Chap 209.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 209. Roi của lão tổ hơi bị đau đấy. (4)
"Cái... cái lão già lú lẫn này đã làm ra hảo sự gì thế này?!"
Đường Quân Nhạc rụt tay vào ống tay áo. Hắn nắm chặt phi đao, bờ vai của hắn nhấp nhô như thể sóng nước. Chuyển động của Đường Quân Nhạc như muốn nói hắn đã bị kích động nhiều đến nhường nào.
Nhưng Đường Nguy nhìn thấy cảnh này cũng chỉ nở một nụ cười chế giễu.
"Chỉ là một cuộc tỉ võ chính đáng thôi."
"Tỉ vỏ chính đáng mà dùng kịch độc? Lại còn là loại kịch độc không có thuốc giải?"
Đường Quân Nhạc cắn chặt môi. Đã muộn rồi.
Giờ này dù có lao lên võ đài thì cũng không còn cách để cứu Thanh Minh nữa rồi. Chỉ tổ khiến Đường Quân Nhạc cũng trúng độc luôn thôi.
Đường Quân Nhạc giận sôi máu, trước mắt dần dần trở nên mờ mịt, hắn quát tháo lớn tiếng, trên cổ nổi lên cả gân máu. Âm thanh càng ngày càng kinh khủng đến mức rợn người.
"Đã làm ra chuyện như thế này rồi mà ông còn có thể tự hào xưng là nguyên lão của Đường môn nữa sao? Tỉ võ với một tiểu tử chính phái, lại còn sử dụng kịch độc, làm như vậy thì có khác gì bọn tà phái tàn ác vô nhân đạo không hả?"
Giờ đây môn chủ Đường môn không thèm gọi Đường Nguy là Viện chủ Nguyên Lão Viện nữa. Đường Nguy hoàn toàn không đủ tư cách để được gọi là Viện chủ Nguyên Lão Viện.
Làm sao có thể kính cẩn gọi một người đã làm trái với nguyên tắc tối thiểu của một chính phái là nguyên lão được chứ?
Thế nhưng đối diện với cơn giận đang sục sôi của Đường Quân Nhạc, Đường Nguy vẫn chỉ liên tục cười nhạo.
"Haha, ngươi bảo ta giống bọn tà phái sao?"
" Chẳng lẽ sai sao?!"
"Môn chủ. Mau tỉnh táo lại đi! Đó chính là lý do tại sao Đường môn không thể nắm cả thiên hạ trong tay đấy!"
Hai tay Đường Nguy phát ra khí độc.
"Còn tình cảnh của Đường môn thì sao? Dù có sở hữu bao nhiêu độc và ám khí vang danh thiên hạ đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể chôn chân ở cái đất Tứ Xuyên xó xỉnh này rồi tự mình trở thành trò cười cho thiên hạ thôi. Ta còn phải chịu ràng buộc bởi những thứ luật lệ cổ hũ này tới khi nào nữa hả?"
Ánh mắt của Đường Nguy thoáng bừng lên vẻ kỳ dị.
"Thanh Thành? Nga Mi? Đùa với ta đó hả? Nếu bọn chúng thật sự quay lưng trở thành kẻ thù của chúng ta thì chỉ trong chưa đầy một ngày thôi, núi Thanh Thành và núi Nga Mi đã chìm trong biển máu rồi! Nhưng còn chúng ta thì sao đây? Chúng ta đang không thể làm bất cứ việc gì vì bị đám người tầm thường đó vây hãm còn gì?! Đây là tương lai của Đường môn mà môn chủ mong muốn sao?"

"Thế thì sao? Thế thì có thể tự ý dùng kịch độc với ai cũng được hả? Làm như thế chỉ khiến chúng ta trở thành kẻ thù chung của võ lâm thôi!"
"Hoặc cũng có thể là chúng ta sẽ nắm giữ thiên hạ. Không phải sao?"
Đường Quân Nhạc mặt cắt không còn giọt máu. Nộ khí liên tục dâng tràn khiến hắn sắp đánh mất lý trí rồi.
Ken két.
Đường Quân Nhạc nghiến chặt răng, hắn hét lên bằng một chất giọng đầy sự giận dữ.
"Còn làm gì vậy? Mau bắt tên tội đồ đó lại giam vào địa lao cho ta!"
"Tội đồ? Ai là tội đồ hả?"
Đường Nguy vừa la lối vừa chỉ trích Đường Quân Nhạc.
"Tội đồ ở đây chính là môn chủ, kẻ đã làm cho Đường môn trở nên suy yếu mới đúng! Ngươi đã phớt lờ Đường môn để đi kết đồng minh với cái bọn Hoa Sơn đó còn gì!"
"Ông......"
Đường Nguy tặc lưỡi rồi nói.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
"Môn chủ. Lý do nguyên lão bọn ta lui về không phải là vì bọn ta già yếu. Nếu ngươi cứ định gây áp lực cho Nguyên Lão Viện bằng cách này, thì đừng quên là bọn ta cũng có thể thay đổi suy nghĩ của mình đấy."

Móng tay của Đường Quân Nhạc bấu chặt vào lòng bàn tay.
Hắn không thể để lộ bàn tay đang nắm chặt của mình ra khỏi tay áo được. Dù Đường Nguy có gây ra chuyện khủng khiếp đi chăng nữa, thì lão ta vẫn là bậc trưởng bối của Đường môn. Không thể để mọi người nhìn thấy cảnh hắn động tay động chân với Đường Nguy được.
Hơn nữa...
Đường Quân Nhạc quay đầu lại nhìn các thành viên trong gia môn, rồi lại bất ngờ nghiến chặt răng.
Dù không ai biểu hiện ra quá lộ liễu, nhưng hắn cũng cảm nhận được dường như bọn họ đều ngầm đồng tình với lời của Đường Nguy rồi.
Đường Quân Nhạc than khóc trong lòng.
'Đều là lỗi của ta.'
Để cho Đường Nguy có cơ hội phát ngôn trước mặt nhiều người như thế này, lại không thể nhận ra được Đường Nguy đã ấp ủ dã tâm lớn như vậy, hơn hết đó chính là để cho Đường Nguy và Hoa Sơn Thần Long tỉ võ với nhau, tất cả đều là sai lầm của Đường Quân Nhạc.
Lẽ ra hắn phải ngăn lại.
Lẽ ra hắn phải ngăn cuộc tỉ võ này lại, chứ không phải đứng nghĩ đông nghĩ tây như thế. Phải làm vậy thì mới ngăn không cho cuộc tỉ thí bắt đầu được.
Sự do dự trong thoáng chốc và niềm tin tuyệt đối của hắn rốt cuộc lại mang về kết quả kinh khủng như thế này đây.
"Ông......"

Cùng lúc đó, Đường Quân Nhạc cũng rút thanh phi đao từ trong tay áo ra.
"Này, này! Lão kia!"
Một làn gió từ đâu thổi đến, đài tỉ võ bị bao trùm trong khói độc. Những kẻ từ nãy đến giờ đứng yên lặng quan sát từ xa bỗng trở nên hốt hoảng chạy tám phương tứ hướng.
"Hừm."
Đường Nguy dồn sức, đánh bay làn khói độc lên trời. Lỡ như trong số các thành viên của gia môn có kẻ nào trúng độc, thì toàn bộ công sức của lão cho đến hiện tại sẽ đổ sông đổ biển hết.
Đường Nguy vừa mỉm cười, vừa quay đầu lại nhìn về nơi mà làn khói độc vừa tan đi.
Lão ra vẻ thương xót nhìn về phía Thanh Minh, có lẽ bây giờ hắn đã tan xác chỉ còn lại một vũng máu rồi...
"Sao, sao có thể?"
Mắt Đường Nguy bỗng mở to ra như hỏa đăng trản.
Đập vào mắt hắn không phải là một thi thể đã bị phân hủy hoàn toàn.
Mà chính là Thanh Minh.
"Làm cách nào mà..."
Tuy bộ y phục đã thấm đẫm kịch độc, nhưng những phần cơ thể lộ ra bên ngoài của Thanh Minh thì lại có vẻ như không hề hấn gì.
Chỉ có thể trạng của hắn là có vẻ không ổn lắm, hắn bám lấy sàn nhà, co giật từng cơn.
Cuối cùng thì.

"Ư ọeeeeeeee!"
Thanh Minh liên tục nôn ọe.
Dáng vẻ đó hoàn toàn không có một chút gì gọi là buồn cười cả, nhưng Đường nguy không thể nhịn cười khi chứng kiến quang cảnh đó được.
"Ư ực! Ọeeeeeeee!"
Thanh Minh nôn khan một lần nữa, hắn dùng mu bàn tay lau lên khóe miệng khô khốc rồi lại khổ sở ngồi dậy.
Đường Nguy ngập ngừng mở miệng.
"Trúng độc..."
"Ôi chà! Ta ăn nhiều quá chăng?"
Thanh Minh lắc đầu nguầy nguậy.
"Ra là mấy món ăn của Tứ Xuyên lại hại ta như thế này đây."
"..."
Đường Nguy nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt không thể tin được.
Thức ăn?
Không phải độc sao?
"......Sao có thể?"
Sao có thể không trúng độc được chứ?
Đường Nguy cũng không thể ngậm cái mồm đã vô tình há hốc của mình lại được.
Rõ ràng tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rồi mà, không phải sao?

Hắn bị cuốn vào trong Quỷ Linh Vương, rồi lại bị Thất Bộ Truy Hồn Sa vây lấy, cuối cùng là hứng trọn Hoan Hỉ Yên.
Đó là các loại kịch độc mạnh đến mức có thể khiến thân xác đối thủ tan rã chỉ còn lại một vũng máu.
Dĩ nhiên nếu là cao thủ nội công thâm hậu thì có thể chịu đựng được đến một mức độ nào đó hoặc có thể áp chế được độc trong cơ thể. Nhưng mà, tên tiểu tử đó sao có thể đạt tới trình độ ấy được?
"Toẹt!"
Dường như khoang miệng Thanh Minh rất bỏng rát, hắn phun nước bọt ra mấy lần rồi lại ngẩng đầu lên.
"Trước tiên, có vài chuyện ta cần phải đính chính lại."
"......"
"Thứ nhất. Lý do Đường môn không thể nắm giữ thiên hạ không phải là vì các người không sử dụng độc. Mà là vì chất độc không có tác dụng đó."
"...Ngươi nói gì?" Thanh Minh cười nhạt.
Trông thấy phản ứng của Đường Nguy, hắn không thể nhịn được cười.
'Làm mình nhớ lại chuyện ngày xưa quá.'
- Nhưng mà sao một kẻ thuộc Đường môn như ngươi lại không sử dụng độc vậy?"
- Ai gu, sư huynh. Huynh đã bao giờ thấy có thiên hạ đệ nhất nào xuất thân từ Đường môn chưa?
- Chưa.

- Thì đó. Ban đầu chẳng phải Đường môn và Nam Cung Thế gia là một cặp bài trùng danh gia vọng tộc sao? Có rất nhiều thiên hạ đệ nhất xuất thân từ Nam Cung Thế gia và Bàng gia, duy chỉ có Đường môn là chưa từng có ai thôi.
- Ngươi bảo là do độc á?
- Đúng vậy. Độc không phải là thứ tốt đẹp gì. Tất nhiên ở một tiêu chuẩn nhất định nào đó thì nó chẳng khác gì một chiếc chìa khóa vạn năng. Đại loại như chỉ cần ném vài cây kim sượt qua thôi là đối phương cũng đã ngã rạp xuống rồi, thế gian này còn thứ gì đáng sợ hơn vậy nữa?
- Nhưng sao?
- Nếu dễ ăn như vậy thì còn ai thèm luyện ám khí thuật nữa? Cứ sử dụng độc của Đường môn rồi tự cho là mình vô địch, ra vẻ vênh váo, chứ thực lực thì chẳng tăng lên chút nào. Lỡ mà gặp phải cao thủ cỡ như sư huynh đây thì đầu lìa khỏi cổ thôi. Mấy tên ngốc đó có nói cỡ nào bọn chúng cũng không hiểu đâu.
Độc vẫn có tác dụng đối với cao thủ. Thế nhưng với tuyệt thế cao thủ thì hoàn toàn không.
Chinh phục thiên hạ bằng độc sao?
'Nếu chuyện đó mà xảy ra, liệu Đường môn có chạy thoát khỏi Thiên Ma được không?'
Không chỉ Thiên Ma. Mà thậm chí Đường môn cũng sẽ phải chạy trốn khỏi các cao thủ ma giáo vì không thể cáng đáng được hậu quả.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Theo như lời Đường Nguy nói, nếu có thể đánh bại các cao thủ chỉ bằng cách sử dụng độc, thì môn đồ ma giáo khắp nơi sẽ không ngừng truy đuổi họ.
Loại độc không có thuốc giải?
Câu đó có nghĩa là loại độc đó không có thuốc giải, chứ không phải không có cách giải.
Chắc chắn là có cách đối phó với độc. Thanh Minh cũng có biết được hai cách.
"Sao, sao có thể không trúng độc được? Quỷ Linh Vương là loại độc mà dù ngươi có nín thở thì chất độc vẫn sẽ ngấm qua da. Những loại độc khác cũng giống như vậy thôi!"
Cách thứ nhất chính là câu mà Đường Nguy vừa nói.
Chỉ cần dùng nguyên khí phong bế toàn bộ cơ thể là được. Không hít phải độc, cũng không để độc ngấm qua da thì không có lý nào lại trúng độc được.
Nhưng bằng cách này thì không thể tránh được được chất độc tẩm trên ám khí. Khoảnh khắc khi ám khi đâm vào cơ thể, chất độc sẽ ngay lập tức phát tác.
Cách mà tuyệt thế cao thủ sử dụng đó chính là sử dụng nguyên khí thanh lọc chất độc bên trong cơ thể. Các cao thủ khi vận khí đến cực điểm sẽ có thể ép chất độc ra ngoài cơ thể bằng nguyên khí của mình.
Không cần đến thuốc giải.

Thuốc giải chỉ là loại thuốc được tạo ra để giúp những người không phải cao thủ khi uống vào thì sẽ trung hòa được độc tính.
Với những người có thể chống lại độc tính ngay từ khi trúng độc thì thuốc giải có ý nghĩa gì đâu chứ?
Vì thế nên dù Đường môn có xem độc như một loại vũ khí đi chăng nữa, thì bọn họ cũng không thể trở thành thiên hạ đệ nhất được.
'Đường Bảo đã nhận thức được điều này từ trước rồi.'
Đường Bảo bị hầu hết những kẻ ở Đường môn xem là đồ bỏ đi, sau khi hành tẩu thiên hạ và trải qua bao cuộc tỉ võ mới thu được những bí kíp sinh tử như vậy. Nhờ đó mà hắn mới nhận thức được rằng không thể dựa vào độc để trở thành thiên hạ đệ nhất được, và chỉ đặt cược tất cả những thứ hắn có vào ám khí thuật.
Ám tôn Đường Bảo, kẻ đạp trên võ lâm thiên hạ bằng ám khí thuật đã ra đời như thế.
"Ừ thì, dù có giải thích như thế nào đi nữa thì chắc lão cũng không hiểu đâu, nên cứ mặc định là thể chất của ta có chút đặc biệt đi."
"Va, Vạn Độc Bất Xâm sao?"
"Đi hơi xa rồi nhỉ!"
Thanh Minh vẫy vẫy tay.
"Tiếp này, điều thứ hai!"
Thanh Minh hơi chau mày.

"Không phải là Đường môn kết đồng minh với Hoa Sơn. Mà là Hoa Sơn kết đồng minh với Đường môn. Vấn đề này rất quan trọng nên lão nhất định phải ghi nhớ đấy nhé."
Đúng vào lúc Đường Nguy tính lên tiếng với khuôn mặt cứng đờ, Thanh Minh liền chặn họng lão ta.
"Cuối cùng, điều thứ ba."
"......."
"Môn chủ Đường môn đã nhìn thấu những chuyện này từ trước rồi mới tính đến chuyện bắt tay với Hoa Sơn, nhưng cho tới giờ lão vẫn hoàn toàn chẳng có chút tinh ý nào nhỉ? Chắc là môn chủ cũng vất vả lắm. Vì phải xem một kẻ như lão là người nhà và nuôi sống lão đó."
"Tên, tên khốn này!"
Thanh Minh đã cầm thanh kiếm trên tay.
"Chà, vậy chúng ta tiếp tục thôi. Lão muốn dùng độc gì thì cứ thoải mái dùng đi."
"Ch, chờ đã. Ngươi không thể vận nội công được nữa mới đúng? Ngươi đã..."
Đường Nguy gấp rút mở miệng, nhưng rồi lại giật mình im bặt. Lão ta bối rối đến mức đã lỡ nói ra những lời không nên nói.
"À. Chuyện đó hả?"
Thanh Minh cười nhàn nhạt.
"Lão có biết đặc điểm của những kẻ ngu ngốc là gì không?"
"......"
"Đó là tự cho mình thông minh đấy. Từ trước khi tỉ võ là ta đã đoán được thế nào lão cũng ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng rồi. Hành vi của những kẻ vô lại giống như lão dễ đoán quá mà."
"Ngươi đã uống thuốc giải từ trước rồi sao?"
"Ầy. Toàn hỏi mấy câu ngu si đần độn vậy trời! Đã nói là độc của lão không có tác dụng với ta rồi mà."
Thanh Minh cười nhạt.
"Nếu không tin thì thử lại đi."
"Ngươi không nói thì ta cũng tính vậy đấy!"
Quỷ Linh Vương lại được phóng ra từ tay áo của Đường Nguy.
Làn khói cuồn cuộn tỏa ra, nhuộm trắng xung quanh Thanh Minh. Lão ta đã tăng nồng độ chất kịch độc lên thay vì chỉ phóng ra theo một mức độ nào đó như khi nãy.
"Đã bảo là không có ích gì đâu."
Thanh Minh vung một nhát kiếm, thổi sạch toàn bộ Quỷ Linh Vương đang cuồn cuộn xung quanh mình đi.
Rồi hắn chầm chậm bước về phía Đường Nguy như thể chẳng có gì xảy ra.
Đường Nguy nhìn Thanh Minh bằng vẻ mặt thất thần.
Rõ ràng chính mắt hắn đã thấy Quỷ Linh Vương xộc vào mũi và miệng của Thanh Minh. Nếu vậy thì hắn phải trúng độc, và giờ này bên trong cơ thể phải vừa bốc cháy vừa tan rữa ra rồi chứ.
Nhưng hiện tại ai nhìn thấy Thanh Minh cũng không nghĩ là hắn trúng độc cả.
"Xin lỗi nhé. Chắc lão không lường được chuyện này đâu. Ta nói rồi. Thể chất ta có hơi đặc biệt."

Nghe thì hoang đường đấy nhưng mà là sự thật.
Bên trong cơ thể Thanh Minh chính là một tập hợp nguyên khí thanh khiết nhất thiên hạ. Đó lại còn là nguyên khí của Đạo gia.
Nguyên khí của Đạo gia vốn là một loại nguyên khí đặc biệt được tạo ra từ Phá Tà và Tịnh Hóa. Và bất kể cao thủ Đạo gia nào trong thiên hạ cũng không thể có được nguyên khí thuần khiết hơn Thanh Minh được.
Đó là nguyên khí mà khi nội lực nơi đan điền cạn kiệt, thì nó sẽ giúp Thanh Minh bắt đầu tích tụ nội lực đó lại một lần nữa. Với loại nguyên khí này, những thứ như chất độc chẳng là vấn đề gì hết.
'Mình còn tính khi nào cần thì sẽ lại ăn thêm một viên Hỗn Nguyên Đan.'
Nó giải quyết độc tố gọn ghẽ hơn hắn nghĩ. Nguyên khí trong cơ thể hắn đúng là đáng khen quá đi mất.
Nói đúng ra thì... Nếu nghĩ đến những ngày tháng khổ sở như chó để tập hợp cái loại nguyên khí này, thì hiệu quả của nó cũng phải được như thế này mới đáng chứ.
Thanh Minh vừa cười nhạt vừa nói.
"Chà, giờ lão tính sao đây?"
Ngay khoảnh khắc đó, biểu cảm của Đường Nguy thay đổi hoàn toàn.
Vừa mới lúc nãy mặt lão còn vô cùng bàng hoàng và sợ hãi vậy mà chỉ trong chốc lát đã phục hồi lại vẻ bình ổn rồi.
"Hahahaha. Ngươi còn chẳng biết tình trạng của mình ra sao nữa. Nhìn lại cái tay của ngươi đi!"

"Hửm?"
Thanh Minh cúi xuống, xòe bàn tay của mình ra nhìn.
"Ủa? Vụ này là sao?"
Từ đầu ngón tay cho đến cổ tay của hắn nhuộm trong một màu đen. Đây rõ ràng là triệu chứng bị trúng độc.
"Ta biết ngươi rất giỏi. Nhưng có vẻ như tên tiểu tử giỏi giang nhà ngươi cũng không thể đẩy hết kịch độc ra nhỉ?"
"Quao... Có loại độc như thế này luôn hả?"
Cái này chui vào được cơ thể luôn này. Độc mạnh đến cỡ nào vậy chứ?
Đường Nguy vẻ mặt tràn đầy đắc ý, nói.
"Nếu ngươi xuống địa ngục và gặp được Diêm Vương thì nhớ nói là ngươi đến để trả giá vì đã xem thường độc của Tứ Xuyên Đường môn nhé."
"Ôi chà, tính tình của lão cũng hấp tấp quá nhỉ!"
"...Gì cơ?"
Thanh Minh cười nhạt.
"Có lẽ khả năng của ta không tự giải quyết được. Nhưng thế thì sao chứ?"
"Ngươi không thể giải được loại..."
Chính lúc đó.
Roạttttttt!
Dường như có tiếng thứ gì đó phun ra, một ngọn lửa lớn cháy rực trên hai tay Thanh Minh.
Cùng lúc đó, một làn khói dày đặc bốc nghi ngút lên không trung cùng với ngọn lửa.

"......"
Thanh Minh ưỡn bụng ra.
"Nếu không thể giải độc, thì đốt đi là xong chứ gì!"
Đường Nguy vừa nhìn vào đống lửa Thanh Minh tạo ra, vừa vô thức lùi lại hai bước.
"Ta, Tam Muội... Tam Muội Sân Hỏa?"
Làm thế nào chứ?
Tên tiểu tử đó có thể sử dụng Tam Muội Sân Hỏa, thứ mà chỉ những cao thủ siêu tuyệt đỉnh với nguồn nội công cực kỳ thâm hậu mới dùng được thôi á?
Đường Nguy kinh ngạc không nói nên lời.
Cùng lúc đó, Bạch Thiên đứng dưới võ đài nhìn thấy cảnh đó thì cũng thở dài một hơi.
"......Tên tiểu tử đó dùng lửa đốt độc tửu xong giờ lại lấy lửa đốt độc thật này trời."
Đừng có mà đốt luôn cả Hoa Sơn nhé... Làm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro