đó Hoa Sơn đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Vạn Nhân Phòng, vậy mà Minh Chủ ngài vẫn không thể quên được mối tư thù nhỏ nhặt đó mà bạc đãi khách như vậy sao.”
Hắn vừa dứt câu, gương mặt các đệ tử Hoa Sơn đã tối sầm lại.
“Nếu cứ thế này thì làm sao Minh Chủ Thiên Hữu Minh có thể thâu tóm các môn phái nhỏ hơn được.”
“Tên khốn khiếp này!”
Thanh Minh không thể nhịn được nữa, hét lớn. Đến cả Bạch Thiên thường ngày đứng ra ngăn cản hắn cũng yên lặng. Bởi vì chính Bạch Thiên cũng đang nắm chặt lấy kiếm, tỏa ra một luồng sát khí lạnh lùng.
Khóe môi Trường Nhất Tiếu càng cong lên.
Một sự chế giễu quá rõ ràng.
Mục Hạ Vô Nhân quả thật rất hợp với hắn trong hoàn cảnh này. Tuy hắn nói tới đây để chúc mừng, nhưng từng lời nói, từng hành động của hắn lại chỉ toàn mỉa mai, chế giễu.
Và lý do hắn dám hống hách, kiêu ngạo như vậy cũng chính bởi vì hắn là Bá Quân Trường Nhất Tiếu.
‘… Nặng quá.’
Bạch Thiên cắn chặt môi. Dường như toàn thân hắn đang bị đè nặng từ nãy tới giờ.
Bạch Thiên không thể biết được hắn là kẻ tàn nhẫn và mạnh đến mức nào.
Mới đối diện với hắn một lần thôi mà Bạch Thiên đã cảm nhận được một áp lực chưa từng có. Trường Nhất Tiếu chỉ đứng đó thôi cũng đã đè bẹp biết bao võ giả ở đây chỉ bằng khí thế của hắn.
Đó mới chính là cảm giác áp đảo thực sự.
‘… Hắn là Bá Quân.’
Tên tuổi và danh tiếng của hắn đã khiến cho rất nhiều đệ tử Hoa Sơn mất hết khí thế. Nhưng đây chính là lần đầu tiên sự tồn tại của Trường Nhất Tiếu khiến họ phải nghẹt thở.
‘Cảm giác này, ngay cả Ngụy Giáo Chủ Ma Giáo cũng chẳng có được…’
Tay hắn run rẩy. Bạch Thiên liếc mắt nhìn Thanh Minh đang đứng trên hắn một bước chân.
Lưng của hắn không nhúc nhích chút nào.
Thanh Minh đang nghĩ gì?
Đúng lúc ấy, Trường Nhất Tiếu lại nói tiếp.
“Vốn dĩ bổn quân chỉ tới để xem Hoa Sơn, và Thiên Hữu Minh vĩ đại đến mức nào, nhưng sự thật lại khiến bổn quân quá thất vọng. Ha, đúng là mất hứng.”
Hắn cảnh giác, chầm chậm liếc nhìn tất cả các võ giả đang cố nín thở kia. Chỉ những kẻ không có khí phách mới không dám đối mặt với hắn.
“Về thôi.”
Đúng lúc Trường Nhất Tiếu cười khẩy định quay người bước đi.
“Chúc mừng ư…”
“…”
Trường Nhất Tiếu quay đầu nhìn Huyền Tông, người vừa phát ra âm thanh trầm tĩnh ấy.
“Đúng như Bang Chủ nói, đó không phải là chuyện chỉ nói bằng miệng.”
“Ồ hô?”
Một giọng nói điềm tĩnh tới mức không có chút dao động nào.
Tuy là Chưởng môn nhân của Hoa Sơn, nhưng mãi đến gần đây, Huyền Tông vẫn chỉ là Chưởng môn nhân của một môn phái hạng ba. Một người như vậy lại dám nhìn thẳng vào Trường Nhất Tiếu đã khiến hắn cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Vậy nên bổn Minh Chủ muốn hỏi.”
“…”
“Bá Quân muốn nhìn thấy điều gì?”
Ánh mắt trầm mặc như hồ nước sâu của Huyền Tông giao với ánh mắt rừng rực như ngọn lửa của Trường Nhất Tiếu.
“… Không tệ.”
Trường Nhất Tiếu gật đầu.
Rồi hắn quay người về phía Huyền Tông, dang tay như thể đang rất vui vẻ. Tiếng va chạm giữa những món trang sức đang được đeo lủng lẳng vang lên.
“Ngài hỏi bổn quân muốn gì ư?”
“Phải.”
“Ừm. Điều bổn quân muốn…”
Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ngài thấy chuyện này thế nào?”
“… ?”
“Minh Chủ thấy sao…”
Đôi môi đỏ mọng của hắn nở một nụ cười mê đắm.
“Nếu Vạn Nhân Phòng muốn trở thành huynh đệ với Thiên Hữu Minh?”
Một luồng khí rùng rợn và lạnh lẽo như thể có một thanh kiếm sắc bén đang kề ngay cổ bùng lên, lan tỏa khắp Hoa Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kiếm