Chapter 326. Hoa Sơn sẽ đi trên con đường của Hoa Sơn! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 326. Hoa Sơn sẽ đi trên con đường của Hoa Sơn! (1)
Bầu không khí trên đại hội trường bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Những người ở đây đang mong chờ điều gì?
Họ đến đây để chứng kiến các hậu khởi chi tú những kẻ sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của giang hồ chiến đấu hết mình vì chiến thắng cuối cùng.
Không những vậy, mục đích của họ còn là để chứng kiến những cảm xúc non nớt thuần khiết trên đài tỷ võ của những anh hùng hào kiệt trẻ tuổi - những kẻ mai sau sẽ hô mưa gọi gió trên giang hồ.
Nhưng so với những gì họ mong đợi, khung cảnh lúc này lại hoàn toàn khác biệt.
'Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?'
Tất cả mọi người đều không giấu nổi sự bối rối trên khuôn mặt.
Thanh Minh Hoa Sơn không dùng kiếm cũng có thể áp đảo được Tuệ Nhiên Thiếu Lâm ư?
Còn Bách Bộ Thần Quyền - một trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ danh chấn giang hồ của Thiếu Lâm lại bị hóa giải dễ dàng chỉ bằng tay không á?
Chuyện này đương nhiên là hoang đường rồi.
Nhưng điều khiến những người có mặt tại đây hoang mang nhất chính là bầu không khí nặng nề đang bao trùm lên toàn bộ sân tỷ võ.
Bầu không khí nặng nề và u ám đó đã khiến tất cả mọi người rơi vào trầm tư khó tả.
Nhưng bên trên thượng đài, sự căng thẳng còn ở mức độ trầm trọng hơn nhiều.
"Hừm"
Hư Ðạo Chân Nhân cuối cùng không chịu được mà khẽ rên rỉ lên một tiếng.
So với những gì mà Hoa Sơn đã phải chịu đựng thì mức độ này vẫn chưa là gì cả.
Lời nói đó như một con dao sắc bén mà đâm vào tim gan của ông ta.
Và ngay lúc này, ông ta đang chăm chú quan sát đài tỷ võ bằng biểu cảm hoang mang cực độ. Cũng giống như Hư Ðạo Chân Nhân, một số người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào sân tỷ võ bằng một khuôn mặt vô cùng khó coi.
Nhưng điều làm Hư Ðạo Chân Nhân ngạc nhiên nhất chính là quá nửa những chưởng môn nhân ở đây đều không hiểu đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào.
'Các người đã quên rồi sao?'
Chưa gì đã có nhiều người quên như thế này sao?
""Hừm"
Hư Ðạo Chân Nhân khẽ ho khan.
Chuyện đó mới chỉ xảy ra cách đây một trăm năm thôi mà.
Ðối với Hư Ðạo Chân Nhân, Hoa Sơn giống như mộtcái gai đâm vào tim hơn. Mặc dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng mỗi lần chạm vào vết đâmđó, máu lại rỉ ra khiến hắn đau nhói từng cơn.
Có điều.
'Không phải là kìm nén mà thực sự đã có những người quên đi chuyện đó rồi sao?'
Cũng phải, cũng có thể là như vậy lắm.
Bởi vì bọn họ đã không truyền lại những điều đó cho hậu nhân.
Việc nói ra những việc xấu hổ của bản thân đến thế hệ sau thật không dễ dàng gì. Thêm vào đó, Hoa Sơn lại còn trong tình trạng lụi bại. Có lẽ bọn họ đã nghĩ rằng, chỉ cần ngậm chặt miệng và quay lưng đi thì sự xấu hổ đó sẽ được chôn vùi cùng Hoa Sơn.
Nhưng Hoa Sơn lại có thể bò lên từ trong nỗi tuyệt vọng đó.
Và bọn họ đang hỏi tất cả những người ở đây.
Các người có thật sự đường đường chính chính không?
Có thật sự không?
Hư Ðạo Chân Nhân chầm chậm lắc đầu. Ánh mắt của hắn cố định trên người Thanh Minh đang tràn ngập nộ khí.
Sự phẫn nộ đó
Sự uất ức đó
Làm sao hắn có thể không hiểu được chứ?
Nếu như Hư Ðạo Chân Nhân cũng ở cùng lập trường giống Thanh Minh thì sao?
Giả sử như Võ Ðang vì thiên hạ mà hy sinh tất cả. Nhưng những kẻ được hưởng lợi từ việc đó lại ngoảnh mặt làm ngơ và xem thường Võ Ðang thì sao đây? Thậm chí tông môn của hắn còn đứng trước nguy cơ diệt môn thì sao đây?
Không cần phải suy nghĩ gì thêm.
'Có lẽ ta sẽ hóa thành một ác quỷ'
Ðể hủy diệt Cửu Phái Nhất Bang, cho dù phải bán linh hồn cho ác quỷ hắn cũng sẽ làm. Bây giờ thì hắn đã hiểu được vì sao Hoa Sơn lại quyết tâm đi trên con đường của bản thân đến vậy. Thật khó để không nguyền rủa những kẻ đã ngoảnh mặt làm ngơ, vong ân bội nghĩa. Và.
'Tất cả những uất ức đó bây giờ đang bùng phát thông qua đứa trẻ đó'
"Vô Lượng Thiên Tôn..Vô Lượng Thiên Tôn"
Hư Ðạo Chân Nhân khẽ hô đạo hiệu. Ngay lúc đó một giọng nói lãnh đạm truyền đến tai hắn ta.
"Lời nói đó không phải chỉ nói với Thiếu Lâm thôi đâu" Hư Ðạo Chân Nhân khẽ quay đầu lại.
Môn chủ Ðường Môn đang nói khi vẫn đang nhìn chằm chằm vào đài tỷ võ bằng khuôn mặt lạnh lùng.
"Ðương nhiên, trên cương vị là người dẫn dắt một môn phái có những lúc các người sẽ phải ngoảnh mặt với chính đạo. Nhưng những kẻ đã gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy nhưng trái tim không có chút cảm giác tội lỗi nào thì không xứng được gọi là chính phái"
Lời nói sắc bén đó khiến bầu không khí trên thượng đài càng trở nên nặng nề hơn.
Những kẻ biết nội tình bên trong thì chỉ biết câm nín, còn những kẻ không biết chuyện gì đang xảy ra cũng không thể tùy tiện mở lời.
Tất cả đều phải cố đè nén cảm xúc xuống và chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
"Ðứng dậy!"
Tuệ Nhiên giật mình theo bản năng lập tức vực cơ thể dậy.
Mồ hôi lạnh toát chảy ròng ròng trên trán của hắn ta. 'Bách Bộ Thần Quyền không có tác dụng với hắn' Ðây là việc mà hắn chưa từng nghĩ đến.
Thần Quyền.
Ðúng như tên gọi của đó, chiêu thức này là quyền pháp của thần.
Nhất quyền định sơn.
Mặc dù đã đạt đến cảnh giới đó nhưng Bách Bộ Thần Quyền lại bị phá giải bởi một cang thủ không rõ lai lịch ngay lúc này.
Ðôi mắt hắn dần chìm vào hư không và không ngừng run lên bần bật.
"Giữ đúng tư thế"
"."
Giọng nói chứa đựng hàn khí dường như đang thông qua lỗ tai hắn mà đóng băng lồng ngực của hắn lại.
Ðây là lần đầu tiên Tuệ Nhiên bị cảm xúc dẫn dắt chỉ bằng giọng nói như thế này.
'Chuyện này.'
Kinh hãi.
Ðó là cảm xúc mà hắn chưa từng có từ khi hắn sinh ra và lớn lên tại Thiếu Lâm Tự. Sự kinh hãi đó xâm lấn và khiến cơ thể hắn trở nên cứng đờ như một tảng đá.
"Vai cứng quá"
".."
"Này!"
Thanh Minh nhe răng ra.
"Không nghe thấy à? Ta đã bảo là vai cứng quá rồi mà?"
"A.."
Phải đến lúc đó Tuệ Nhiên mới giật mình, hắn xốc lại tinh thần và kiểm tra lại trạng thái của bản thân.
"Ơ, chuyện này..'
Hắn đang dồn quá nhiều sức lực vào cơ thể. Ðến mức độ các cơ bắp trên người hắn co rúm lại và cứng như một đống đá ven đường.
Tóc tóc.
Những giọt mồ hôi chảy qua cằm hắn và rơi xuống đài tỷ võ.
"Ta không muốn nghe mấy lời biện minh như kiểu căng thẳng quá nên không phát huy được toàn bộ thực lực đâu"
Tuệ Nhiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt ngơ ngác.
"Tiếp tục đi. Hãy phô diễn hết tất cả những gì nhà ngươi có thể. Phải như vậy thì những phẫn nộ trong lòng ta mới có thể nguôi ngoai phần nào"
Ðầu óc Tuệ Nhiên rối tung lên.
"Từ nãy đến giờ hắn cứ nói cái gì vậy?'
Ta không hiểu gì cả.
Tại sao hắn lại phẫn nộ đến vậy chứ?
Và làm thế nào mà một con người có thể tỏa ra sát khí đáng sợ như vậy?
Không, so với chuyện đó thì. Uỳnh!
Ngay lúc đó, Thanh Minh đưa chân thi triển chấn cước. Tuệ Nhiên vẫn chưa thể sắp xếp lại được những suy nghĩ trong đầu mà cứ theo phản xạ xông về phía Thanh Minh.
"Yaaaaaa!"
Khuôn mặt của Tuệ Nhiên lúc này không còn cứng đờ nữa mà đã trở nên méo mó.
Hắn đã cược cả lòng tự trọng của Thiếu Lâm mà đứng ở đây. Tất cả những người tại Thiếu Lâm Tự đều không chút hoài nghi về việc hắn sẽ đánh bại người này và giành thắng lợi trong đại hội tỷ võ.
Trên vai hắn là niềm kỳ vọng của Thiếu Lâm.
Nơi dẫn dắt thiên hạ phải là Thiếu Lâm. Người gánh vác thiên hạ trên lưng không thể giống với những kẻ khác được.
Vì vậy mà hắn không thể thua.
Không được phép thua!
Ầm!
Quyền kình chấn thẳng lên không trung tạo nên bạo âm chấn động kinh hoàng.
Thiểm Ðiện Nhất Quyền
Một quyền kình mạnh mẽ như có thể phá hủy tất cả mọi thứ nó chạm phải đang hướng vào mặt Thanh Minh.
Vậy nhưng Thanh Minh vẫn chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Tuệ Nhiên mặc cho quyền kình đó đang suýt soát chạm vào mặt của hắn.
Bịch.
Quyền kình đang lao tới bị chặn lại bởi cang thủ của Thanh Minh.
Chỉ là một cú đẩy nhẹ tưởng chừng như chẳng chứa một chút sức mạnh nào nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho quyền kình của Tuệ Nhiên đi lệch phương hướng và bay lên không trung.
Nhưng lần này thì Tuệ Nhiên không còn hoang mang nữa.
Bởi vì hắn đã sớm nhận ra võ công của đối thủ đã đạt đến cảnh giới mà hắn không thể xem thường.
Quyền kình bị hất lên không trung ngay lập tức được thu về. Sau đó hắn tiếp tục tung ra một đòn khác về phía hông của Thanh Minh.
Phục Hổ Thối 1 trong những chiêu thức trong La Hán Thập Bát Thủ.
Hấp!
Nhưng rồi khi chân của Tuệ Nhiên chưa kịp đưa ra thì nắm đấm của Thanh Minh đã nhắm thẳng vào mặt của hắn một cách chính xác. Ðôi chân của hắn không thể duỗi ra, cũng chẳng thể gập lại. Cuối cùng là bị văng lên không trung một cách yếu ớt.
Tiếp theo là Tam Liên Thối.
Ðôi chân của Thanh Minh liên tiếp đá vào vai, hông và bắp đùi của Tuệ Nhiên khi hắn vẫn chưa thể ổn định lại tư thế.
Mặc dù đang trong tình trạng nguy cấp, Tuệ Nhiên vẫn có thể chặn được cú đá vào hông và bắp đùi. Nhưng nhất kích vào vai kia hắn ta không thể làm gì được.
Rắc!
Nỗi đau như bị đánh bởi một cây gậy sắt lớn lan ra từ vai và làm tê liệt toàn thân Tuệ Nhiên.
"Hự!"
Tuệ Nhiên cắn chặt môi và bắt đầu phản công.
Nhưng bàn chân của Thanh Minh một lần nữa lao đến hướng vào mặt của hắn với tốc độ kinh khủng.
Yaaaaa!!
Ðôi chân của Thanh Minh sượt qua phía trên đầu của Tuệ Nhiên - người đã cúi đầu xuống một cách gấp rút.
Cảm giác thật sởn gai ốc!
Nhưng Tuệ Nhiên vẫn là Tuệ Nhiên. Hắn không lý nào dễ dàng bị hạ gục như vậy.
Tuệ Nhiên nhanh chóng chống tay xuống sàn tạo Lập Thân Ngọa Phật - cũng là một chiêu thức của La Hán Thập Bát Thủ, hắn xoay người và hướng nắm đấm về phía cằm của Thanh Minh.
Yaaaaaaa!
Nắm đấm của Tuệ Nhiên sướt qua cằm Thanh Minh một cách suýt soát.
'Hắn sẽ tránh!'
Tuệ Nhiên cắn chặt môi.
Hắn sẽ tránh. Hắn nhất định sẽ tránh. Nhưng cái tư thế nghiêng người về phía sau như thế này chẳng phải sẽ không thể né được liên chưởng tiếp theo hay sao?
Hắn dùng toàn bộ cơ thể lao mình về phía ngực của Thanh Minh.
Bộp!
Thanh Minh đan chéo hai tay chặn vai của Tuệ Nhiên lại. Mặc dù đã đỡ được nhưng dường như không thể hóa giải hết tất cả kình lực bên trong nên hắn đã bị đẩy về phía sau một chút.
Rầmmmmmm
Ðôi chân thi triển chấn cước của Tuệ Nhiên làm nứt toác nền sàn đấu và hắn bắt đầu tỏa ra Phật quang uy nghiêm.
Ngay sau đó cơ thể hắn bật tung sàn đấu lao về phía Thanh Minh với tốc độ khủng khiếp.
"Vô Thượng Cước!"
Hư Ðạo Chân Nhân hét lên, hai mắt không ngừng chớp chớp.
Không phải một quyền pháp nào khác, mà là Vô Thượng Cước một tuyệt kỹ trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ đang được thi triển trước mắt ông ta.
Nhìn từ bên ngoài, những tuyệt kỹ của Thiếu Lâm là những chiêu thức theo đuổi Phật pháp rất bình thường và đơn thuần nhưng lại thực ra lại mang võ đạo vô cùng sâu sắc.
Tựa như một con diều hâu đang lao về phía con mồi của mình, đôi chân chứa đầy Phật quang của Tuệ Nhiên đạp mạnh vào đầu của Thanh Minh.
Yaaaa!!
Nguyên khí mạnh mẽ tỏa ra cùng với âm thanh khủng khiếp tựa như thác đổ cuốn lấy nửa thân trên của Thanh Minh.
Chưa dừng lại ở đó. Tuệ Nhiên lợi dụng lực phản chấn để bay mình lên không trung.
Vùuuuuuuu
Tuệ Nhiên tiếp đất trong tư thế bán chưởng và cơ thể nhuộm một màu hoàng kim.
"A di đà Phật"
Toàn bộ Thiếu Lâm Tự dường như đã chìm vào một ảo ảnh sau khi Phật hiệu của Tuệ Nhiên được hét lên.
"Kia!"
"Thiên địa ơi..!"
Hư Ðạo Chân Nhân nhìn Tuệ Nhiên bằng đôi mắt xung huyết.
Miệng của hắn ta không ngừng run rẩy phát ra những tiếng rên rỉ.
"Như Lai Thần Chưởng - Phật Quang Sơ Hiện?"
100 năm trở lại đây, Thiếu Lâm chưa một ai có thể thi triển chiêu thức này. Ðây chính là chưởng pháp tối thượng nhất trong Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Nghệ.
Vậy mà tiểu hòa thượng kia đã học được thần chưởng tối thượng đó rồi ư?
Ngay sau đó, bàn tay phải màu hoàng kim của Tuệ Nhiên được khuếch đại to hơn cả một con người. Tựa như Như Lai giáng thế dạy dỗ chúng sinh bằng chính bàn tay này. Hình ảnh của bàn tay khổng lồ đó bao phủ lên toàn bộ cơ thể Thanh Minh đang bay ra.
Rầmmmmm
Sàn tỷ võ nổ tung.
Thanh thạch vững chắc bị vỡ ra thành nhiều mảnh và rải rác bốn phương tám hướng.
Quan khách đang theo dõi trận tỷ khí bị tấn công bởi những mảnh đá bay xuống từ trên trời.
"Á"
"Mau tránh ra"
Các cao thủ đang theo dõi trận tỷ thí giữa đám đông bay người lên không trung để loại bỏ những mảnh gạch đá văng ra. Mặc dù họ không thể loại bỏ được tất cả nhưng thật may là không có ai bị thương nặng.
Bất chấp tình hình rất hỗn loạn nhưng mọi người không ai dám ồn ào cả.
Thay vì náo loạn, nhân sĩ giang hồ còn đang nín thở không rời mắt khỏi sàn tỷ võ.
Cũng không thể khác được.
Khi nhìn thấy hư ảnh xuất hiện trên đài tỷ võ, làm gì có ai dám chú ý chuyện khác được chứ.
"Thiên địa ơi"
Trên sàn tỷ võ có sức chứa hàng trăm người được gia cố bằng những viên thanh thạch vững chắc lúc này được in lên một bàn tay khổng lồ tựa như thiên tiên giáng trần.
'Ðó là võ công của Thiếu Lâm ư?'
'Ðó là sức mạnh của Thiếu Lâm sao?'
Trước sức mạnh Như Lai Thần Chưởng được Tuệ Nhiên tái hiện, tất cả quan khách theo dõi trận đấu lúc này đều câm nín không nói nên lời.
Bây giờ bọn họ đã hiểu được vì sao hàng trăm năm nay Thiếu Lâm vẫn giữ được vị trí Thái Tinh Bắc Ðẩu của giang hồ.
Ngay cả các môn đồ Hóa Sơn cũng đại kinh thất sắc. Tất cả đều nhìn chằm chằm lên đài tỷ võ và Tuệ Nhiên.
Khi đó, một người nào đã thì thầm một tiếng to nhỏ.
"Thanh Minh thì sao?"
Tất cả môn đồ Hoa Sơn giật mình quay lại tìm kiếm Thanh Minh.
Nhuận Tông nhìn lên đài tỷ võ bằng đôi mắt run rẩy rồi hét lớn.
"Thanh, Thanh Minh à.!"
"Yên lặng!"
Một lời nói lạnh lùng vang lên chặn ngang lời nói của Nhuận Tông. Ðó chính là Bạch Thiên.
"Sư thúc!"
"Im lặng đi!"
Bạch Thiên nghiến răng.
"Nhìn mặt của Tuệ Nhiên kìa"
Phía sau bàn tay khổng lồ in trên sàn tỷ võ và tầng tầng lớp lớp bụi bay mù mịt, hình ảnh Tuệ Nhiên dần rõ ràng hơn.
Và bọn họ đã nhận ra.
'Hắn đang sợ hãi ư?'
Mặt mày xanh lét.
Một kẻ khi thi triển được một chưởng quyền lợi hại thì lẽ ra khuôn mặt của hắn phải có dáng vẻ đắc thắng. Và tất cả mọi người sẽ chẳng có ai chỉ trích sự ngạo mạn đó cả.
Vậy nhưng, khuôn mặt của Tuệ Nhiên lúc này lại xanh xao như một tàu lá chuối tưởng chừng như hắn đang bị một thứ gì đó đuổi theo.
Ðiều đó có nghĩa là. Phốc.
Những tấm thanh thạch tàn dư của chấn động ban nãy bắt đầu lắc lư, cơ thể Thanh Minh vụt lên từ đống đổ nát.
"Phụt"
Thanh Minh nhổ nước bọt lẫn máu xuống nền đất và vuốt vuốt mái tóc đang rối tung rối mù về phía sau. Một ánh mắt phát màu lục quang dần lộ ra.
Giật nảy.
Khi nhìn thấy ánh mắt đó, Tuệ Nhiên co rúm người lại và lùi về phía sau một bước.
"Hự.."
Toàn thân hắn lúc này đã thấm ướt mồ hôi. Khuôn mặt hắn lúc này không thể che giấu nổi sự hoảng loạn. Hắn cũng chẳng còn chút sức lực nào để phản công nữa.
Như Lai Thần Chưởng.
Hắn vẫn luôn tin rằng nếu như hắn có thể thi triển chiêu thức này một cách hoàn hảo thì không một ai có thể chịu được uy lực của nó.
Nhưng mà..
Cái con người kia làm thế nào mà vẫn đứng thẳng được?
Rắccccc
Thanh Minh từ từ bước ra từ trong đống đổ nát. Những viên gạch mà hắn dẫm lên vỡ nát tạo ra âm thanh đáng sợ tựa như gãy xương.
"Ðánh hay lắm"
Thanh Minh nhe răng cười.
Máu chảy trên đầu hắn rồi lan xuống mặt. Một khuôn mặt đẫm máu và một hàm răng trắng phau. Thật khó để diễn ta bộ dạng này bằng lời nói.
"Vì vậy mà."
Thanh Minh đưa tay phải sang một bên.
Những viên gạch đổ nát bên dưới bắt đầu dao động dữ dội. Mai Hoa Kiếm của hắn bị chôn vùi bên dưới vụt lên và bay vào lòng bàn tay của hắn.
"Kết thúc thôi nào"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro