Chapter 337. Mặc dù ta không có tư cách tha thứ cho ngươi. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chapter 337. Mặc dù ta không có tư cách tha thứ cho ngươi. (2)
Cứ nhắm mắt là cảnh tượng ấy lại hiện ra. Màn đêm u tối.
Và hình ảnh của người phụ thân không ngừng vung kiếm với gương mặt đau khổ đến mức không thể diễn tả thành lời.
Dù trời mưa dông hay có tuyết rơi, ông ấy lúc nào cũng luyện kiếm. Dù bàn tay đã kiệt sức, đôi môi nứt nẻ, còn sức khỏe cũng đã suy kiệt.
Lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng vậy.
Trong kí ức của nàng, phụ thân lúc nào cũng luyện kiếm.
Thế nhưng Lưu Lê Tuyết vẫn không thể biết tại sao phụ thân lại tự ép bản thân mình đến vậy.
Từ lúc nàng bắt đầu có nhận thức, nàng đã thấy ông ấy luyện kiếm rồi. Dù tuyết có rơi, dù nắng có rát, ông ấy vẫn ở đó không ngừng vung kiếm, đến khi kiệt sức ngã quỵ xuống, ông ấy ôm chặt lấy cuốn bí kíp mà khóc nức nở.
Ðôi lúc ông ấy khổ não, đôi lúc nổi giận, và cũng có lúc ông ấy gào lên như một con thú.
Ta sẽ quay lại.
Ông ấy nắm lấy tay Lưu Lê Tuyết rồi nói.
Đến khi ta có thể khiến cho hoa mai nở một cách hoàn mỹ, thì khi ấy ta sẽ nắm tay con quay về Hoa Sơn. Và cầu xin sự tha thứ của các trưởng bối sư môn.
Ta nhất định sẽ làm cho hoa mai nở.
Lưu Lê Tuyết chầm chậm mở mắt. "Phụ thân ta muốn quay về Hoa Sơn." "...."
"Có lẽ vì vậy nên ông ấy đã nghĩ mình phải có một danh phận. Bởi vì ông ấy đã quay lưng bỏ mặc sơn môn. Cho nên sẽ không ai tha thứ nếu ông ấy quay về tay trắng."
"....Vậy cuốn bí kíp đó.."
Lưu Lê Tuyết khẽ gật đầu.
"Phụ thân nghĩ mình phải khôi phục lại nó. Bởi vì nếu như hoa mai có thể nở lại ở Hoa Sơn nhờ cuốn bí kíp được ông ấy khôi phục, vậy thì ông ấy cũng có thể tự tha thứ cho bản thân mình."
Bạch Thiên bất giác thở dài trước câu nói ấy. Khôi phục?
Bằng thứ đó ư?
'Ðúng là chuyện không thể tin được...'
Khôi phục chỉ có thể khi người thực hiện nhận biết được nguyên hình của nó. Vậy nên, việc tìm lại nguyên hình của cuốn bí kíp đã bị thiêu rụi mất một nửa chẳng khác nào đi tìm hạt cát giữa sa mạc.
"Hừmm."
Thanh Minh thở dài nhìn Lưu Lê Tuyết.
"Vì vậy nên?"
Lưu Lê Tuyết yên lặng nhìn đống sách bí kíp võ công.
Cuốn Thức Thập kia là kết quả từ công sức mà phụ thân đã miệt mài nghiên cứu Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp ngày đêm.
"Càng ngày ông ấy càng suy yếu. Bởi vì ông ấy cứ cố bám lấy những việc nằm ngoài khả năng của mình khiến cơ thể bị bào mòn."
"..."
Quan trọng hơn là thứ bị suy yếu không chỉ có cơ thể.
Trước khi qua đời, ông ấy không khác gì một người cuồng tín. Ông ấy vung kiếm bằng một cánh tay gầy guộc như cành cây xơ xác trong mùa đông, và điên cuồng đọc cuốn bí kíp bằng một đôi mắt lồi ra như sắp chết. Ông ấy cứ không ngừng viết ra những suy nghĩ của mình, rồi xác lập lại tất cả mọi thứ.
Thế nhưng.
Ðến cuối cùng, ông ấy vẫn không thể chạm tới kiếm pháp Hoa Sơn.
Vào một ngày tuyết rơi xuống không ngừng.
Ông ấy vẫn không ngừng điên cuồng vung kiếm mặc kệ bão tuyết đang hoành hành. Cuối cùng ông ấy thổ huyết mấy lần. Rồi xé nát cuốn bí kíp ông đã ấp ủ bấy lâu nay.
Ta không thể với tới. Ta! Ta... ta không thể với tới...
Hình ảnh phụ thân khóc đến rợn người đã khắc sâu vào trí nhớ của Lưu Lê Tuyết.
Tuyết nhi..
Phụ thân hấp hối nắm chặt lấy bàn tay của Lưu Lê Tuyết nói.
Con nhất định phải khiến cho hoa mai nở. À không, con tuyệt đối không được ám ảnh bởi hoa mai. Không được. Không được. Con...Không! Con không được. Con không được giống như ta.
Lưu Lê Tuyết khi ấy không thể hiểu được câu nói đó.
Sư môn có tha thứ cho ta không..... Liệu họ có tha thứ cho kẻ đã quay lưng rời đi không... Ta muốn nhìn thấy hoa mai của Hoa Sơn quá.. Hoa mai..
Ðó là lời trăn trối của phụ thân.
Lưu Lê Tuyết đã sống trong túp lều ấy cùng với thi thể của phụ thân suốt mấy ngày liền. Nàng không ăn không uống, chỉ lặng lẽ ghép từng mảnh, từng mảnh bí kíp đã bị xé nát vung vãi bên cạnh thi thể đã lạnh ngắt của phụ thân.
Ðúng lúc ấy, có một người đã tìm đến túp lều. Huyền Tông đã chạy đến đây sau khi nhận được bức thư cuối cùng từ người phụ thân của nàng khi ông đã sớm linh cảm được chuyện này.
Ông ta đã bật khóc thống khổ ngay tại chỗ khi phát hiện ra Lưu Lê Tuyết đang nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết.
Cái tên ngốc nghếch này...! Làm sao đây! Ngươibảo ta phải làm sao đây!
Huyền Tông ghì chặt lấy hài tử nhỏ bé ấy nức nở khóc. Hơi ấm từ bàn tay Huyền Tông vương lại sau lưng Lưu Lê Tuyết.
Vẫn còn.
Lưu Lê Tuyết nói bằng một giọng vô cảm. "Phụ thân là đồ ngốc."
"..."
"Tuy đã rời môn, nhưng thực lòng phụ thân chưa bao giờ bỏ rơi Hoa Sơn cả. Dường như phụ thân đã mong đợi một cuộc sống khác khi bỏ chạy khỏi Hoa Sơn, thế nhưng, phụ thân mới chính là người ám ảnh về Hoa Sơn hơn bất cứ ai. Vì vậy mà ông ấy đã sống dằn vặt, hối hận, đau khổ suốt đời."
Ánh mắt của nàng dán chặt vào đống lửa đang cháy bừng bừng.
Lưu Lê Tuyết vẫn chưa thể hiểu hết về phụ thân của mình.
Nếu Hoa Sơn đã quan trọng với phụ thân như vậy, vậy thì tại sao ông lại rời bỏ Hoa Sơn chứ? Mà nếu đã rời bỏ rồi thì phụ thân phải quên đi, tại sao vẫn không buông bỏ được sư môn chứ. Và nếu phụ thân đã nhớ Hoa Sơn đến thế, tại sao ông vẫn không thể quay đầu trở về?
Chuyện này thật sự rất khó hiểu với Lưu Lê Tuyết. "...Sư thúc."
Ðường Tiểu Tiểu vừa mở miệng đã ngay lập tức mím chặt môi như thể không thể nói là lời này.
Nàng ta phải nói lời nào đây?
Ðường Tiểu Tiểu không thể tìm ra bất cứ một lời nói phù hợp nào với Lưu Lê Tuyết. Bởi vì nàng hiểu, trong giọng nói điềm tĩnh ấy chất chứa biết bao nhiêu điều tâm sự.
Ðúng lúc ấy, Chiêu Kiệt vẫn lặng yên lắng nghe từ nãy tới giờ lên tiếng.
"Nhưng mà.."
Ánh mắt của hắn hướng về phía bí kíp.
"Tại sao Chưởng môn nhân lại không lấy cuốn bí kíp đó về? Dù chỉ còn lại nửa cuốn, nhưng đó vẫn là Nhị Thập Tứ Thức..."
"Thứ đó không dùng được."
Thanh Minh nói bằng một giọng thờ ơ.
"Nếu Chưởng môn nhân đem nó về Hoa Sơn, chắc chắn sẽ có người đứng ra nhận trách nhiệm khôi phục nó. Nếu vậy thì Hoa Sơn tiêu thật rồi. Bởi vì tất cả mọi người sẽ chỉ nhận lấy đau khổ vì cứ mãi ám ảnh với việc bất khả thi này."
Niềm hy vọng không có căn cứ còn tàn khốc hơn cả nỗi tuyệt vọng.
Hoa Sơn khi đó không tồn tại người có thể khôi phục Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp. À không, nói chính xác hơn thì đó chính là việc bất khả thi đối với bất kỳ ai trong thiên hạ.
Cho dù người đó có là Thanh Minh đi chăng nữa, nếu hắn không biết nguyên gốc của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mà vẫn muốn khôi phục nguyên trạng cuốn bí kíp này, thì hắn sẽ chỉ có thể sáng tạo ra một kiếm pháp mới khác hoàn toàn với kiếm pháp ban đầu, chứ không thể chạm tới bản gốc của Mai Hoa Kiếm Pháp.
'Ðúng là ngu ngốc....'
Thanh Minh mím chặt môi. Quá ngu ngốc, và quá khờ dại. Thế nhưng...
'Chắc hắn tha thiết lắm.'
Bởi vì hắn đã không quay về và chết cùng Hoa Sơn. Hắn ta muốn tìm ra chìa khóa hồi sinh Hoa Sơn bằng mọi giá.
Dù cho đó cũng chỉ là một sự ám ảnh vô ích. "Vì vậy nên sư thúc..."
"Không."
Lưu Lê Tuyết lắc đầu.
"Ta không ủng hộ phụ thân. Phụ thân đã bỏ rơi Hoa Sơn. Ta không thể tha thứ cho ông ấy với tư cách là đệ tử Hoa Sơn được."
"...Sư thúc."
"Mặc dù Chưởng môn nhân nói đã tha thứ cho ông ấy, nhưng đó không phải là chuyện có thể nhận được sự tha thứ là xong. Một người đã bỏ rơi sư môn sao có thể xứng đáng nhận được sự tha thứ chứ. Vì thế..."
Lưu Lê Tuyết ngừng lại, khẽ nhắm mắt khi nhắc tới chuyện cũ,
"Ðừng nói lời vô ích nữa...." Giọng Lưu Lê Tuyết trầm xuống.
Mọi người đều biết mấy lời an ủi bây giờ đều sẽ trở nên thật sáo rỗng, nên họ chỉ nhìn nhau rồi thở dài.
Ðúng lúc ấy, Thanh Minh khẽ nói.
"Ðược rồi, ngủ đi."
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn.
"Lời cần nói cũng đã nói cả rồi, đây cũng có phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu. Mọi chuyện chỉ đơn giản là trên đường đi qua ghé ngang thăm mộ phần phụ thân thôi mà. Không phải sao?"
"Thanh Minh!"
Bạch Thiên đứng bật dậy với gương mặt cau có.
Thế nhưng Lưu Lê Tuyết lại gật đầu với một thái độ thản nhiên như không.
"Ðúng vậy."
Ðương sự đã nói như vậy rồi, Bạch Thiên cũng chẳng còn gì để nói nữa. Lưu Lê Tuyết nói bằng một giọng lãnh đạm.
"Ta chỉ muốn ghé qua thăm ông ấy một chút thôi. Chắc hẳn ông ấy sẽ vui lắm nếu biết Hoa Sơn đã tìm lại được dáng vẻ ngày xưa."
Thế nhưng Thanh Minh chỉ uể oải đứng dậy. "Người đã chết thì cũng chỉ là cái xác mà thôi." "...Ta biết."
"Thế mà ta cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm cơ. Ta ngủ đây. Nếu các ngươi muốn sáng mai lên đường sớm thì cũng mau ngủ đi. Chúng ta phải chạy nhanh hơn để bù lại việc đã lãng phí đi ngày hôm nay."
Rồi hắn lững thững bước đi mà không ngoảnh đầu lại. Các môn đồ khác bất mãn nhìn theo sau bóng lưng của hắn.
Lưu Lê Tuyết nói.
"Sư huynh."
"Hửm?"
"Chúng ta cũng đi ngủ thôi." "..Phải. Ði ngủ thôi."'
Bạch Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù hắn không buồn ngủ, nhưng Thanh Minh cũng đã nói vậy rồi, nếu cứ tiếp tục thức thế này cũngkhông phải là một chuyện hay đối với Lưu Lê Tuyết.
"..Cảm ơn vì muội đã nói ra nhé."
"Không đâu."
Lưu Lê Tuyết lại ngước mắt lên nhìn màn đêm u tối. "Bởi vì muội chẳng còn gì cả."
Bây giờ.
Lưu Lê Tuyết mở mắt.
Nàng quay sang nhìn xung quanh với ánh mắt hoang mang. Nàng thấy các môn đồ Hoa Sơn đang nằm lăn lóc ngủ khắp nơi.
'...Từ bao giờ mà?'
Nàng tạm thời không thể nhớ ra.
Nàng chỉ nhớ đã cùng bọn họ vào lều và nằm cạnh nhau...
'Chắc họ mệt lắm nhỉ?'
Có vẻ là vậy. Bởi vì bọn họ đang ngủ say như chết.
Ðúng lúc ấy, một giọng nói vang lên bên tai Lưu Lê Tuyết.
"..Sư thúc."
Ðường Tiểu Tiểu đang nhắm mắt, lẩm nhẩm như muốn nói điều gì đó.
"...Sư thúc..."
Có vẻ như nàng ta đang ngủ mơ.
Lưu Lê Tuyết nhìn thấy cảnh ấy thì khẽ nhắm mắt lại. Thế nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy một nỗi bất an nhỏ nên đã ngẩng đầu dậy.
'Không có.'
Nàng không nhìn thấy Thanh Minh trong số những người đang ngủ trong lều.
'Ðâu rồi?'
Lưu Lê Tuyết khẽ đứng dậy.
Nàng nhẹ nhàng rời khỏi lều. Thế nhưng, nàng vẫn không thấy Thanh Minh bên cạnh đống lửa.
Sau một hồi ngó nghiêng xung quanh, Lưu Lê Tuyết bỗng đơ người. Và rồi nàng bắt đầu khẽ bước đi.
Róc rách.
Tiếng rượu rót xuống mộ.
Ngôi mộ lác đác cỏ dại bắt đầu thấm nước.
Sau khi dốc cạn một bình, Thanh Minh mở nắp bình mới. Rồi lại rót xuống mộ.
Cuối cùng, hắn ngậm bình rượu lên môi.
Thanh Minh không ngần ngại khừ một tiếng, liếm môi. Rồi hắn làu bàu.
"Ðúng là một tên ngốc."
Hắn hoàn toàn không thể hiểu được ông ta.
Mặc dù không muốn bỏ rơi Hoa Sơn, nhưng nếu đã bỏ môn phái đang lụi bại rồi thì ngươi cũng phải cố mà sống cho tử tế chứ. Hơn nữa, làm sao ta có thể ủng hộ ngươi khi ngươi còn có cả tiểu nữ nhi nữa mà vẫn ám ảnh những điều nằm ngoài khả năng của mình như vậy được.
Ðúng là một kẻ ngu ngốc, thần kinh, đáng thương. Thế nhưng..
"Nhưng ta rất thích mấy người thần kinh đấy." Thanh Minh bật cười.
Biểu cảm của hắn biến đổi sau một lúc tự cười. Hắn ngồi trước mộ, uống rượu rồi thở dài. Sau khi thở dài, hắn bộc bạch lòng mình.
"..Ta xin lỗi." Thanh Minh biết. Ðó là lỗi của ta.
Làm sao hắn có thể trách tội những người đã rời bỏ môn phái đang lụi bại này? Làm sao hắn có thể yêu cầu người khác cố bám trụ để rồi cùng rơi xuống vực với môn phái đang lụi bại được?
Những người ở lại là những người vĩ đại, nhưng những người rời đi cũng không sai.
"Sao ngươi phải làm như vậy chứ. Cái tên ngốc này.." Nếu đã bỏ đi thì ngươi phải quên đi chứ.
Tại sao ngươi cứ ngu ngốc ôm nó trong lòng để rồi phải hối hận cả đời như vậy hả.
Cái tên ngốc này. "Ta...."
Thanh Minh tựa lưng vào nấm mộ, ngước đầu nhìn trời cao.
"Rất muốn đến Bắc Hải."
Máu trong người hắn đã sôi sục từ lúc nghe tới Ma Giáo.
Nếu như không có Huyền Tông ở bên cạnh, thì hắn đã túm lấy cổ áo Pháp Chỉnh hỏi ở đâu rồi. Hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ chuyện gì có liên quan tới Ma Giáo trên thế gian này.
Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh các huynh đệ đã chết trên đỉnh Thập Vạn Ðại Sơn lại hiện ra.
Cứ mỗi lần như thế.
"Dù sao thì ta cũng không thể đi được. Dù sao thì.."
Nếu như hắn có mệnh hệ gì, thì Hoa Sơn sẽ lại lụi bại giống như trước. Bởi vì nếu không còn Thanh Minh, Hoa Sơn của bây giờ sẽ không thể chống đỡ nổi sự kiểm soát của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Ðại Thế Gia.
Khi Hoa Sơn lụi bại, những người như phụ thân của Lưu Lê Tuyết lại xuất hiện.
Hắn không thể để chuyện đó xảy ra được. Không thể.
Bởi vì hắn không thể mắc một sai lầm tận hai lần.
Cho dù cơ thể hắn có mục rữa và chết đi, hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy một lần nữa. Nếu như Hoa Sơn lại lụi bại, thì có chết, hắn cũng không thể nhắm mắt.
"Mặc dù ta không có tư cách tha thứ cho ngươi..." Thanh Minh khẽ vuốt ve nấm mộ.
"....Bây giờ ngươi hãy nghỉ ngơi đi. Bởi vì hoa mai sẽ lại nở trên Hoa Sơn."
Rồi hắn ngửa cổ tu rượu ừng ực. Rượu trôi đến đâu, nỗi buồn cũng theo đó cuốn xuống.
"Ðúng rồi."
Thanh Minh đặt bình rượu xuống, lảo đảo đứng dậy.
"Ngươi muốn thấy hoa mai lắm phải không?"
Xoẹtttttt.
Tiếng kiếm được rút ra khỏi vỏ vang lên trong rừng sâu tĩnh mịch.
"Nếu ngươi đã muốn thì phải xem chứ. Ngươi muốn xem hoa mai lâu như vậy rồi, ta phải cho ngươi xem chứ. Phải không."
Thanh Minh vừa lảo đảo như say rượu vừa hạ kiếm xuống.
Hắn lặng lẽ nhắm mắt. Dường như hắn đã thấy.
Hình ảnh của một người không ngừng vung kiếm trong khu rừng sâu không một bóng người này.
Hình ảnh của một người đau khổ vì không thể buông bỏ, chỉ mãi đắm chìm vào sự ám ảnh về một thanh kiếm.
Giống như...
Xoẹttt.
Kiếm của Thanh Minh bắt đầu chuyển động.
Hắn bắt đầu bằng Mai Hoa Tiềm Khai, rồi thi triển Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.
Ðó là Mai Hoa Kiếm Pháp chân chân chính chính không thể hoàn hảo hơn.
Hoa mai của Hoa Sơn mà phụ thân của Lưu Lê Tuyết đã theo đuổi cả một đời đang được tái hiện trên đầu lưỡi kiếm của Thanh Minh.
Nhìn đi.
Tên ngốc này.
Ðây là hoa mai của Hoa Sơn mà ngươi luôn muốn thấy đấy.
Nó đã biến mất một lần.
Và đã phải trải qua rất nhiều năm để nở lại.
Hoa Mai của Hoa Sơn được vẽ bằng Mai Hoa Kiếm Pháp hoàn hảo đã biến vùng đất cằn cỗi này trở thành một khu rừng tràn ngập sắc mai đỏ.
Nơi nào có hoa mai của Hoa Sơn nở, nơi đó chính là Hoa Sơn.
Vậy nên nơi đây cũng là Hoa Sơn.
Một người đang múa kiếm giữa rừng mai.
Giống như đang cố cắt đứt những nỗi tiếc nuối không thể gửi gắm. Lưỡi kiếm của hắn tuy đẹp, dứt khoát, nhưng lại thấm đượm nỗi buồn không thể tả xiết.
Và..
Lưu Lê Tuyết khẽ nhắm mắt sau khi nhìn thấy một rừng mai nở.
'Phụ thân..'
Mi mắt nàng khẽ run rẩy. Và một giọt nước mắt tràn ra. Con đã tìm thấy hoa mai của mình chưa?
Vẫn chưa.
Vẫn chưa đâu.
Nhưng...
Lưu Lê Tuyết mở mắt.
Cả rừng mai đang lan tỏa như trong giấc mộng.
'Ðến một lúc nào đó......'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro