691

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap691
Chapter 691. Mạo danh cái gì cơ? (1)
“Cơ bản mà nói thì kiếm trận là…”
Giọng nói nặng nề của Vân Kiếm vang lên giữa sân luyện võ…
“Có thể nói đó là phương thức để hợp công một cách hiệu quả.”
Tất cả các đệ tử đứng trong hàng, mắt sáng quắc lên chăm chú lắng nghe lời của Vân Kiếm. Hắn là Quan chủ Bạch Mai Quan, vốn dĩ là người từ lâu đã nhận được sự tôn trọng của các đệ tử, nhưng sau khi trải qua nhiều biến cố trong khoảng thời gian vừa qua, hắn lại càng nhận được sự kính nể từ mọi người.
Vậy nên, không một ai có thể tưởng tượng đến chuyện phân tâm khi con người đáng kính đó đang nói chuyện.
“Về cơ bản, kiếm pháp của kiếm tu có khuynh hướng vẽ nên những sáo lộ (套路) nhất định. Càng tu luyện, lối đánh sẽ càng trở nên tinh xảo. Vì lẽ đó, để phát huy hết thực lực của bản thân trong thực chiến, tốt nhất các con nên dẫn dắt thanh kiếm trong tay theo những kiếm thức đã được tạo lập.”
Vân Kiếm quan sát tất cả các đệ tử rồi nói tiếp.
“Tuy nhiên, nếu nhiều người cùng tham chiến thì trong phút chốc không gian sẽ bị thu hẹp, việc thi triển kiếm pháp theo lối đánh mà bản thân đã từng thi triển sẽ trở nên khó khăn hơn hẳn.”
Các đệ tử đồng loạt gật đầu tỏ vẻ tán thành. Vì vốn dĩ họ đã cảm nhận một cách sâu sắc đến mức khắc cốt ghi tâm điều đó sau khi trải qua trận chiến với Đới Tinh trại.
Trong cục diện tất cả các đệ tử hầu như đều phải tập trung và kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, bọn họ đã không thể vung thanh kiếm trong tay một cách đàng hoàng vì lo sợ sẽ khiến người đứng bên cạnh bị thương. Thậm chí thanh kiếm mà họ vung lên lại va chạm với thanh kiếm của đồng môn chứ không phải kẻ địch, rồi sau đó lại rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
“Kiếm trận không phải là để đối đầu với kẻ thù trong không gian hạn hẹp. Mà ngược lại đó là phương thức để phát huy tuyệt đối thực lực của bản thân mỗi người trong không gian chật hẹp. Vậy nên ta hy vọng các con sẽ lĩnh hội được điều đó và cố gắng hết sức mình trong khóa tu luyện lần này.”
“Vâng, Thưa quan chủ!”
Câu trả lời vang dội giữa không gian rộng lớn. Vân Kiếm không kìm được mà bật cười lớn khi nhìn thấy khí thế hừng hừng toả ra từ các đệ tử Hoa Sơn trước mặt.
‘Khung cảnh này… đúng vậy, chỉ cần như vậy thôi, như vậy là tốt rồi…’
Mặc dù không thể nói rõ Hoa Sơn đã thay đổi như thế nào so với trước đây, nhưng đứng ở lập trường của Quan Chủ Bạch Mai Quan thì Vân Kiếm có thể nhìn thấy điều thay đổi trước nhất chính là ý chí học hỏi, lĩnh hội của các đệ tử. Đây quả thật là chuyện đáng mừng mà.
“Trước tiên, ta và các sư đệ sẽ làm mẫu, sau đó các con có thể lập thành nhóm bảy người và làm theo là được”
“VÂNG!”
“Không có loại võ công cụ thể nào được chỉ định rõ ràng khi triển khai kiếm trận. Nếu thành thạo, các con có thể sử dụng kiếm pháp quen thuộc nhất của bản thân rồi biến đổi theo sự vận hành của kiếm trận là được. Thế nhưng khi mới học lần đầu, việc sử dụng kiếm pháp có lối đánh phức tạp là quá sức, vậy nên trước hết hãy sử dụng mỗi Thất Mai Kiếm thôi.”
“TUÂN LỆNH QUAN CHỦ!”
“Tốt lắm.”
Ngay sau đó, Vân Kiếm cùng với các sư đệ đã nhanh chóng chuyển đổi vị trí đứng tạo thành trận hình Bắc Đẩu Thất Tinh.
“Thất Tinh Kiếm Trận của Hoa Sơn tuân theo nguyên lý của thất tinh, một trong số các nguyên lý Vô Cực, Thái Cực, Tam Tài, Tứ Tượng, Ngũ Hành, Lục Hợp, Thất Tinh, Bát Quái và Cửu Cung.”
Ngay lúc đó, Chiêu Kiệt giơ tay lên cao. Vân Kiếm gật đầu rồi nói.
“Con nói đi.”
“Có lý do gì khiến nó phải tuân theo nguyên lý vận hành của Thất Tinh không ạ?”
“…Cái đó ta cũng…”
Gương mặt của Vân Kiếm do dự một lúc rồi bất giác hơi ửng đỏ. Ngay sau đó, khủy tay của Nhuận Tông đã thúc mạnh vào hông của Chiêu Kiệt không chút thương tiếc.
“Khực!”
Chiêu Kiệt giữ lấy một bên hông vừa cúi người vừa rên rỉ không ngừng, thế nhưng lại chẳng một ai nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt thương cảm cả.
‘Cái miệng của tên khốn đó thật hết nói nổi.’
‘Không có Thanh Minh là tên chó chết đó lại nổi điên nổi khùng nhỉ.’
‘Cái tên khốn chết tiệt đó muốn tìm đường chết đây mà. Sao lại dám cả gan gây khó dễ cho sư thúc chứ?’
Ánh mắt của đám Bạch Tử bối không ngừng nảy lửa, ngay cả đám Thanh Tử bối cũng nhìn hắn với ánh mắt xỉa xói.
“Hừm.”
Vân Kiếm hắng giọng một cách gượng gạo rồi nói tiếp.
“Các bậc tiền bối sáng lập nên kiếm trận ắt hẳn sẽ chứa đựng ý đồ riêng, nhưng võ đạo của ta vẫn còn thấp kém nên khó có thể đoán được tất thảy những dụng ý đó.”
“Không sao đâu ạ, thưa Quan chủ!”
“Tất cả mọi thứ tồn tại trên đời này vốn dĩ đều có ý nghĩa cả!”
“Chúng con chỉ cần lĩnh hội được Thất Tinh Kiếm Trận thôi là quá đủ rồi! Cái đó thì có gì quan trọng chứ ạ!”
Không gian thoáng chốc lại được bao trùm bởi thứ tình cảm gia đình khiến người khác không thể kìm được nước mắt.
Chiêu Kiệt không thể một mình chen ngang vào giữa thứ tình cảm gia đình nồng thắm đó nên chỉ biết chớp chớp đôi mắt rơm rớm nước mắt rồi lẩm bẩm.
“…Đệ cũng chỉ hỏi vậy thôi mà.”
“Đã bảo ngậm cái miệng của đệ lại đi.”
“Tên tiểu tử chết tiệt này!”
Và cuối cùng Chiêu Kiệt cũng không kìm được nữa mà rơi nước mắt.
‘Tất cả những lời đó… mình đều nghe rất nhiều lần ở đâu đó rồi, nhưng mà…’
Đúng rồi… là Thanh Minh… thì ra những lúc này, cảm giác của đệ là như vậy sao…
Ta thành thật xin lỗi.
“Hừm.”
Vân Kiếm hắng giọng thật lớn rồi nâng kiếm lên.
“Tất cả hãy quan sát cho kỹ. Ta sẽ cho các con xem vài lần, nhưng dù có như vậy cũng không được xem qua loa đâu đấy.”
“VÂNG!”
Cùng với tiếng trả lời lớn và dứt khoát của các đệ tử, Vân Kiếm bắt đầu chậm rãi di chuyển thanh kiếm trong tay. Cùng lúc đó thanh kiếm trong tay các đệ tử đời thứ nhất đứng tạo thành kiếm trận cũng bắt đầu di chuyển.
‘Đều có chừng mực nhỉ.’
‘Di chuyển của mọi người… như thể hòa làm một vậy?’
‘Nhưng mà… nếu thực hiện đúng như vậy thì không phải chỉ là vung kiếm giống như bình thường và thay đổi mỗi vị trí thôi sao??’
Nhiều thanh kiếm đang chuyển động giống hệt nhau một cách hoàn mỹ.
Thực tế, đến hiện tại thì nó cũng không có gì to tát, tuyệt vời lắm. Bởi vì việc điều chỉnh tốc độ và phương hướng của thanh kiếm đối với các sư huynh đệ đã dành cả cuộc đời tu luyện cùng nhau, không phải là vấn đề nghiêm trọng gì cả.
Dù là Thanh Tử bối hay là Bạch Tử bối…không phải mỗi lần tu luyện cùng nhau vào buổi sáng đều đã tu luyện tương tự như vậy rồi sao?
Tuy nhiên sức mạnh của kiếm trận lại bắt đầu lộ diện từ giây phút đó.
Vụt!
Thanh kiếm trong tay Vân Kiếm đứng ở hàng tiên phong bắt đầu chuyển động nhanh dần. Cùng lúc đó những thanh kiếm vốn chuyển động một cách trật tự lại bắt đầu phân tán dần ra.
‘Chỉ mới đó mà đã…?’
Không, không phải…
Không phải là phân tán rải rác mà là chuyển động khác nhau. Bằng chứng là những người tạo thành kiếm trận đang thi triển kiếm pháp khác nhau, cả lối đánh cũng không có chút trùng lặp nào cả.
‘Như vậy cũng được sao?’
‘Thần kì… thật quá đỗi thần kì.’
Các đệ tử Hoa Sơn mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc khi quan sát khung cảnh đó.
Bởi vì họ đã trải nghiệm trận chiến tập thể, nên họ biết được chuyện đó khó khăn đến nhường nào.
‘Thì ra đây là kiếm trận sao.’
Giờ đây tất cả mọi người dường như đã hoàn toàn hiểu được lời của Vân Kiếm…
’Kiếm trận rất cần thiết để phát huy thực lực của bản thân…’
Tuy nhiên sự biến hóa của kiếm trận vẫn chưa dừng lại ở đó.
Những người nãy giờ vung kiếm lại bắt đầu thi triển bộ pháp.
“Hể?”
“Đó, chuyện đó…”
Ngay khi Vân Kiếm ở hàng tiên phong lùi về sau thì Vân Nham vốn đang ở phía sau lại tiến lên trước, họ thu hẹp khoảng cách lại như thể hòa lẫn vào nhau rồi sau đó lại nới rộng ra lần nữa.
Kiếm trận vốn vẽ vào không gian hình thái của Bắc Đẩu Thất Tinh lại trở thành hình tròn, sau đó biến đổi thành đường thẳng, rồi sau đó lại biến đổi thành hình thái của Thất Tinh…, biến hóa khôn lường đến mức khiến những người đang theo dõi cũng phải hoa mắt ngẩn người.
Nhưng thật thần kì là trong quá trình biến đổi đó, thanh kiếm trong tay họ vẫn không hề dừng lại hay hụt mất nhịp nào, lối đánh cũng không hề trùng lặp… như thể tất cả những gì họ cho các đệ tử thấy trước đó chỉ là huyễn cảnh vậy.
Ánh mắt của các đệ tử Hoa Sơn cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Vì vốn dĩ việc làm quen với kiếm trận không phải là chuyện dễ dàng như họ nghĩ.
Và hơn ai hết, các đệ tử có thể biết chắc chắn rằng các Vân Tử bối đã vất vả bận rộn tu luyện kiếm trận như thế nào để truyền dạy kiến thức đó cho các đệ tử.
Sau đó, Vân Kiếm vốn đã lùi về sau lại vung mạnh thanh kiếm rồi lao tới trước.
Ngay lập tức các sư huynh đệ bên cạnh hắn lại thi triển bộ pháp theo sau. Hình thái trận pháp giống như thể đang vẽ nên lối đánh của Mai Hoa Kiếm Pháp bằng chính cơ thể vậy.
Bạch Thiên nãy giờ vẫn nghiêm túc theo dõi khung cảnh đó, bắt đầu há hốc miệng kinh ngạc.
‘Thật tuyệt vời!’
Hoàn hảo đến mức vậy sao?
Ngay khi Bạch Thiên định tuôn ra những lời cảm thán, thì Vân Kiếm lại mở miệng trước.
“Đây chính là Thất Tinh Kiếm Trận. Tất cả đứng thẳng ng…”
Và ngay khoảnh khắc đó.
Bốpppppppppppp!
Âm thanh khủng khiếp vang lên bao trùm cả không gian. Tất cả mọi người vô thức nhắm nghiền mắt lại.
“…”
Một lát sau, khi họ từ từ mở mắt ra… một thanh mộc kiếm đã gọn ghẽ đáp xuống đầu gối bên trái của Vân Kiếm.
Không…
Bây giờ nhìn thì có vẻ như là nó đang ‘chạm’ vào, nhưng để ‘chạm’ vào như vậy thì quá trình trước đó ừm…ừm…
Lông mày của Vân Kiếm nhíu lại và co giật không ngừng ~~
Chủ nhân của thanh mộc kiếm gãi gãi đầu tỏ vẻ khó xử ngượng ngùng…
“Xin, xin lỗi, sư đệ. Cái này rõ ràng là khi tu luyện đã làm rất tốt, nhưng…”
“…”
Nhìn thấy Vân Nham vừa nói lời xin lỗi với gương mặt thẹn thùng, Vân Kiếm cố gắng mấp máy đôi môi đang run rẩy lẩy bẩy.
“Không, không sao… cả, sư huynh…đôi lúc cũng có chuyện như vậy mà.”
“Đệ có đau lắm không?”
“…Đệ không sao cả.”
Đầu của các đệ tử theo dõi hai người họ đều đẫm ướt mồ hôi lạnh.
‘Hẳn là phải đau lắm nhỉ.’
‘Woa, âm thanh vừa nãy…đau chết mất. Chắc là đau thấu tận ruột gan chứ chẳng đùa.’
‘Dù vậy biểu cảm của sư thúc vẫn không biến đổi gì nhỉ. Nếu là ta đứng ở vị trí đó chắc đã lăn lộn ăn vạ ngay tại chỗ rồi.’
Dù đó có là mộc kiếm đi chăng nữa… nhưng cũng là thanh mộc kiếm được vung lên cùng nội lực. Không lý nào lại không đau đớn chứ. Thế nhưng Vân Kiếm thật sự đã kìm nén sự thay đổi của biểu cảm hết mức có thể trong lúc đó. Tất cả mọi người không thể không thán phục trước sức mạnh tinh thần đó.
Nhưng ngay lúc đó…
“…Phụt!”
Một tiếng cười cố kìm nén lại phát ra từ miệng của Chiêu Kiệt, kẻ đã cố gắng lấy tay che lại ngay sau đó nhưng…
“Cái tên tiểu tử chán sống nhà ngươi?”
Và trước khi nụ cười đó kịp tắt ngấm, Nhuận Tông đã gọn ghẽ giáng một cú đấm móc thẳng vào cằm Chiêu Kiệt.
“Khặc!”
Ngay sau đó đám Bạch Tử bối cũng đổ dồn về hường Chiêu Kiệt, đã ngã nhào ra sàn ngay tại chỗ.
“Đạp đi!”
“Cái tên này đúng là điên thật rồi mà. Cười cái gì hả?”
“Càng ngày tên tiểu tử nhà ngươi càng trở nên quá quắt mà!”
“Đạp mạnh nữa lên! Đạp nhiều nhiều vào!”
Nhuận Tông mở to mắt nhìn thấy khung cảnh đó rồi nhẹ nhàng lùi về sau một bước…
Và hình như hắn cũng nhìn thấy thấp thoáng vài Thanh Tử bối đang đứng giữa đám Bạch Tử bối… cật lực đạp lấy đạp để Chiêu Kiệt. Ơ…
Ngay sau đó hắn khẽ đưa mắt nhìn một lát rồi ngoảnh mặt làm ngơ với khung cảnh đó.
“Hừ… lỡ phát ra tiếng cười thì đã sao chứ…”
Chiêu Kiệt toàn thân lấm lem bùn đất đã cãi lại với khuôn mặt oan ức, nhưng ngay khi nhìn thấy bàn chân của những kẻ đứng bao vây xung quanh nhấc lên lần nữa hắn cũng không còn cách nào khác ngoài việc nằm bẹp dí một chỗ.
~~~~
“Con đã gây ra tội đáng chết! Được chưaaaaaaaa!”
“Biết điều như vậy chẳng phải tốt hơn sao.”
Các sư huynh đệ chậc lưỡi rồi đứng ra xa, nước mắt của Chiêu Kiệt lại bắt đầu trào dâng lần nữa. Hắn bước đến gần Nhuận Tông với khuôn mặt ủ rũ như chú chó bị ướt mưa rồi hỏi.
“Sư huynh.”
“Sao.”
“Không phải dạo này mọi người trở nên quá khắc nghiệt đối với đệ sao?”
“Tiểu Kiệt.”
“Vâng, sư huynh.”
“Nếu mọi người đều nói cùng một lời, làm cùng một hành động thì trước tiên đệ không phải nên tự vấn xem bản thân có phạm phải sai lầm gì không hay sao?”
“Ý của sư huynh là gì chứ?”
“…Không có gì.”
Tên tiểu tử này cũng là một tên điên, nhưng mức độ thì lại khác xa Thanh Minh thế này.
Vân Kiếm sau khi dẹp loạn nơi xảy ra trận ẩu đả thì khẽ quay đầu, hắng giọng rồi quan sát tất cả mọi người.
“Như các con cũng đã tận mắt chứng kiến, việc tu luyện kiếm trận sẽ nguy hiểm và khó khăn hơn gấp mấy lần so với việc tự thân tu luyện luyện riêng lẻ từng người. Nếu không tập trung thì có thể bị thương bất cứ lúc nào. Các con đã hiểu chưa?”
“Vâng, thưa Quan chủ!”
“Được rồi. Vậy thì bây giờ từng nhóm bảy người hãy đứng theo hướng của Thất Tinh xem nào.”
Ngay khi Vân Kiếm ra lệnh, các đệ tử tản ra rồi đứng thành từng nhóm.
“Mỗi mũi kiếm đều phải đưa về thế phòng thủ và chỉ đúng phương hướng.”
Các Vân Tử bối bắt đầu chạy đến chỗ này chỗ kia để chỉnh sửa tư thế của các đệ tử đang kết hợp thành kiếm trận. Sau khi trải qua quá trình đó, kiếm trận đã dần dần hình thành và trở nên vững chãi. Hơn một trăm đệ tử tạo nên kiếm trận đã cảm nhận được sức mạnh tuyệt vời bên trong đó.
“Hừm.”
Vân Kiếm mãn nguyện gật đầu.
“Các con trước hết cứ bắt đầu thi triển từ Thất Mai Kiếm. Mặc dù mỗi người đứng ở một vị trí khác nhau nhưng cũng rất khó để có thể thi triển kiếm pháp đúng cách với khoảng cách đó. Phải nghĩ đến các sư huynh đệ đứng ở hai cánh trái phải, luôn nhận thức về cự ly và phạm vi thi triển kiếm pháp càng hẹp càng tốt.”
“VÂNG!”
“BẮT ĐẦU NÀO!”
Xoẹt!
Cùng với khởi thủ thức của Bạch Thiên ở hàng tiên phong, các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu đồng loạt vung kiếm.
Khung cảnh các đệ tử đứng ở mỗi hướng khác nhau rồi thi triển kiếm pháp như vậy khiến Vân Kiếm liên tưởng đến một hoa viên khổng lồ.
‘Thật tuyệt vời.’
Một nụ cười tự hào nở trên môi Vân Kiếm và Vân Nham.
Có vẻ như cảnh tượng này rất đỗi quen thuộc với Hoa Sơn của quá khứ. Và hắn cảm thấy trong lòng trào dâng cảm xúc rằng khung cảnh đó sẽ hồi sinh ở thời đại này.
‘Bọn trẻ đang làm rất tốt.’
Mặc dù đây là lần đầu tiên triển khai kiếm trận nhưng tất cả đều đang làm rất tốt. Dĩ nhiên đây chỉ là hình dạng sơ khai được giản hóa tới mức cao nhất, nhưng kiếm trận thì vẫn là kiếm trận. Việc các thanh kiếm hòa hợp vào nhau chứng tỏ tất cả bọn họ bây giờ đã trở thành các sư huynh đệ có thể biết được suy nghĩ của nhau chỉ thông qua hô hấ…
Bộppp!
“…”
“Không, cái tên tiểu tử này! Ngươi không được vượt qua khỏi chỗ này chứ!”
“Không! Không phải là do sư huynh đột ngột lại đảo ngược thanh kiếm nên mới như vậy sao?”
“Bởi vì đệ chậm nên mới nhìn thấy giống như ta đảo ngược!”
“Sư huynh nói gì vậy chứ?”
Khóe mắt vốn đang cười của Vân Kiếm khẽ giật giật.
“ Ây ya! Này! Đệ không vung kiếm cho đàng hoàng được à? Bị mù hả?”
“Đệ đã vung lên trước nhưng sư huynh lại đột nhiên giơ tay lên còn gì?”
“Tên tiểu tử nhà ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy hả?”
Một khi đã bắt đầu, các kiếm trận vốn đã lấp đầy sân tập võ lại bắt đầu tan rã từng cái một.
Thật sự thì chuyện như vậy cũng dễ hiểu thôi… Nếu mới lần đầu tiên thi triển kiếm trận đã hoàn hảo vô khuyết thì đó mới là chuyện kì lạ hơn nữa.
Vấn đề là…
“Đây có được xem là đánh vào đầu sư thúc không hả?”
“Con, con không cố ý mà, sư thúc!”
“Không cố ý sao? Có vẻ như ngươi không nghe hiểu lời của Thanh Minh đúng chứ. Điều quan trọng là đã bị đánh rồi, chứ không phải là tại sao lại bị đánh!”
“…”
“A, hãy vung kiếm cho đàng hoàng đi, sư huynh!”
“Ơ, vậy sao? Đệ có muốn ta cho đệ thấy vung kiếm đàng hoàng là gì không hả?”
“Ngon thì xông đến đây, đám tiểu tử chết tiệt!”
Vân Kiếm cuối cùng chỉ biết nhắm chặt mắt.
‘Đây đâu phải là lúc tỷ võ chứ.’
Nếu một người bị đánh, trước tiên phải suy nghĩ tại sao họ lại bị đánh,… còn mấy tên tiểu tử này bị đánh thì sẽ không màng đến lý do, mà trước tiên phải trả lại nguyên vẹn thì mới cảm thấy hài lòng.
Không có thời gian để bao biện… không một lời nói dư thừa…Mộc kiếm bay lên tứ phía, nắm đấm giáng xuống bốp chát… Một tiếng thở dài bất lực thoát ra từ miệng của Vân Kiếm…
‘Đây mà gọi là đạo quán sao…’
Điều này không phải quá vô lý sao…
“Sư đệ à”
“Vâng, sư huynh.”
Ngay lúc đó Vân Nham lại nhìn Vân Kiếm rồi bật cười rạng rỡ.
“… Cố lên.”
“…”
“Vậy… chúng ta đi đây.”
“…”
Khi nhìn thấy các Vân Tử bối vội vã lướt nhanh rời khỏi sân luyện võ, tiếng thở dài của Vân Kiếm lại càng nặng nề hơn nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kiếm