Chapter 1585. Vậy rốt cuộc là ai? (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1585. Vậy rốt cuộc là ai? (5)
Trường Nhất Tiếu chậm rãi lấy tay lau máu trên khóe miệng. Pháp Chỉnh nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng nặng nề.
"Đến đây thôi, Bá Quân."
Giọng nói của ông ta cũng nặng nề như ánh mắt, nhưng Trường Nhất Tiếu nhìn ông ta với ánh mắt đầy khinh miệt và chế giễu.
"Hừm, dù sao thì cũng không cần nói thêm nữa đúng không?"
Từ giây phút hai người đối diện nhau như thế này, thì giữa họ chỉ còn lại một thứ. Dù họ hành động với ý đồ gì, thì ý nghĩa bên trong cũng đều như nhau.
Nếu Pháp Chỉnh giết được Trường Nhất Tiếu, ông ta sẽ trở thành anh hùng đã ngăn chặn được sự náo loạn của giang hồ. Ngược lại, nếu Trường Nhất Tiếu giết chết Pháp Chỉnh, chẳng phải hắn ta sẽ được đánh giá là kiêu hùng (梟雄) đầu tiên trong lịch sử Tà Phái đã giẫm đạp lên Cửu Phái Nhất Bang và giết chết Phương Trượng Thiếu Lâm sao?
Ý đồ ẩn giấu phía sau không còn ý nghĩa gì cả. Thứ còn lại duy nhất là kết quả. Kết quả đơn giản là bàn tay của ai nắm được đầu của đối phương trước.
"Chẳng phải cả hai chúng ta đều cần đối phương à?"
Ngay khi cách nói của Pháp Chỉnh trở nên sỗ sàng hơn một chút, Trường Nhất Tiếu liền nở một nụ cười nhẹ nhàng như thể hài lòng với điều đó.
"Không biết ngươi có cần cái đầu bổn quân không, nhưng bổn quân thì không cần nhé. Lấy cái đầu già nua đó để làm gì? Chó cũng chẳng thèm ăn."
Lông mày của Pháp Chỉnh ngay lập tức nhăn nhó.
Ông ta là Phương Trượng Thiếu Lâm. Vậy mà bây giờ lại phải chịu một sự sỉ nhục khủng khiếp đến thế này? Dù tên kia có là thủ lĩnh của Tà Phái, thì hắn cũng đã đi quá giới hạn của sự giễu cợt rồi.
"Với bổn quân, đó không phải là 'thứ ta cần, mà là thứ ta muốn'."
"...... Vậy ngươi muốn gì, Bá Quân?"
Máu của Trường Nhất Tiếu dần khô lại, hắn ngọ nguậy đầu ngón tay.

"Để xem nào, ngươi không thể cho bổn quân thứ đó được. Nhưng ít ra ngươi có thể giúp bổn quân giải trí. Bổn quân tò mò muốn biết khi ngươi cởi bỏ lớp mặt nạ tôn nghiêm và để lộ bộ mặt trần trụi, thì ngươi sẽ có biểu cảm như thế nào".
"A Di Đà Phật."
Pháp Chỉnh khẽ niệm Phật.
Quả nhiên đối thoại không còn ý nghĩa gì nữa. Chuyện này cả Pháp Chỉnh và Trường Nhất Tiếu đều đã rõ.
Răng rắc.
Lòng bàn tay của Pháp Chỉnh dần dần thu hẹp lại. Bên trong lòng bàn tay vẫn còn khoảng trống.
Giống như Không Thủ (空手) nắm lấy không gian.
Quyền (拳) đặc trưng của Thiếu Lâm. Quyền chưởng chứa đựng lòng từ bi trấn áp, rũ bỏ ý muốn làm hại đối phương. Dù có đối mặt với ác nhân nào đi nữa thì quyền chưởng của Thiếu Lâm cũng không thay đổi.
Tuy nhiên, trong đôi mắt liếc nhìn xuống nắm đấm đó của Pháp Chỉnh lại chứa đựng nỗi hoài nghi kỳ lạ.
Liệu có ý nghĩa gì không?
Phật Pháp là vô hạn, không có kết thúc trong lời dạy đó. Nhưng việc thảo luận về lòng từ bi với con người kia rốt cuộc là việc vô ích đến mức nào?
Tại thời điểm này, lý do mà Pháp Chỉnh cảm thấy những gì cả đời ông ta lĩnh hội và tin tưởng trở nên vô dụng, là do phật pháp không hoàn hảo? Hay là vì những gì ông ta lĩnh hội vẫn còn thiếu sót quá nhiều?
Pháp Chỉnh không thể biết được. Chỉ là....
Siết.
Ông ta nắm chặt nắm đấm hơn một chút.
Pháp Chỉnh không thể nhớ nổi đã bao lâu rồi ông ta không dùng quyền chưởng này với ai. Đã quá xa xăm đến mức không thể nhớ.
Ngay cả lần đối luyện nhẹ nhàng gần nhất chắc có lẽ cũng hơn mười năm rồi, chứ đừng nói tới một trận quyết chiến sinh tử.
Pháp Chỉnh thậm chí còn không thể tưởng tượng được rằng trong cuộc đời này ông ta vẫn còn cơ hội tham gia cuộc chiến sinh tử với ai đó.
Liệu võ (武) công đã từng được gọi là thần quyền (神拳) của Tung Sơn một thời, được cả thiên hạ ca tụng của ông ta có phai nhạt?
Có lẽ tên kia sẽ giúp trả lời câu hỏi đó.
"Chuẩn bị khá dài rồi nhỉ. Sắp đến lúc chết, đôi tay có thấy nặng hơn không?"

Pháp Chỉnh cũng có những lúc như vậy. Thời kỳ mà ông ta tin rằng có thể giành được bất cứ điều gì và làm theo ý mình.
Nhưng trải qua nhiều năm, cuối cùng ông ta đã biết. Nếu thực sự muốn đạt được điều gì đó, thì phải biết cách nhẫn nại và chờ đợi.
"Rất ngắn. Chỉ một sải thôi."
"Hả?"
"Không thể nhẫn nại được là thiếu sót của ngươi, Bá Quân".
Thịch.
Lời nói vừa dứt, đồng thời bàn chân của Pháp Chỉnh nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Đó không phải là một bước tiến mạnh mẽ đặc trưng của Thiếu Lâm, mà là một bước tiến nhẹ nhàng như thể đang liệng đi. Đồng thời nắm đấm nối tiếp một cách tự nhiên như nước chảy vậy. Vươn ra ngắn gọn.
Rầmm!
Lúc đó, cơ thể to lớn của Trường Nhất Tiếu nhanh chóng bật ra phía sau như thể bị một chiếc búa khổng lồ đánh trúng. Hắn ta ngả đầu ra sau như muốn gãy.
"Kia......."
Những người dõi theo ở xung quanh quá ngạc nhiên trước cảnh tượng đó đến mức không thể thốt lên một lời tử tế.
'Cách Không Chưởng?'
Nếu là một quyền sư biết điều tiết nội lực thì một ngày nào đó có thể sẽ đạt tới cảnh giới đó. Nền tảng (基礎) để phát triển quyền lực (拳力) vượt ra ngoài không trung.
Nếu chỉ nhìn vào quyền chưởng thì đó cũng không phải là thứ gì quá ghê gớm.
Điều đáng ngạc nhiên không phải là bản thân Cách Không Chưởng đó, mà là chỉ với một cử chỉ nhẹ nhàng, Pháp Chỉnh đã có thể tung ra Cách Không Chưởng với uy lực khủng khiếp đến vậy.
Rốt cuộc nội lực của ông ta mạnh đến mức nào, ông ta thông thạo (通達) quyền chưởng đó bao nhiêu mà có thể ra đòn tấn công như vậy?
Và...... nếu chỉ là Cách Không Chưởng mà đã tạo ra uy lực đến mức ấy, thì rốt cuộc quyền chưởng mà ông ta quyết tâm dồn lực phóng ra sẽ mạnh đến mức độ nào!
Roẹttt!
Chân của Trường Nhất Tiếu quét sâu xuống đất và tạo thành dấu vết như cào cấu.

Trường Nhất Tiếu dựng người dậy sau một hồi lâu ngã ngửa, hắn từ từ kéo dựng cái lưng bị vật ra như thể sắp gãy.
Tí tách.
Máu chảy ra từ môi của Trường Nhất Tiếu. Ngay cả điều này cũng có vẻ kỳ dị và khoa trương. "A Di Đà Phật"
Pháp Chỉnh niệm Phật một cách thành kính như thể không hề bị lung lay trước động tác xấu xí đó. Tất cả các đệ tử khác của Cửu Phái Nhất Bang đều bị áp đảo bởi hình ảnh này.
Pháp Chỉnh – Phương Trượng Thiếu Lâm.
Sức mạnh từng được cả thế gian ca tụng là Tung Sơn Thần Quyền (嵩山神拳) một thời đã được thể hiện nguyên vẹn.
Không thể không nín thở và run rẩy trước sự tồn tại đáng sợ của ông ta.
"Tam độc (三毒) là ba loại phiền não khiến cuộc sống trở thành khổ hải (苦海)"
"............"
"Tham dục (貪慾), sân bi (瞋悲) và ngu si (愚癡). Ngươi đã thèm khát những thứ không nên ham muốn, đố kị và ghen tị tất cả mọi thứ trên đời".
Trong đôi mắt của Trường Nhất Tiếu dồn ứ sát khí lạnh buốt.
"Tham dục và sân bi ư...... Vậy còn ngu si (愚癡). Sự ngu dốt của bổn quân là gì? Ngươi nghĩ là bổn quân không biết điều gì?"
"Ngươi cần phải biết. Thế giới mà ngươi đang sống không phải là tất cả."
"Hahahaha!"
Trường Nhất Tiếu bùng nổ một tràng cười điên rồ như thể vừa nghe được một câu nói đùa rất thú vị.
"Hahaha! Hưhaaaaa ! Câu trả lời đó đúng là kiệt tác. Không biết ở đây có một người tài giỏi đến thế này là tội chết chăng? Hahahahaha"
Vụtttttt!

Khi Trường Nhất Tiếu vung tay, những chiếc nhẫn bay đi tứ phía bay trở lại vào trong tay hắn. Trường Nhất Tiếu thong thả đeo những chiếc nhẫn vào tay và xòe bàn tay ra ngắm nghía rồi từ từ nắm thành nắm đấm.
Ken kéttttttttt!
Tiếng kim loại ma sát với nhau vang lên kinh hoàng... "Đúng vậy...... Cũng có thể là như vậy."
Trường Nhất Tiếu buông thõng hai tay, bắt đầu từ từ đi về phía Pháp Chỉnh với vẻ mặt đầy quỷ khí. Khí thế coi thường mọi thứ trên đời. Đúng như tên gọi Bá Quân (覇君).
Võ công của hắn ta chưa được chứng minh là có thể so sánh với Pháp Chỉnh hay không, nhưng khí thế của hắn ta thì không bao giờ thua kém Pháp Chỉnh.
"Vậy thì ngươi cũng nên biết rõ điều đó."
"........................."
"Lý do ngươi chết...... là vì sự ghê tởm khi giả vờ nghiêm trang và lừa dối chính bản thân mình". Trường Nhất Tiếu cười rạng rỡ.
"Ngươi hiểu chưa?"
Lời nói đó là tín hiệu.
Bịch!
Rầm!
Chân của Trường Nhất Tiếu và Pháp Chỉnh đạp xuống đất cùng một lúc. Tà Phái Đệ Nhất Quyền và Chính Phái Đệ Nhất Quyền.
Quyền kình của hai người đó bắt đầu gầm rú dữ dội về phía nhau.
Ầmmmmmm!
Giông bão khủng khiếp quét mạnh tứ phía.
Từ xa, những kẻ đang cố gắng chém giết lẫn nhau đã dừng tay và quay đầu nhìn lại ngay lập tức. Phật khí kim quang và Tà Khí (邪氣) lam quang.
Tất cả mọi người ở đó đều có thể đoán được. Chủ nhân của hai luồng khí đó là ai.
Tà Phái Đệ Nhất Quyền và Chính Phái Đệ Nhất Quyền. Đó là trận chiến quyết tử để giết chết đối phương. Cơ hội được tận mắt nhìn thấy trận kịch chiến này đâu có nhiều?

Hơn nữa, những người luyện võ, dù mạnh hay yếu đều bị mê hoặc bởi một chữ "võ (武)". Vậy nên ánh mắt của họ liên tục hướng về phía đó.
Nhưng thật đáng tiếc nơi này là chiến trường. "Ưaaahhhh!"
Ai đó tỉnh táo lại và vung kiếm lên đã lấy đi mạng sống của một người vẫn đang chìm vào mê hoặc.
Tiếng kêu quằn quại giãy chết của kẻ đó vang lên như tiếng một món đồ gốm rơi xuống sàn nhà vỡ tan, đã phá vỡ sự đóng băng tạm thời của chiến trường.
"Chết điiiiiiiiiiii!"
"Tên Tà Phái bẩn thỉu này!"
Binh khí dính máu lại dồn dập hướng về phía nhau, máu nóng hổi bắt ra khắp tứ phía.
Cuộc kịch chiến không bao giờ có thể gặp lại trong đời đang diễn ra ngay bên cạnh, nhưng không ai có thể tập trung vào trận giao chiến đó.
Có người tiếc mạng sống, có người bị cuốn vào không khí điên cuồng của chiến tranh, và có người trung thành với mệnh lệnh đã nhận được. Tất cả họ chỉ có thể tập trung vào việc chém, đâm và cắn xe những người mà họ nhìn thấy trước mắt.
Vì vậy, giữa một chiến trường với từng này người tham chiến, trận quyết đấu hiếm thấy trong lịch sử đang diễn ra một cách cô độc.
Rầm!
Quyền và quyền va chạm với nhau.
Quyền chưởng (拳) của Pháp Chỉnh bao phủ phật quang kim sắc đã đánh bật quyền được bao quanh bởi cang khí lam quang của Trường Nhất Tiếu.
"A Di Đà Phật!"
Quyền của Pháp Chỉnh trong tích tắc đã vẽ ra hàng chục quyền ảnh trong không trung. Hàng Ma Kim Cang Quyền (降魔金剛拳)!
Những quyền ảnh lớn cỡ cơ thể người tỏa sáng ánh vàng đã bay về phía của Trường Nhất Tiếu với tốc độ như thiểm điện.
Xoẹt.
Trường Nhất Tiếu bước một bước lảo đảo như say rượu. Những quyền ảnh đó dù đã xé toạc trường bào đang bay phần phật của Trường Nhất Tiếu, nhưng vẫn không thể chạm tới cơ thể hắn.
Trường Nhất Tiếu đã tránh được tất cả các quyền chưởng bay đến.

Nhưng vẫn quá sớm để yên tâm.
Bốp!
Đúng lúc đó, một cú va chạm khủng khiếp ập vào ngực của Trường Nhất Tiếu. "Khực!"
Máu tươi phụt ra từ miệng Trường Nhất Tiếu.
Bách Bộ Thần Quyền. Thần quyền tuyệt thế, quyền chưởng hiếm hoi nhận được danh xưng 'thần quyền' với tốc độ mà không loại võ công nào trong thiên hạ đủ tư cách sánh ngang, liên tiếp được tung ra.
Bách Bộ Thần Quyền được tung ra ngay trước cả khi nội lực trong Hàng Ma Kim Cang Quyền dịu xuống, nên Pháp Chỉnh tập trung vào tốc độ hơn là uy lực. Đó là quyền chưởng với ý chí không chừa cho đối phương có cơ hội tránh né, và ông ta đã hoàn toàn đạt được ý đồ đó.
Ùuuuuuuung!
Bây giờ Bách Bộ Thần Quyền được thêm cả uy lực liên tiếp tung ra.
Mỗi khi Trường Nhất Tiếu giậm chân xuống đất định né người thì chỗ đất đó lại lõm xuống như thể có thiên thạch vừa rơi xuống.
"Ha!"
Trường Nhất Tiếu mở to mắt, mỉm cười và dang rộng tay ra. Những chiếc nhẫn đeo trên tay được truyền nội lực, xoay dữ dội và lao về phía Pháp Chỉnh.
Nhưng mà!
"A Di Đà Phật."
Bụp! Bộpppp!
Không một chiếc nào chạm tới được cơ thể của Pháp Chỉnh. Đó là do chỉ lực phóng ra từ lòng bàn tay của Pháp Chỉnh. Đạn Chỉ Thần Thông (彈指神通) đáng tự hào của Thiếu Lâm đã đánh văng tất cả những cái nhẫn bay đến.
Nhuệ khí trên mức tưởng tượng đã đánh bay những chiếc nhẫn bay đến tới tốc độ nhanh hơn cả mũi tên phóng ra từ cường cung (強弓).
Ngay cả Trường Nhất Tiếu cũng phải mở to mắt trước cảnh tượng khủng khiếp đó. Thịch.
Chân của Pháp Chỉnh nhẹ nhàng đạp xuống đất. Đồng thời, cơ thể được phân thành chín, mỗi hình ảnh tạo ra một tư thế tượng trưng cho Đức Phật.
Cảnh tượng giống như vẽ phật họa (佛畵) lên bức tranh chính là thế gian này.

Thân Pháp của Thiếu Lâm khi đạt tới cực điểm, Liên Đài Cửu Phẩm (蓮臺九品) được tái hiện thông qua cơ thể của Pháp Chỉnh.
Bụp!
Pháp Chỉnh xuất hiện ngay trước mặt Trường Nhất Tiếu và đẩy vào ngực hắn. Keng!
Tuy nhiên, cái tên Trường Nhất Tiếu cũng không phải là hư danh.
Cảm giác của hắn được nâng lên đến cực hạn, đối chọi lại đòn tấn công bất ngờ của Pháp Chỉnh. Cổ tay giơ lên đan chéo trước ngực, mà chính xác là chiếc vòng của hắn đã chặn ngang lòng bàn tay của Pháp Chỉnh.
Trong khoảnh khắc đó, bàn tay của Pháp Chỉnh uốn cong như long trảo và nắm lấy chiếc vòng tay của Trường Nhất Tiếu.
Bốp!
Ngay sau đó, lòng bàn tay của Pháp Chỉnh ấn sâu vào chấn thủy của Trường Nhất Tiếu.
Tay phải kéo chiếc vòng tay đang nắm, còn tay trái đấm vào ngực.
Cú va chạm khiến nội tạng rối tung, nhưng trong khoảnh khắc đó Trường Nhất Tiếu quay phắt đầu đi như thể hắn vừa bị đánh vào mặt chứ không phải vào bụng.
Xoẹttt!
Chỉ lực bạch sắc sượt qua má của Trường Nhất Tiếu.
Nhất Chỉ Thiền (一指禪).
Pháp Chỉnh khống chế được tay của Trường Nhất Tiếu bằng Phược Long Thủ (縛龍手), rồi ngay lập tức xòe bàn tay phóng ra chỉ công của Nhất Chỉ Thiền.
Sau cuộc tấn công bất thường đó, trên má của Trường Nhất Tiếu bắt đầu chảy máu.
Tuy nhiên, các đòn tấn công của Pháp Chỉnh vẫn chưa kết thúc.
Bộp!
Ông ta dùng đầu gối đánh mạnh vào phía bên trong chân đang dang ra để chống đỡ của Trường Nhất Tiếu. Đồng thời, ông ta đã giáng một đòn xuống vai hắn với khí thế tựa núi Thái Sơn.
Rầmmm!
Cơ thể Trường Nhất Tiếu văng ra phía sau cùng với âm thanh giống như ngọn núi khổng lồ đang sụp đổ.
"A Di Đà Phật!"
Pháp Chỉnh làm thế bán chưởng, và vươn tay phải xòe rộng về phía Trường Nhất Tiếu đã văng ra sau.
Trong nháy mắt, chưởng ảnh ánh hoàng kim nhanh chóng tăng kích thước và bay về phía Trường Nhất Tiếu giống như bàn tay của Quan m (觀音) diệt trừ ma quỷ.

Ầmmm!
Cùng với tiếng nổ khủng khiếp, dư lực của cú va chạm dữ dội đã càn quét khắp nơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro